Thương Thiên

Chương 221: Phi nhất bàn hình vấn



Bên ngoài quân trướng chủ tướng, hai gã thị vệ đang canh giữ, mắt chứa thần quang mặt không chút biểu tình, ít nhất cũng là nhất lưu cao thủ. Nghĩ đến chắc là thế lực ở triều đình, đã mời người tới bảo vệ cho Hồ Hiến Hải. Chỉ bất quá, trước mặt người thường thì đúng là nhân vật lớn, còn trước mặt Nhạc Phàm thì không là gì cả.
"Phụp…"
"Hự…"
Hai tiếng vang lên, chủy thủ của Nhạc Phàm đã cắt đứt cổ họng của hai người, làm cho người ta nghe không được động tĩnh gì… Tiếp theo thuần thục thu thập thi thể, vén màn đi vào.
Nương theo ngọn đèn nhìn ra bốn phía, bên trong quân trướng rất rộng rãi bố trí rất khác biệt, bất quá tầm mắt của Nhạc Phàm dừng lại ở cái giường lớn nằm ở chính giữa quân trướng.
Giận! Hận! Một cổ hận ý nảy lên trong lòng, thiêu đốt thâm tâm Nhạc Phàm.
Trên giường lớn một nam một nữ đang ôm nau ngủ, hắn liếc mắt liền nhận ra trung niên nam tử, đó là người năm đó bắt hắn bỏ tù. So với vài năm trước, Hồ Hiến Hải hình dạng không có gì thay đổi, vẫn giữ hai bên râu mép, chỉ là hình thể mập lên rất nhiều. Xem ra mấy năm nay, cuộc sống của hắn quả nhiên là rất dễ chịu.
"Người nào đó?" Một tiếng trầm thấp khẽ kêu, là nữ tử trên giường phát hiện.
"Hừ!" Nhạc Phàm không ngờ nữ tử nọ cảnh giác như thế, lập tức bắn ra một đạo tiễn mang, bóng ảnh vừa thoáng hiện, nữ tử nọ còn chưa đứng dậy đã bị đánh bật ra trên giường.
"Thì ra là nàng ta!" Vừa tiến lên nhìn, Nhạc Phàm cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Nữ tử này mặc yếm khoe nửa thân trần, kiều mị vô cùng, phong vận thành thục, tuyệt đối là vưu vật của nam nhân. Nàng ta chính là Độc nương tử ngày đó tại ngôi miếu đổ nát đánh lén Nhạc Phàm. Nghĩ không ra nàng lại xuất hiện tại chỗ của Hồ Hiến Hải, trông bộ dáng của hai người bây giờ, quan hệ nhất định không tầm thường.
Ngày đó đánh một trận, Nhạc Phàm đã phế tay phải, vốn tưởng rằng Độc nương tử sẽ tìm mình báo thù. Nhưng ai đó đã truyền ra tin tức của Nhã nhi, Độc nương tử liền trực tiếp tìm tới nàng.
"Vốn là muốn đi tìm ngươi, thì lại gặp ở đây, thật là đỡ tốn không ít thời gian. Hừ!" Nhạc Phàm từng ở tại Nhã nhi có nghe nói qua, ngày ấy nếu không có Vương Sung cứu giúp, nàng sợ rằng dữ nhiều lành ít! Hận này không thể không báo.
Trong lúc ngủ mơ, tựa hồ cảm thấy một cổ sát ý kéo tới, Hồ Hiến Hải lo lắng tỉnh giấc…
"Bảo bối, sao im lặng vậy?" Hồ Hiến Hải mở hé con mắt nhìn ra, quả nhiên có người!
"Ngươi…" Hồ Hiến Hải vừa muốn nói, đã bị người phong bế huyệt đạo, toàn thân không thể động đậy.
"Hồ Hiến Hải, ngươi còn nhớ ta không?" thanh âm lạnh như băng của Nhạc Phàm vang lên.
Hồ Hiến Hải đầu tiên là nghi hoặc đánh giá Nhạc Phàm, ngay sau đó nhãn tình kinh hãi!
"Là hắn! sao lại là hắn, hung thần này vào bằng cách nào? Hộ vệ của ta đâu? Hộ vệ đâu? Hết rồi, hết rồi! Lần này chết chắc rồi…" Hồ Hiến Hải âm thầm sợ hãi, tâm thần bất định. Tuy không thể nói, nhưng toàn thân hắn lại run rẩy, trên mặt như khắc rõ hai chữ "sợ hãi".
Hắn thân làm quan, biết rõ đạo tiến thối, cho nên bốn năm trước, hắn mới có thể không chút do dự đứng về phía Thái gia, vu khống Lý Nhạc Phàm, thậm chí còn điều hắn đến "Tử dịch doanh" làm chiến nô. Nhưng có tính cũng không tính được! Ai ngờ Nhạc Phàm lại kiên cường sống sót. Hơn nữa thực lực của hắn, vượt quá xa so với bản thân tưởng tượng.
Hồ Hiến Hải phía trước có bảo vệ, vốn tưởng rằng bản thân sau này sẽ không sợ, cũng không cần phải sợ hãi nữa. Nhưng khi, hắn nhìn thấy Lý Nhạc Phàm, bây giờ lại đứng trước mặt mình, hắn mới cảm thấy nỗi sợ hãi từ trong sâu thẳm, linh hồn rung động! Loại cảm giác này tựa như giữa không trung, không có gì bảo vệ, sinh tử đều phụ thuộc vào người khác.
Nhạc Phàm thấy vẻ mặt đối phương như thế, ngược lại lửa giận hạ xuống, thanh âm lạnh nhạt nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Có một số việc ta muốn hỏi ngươi… Đương nhiên, ngươi cũng có thể không nói" Dứt lời, tiến lên điểm vài cái trên người Hồ Hiến Hải.
"Hự…"
Hồ Hiến Hải nghe Nhạc Phàm nói sẽ không giết hắn, tâm thần đã khá hơn. Nhưng sau khi Nhạc Phàm động chân động tay trên người hắn, hắn liền hiểu được chết có lẽ tốt hơn.
Quay qua hít vài hơi khí lạnh, thấy Hồ Hiến Hải trên trán gồ lên bốc lên khí lạnh, cả người vặn vẹo dữ tợn, toàn thân co giật! Vẻ mặt của hắn lại như được khắc lên hai chữ, đó là "thống khổ", hoặc có thể nói là sống không bằng chết.
Sau một lúc lâu, Nhạc Phàm giải trừ sự thống khổ của Hồ Hiến Hải, lạnh lùng nói: "Vừa rồi gọi là 'Thất Tuyệt Tiệt Mạch Thủ', do Vạn gia gia truyền cho ta. Vốn nó chỉ dùng để chữa bệnh giảm đau, nhưng ta lại tiệt mạch điên đảo một chút, cho nên hiệu quả trái ngược. Thủ pháp tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chín loại, vừa rồi ta đã dùng một loại!"
Dứt lời, tay lại vung lên, điểm vài cái trên người Hồ Hiến Hải, quả nhiên, vị trí không đồng nhất.
"Á!" Trên giường lớn Hồ Hiến Hải sắc mặt lúc trắng lúc hồng, không ngừng co quắp.
"Đây là loại thứ hai".
"Đây là loại thứ ba".
Kỳ thật, cũng không phải là Nhạc Phàm giỏi việc đàn áp, chỉ là tại "Tử dịch doanh" nhiều năm, hắn học được không ít việc. Trong đó có tra khảo quân địch, trước tiên là đánh vào trí, sau đó vào tâm. Bây giờ thời gian gấp gáp, cho nên hắn căn bản không để cho Hồ Hiến Hải có thời gian, trực tiếp sử dụng thủ đoạn phi thường.
"Đây là thứ bảy" Nhạc Phàm phảng phất như ngữ khí không thay đổi, trong tai Hồ Hiến Hải lại giốngma âm từ địa ngục.
Nhạc Phàm thấy Hồ Hiến Hải khí lực để chiến đấu cũng không có, lúc này mới giải bỏ á huyệt của hắn, để hắn có thể nói chuyện bình thường.
"Giết… ta, đau… ta nói… cái gì cũng nói… đừng, đừng điểm nữa… cầu xin ngươi…"
Thanh âm yếu ớt, Hồ Hiến Hải giãy dụa ngày càng yếu, ngay cả cử động cũng cảm thấy khó khăn, ánh mắt trống rỗng thể hiện sự tuyệt vọng.
Nhạc Phàm hơi gật đầu, nói trực tiếp vào chủ đề: "Ngươi bây giờ giúp ai làm việc?"
"Là… là Tống vương".
"Triệu gia cùng Tống vương có quan hệ gì?"
"Lợi… Lợi dụng lẫn nhau".
"Tống vương hiện giờ thế lực ra sao rồi?"
"Ta… chỉ biết là, hắn âm thầm chiêu nạp không ít bang phái trên giang hồ… Tựa hồ như còn có liên lạc với ngoại tộc…"
"Ngoại tộc!?" Nhạc Phàm ngẩn ra, chuyện tựa hồ phức tạp hơn so với tưởng tượng, tiện đà hỏi: "Chuyện năm đó ngươi biết bao nhiêu?"
Nghe hỏi chuyện thôn Lưu Thủy, Hồ Hiến Hải khẽ chuyển thân thể nói: "Ta cũng là sau đó mới biết được, tất cả mọi chuyện đều là do Tống vương kêu người làm".
"Độc nương tử vì sao ở chỗ này?"
Hồ Hiến Hải hơi ngập ngừng nói: "Là… Là Tống vương phái tới bảo vệ ta".
Nhạc Phàm nhìn ra được hai người quan hệ không bình thường, nhưng cũng không hỏi, thay đổi chủ đề hỏi: "Kẻ dưới tay Tống vương có một gã dị thuật cao thủ có thể chuyển di không gian đúng không?"
"Ta không rõ, chỉ biết là bên người hắn có một nhân vật gọi là Ly Hận rất lợi hại, dường như là dị thuật cao thủ".
"Ta hỏi ngươi…"
Một hỏi một đáp, Nhạc Phàm hỏi thẳng vào trọng điểm, chỉ dùng không tới nửa khắc, tất cả những tin tức bản thân cần biết đều đã nắm giữ, sẽ rất tốt cho kế hoạch sau này.
"Lý đại hiệp, năm đó ta cũng là bị bức bách bất đắc dĩ, cầu xin ngươi tha cho ta!"
Nhìn bộ dạng khóc ló thương cảm của Hồ Hiến Hải, Nhạc Phàm vẫn không có phản ứng. Tay vừa lật, "Tiễn Hồn" tỏa ra ánh sang bảy màu đã di chuyển trong lòng bàn tay.
"Ngươi cũng biết đây là cái gì chứ?"
"Cái này…" Hồ Hiến Hải đồng tử co lại, khẩn trương nói: "Không phải đây là 'Tuyệt Tiễn' trong truyền thuyết chứ?"
"Không phải truyền thuyết, nó ngay trước mắt ngươi".
Hồ Hiến Hải chỉ vào Nhạc Phàm nói: "Ngươi, ngươi đã nói không giết ta mà! Ngươi sao lại như thế…" Lời còn chưa dứt, "Tiễn Hồn" đã xuyên qua tim của Hồ Hiến Hải.
Từ trong mơ hồ hắn nghe thấy Nhạc Phàm nói: "Ta nói không giết ngươi! Đây là 'Thất Tình Tiễn' ta mới lĩnh ngộ, vừa lúc tìm ngươi thử xem. Ta vừa rồi mới phóng ra chính là nỗi sợ hãi! Ngươi cả đời này hãy tự mà cảnh tỉnh trong thế giới của ngươi đi".
Độc nương tử dần dần tỉnh lại, ngoại trừ thấy đau đầu, còn bản thân hắn không chỗ là là không khỏe cả. Nhưng tại sao mình lại té xỉu? Đạo quang ảnh vừa rồi là cái gì vậy?
Cảm giác thấy không đúng, Độc nương tử đột nhiên ngẩng đầu, đã thấy một người đứng ở trước mặt mình, kinh hãi không thôi. Vừa định nói chuyện, nhưng không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Hạ ý thức nhìn bên cạnh, chỉ thấy Hồ Hiến Hải co quắp trên giường, nước mắt hòa lẫn nước miếng thành một đám. Bộ dáng thê thảm như thế, nhất thời làm nàng cảm thấy hoảng sợ.
Nhạc Phàm bước tới nửa bước, lạnh nhạt nói: "Ngươi có nhớ ta không?"
Nghe được thanh âm quen thuộc của đối phương, Độc nương tử không khỏi đánh giá cẩn thận người trước mắt, vừa nhìn trong lòng liền có ấn tượng: "Là hắn! Sao lại là hắn…"
Nhạc Phàm cắt ngang suy nghĩ của đối phương, sắc mặt lạnh lẽo nói: "Lúc đầu, việc của ngươi và ta vốn không nên dính tới người khác, nhưng ngươi lại tìm tới Tiểu Nhã. Ngươi không nên đụng đến nàng, nàng là người thân duy nhất của ta, ai muốn thương tổn nàng, ta sé báo lại gấp trăm lần… Mặc dù Tiểu Nhã bây giờ đã không còn, nhưng ngươi phải trả nợ cho nàng!"
Nói xong, Nhạc Phàm điểm mấy phát trên người của Độc nương tử, căn bản là không có chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc.
Phương thức bức cung như nhau, Độc nương tử dưới tiệt mạch lần thứ hai mươi, đã kêu than chịu không nổi nữa.
Giải huyệt đạo, Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi nói: "Ta hỏi ngươi trả lời, không nên ú ớ. Ngươi biết Tống vương được bao nhiêu?"
"Ta… ta theo hắn không lâu, chỉ biết là hắn mua chuộc không ít đại quan trong triều, trong đó có cả Thừa tương đương triều Tần Du".
"Kẻ dưới tay hắn có một gã là dị thuật cao thủ biết chuyển di không gian?"
"Kẻ dưới tay Tống vương rất đông, hẳn là có".
Độc nương tử đi theo Chu Khang Cảnh không lâu, đối với hắn cũng là biết rất ít, biết cũng không nhiều hơn Hồ Hiến Hải.
Nhạc Phàm cũng không hỏi nữa, "Tiễn Hồn" chợt lóe, nàng ta cũng được hưởng thụ sự đãi ngộ giống như Hồ Hiến Hải.
"Thời gian không sai biệt lắm!"
Một khắc đã qua, Nhạc Phàm tính toán thời gian cũng vừa đủ, đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì thấy trên người Độc nương tử lộ ra một vật.
"Quỳ hoa tâm kinh!" Nhạc Phàm tiện tay để vào trong ngực, trực tiếp chạy ra ngoài doanh trướng.
"Người đâu! Có thích khách…"
Quả nhiên không ngoài sự sở liệu của Nhạc Phàm, hành tung đã bị phát hiện!
"Không hay rồi! Đại nhân đã bị trọng thương, nhanh truyền quân y…"
"Mau đuổi theo, thích khách chạy trốn về hướng tây".
"Ya, mau đuổi theo…" một đám kỵ binh đằng đằng sát khí truy đuổi.
"A! A…"
Đuổi được nửa đường, truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, chiến mã và người tất cả đều té ngã trên mặt đất.
"Không hay! Phía trước có dây bẫy, bẫy rập mọi người cẩn thận…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện