Thương Thiên
Chương 170: Tái hãm trọng vi
Trong lúc này, chênh lệch thực lực không phải dùng số lượng là có thể bù lấp, Vương Sung nhiều lần liều mạng chiến đấu, rốt cuộc cũng đã vãn hồi thế cuộc, hai người Phó Suất cũng thoải mái không ít.
Lúc này trong đại viện chỉ còn hai mươi người còn đứng thẳng, trên mặt đất cũng là máu tươi lênh láng,người chết sợ là không dưới ba phần.
"Hô… hừ…" Vương Sung chống thương mà đứng, thở hổn hển nói: "Còn ai muốn đi tìm cái chết? Hừ, mụ già kia, ta đã nói, ai muốn đụng đến nha đầu kia… mặc dù đến chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi giết hắn đến cùng! Nếu là người có môn phái, ta sẽ đem sức lực cả đời, diệt… hết… môn phái của hắn! Các người chịu chết đi…"
Vương Sung nâng thương, chậm rãi đi về phía đám người Tạ gia… Toàn thân hắn đầy máu, từng bước đi đến như tử thần quang lâm! Tất cả mọi người đều tránh ra, không ai dám tiến lên cản hắn một lần nữa.
"Ngươi… ngươi muốn làm gì ?" Kiều thị ôm Tạ lão phu nhân đang hôn mê, một mùi máu tanh nồng đặc truyền đến, trong lòng hiện lên một cảm giác kinh sợ.
"Phốc phốc phốc…"
Khi Vương Sung đang muốn động thủ, đột nhiên chưởng phong kéo đến, bất giác động tác cũng bị khựng lại...
"Dừng tay!" người đột kích tuy yêu cầu người khác dừng tay nhưng chính mình lại không hề dừng.
Phó Suất thấy không vừa mắt, một đạo kiếm khí chém thẳng vào…
" Choang…"
"Kháng long hữu hối…"
"Bùng…" người đến cũng rất mạnh mẽ, song chưởng chấn động, kình khí mạnh mẽ phát ra, dùng cứng đối cứng đánh tan kiếm khí của Phó Suất, chấn đến bốn phía đều rung lên.
Vương Sung không thể không dùng kình khí hộ thân, lập tức dời thân lui về.
"Nội lực thật thâm hậu, người đến công phu không dưới ta!" Phó Suất thất kinh, không nghĩ lại là một cường địch.
"Sào sào… " bốn phía đều có tiếng động truyền đến, đột nhiên, một đám người mặt đồ rách nát không biết từ đâu đến, đứng đầy đại viện, mái nhà, trên tường, làm cho Tư Mã phủ một giọt nước cũng không lọt qua được. Đương nhiên đám người Phó Suất cũng bị vây trong đó.
"Người của Cái Bang!" Vương Sung cảnh giác nhìn bốn phía, trong đầu rất nhanh suy nghĩ phương pháp để thoát thân. Hai người Phó Suất càng vạn phần vội vã.
Người đến lạnh nhạt nói: "Giang hồ đồn đại "Thương tà" cuồng vọng quả thực không sai. Khẩu khí các hạ thật lớn! Cho dù là Thanh bang lão đại của các ngươi cũng không dám cuồng ngôn như thế, lão phu muốn xem ngươi diệt Cái Bang ta như thế nào!" Vừa nói, phía sau lại có hai người sóng vai đi đến.
"Sao lại Thụy hàn tam hữu cùng đến vậy chứ!" Phó Suất ngẩn ra, thấy người đến không khỏi thầm kêu khổ.
Đây là "Thụy hàn tam hữu", mỗi người đều đã gần sáu mươi, tiếp nhập tiên thiên chi cảnh, cũng chính là Cái Bang cửu đại trưởng lão Vệ Bình, Tương Húc, Trầm Thiên Khôi ba người, vừa mới ra tay đúng là người đứng đầu trong ba người - Vệ Bình. Năm đó Nhan Nguyệt Thi xuất đạo giang hồ, cũng đã cùng Cái Bang kết thù oán. Hôm nay gặp… sợ là không hay.
Kiều thị thấy người đến vội vàng nói: "Vệ tiền bối, mọi người đến thật đúng lúc, vợ chồng Phó Suất cấu kết với hắc đạo, tàn hại nhân sĩ chính đạo, mong Cái Bang sẽ giúp chúng ta chủ trì công đạo".
Kiều thị từng từ bi thảm, phảng phất như người chí thân đã chết.
"Cái gì! Lại là tặc bà nương đó? " người nói đúng là Trầm Thiên Khôi, vẻ mặt hắn khó coi, biểu tình hung ác nói: "Trước kia chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, không nghĩ bây giờ ngươi lại đến đây làm loạn".
"Ngươi…" Nhan Nguyệt Nhi đang muốn phát tác, lại bị Phó Suất ngăn cản nói: "Bây giờ không phải là lúc so đo, trước tiên phải rời khỏi nơi này rồi mới nói!"
Chém giết thảm thiết như thế đã vượt xa khả năng khống chế của Tư Mã Như, vì vậy hắn, vợ mình cùng gia nhân cũng đã tránh đi… Bây giờ thế cục đã ổn định, đi tới nhìn thấy người chết đầy đất, thương cảm nói: "Ài! Giết chóc trên giang hồ, máu tanh không ngừng chảy, cần gì phải như vậy chứ?" dừng một chút lại nói: "Không biết ba vị trưởng lão Cái Bang đến chỗ ta vì cái gì?"
Vệ bình ra lệnh kẻ dưới tay cứu trị cho những người trên mặt đất, tiếp theo chấp tay nói: "Tư Mã tiên sinh, lão phu lần này đến là muốn điều tra cái chết của Cái Bang đại trưởng lão chúng ta".
" A?" Tư Mã Như không vui nói: "Giang hồ đồn đại vị tất là thật, chẳng lẽ các ngươi cũng đến bắt một tiểu cô nương sao?"
"Tiên sinh đừng hiểu nhầm, chẳng lẽ đường đường là Cái Bang như chúng ta lại có thể làm khó một tiểu cô nương vô tội?" Vệ Bình nói thẳng: "Chúng ta thu được tin tức, hôm qua Lý Nhạc Phàm đã đến Hàng Châu, tin tưởng không lâu sau sẽ tìm đến đây, chúng ta đến đây là vì chờ hắn, mời hắn về tổng đàn của Cái Bang ta để chứng thực về cái chết của đại trưởng lão…"
"Mời hắn về ?" Tư Mã Như cố chấp, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, nếu thật sự là muốn mời, lại có thể dùng lực lượng như vậy sao? Bất quá hắn cũng không tranh cãi cái gì.
"Lý Nhạc Phàm sắp đến?" Vương Sung giật mình, thần sắc trong mắt bất định, không biết đang suy nghĩ về cái gì, nhưng cũng không ai chú ý đến.
Vạn Nhã Nhi đang nằm trong lòng Nhan Nguyệt Thi bỗng run lên, cố gắng mở mắt, chống thân thể viết ra trong tay Nhan Nguyệt Nhi một chữ: Đợi!
Đợi, đương nhiên là lưu lại đợi Nhạc Phàm, Vạn Nhã Nhi thân mang kì độc, nếu không kịp chữa trị, mất mạng là cái chắc. Nhưng chính nàng lại sợ, sợ chính mình sống không quá ba ngày, điều đó cũng có nghĩa là không thể gặp lại Nhạc Phàm…
"Muội muội, ngươi đừng như thế, trước hết hãy cố nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy nói được không? Nếu không đại ca ngươi thấy ngươi như vậy sẽ rất thương tâm" Nhan Nguyệt Nhi khuyên giải nói.
Phó Suất than nhẹ, tiến lên quay về phía Vệ Bình nói: "Vệ trưởng lão, ân oán lúc trước kia của chúng ta sau này hãy nói…. Muội tử ta bây giờ trúng thiên ki chi độc, nếu không kịp cứu chữa, không thể sống quá ba ngày, cho nên phải lập tức đi cầu y…
"Thiên ki độc!" Cái Bang ba lão thất kinh, dĩ nhiên hiểu được sự lợi hại của loại độc này.
Nhan Nguyệt Nhi dìu Vạn Nhã Nhi đang định đi ra ngoài cửa, lại bị vài tên đệ tử Cái Bang ngăn lại.
"Các ngươi muốn làm gì?" Nhan Nguyệt Nhi quát.
Lúc này, Vệ Bình ở một bên đi lên nói: "Các ngươi có thể đi, nhưng tiểu cô nương này phải lưu lại…. Đại ca, nếu tiểu cô nương này đi, vậy Lý Nhạc Phàm biết được thì như thế nào có thể tìm đến?"
"Ngươi…" Nhan Nguyệt Nhi nổi giận, chế nhạo: "Hừ! Lại muốn dùng muội muội ta để làm con tin. Không ngờ thiên hạ đệ nhất đại bang các ngươi lại vô sỉ nhưu vậy, đúng là không biết xấu hổ".
Tương Húc mặt cũng không hồng lên, nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm khó tiểu cô nương này, nhưng chúng ta phải giữ nàng lại".
Vương Sung thấy thế tiến lên, giận dữ mắng: "Con mẹ nó, các ngươi đúng là không phải người! Nha đầu này nếu không chữa trị kịp, không thể sống quá ba ngày. Các ngươi bình thường luôn nói đạo lí, ây giờ lại thấy chết mà không cứu sao?"
"Hắc đạo tiểu bối chớ có cuồng ngôn!" Trầm Thiên Khôi bước ra nói: "Ở đâu có giải dược của thiên ki độc chứ? Dù sao nàng cũng không sống được, chết sớm hay sau này chết không phải là như nhau sao?"
"Thúi lắm! Thất phu đi chết đi…" Vương Sung hét một tiếng, nâng thương tiến lên…
Trầm Thiên khôi không chút sợ hãi, song chưởng lật lại, lấy ra song tiệt câu, cũng vọt lên…
Thương, câu cùng nhau phát ra những tiếng "Choang choang", người có võ công thấp kém ý nghĩ cũng trở nên mê muội.
Lúc này trong đại viện chỉ còn hai mươi người còn đứng thẳng, trên mặt đất cũng là máu tươi lênh láng,người chết sợ là không dưới ba phần.
"Hô… hừ…" Vương Sung chống thương mà đứng, thở hổn hển nói: "Còn ai muốn đi tìm cái chết? Hừ, mụ già kia, ta đã nói, ai muốn đụng đến nha đầu kia… mặc dù đến chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi giết hắn đến cùng! Nếu là người có môn phái, ta sẽ đem sức lực cả đời, diệt… hết… môn phái của hắn! Các người chịu chết đi…"
Vương Sung nâng thương, chậm rãi đi về phía đám người Tạ gia… Toàn thân hắn đầy máu, từng bước đi đến như tử thần quang lâm! Tất cả mọi người đều tránh ra, không ai dám tiến lên cản hắn một lần nữa.
"Ngươi… ngươi muốn làm gì ?" Kiều thị ôm Tạ lão phu nhân đang hôn mê, một mùi máu tanh nồng đặc truyền đến, trong lòng hiện lên một cảm giác kinh sợ.
"Phốc phốc phốc…"
Khi Vương Sung đang muốn động thủ, đột nhiên chưởng phong kéo đến, bất giác động tác cũng bị khựng lại...
"Dừng tay!" người đột kích tuy yêu cầu người khác dừng tay nhưng chính mình lại không hề dừng.
Phó Suất thấy không vừa mắt, một đạo kiếm khí chém thẳng vào…
" Choang…"
"Kháng long hữu hối…"
"Bùng…" người đến cũng rất mạnh mẽ, song chưởng chấn động, kình khí mạnh mẽ phát ra, dùng cứng đối cứng đánh tan kiếm khí của Phó Suất, chấn đến bốn phía đều rung lên.
Vương Sung không thể không dùng kình khí hộ thân, lập tức dời thân lui về.
"Nội lực thật thâm hậu, người đến công phu không dưới ta!" Phó Suất thất kinh, không nghĩ lại là một cường địch.
"Sào sào… " bốn phía đều có tiếng động truyền đến, đột nhiên, một đám người mặt đồ rách nát không biết từ đâu đến, đứng đầy đại viện, mái nhà, trên tường, làm cho Tư Mã phủ một giọt nước cũng không lọt qua được. Đương nhiên đám người Phó Suất cũng bị vây trong đó.
"Người của Cái Bang!" Vương Sung cảnh giác nhìn bốn phía, trong đầu rất nhanh suy nghĩ phương pháp để thoát thân. Hai người Phó Suất càng vạn phần vội vã.
Người đến lạnh nhạt nói: "Giang hồ đồn đại "Thương tà" cuồng vọng quả thực không sai. Khẩu khí các hạ thật lớn! Cho dù là Thanh bang lão đại của các ngươi cũng không dám cuồng ngôn như thế, lão phu muốn xem ngươi diệt Cái Bang ta như thế nào!" Vừa nói, phía sau lại có hai người sóng vai đi đến.
"Sao lại Thụy hàn tam hữu cùng đến vậy chứ!" Phó Suất ngẩn ra, thấy người đến không khỏi thầm kêu khổ.
Đây là "Thụy hàn tam hữu", mỗi người đều đã gần sáu mươi, tiếp nhập tiên thiên chi cảnh, cũng chính là Cái Bang cửu đại trưởng lão Vệ Bình, Tương Húc, Trầm Thiên Khôi ba người, vừa mới ra tay đúng là người đứng đầu trong ba người - Vệ Bình. Năm đó Nhan Nguyệt Thi xuất đạo giang hồ, cũng đã cùng Cái Bang kết thù oán. Hôm nay gặp… sợ là không hay.
Kiều thị thấy người đến vội vàng nói: "Vệ tiền bối, mọi người đến thật đúng lúc, vợ chồng Phó Suất cấu kết với hắc đạo, tàn hại nhân sĩ chính đạo, mong Cái Bang sẽ giúp chúng ta chủ trì công đạo".
Kiều thị từng từ bi thảm, phảng phất như người chí thân đã chết.
"Cái gì! Lại là tặc bà nương đó? " người nói đúng là Trầm Thiên Khôi, vẻ mặt hắn khó coi, biểu tình hung ác nói: "Trước kia chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, không nghĩ bây giờ ngươi lại đến đây làm loạn".
"Ngươi…" Nhan Nguyệt Nhi đang muốn phát tác, lại bị Phó Suất ngăn cản nói: "Bây giờ không phải là lúc so đo, trước tiên phải rời khỏi nơi này rồi mới nói!"
Chém giết thảm thiết như thế đã vượt xa khả năng khống chế của Tư Mã Như, vì vậy hắn, vợ mình cùng gia nhân cũng đã tránh đi… Bây giờ thế cục đã ổn định, đi tới nhìn thấy người chết đầy đất, thương cảm nói: "Ài! Giết chóc trên giang hồ, máu tanh không ngừng chảy, cần gì phải như vậy chứ?" dừng một chút lại nói: "Không biết ba vị trưởng lão Cái Bang đến chỗ ta vì cái gì?"
Vệ bình ra lệnh kẻ dưới tay cứu trị cho những người trên mặt đất, tiếp theo chấp tay nói: "Tư Mã tiên sinh, lão phu lần này đến là muốn điều tra cái chết của Cái Bang đại trưởng lão chúng ta".
" A?" Tư Mã Như không vui nói: "Giang hồ đồn đại vị tất là thật, chẳng lẽ các ngươi cũng đến bắt một tiểu cô nương sao?"
"Tiên sinh đừng hiểu nhầm, chẳng lẽ đường đường là Cái Bang như chúng ta lại có thể làm khó một tiểu cô nương vô tội?" Vệ Bình nói thẳng: "Chúng ta thu được tin tức, hôm qua Lý Nhạc Phàm đã đến Hàng Châu, tin tưởng không lâu sau sẽ tìm đến đây, chúng ta đến đây là vì chờ hắn, mời hắn về tổng đàn của Cái Bang ta để chứng thực về cái chết của đại trưởng lão…"
"Mời hắn về ?" Tư Mã Như cố chấp, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, nếu thật sự là muốn mời, lại có thể dùng lực lượng như vậy sao? Bất quá hắn cũng không tranh cãi cái gì.
"Lý Nhạc Phàm sắp đến?" Vương Sung giật mình, thần sắc trong mắt bất định, không biết đang suy nghĩ về cái gì, nhưng cũng không ai chú ý đến.
Vạn Nhã Nhi đang nằm trong lòng Nhan Nguyệt Thi bỗng run lên, cố gắng mở mắt, chống thân thể viết ra trong tay Nhan Nguyệt Nhi một chữ: Đợi!
Đợi, đương nhiên là lưu lại đợi Nhạc Phàm, Vạn Nhã Nhi thân mang kì độc, nếu không kịp chữa trị, mất mạng là cái chắc. Nhưng chính nàng lại sợ, sợ chính mình sống không quá ba ngày, điều đó cũng có nghĩa là không thể gặp lại Nhạc Phàm…
"Muội muội, ngươi đừng như thế, trước hết hãy cố nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy nói được không? Nếu không đại ca ngươi thấy ngươi như vậy sẽ rất thương tâm" Nhan Nguyệt Nhi khuyên giải nói.
Phó Suất than nhẹ, tiến lên quay về phía Vệ Bình nói: "Vệ trưởng lão, ân oán lúc trước kia của chúng ta sau này hãy nói…. Muội tử ta bây giờ trúng thiên ki chi độc, nếu không kịp cứu chữa, không thể sống quá ba ngày, cho nên phải lập tức đi cầu y…
"Thiên ki độc!" Cái Bang ba lão thất kinh, dĩ nhiên hiểu được sự lợi hại của loại độc này.
Nhan Nguyệt Nhi dìu Vạn Nhã Nhi đang định đi ra ngoài cửa, lại bị vài tên đệ tử Cái Bang ngăn lại.
"Các ngươi muốn làm gì?" Nhan Nguyệt Nhi quát.
Lúc này, Vệ Bình ở một bên đi lên nói: "Các ngươi có thể đi, nhưng tiểu cô nương này phải lưu lại…. Đại ca, nếu tiểu cô nương này đi, vậy Lý Nhạc Phàm biết được thì như thế nào có thể tìm đến?"
"Ngươi…" Nhan Nguyệt Nhi nổi giận, chế nhạo: "Hừ! Lại muốn dùng muội muội ta để làm con tin. Không ngờ thiên hạ đệ nhất đại bang các ngươi lại vô sỉ nhưu vậy, đúng là không biết xấu hổ".
Tương Húc mặt cũng không hồng lên, nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm khó tiểu cô nương này, nhưng chúng ta phải giữ nàng lại".
Vương Sung thấy thế tiến lên, giận dữ mắng: "Con mẹ nó, các ngươi đúng là không phải người! Nha đầu này nếu không chữa trị kịp, không thể sống quá ba ngày. Các ngươi bình thường luôn nói đạo lí, ây giờ lại thấy chết mà không cứu sao?"
"Hắc đạo tiểu bối chớ có cuồng ngôn!" Trầm Thiên Khôi bước ra nói: "Ở đâu có giải dược của thiên ki độc chứ? Dù sao nàng cũng không sống được, chết sớm hay sau này chết không phải là như nhau sao?"
"Thúi lắm! Thất phu đi chết đi…" Vương Sung hét một tiếng, nâng thương tiến lên…
Trầm Thiên khôi không chút sợ hãi, song chưởng lật lại, lấy ra song tiệt câu, cũng vọt lên…
Thương, câu cùng nhau phát ra những tiếng "Choang choang", người có võ công thấp kém ý nghĩ cũng trở nên mê muội.
Bình luận truyện