Thương Thiên

Chương 155: Ban đêm tới đánh lén



Chẳng biết có phải là bởi vì trời tối hay không, trong thành Hàng Châu tuy là nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, nhưng trên con đường rộng rãi, ngoại trừ người giang hồ đi lại, cũng chẳng có ai qua lại buôn bán. Cửa sổ của lầu gác phòng ốc khắp nơi đều đóng chặt, tựa hồ bao phủ một tầng hắc ám.
Kính hồ bên ngoài thành.
Mặt hồ tĩnh lặng dưới ánh trăng, xa xa từng cơn gió cuốn mịt mờ…
Trăng sáng soi tỏ mặt hồ yên tĩnh, dưới ánh trăng hiện ra một bóng ảnh lướt vùn vụt… trang phục tơ tằm màu xanh lục, tóc mai hai bên tung bay, cơn gió từ từ thổi lên hiện rõ nét thanh nhã.
Phía trước Kính hồ đúng là Vạn Nhã Nhi! Nhiều ngày qua, nghe được tin tức có liên quan đến Nhạc Phàm, cho dù lòng nàng vẫn kiên cường như cũ, vẫn có chút lo lắng không nhịn được. Nàng tạm biệt Phó Suất hai người, ra ngoài cho khuây khỏa…
Nhã Nhi tay cầm cây sáo trúc, thổi lên một khúc nhạc uyển chuyển du dương... là nỗi mong chờ... là sự buồn chán... là lòng kiên trì... là niềm hy vọng... là duy nhất…
Một khúc ca, như diễn tả trăm ngàn lời của chúng sinh. Hai trái tim cùng nhịp đập, vì tình yêu mong nhớ đêm ngày.
"Tiếng sáo của tiểu muội muội nghe thật hay! Khục khục khục..." giai điệu chưa hết thì có người đến.
Đột nhiên trong không gian, một tiếng cười làm người ta liên tưởng tới tiếng lục lạc, sau gốc cây một người bước ra.
"Ai?" Tiếng sáo im bặt, Vạn Nhã Nhi xoay người nhìn lại. Chỉ thấy một người thân hình gầy gò nhỏ bé, tay phải giấu trong ống tay áo, tay trái nâng nhẹ, y phục bằng tơ mỏng manh nửa kín nửa hở, giống như phô bày mà không lộ liễu, là một nữ tử xinh đẹp lẳng lơ.
"Bà là ai?" Vạn Nhã Nhi trong lòng cảnh giác, ra dấu hỏi.
"Tiểu muội muội cần gì khẩn trương như vậy, tỷ tỷ tuy kêu là 'Độc nương tử', nhưng tâm địa tốt lắm, sẽthương tổn ngươi đâu. Khục khục…" Người đến chính là Độc nương tử. Mặc dù tay phải ả bị phế, nhưng không làm ảnh hưởng đến khuôn mặt lẳng lơ xinh đẹp cùng vóc dáng mềm mại đáng yêu của ả.
"Ả chính là Độc nương tử!" Vạn Nhã Nhi ngẩn ra, thầm nghĩ: "Sao ả lại tìm được ta! Chẳng lẻ ả đã biết quan hệ giữa ta và đại ca, vì vậy tới để báo thù ư?"
Trong nháy mắt ý niệm thay đổi, tự nhiên Vạn Nhã Nhi không tin tưởng những lời tốt lành của Độc nương tử, liền ra dấu nói: "Bà rốt cuộc muốn làm gì?"
Độc nương tử mặc dù không hiểu ngôn ngữ bằng tay của Nhã Nhi, nhưng ả cũng có thể đoán ra một chút đại ý. Vì vậy cười duyên nói: "Tiểu muội muội chớ sợ, tỷ tỷ là muốn mời ngươi tới ở tại nhà ta, nói chuyện tâm sự thôi. Đợi Lý Nhạc Phàm tới ta sẽ cho các ngươi đoàn tụ được không? Nếu ngươi không đi, tiểu tử Lý Nhạc Phàm này làm sao có thể ngoan ngoãn dâng mình tới tận cửa được! Tỷ tỷ nói có đúng không tiểu muội muội? Khục khục..."
"Quả nhiên!" Vạn Nhã Nhi cả kinh, vội vàng vận khí, chuẩn bị chống địch.
"Ôi chao! Tiểu muội muội còn muốn phản kháng ư? Nếu là tỷ tỷ làm ngươi bị thương, vậy sẽ không hay chút nào! Ngươi hãy ngoan ngoãn theo tỷ tỷ đi thôi! Khục khục..." Ả nói xong liền cười phá lên…
"Hừ!…"
Vũ nhục là gì? Đó là sự khinh rẻ bằng ngôn ngữ.
Vạn Nhã Nhi mặc dù không thể nói chuyện, nhưng hành vi khinh thường cùng ánh mắt liếc nhìn của nàng đã biểu lộ rất sinh động một từ vũ nhục.
Độc nương tử biến sắc mặt hắng giọng, thanh âm lạnh lùng nói: "Xú nha đầu, cái này là ngươi tự tìm lấy, cuối cùng lại rượu mời không uống muốn uống rượt phạt! Để lão nương cho ngươi nếm mùi sống không bằng chết!"
"Quỳ hoa kính..." Độc nương tử vận chuyển chân khí, tả chưởng hội tụ hàn quang, bắn mạnh về hướng Vạn Nhã Nhi.
Vạn Nhã Nhi sớm đã có chuẩn bị, lấy sáo làm kiếm, đề khí vào hai chân… phóng lên cao như khinh linh tước vũ(*).
"Bùng! Bùng! Bùng..."
Quỳ hoa kình khí bắn vào trong hồ, tạo nên cột sóng cao cả trượng, có thể thấy được uy lực.
"Chạy đi đâu!" Độc nương tử hét lớn một tiếng, bay lên không, nhanh chóng vung chưởng, đánh thẳng vào Vạn Nhã Nhi…
Trên bờ Kính hồ kình khí chấn động, hai thân ảnh di chuyển qua lại.
Đây là lần thứ hai Vạn Nhã Nhi trước mặt người ngoài hiển lộ công phu của mình, nàng hôm nay đã là nhất lưu cao thủ chu thiên kỳ. Chỉ thấy nàng như tiên tử lăng ba, chiêu thức tinh xảo đẹp mắt trơn tru mềm mại, thu phóng tự nhiên, khí thế như đệ tử danh gia võ học, nào giống kẻ quê mùa. Còn Độc nương tử mặc dù nội lực thâm hậu, nhưng một tay khó chống đỡ… càng lúc càng giảm sút, Vạn Nhã Nhi dần dần chiếm được thượng phong.
Được như vậy, mặc dù Vạn Nhã Nhi sẵn có thiên phú, cũng không thể không cảm tạ hai người Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi. Hai người bọn họ biết rằng giang hồ hiểm ác, vì vậy hễ có một thời gian là cùng mình đối luyện chiêu thức. Chính vì đã được hai vị cao thủ chỉ điểm, Vạn Nhã Nhi hôm nay mới có lực đánh trận này.
Bóng sáo vù vù, tựa ngàn cánh tay…
Vạn Nhã Nhi cùng Độc nương tử chiêu thức đẹp đẽ, biến hóa đa đoan, có thể nói thu phát như nhau, đánh với nhau một lúc lâu nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Độc nương tử càng đánh trong lòng càng sốt ruột, không ngừng thầm nghĩ: "Không có ngờ xú nha đầu này công phu cao đến vậy, tại sao trên giang hồ chưa từng nghe bọn họ nói qua… Để lâu như vậy không phải biện pháp, ngay cả một nha đầu quê mùa cũng không đối phó được…"
"Quê mùa!?" Độc nương tử lóe lên một tia sáng, đột nhiên nảy ra một kế. Trong lòng cười âm hiểm, một chưởng trầm trọng bức lui Vạn Nhã Nhi… tiếp theo thò tay vào trong ngực áo, rút ra một vật, ném về phía đối phương …
Vạn Nhã Nhi thấy một vật bay tới, tưởng là ám khí, muốn chặn lại. Nhưng khi bay lại gần là lúc…
"Bùng..." Vật đó nổ tung, lập tức tản ra đầy trời bụi phấn…
"Không hay!" Vạn Nhã Nhi trong lòng trầm xuống, muốn né tránh, đáng tiếc đã không kịp ……
"Rầm! …"
Vạn Nhã Nhi ngã lăn trên mặt đất, đau đớn giãy dụa, chỉ là không thể kêu lên!
Mưu kế của Độc nương tử như thế thật đơn giản, cũng chỉ có thể đối phó với người kinh nghiệm nông cạn như Vạn Nhã Nhi mà thôi. Nếu phải tay giang hồ lão luyện, một chưởng mang độc bay ngược lại, vậy ả nhất định nhận tai họa ngược lại về mình.
"Ha Ha! Trúng phải 'Hàn Tâm Tán' của lão nương xem nha đầu ngươi làm sao còn nhúc nhích được."
Khẩu khí của Độc nương tử như thế, hiển nhiên đối với độc dược của mình phi thường tự tin, nhưng ả lại quên mất, chính bởi vì sự tự tin của mình đã khiến ả bị mất một tay. Còn lần này…
Độc nương tử chậm rãi tiến lên, khinh thường nhìn Vạn Nhã Nhi nằm trên mặt đất nói: "Ngươi yên tâm, lão nương nhất định sẽ thương yêu ngươi lắm lắm, hắc hắc..." Nói xong đưa tay chộp vào nàng…
Độc nương tử đã quên một việc, hoặc giả là ả cũng không biết, ông nội Vạn Nhã Nhi năm đó chính là Giang hồ thánh thủ, Hiệp y Vạn Liễu Hoài…
"Bùng!" Một chưởng trúng ngay vào Đan Điền của Độc nương tử, cả người lộn ngược bay ra ngoài mấy trượng!
"Ục..." Độc nương tử té lăn trên mặt đất, ói ra máu tươi!
Cố gượng mình, Độc nương tử nhìn Vạn Nhã Nhi đã đứng thẳng phía trước, thất thần nói: "Không có khả năng! Không có khả năng… Ngươi như thế nào lại không trúng 'Hàn Tâm Tán'… không thể thế được… Ha ha! Tốt! Tốt! Tốt lắm! Lão nương hai lần đều đã thua chính bởi độc dược của mình, hơn nữa lại là hai huynh muội các ngươi… Phụt..." Lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Ta thật hận! Ta thật hận… Ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi được tốt đẹp đâu…" Độc nương tử tới lúc cùng đường, trong tay quẳng ra một quả lôi hỏa đạn, lôi đạn nổ tung làm bụi đất bay lên.
Bụi mù tản ra, ven bờ hồ chỉ còn lại một mình Vạn Nhã Nhi cầm sáo đứng, vẻ mặt nghiêm nghị, nơi này hình bóng của Độc nương tử đã mất dạng.
"Phụt..." Vạn Nhã Nhi miệng phun máu tươi, liền ngã xuống mặt đất, sụp xuống không dậy nổi. Vội vàng điểm trụ vào các huyệt Kiên Tĩnh, Thái Uyên trên người, tiếp theo móc ra một viên "Cửu hoa ngọc lộ hoàn" nuốt vào, vận chuyển chân khí từ tứ chi đến khắp toàn thân…
Nguyên lai, vừa rồi thoạt nhìn Vạn Nhã Nhi như không sao, thật ra đã trúng độc "Hàn tâm tán" của Độc nương tử, chỉ là nàng thuộc lòng tính chất của các loại thảo dược, cho nên căn cứ vào phương pháp của "Y kinh", tạm thời khống chế được độc tính mà thôi. Nếu không, mới vừa rồi một chưởng đánh trúng Đan Điền của Độc nương tử, không phải chỉ đơn giản làm cho ả trọng thương mà bỏ chạy như vậy.
Trong lúc ngồi xếp bằng, Vạn Nhã Nhi bên tai đột nhiên thấy động, nghe được có người tới gần, bất đắc dĩ thu công đứng lên. Cũng may độc trong cơ thể nàng đã được khống chế, chỉ là nguyên khí chưa hồi phục mà thôi.
Một thân ảnh từ trong rừng nhảy ra, chậm rãi nói: "Con nhỏ câm ngươi thật sự là có bản lãnh, đã có thể làm Độc nương tử ác phụ kia phải kinh sợ mà thối lui… Bất quá, ngược lại bản cô nương muốn xem, lần này ngươi như thế nào có thể từ trong tay ta chạy thoát?" Một câu cuối cùng ẩn chứa nội kình, quanh quẩn bốn phía không thôi, làm cành lá rung động xào xạc.
Vạn Nhã Nhi thấy thế toàn bộ tinh thần rung động, người tới võ công cực cao, huống hồ mình còn chưa hồi phục nguyên khí, lần này sợ là lành ít dữ nhiều!
Lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Vạn Nhã Nhi ngược lại tỉnh táo hơn. Nhìn thẳng phía trước, thấy một thiếu nữ trẻ tuổi thân vận y phục sặc sỡ từ từ đi tới, dung mạo khả ái, so với Độc nương tử càng trẻ đẹp hơn vài phần.
Vạn Nhã Nhi lúc này ra dấu hỏi: "Cô là ai? Muốn làm gì?"
Nhận ra ý của Vạn Nhã Nhi qua dấu hiệu, thiếu nữ nọ ác độc nói: "Bản cô nương tính danh Quan Tâm, là người Thiên Tà tông, lần này tới đây là vì ngươi đó!"
Người vừa tới chính là Quan Tâm…
(*) khinh linh tước vũ: ý nói nhẹ nhàng nhanh nhẹn như chim sẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện