Thương Thiên

Chương 241: Ma binh phệ hồn



Bên trong Phong Ma đại điện, một đám hắc y nhân đột nhiên xông vào, người nào cũng cầm binh khí trong tay, cầm đầu chính là tên Tổng quản che mặt.
"Người tới là ai?" Quần hùng chất vấn.
"Khạch khạch..." Tổng quản cười quái dị nói: "Ta là ai không cần các ngươi phải quan tâm, các ngươi cũng không xứng được biết".
"Ngươi…"
Tổng quản cắt lời mọi người, khinh thường nói: "Chỉ bằng vào đám thất phu các ngươi mà tưởng rằng có thể rút nổi thần binh ư? Ngay cả đây là chỗ nào cũng còn không biết, lại dám lao vào chỗ chết!"
"Khẩu xuất cuồng ngôn..."
"Lên!"
"Giáo huấn bọn chúng!"
Quần hùng cùng lên, nhất trí đối phó người ngoài, giữa lúc đang muốn tiến lên động thủ, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
"Sao thế này, chuyện gì vậy, sao ta không vận lực được?"
"Ối! Ta cũng vậy".
"Trúng độc!"
"Keng keng..."
Binh khí rơi xuống đất, quần hùng từng người ngã xuống, cao thủ công lực hơi thâm hậu hơn một chút cũng không có may mắn thoát khỏi, ngay cả thủ lĩnh các thế lực lớn cũng chống đỡ một cách khổ sở…
Đám người Đông Vũ đồng loạt điều tức dưới đất, ngăn chặn độc tính.
Mễ Triết quay sang Tuyền Thanh nói: "Tiểu Thanh, có biện pháp giải độc hay không?"
Tuyền Thanh đáp ngay: "Cái này không phải độc, là một loại mê hương rất lợi hại, đợi qua nửa canh giờ tự nhiên hết tác dụng".
"Bây giờ làm gì có thời gian mà đợi! Còn có biện pháp nào khác không?"
"Có, dùng băng tuyết có thể giải được".
"Ngươi… nói vậy cũng bằng không" Vào lúc này, tại nơi này, lấy đâu ra băng tuyết đây?
Không bao lâu, trong đại điện chỉ có đám hắc y nhân kia là còn đứng ở giữa sân.
"Ha Ha..." Tổng quản cười to nói: "Các ngươi xông lên đi! Xông lên tới giết ta đi! Sao tất cả đều giống chó chết hết vậy? Ha ha… Các ngươi cảm thấy toàn thân vô lực phải không? Đúng vậy, là ta hạ độc. Đây là một loại mị ảo do 'Độc Ẩn Dược Vương' đặc biệt điều chế cho các ngươi, kêu là 'Mộng Thiên Niên'. Vô sắc vô vị, thậm chí linh giác cũng không cảm ứng được. Tuy nhiên, các ngươi cứ yên tâm, bây giờ ta sẽ không giết các ngươi đâu, sau nửa canh giờ độc của các ngươi tự nhiên có thể giải".
Những gì Tổng quản nói đúng là sự thật, hắn đã sớm vào giữa lúc hùng quần tranh nghị, phát tán mê hương. Người bình thường muốn ở trước mặt nhiều cao thủ như thế hạ độc, thực là không có khả năng. Nhưng hắn cũng không phải người bình thường, bởi vì hắn là một dị thuật sư!
"Ngươi thật hèn hạ!"
"Đồ chó má…"
"Lũ rùa đen…"
"Ta khinh! các ngươi là lũ chó lợn!"
Mặc cho mọi người thóa mạ, châm chọc, Tổng quản vẫn không tức giận, híp hai mắt, ngấm ngầm tự nhủ: "Các ngươi cứ mắng chửi đi! Không bao lâu nữa, nơi đây sẽ là chỗ chôn thây của các ngươi. Hắc hắc…"
"Người đâu!"
"Dạ!"
Vẫy đám thuộc hạ lại, Tổng quản rút ra hơn mười quả "Lôi Hỏa Đạn" chia ra, lần lượt đưa cho từng tên trong bọn chúng dặn dò: "Chín là tận cùng, uy lực tối cao. các ngươi tại bốn phương thần thú mỗi nơi đặt chín quả này, sau đó trên đại bia đặt chín quả, đợi ta ra lệnh một tiếng đồng thời cho nổ!"
"Tuân lệnh!" Bọn thuộc hạ đáp lời rồi quay lại, bắt đầu đi bố trí.
Giữa lúc quần hùng còn đang nghi hoặc, đột nhiên Bất Giới kêu to "Dừng tay!" rồi cả giận nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu nói như vậy chắc ngươi cũng là người trong kỳ môn, hẳn là biết xiềng xích trấn hồn này không thể di chuyển! Bằng không vật bị phong ấn trở lại thế gian, sẽ làm cho thiên hạ đại loạn. Cuối cùng ngươi thực ra muốn gì?"
"Ồ!" Tổng quản ngẩn ra, híp mắt nói: "Thì ra nơi đây cũng có người đồng đạo, khó trách bên phía các ngươi tử khí lại đầy rẫy khác thường như vậy… Ta không ngại nói cho ngươi biết, mục đích của ta chính là muốn thiên hạ đại loạn! Thiên hạ đại loạn thì làm sao nào? Ha ha..."
Sau trận cười điên dại, tổng quản nhảy lên đỉnh đại bia, rút ra chủy thủ rạch vào ngón tay, cho máu nhỏ vào dây xích. Tiếp theo, thò ngón trỏ viết lên trên dây xích "Quỷ Họa Phù"
"Tốt!"
An bài xong tất cả, Tổng quản nhảy xuống khỏi tấm bia…
"Không nên..." Bất Giới kêu lên, đáng tiếc vô lực cải biến ý trời!
"Bùng! Bùng bùng!"
Những vụ nổ nhỏ liên tục làm lóe ra vô số tia lửa. Trong lúc nhất thời, núi non đất đai nơi này lung lay chấn động, bụi mù bay đầy trời. Bên trong đại điện hỗn loạn không chịu nổi, mọi người tầm mắt bị hạn chế, không biết làm sao mới phải.
Bên trong Quỷ Trủng ở cung điện dưới đất, hai nữ tử vừa vượt qua nham thạch nóng chảy, đột nhiên một loạt tiếng nổ vang lên mang theo rung động kịch liệt!
Nhu Nhi cả kinh kêu lên: "Trần Hương tỷ tỷ! Có người đang phá phong ấn!"
"Không hay! Chúng ta đi mau" Trần Hương vội vàng kéo Nhu nhi bay vọt đi trước.
"Khụ khụ… khụ…"
Bên trong Phong Ma đại điện bụi mù tan đi, nơi này trở lại yên lặng, không có thương vong gì.
Mọi người nhìn bốn phía, tựa hồ hết thảy vẫn như cũ. Chỉ là, bốn cây cột đá thật lớn đã hóa thành bụi phấn! Còn trên đỉnh đại bia, sợi dây xích cũ nát cũng đứt thành hai đoạn.
Im lặng! Chỉ có tiếng hô hấp.
Tất cả quần hùng trong mắt lộ vẻ mờ mịt, duy chỉ có Bất Giới cảm thụ được một cỗ khí tức kinh khủng đang lan tràn ra bốn phía. Một loại cảm giác gồm máu tanh, hắc ám, ước chừng sắp thôn phệ linh hồn.
"Phù phù… Sợ thật…"
Tổng quản thở hổn hển, nhìn chằm chằm "Thần binh" trên đỉnh tấm bia đá đầy vẻ bí hiểm, trong mắt lộ ra vẻ tham lam thèm muốn. Đang định tiến lên, tổng quản lại dừng bước, kêu thuộc hạ thay mình tới mang nó lại.
"Boong..."
Dưới sự chăm chú của mọi người, "Thần binh" làm cho quần hùng thúc thủ lại bị người khác dễ dàng rút ra. Phức tạp nhiều vậy, rồi lại đơn giản như vậy, làm cho người ta không dám tin vào mắt mình.
"Thần binh" ra khỏi vỏ, mọi người lúc này mới thực sự nhìn rõ nó. Từ đầu tới cuối dài hơn một trượng, so với kiếm thông thường còn dài hơn, phần lưỡi lại dày hơn so với đại đao phổ thông, nhưng hàn khí rét run thực bá đạo!
Gỉ sét trên "Thần binh" dần dần bong ra, để lộ ra màu đen bóng loáng. Đoạn chuôi giống như nanh sói đẫm máu, trên lưỡi thoáng hiện ra hai chữ "Phệ Hồn", phát ra ánh sáng màu vàng lợt, tất cả hợp lại thành những nhịp đập quỷ dị, từng chút từng chút một thôn phệ tinh thần mọi người.
Đúng vào lúc này, bọn họ được chứng kiến một cảnh tượng làm cho người ta suốt đời khó quên! Nếu để cho bọn họ miêu tả lại, duy chỉ có từ "địa ngục" mới có thể hình dung được sự tàn khốc.
Trên đỉnh tấm đại bia, đồng tử của hắc y nhân mau chóng co rút, vẻ mặt sợ hãi, thân thể co quắp không ngừng.
"Mau xem, đó là gì vậy?"
"Khô… khô rồi?!"
Trong tiếng kêu sợ hãi, hắc y nhân chậm rãi trở nên gầy còm! Nói đúng hơn, chính là máu thịt toàn thân hắn đang bị một cái gì đó hút hết dần trở thành một cái xác khô… Cuối cùng chỉ còn một đống xương trắng và một bộ hắc y.
Cái… cái này đâu phải thần binh? Quả thực chính là một thanh ma khí tà ác - Phệ Hồn, ma binh "Phệ Hồn!"
Trong mắt mọi người hiện lên sự sợ hãi khủng khiếp, lẳng lặng nhìn lên trên không trung. Nhưng yên lặng tuyệt nhiên không có nghĩa là chấm dứt, đó là sự yên lặng trước cơn giông bão.
Ánh sáng "Phệ Hồn" bùng lên, bất ngờ tự động bay lượn trên không trung, hoàn toàn thoát ra khỏi giới hạn khuôn mẫu của binh khí thông thường.
"Xoẹt"
Trong chớp mắt, "Phệ Hồn" xuyên qua thân thể một tên hắc y, vẫn để lại như vậy một đống xương trắng cùng hắc y.
"Lên! Giữ nó lại cho ta!"
Tổng quản sắc mặt tái nhợt, điên cuồng phát ra lá bùa chu sa "Thất Bảo", nhưng vẫn không ngăn cản không được sự tàn sát dữ dội của "Phệ Hồn"!
Vừa lại một người…
Hai người…
Ba…
Từ đó về sau, không biết có phải vì "Phệ Hồn" đã hút no rồi hay không, hay là đã chán ăn như vậy, hoặc là đang phát tiết… Nó không hề ăn nữa mà trực tiếp giết người, làm cho người ta bị chém nát bét, máu thịt bầy nhầy.
"Ục... "
Không ít người nôn ọe, không ít người cố gượng dậy đi giật lùi về phía sau, còn có không ít người lăn ra hôn mê vì quá hoảng sợ.
Đám hắc y nhân từng người từng người bị giết chết, cuối cùng "Phệ Hồn" hướng về Tổng quản bay đến.
"Bùng..."
"Phệ Hồn" lần đầu tiên bị người chặn đứng, chỉ có điều tổng quản cũng phải trả một cái giá tương đương, đây là vương bài bảo vệ tánh mạng cuối cùng của hắn.
Một kích không thành, "Phệ Hồn" xoay lại bay vào trong đám người, gặp người là giết!
"A..."
"Không, không muốn!"
"Cứu…"
"Phụt!"
Giết chóc trần trụi, từng tiếng kêu tuyệt vọng hội tụ thành một tấu khúc của địa ngục! Kinh khủng, thê thảm, lạnh lẽo, bi thương…
Không thể phản kháng, cũng không cách nào chạy thoát, ngắn ngủi chỉ chốc lát, mấy ngàn người đã vợi đi quá nửa. Mặc dù bọn họ đều là những kẻ liều lĩnh trên giang hồ, nhưng ở vào giờ phút này, bất kể là ai cũng đều muốn sống, cho dù là tạm bợ.
"Phệ Hồn" lại quay quanh trong không trung, lần này là ai sẽ chết…
Giữa lúc nguy nan, một đạo nhân ảnh vụt qua, tựa như sét đánh không kịp bưng tai hướng vào "Phệ Hồn" chụp tới!
Hắn là ai vậy? Không ai kịp thấy rõ! Ngay cả Quan Mạc Vân, cũng chỉ có thể thấy một thân ảnh… Chẳng lẽ?
"Bụp!"
"Phệ Hồn" bị người nắm giữ ở trong tay! Giãy giụa không cam lòng…
Trong hư không, người nọ cầm "Phệ Hồn" múa lượn điên cuồng, trong đại điện nhất thời kình khí tung hoành khắp nơi, khói bụi lại mù mịt!
"Bùng..." Lưỡi kiếm va chạm cùng tấm bia đá phát ra tiếng vang cực lớn! Chấn động như sấm bên tai mọi người.
"Dừng tay!"
Đột nhiên một tiếng quát to, trong mơ hồ, lại là một bóng nhân ảnh hiện lên, muốn ngăn cản hết thảy chuyện phát sinh… Nhưng tất cả cũng đã quá muộn, thật sự quá muộn rồi.
Bởi phần đỉnh của bia đá đã vỡ ra, trong vết nứt bắn ra quang mang vạn trượng, chiếu sáng bên trong đại điện hiện rõ mồn một. Trong ánh sáng, tựa hồ có từng đạo hắc khí hướng bên ngoài tràn ra, tán lạc ra các nơi sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Hết
Tặng đại ca đa Tình và Kim cương xanh cùng Phoenix muội , chúc ba người trăm năm hạnh phúc đầu bạc răng long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện