Thương Thiên

Chương 214: Lôi đình thủ đoạn



"Trùng chấn có ngày huy hoàng…"
Hấp dẫn, vô cùng hấp dẫn, chỉ có giao dịch với ma quỷ, thực sự là sẽ đạt được những gì mình muốn sao?
Hà Thái Trùng biết năng lực bản thân, cũng biết hiện trạng của Thái Sơn phái, nhưng hắn lại không thể, không thể bán đi linh hồn của mình, còn đâu là tôn nghiêm của Thái Sơn phái.
Hà Thái Trùng ưỡn ngực, chậm rãi nói: "Thái Sơn phái chúng ta tuy không phải là danh môn đại phái gì, nhưng cũng đã truyền thừa trăm năm qua nhưng chưa bao giờ từng có người bán đứng môn phái, cho dù chúng ta phụ thuộc Hoa Sơn phái, nhưng cũng chưa từng làm xấu mặt Thái Sơn phái. Muốn chúng ta phục thủ xưng thần đối với Hải Sa bang, mơ tưởng!" Nói xong hai chữ cuối cùng, thanh âm của hắn trở nên lạnh lẽo vô cùng.
"Ha ha…" Nam tử áo trắng cười giận dữ, nói: "Hay, Nói hay lắm! Có khí phách! Đáng tiếc, khí phách cũng không thể nào cứu được tính mạnh của ngươi. Giang hồ tranh đấu, được làm vua thua làm giặc, các ngươi không đủ tư cách nói chuyện".
"Ngươi muốn thế nào?" Hà Thái Trùng cảm thấy sát ý của đối phương, trong lòng căng thẳng, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ra.
Chu Phong bước tới một bước, khinh thường nói: "Chỉ bằng các ngươi còn muốn phản kháng? Nếu không khuất phục, vậy chỉ có đường chết! Các huynh đệ, cho ta…"
"Thịch, thịch…thịch…"
Phía sau có tiếng bước chân mạnh mẽ phảng phất như đi vào lòng người, cắt ngang lời Chu Phong đang nói.
Nghe tiếng nhìn lại, thì thấy một người mặc trang phục thợ săn, cầm trong tay thanh trường kiếm chính là một nam tử từ sơn đạo phía bên kia của Thái Sơn phái đi tới.
"Là hắn! Sao lại là hắn?" Mã Chí Bình, Tuyên Trữ đồng thời sửng sốt: "Không phải là người bái tế vừa rồi sao? Hắn đến đây làm gì?"
Trên đỉnh Thái Sơn, mọi người đang rút kiếm dương nỏ hào khí nghiêm trọng. Nhạc Phàm không để ý đến người khác ánh mắt cứ nhìn thẳng mà đi đến.
Nhìn thấy Nhạc Phàm đến gần, người cảu Hải Sa bang tự nhiên cảm thấy từng đợt hàn khí kéo tới, không dám tiến lên ngăn cản.
Nam tử áo trắng đưa mắt nhìn Chu Phong, Chu Phong hiểu ý gật đầu, tiến lên hỏi: "Xin hỏi các hạ là ai? Không biết tới đây có gì chỉ giáo?"
Nhạc Phàm hai mắt thản nhiên nhìn qua Chu Phong, chuyển qua Tuyên Trữ nói: "Ngươi gọi là Tuyên Trữ?"
"Vâng, đúng vậy".
"Kiếm này trả lại ngươi" nói xong, Nhạc Phàm đưa bảo kiếm trong tay trả lại cho nàng ta.
"Ồ!" Tuyên Trữ thấy bảo kiếm trước mắt ngược lại chẳng biết làm sao.
Nhạc Phàm thấy nàng bất động, khẽ cười, nhét thanh kiếm vào tay nàng.
Chu Phong thấy đối phương không để ý tới mình, cố nén giận lại hỏi: "Cuối cùng là các hạ muốn gì?"
Nghe câu hỏi, Nhạc Phàm lúc này mới xoay người, thản nhiên nói: "Các ngươi đi đi, huynh đệ ta nghỉ ngơi trên núi, không thích có người quấy rầy".
"Huynh đệ ngươi? Trên núi còn có người ở sao?" Chu Phong kinh ngạc.
Nhạc Phàm thần sắc buồn bả nói: "Ừm, bọn họ an táng trên đó".
"Cái gì!" Chu Phong nhất thời có cảm giác bị hý lộng, vẻ mặt đỏ hồng lên thẹn quá hóa giận. Đang muốn động thủ, nhưng lại không rõ đối phương nông sâu thế nào.
Tâm niệm vừa chuyển, Chu Phong nghĩ đến bên mình có cao thủ, trong lòng mười phần vững tin, lập tức mắng chửi: "Con mẹ nó, huynh đệ ngươi chết thì đã chết, lão tử quan tâm làm gì? Cút nhanh đi! Đừng ngăn trở việc của Hải Sa bang, nếu không ngay cả ngươi…" Lời còn chưa dứt, Nhạc Phàm đã biến mất trước mắt.
Nam tử áo trắng ngay từ đầu đã chú ý đến Nhạc Phàm, nhưng hắn ngoại trừ cảm thấy khí thế lạnh lùng, thủy chung vẫn không cảm giác được sự tồn tại của đối phương, càng tập trung đặc biệt đề phòng.
"Tốc độ nhanh quá!" Không kịp kinh thán, Nhạc Phàm đã xuất hiện trước mặt mọi người, quyền phải của hắn đã đấm thẳng vào ngực nam tử áo trắng.
"Cắc, cắc…" nghe từng tiếng từng tiếng nứt gãy vang lên, chung quanh chết lặng yên tĩnh.
Chấn động! Hoảng sợ!
Không hề có lực phản kháng, vừa rồi còn diệu võ dương oai là tiên thiên cao thủ, bị một quyền chấn bay đi như vậy! Đây là dạng thực lực gì?
"Nguyên lai hắn lợi hại như vậy!" Tuyên Trữ cùng Mã Chí Bình nhìn sững, không biết trong lòng nghĩ cái gì.
Kỳ thật Nhạc Phàm cũng không phải là vô địch như là bọn họ tưởng tượng, chỉ là vào thời điểm đặc biệt này, hoàn cảnh đặc biệt này, Nhạc Phàm đã tạo nên một ấn tượng khắc sâu khó quên đối với mọi người tại đây.
Ai cũng nghĩ đến, hắn còn đang giằng co với Chu Phong, lại đột nhiên tấn công nam tử áo trắng? Bất quá, dưới cục diện chấn động như thế làm cho mọi người không để ý đến hắn.
"Bây giờ, các ngươi có thể xuống núi chưa?" Nhạc Phàm không xuống tay với Chu Phong, chỉ là sự sợ hãi vô hạn đã bao phủ lấy Chu Phong, sâu tận trong xương tủy. Khi hắn phục hồi lại tinh thần, vội vàng lui về phía sau vài bước, tựa hồ không thể dừng lại được.
Mạnh quá! Không có lực lượng chống lưng, lấy cái gì mà đấu với người ta? Số người, một ngàn kẻ liều mạng!
Chu Phong liếc mắt nhìn huynh đệ chung quanh, cố gắng lấy can đảm nói: "Ngươi chỉ có một mình, làm sao có thể chống lại một ngàn huynh đệ của ta?"
"Sào sào…" Đệ tử Hải Sa bang cầm binh khí chậm rãi tiến về phía trước.
Vừa mới tế bái huynh đệ, Nhạc Phàm tâm tình vốn đang trầm trọng, mà bây giờ đối phương lại không biết đường tiến thối…
Sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo, kiếm chỉ xuất ra, chỉ thấy một đạo hàn quang mắt thường khó phân biệt được thoáng hiện, vô thanh vô tức xuyên thấu qua vai phải của Chu Phong.
"Phốc…" Một ngụm máu tươi phun ra, Chu Phong bị chấn lăn ra trên mặt đất.
"Tuyệt Tiễn! Ngươi, ngươi là Đao cuồng Lý Nhạc Phàm?" Nam tử áo trắng cố gắng ngồi dậy, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Mọi người không thấy được, nhưng hắn là tiên thiên cao thủ nhãn lực cũng rất chuẩn.
"Cái gì! Hắn là Đao cuồng?" Không ai dám tiến lên một bước. Truyền thuyết về Lý Nhạc Phàm rất nhiều, nào là một đấu một vạn, nào là độc chiến quần hùng, thiên hạ vô địch… tuy có phần khoa trương, nhưng không ai hoài nghi thực lực của Nhạc Phàm.
Đánh! Làm sao thắng được? Nhìn không ra một điểm hy vọng chiến thắng, cho dù là liều mạng cũng phải nghĩ đến năng lực của bản thân.
Nhìn Chu Phong đang co quắp trên mặt đất, mọi người Hải Sa bang đều thu binh khí lại, lui về bên cạnh bang chủ.
Nhạc Phàm tiến lên hai bước, liếc mắt nhìn mọi người, thanh âm xa xăm: "Về nói cho chủ tử ngươi, sau này đừng có đến Thái Sơn gây chuyện… để cho huynh đệ ta ở chỗ này nghỉ ngơi".
"Lý Nhạc Phàm người này rất đáng sợ! Không nên cùng hắn trực tiếp xung đột" Nhớ tới lời chủ tử dặn dò, nam tử áo trắng không chút do dự nói: "Tốt! Nếu Đao cuồng tiên sinh ở đây, ta lập tức đi. Lời tiên sinh nói ta sẽ chuyển… Người đâu, đỡ ta trở về!"
Một đám người ồn ào lộn xộn, cứ thành dạng đầu hổ đuôi rắn mà rời đi, đi khá chật vật, cũng rất bất đắc dĩ.
Nhìn người của Hải Sa bang rời đi, đệ tử Thái Sơn phái cũng thở phào nhẹ nhỏm, mệt mỏi mà ngồi xuống, chỉ bất quá trong mắt thần sắc rất phức tạp, vừa kính nể, vừa sùng bái, còn có chút e ngại.
Nguy cơ đã qua, Hà Thái Trùng vẫn không dám thư giãn, bởi vì hắn không biết hung thần Nhạc Phàm này cuối cùng là muốn gì? Vạn nhất làm khó dễ, hậu quả không phải là hắn gánh lấy sao.
Chỉnh lại thân thể, tiến lên chắp tay nói: "Đa tạ ơn Đao cuồng tiên sinh cứu giúp, Thái Sơn phái vĩnh viễn không quên".
Nhạc Phàm khoát tay áo nói: "Không cần. Ta đang có việc nhờ các ngươi, mời Hà chưởng môn cùng Tuyên Trữ cô nương đi theo ta" Nói xong đi thẳng lên núi…
Hà Thái Trùng ngạc nhiên, không biết Nhạc Phàm vì sao mời đi, Tuyên Trữ càng không biết cho nên rất lo lắng.
"Ta không có ác ý, đi thôi!" Xa xa thanh âm truyền đến.
Nghe được ngữ khí đầy thương cảm của Nhạc Phàm, Tuyên Trữ cũng không do dự, trực tiếp đi theo. Hà Thái Trùng bất đắc dĩ thở dài, phân phối đệ tử chiếu cố Vệ Thành, rồi cũng đi theo.
Nguyên lai Nhạc Phàm cũng không phải là ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này mà cứu người của Thái Sơn phái.
Sau khi rời khỏi cốc, Nhạc Phàm muốn đến Thái Sơn bái tế hai vị huynh đệ, nhưng Quý lão khuyên hắn đừng đi, bởi vì nghe nói sau lưng Hải Sa bang có thế lực muốn xâm chiếm Thái Sơn, sợ rằng Nhạc Phàm lọt vào trong sự tranh đấu của các thế lực.
Nhạc Phàm trọng tình, hắn không hy vọng tranh đấu tại Thái Sơn quấy rầy hai vị huynh đệ yên nghỉ, Vì vậy đến đây ngăn cản. Chỉ là chuyện phát triển cũng không phải là Nhạc Phàm có khả năng nắm trong tay, cũng chỉ sử dụng thủ đoạn như sét đánh. Hơn nữa, hắn vừa lúc cần nhờ một chuyện…
Dọc theo đường đi, hai người Hà Thái Trùng nghe mục đích của Nhạc Phàm, trong lòng sinh ra hàng trăm tư vị. Nhờ vào người đã chết mới duy trì được Thái Sơn phái, thật làm cho người ta cảm thán thế sự vô thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện