Thương Thiên
Chương 216: Ma môn ẩn hiện
Tế Nam nằm ở Tây Bắc Sơn Đông, là vùng bình nguyên gần Hoàng Hà, vốn là đất phong thủy chi bảo, nhưng vì chiến loạn nơi này đã biến thành địa ngục, nhìn không thấy một điểm sinh khí.
Trong thành Tế Nam nhà nào cũng đóng chặt cửa im lặng đầy vẻ chết chóc, từ đường cái đến đường nhỏ đều là cảnh hỗn loạn, thỉnh thoảng có cơn gió cuốn qua làm tung lên vô số bụi mù.
"Lọc cọc…" có tiếng vó ngựa chậm rãi truyền đến.
Ngoài cửa thành, xa xa đi tới một gã nam tử, mặc đồ thợ săn, nắm dây cương… Ánh chiều buông xuống, bão cát vẫn thổi, khung cảnh như vậy lộ ra một loại tang thương nói không nên lời.
"Ài! Là một tòa loạn thành. Trước tiên kiếm chỗ nghỉ chân cái đã…" Nhạc Phàm thầm thở dài, giục tuấn mã tiếp tục đi đến tửu lâu phía trước.
Sau khi hắn rời Thái Sơn đã thẳng đến Trữ Huyền thành. Đi một mạch, hai ngày nay những gì thấy được làm hắn kinh tâm, quả thực so với hai mươi năm kinh nghiệm của hắn còn muốn nhiều hơn. Tai hoang thành loạn, thân ly tử tán, giặc cướp cản đường, đạo tặc lộng hành, chiến hỏa liên tục… Nhân gian còn có nơi nào khổn hơn.
"Cọc, cọc, cọc…"
Nhạc Phàm gõ cửa, thật lâu vẫn không có người trả lời. Chẳng lẽ tửu lâu không có một bóng người?
Chỉ nghe Nhạc Phàm khách khí nói: "Tại hạ là thợ săn, đi ngang qua nơi đây chỉ tìm chỗ nghỉ chân, mong chủ nhà mở cửa".
Hồi lâu, cửa lộ ra khe hở…
"Ồ! Thật sự là thợ săn, để cho hắn vào đi".
"Kẹt…" Cửa mở ra, một đôi tay nhanh chóng kéo Nhạc Phàm vào.
Vào trong tửu lâu, Nhạc Phàm chỉ thấy bốn phía trống rỗng. Chỗ này chỉ có một cái bàn gãy nát nằm ở giữa nhà. Đứng bên cạnh là hai ông bà già cùng ba đứa nhỏ gầy ốm, hẳn là người một nhà.
Sau khi hỏi qua, Nhạc Phàm biết đại khái tình huống trong thành.
Nguyên lai, Lô Đạt chỉ huy "Chánh Vũ quân" vì gom góp quân tư, đã tại chỗ này tận thu tiền tài, làm cho ở đây trở thành một cái tòa thành bỏ không.
"Khó trách tới đây lại thấy một tòa thành chết chóc như thế… Quân là trộm, trộm là loạn! Rốt cuộc là quân hay là trộm" Nhạc Phàm cũng từng là người dân thường, tự nhiên hiểu được loạn thế mang đến hậu quả gì, không khỏi phát ra một trận cảm khái.
Ông lão nghe vậy lại nói: "Kỳ thật nghĩa quân cũng có người tốt. Như là Trương Phong Nghị Trương đại soái thống lĩnh 'Tĩnh Quốc Quân' kỷ luật nghiêm minh, đến chỗ nào cũng đều tổ chức buôn bán làm lương, không cưỡng đoạt quân lương. Đáng tiếc 'Tĩnh Quốc Quân' ở nơi khác, chỉ có thể trách chúng ta không may thôi!"
"Xem ra Trương Phong Nghị này cũng là người đại trí" Nhạc Phàm trong lòng hiểu được, đắc dân tâm tự nhiên sẽ được người ủng hộ, cho dù không cần thủ đoạn cưỡng chế cũng sẽ có người đem đến. Ngược lại, "Chánh Vũ quân" hành vi quá khích như thế, sớm muộn cùn sẽ tự diệt vong, cũng giống như Hán vương Trần Hữu Lượng năm đó.
Ông lão chuẩn bị một ít lương khô đưa cho Nhạc Phàm, rồi nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi ăn một chút gì rồi đi nhanh đi! Nơi này rất loạn, có thân thích thì cũng đã chạy đến chỗ thân thích, những người khác thì đã tòng quân, còn một số trốn ở đây, gia đình chúng ta cũng chuẩn bị đi đến chỗ thân thích tránh nạn".
Nhạc Phàm gật đầu nhận lấy lương khô, lấy từ trong lòng ra tấm ngân phiếu.
Ông lão đang muốn mở miệng cự tuyệt, Nhạc Phàm đã nói: "Cái này là cho ba đứa nhỏ, lão hãy nhận lấy" Nói xong liền nhét vào tay ông lão.
Nhìn bóng lưng cô độc của Nhạc Phàm rời đi, ông lão tâm trạng nặng nề, thu thập đồ cũng lặng lẽ rời đi.
Đi qua ngã tư đường Nhạc Phàm đột nhiên mơ hồ nghe được xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, linh thức triển khai, động tĩnh chung quanh trăm trượng đều phản ánh rõ ràng trong não bộ của hắn.
Trên đường cái phía trước có người đang đánh nhau sống chết, hơn trăm người đang tấn công vây bắt năm người.
"Sao lại là nàng ta?" Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Nhạc Phàm buông dây cương nhanh chóng chạy đến.
Phía Bắc thành Tế Nam trên đường cái đổ nát, trên mặt đất ngổn ngang nằm hơn mười thi thể. Cách đó không xa, một đoàn binh lính giáp trụ đang trùng trùng vây bắt năm người, ở giữa là một cô gái khí chất đoan chính cao ngạo.
Ngoại trừ cô gái chưa bị sao, bốn người còn lại đều bị trọng thương, hô hấp trầm trọng, hiển nhiên không còn cầm cự được bao lâu nữa.
"Tiểu thư, các huynh đệ không thể chết uổng, đợi chúng ta tung Bạo hỏa lôi đạn, ngươi mượn cơ hội đào tẩu về phía Bắc, nơi đó có người tiếp ứng".
"Không…" Cô gái đang định nói chuyện, thì lại một trận tấn công ập tới.
Chỉ nghe Bách phu trường âm âm hừ một tiếng, trách mắng: "Chó triều đình đừng mong chạy trốn, chẳng những làm hại dân chúng, bây giờ lại sát hại huynh đệ chúng ta, hôm nay nhất định phải cho các ngươi chết không có chỗ chôn".
"Chết không có chỗ chôn…" Bọn lính một bên gầm lên, huy động binh khí nhắm vào năm người xông đến.
"Đùng đùng…"
"Cảng…"
"Bùng…"
Mọi người đã say máu, nhưng không ai phát giác trên mặt Bách phu trường nọ như ẩn như hiện nét cười.
Năm người khổ chiến, cô gái dừng thân nói: "Chúng ta thật là tìm Lô đại soái của các ngươi thương lượng chuyện quan trọng, các vị đừng động thủ nữa".
"Hừ, chỉ bằng các ngươi cũng muốn gặp Đại soái, nằm mơ đi! Các huynh đệ, giết cho ta, làm thịt bọn chó triều đình đi".
"Giết…"
"Tiểu thư ngươi nhanh chuẩn bị…"
Giữa lúc sinh tử, cô gái trong mắt hiện lên một tia thống khổ, tựa hồ hối hận đã tới đây.
Đang lúc bốn gã thuộc hạ quyết định đồng quy vu tận(*), trong đám người bỗng truyền đến một trận xao động, áp lực chung quanh nhất thời giảm bớt không ít.
"Tránh ra!" Một tiếng hét như sấm nổ truyền đến, mọi người còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã ngã lăn ra hàng loạt.
"Sao lại là hắn! Hắn sao lại ở chỗ này?" Cô gái thấy rõ người đang đến không khỏi sửng sốt, lập tức trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, phảng phất như đã thấy cứu tinh. Nhưng nàng không phát hiện thuộc hạ bên trái lại run lên nhè nhẹ, thần sắc phức tạp nhìn về phía Lý Nhạc Phàm.
"Hắn là đồng bọn của lũ chó kia, giết hắn".
"Giết…"
"Beng!"
"Bùng, bùng, bùng…"
Cầm tặc tiên cầm vương! Nhạc Phàm hai mắt tập trung, tay chân vũ động, nhắm thẳng phía Bách phu trường phóng đến…
"A, a…"
"Bùng!"
Không kịp né tránh, lúc mà Bách phu trường thấy Nhạc Phàm xuất hiện, nắm tay đối phương đã đấm thẳng vào ngực mình, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Khi mà Bách phu trường hồi tỉnh, cũng chỉ thấy bão cát trên bầu trời.
Chỉ trong chốc lát, trăm binh lính đã chết hơn phân nửa, đầu lĩnh cũng đã chết, còn lại tất cả đều chạy tứ tán.
Nhạc Phàm mơ hồ nghĩ ra có chút cổ quái, cho nên không truy kích.
Cô gái thấy thế cục đã định, chỉnh lại y phục tiến lên thi lễ nói: "Cám ơn Lý tiên sinh ra tay tương trợ".
Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại, thấy cô gái áo trắng phiêu phiêu, nhan sắc tuyệt mỹ, tóc đen để xỏa hiên rõ nét anh thư, nguyên lai nàng chính là Chu Tam.
"Không cần!" Nhạc Phàm khoát tay áo nói: "Ta cũng là đúng lúc đi ngang qua mà thôi. Những người này vì sao muốn giết các ngươi?"
Chu Tam nói: "Bọn họ đều là 'Chánh Vũ Quân' của Lô Đạt, bởi vì, bởi vì…"
"Bởi vì các ngươi là người của triều đình, cho nên mới giết các ngươi?" Nhạc Phàm cũng biết Chu Tam thân phận bất phàm, vì vậy nói thẳng không húy kỵ: "Lý Nhạc Phà ta mặc dù rất ghét người trong triều đình, nhưng ân oán rõ ràng. Ngươi coi như là bằng hữu của bọn A Tuấn, cứu ngươi một mạng cũng là chuyện phải làm".
"Cám ơn tiên sinh" Chu Tam hiểu được, Nhạc Phàm vì nể mặt hai đồ đệ nên mới ra tay.
"Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một chút".
"Ồ? Tiên sinh xin cứ nói".
Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Những người này không phải là binh lính".
"Không phải là binh lính?" Chu Tam ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm sao biết bọn họ không phải là binh lính".
Nhạc Phàm vẻ mặt mơ hồ như nhớ lại, một lát sau chắc chắn nói: "Ánh mắt, ánh mắt bọn họ không đúng, hơn nữa võ công so với binh lính bình thường cao hơn rất nhiều… Ngay từ đầu ta đã thấy việc này có chút cổ quái, họ đến đây là vì ngươi hoặc là vì người sau lưng ngươi".
"Là âm mưu!" Chu Tam cả kinh, lập tức trầm tư.
Chu Tam rõ ràng bối cảnh kinh nghiệm của Nhạc Phàm, tin hắn sẽ không hồ ngôn loạn ngữ. Vì vậy lệnh cho thuộc hạ kiểm tra xem cánh tay của một gã binh sĩ có vết sẹo nào không!
Lập tức thấy cánh tay của các binh sĩ, đều không có vết sẹo nào cả!
Chu Tam biết, chiến trường chém giết, cánh tay là nơi dể lưu lại sẹo nhất. Cánh tay của những binh này hoàn hảo, có thể nói, đối phương là quân mới nhập ngũ, còn chưa có kinh nghiệm chiến trường,xem ra là giả mạo.
Rất hiển nhiên, Chu Tam nghe Nhạc Phàm nói xong, đã nhận định những người này là giả mạo.
Trầm mặc một lúc, Nhạc Phàm đến bên cạnh thi thể của Bách phu trường, kéo vạt áo trước ngực hắn lên, thì thấy một khối ấn ký màu đen. Liền hỏi: "Các ngươi có nhận ra vật này không?"
"A!" Chu Tam ngẩn ra, ngưng trọng nói: "Nó chính là 'Hắc Hỏa Liên'!" Bước lên hai bước, nhìn lại một hồi, lại xác định nói: "Đúng rồi, đây là 'Hắc Hỏa Liên'! Là tín vật của 'Ma Môn'…"
Dừng một chút, Chu Tam lẩm bẩm nói: "Ma Môn đột nhiên xuất hiện tại Trung Nguyên, xem ra ta phải nhanh trở về".
"Ma Môn!" Nhạc Phàm nhíu mày, hắn cũng từng nghe Tô Phóng Hào nói qua…
"Không hay!"
Nghe Nhạc Phàm đột nhiên lên tiếng, Chu Tam nhất thời giật mình, quay lại phía Nhạc Phàm.
"Có rất nhiều người đang tới nơi này, hẳn là người của 'Chánh Vũ Quân' "
"Cái gì!"
(*) đồng quy vu tận: kéo theo cùng chết chung
Trong thành Tế Nam nhà nào cũng đóng chặt cửa im lặng đầy vẻ chết chóc, từ đường cái đến đường nhỏ đều là cảnh hỗn loạn, thỉnh thoảng có cơn gió cuốn qua làm tung lên vô số bụi mù.
"Lọc cọc…" có tiếng vó ngựa chậm rãi truyền đến.
Ngoài cửa thành, xa xa đi tới một gã nam tử, mặc đồ thợ săn, nắm dây cương… Ánh chiều buông xuống, bão cát vẫn thổi, khung cảnh như vậy lộ ra một loại tang thương nói không nên lời.
"Ài! Là một tòa loạn thành. Trước tiên kiếm chỗ nghỉ chân cái đã…" Nhạc Phàm thầm thở dài, giục tuấn mã tiếp tục đi đến tửu lâu phía trước.
Sau khi hắn rời Thái Sơn đã thẳng đến Trữ Huyền thành. Đi một mạch, hai ngày nay những gì thấy được làm hắn kinh tâm, quả thực so với hai mươi năm kinh nghiệm của hắn còn muốn nhiều hơn. Tai hoang thành loạn, thân ly tử tán, giặc cướp cản đường, đạo tặc lộng hành, chiến hỏa liên tục… Nhân gian còn có nơi nào khổn hơn.
"Cọc, cọc, cọc…"
Nhạc Phàm gõ cửa, thật lâu vẫn không có người trả lời. Chẳng lẽ tửu lâu không có một bóng người?
Chỉ nghe Nhạc Phàm khách khí nói: "Tại hạ là thợ săn, đi ngang qua nơi đây chỉ tìm chỗ nghỉ chân, mong chủ nhà mở cửa".
Hồi lâu, cửa lộ ra khe hở…
"Ồ! Thật sự là thợ săn, để cho hắn vào đi".
"Kẹt…" Cửa mở ra, một đôi tay nhanh chóng kéo Nhạc Phàm vào.
Vào trong tửu lâu, Nhạc Phàm chỉ thấy bốn phía trống rỗng. Chỗ này chỉ có một cái bàn gãy nát nằm ở giữa nhà. Đứng bên cạnh là hai ông bà già cùng ba đứa nhỏ gầy ốm, hẳn là người một nhà.
Sau khi hỏi qua, Nhạc Phàm biết đại khái tình huống trong thành.
Nguyên lai, Lô Đạt chỉ huy "Chánh Vũ quân" vì gom góp quân tư, đã tại chỗ này tận thu tiền tài, làm cho ở đây trở thành một cái tòa thành bỏ không.
"Khó trách tới đây lại thấy một tòa thành chết chóc như thế… Quân là trộm, trộm là loạn! Rốt cuộc là quân hay là trộm" Nhạc Phàm cũng từng là người dân thường, tự nhiên hiểu được loạn thế mang đến hậu quả gì, không khỏi phát ra một trận cảm khái.
Ông lão nghe vậy lại nói: "Kỳ thật nghĩa quân cũng có người tốt. Như là Trương Phong Nghị Trương đại soái thống lĩnh 'Tĩnh Quốc Quân' kỷ luật nghiêm minh, đến chỗ nào cũng đều tổ chức buôn bán làm lương, không cưỡng đoạt quân lương. Đáng tiếc 'Tĩnh Quốc Quân' ở nơi khác, chỉ có thể trách chúng ta không may thôi!"
"Xem ra Trương Phong Nghị này cũng là người đại trí" Nhạc Phàm trong lòng hiểu được, đắc dân tâm tự nhiên sẽ được người ủng hộ, cho dù không cần thủ đoạn cưỡng chế cũng sẽ có người đem đến. Ngược lại, "Chánh Vũ quân" hành vi quá khích như thế, sớm muộn cùn sẽ tự diệt vong, cũng giống như Hán vương Trần Hữu Lượng năm đó.
Ông lão chuẩn bị một ít lương khô đưa cho Nhạc Phàm, rồi nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi ăn một chút gì rồi đi nhanh đi! Nơi này rất loạn, có thân thích thì cũng đã chạy đến chỗ thân thích, những người khác thì đã tòng quân, còn một số trốn ở đây, gia đình chúng ta cũng chuẩn bị đi đến chỗ thân thích tránh nạn".
