Thương Thiên
Chương 96: Cứu viện ngoài ý
Thân đao tự nhiên vỡ vụn rồi bắn ra tứ phía, phương thức công kích quỷ dị như thế làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Mặc dù bọn Ngô Đông đã nhắc nhở, nhưng vẫn không thể vãn hồi được cục diện nguy hiểm.
"Liều mạng!" Ngô Tây biết khoảng cách gần như vậy, muốn né tránh đã là không thể, đành phải rất nhanh điều động tiên thiên chân khí trong cơ thể, miễn cưỡng hình thành một lớp cương khí mỏng manh vận chuyển bên ngoài cơ thể để bảo vệ mình. Cương khí tuy mỏng nhưng binh khí thường đừng mong đâm vào được dù chỉ một phân, phát ra chân khí, đó chính là sự khác biệt chia ra giữa tiên thiên cao thủ và nhất lưu cao thủ thông thường.
"Bồng!" Thân đao xé ra...
"Phốc!" "Phốc!". Những mảnh đao nhỏ xuyên qua hộ thể cương khí của Ngô Tây, cắm sâu vào trong thân hắn.
"Sao có thể như vậy?". Mặc dù Ngô Tây trong lòng âm thầm khiếp sợ những mảnh đao nhỏ có thể xuyên qua cương khí của mình, nhưng hắn cũng cảm thấy may mắn vì cương khí đã chống đỡ được đại bộ phận lực đạo của mảnh đao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, bằng không thì hậu quả thật không tưởng tượng được.
"Cẩn thận!". Nghe thấy bọn Ngô Đông nhắc nhở, Ngô Tây vừa mới hồi tâm lại, đã thấy phía trước còn có một mảnh đao rất nhỏ bắn thẳng vào mắt trái.
"Tư!".
"Tam đệ!". "Tam ca!".
"A! Mắt của ta...". Ngô Tây không kịp né tránh, tả nhãn bị mảnh đao đánh trúng, con ngươi vỡ tan, máu chảy ròng ròng. Đau đớn như thế, cho dù là tiên thiên cao thủ cũng khó lòng chịu nổi.
"Cơ hội tốt!" Nhạc Phàm vung chuôi đao, hàm chứa "Phá kình" chi lực phát ra, muốn đánh chết Ngô Tây. Lúc này, thấy ba người từ mặt khác vọt lên, trong nháy mắt đã di chuyển tới trước mặt.
Ba huynh đệ Ngô Đông khi nhắc nhở Ngô Tam đã định tiện thời ra tay, nhưng sự tình biến đổi quá nhanh, làm cho họ căn bản muốn cứu cũng không kịp.
Ngô Bắc ở lại chiếu cố cho Ngô Tây, còn Ngô Đông, Ngô Nam hai người cố nuốt giận bay vọt về phía Nhạc Phàm.
Cùng lúc đó, trong một sát na Nhạc Phàm tâm niệm chuyển động, lùi lại nửa bước, phóng mình lên trên, trên không song cước chấn động, thân hình liền rơi xuống.
Ngô Đông hai người thấy thế hừ lạnh một tiếng, đồng thời cùng hướng phía trên đánh lên.
"Phanh!" Nhạc Phàm thu hồi kình lực, song cước ngang nhiên đón tiếp thế công của hai người.
Nhạc Phàm không thèm để ý tới hai cỗ tiên thiên chân khí cường đại xâm nhập vào cơ thể, mượn lực phản chấn, bắn ngược lại lên không, khi tới độ hai ba trượng cao, thân hình vừa chuyển động, cung tên trên vai hạ xuống, không chậm trễ tiện tay lắp một mũi tên vào ngắm thật chuẩn.
"Trứ!". Mũi tên như một vệt sáng lóe lên, bắn vụt ra, nhưng lần này nhằm vào mục tiêu đang trốn phía sau Thái Vũ, chính là Thái Ân Khắc.
"Không hay" Ngô Đông hai người không tưởng được Nhạc Phàm còn có kiểu giết người như vậy, bọn họ sau khi giao thủ với Nhạc Phàm hai tay phát tê, dĩ nhiên không có khă năng tiếp tục chặn mũi tên như chớp đó của Nhạc Phàm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mũi tên bắn đi.
Thái Vũ cùng Thái Ân Khắc sững sờ nhìn mũi tên phóng tới, vẻ mặt tuyệt vọng, phảng phất thật sâu trong mắt họ, lúc này cả thiên địa chỉ còn lại là một hình dáng của mũi tên.
Mũi tên xoẹt qua má của Thái Vũ, bắn về phía Thái Ân Khắc, thì ngay khi đó, một đạo bạch quang chợt lóe lên tại trước mắt Thái Ân Khắc.
Đối với Thái Ân Khắc mà nói, đạo bạch quang tựa như hy vọng mở ra đen tối trước mắt hắn.
"Ba!". Bạch quang đánh trúng thân tên, sau đó ngập vào trên một gốc thiết thụ phía xa. Sau khi nhìn kỹ mới biết hóa ra là một thỏi bạc đã được truyền tiên thiên chân khí.
Mũi tên bị thỏi bạc đánh gãy đôi, phần đầu đã bị ảnh hưởng rời khỏi quỹ đạo ban đầu, chỉ có điều...
"A...a." Thái Ân Khắc hét thảm một tiếng. Phần đầu mũi tên đã bắn trúng vào tai phải hắn.
"A! Đau quá ... cái tai của ta...".
"Vũ nhi...". Thái Vũ nghe thấy nhi tử kêu thét thảm thiết, nhất thời hồi phục lại tinh thần, xoay người nhìn lại. Chỉ thấy nhi tử bịt chặt lấy tai phải đang lăn lộn trên mặt đất, kêu gào xé nát tâm gan, hình dạng con yêu thật thê thảm, Thái Vũ thấy được đau xót không thôi, vội vàng chạy tới để vỗ về.
Ngô Bắc nhanh chóng tiến đến, vung tay điểm "Phong trì huyệt" của Thái Ân Khắc, làm cho hắn hôn mê đi, rồi từ trong lòng lấy ra một khỏa đan dược, nhét vào miệng Thái Ân Khắc, xem ra không còn phải lo lắng tính mạng hắn nữa.
Trở lại Nhạc Phàm, hắn đã như vậy tinh tâm thiết kế, cố chịu ngoại lực xâm nhập, để bắn ra mũi tên này, để báo thù hãm hại mình năm đó nhập ngục. Vốn dĩ tưởng rằng tất cả đã nằm trong sự tính toán của mình, không nghĩ tới khi giết kẻ thù đến nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim*, khiến cho thất bại trong gang tấc.
"Binh...".
Nhạc Phàm nặng nề từ trên không rơi xuống quỵ trên đất, y phục tơi tả rách nát, trên người hắn lộ ra đầy sẹo do đao chém, vẻ mặt dữ tợn, làm cho lòng người kinh hãi. Hai chân chảy máu, da dẻ vỡ nát, miệng thổ máu tươi, hai cỗ tiên thiên chân khí nóng lạnh đánh thẳng vào cơ thể, mặc dù kinh mạch của Nhạc Phàm có vững chắc vô kể, cũng không chịu nổi bị phá hại.
"Lí Nhạc Phàm, ta muốn giết ngươi, ta bắt ngươi phải đau đớn đến chết, cho ngươi và cha ngươi giống nhau đều chết không chỗ chôn thây.". Thái Vũ nhìn Nhạc Phàm bị thương đứng trên mặt đất, trong lòng không có một nửa điểm lo lắng, có chăng chỉ là ý hận vô hạn.
"Ngươi nói cái gì? Cha....Cha ta làm sao?". Nhạc Phàm liêu xiêu cố gắng đứng dậy, bất an hỏi.
"Haha ... haha...". Thái Vũ điên cuồng cười lớn, sau đó hắn lạnh như băng nói: "Hừhừ, dù sao ngươi cũng là người đã chết, không ngại nói thật cho ngươi biết. Lí Đàm cha ngươi đã chết từ bốn năm trước, hơn nữa còn chết không toàn thây! Haha... Tin tức này rất khiếp sợ phải không? Ta đúng là muốn ngươi phải thống khổ, ngay cả trước khi chết phải thống khổ cảm thụ cái chết thân nhân, là thống khổ vô hạn!". Nói tới câu cuối, ngữ khí của hắn biến thành gào rít, rống hận.
Ngây ngốc! Choáng váng! Nhạc Phàm như sắp hỏng mất. Hắn kiên cường, hắn cố gắng, đối mặt với khó khăn dù thất bại, hắn cũng chưa bao giờ buông tha cho qua. Mà tới giờ phút này, hắn chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, hối hận, bất lực. Hắn không muốn tin điều này là sự thật, nhưng trúng thẳng vào nỗi bất an trong lòng, thật sâu ảnh hưởng tới hắn, làm cho hắn chỉ còn cách thừa nhận.
"Cha đã chết! Cha đã chết như thế nào, không thể nào...không thể nào, không thể nào.". Nhạc Phàm ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm nói.
Thái Vũ khinh thường nói: "Đã chết thì là đã chết, một tiện dân mà thôi, có gì to tát mà không được. Không chỉ có hắn, ngươi cũng phải chết!".
"...". Nhạc Phàm trầm mặc không nói. Chẳng ai biết trong tâm hắn đang đau thương và tự trách mình.
Nhiều năm nương tựa lẫn nhau, tin tưởng chính là còn sống, hy vọng chính là sinh mạng, từng có một lời thề ... "Đại bi vô ngôn", không ai có thể lý giải sự thân thiết của Lí Đàm và Nhạc Phàm trong đó, đó là một loại tình cảm không cách nào dùng ngôn ngữ mà mô tả được.
Nhẹ nhàng sờ lên mảnh đá nhỏ trên cổ, Nhạc Phàm lẳng lặng nói: "Các người đều đáng chết...". Nói rồi ngửng đầu lên, dùng một đôi mắt đỏ hồng rực lên chăm chú nhìn bọn người Thái Vũ.
Trong tâm thức của Nhạc Phàm, một dòng khí màu xám không quy tắc chấn động xuất hiện, trong nháy mắt công phu hóa thành hình mũi tên, xuyên qua sự ngăn trở của tâm thức, hướng ra phía ngoài vọt tới.
Ngô Đông và Ngô Nam thấy hai mắt của Nhạc Phàm đột nhiên đỏ hồng như máu giật mình kinh hãi.
"Huyết hóa!". Ngô Bắc thét lên kinh hãi, tức thì lớn tiếng nói: "Mau! Mau giết hắn, người này không diệt, hậu họa vô cùng.".
Ngô Đông hai người không có nghi ngờ lời nói của tứ đệ mình, lập tức vận chuyển tiên thiên chân khí toàn thân...
Ngô Nam chuyển ra sau Ngô Đông, song chưởng áp vào lưng, truyền tiên thiên chân khí, do Ngô Đông đồng thời phát xuất hai đạo kình khí, tương hỗ xoắn xít vào nhau hướng Nhạc Phàm đánh tới. Chiêu này là hợp kích tuyệt học của bọn họ, có tên "Băng hỏa nhị trọng kình".
Chỉ thấy, tại nơi mi tâm của Nhạc Phàm, hiện ra một mũi tên màu xám hình dạng do khí thể thẩm thấu ra ngoài mà thành, bắn thẳng về phía băng hỏa kình khí...
Điều làm cho người ta không thể tưởng tượng được là sau khi hai cỗ năng lượng gặp nhau liền mặc kệ, xuyên qua nhau, hướng tới mục tiêu phía trước mà đi tiếp.
"Đây là...sao lại thế này?". Bọn Ngô Đông hai người căn bản không có chuẩn bị gì, mũi tên khí mà xám bắn thẳng đến, không chút động tĩnh, xuyên thẳng vào người.
"Phác thông!". Ngô Đông hai người không một chút dấu hiệu ngã lộn trên đất, không chút phản ứng, thật là cảnh tượng quỷ dị.
"Phanh!". Nhạc Phàm bướng bỉnh đã trúng đòn, bị băng hỏa kình khí của Ngô Đông hai người chấn bay thật xa, té nhào trên một cái trụ cầu trong đại viện.
"Bính!".
"Bồng!"...
Hai hũ đựng đầy chất dầu cháy bay vào từ cửa đại viện, đám cháy lập tức bùng lên lan rộng ra.
"Sư phụ, chạy mau.". Tại cửa chính đại viện, hai người một bên ném các hũ dầu cháy, một bên chạy nhanh về phía Nhạc Phàm.
Sau khi nâng Nhạc Phàm dậy, ba người trực tiếp nhằm phía ngoài Thái phủ chạy ra, trong đại viện chỉ còn lại một biển lửa, thi thể đầy đất cùng bọn người Thái Vũ...
- Trình Giảo Kim đời nhà Đường khi lâm trận chỉ giỏi ba búa đầu. Búa thứ ba mà không thắng thì thôi, tới búa thứ tư là yếu xìu, quay đầu bỏ chạy.
Mặc dù bọn Ngô Đông đã nhắc nhở, nhưng vẫn không thể vãn hồi được cục diện nguy hiểm.
"Liều mạng!" Ngô Tây biết khoảng cách gần như vậy, muốn né tránh đã là không thể, đành phải rất nhanh điều động tiên thiên chân khí trong cơ thể, miễn cưỡng hình thành một lớp cương khí mỏng manh vận chuyển bên ngoài cơ thể để bảo vệ mình. Cương khí tuy mỏng nhưng binh khí thường đừng mong đâm vào được dù chỉ một phân, phát ra chân khí, đó chính là sự khác biệt chia ra giữa tiên thiên cao thủ và nhất lưu cao thủ thông thường.
"Bồng!" Thân đao xé ra...
"Phốc!" "Phốc!". Những mảnh đao nhỏ xuyên qua hộ thể cương khí của Ngô Tây, cắm sâu vào trong thân hắn.
"Sao có thể như vậy?". Mặc dù Ngô Tây trong lòng âm thầm khiếp sợ những mảnh đao nhỏ có thể xuyên qua cương khí của mình, nhưng hắn cũng cảm thấy may mắn vì cương khí đã chống đỡ được đại bộ phận lực đạo của mảnh đao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, bằng không thì hậu quả thật không tưởng tượng được.
"Cẩn thận!". Nghe thấy bọn Ngô Đông nhắc nhở, Ngô Tây vừa mới hồi tâm lại, đã thấy phía trước còn có một mảnh đao rất nhỏ bắn thẳng vào mắt trái.
"Tư!".
"Tam đệ!". "Tam ca!".
"A! Mắt của ta...". Ngô Tây không kịp né tránh, tả nhãn bị mảnh đao đánh trúng, con ngươi vỡ tan, máu chảy ròng ròng. Đau đớn như thế, cho dù là tiên thiên cao thủ cũng khó lòng chịu nổi.
"Cơ hội tốt!" Nhạc Phàm vung chuôi đao, hàm chứa "Phá kình" chi lực phát ra, muốn đánh chết Ngô Tây. Lúc này, thấy ba người từ mặt khác vọt lên, trong nháy mắt đã di chuyển tới trước mặt.
Ba huynh đệ Ngô Đông khi nhắc nhở Ngô Tam đã định tiện thời ra tay, nhưng sự tình biến đổi quá nhanh, làm cho họ căn bản muốn cứu cũng không kịp.
Ngô Bắc ở lại chiếu cố cho Ngô Tây, còn Ngô Đông, Ngô Nam hai người cố nuốt giận bay vọt về phía Nhạc Phàm.
Cùng lúc đó, trong một sát na Nhạc Phàm tâm niệm chuyển động, lùi lại nửa bước, phóng mình lên trên, trên không song cước chấn động, thân hình liền rơi xuống.
Ngô Đông hai người thấy thế hừ lạnh một tiếng, đồng thời cùng hướng phía trên đánh lên.
"Phanh!" Nhạc Phàm thu hồi kình lực, song cước ngang nhiên đón tiếp thế công của hai người.
Nhạc Phàm không thèm để ý tới hai cỗ tiên thiên chân khí cường đại xâm nhập vào cơ thể, mượn lực phản chấn, bắn ngược lại lên không, khi tới độ hai ba trượng cao, thân hình vừa chuyển động, cung tên trên vai hạ xuống, không chậm trễ tiện tay lắp một mũi tên vào ngắm thật chuẩn.
"Trứ!". Mũi tên như một vệt sáng lóe lên, bắn vụt ra, nhưng lần này nhằm vào mục tiêu đang trốn phía sau Thái Vũ, chính là Thái Ân Khắc.
"Không hay" Ngô Đông hai người không tưởng được Nhạc Phàm còn có kiểu giết người như vậy, bọn họ sau khi giao thủ với Nhạc Phàm hai tay phát tê, dĩ nhiên không có khă năng tiếp tục chặn mũi tên như chớp đó của Nhạc Phàm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mũi tên bắn đi.
Thái Vũ cùng Thái Ân Khắc sững sờ nhìn mũi tên phóng tới, vẻ mặt tuyệt vọng, phảng phất thật sâu trong mắt họ, lúc này cả thiên địa chỉ còn lại là một hình dáng của mũi tên.
Mũi tên xoẹt qua má của Thái Vũ, bắn về phía Thái Ân Khắc, thì ngay khi đó, một đạo bạch quang chợt lóe lên tại trước mắt Thái Ân Khắc.
Đối với Thái Ân Khắc mà nói, đạo bạch quang tựa như hy vọng mở ra đen tối trước mắt hắn.
"Ba!". Bạch quang đánh trúng thân tên, sau đó ngập vào trên một gốc thiết thụ phía xa. Sau khi nhìn kỹ mới biết hóa ra là một thỏi bạc đã được truyền tiên thiên chân khí.
Mũi tên bị thỏi bạc đánh gãy đôi, phần đầu đã bị ảnh hưởng rời khỏi quỹ đạo ban đầu, chỉ có điều...
"A...a." Thái Ân Khắc hét thảm một tiếng. Phần đầu mũi tên đã bắn trúng vào tai phải hắn.
"A! Đau quá ... cái tai của ta...".
"Vũ nhi...". Thái Vũ nghe thấy nhi tử kêu thét thảm thiết, nhất thời hồi phục lại tinh thần, xoay người nhìn lại. Chỉ thấy nhi tử bịt chặt lấy tai phải đang lăn lộn trên mặt đất, kêu gào xé nát tâm gan, hình dạng con yêu thật thê thảm, Thái Vũ thấy được đau xót không thôi, vội vàng chạy tới để vỗ về.
Ngô Bắc nhanh chóng tiến đến, vung tay điểm "Phong trì huyệt" của Thái Ân Khắc, làm cho hắn hôn mê đi, rồi từ trong lòng lấy ra một khỏa đan dược, nhét vào miệng Thái Ân Khắc, xem ra không còn phải lo lắng tính mạng hắn nữa.
Trở lại Nhạc Phàm, hắn đã như vậy tinh tâm thiết kế, cố chịu ngoại lực xâm nhập, để bắn ra mũi tên này, để báo thù hãm hại mình năm đó nhập ngục. Vốn dĩ tưởng rằng tất cả đã nằm trong sự tính toán của mình, không nghĩ tới khi giết kẻ thù đến nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim*, khiến cho thất bại trong gang tấc.
"Binh...".
Nhạc Phàm nặng nề từ trên không rơi xuống quỵ trên đất, y phục tơi tả rách nát, trên người hắn lộ ra đầy sẹo do đao chém, vẻ mặt dữ tợn, làm cho lòng người kinh hãi. Hai chân chảy máu, da dẻ vỡ nát, miệng thổ máu tươi, hai cỗ tiên thiên chân khí nóng lạnh đánh thẳng vào cơ thể, mặc dù kinh mạch của Nhạc Phàm có vững chắc vô kể, cũng không chịu nổi bị phá hại.
"Lí Nhạc Phàm, ta muốn giết ngươi, ta bắt ngươi phải đau đớn đến chết, cho ngươi và cha ngươi giống nhau đều chết không chỗ chôn thây.". Thái Vũ nhìn Nhạc Phàm bị thương đứng trên mặt đất, trong lòng không có một nửa điểm lo lắng, có chăng chỉ là ý hận vô hạn.
"Ngươi nói cái gì? Cha....Cha ta làm sao?". Nhạc Phàm liêu xiêu cố gắng đứng dậy, bất an hỏi.
"Haha ... haha...". Thái Vũ điên cuồng cười lớn, sau đó hắn lạnh như băng nói: "Hừhừ, dù sao ngươi cũng là người đã chết, không ngại nói thật cho ngươi biết. Lí Đàm cha ngươi đã chết từ bốn năm trước, hơn nữa còn chết không toàn thây! Haha... Tin tức này rất khiếp sợ phải không? Ta đúng là muốn ngươi phải thống khổ, ngay cả trước khi chết phải thống khổ cảm thụ cái chết thân nhân, là thống khổ vô hạn!". Nói tới câu cuối, ngữ khí của hắn biến thành gào rít, rống hận.
Ngây ngốc! Choáng váng! Nhạc Phàm như sắp hỏng mất. Hắn kiên cường, hắn cố gắng, đối mặt với khó khăn dù thất bại, hắn cũng chưa bao giờ buông tha cho qua. Mà tới giờ phút này, hắn chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, hối hận, bất lực. Hắn không muốn tin điều này là sự thật, nhưng trúng thẳng vào nỗi bất an trong lòng, thật sâu ảnh hưởng tới hắn, làm cho hắn chỉ còn cách thừa nhận.
"Cha đã chết! Cha đã chết như thế nào, không thể nào...không thể nào, không thể nào.". Nhạc Phàm ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm nói.
Thái Vũ khinh thường nói: "Đã chết thì là đã chết, một tiện dân mà thôi, có gì to tát mà không được. Không chỉ có hắn, ngươi cũng phải chết!".
"...". Nhạc Phàm trầm mặc không nói. Chẳng ai biết trong tâm hắn đang đau thương và tự trách mình.
Nhiều năm nương tựa lẫn nhau, tin tưởng chính là còn sống, hy vọng chính là sinh mạng, từng có một lời thề ... "Đại bi vô ngôn", không ai có thể lý giải sự thân thiết của Lí Đàm và Nhạc Phàm trong đó, đó là một loại tình cảm không cách nào dùng ngôn ngữ mà mô tả được.
Nhẹ nhàng sờ lên mảnh đá nhỏ trên cổ, Nhạc Phàm lẳng lặng nói: "Các người đều đáng chết...". Nói rồi ngửng đầu lên, dùng một đôi mắt đỏ hồng rực lên chăm chú nhìn bọn người Thái Vũ.
Trong tâm thức của Nhạc Phàm, một dòng khí màu xám không quy tắc chấn động xuất hiện, trong nháy mắt công phu hóa thành hình mũi tên, xuyên qua sự ngăn trở của tâm thức, hướng ra phía ngoài vọt tới.
Ngô Đông và Ngô Nam thấy hai mắt của Nhạc Phàm đột nhiên đỏ hồng như máu giật mình kinh hãi.
"Huyết hóa!". Ngô Bắc thét lên kinh hãi, tức thì lớn tiếng nói: "Mau! Mau giết hắn, người này không diệt, hậu họa vô cùng.".
Ngô Đông hai người không có nghi ngờ lời nói của tứ đệ mình, lập tức vận chuyển tiên thiên chân khí toàn thân...
Ngô Nam chuyển ra sau Ngô Đông, song chưởng áp vào lưng, truyền tiên thiên chân khí, do Ngô Đông đồng thời phát xuất hai đạo kình khí, tương hỗ xoắn xít vào nhau hướng Nhạc Phàm đánh tới. Chiêu này là hợp kích tuyệt học của bọn họ, có tên "Băng hỏa nhị trọng kình".
Chỉ thấy, tại nơi mi tâm của Nhạc Phàm, hiện ra một mũi tên màu xám hình dạng do khí thể thẩm thấu ra ngoài mà thành, bắn thẳng về phía băng hỏa kình khí...
Điều làm cho người ta không thể tưởng tượng được là sau khi hai cỗ năng lượng gặp nhau liền mặc kệ, xuyên qua nhau, hướng tới mục tiêu phía trước mà đi tiếp.
"Đây là...sao lại thế này?". Bọn Ngô Đông hai người căn bản không có chuẩn bị gì, mũi tên khí mà xám bắn thẳng đến, không chút động tĩnh, xuyên thẳng vào người.
"Phác thông!". Ngô Đông hai người không một chút dấu hiệu ngã lộn trên đất, không chút phản ứng, thật là cảnh tượng quỷ dị.
"Phanh!". Nhạc Phàm bướng bỉnh đã trúng đòn, bị băng hỏa kình khí của Ngô Đông hai người chấn bay thật xa, té nhào trên một cái trụ cầu trong đại viện.
"Bính!".
"Bồng!"...
Hai hũ đựng đầy chất dầu cháy bay vào từ cửa đại viện, đám cháy lập tức bùng lên lan rộng ra.
"Sư phụ, chạy mau.". Tại cửa chính đại viện, hai người một bên ném các hũ dầu cháy, một bên chạy nhanh về phía Nhạc Phàm.
Sau khi nâng Nhạc Phàm dậy, ba người trực tiếp nhằm phía ngoài Thái phủ chạy ra, trong đại viện chỉ còn lại một biển lửa, thi thể đầy đất cùng bọn người Thái Vũ...
- Trình Giảo Kim đời nhà Đường khi lâm trận chỉ giỏi ba búa đầu. Búa thứ ba mà không thắng thì thôi, tới búa thứ tư là yếu xìu, quay đầu bỏ chạy.
Bình luận truyện