Thuỵ Thuỵ Bình An

Chương 16: Nguy hiểm sớm chiều



Thụy Thụy ngất xỉu không chút dấu hiệu không chút nguyên do, mọi người giật nảy mình.

Sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn lưu lại vết máu, bất tỉnh nhân sự, đây là tình trạng hiện tại của Thụy Thụy. Từ vui vẻ đến hôn mê bất tỉnh là một sự tương phản khổng lồ trong thị giác của người khác, làm cho tim người ta co rút lại. Thốc Ly rất nhanh bế nàng lên trở về đặt lên giường, triệu vài thị nữ chịu trách nhiệm việc ăn uống của Thụy Thụy đến.

Phản ứng bình thường đầu tiên đều là nàng đã ăn nhầm thứ gì.

Mấy thị nữ vội vàng quỳ xuống, “Bọn ta không biết, bọn ta cũng là dựa theo phân phó mua đồ dưới chân núi thôi.”

Những thị nữ này đã ở Thủy Ly Sơn nhiều năm, hẳn là không có gì khả nghi, Thốc Ly suy tư một lát xong phất tay cho các nàng rời khỏi.

Đại phu thật cũng tới rất mau, nhưng cũng nhìn không ra nguyên cớ, “Mạch tượng rất yếu, nguyên nhân không rõ, thuộc hạ bất lực.”

Trịnh Dục Sinh ở một bên lo lắng gãi đầu, “Vậy bây giờ làm sao đây?”

Thốc Ly yên lặng thở dài. Trên Thủy Ly Sơn có rất nhiều linh vật, nhưng hắn không dám tùy tiện cho nàng dùng, bởi vì hắn nhớ Mộc Dương từng nói qua thể chất nàng đặc thù không thể dùng dược vật lung tung.

Nghĩ đến Mộc Dương đầu lông mày Thốc Ly cau lại, vội đi triệu hoán, vậy mà lần này Mộc Dương không phản ứng chút nào. Quả là chuyện lạ.

Không có kết quả, Thốc Ly chỉ có thể cưỡng chế khởi động nội lực linh thú bảo vệ Thụy Thụy trước.

Nhưng lần này nội lực linh thú đi hơi chậm chạp, không hề hữu hiệu giống mấy lần trước, đại khái là cơ thể chịu nội lực là Thụy Thụy quá suy nhược. Cũng may mắn có nội lực linh thú trong đó, mới có thể giảm bớt khuynh hướng chuyển biến xấu đi của Thụy Thụy.

Trịnh Dục Sinh nâng đầu đi tới đi lui trong phòng, “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng mới vừa rồi còn rất tốt mà.”

Thốc Ly bị hắn làm đến phiền lòng hơn, “Ngươi có thể ngồi xuống hay không?”

“Ta lo lắng a.” Trịnh Dục Sinh nhăn gương mặt thanh tú, liều mạng dang tay ra, “Sao đột nhiên trở thành như vậy chứ?”

Ôm chặt Thụy Thụy, Thốc Ly không ngừng hôn trán nàng. Chuyện phát sinh đột nhiên hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh trở lại suy nghĩ biện pháp.

Có thị nữ bưng nước nóng đi vào, Thốc Ly giúp Thụy Thụy lau khô vết máu ở khóe môi, chỉnh lại mái tóc dài rối bời của nàng, sau đó dặn dò thị nữ: “Nói cho mọi người tạm thời đừng rời khỏi, sẵn sàng đợi lệnh.”

Thị nữ bưng chậu nước rửa mặt hành lễ, “Vâng, tôn thượng.”

Trịnh Dục Sinh dừng bước lại gần, “Này, bọn họ gọi ngươi là gì?”

Thốc Ly ngẩng đầu cùng hắn nhìn nhau, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, dần dần con ngươi Trịnh Dục Sinh càng trợn càng lớn. Thụy Thụy hôn mê làm cho người ta ứng phó không kịp, phải tranh thủ từng giây từng phút xử lý, đại phu và mấy thị nữ đều đã quên một thứ gì đó, trực tiếp gọi Thốc Ly là “tôn thượng”.

Trịnh Dục Sinh cũng thẳng đến hiện tại mới nhớ tới những chi tiết này, trên ót chảy hai hàng mồ hôi, chỉ vào Thốc Ly, “Ngươi ngươi ngươi…” Không sai, Thốc Ly và báo tinh đã quen biết từ sớm, hắn không có nhìn lầm, hắn sớm nên biết là có vấn đề…

Liếc Trịnh Dục Sinh một cái, Thốc Ly lại dời ánh mắt về phía Thụy Thụy trong lồng ngực, lẳng lặng ôm chặt nàng.

“Bịch” một tiếng, Trịnh Dục Sinh bị dọa đến ngất đi cùng Thụy Thụy.



Đinh Quy vẫn núp trong bóng tối, lúc này phát hiện tính nghiêm trọng của sự tình, sau khi suy tư xong thì trực tiếp đi tìm thỏ tinh. Thỏ tinh Quỳnh Ngọc đang thay xiêm y, cố ý để y phục xốc xếch bay ra khỏi phòng, “Báo ca, sao huynh lại nhớ đến người ta vậy?”

Đinh Quy né nàng, đứng xa một chút, đi thẳng vào vấn đề, “Nói, có phải là ngươi làm hay không?”

Quỳnh Ngọc gãi rối đầu tóc, “Báo ca huynh nói gì?”

Đinh Quy đã có ám chỉ, “Có phải ngươi hạ độc hay không?”

Quỳnh Ngọc cười khanh khách hai tiếng, “Thật buồn cười, nàng ta ngất liên quan gì đến ta? Huynh dựa vào cái gì mà nhận định là ta làm?”

“Trừ ngươi ra ta nghĩ không ra nơi này còn ai có động cơ.” Thụy Thụy từng ngăn cản kế hoạch săn nam của thỏ tinh.

Đôi môi đỏ mọng của Quỳnh Ngọc xì một tiếng, “Vậy huynh không nghĩ xem tôn thượng tốt với nàng ta như vậy, nói không chừng trong điện có rất nhiều nữ nhân nhìn nàng ta không vừa mắt a.”

Đinh Quy chắc chắn, “Cho dù có, bọn họ cũng không dám.”

“Vậy ta dám sao?” Quỳnh Ngọc giơ bộ móng tay dài đã được sơn đỏ ra, “Ta còn đang cân nhắc xem lúc nào đó nên dạy dỗ nàng ta làm sao vận dụng bản năng thiên phú của nữ nhân đây, để nàng ta biết mình là nữ nhân nhất định sẽ rất thú vị.”

Đinh Quy chỉ nàng, “Ngươi cũng đừng làm loạn, những chuyện này tôn thượng tự có chủ trương.”

“Báo ca.” Quỳnh Ngọc bày ra bộ dạng buồn bã, “Huynh vừa đến đã chỉ trích ta hại nha đầu kia, bây giờ lại lớn tiếng nói chuyện với ta như vậy, rất làm đau lòng ta nha.”

Đinh Quy không để ý tới lời nói mềm mại yêu kiều của nàng, “Nếu thông minh thì ngươi cái gì cũng đừng quản, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Quỳnh Ngọc oán hận dậm chân, hai người cụt hứng bỏ về.

Mới đầu Đinh Quy có nghi ngờ Quỳnh Ngọc qua, bây giờ không xác định rồi, dù sao cũng không có gì thâm cừu đại hận có thể làm cho Quỳnh Ngọc thoáng cái liền hạ sát thủ, nếu làm thì không ai có thể tìm ra manh mối.

Đinh Quy mới vừa muốn đi tìm Thốc Ly, thủ vệ dưới chân núi đến báo cáo, nói bên ngoài có một tiểu cô nương muốn gặp yêu thú, nói là yêu thú đại nhân tự mình triệu hoán, nên Đinh Quy ra gặp thay.

Trở về thấy Thốc Ly đang tới tới lui lui dạo bước suy tư, Đinh Quy gãi gãi đầu, “Tôn thượng mới vừa rồi có phải là người tìm vị thần tiên kia không?”

Nghe vậy Thốc Ly ngẩng đầu, “Sao vậy?”

Đinh Quy chuyển cáo, “Mới vừa rồi tiểu tỳ nữ của vị thần tiên kia tới tìm người, nói việc thượng tiên nhà nàng ta làm bị tinh quân phát hiện, đang tư quá [1] không ra được, sai nàng ta đến đây báo một tiếng.”

Quả thật như thế, Thốc Ly nhìn về phía Thụy Thụy đang ngủ mê man trên giường. Mộc Dương thủy chung không trả lời hắn đã có dự cảm không ổn, quả nhiên là xảy ra sự cố. Vậy lần này chuyện của nha đầu này e là khó giải quyết rồi, mà tên mao nhân hiệu suất thấp ở thác Tiền Trần kia đến nay vẫn không có tin tức. Không biết nàng là ai, hắn cũng không dám dùng thuốc với nàng, một khi dùng sai thì hậu quả càng khó có thể tưởng tượng.

Đinh Quy đụng đụng hắn, “Tôn thượng, người nhìn xem, hình như nàng ta không quá tốt a.”

Thốc Ly lấy lại tinh thần, phát hiện khí sắc Thụy Thụy càng kém hơn, ngay cả thân thể cũng lạnh dần. Nàng nằm đó, loại cảm giác hư ảo vô hình kia lại đánh lên, làm người ta cảm thấy nàng tùy thời có thể tan biến đến vô hình vậy.

Thốc Ly không gì làm không được của trước đây lần đầu tiên cảm thấy bất lực.

Gương mặt tái nhợt của Thụy Thụy nhìn qua càng nhỏ hơn, từ từ biến hóa thành bộ dáng hoàn toàn bất đồng của Bính Bính. Thốc Ly vuốt mặt nàng, suy nghĩ tản ra.

Thật ra thì hắn thường xuyên suy nghĩ về vấn đề này: hắn thích nàng, rốt cuộc là bởi vì bản thân Thụy Thụy hay là vì quan hệ của nàng với Bính Bính?

Lúc mới gặp mặt hắn một lòng chỉ muốn ăn nàng thu hồi công lực, hắn xem nàng là tiểu bổn qua là một đứa ngốc, rốt cuộc từ lúc nào hắn bắt đầu quan tâm đến nàng? Cảm giác bồng bềnh nói không rõ. Chuyện tình cảm từ xưa đến nay luôn kỳ diệu nhất.

Nhưng có một điểm có thể xác định chính là: Trước khi hắn biết nàng là Bính Bính thì đã quyết định không lấy thân thể của nàng làm vật đánh cuộc, mặc dù nàng không phải Bính Bính, lúc này đây nàng nằm ở chỗ này hắn cũng như cũ sẽ có loại cảm giác như bị khoan tim.

Nàng là Thụy Thụy hoặc là Bính Bính thì có quan hệ gì? Bất kể là Thụy Thụy hay là Bính Bính thì cũng là bảo bối của hắn.

Cửa mở ra, Trịnh Dục Sinh tỉnh lại ôm bí đỏ đi vào một cách đề phòng. Một mặt hắn rất sợ yêu thú, mặt khác lại lo lắng cho Thụy Thụy, cuối cùng đánh bạo bước từng bước như con kiến vào.

Thốc Ly không nhúc nhích, Đinh Quy quay đầu làm ra một vẻ mặt hung ác, Trịnh Dục Sinh bị dọa đến nhũn chân, “Thụy, Thụy, muội, ấy, tỉnh, chưa?”

Thốc Ly rũ mắt, “Chưa.”

Trịnh Dục Sinh sợ hãi từ từ tới gần, chân không ngừng run rẩy, vươn tay sờ sờ Thụy Thụy, sắc mặt đại biến, “Hô hấp lại yếu đi, ngươi mau nghĩ nghĩ biện pháp đi, ngươi không phải yêu thú sao?”

Thấy Thốc Ly và Đinh Quy cũng không lên tiếng, Trịnh Dục Sinh quýnh lên, lảm nhảm như bà cụ, “Như vậy không được a, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, muội ấy là người của ngươi mà.”

Trong điện quang hỏa thạch đầu ngón tay Thốc Ly động đậy, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, chợt nghĩ tới điều gì, vội bế ngang Thụy Thụy lên, trong nháy mắt đã rời đi.

Đinh Quy và Trịnh Dục Sinh liếc nhìn nha không hiểu, cũng vội đuổi theo.

Thốc Ly không đưa Thụy Thụy đi cái gì thánh địa cấm địa như Đinh Quy tưởng tượng, mà là trực tiếp đưa Thụy Thụy chạy xuống núi rời khỏi địa giới Thủy Ly Sơn, cho đến rất xa mới dừng lại. Đặt nàng ở một bên trong một tiểu đình, Thốc Ly tăng tốc vận chuyển nội lực linh thú.

Kỳ tích xuất hiện, sau nửa canh giờ Thụy Thụy khôi phục một chút khí sắc, thân thể cũng ấm lên.

Trịnh Dục Sinh vui vẻ vỗ hắn, “Ngươi được lắm, vẫn là ngươi lợi hại.” Vỗ xong lại sợ, vội vàng núp sau cây cột hành lang.

Đinh Quy tặng một ánh mắt vô cùng khinh bỉ cho cây cột, lại chuyển sang Thốc Ly, “Tôn thượng, rốt cuộc là chuyện gì?”

Thốc Ly không có nói rõ, “Trước mắt còn chưa rõ lắm.”

Hắn chỉ là liên tưởng đến rất nhiều lời Mộc Dương nói với Thụy Thụy mới có được suy đoán cơ bản nhất. Thụy Thụy thể chất đặc thù, thánh vật linh vật yêu giới đối với nàng mà nói cũng là độc dược, nàng phải dùng đan dược tiên giới mỗi ngày để bảo dưỡng thân thể, tốt nhất còn phải hút lấy linh khí ở Nga Sơn.

Trước đó hắn cũng không biết, bây giờ đã hiểu. Phía đông Nga Sơn là nơi thịnh linh khí nhất, mà Thủy Ly Sơn là thánh địa thịnh yêu khí nhất của yêu giới. Nàng rời khỏi Nga Sơn đi chơi khắp chốn suốt mấy tháng cũng không sao, ở Thủy Ly Sơn vẻn vẹn mười mấy ngày liền xảy ra tình trạng này, nguyên nhân chính là vậy. Nàng không còn là Bính Bính, bây giờ thể chất nàng tương sinh tương khắc với Thủy Ly Sơn.

Trịnh Dục Sinh cẩn thận đi tới, dũng cảm gọi tên yêu thú, “Thốc, Thốc Ly, vậy ngươi nói khi nào muội ấy sẽ tỉnh?”