Nhạc Phàm gật đầu nhận lấy lương khô, lấy từ trong lòng ra tấm ngân phiếu.
Ông lão đang muốn mở miệng cự tuyệt, Nhạc Phàm đã nói: "Cái này là cho ba đứa nhỏ, lão hãy nhận lấy" Nói xong liền nhét vào tay ông lão.
Nhìn bóng lưng cô độc của Nhạc Phàm rời đi, ông lão tâm trạng nặng nề, thu thập đồ cũng lặng lẽ rời đi.
Đi qua ngã tư đường Nhạc Phàm đột nhiên mơ hồ nghe được xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, linh thức triển khai, động tĩnh chung quanh trăm trượng đều phản ánh rõ ràng trong não bộ của hắn.
Trên đường cái phía trước có người đang đánh nhau sống chết, hơn trăm người đang tấn công vây bắt năm người.
"Sao lại là nàng ta?" Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Nhạc Phàm buông dây cương nhanh chóng chạy đến.
Phía Bắc thành Tế Nam trên đường cái đổ nát, trên mặt đất ngổn ngang nằm hơn mười thi thể. Cách đó không xa, một đoàn binh lính giáp trụ đang trùng trùng vây bắt năm người, ở giữa là một cô gái khí chất đoan chính cao ngạo.
Ngoại trừ cô gái chưa bị sao, bốn người còn lại đều bị trọng thương, hô hấp trầm trọng, hiển nhiên không còn cầm cự được bao lâu nữa.
"Tiểu thư, các huynh đệ không thể chết uổng, đợi chúng ta tung Bạo hỏa lôi đạn, ngươi mượn cơ hội đào tẩu về phía Bắc, nơi đó có người tiếp ứng".
"Không…" Cô gái đang định nói chuyện, thì lại một trận tấn công ập tới.
Chỉ nghe Bách phu trường âm âm hừ một tiếng, trách mắng: "Chó triều đình đừng mong chạy trốn, chẳng những làm hại dân chúng, bây giờ lại sát hại huynh đệ chúng ta, hôm nay nhất định phải cho các ngươi chết không có chỗ chôn".
"Chết không có chỗ chôn…" Bọn lính một bên gầm lên, huy động binh khí nhắm vào năm người xông đến.
"Đùng đùng…"
"Cảng…"
"Bùng…"
Mọi người đã say máu, nhưng không ai phát giác trên mặt Bách phu trường nọ như ẩn như hiện nét cười.
Năm người khổ chiến, cô gái dừng thân nói: "Chúng ta thật là tìm Lô đại soái của các ngươi thương lượng chuyện quan trọng, các vị đừng động thủ nữa".
"Hừ, chỉ bằng các ngươi cũng muốn gặp Đại soái, nằm mơ đi! Các huynh đệ, giết cho ta, làm thịt bọn chó triều đình đi".
"Giết…"
"Tiểu thư ngươi nhanh chuẩn bị…"
Giữa lúc sinh tử, cô gái trong mắt hiện lên một tia thống khổ, tựa hồ hối hận đã tới đây.
Đang lúc bốn gã thuộc hạ quyết định đồng quy vu tận(*), trong đám người bỗng truyền đến một trận xao động, áp lực chung quanh nhất thời giảm bớt không ít.
"Tránh ra!" Một tiếng hét như sấm nổ truyền đến, mọi người còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã ngã lăn ra hàng loạt.
"Sao lại là hắn! Hắn sao lại ở chỗ này?" Cô gái thấy rõ người đang đến không khỏi sửng sốt, lập tức trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, phảng phất như đã thấy cứu tinh. Nhưng nàng không phát hiện thuộc hạ bên trái lại run lên nhè nhẹ, thần sắc phức tạp nhìn về phía Lý Nhạc Phàm.
"Hắn là đồng bọn của lũ chó kia, giết hắn".
"Giết…"
"Beng!"
"Bùng, bùng, bùng…"
Cầm tặc tiên cầm vương! Nhạc Phàm hai mắt tập trung, tay chân vũ động, nhắm thẳng phía Bách phu trường phóng đến…
"A, a…"
"Bùng!"
Không kịp né tránh, lúc mà Bách phu trường thấy Nhạc Phàm xuất hiện, nắm tay đối phương đã đấm thẳng vào ngực mình, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Khi mà Bách phu trường hồi tỉnh, cũng chỉ thấy bão cát trên bầu trời.
Chỉ trong chốc lát, trăm binh lính đã chết hơn phân nửa, đầu lĩnh cũng đã chết, còn lại tất cả đều chạy tứ tán.
Nhạc Phàm mơ hồ nghĩ ra có chút cổ quái, cho nên không truy kích.
Cô gái thấy thế cục đã định, chỉnh lại y phục tiến lên thi lễ nói: "Cám ơn Lý tiên sinh ra tay tương trợ".
Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại, thấy cô gái áo trắng phiêu phiêu, nhan sắc tuyệt mỹ, tóc đen để xỏa hiên rõ nét anh thư, nguyên lai nàng chính là Chu Tam.
"Không cần!" Nhạc Phàm khoát tay áo nói: "Ta cũng là đúng lúc đi ngang qua mà thôi. Những người này vì sao muốn giết các ngươi?"
Chu Tam nói: "Bọn họ đều là 'Chánh Vũ Quân' của Lô Đạt, bởi vì, bởi vì…"
"Bởi vì các ngươi là người của triều đình, cho nên mới giết các ngươi?" Nhạc Phàm cũng biết Chu Tam thân phận bất phàm, vì vậy nói thẳng không húy kỵ: "Lý Nhạc Phà ta mặc dù rất ghét người trong triều đình, nhưng ân oán rõ ràng. Ngươi coi như là bằng hữu của bọn A Tuấn, cứu ngươi một mạng cũng là chuyện phải làm".
"Cám ơn tiên sinh" Chu Tam hiểu được, Nhạc Phàm vì nể mặt hai đồ đệ nên mới ra tay.
"Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một chút".
"Ồ? Tiên sinh xin cứ nói".
Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Những người này không phải là binh lính".
"Không phải là binh lính?" Chu Tam ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm sao biết bọn họ không phải là binh lính".
Nhạc Phàm vẻ mặt mơ hồ như nhớ lại, một lát sau chắc chắn nói: "Ánh mắt, ánh mắt bọn họ không đúng, hơn nữa võ công so với binh lính bình thường cao hơn rất nhiều… Ngay từ đầu ta đã thấy việc này có chút cổ quái, họ đến đây là vì ngươi hoặc là vì người sau lưng ngươi".
"Là âm mưu!" Chu Tam cả kinh, lập tức trầm tư.
Chu Tam rõ ràng bối cảnh kinh nghiệm của Nhạc Phàm, tin hắn sẽ không hồ ngôn loạn ngữ. Vì vậy lệnh cho thuộc hạ kiểm tra xem cánh tay của một gã binh sĩ có vết sẹo nào không!
Lập tức thấy cánh tay của các binh sĩ, đều không có vết sẹo nào cả!
Chu Tam biết, chiến trường chém giết, cánh tay là nơi dể lưu lại sẹo nhất. Cánh tay của những binh này hoàn hảo, có thể nói, đối phương là quân mới nhập ngũ, còn chưa có kinh nghiệm chiến trường,xem ra là giả mạo.
Rất hiển nhiên, Chu Tam nghe Nhạc Phàm nói xong, đã nhận định những người này là giả mạo.
Trầm mặc một lúc, Nhạc Phàm đến bên cạnh thi thể của Bách phu trường, kéo vạt áo trước ngực hắn lên, thì thấy một khối ấn ký màu đen. Liền hỏi: "Các ngươi có nhận ra vật này không?"
"A!" Chu Tam ngẩn ra, ngưng trọng nói: "Nó chính là 'Hắc Hỏa Liên'!" Bước lên hai bước, nhìn lại một hồi, lại xác định nói: "Đúng rồi, đây là 'Hắc Hỏa Liên'! Là tín vật của 'Ma Môn'…"
Dừng một chút, Chu Tam lẩm bẩm nói: "Ma Môn đột nhiên xuất hiện tại Trung Nguyên, xem ra ta phải nhanh trở về".
"Ma Môn!" Nhạc Phàm nhíu mày, hắn cũng từng nghe Tô Phóng Hào nói qua…
"Không hay!"
Nghe Nhạc Phàm đột nhiên lên tiếng, Chu Tam nhất thời giật mình, quay lại phía Nhạc Phàm.
"Có rất nhiều người đang tới nơi này, hẳn là người của 'Chánh Vũ Quân' "
"Cái gì!"
(*) đồng quy vu tận: kéo theo cùng chết chung
Bình luận truyện