Thương Thiên
Chương 190: Phật môn đại pháp
Dưới đài mọi người thấy sự việc biến chuyển thật lạ lùng, vốn lôi đài dùng để cho các phái quyết chiến, bây giờ lại bị hai người Nhạc Phàm chiếm lấy, còn nói phải tỷ thí.
Bất quá, đổi lại thành ra tất cả mọi người trong lòng hiếu kỳ xem náo nhiệt, nên cũng không nói gì. Bọn họ đều muốn biết võ công của Lý Nhạc Phàm này thực sự có lợi hại giống như vừa rồi không, hay là chỉ thể hiện được một lần mà thôi. Ngay cả các thế lực lớn cũng chịu nhẫn nhịn bất động, chăm chú xem trận tỷ thí này.
Trong đám người dưới đài, Thạch Kiền giận dữ trợn mắt nhìn Không Thiên trên đài cao, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tiểu Thiên thật đáng ghét, dám đoạt danh tiếng của tiểu ca, đợi khi ngươi không đề phòng sẽ cho ngươi nếm thử lợi hại của 'Khai Vị Tán' của ta! Không đúng, Tiểu Thiên đến rồi, vậy Tiểu Mễ đâu?" Nói xong liền nhìn quanh bốn phía, nhưng trong biển người, kiếm người thật khó!
…
"Lão Phó, Nhạc Phàm tiểu huynh đệ này thật không đơn giản!"
"Đúng vậy, muội tử có đại ca tốt mà."
…
"Hây!" Theo một tiếng quát to của Không Thiên, cả bình đài nhất thời khí kình chấn động, một đạo khí tức mãnh liệt hướng bốn phía khuếch tán… Mà trên người Không Thiên thì có thêm một lớp kim quang nhàn nhạt.
"A! Hộ thể cương khí!" Mọi người lại kinh sợ thốt lên.
Tuổi của Không Thiên cũng không quá mười bảy mười tám, vậy mà đã bước vào tiên thiên cảnh giới, khó trách mọi người lại có phản ứng như thế.
Nhạc Phàm lúc trước cùng Không Thiên từng giao thủ qua một lần, tự nhiên đã biết thực lực của đối phương, cũng không nhún nhường, tinh quang trong mắt đột nhiên đầy tràn, đứng bất động nói: "Đến đây đi!"
Thiếu Lâm công phu quang minh chính đại, lấy lực điều khiển sự khéo léo, cho nên Không Thiên phát ra một động tác biểu lộ sự tôn kính nhằm phía chính diện Nhạc Phàm, một chuỗi công phu như thế đến trước mắt hắn.
"Tới không lui không..." Phía sau Không Thiên như có trăm ngàn cánh tay, thực ra rộng lớn mênh mông, phát sinh uy lực thật mạnh mẽ.
Bùng!, "Ba!"……
Trên đài cao truyền đến hàng loạt âm thanh vang lên "ầm ầm", mọi người nghe được trong lòng lay động không thôi.
Không Thiên động tác nhanh như thiểm điện, chiêu nào cũng hết sức nhằm vào các bộ vị quan trọng, hướng vào Nhạc Phàm công kích mạnh mẽ dữ dội, đông trái tây phải, nghìn tay cùng phóng ra…
Mà Nhạc Phàm hai tay biến hóa không ngừng, dùng chữ "ngự" trong Thập nhĩ nhị quyết chống lại, hoặc né tránh, hoặc mượn lực, hoặc công trước, chuyển thân vào vị trí thích hợp chống đỡ quyền cước đối phương.
…
"Không Minh thất thập nhị quyền!" Diệu Hư ở bên đang xem cuộc chiến đột nhiên hô lên, tiểu sa di bên cạnh hỏi: "Sư phó, vậy là công phu Phật môn của chúng ta sao?"
Diệu Hư mỉm cười nói: "Không Minh thất thập nhị quyền, chính là Phật môn chí cao quyền pháp, thất truyền gần trăm năm, không ngờ đến bây giờ từ giang hồ lại xuất hiện. Thêm vào "Phạm thiên đại Phật ấn" xem ra khoảng cách Phật môn ta chấn hưng không còn xa nữa."
Tiểu sa di tựa hồ hiểu được gật đầu, lại hỏi: "Vậy công phu Lý thí chủ sử dụng cũng là của Phật môn sao? Sao lại thấy quen mắt như vậy?"
"Cái này…" Diệu Hư sửng sốt, bởi vì lão cũng cảm thấy quen mắt, nhưng nghĩ không ra là võ công gì.
"Đó không phải là "Cầm nã thập bát đả" sao? Dưới đài không biết ai đó hô lớn một tiếng, phảng phất như tiếng trong lòng mọi người kêu ra, lúc này mới chợt hiểu ra.
"Đúng rồi, thực sự toàn là "Cầm nã thập bát đả"!"
"Ôi mẹ ơi, cái loại võ công rác rưởi này cũng có thể lợi hại như vậy sao!
Chỉ một lúc, đám người dưới đài lại ầm ầm loạn lên…
Lúc này, Vương Sung ngồi một chỗ bên phía Hắc đạo trong lòng cũng kích động dị thường, nhớ năm đó, hắn dùng loại công phu này khiêu chiến Nhạc Phàm, về sau lại bị Nhạc Phàm học trộm, ngược lại thắng mình. Ai có thể ngờ tới, một loại công phu đơn giản trên giang hồ ai ai cũng có thể luyện tập, ở trong tay Nhạc Phàm lại bất ngờ có uy lực như thế. Vương Sung nghĩ tới điểm này, trong lòng nhất thời cảm khái vạn phần.
Mọi người thấy rõ ràng, Nhạc Phàm mỗi lần ra chiêu đều nhằm thẳng chỗ yếu hại, chiêu thức đối phương chưa tới, hắn đã có chuẩn bị, hoàn toàn không cần lo lắng phải dùng chiêu gì, tất cả đều là thuận tay đánh trả, kinh nghiệm thật già dặn.
Hướng Nhược Hải thấy Vương Sung thay đổi thần sắc, hỏi: "Lão Tam làm sao vậy?"
Vương Sung mang chuyện cũ thuật lại vắn tắt, nghe xong Hướng Nhược Hải tán dương khen ngợi kỳ lạ, hỏi tiếp: "Vậy lão Tam đối với trận đấu này thấy thế nào?"
Vương Sung trầm ngâm nói: "Nếu luận chiêu thức mà nói, tiểu hòa thượng so với Lý Nhạc Phàm mạnh hơn một bậc, nhưng Lý Nhạc Phàm tựa hồ kinh nghiệm chiến đấu phong phú phi thường, không thể tin là đã đem "Cầm nã thập bát đả" luyện đến mức thuần thục như thế, chiêu thức gì tiện tay thì dùng, đó là phản phác quy chân cảnh giới, theo ta thấy, nếu tiểu hòa thượng không dùng tuyệt chiêu tối hậu, Lý Nhạc Phàm tất thắng không thể nghi ngờ."
Hướng Nhược Hải mỉm cười vuốt cằm.
Kinh nghiệm phong phú? Nhạc Phàm đâu chỉ là kinh nghiệm phong phú! Muốn nói kinh nghiệm chiến đấu, nơi này ngoại trừ Đông Vũ, sợ rằng không một ai dám so sánh với Nhạc Phàm! Chém giết trên chiến trường bốn năm, không phải đơn giản cứ giải thích một chút là có thể hiểu được bản chất. Khảo nghiệm trong máu lửa như vậy, tuyệt đối so với lăn lộn trên giang hồ mười năm còn muốn thực dụng hơn.
…
Mọi người hai mắt hoa lên, nhìn không rõ thân ảnh bọn họ, chỉ thấy trên đài, sóng khí chấn động, gió cát như mưa…
Nhạc Phàm hai người qua lại hoặc không trung, hoặc đất bằng, bên trong quyền cước có cả điện quang lẫn hỏa thạch kèm theo, nhất thời trên đài cao đánh cho thiên hôn địa ám kịch liệt không thể tả!
"Chẳng lẽ đây là đối kháng giữa tiên thiên cao thủ?"
Nhìn Nhạc Phàm đối chiến cùng Không Thiên, một số người bình thường trong giang hồ càng cảm thấy mất mát! Chênh lệch lớn như thế, tựa hồ bảo cho bọn họ, đánh giết một nhân vật nhỏ bé trong lúc đó giống như một loại đùa bỡn, tính mạng ở trước lực lượng cường đại rất yếu ớt!
"Ôi! Có lẽ đây là số phận sao!" Không ít người than thở như thế. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, người hay than thở vĩnh viễn đều sẽ bị vận mệnh trói buộc, thực ra đó mới là số phận.
…
"Bùng..."
Đây đã là lần tấn công thứ mười tám của Không Thiên, nhưng hắn vẫn không thể đột phá được phòng ngự của Nhạc Phàm đích.
Không Thiên tự nhận thấy mình ra tay không chậm, chiêu thức cũng rất tinh diệu, đủ độ già dặn, nhưng mỗi lần sắp đánh trúng Nhạc Phàm là lúc, Nhạc Phàm đều có thể đỡ chiêu để di chuyển sang chỗ thuận lợi, làm cho hắn có chút bị kìm hãm.
"A di đà Phật!" Không Thiên thân thể lùi một bước, nhảy ra ngoài vòng tay, nói: Thí chủ chiêu thức mặc dù đơn giản, nhưng sử dụng thật xuất thần nhập hóa, tiểu tăng bội phục!" Vừa nói xong lại chuyển sang nói: "Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta toàn lực ứng phó như thế nào?"
"Rất tốt!" Nhạc Phàm lúc này đồng dạng trong lòng như thủy triều mênh mông, lần đầu tiên cùng đối thủ mạnh như thế chiết chiêu, bản thân lại học được không ít món. Hơn nữa đối phương khi công kích lại thiên về ý chứ không thiên về lực, đều là điểm tới thì dừng, có thể nói là quang minh lỗi lạc. Gặp gỡ đối thủ như vậy, sao có thể không khiến người ta cảm thấy hưng phấn và thích thú trong lòng.
Không Thiên lùi ra phía sau một chút, nhắc nhở: "Thí chủ cẩn thận nhé, tiểu tăng sử dụng chính là Phật môn tuyệt học "Đại nhật như lai thần chưởng", mười phần cương mãnh uy lực cực lớn, mong rằng thí chủ chú ý!"
Trong ánh mắt u sầu của Nhạc Phàm có vài phần tiếu ý, gật nhẹ đầu nói: "Nếu là không tiếp được, ta tự có thể lánh ra!"
"Lành thay!" Không Thiên nghe Nhạc Phàm nói cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao bọn họ cũng coi như là không đánh không quen biết, một loại quan hệ kỳ diệu phảng phất tâm linh hai người có cảm giác ràng buộc lẫn nhau.
"Phật quang xuất hiện..." Không Thiên hét lớn một tiếng, như sấm nổ bên tai!
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Không Thiên toàn thân phát sáng tỏa rộng khắp, chiếu ra soi sáng tới trăm trượng… trong lờ mờ, bọn họ phảng phất nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ hiện ra trong bạch quang.
"Chính là chân khí thành hình!" Mọi người sợ hãi kêu lên!
"Là Phật!" Diệu Hư hoảng sợ, vội vàng chắp tay tụng xướng kinh văn, phía sau chúng hòa thượng cũng bắt đầu tụng xướng theo.
Bất quá, đổi lại thành ra tất cả mọi người trong lòng hiếu kỳ xem náo nhiệt, nên cũng không nói gì. Bọn họ đều muốn biết võ công của Lý Nhạc Phàm này thực sự có lợi hại giống như vừa rồi không, hay là chỉ thể hiện được một lần mà thôi. Ngay cả các thế lực lớn cũng chịu nhẫn nhịn bất động, chăm chú xem trận tỷ thí này.
Trong đám người dưới đài, Thạch Kiền giận dữ trợn mắt nhìn Không Thiên trên đài cao, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tiểu Thiên thật đáng ghét, dám đoạt danh tiếng của tiểu ca, đợi khi ngươi không đề phòng sẽ cho ngươi nếm thử lợi hại của 'Khai Vị Tán' của ta! Không đúng, Tiểu Thiên đến rồi, vậy Tiểu Mễ đâu?" Nói xong liền nhìn quanh bốn phía, nhưng trong biển người, kiếm người thật khó!
…
"Lão Phó, Nhạc Phàm tiểu huynh đệ này thật không đơn giản!"
"Đúng vậy, muội tử có đại ca tốt mà."
…
"Hây!" Theo một tiếng quát to của Không Thiên, cả bình đài nhất thời khí kình chấn động, một đạo khí tức mãnh liệt hướng bốn phía khuếch tán… Mà trên người Không Thiên thì có thêm một lớp kim quang nhàn nhạt.
"A! Hộ thể cương khí!" Mọi người lại kinh sợ thốt lên.
Tuổi của Không Thiên cũng không quá mười bảy mười tám, vậy mà đã bước vào tiên thiên cảnh giới, khó trách mọi người lại có phản ứng như thế.
Nhạc Phàm lúc trước cùng Không Thiên từng giao thủ qua một lần, tự nhiên đã biết thực lực của đối phương, cũng không nhún nhường, tinh quang trong mắt đột nhiên đầy tràn, đứng bất động nói: "Đến đây đi!"
Thiếu Lâm công phu quang minh chính đại, lấy lực điều khiển sự khéo léo, cho nên Không Thiên phát ra một động tác biểu lộ sự tôn kính nhằm phía chính diện Nhạc Phàm, một chuỗi công phu như thế đến trước mắt hắn.
"Tới không lui không..." Phía sau Không Thiên như có trăm ngàn cánh tay, thực ra rộng lớn mênh mông, phát sinh uy lực thật mạnh mẽ.
Bùng!, "Ba!"……
Trên đài cao truyền đến hàng loạt âm thanh vang lên "ầm ầm", mọi người nghe được trong lòng lay động không thôi.
Không Thiên động tác nhanh như thiểm điện, chiêu nào cũng hết sức nhằm vào các bộ vị quan trọng, hướng vào Nhạc Phàm công kích mạnh mẽ dữ dội, đông trái tây phải, nghìn tay cùng phóng ra…
Mà Nhạc Phàm hai tay biến hóa không ngừng, dùng chữ "ngự" trong Thập nhĩ nhị quyết chống lại, hoặc né tránh, hoặc mượn lực, hoặc công trước, chuyển thân vào vị trí thích hợp chống đỡ quyền cước đối phương.
…
"Không Minh thất thập nhị quyền!" Diệu Hư ở bên đang xem cuộc chiến đột nhiên hô lên, tiểu sa di bên cạnh hỏi: "Sư phó, vậy là công phu Phật môn của chúng ta sao?"
Diệu Hư mỉm cười nói: "Không Minh thất thập nhị quyền, chính là Phật môn chí cao quyền pháp, thất truyền gần trăm năm, không ngờ đến bây giờ từ giang hồ lại xuất hiện. Thêm vào "Phạm thiên đại Phật ấn" xem ra khoảng cách Phật môn ta chấn hưng không còn xa nữa."
Tiểu sa di tựa hồ hiểu được gật đầu, lại hỏi: "Vậy công phu Lý thí chủ sử dụng cũng là của Phật môn sao? Sao lại thấy quen mắt như vậy?"
"Cái này…" Diệu Hư sửng sốt, bởi vì lão cũng cảm thấy quen mắt, nhưng nghĩ không ra là võ công gì.
"Đó không phải là "Cầm nã thập bát đả" sao? Dưới đài không biết ai đó hô lớn một tiếng, phảng phất như tiếng trong lòng mọi người kêu ra, lúc này mới chợt hiểu ra.
"Đúng rồi, thực sự toàn là "Cầm nã thập bát đả"!"
"Ôi mẹ ơi, cái loại võ công rác rưởi này cũng có thể lợi hại như vậy sao!
Chỉ một lúc, đám người dưới đài lại ầm ầm loạn lên…
Lúc này, Vương Sung ngồi một chỗ bên phía Hắc đạo trong lòng cũng kích động dị thường, nhớ năm đó, hắn dùng loại công phu này khiêu chiến Nhạc Phàm, về sau lại bị Nhạc Phàm học trộm, ngược lại thắng mình. Ai có thể ngờ tới, một loại công phu đơn giản trên giang hồ ai ai cũng có thể luyện tập, ở trong tay Nhạc Phàm lại bất ngờ có uy lực như thế. Vương Sung nghĩ tới điểm này, trong lòng nhất thời cảm khái vạn phần.
Mọi người thấy rõ ràng, Nhạc Phàm mỗi lần ra chiêu đều nhằm thẳng chỗ yếu hại, chiêu thức đối phương chưa tới, hắn đã có chuẩn bị, hoàn toàn không cần lo lắng phải dùng chiêu gì, tất cả đều là thuận tay đánh trả, kinh nghiệm thật già dặn.
Hướng Nhược Hải thấy Vương Sung thay đổi thần sắc, hỏi: "Lão Tam làm sao vậy?"
Vương Sung mang chuyện cũ thuật lại vắn tắt, nghe xong Hướng Nhược Hải tán dương khen ngợi kỳ lạ, hỏi tiếp: "Vậy lão Tam đối với trận đấu này thấy thế nào?"
Vương Sung trầm ngâm nói: "Nếu luận chiêu thức mà nói, tiểu hòa thượng so với Lý Nhạc Phàm mạnh hơn một bậc, nhưng Lý Nhạc Phàm tựa hồ kinh nghiệm chiến đấu phong phú phi thường, không thể tin là đã đem "Cầm nã thập bát đả" luyện đến mức thuần thục như thế, chiêu thức gì tiện tay thì dùng, đó là phản phác quy chân cảnh giới, theo ta thấy, nếu tiểu hòa thượng không dùng tuyệt chiêu tối hậu, Lý Nhạc Phàm tất thắng không thể nghi ngờ."
Hướng Nhược Hải mỉm cười vuốt cằm.
Kinh nghiệm phong phú? Nhạc Phàm đâu chỉ là kinh nghiệm phong phú! Muốn nói kinh nghiệm chiến đấu, nơi này ngoại trừ Đông Vũ, sợ rằng không một ai dám so sánh với Nhạc Phàm! Chém giết trên chiến trường bốn năm, không phải đơn giản cứ giải thích một chút là có thể hiểu được bản chất. Khảo nghiệm trong máu lửa như vậy, tuyệt đối so với lăn lộn trên giang hồ mười năm còn muốn thực dụng hơn.
…
Mọi người hai mắt hoa lên, nhìn không rõ thân ảnh bọn họ, chỉ thấy trên đài, sóng khí chấn động, gió cát như mưa…
Nhạc Phàm hai người qua lại hoặc không trung, hoặc đất bằng, bên trong quyền cước có cả điện quang lẫn hỏa thạch kèm theo, nhất thời trên đài cao đánh cho thiên hôn địa ám kịch liệt không thể tả!
"Chẳng lẽ đây là đối kháng giữa tiên thiên cao thủ?"
Nhìn Nhạc Phàm đối chiến cùng Không Thiên, một số người bình thường trong giang hồ càng cảm thấy mất mát! Chênh lệch lớn như thế, tựa hồ bảo cho bọn họ, đánh giết một nhân vật nhỏ bé trong lúc đó giống như một loại đùa bỡn, tính mạng ở trước lực lượng cường đại rất yếu ớt!
"Ôi! Có lẽ đây là số phận sao!" Không ít người than thở như thế. Nhưng bọn họ lại không biết rằng, người hay than thở vĩnh viễn đều sẽ bị vận mệnh trói buộc, thực ra đó mới là số phận.
…
"Bùng..."
Đây đã là lần tấn công thứ mười tám của Không Thiên, nhưng hắn vẫn không thể đột phá được phòng ngự của Nhạc Phàm đích.
Không Thiên tự nhận thấy mình ra tay không chậm, chiêu thức cũng rất tinh diệu, đủ độ già dặn, nhưng mỗi lần sắp đánh trúng Nhạc Phàm là lúc, Nhạc Phàm đều có thể đỡ chiêu để di chuyển sang chỗ thuận lợi, làm cho hắn có chút bị kìm hãm.
"A di đà Phật!" Không Thiên thân thể lùi một bước, nhảy ra ngoài vòng tay, nói: Thí chủ chiêu thức mặc dù đơn giản, nhưng sử dụng thật xuất thần nhập hóa, tiểu tăng bội phục!" Vừa nói xong lại chuyển sang nói: "Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta toàn lực ứng phó như thế nào?"
"Rất tốt!" Nhạc Phàm lúc này đồng dạng trong lòng như thủy triều mênh mông, lần đầu tiên cùng đối thủ mạnh như thế chiết chiêu, bản thân lại học được không ít món. Hơn nữa đối phương khi công kích lại thiên về ý chứ không thiên về lực, đều là điểm tới thì dừng, có thể nói là quang minh lỗi lạc. Gặp gỡ đối thủ như vậy, sao có thể không khiến người ta cảm thấy hưng phấn và thích thú trong lòng.
Không Thiên lùi ra phía sau một chút, nhắc nhở: "Thí chủ cẩn thận nhé, tiểu tăng sử dụng chính là Phật môn tuyệt học "Đại nhật như lai thần chưởng", mười phần cương mãnh uy lực cực lớn, mong rằng thí chủ chú ý!"
Trong ánh mắt u sầu của Nhạc Phàm có vài phần tiếu ý, gật nhẹ đầu nói: "Nếu là không tiếp được, ta tự có thể lánh ra!"
"Lành thay!" Không Thiên nghe Nhạc Phàm nói cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao bọn họ cũng coi như là không đánh không quen biết, một loại quan hệ kỳ diệu phảng phất tâm linh hai người có cảm giác ràng buộc lẫn nhau.
"Phật quang xuất hiện..." Không Thiên hét lớn một tiếng, như sấm nổ bên tai!
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Không Thiên toàn thân phát sáng tỏa rộng khắp, chiếu ra soi sáng tới trăm trượng… trong lờ mờ, bọn họ phảng phất nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ hiện ra trong bạch quang.
"Chính là chân khí thành hình!" Mọi người sợ hãi kêu lên!
"Là Phật!" Diệu Hư hoảng sợ, vội vàng chắp tay tụng xướng kinh văn, phía sau chúng hòa thượng cũng bắt đầu tụng xướng theo.
Bình luận truyện