Thốc Ly lời ít mà ý nhiều, “Nàng ấy sẽ không tỉnh.”

Trịnh Dục Sinh và Đinh Quy nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Vì sao?”

Thốc Ly lắc đầu, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ. Nàng là người mà đám thần tiên thối nuôi ở nhân gian, các thần tiên nhất định có biện pháp cứu nàng, cũng được, nguy hiểm có lớn hơn đi nữa hắn cũng phải xông vào một lần. “Ta đi lên tìm đám thần tiên thối cứu nàng ấy, các ngươi canh chừng ở đây, một tấc cũng không được rời.”

Đinh Quy lo lắng, “Không được, tôn thượng người…” Còn nửa câu không tiện nói trước mặt Trịnh Dục Sinh: không có nội lực đi lên e là sẽ phải chịu thiệt.

Trịnh Dục Sinh không biết sự thật này, mở to mắt, “Ngươi đi lên không phải muốn đại khai chiến à? Đến lúc đó sẽ thiên hạ đại loạn.”

Thốc Ly cuối cùng liếc nhìn Thụy Thụy một cái, “Yên tâm, không cần biết dùng biện pháp gì, ta nhất định sẽ đưa người xuống, các ngươi nhớ bảo vệ cho nàng ấy.”

Thấy chủ nhân đã quyết định, Đinh Quy cũng chỉ có thể gật đầu, “Vậy tôn thượng người cẩn thận một chút.”

Thốc Ly rời khỏi rồi, Trịnh Dục Sinh ngây ngốc nhìn bóng lưng Thốc Ly. Không thể phủ nhận hắn không thích một Thốc Ly lãnh khốc từng đánh mình bất tỉnh, cũng sợ yêu thú trong truyền thuyết, lúc này Thốc Ly lại vì Thụy Thụy mà mạo hiểm trong mắt Trịnh Dục Sinh thì rất có mùi vị nam nhân.

Cho nên Trịnh Dục Sinh nhào lên đuổi theo, “Thốc Ly ngươi đợi chút đợi chút.”

Thốc Ly kịp thời dừng lại, né người qua một bên mới không bị Trịnh Dục Sinh ôm ngay chính diện. Đinh Quy nhắm mắt lại, bởi vì Trịnh Dục Sinh bị ngã xuống đất.

Trịnh Dục Sinh từ trên mặt đất bò dậy, nhổ ra một miệng đầy cỏ, vươn tay làm bộ dáng hấp hối với Thốc Ly, “Ngươi, khoan đi đã, nói không chừng ta có biện pháp cứu muội ấy.”

Lời của Trịnh Dục Sinh vừa nói ra, Thốc Ly ở phía trước chậm rãi dừng lại, quay người, trong mắt xẹt qua vè nghi ngờ, “Ngươi?”

Trên mặt Đinh Quy cũng viết đầy hai chữ không tin, ánh mắt từ trên xuống dưới đều là vẻ xem thường.

Trịnh Dục Sinh từ trên mặt đất bò dậy, phủi phủi bụi trên gương mặt tuấn tú, “Chính là ta, ha ha ha.” Nói ra e là không có ai tin.

Đinh Quy uy hiếp một cách tàn bạo, “Ngươi phải chịu trách nhiệm vói chuyện ngươi làm, vạn nhất xảy ra sự cố gì ngươi cũng đừng mong rời khỏi.”

Trịnh Dục Sinh bị dọa đến nhũn chân, “Ta… Ta không có chắc chắn.”

Thốc Ly liếc bọn hắn một cái, xoay người rời khỏi, Trịnh Dục Sinh vội kéo hắn, nói lắp, “Là, là như vậy, Trịnh gia chúng ta có bảo bối gia truyền, là ông nội của ông nội của ông nội của ông nội… của ta truyền lại, nghe nói có thể cải tử hồi sinh.”

Đinh Quy liếc mắt, “Có cái thứ này sao? Vậy vì sao tổ tiên của ngươi đều chết hết rồi?”

“Bởi vì…” Tổ tiên của hắn không phải sống thọ và chết tại nhà thì là tại chết ngay lúc bắt yêu, không cần cũng không có cơ hội ăn. Trịnh Dục Sinh làm sao cũng không nghĩ ra mình cư nhiên lại chung sống cùng đại yêu thú và báo tinh, nhưng bây giờ Thụy Thụy đại nạn ập lên đầu, bọn họ phải đoàn kết lại.

Đinh Quy hiển nhiên không tin, “Tôn thượng, đừng tin hắn.”

Thốc Ly lại nhìn về phía Trịnh Dục Sinh. Hắn chung sống cùngThụy Thụy vàTrịnh Dục Sinh được một khoảng thời gian, biết người này mặc dù không có đại bản lĩnh gì nhưng con người rất chính trực, không đáng vào thời khắc nguy hiểm này mà nói dối lừa gạt. Huống chi loại trừ yêu thế gia này thông thường đều được cao nhân làm phép, chưa biết chừng còn có thể tạo ra chuyện bất ngờ.”Ngươi có biện pháp gì?”

Thấy Thốc Ly tin tưởng mình, đôi mắt Trịnh Dục Sinh lóe sáng trưng, từ trong lương đình lấy ra quả bí đỏ của mình như dâng bảo, “Thốc Ly, chính là cái này.”

Thấy thế, Đinh Quy xoa tay lộ ra nắm đấm, “Ngươi dám đùa bỡn bọn ta, xem ta đánh nhừ tử ngươi thế nào.”

Thốc Ly đè bàn tay của Đinh Quy lại, ánh mắt ném về hướng Trịnh Dục Sinh đang ôm bí đỏ. Trịnh Dục Sinh vội chỉ vào quả bí, “Chính là nó. Trịnh gia bọn ta có hai bảo bối gia truyền, một bức họa và quả bí này. Ta nghe cha ta nói tổ tiên của bọn ta có kỳ ngộ được bảo bối này, bất luận là yêu ma quỷ quái hay là thần tiên ăn nó cũng có thể cải tử hồi sinh.”

Đinh Quy càng nghe càng thấy thái quá, khoét lỗ tai, “Ngươi nói là để nàng ta ăn quả bí này của ngươi à? Ngươi nhìn nàng ta như vậy có thể ăn được sao? “

Đây cũng là một vấn đề, Trịnh Dục Sinh thoáng cái trở nên ủ rũ, không khí lập tức lâm vào trầm mặc.

Thốc Ly nhìn nhìn Thụy Thụy trong đình, lại liếc nhìn bí đỏ, trầm mặc không nói, ngón tay thon dài phủ lên. Quả bí lớn như vậy đúng là hiếm thấy, màu sắc càng tuyệt đẹp không giống với bí đỏ bình thường, nếu như không phải Trịnh Dục Sinh nhắc nhở, hắn cũng sẽ không chú ý tới vẻ khác thường của quả bí này. Vuốt vuốt rồi Thốc Ly gập ngón tay lại gõ, phát hiện quả bí có ruột rỗng.

“Cha ngươi có nói nó dùng như thế nào không?”

Trịnh Dục Sinh thành thật trả lời: “Cha ta nói nướng lên ăn.”

Đinh Quy hài hước tiếp lời, “Rất tốt, chúng ta có bí nướng ăn rồi.”

Bỗng Thốc Ly nói: “Nhóm lửa.”

Lần này đến phiên Đinh Quy bị dọa, “Tôn thượng, không phải chứ, nướng thật à?”

“Ừ.” Tạm thời thử một lần.

Đinh Quy trừng lớn mắt… Một lúc sau, con báo tinh hắn đã luân lạc tới mức cùng Trịnh Dục Sinh vây bên đống lửa nướng bí đỏ.

Thụy Thụy vẫn yên lặng nằm ở trong lương đình, rất ngoan rất nghe lời, Thốc Ly vào bế nàng lên ngồi cách đống lửa không xa. Nàng ham chơi như vậy, nướng bí đỏ một chuyện vui như vậy sao có thể bỏ qua?

Hàng lông mi dài cũng đang ngủ say, không có có một tia dao động. Thốc Ly nhìn ánh mắt của nàng, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng.

Mấy ngàn năm qua đi nàng cũng ngủ một cách cô đơn như vậy sao?

Thấy Thốc Ly đang trầm tư, Đinh Quy và Trịnh Dục Sinh rất ăn ý mà không lên tiếng.

Lửa mạnh rồi, nhiệt độ lên cao, bí đỏ càng ngày càng sáng. Đinh Quy tò mò vươn tay sờ một cách, suýt chút hỏa táng cả tay, “A, nóng quá.”

Nhiệt độ của quả bí vượt quá trông đợi, đã không thể ở được trong vòng một thước, hai người bất đắc dĩ đều lui tới bên cạnh Thốc Ly.

Ước chừng một nén nhang, bí đỏ bắt đầu sáng lên và quay tròn, Trịnh Dục Sinh trợn tròn mắt, Đinh Quy cũng thu hồi vẻ khinh bỉ trước đó. Ánh mắt Thốc Ly càng ngày càng chuyên chú, bàn tay ôm Thụy Thụy siết lại càng chặt.

“Bùm!” Lại qua một lúc quả bí đột nhiên nứt ra, ở giữa là một viên đan dược to như hạt đậu bắn ra ánh sáng chói mắt, như bọc vô số tầng cánh ve sầu.

“Oa a.” Đinh Quy vội vàng nhìn Thốc Ly, “Tôn thượng, có thật kìa.”

Ánh mắt Thốc Ly ngay lập tức trở nên mơ hồ, dần dần từ u tĩnh chuyển sang nhiệt liệt. Đan dược kia rất nhỏ, nhưng ở trong lòng bàn tay hắn lại có trọng lượng cực nặng, ngửi qua có mùi hượng nhàn nhạt, chắc là vật của tiên gia.

Trịnh Dục Sinh cuối cùng cũng chứng minh được lời nói của mình, hiếm khi phải khoe khoang một lần, ôm cánh tay cười đến mặt mũi bay loạn, “Mau mau mau cho muội ấy ăn.”

Thốc Ly giương mắt nhìn hắn, kiên định nói: “Thốc Ly nợ ngươi một ân tình, đã ghi nhớ.”

Trịnh Dục Sinh khoát tay cười ha hả, “Không có gì không có gì, muội ấy cũng không phải là của một mình ngươi, của mọi người mà.” Nói xong lập tức che miệng lại.

Thụy Thụy chính là của riêng một mình Thốc Ly hắn.

Đinh Quy tương đối cẩn thận, “Tôn thượng, thánh vật trong điện cũng không thể cho nàng ta ăn, cái này có thể bị nguy hiểm hay không?”

Suy nghĩ chốc lát Thốc Ly lắc đầu, “Không biết.” Nàng không thể ăn đồ của yêu giới, nhân giới tiên giới cũng không sao. Trịnh gia hoàn toàn là chính đạo, cho dù đan dược này vô dụng cũng không tổn hại gì.

Thụy Thụy không thể trở về Thủy Ly Sơn, Thốc Ly đưa nàng tạm thời đặt chân ở một khách điếm trong trấn nhỏ bên ngoài Thủy Ly Sơn.

Lúc chuyển ngày, cuối cùng Thụy Thụy tỉnh lại từ trong giấc ngủ say. Lúc hàng mi dài kia chớp rồi mở ra, Thốc Ly lại có một loại cảm giác mất mà được lại, như đối với hắn mà nói nàng thủy chung luôn dao động giữa lúc mất đi và nhận được.

Thụy Thụy mở mắt phát hiện mấy đại nam nhân đều quay chung quanh bên giường nàng, hơn nữa còn có cái con báo yêu Đinh Quy này, cả kinh nàng đạp Đinh Quy một cước một cách vô lực, “Yêu nghiệt, xem gia thu thập ngươi.”

Thấy thế, Đinh Quy hấp tấp tìm đường bỏ chạy.

Thụy Thụy vén tay áo muốn đuổi theo, nhưng cả người vô lực, Thốc Ly cười đè tay chân nàng lại.

Thụy Thụy nhớ tới chuyện lúc sáng, vò đầu tóc, “Không còn khí lực, ta sao vậy?”

Trịnh Dục Sinh dựa theo lời của Thốc Ly mà oa oa oa nói một lần, nói nàng không hợp khí hậu của Thủy Ly Sơn, bỏ bớt đi sự thật Thốc Ly là yêu thú, tăng thêm tình tiết Đinh Quy cải tà quy chính trợ giúp bọn họ. Thụy Thụy thêm vài phần kính trọng với Đinh Quy, với Trịnh Dục Sinh thì càng cảm động, “Trịnh đại ca ngươi thật tốt, nhưng bí đỏ của ngươi cứ như vậy mà mất rồi.”

Trịnh Dục Sinh vung tay lên, “Không sao.” Thốc Ly đã hứa là tặng pháp bảo cho hắn, cuối cùng hắn đã có thể không cần ôm đại bí đỏ cả ngày, hu hu.

Từ lúc Thụy Thụy tỉnh dậy tầm mắt Thốc Ly chưa rời khỏi qua nàng, “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Thụy Thụy vẻ mặt đau khổ lắc đầu.

Thốc Ly căng thẳng, ôm nàng, “Chỗ nào khó chịu?”

Thụy Thụy ôm lấy hắn, bộ dáng kia giống như là Thốc Ly ngược đãi nàng không cho nàng ăn đồ mấy ngày rồi vậy, “Thốc Ly, ta đói chết, ngươi cho ta chút đồ ăn đi.”

“Phụt.” Trịnh Dục Sinh bật cười.

Thốc Ly lúc này mới hơi yên tâm.



Thốc Ly sai Đinh Quy lập tức đi thác Tiền Trần tìm mao nhân hỏi thăm tiến triển, hắn phải mau chóng biết tình hình thực tế để còn định đoạt. Tình huống như thế tuyệt đối không thể xuất hiện lần thứ hai.

Nghỉ ngơi mấy ngày cuối cùng Thụy Thụy đã khôi phục như thường, nhảy loạn muốn đi ra ngoài chơi. Trịnh Dục Sinh rất thức thời không đi cùng quấy rầy thế giới của hai người, cho nên Thốc Ly sai nam nhân hung ác đưa Trịnh Dục Sinh đi Thủy Ly Điện chọn pháp khí.

Hôm nay sắc trời không tốt, đi ra ngoài một hồi lại bắt đầu mưa, hơn nữa mưa còn không nhỏ, hai người trốn dưới một cây đại thụ trú mưa. Thụy Thụy tâm tình tốt cho dù là mưa to cũng không ngăn được, “Ha ha ha, đợi lát nữa ta muốn đi mua y phục mới và giày mới, cũng giúp ngươi mua thêm một ít.”

Thốc Ly tất nhiên là theo nàng, “Được.”

Từ trong khe hở của lá có nước mưa rơi xuống, Thụy Thụy “thông minh” núp trong lòng Thốc Ly, mượn thân thể của hắn tránh mưa. Thân hình cao lớn rất là tốt.

Thốc Ly thì ôm nàng suy nghĩ một chuyện khác, “Chúng ta đổi tên thế nào?”

Thụy Thụy khó hiểu, “Tại sao phải đổi tên?”

Thốc Ly khẽ mỉm cười, “Chơi vui.” Thật ra thì hắn có chút sợ. Thụy Thụy Thụy Thụy, nàng ngủ mấy ngàn năm, hắn nghe thấy chữ thụy (ngủ) này thì lại cảm thấy đau lòng.

Đầu ngón tay Thụy Thụy chỉ lên thái dương, “Ta cảm thấy rất tốt mà, vậy ngươi nói xem tên gì?”

Thốc Ly nhẹ nhàng tựa lên thân cây phía sau, “Bằng không, gọi là Bính Bính đi?” Trở về tên cũ.

Thụy Thụy từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu, toét miệng chống nạnh, “Ngươi nói gì?” Nàng họ Tiếu, hắn đặt tên nàng là Bổn Bổn (ngu ngốc), rõ ràng là mắng nàng tiểu ngu ngốc sao?”Ngươi cư nhiên dám mắng ta ngu ngốc!”

Thốc Ly mới đầu không nghĩ tới chuyện này, lúc này không khỏi bật cười.

“Không đổi, muốn đổi cũng phải đổi tên Thông Thông cái gì đó…” Hay là Minh Minh.

Thụy Thụy vừa rời khỏi lồng ngực Thốc Ly, từ trong khe hở của lá liền nhỏ xuống một giọt mưa, rơi xuống theo trán nàng, cộng thêm bộ dạng tức sùi bọt mép của nàng hơi có chút hỉ cảm. Thốc Ly vỗ lưng nàng trấn an, “Được được, chúng ta không đổi.”

Mặc dù trời mưa, nhưng tâm tình Thốc Ly lại hết sức tươi sáng. So sánh với vẻ lo lắng như khoan tim của mấy ngày trước đây, hiện nay có thể trú mưa đấu võ mồm thật sự rất hạnh phúc.

Thụy Thụy còn canh cánh trong lòng, cánh môi non mềm đang tỏ vẻ bất mãn với hắn, “Cư nhiên dám gọi ta là Bổn Bổn?”

Ánh mắt Thốc Ly hướng về môi của nàng, bỗng nhiên hôn lên. Trải qua một lần kiếp nạn, ý niệm muốn hung hăng đoạt lấy đối phương càng thêm mãnh liệt và tự nhiên.

Ngất thêm một lần, cũng đáng giá.

Hôn là ngọt ngào, Thụy Thụy đã quên mất sóng gió ngu ngốc mới vừa rồi, cười như hoa nở, sau đó nghiêm túc ngậm chặt môi đề phòng hắn ngất.

Thốc Ly lại không dời môi, thừa dịp nàng do dự đưa lưỡi vào xâm nhập, dây dưa với lưỡi của nàng, mút lấy mọi thanh khiết của nàng. Hơi thở cực nóng làm Thụy Thụy quên phản kháng, nhắm mắt lại hưởng thụ.

Sau đó chẳng biết lúc nào Thụy Thụy tỉnh táo lại, vội vàng lấy thuốc của Mộc Dương ra, cẩn thận đề phòng nhìn Thốc Ly, “Có phải sắp ngất hay không?”

Động tác của nàng làm hắn cười, Thốc Ly chuyển thân thể nàng tựa vào trên thân cây, nhốt lại nàng chặn hết mọi giọt mưa. Cảm giác ôm nàng như ôm chiếc bánh đường làm từ áng mây, làm cho người ta không nhịn được nếm rồi lại nếm.

Tiếng mưa rơi đã át đi thanh âm nam nữ hôn nhau dưới tàng cây, nhưng không thể che hết những hình ảnh ngọt ngào.

Kỳ quái chính là lần này Thốc Ly không có ngất, cho đến khi đôi môi Thụy Thụy bị hôn đến sưng lên cũng không ngất…

Thụy Thụy mở mắt ra, hàng lông mi dài chớp chớp mấy cái, “Thốc Ly?”

Thốc Ly cũng cảm thấy có chút khó tin, nhìn chăm chú, lại mút lên đôi môi non mềm của Thụy Thụy, môi lưỡi quấn giao hồi lâu sau mới rời khỏi.

Không có chút dị trạng nào.

Phát hiện này làm cho hai người có chút kinh ngạc và vui mừng. Ông trời cũng tựa hồ cảm ứng được, mưa nhanh chóng tạnh, trời quang đãng, trong không khí đều tràn ngập hương vị tươi mát.

