Thương Thiên

Chương 157: Người bạn thời thơ ấu



"…" Không khí trầm lắng!
Lời nói của Thương Tà làm lay động những người có mặt! Cô gái này cùng hắn rốt cuộc là có quan hệ gì? Điều đáng nói là Thương Tà tự nguyện dù phải đối địch với giang hồ, cũng không chịu lùi dù là nửa bước.
Xung quanh vẻ mặt người nào cũng giống nhau, không biết nên làm sao mới phải.
Thời điểm này, Thương Tà tuyệt đối có tư cách nói những lời này. Hắn chẳng những là Tam đương gia của Thanh bang, tay nắm thế lực một phương, hơn nữa lại là "Thương Tà". Một tay thương pháp "Liêu nguyên thập tam thức" tài nghệ chấn động đương thời, nhưng không ai biết được lai lịch võ công cùng sư thừa của hắn. Hắn nghĩa hiệp vì người, không câu nệ tiểu tiết, tác phong vừa nghiêm khắc vừa ác độc, trong chốn giang hồ kết giao bằng hữu vô số, cừu nhân cũng có không ít.
Đối với bằng hữu hắn nói chính là nghĩa khí, đối với địch nhân lại tàn nhẫn vô cùng. Xuất đạo đã ba năm nay chưa từng bị đánh bại, danh tiếng theo sát hắc bạch lưỡng đạo Thập đại cao thủ, trong giang hồ đứng thứ hai trên Tân Tú bảng.
Đương nhiên, việc xếp danh trên Tân Tú bảng cũng không phải thực lực chính thức, bởi vì các loại Anh hùng bảng trên giang hồ, đều xuất phát từ tổ chức tình báo thần bí nhất trên giang hồ - Thần Ky các, mà không phải là xếp tên sau cuộc so đấu giữa hai người. Cho nên trên giang hồ rất nhiều người đều cho rằng, thương pháp "Liêu nguyên thập tam thức" của Thương Tà, tuyệt đối không thua cho "Vong tình kiếm pháp" nổi tiếng của Dịch Phong Tình…
"Thương Tà, chẳng lẽ ngươi muốn trở thành kẻ địch của anh hùng thiên hạ?"
"Hừ!" Thương Tà khinh thường nói: "Thiên hạ anh hùng? Là đám người bắt nạt phụ nữ xấu xa như các ngươi sao? Các ngươi không xứng!"
Đám người nghe vậy giận dữ, thế nhưng mình cũng không phải là đối thủ của Thương Tà, chỉ có thể chọn cách chịu đựng…
Trung niên nam tử nhìn đám người một vòng, nhìn Vạn Nhã Nhi nằm trên mặt đất cùng Thương Tà một bên… trầm tư chốc lát, sau cùng oán hận bỏ đi.
Những kẻ giang hồ này đều là một đám người ô hợp, ai cũng có dị tâm, sao có thể kề vai sát cánh ngăn địch. Hơn nữa những lời nói đó của Thương Tà sớm đã làm cho nội tâm bọn họ dao động, khi thấy một người bỏ đi, những người còn lại tự nhiên cũng theo nhau bỏ đi.
Không lâu sau, khung cảnh bên hồ khôi phục lại vẻ yên tĩnh của đêm khuya…
Vạn Nhã Nhi nằm yên lặng trên mặt đất, nét mặt bình thản, xem ra thương thế đã không còn lo lắng nữa.
"Ứ!" Cảm nhận được chân nguyên thuần khiết trợ giúp cho bản thân hồi phục, không lâu sau, Vạn Nhã Nhi kêu khẽ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt…
"Ngươi tỉnh lại rồi!" Thương Tà ấm áp nói.
Vạn Nhã Nhi có chút sửng sốt, ra dấu nói: "Vương Sung, thực sự cao hứng là huynh vẫn còn sống!" trên mặt lộ ra nụ cười vừa mừng vừa sợ.
"Đúng vậy! Ta cũng tưởng cùng đường rồi chứ!" Vương Sung ánh mắt thâm sâu, phảng phất nhớ lại…
Nguyên lai, Thương Tà chính là Tiểu phách vương - Vương Sung của Lưu Thủy thôn năm đó. Đảo mắt một cái đã bốn năm qua đi, hắn từ một tên côn đồ chỉ biết quậy phá đánh nhau, hôm nay trở thành Tam đương gia của Thanh bang, đã là một đại nhân vật danh chấn giang hồ, trong đó trải qua bao nhiêu mưa gió vì người khác cũng không đáng kể. Quá khứ đủ loại, giống như chuyện hôm qua…
Vạn Nhã Nhi cười, ra dấu nói: "Nghĩ không ra, năm đó Tiểu phách vương khi dễ ta, nhưng hôm nay lại là người cứu ta."
Vương Sung hiểu được ngôn ngữ bằng tay của Nhã Nhi, cười khổ sở nói: "Được rồi, ngươi đừng có khoét vào nỗi đau của ta nữa, coi như ta nợ ngươi đi! Năm đó… có lẽ chúng ta hy vọng năm đó không có chuyện gì xảy ra!"
Trầm ngâm một lát, Vạn Nhã Nhi ra dấu nói: "Ngươi còn muốn tìm ca ca của ta để đấu sao?"
"Đương nhiên!" Vương Sung nói như chặt đinh chém sắt: "Ta sẽ không bỏ qua hắn đâu… Hừ!"
Vạn Nhã Nhi đang muốn hỏi tiếp, trong rừng lại có hai người đạp không mà đến...
Nhìn thấy người tới, Vạn Nhã Nhi vui mừng, hai người này chính là Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi.
Vương Sung nhìn mặt hồ, buồn rầu nói: "Nếu bằng hữu của ngươi đã tới, ta cũng nên đi."
"Chúng ta có là bằng hữu không?" Vạn Nhã Nhi vội vàng ra dấu nói.
"Đương nhiên!" Vương Sung mày kiếm giương lên thu lại ngân thương, chân đạp lên những ngọn sóng, hướng phía xa chạy đi.
"Muội muội không sao là tốt rồi!" Ta cùng với lão Phó vừa nhận được tin tức, trên giang hồ đã truyền ra tin tức của muội, xem ra lần này phiền toái đây. Nhan Nguyệt Thi mặt lộ vẻ khó xử, Phó Suất cũng mang vẻ mặt trầm trọng.
Vạn Nhã Nhi ra dấu nói: "Phó đại ca, tỷ tỷ, các ngươi đừng lo lắng, chuyện này thế nào cũng có lúc kết thúc thôi!"
Nhan Nguyệt Thi lắc đầu thở dài hỏi: "Lão Phó, chúng ta bây giờ phải làm như thế nào?"
Phó Suất vuốt cằm nói: "Chuyện đã như thế, không về khách sạn nữa, bằng không sẽ không an toàn. Chi bằng trước tiên tạm thời đến chỗ bằng hữu của ta, ngược xuôi có khi chỗ hắn lại là hay… Nhiều năm không tới, không ngờ lần này đến cũng là đem tới cho hắn không ít phiền toái, hắc hắc!"
"Ồ! Nhan Nguyệt Thi bất chợt, tựa như đã biết được ý nghĩ của Phó Suất, vui vẻ nói: "Hay, đi tới chỗ hắn thôi, dù sao con người hắn cũng thích náo nhiệt! Ha ha..."
Vạn Nhã Nhi cũng bật cười.
"
Được rồi muội muội, vừa rồi người nọ là ai vậy? Khinh công thật cao, trên chốn giang hồ cũng không phải là hạng người vô danh đâu!" Nhan Nguyệt Thi hiếu kỳ nói.
Vạn Nhã Nhi ra dấu nói: "
Hắn gọi là Vương Sung, là bạn bè của ta và đại ca thời thơ ấu…" Vừa rồi nói chuyện, Nhã Nhi cũng không biết địa vị của Vương Sung trên giang hồ.
"
Ồ! Vậy sao lúc nãy hắn không ở lại?
"Có thể là không muốn gặp ta!"
"Hắc! Hắn thực sự cũng là người kỳ lạ…"

Nam Kinh Phượng Dương thành, tại trang viện riêng của Tống vương…
Tống vương Chu Khang Cảnh đang đi qua đi lại bên trong đại sảnh, phảng phất như đợi cái đó ở đây!
Đáng lẽ, việc lớn như Vũ tàng đồ xuất hiện, hẳn là Chu Khang Cảnh phải tự mình tham dự vào kế hoạch mới đúng. Nhưng giang hồ tụ hội như thế, hắn thân là vương gia của triều đình, cũng không bỏ qua phép tắc được, nếu không một khi kế hoạch bị bại lộ, sẽ thất bại trong gang tấc.
Giữa lúc suy tư! Một đạo hắc ảnh lướt qua làm bụi bay lên, một người xuất hiện trên đại sảnh, đứng đối diện với Chu Khang Cảnh.
Chu Khang Cảnh thấy người tới trên mặt vui mừng! Chắp tay nói: "Hồ tiên sinh thật là người giữ chữ tín, tiểu vương có thể được tiên sinh tương trợ thật là đại hạnh."
"Hờ hờ!" Người tới cười quái dị nói: "Hồ Bất Quy ta là người trong giang hồ, cùng triều đình các ngươi vốn không phải đồng đạo, dựa vào cái gì mà giúp ngươi?"
Chỉ thấy Hồ Bất Quy thân hình không bình thường thấp lùn dung mạo cực kỳ xấu xí, nhưng người này lại có địa vị rất lớn.
Độc ẩn dược vương Hồ Bất Quy, trong hắc đạo thập đại cao thủ đứng thứ tám. Không nói công lực của bản thân lão đã là tiên thiên tiểu thừa, một tay Xích huyết chưởng thiên hạ vô song. Chính là nói về phương pháp lão dụng độc, cũng không biết làm cho bao nhiêu người trong giang hồ nghe tiếng thôi cũng sợ vỡ mật. Tuy nhiên, người này cho tới bây giờ vẫn là độc lai độc vãng, không hiểu sao hôm nay xuất hiện tại đây.
Trong lòng Chu Khang Cảnh biết Hồ Bất Quy tính tình cổ quái, là người độc ác, đối với lời nói của hắn cũng không có để ý, ngược lại cười nói: "Hồ tiên sinh thật sự là người hết sức mau lẹ. Ngươi nói đúng, giữa chúng ta chỉ có ích lợi không có tình nghĩa! Sau khi việc thành công, ngươi muốn cái gì ta sẽ hai tay dâng lên. Ngươi có thể đạt được những gì mình muốn, ta cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của mình, đó là hiệp định giữa chúng ta. Ai cũng lấy được cái mà mình cần, tại sao lại không làm!"
"Hừ hừ! Xem ra ngươi cũng không dám giở trò lừa dối trước mặt lão phu" Hồ Bất Quy hoàn toàn không để Chu Khang Cảnh vào mắt, dù sao giang hồ là một nơi dùng thực lực để nói chuyện. Trong mắt Hồ Bất Quy hắn, Chu Khang Cảnh bất quá, chỉ như một quả hồng nhũn(*) có quyền có thế mà thôi.
"Ngươi cũng chỉ là một tên thất phu mà thôi. Hừ!" Chu Khang Cảnh trong lòng cười lạnh, nhưng nét mặt vẫn giữ bộ dạng cung kính nói: "Nếu Hồ tiên sinh quyết định tới Hàng Châu, không bằng giúp Tiểu vương một vướng bận nhỏ được chứ?"
"Mời ta giúp vướng bận nhỏ? Nếu là vướng bận nhỏ, ngươi đường đường là vương gia sẽ kiếm người khác? Hừ!" Hồ Bất Quy trong lòng lấy làm khó chịu, mình không bao giờ chịu câu thúc, đời nào lại để người khác sai khiến?
Thấy Hồ Bất Quy nhíu mày, Chu Khang Cảnh vội nói: "Đương nhiên, tiểu vương biết tiên sinh là đại thủ lĩnh của giang hồ, không thích bị câu thúc, cho nên hoàn toàn do tiên sinh quyết định. Tiểu vương cũng sẽ không để cho tiên sinh phí công vô ích, đây là vì Hồ tiên sinh đặc biệt chuẩn bị một phần lễ vật, xem như một chút thành ý của tiểu vương" Nói rồi vỗ tay mấy cái… Bốn thiếu nữ mi thanh mục tú vẻ mặt xinh đẹp chậm rãi tiến vào.
"Ồ!" Hồ Bất Quy con mắt sáng ngời, kinh hãi kêu lên một tiếng! Bất quá, nếu hắn không phải vì nhìn mấy nữ tử xinh đẹp, thì cũng là nhìn vào bốn món đồ mà bốn nữ tử đang cầm trong tay: "Thiên tái hàn băng thiềm thừ", "Thảo tiên căn", "Cửu diệp linh chi quả", "Y kinh bí truyện".
Lời tựa: Thiên hạ thập đại cao thủ cùng hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ không giống nhau, sẽ nói rõ trong chương sau!
(*) hồng nhũn: ý nói kẻ ẻo lả, không có bản lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện