Thương Tiến Tửu
Chương 281: Lang Vương
Khi bình minh lên, chém giết bên trong thành đã dừng lại. Bởi vì mới mưa xong, không khí không có bụi. Hoàng cung bị cháy hơn nửa, Thẩm Trạch Xuyên giẫm lên đống hoang tàn, chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng đổ nát.
“Là trong cung phóng hỏa,” Phí Thịnh đi bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, cảm khái nói: “….Minh Lý Đường bị thiêu thành tro bụi.”
“Nữ đế không chịu hàng, xả thân vì nước nhà,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Trên danh thiếp Đại Chu, nên có đề một tên Thịnh Dân Đế.”
Phí Thịnh lúc nào cũng muốn về Khuých Đô, hiện giờ thực sự đã trở lại, nhưng trước mắt chỉ thấy xa lạ, chẳng vui vẻ như ở Trung Bắc. Hắn đỡ đao, vì Thẩm Trạch Xuyên đẩy ra khối đá vụn phía trước, nói: “Cô là một liệt nữ.”
“Bảo ba người Do Kính, Mẫu Thận, Thành Phong đợi lệnh.” Thẩm Trạch Xuyên dừng bước, “Tùng Nguyệt vẫn chưa trở về sao?”
Phí Thịnh nhìn về phía Minh Lý Đường, do dự một lát, nói: “….Đã trở lại.”
Kiều Thiên Nhai rửa tay, mười ngón tay của hắn ngâm trong chậu đồng, tan ra những sợi máu nhỏ li ti. Kiếm còn dắt bên hông, chuôi kếm lại một mảng sẫm đỏ, đã nhìn không ra được màu ban đầu.
“Bọ cạp đã bị giết, tổng cộng có 147 người, trong đó hoạn quan làm chủ,” Cát Thanh Thanh lật xem thẻ bài nội hoạn, “Tên đầu sỏ là Phong Tuyền, từ sau hàm đức năm thứ tám thế chỗ của Phan Như Quý.”
Chu Quế sợ hãi nói: “Nhiều như vậy.”
Cát Thanh Thanh thấy Chu Quế biến sắc, không khỏi trấn an: “Hiện giờ Khuých Đô đã bị chúng ta bao vây, đại nhân không cần lo lắng.”
Bọn họ còn đang nói, Kiều Thiên Nhai đã rửa sạch tay. Hắn nhấc rèm lên, thừa dịp trời còn chưa sáng, xuống bậc thềm.
“Nếu Phong Tuyền có thể bắt sống….”
Khổng Lĩnh im lặng phất tay, dư tiểu tái liền không nói nữa. Khổng Lĩnh nhìn mành cửa lay động, thấp giọng nói: “Chi tiết bẩm báo phủ quân đi.”
Kiều Thiên Nhai còn chưa đến trướng, chợt nghe thấy tiếng Diêu Ôn Ngọc ho khan. Hắn đứng trước cửa, nâng tay lên, nhưng không nhấc mành cửa.
Diêu Ôn Ngọc gấp khăn lại, bỏ vào trong tay áo, bình tĩnh nói: “Phủ quân còn chưa về, vào đi.”
Kiều Thiên Nhai khom người đi vào.
Chậu than đã tắt lửa, trong trướng hơi lạnh. Diêu Ôn Ngọc mặc áo lông cừu, ngồii trên giường, trong tay còn cầm cây bút, sau khi Kiều Thiên Nhai vào thì đẩy ra mấy quân cờ.
Kiều Thiên Nhai chặn nắng mai, ở bên giường cởi giày. Hắn im lặng ngã xuống, nằm trong khe hẹp giữa giường và mấy quân cờ, gối lên đầu gối Diêu Ôn Ngọc. Mùi thuốc đông y trên người Diêu Ôn Ngọc bao phủ Kiều Thiên Nhai, hắn chợp mắt, ngủ giống như nhiều năm về trước.
Diêu Ôn Ngọc một tay để lên chuôi kiếm, một tay đặt lên người Kiều Thiên Nhai. Ống tay áo rộng thùng thình của hắn phủ kín giường, dưới tia nắng sớm mỏng manh, cúi đầu nhìn Kiều Thiên Nhai.
Hương trên bàn che mùi máu tươi, ngoài máu của Diêu Ôn Ngọc, còn có của Kiều Thiên Nhai.
“Ta ở trên núi Bồ Đề,” Diêu Ôn Ngọc vuốt tóc Kiều Thiên Nhai, “Có một viện nhỏ, buổi sáng có thể ngắm bình binh, sau khi hoàng hôn tắt, có thể thấy được vạn ánh đèn Khuých Đô biến thành một dải ngân hà.”
Kiều Thiên Nhai dường như thấy được.
Diêu Ôn Ngọc hơi hơi quay đầu, nhìn thấy ra ô cửa sổ nhỏ kia, nói: “Tuyết đến rồi.”
Bông tuyết ngoài cửa sổ nhẹ bay.
Trên trán A Mộc đeo thạch châu, bên hông đeo loan đao cổ. Thân hình vạm vỡ của hắn cúi xuống, thay Đóa Nhi Lan nhặt hoa lụa Xích Đề trên mặt đất lên. Hắn để trên bàn tay, hoa lụa cực kỳ giống với hoa thật, đây là lụa hoa đã từng được Cáp Sâm mang từ biên giới Khải Đông về.
A Mộc nói: “Cô nương tốt, đi theo phụ thân con, về ốc đảo đi.”
Đóa Nhi Lan hai tay nhận hoa lụa, lắc đầu, nói: “Con là vợ của Cáp Sâm, muốn vì hùng ưng bảo vệ phụ thận.”
“Phụ thân nó còn chưa già,” A Mộc đứng thẳng người dậy, ở trong ánh chiều tà cuối ngày phóng khoáng cười rộ lên, “Đánh giặc là chuyện của nam nhân, con đã cho ta Hùng sĩ của Tô Hách Ba Thú, con đã làm rất nhiều cho bộ Hãn Xà rồi. Cô nương tốt, cô gái ngốc, con không chỉ là vợ của Cáp Sâm, con còn là mẹ của con nó. Viên ngọc châu của thảo nguyên nên giục ngựa ở vên hồ Xích Đề, cát vàng nơi đây không hợp với con, trở về đi.”
Đóa Nhi Lan đầu vai run run, cô cố nén nước mắt, nhưng vẫn cúi thấp mặt. Cô cầm hoa lụa, khóc nức nở hỏi: “Con nghe thấy tiếng kèn hiệu lệnh của Lang Vương, con ngưởi thấy được mùi dao mổ của hắn….”
A Mộc buông đôi tay lớn, đặt lên đỉnh đầu Đóa Nhi Lan, nói: “Khi ta và Tiêu Phương Húc được sinh ra đều ấp ủ trong lòng núi Hồng Nhạn, Hãn Xà và Ly Bắc nhất định phải phân ra một cái thắng bại cuối cùng. Bọn ta đã chiến đấu hơn mười năm, mất đi rất nhiều huynh đệ, ngay cả con của mình cũng từ bỏ.”
Khuôn mặt tang thương của hắn được bọc ở kim quang, ánh chiều tà rất chói mắt, giống như có thể cùng ánh mặt trời phân một trận cao thấp.
Tin tức của Khuých Đô không về, có nghĩa là A Mộc không có được ưu thế trong Đại Chu. Hắn đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, không có Cáp Sâm, không có tuyến tiếp viện Trung Bắc, tương lai của bộ Hãn Xà liếc mắt có thể thấy được.
“Hùng ưng của ta đã bay qua Núi tuyết Ly Bắc, phụ thân của anh ở trước đao của Lang Vương sẽ không lùi bước. Chúng ta là cường bộ của mười hai bộ, cường bộ, có Nga Tô Hòa Nhật, chỉ có anh hùng chết trận, không phải là loại trốn tránh thoái lui.”
Ngoài kim trướng Ba Âm đứng cùng lão trí giả, hai bàn tay của lão trí giả đã đầy nếp nhăn, ông chà chà cây cỏ đã khô vàng, nhìn mặt trời lặn ở phía xa xa.
Ba Âm mang theo quyển sách mà hắn trân quý, hỏi: “Lão sư, chúng ta sẽ thắng chứ?”
Lão trí giả không đáp, khi Cáp Sâm rời đi, hắn cũng từng quỳ gối trong nước sông trà thạch, hỏi ông: “Ta sẽ thắng sao.” Cây cỏ trong lòng bàn tay ông bị gió thổi đi, bay về hướng xa xa. Râu và tóc lão trí giả bạc trắng như tuyết cũng theo gió khẽ bay, ông trầm mặc nhìn mặt trời kia lặn, cho đến khi bầu trời tối hẳn.
“Sói đến rồi.”
Lão trí giả nói như vậy.
Gió lớn không ngừng càn quét gò cát, cát vàng bay lướt qua áo giáp. Lang Vương trẻ tuổi một tay giữ đao, chậm rãi đứng lên, chặt chẽ chiếm giữ tầm mắt của mọi người. Mặt trời lặn sau lưng hắn biến mất, thay vào đó là vô số thiết kỵ. Mãnh đứng trên đầu vai Tiêu Trì Dã, ánh mắt sắc nhọn xuyên qua gió mạnh, cùng chủ nhân mình chăm chăm nhìn về phía trước.
Lãng Đào Tuyết Khâm từ sau chạy đến, không dừng lại. Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, Mãnh vỗ cánh, bay phía sau Tiêu Trì Dã. Vạn quân đạp vó sắt theo sau Tiêu Trì Dã, giẫm cát vàng, giống như mây đen bất tận, bọc đêm tối, sông thẳng xuống phía dưới.
Ba Âm tiễn đưa Đóa Nhi Lan, hắn đứng ở bên cạnh xe ngựa, đem quyển sách mà mình trân quý đưa cho Đóa Nhi Lan.
Đóa Nhi Lan nói: “Ta không biết chữ Đại Chu, ngươi giữ đi.”
Ba Âm cố ý đặt sách bên cạnh đầu gối của Đóa Nhi Lan, nói: “Tặng cho tiểu ưng.”
Đóa Nhi Lan đặt tay lên bụng, đàn cừu sau ngựa kêu không ngừng. Cô vịn xe ngựa, nhìn về phía trướng tập hợp thành tốp kia, nói: “…. trăng đêm nay rất sáng.”
Ba Âm tưởng Đóa Nhi Lan lo lắng đường về không dễ đi, liền cười cười, trấn an nói: “Nga Tô Hòa Nhật và các bộ tộc ven đường đều đã đánh tiếng chào hỏi, ngươi mang theo chiến sĩ bộ Hữu Hùng, không ai dám đả thương ngươi hết.”
Trên mặt Đóa Nhi Lan không có ý cười, cô như bông hoa đang khô héo. Ba Âm đoán không được tâm tư của cô, mặc dù hắn là trí giả, nhưng cũng là một tên tiểu tử ngốc nghếch.
Ba Âm sờ sờ vào cái túi khô quắt của mình, tìm được một cây bút lông cũ. Hắn lấy cây bút lông ra đặt bên cạnh đầu gối của Đóa Nhi Lan, trên khuôn mặt ngăm đen nụ cười vẫn giữ lại nụ cười, nói: “Đợi đến năm sau, ngươi bình an sinh hạ tiểu ưng, Nga Tô Hòa Nhật sẽ đón ngươi về, đến lúc đó ngươi chính là nữ nhân tôn quý nhất Đại Mạc.”
Trong lục bộ đã có bộ phản bội và đến quy hàng Tiêu Trì Dã, vị trí bá chủ của bộ Hãn Xà ở Đại Mạc chỉ còn là danh nghĩa, sự an ủi vụng về của Ba Âm giấu không được sự tình.
Nhưng mà lúc này Đóa Nhi Lan cũng cố gắng cong đôi mắt lên, giống như tin tưởng lời nói của Ba Âm, nói: “Nếu là con trai, sẽ giao cho ngươi dạy dỗ. Quyến sách này, đợi đến lúc đó ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Ba Âm có chút lo lắng gãi đầu, nói: “ Nếu là con trai, nhất định sẽ xuất sắc giống hùng ưng, là binh sĩ dũng mãnh nhất Đại Mạc, vẫn nên mời lão sư và Nga Tô Hòa Nhật dạy nó.” Hắn lại cười, “Đóa Nhi Lan, đi thôi, phụ thân ngươi còn đang đợi ngươi kìa.”
Người bộ Hồ Lộc vội vàng đuổi đàn cừu, đây la những con cừu còn sót lại của bọn họ, phải đuổi hết về ốc đảo trước khi thời tiết ngày càng khắc nghiệt hơn. Chiến sĩ của bộ Hữu Hùng không nhiều, nhưng hùng mã của bọn họ ở cùng ngựa lùn như là hạc giữa bầy gà, bởi vì đeo chiến đao, cho nên có vẻ cực kỳ cường hãn.
Bộ Hồ Lộc quen thuộc đường cát, nam nhân đi đầu ruổi ngựa về phía trước, chuông đồng treo trên lá cờ phát ra tiếng khi được giơ cao lên. Đóa Nhi Lan trong lắc lư của xe ngựa, vẫy tay với Ba Âm.
Ba Âm đuổi theo vài bước, cố lấy dũng khí gọi: “Đóa Nhi Lan!”
Đóa Nhi Lan đẩy mành xe ra, nhìn về phía hắn.
Ba Âm dừng lại, đứng tại chỗ, lại vẫy vẫy cái tay, không nói câu nào.
Bầu trời tối đen bao phủ Đại Mạc, chim cắt trong gió lượn trên không dưới cờ hồng ưng, cờ phát ra tiếng “vù vù”, tiếng chuông đồng càng lúc càng xa. Ba Âm lùi ra sau vài bước, hắn nắm chặt hai bàn tay thành quyền, mặc niệm thắng lợi, không thu hồi ánh mắt.
Ánh trăng rất nhạt, rọi ở dưới chân, như là sẽ bị giẫm nát. Vó ngựa đạp xuống cát, rồi lại nhấc lên.
Lão trí giả đem cành khô dùng để bói toán ném ở trước đầu gối, ông ta chắp hai tay lại với nhau, cúi đầu xuống cái đầu lâu, mặc niệm thiên thần Xích Đề.
Ba Âm cuối cùng cũng quay người lại, chạy đến chỗ lão trí giả, hô: “Lão….”
Chim cắt trên cờ hồng ưng còn chưa phản ứng, đã bị Hải Đông Thanh đột nhiên lao cực nhanh đến xé rách. Mãnh cào rách thân chim cắt, ở trên không phình phịch đôi cánh, kéo lông của chim cắt ra.
Biến cố đến quá nhanh, Ba Âm còn chưa lấy lại tinh thần, tiếng động lớn hòa với tạp âm uống rượu dùng cơm trong trướng vẫn không ngừng.
“Sói!” kỵ binh tuần tra đêm của bộ Hãn Xà chạy như bay ở trên cát, gom hết lực dùng giọng Biên Sa hét, “Tập kích—–!”
Trường đao trơn nhẵn rút ra, trong giáp trực tiếp từ phía sau chém ngã kỵ binh. Ngựa lùn ở trước làn sóng thiết thép không có lực chống cự, chớp mắt đã bị bao phủ rồi.
Ba Âm ngẩn ra sừng sờ tại chỗ.
Ly Bắc thiết kỵ hẳn là mới vượt qua Mạc Tam Xuyên, tin tức Tiêu Trì Dã có ý muốn chặn lối ra của Mạc Tam Xuyên, đại quân còn chưa chuyền đến. Nhưng mà sự biến đổi kinh sợ ngay trước mắt đã chứng tỏ Tiêu Trì Dã không chỉ đã đến rồi, còn chọn phương thức trực tiếp nhất để đế đến.
“Tiêu, Tiêu Trì Dã......” Ba Âm đột nhiên ngoảnh đầu lại, hét lớn, “Thiết kỵ tập kích!”
Rào tre gần nhất bị vó sắt đạp đổ ầm ầm, chiến sĩ Biên Sa chui ra từ trong trướng còn không kịp lên ngựa, cầm loan đao đánh lên thiết kỵ.
Lang Lệ Đao của Tiêu Trì Dã rất chắc chắn, hơn nữa còn có lực cánh tay kinh người, khi chém xuống khó gặp được địch thủ. Lãng Đào Tuyết Khâm nhảy vào trong trướng của bộ Hãn Xà, khi hắn nhấc đao lên thì mang theo mấy vệt máu tươi vẩy ra ngoài.
Đầu người lăn đến bên chân Ba Âm, Ba Âm hầu gian nghẹn lại, đã bị hoảng sợ chiếm giữ. Trong ánh đao sáng, hắn thấy được một đôi mắt sói đang đói khát.
Ăn miếng trả miếng.
Ba Âm hoảng hốt lui về sau, mấy cái hy vọng đều rớt xuống cả.
Tiêu Trì Dã khe khẽ thở hổn hển, cánh tay cầm đao dơ lên, dùng mu bàn tay chùi vết máu trên má. Hắn dần dần nở nụ cười cực kỳ nguy hiểm, sau mấy tháng lặn lội đường xa, cuối cùng cũng đến được mục đích.
“A Mộc ——” trong máu đen bắn tung tóe và ánh lửa lập lòe Tiêu Trì Dã ngửa cổ, giọng lạnh như băng, “Ở đâu?”
Mành kim trướng bị đẩy ra, loan đao cổ dưới ánh trăng lộ mũi nhọn lạnh trơn bóng, A Mộc khom người đi ra khỏi kim trướng. Thân hình hắn cao lớn che lấp cát bụi dưới chân, giống như là Định Hải Thần Châm của bộ Hãn Xà.
Một mình Mãnh bay vào vòng vây của chim cắt, Tiêu Trì Dã vẩy máu trên lưỡi đao, nghe được tiếng trống trận.
“Là trong cung phóng hỏa,” Phí Thịnh đi bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, cảm khái nói: “….Minh Lý Đường bị thiêu thành tro bụi.”
“Nữ đế không chịu hàng, xả thân vì nước nhà,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Trên danh thiếp Đại Chu, nên có đề một tên Thịnh Dân Đế.”
Phí Thịnh lúc nào cũng muốn về Khuých Đô, hiện giờ thực sự đã trở lại, nhưng trước mắt chỉ thấy xa lạ, chẳng vui vẻ như ở Trung Bắc. Hắn đỡ đao, vì Thẩm Trạch Xuyên đẩy ra khối đá vụn phía trước, nói: “Cô là một liệt nữ.”
“Bảo ba người Do Kính, Mẫu Thận, Thành Phong đợi lệnh.” Thẩm Trạch Xuyên dừng bước, “Tùng Nguyệt vẫn chưa trở về sao?”
Phí Thịnh nhìn về phía Minh Lý Đường, do dự một lát, nói: “….Đã trở lại.”
Kiều Thiên Nhai rửa tay, mười ngón tay của hắn ngâm trong chậu đồng, tan ra những sợi máu nhỏ li ti. Kiếm còn dắt bên hông, chuôi kếm lại một mảng sẫm đỏ, đã nhìn không ra được màu ban đầu.
“Bọ cạp đã bị giết, tổng cộng có 147 người, trong đó hoạn quan làm chủ,” Cát Thanh Thanh lật xem thẻ bài nội hoạn, “Tên đầu sỏ là Phong Tuyền, từ sau hàm đức năm thứ tám thế chỗ của Phan Như Quý.”
Chu Quế sợ hãi nói: “Nhiều như vậy.”
Cát Thanh Thanh thấy Chu Quế biến sắc, không khỏi trấn an: “Hiện giờ Khuých Đô đã bị chúng ta bao vây, đại nhân không cần lo lắng.”
Bọn họ còn đang nói, Kiều Thiên Nhai đã rửa sạch tay. Hắn nhấc rèm lên, thừa dịp trời còn chưa sáng, xuống bậc thềm.
“Nếu Phong Tuyền có thể bắt sống….”
Khổng Lĩnh im lặng phất tay, dư tiểu tái liền không nói nữa. Khổng Lĩnh nhìn mành cửa lay động, thấp giọng nói: “Chi tiết bẩm báo phủ quân đi.”
Kiều Thiên Nhai còn chưa đến trướng, chợt nghe thấy tiếng Diêu Ôn Ngọc ho khan. Hắn đứng trước cửa, nâng tay lên, nhưng không nhấc mành cửa.
Diêu Ôn Ngọc gấp khăn lại, bỏ vào trong tay áo, bình tĩnh nói: “Phủ quân còn chưa về, vào đi.”
Kiều Thiên Nhai khom người đi vào.
Chậu than đã tắt lửa, trong trướng hơi lạnh. Diêu Ôn Ngọc mặc áo lông cừu, ngồii trên giường, trong tay còn cầm cây bút, sau khi Kiều Thiên Nhai vào thì đẩy ra mấy quân cờ.
Kiều Thiên Nhai chặn nắng mai, ở bên giường cởi giày. Hắn im lặng ngã xuống, nằm trong khe hẹp giữa giường và mấy quân cờ, gối lên đầu gối Diêu Ôn Ngọc. Mùi thuốc đông y trên người Diêu Ôn Ngọc bao phủ Kiều Thiên Nhai, hắn chợp mắt, ngủ giống như nhiều năm về trước.
Diêu Ôn Ngọc một tay để lên chuôi kiếm, một tay đặt lên người Kiều Thiên Nhai. Ống tay áo rộng thùng thình của hắn phủ kín giường, dưới tia nắng sớm mỏng manh, cúi đầu nhìn Kiều Thiên Nhai.
Hương trên bàn che mùi máu tươi, ngoài máu của Diêu Ôn Ngọc, còn có của Kiều Thiên Nhai.
“Ta ở trên núi Bồ Đề,” Diêu Ôn Ngọc vuốt tóc Kiều Thiên Nhai, “Có một viện nhỏ, buổi sáng có thể ngắm bình binh, sau khi hoàng hôn tắt, có thể thấy được vạn ánh đèn Khuých Đô biến thành một dải ngân hà.”
Kiều Thiên Nhai dường như thấy được.
Diêu Ôn Ngọc hơi hơi quay đầu, nhìn thấy ra ô cửa sổ nhỏ kia, nói: “Tuyết đến rồi.”
Bông tuyết ngoài cửa sổ nhẹ bay.
Trên trán A Mộc đeo thạch châu, bên hông đeo loan đao cổ. Thân hình vạm vỡ của hắn cúi xuống, thay Đóa Nhi Lan nhặt hoa lụa Xích Đề trên mặt đất lên. Hắn để trên bàn tay, hoa lụa cực kỳ giống với hoa thật, đây là lụa hoa đã từng được Cáp Sâm mang từ biên giới Khải Đông về.
A Mộc nói: “Cô nương tốt, đi theo phụ thân con, về ốc đảo đi.”
Đóa Nhi Lan hai tay nhận hoa lụa, lắc đầu, nói: “Con là vợ của Cáp Sâm, muốn vì hùng ưng bảo vệ phụ thận.”
“Phụ thân nó còn chưa già,” A Mộc đứng thẳng người dậy, ở trong ánh chiều tà cuối ngày phóng khoáng cười rộ lên, “Đánh giặc là chuyện của nam nhân, con đã cho ta Hùng sĩ của Tô Hách Ba Thú, con đã làm rất nhiều cho bộ Hãn Xà rồi. Cô nương tốt, cô gái ngốc, con không chỉ là vợ của Cáp Sâm, con còn là mẹ của con nó. Viên ngọc châu của thảo nguyên nên giục ngựa ở vên hồ Xích Đề, cát vàng nơi đây không hợp với con, trở về đi.”
Đóa Nhi Lan đầu vai run run, cô cố nén nước mắt, nhưng vẫn cúi thấp mặt. Cô cầm hoa lụa, khóc nức nở hỏi: “Con nghe thấy tiếng kèn hiệu lệnh của Lang Vương, con ngưởi thấy được mùi dao mổ của hắn….”
A Mộc buông đôi tay lớn, đặt lên đỉnh đầu Đóa Nhi Lan, nói: “Khi ta và Tiêu Phương Húc được sinh ra đều ấp ủ trong lòng núi Hồng Nhạn, Hãn Xà và Ly Bắc nhất định phải phân ra một cái thắng bại cuối cùng. Bọn ta đã chiến đấu hơn mười năm, mất đi rất nhiều huynh đệ, ngay cả con của mình cũng từ bỏ.”
Khuôn mặt tang thương của hắn được bọc ở kim quang, ánh chiều tà rất chói mắt, giống như có thể cùng ánh mặt trời phân một trận cao thấp.
Tin tức của Khuých Đô không về, có nghĩa là A Mộc không có được ưu thế trong Đại Chu. Hắn đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, không có Cáp Sâm, không có tuyến tiếp viện Trung Bắc, tương lai của bộ Hãn Xà liếc mắt có thể thấy được.
“Hùng ưng của ta đã bay qua Núi tuyết Ly Bắc, phụ thân của anh ở trước đao của Lang Vương sẽ không lùi bước. Chúng ta là cường bộ của mười hai bộ, cường bộ, có Nga Tô Hòa Nhật, chỉ có anh hùng chết trận, không phải là loại trốn tránh thoái lui.”
Ngoài kim trướng Ba Âm đứng cùng lão trí giả, hai bàn tay của lão trí giả đã đầy nếp nhăn, ông chà chà cây cỏ đã khô vàng, nhìn mặt trời lặn ở phía xa xa.
Ba Âm mang theo quyển sách mà hắn trân quý, hỏi: “Lão sư, chúng ta sẽ thắng chứ?”
Lão trí giả không đáp, khi Cáp Sâm rời đi, hắn cũng từng quỳ gối trong nước sông trà thạch, hỏi ông: “Ta sẽ thắng sao.” Cây cỏ trong lòng bàn tay ông bị gió thổi đi, bay về hướng xa xa. Râu và tóc lão trí giả bạc trắng như tuyết cũng theo gió khẽ bay, ông trầm mặc nhìn mặt trời kia lặn, cho đến khi bầu trời tối hẳn.
“Sói đến rồi.”
Lão trí giả nói như vậy.
Gió lớn không ngừng càn quét gò cát, cát vàng bay lướt qua áo giáp. Lang Vương trẻ tuổi một tay giữ đao, chậm rãi đứng lên, chặt chẽ chiếm giữ tầm mắt của mọi người. Mặt trời lặn sau lưng hắn biến mất, thay vào đó là vô số thiết kỵ. Mãnh đứng trên đầu vai Tiêu Trì Dã, ánh mắt sắc nhọn xuyên qua gió mạnh, cùng chủ nhân mình chăm chăm nhìn về phía trước.
Lãng Đào Tuyết Khâm từ sau chạy đến, không dừng lại. Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, Mãnh vỗ cánh, bay phía sau Tiêu Trì Dã. Vạn quân đạp vó sắt theo sau Tiêu Trì Dã, giẫm cát vàng, giống như mây đen bất tận, bọc đêm tối, sông thẳng xuống phía dưới.
Ba Âm tiễn đưa Đóa Nhi Lan, hắn đứng ở bên cạnh xe ngựa, đem quyển sách mà mình trân quý đưa cho Đóa Nhi Lan.
Đóa Nhi Lan nói: “Ta không biết chữ Đại Chu, ngươi giữ đi.”
Ba Âm cố ý đặt sách bên cạnh đầu gối của Đóa Nhi Lan, nói: “Tặng cho tiểu ưng.”
Đóa Nhi Lan đặt tay lên bụng, đàn cừu sau ngựa kêu không ngừng. Cô vịn xe ngựa, nhìn về phía trướng tập hợp thành tốp kia, nói: “…. trăng đêm nay rất sáng.”
Ba Âm tưởng Đóa Nhi Lan lo lắng đường về không dễ đi, liền cười cười, trấn an nói: “Nga Tô Hòa Nhật và các bộ tộc ven đường đều đã đánh tiếng chào hỏi, ngươi mang theo chiến sĩ bộ Hữu Hùng, không ai dám đả thương ngươi hết.”
Trên mặt Đóa Nhi Lan không có ý cười, cô như bông hoa đang khô héo. Ba Âm đoán không được tâm tư của cô, mặc dù hắn là trí giả, nhưng cũng là một tên tiểu tử ngốc nghếch.
Ba Âm sờ sờ vào cái túi khô quắt của mình, tìm được một cây bút lông cũ. Hắn lấy cây bút lông ra đặt bên cạnh đầu gối của Đóa Nhi Lan, trên khuôn mặt ngăm đen nụ cười vẫn giữ lại nụ cười, nói: “Đợi đến năm sau, ngươi bình an sinh hạ tiểu ưng, Nga Tô Hòa Nhật sẽ đón ngươi về, đến lúc đó ngươi chính là nữ nhân tôn quý nhất Đại Mạc.”
Trong lục bộ đã có bộ phản bội và đến quy hàng Tiêu Trì Dã, vị trí bá chủ của bộ Hãn Xà ở Đại Mạc chỉ còn là danh nghĩa, sự an ủi vụng về của Ba Âm giấu không được sự tình.
Nhưng mà lúc này Đóa Nhi Lan cũng cố gắng cong đôi mắt lên, giống như tin tưởng lời nói của Ba Âm, nói: “Nếu là con trai, sẽ giao cho ngươi dạy dỗ. Quyến sách này, đợi đến lúc đó ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Ba Âm có chút lo lắng gãi đầu, nói: “ Nếu là con trai, nhất định sẽ xuất sắc giống hùng ưng, là binh sĩ dũng mãnh nhất Đại Mạc, vẫn nên mời lão sư và Nga Tô Hòa Nhật dạy nó.” Hắn lại cười, “Đóa Nhi Lan, đi thôi, phụ thân ngươi còn đang đợi ngươi kìa.”
Người bộ Hồ Lộc vội vàng đuổi đàn cừu, đây la những con cừu còn sót lại của bọn họ, phải đuổi hết về ốc đảo trước khi thời tiết ngày càng khắc nghiệt hơn. Chiến sĩ của bộ Hữu Hùng không nhiều, nhưng hùng mã của bọn họ ở cùng ngựa lùn như là hạc giữa bầy gà, bởi vì đeo chiến đao, cho nên có vẻ cực kỳ cường hãn.
Bộ Hồ Lộc quen thuộc đường cát, nam nhân đi đầu ruổi ngựa về phía trước, chuông đồng treo trên lá cờ phát ra tiếng khi được giơ cao lên. Đóa Nhi Lan trong lắc lư của xe ngựa, vẫy tay với Ba Âm.
Ba Âm đuổi theo vài bước, cố lấy dũng khí gọi: “Đóa Nhi Lan!”
Đóa Nhi Lan đẩy mành xe ra, nhìn về phía hắn.
Ba Âm dừng lại, đứng tại chỗ, lại vẫy vẫy cái tay, không nói câu nào.
Bầu trời tối đen bao phủ Đại Mạc, chim cắt trong gió lượn trên không dưới cờ hồng ưng, cờ phát ra tiếng “vù vù”, tiếng chuông đồng càng lúc càng xa. Ba Âm lùi ra sau vài bước, hắn nắm chặt hai bàn tay thành quyền, mặc niệm thắng lợi, không thu hồi ánh mắt.
Ánh trăng rất nhạt, rọi ở dưới chân, như là sẽ bị giẫm nát. Vó ngựa đạp xuống cát, rồi lại nhấc lên.
Lão trí giả đem cành khô dùng để bói toán ném ở trước đầu gối, ông ta chắp hai tay lại với nhau, cúi đầu xuống cái đầu lâu, mặc niệm thiên thần Xích Đề.
Ba Âm cuối cùng cũng quay người lại, chạy đến chỗ lão trí giả, hô: “Lão….”
Chim cắt trên cờ hồng ưng còn chưa phản ứng, đã bị Hải Đông Thanh đột nhiên lao cực nhanh đến xé rách. Mãnh cào rách thân chim cắt, ở trên không phình phịch đôi cánh, kéo lông của chim cắt ra.
Biến cố đến quá nhanh, Ba Âm còn chưa lấy lại tinh thần, tiếng động lớn hòa với tạp âm uống rượu dùng cơm trong trướng vẫn không ngừng.
“Sói!” kỵ binh tuần tra đêm của bộ Hãn Xà chạy như bay ở trên cát, gom hết lực dùng giọng Biên Sa hét, “Tập kích—–!”
Trường đao trơn nhẵn rút ra, trong giáp trực tiếp từ phía sau chém ngã kỵ binh. Ngựa lùn ở trước làn sóng thiết thép không có lực chống cự, chớp mắt đã bị bao phủ rồi.
Ba Âm ngẩn ra sừng sờ tại chỗ.
Ly Bắc thiết kỵ hẳn là mới vượt qua Mạc Tam Xuyên, tin tức Tiêu Trì Dã có ý muốn chặn lối ra của Mạc Tam Xuyên, đại quân còn chưa chuyền đến. Nhưng mà sự biến đổi kinh sợ ngay trước mắt đã chứng tỏ Tiêu Trì Dã không chỉ đã đến rồi, còn chọn phương thức trực tiếp nhất để đế đến.
“Tiêu, Tiêu Trì Dã......” Ba Âm đột nhiên ngoảnh đầu lại, hét lớn, “Thiết kỵ tập kích!”
Rào tre gần nhất bị vó sắt đạp đổ ầm ầm, chiến sĩ Biên Sa chui ra từ trong trướng còn không kịp lên ngựa, cầm loan đao đánh lên thiết kỵ.
Lang Lệ Đao của Tiêu Trì Dã rất chắc chắn, hơn nữa còn có lực cánh tay kinh người, khi chém xuống khó gặp được địch thủ. Lãng Đào Tuyết Khâm nhảy vào trong trướng của bộ Hãn Xà, khi hắn nhấc đao lên thì mang theo mấy vệt máu tươi vẩy ra ngoài.
Đầu người lăn đến bên chân Ba Âm, Ba Âm hầu gian nghẹn lại, đã bị hoảng sợ chiếm giữ. Trong ánh đao sáng, hắn thấy được một đôi mắt sói đang đói khát.
Ăn miếng trả miếng.
Ba Âm hoảng hốt lui về sau, mấy cái hy vọng đều rớt xuống cả.
Tiêu Trì Dã khe khẽ thở hổn hển, cánh tay cầm đao dơ lên, dùng mu bàn tay chùi vết máu trên má. Hắn dần dần nở nụ cười cực kỳ nguy hiểm, sau mấy tháng lặn lội đường xa, cuối cùng cũng đến được mục đích.
“A Mộc ——” trong máu đen bắn tung tóe và ánh lửa lập lòe Tiêu Trì Dã ngửa cổ, giọng lạnh như băng, “Ở đâu?”
Mành kim trướng bị đẩy ra, loan đao cổ dưới ánh trăng lộ mũi nhọn lạnh trơn bóng, A Mộc khom người đi ra khỏi kim trướng. Thân hình hắn cao lớn che lấp cát bụi dưới chân, giống như là Định Hải Thần Châm của bộ Hãn Xà.
Một mình Mãnh bay vào vòng vây của chim cắt, Tiêu Trì Dã vẩy máu trên lưỡi đao, nghe được tiếng trống trận.
Bình luận truyện