Thụy Thụy tựa vào ngực Thốc Ly rồi nhìn hắn, vui mừng hận không thể nhảy dựng lên, “Thốc Ly, bệnh của ngươi tốt hơn rồi.”

Ánh mắt Thốc Ly dừng lại trên đôi mắt tỏa sáng của Thụy Thụy, lộ ra nét nghi hoặc. Vì sao bọn họ bỗng nhiên lại không có việc gì? Bệnh của hắn hay là bệnh của nàng vẫn còn chờ bàn bạc lại, bởi vì từ lúc bắt đầu biết nàng cho đến bây giờ thân thể của hắn chưa từng có thay đổi gì…

Thụy Thụy không suy nghĩ nhiều như vậy, ngập trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ biết là nàng và Thốc Ly có thể chơi trò hôn nhẹ, nàng rất thích nha. Nghĩ đến đây lỗ tai của nàng có chút nóng lên, mặt vụng trộm hơi tách khỏi hắn.

Thốc Ly đang tiến gần đến mặt nàng, Thụy Thụy nghĩ đến hắn lại muốn hôn mình, nhắm mắt lại chu miệng đưa môi ra, nào ngờ lần này Thốc Ly không có hành động gì.

Thụy Thụy mở một con mắt, thấy Thốc Ly đang trầm tư nhìn nàng, nhất thời cảm thấy mình bị “đùa giỡn” , xoa xoa môi, “Ơ, Thốc Ly ngươi rất đáng ghét.”

Thấy thế, Thốc Ly nhịn không được cười rộ lên ôm nàng vào lòng. Tiểu gia hỏa này tựa hồ cũng càng ngày càng có thói quen gần gũi và hôn môi hắn, quả thật là hiện tượng tốt.

Thụy Thụy dùng ánh mắt đe dọa hắn, “Ngươi cười cái gì?”

“Không có gì, suy nghĩ vì sao chúng ta không có việc gì.” Theo lý thuyết thì không đúng quy luật bình thường.

Thụy Thụy gãi gãi đầu, có chút bạo dạn mà suy nghĩ, “Có thể là nhất định phải có trời mưa mới được?” Lại khẳng định lại ý tưởng, ánh mắt kỳ lạ, “Ừ, nhất định là vậy.”

Lối suy nghĩ của tiểu bổn qua này thật khác biệt, đôi môi tuyệt đẹp của Thốc Ly nhếch lên, chợt nghĩ đến cái gì đó: hay là có liên quan đến trái bí đỏ của Trịnh Dục Sinh? Ban đầu nàng bị yêu khí trên Thủy Ly Sơn gây thương tích, sau khi ăn đan dược trong trái bí đỏ xong thì khôi phục lại, ngay cả khi hôn môi cũng không làm cho hắn ngất đi. Theo như suy nghĩ này thì vấn đề quả thật là ở trên người nàng.

Thụy Thụy còn đang trố mắt nhìn hắn, dùng một chùm tóc dài quét qua mặt của hắn, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, hết mưa rồi chúng ta đi nhanh đi.”

“Ừ.”

Vừa đi Thụy Thụy vừa nhìn trộm Thốc Ly, cười đến giồng như con hồ ly đang hạnh phục.

Thốc Ly thật sự càng nhìn càng đẹp đấy…

Chuyện đầu tiên sau khi Thốc Ly trở lại khách điếm chính là tìm Trịnh Dục Sinh. Trịnh Dục Sinh vừa mời chọn xong pháp khí mới, vội vàng quay trở lại. Ôm bí đỏ nhiều năm như vậy, lần này hắn chọn một trường mâu uy vũ, cảm thấy bản thân mình có tính cách nam nhi hơn rất nhiều.

Thoáng nhìn dáng vẻ này, khóe miệng Thốc Ly hơi hơi giậtt giật, “Ngươi theo ta lại đây.”

Trịnh Dục Sinh đi đến chỗ nào cũng đều mang theo trường mâu, theo Thốc Ly đi tới một góc, vẫn đang có chút sợ hãi khi đối mặt với Thốc Ly, “Ngươi ngươi muốn làm gì?” Trước mắt thế nhưng là yêu thú, kẻ thù chung của tất cả nhân sĩ chính đạo.

Thốc Ly khoanh tay đưa lưng về phía hắn, “Cái chi bảo gia truyền kia của ngươi từ đâu mà có?”

Trịnh Dục Sinh chống trường mâu cố gắng làm ra bộ dáng uy phong, “Chi bảo gia truyền đương nhiên chính là do từng thế hệ Trịnh gia ta tuyền lại, rất lâu đời.”

Thốc Ly quay đầu, ánh mắt đảo qua hắn, “Ta không phải hỏi chuyện này, là hỏi tổ tiên ngươi từ đâu mà có?”

Trịnh Dục Sinh suy nghĩ, “Ta cũng không rõ lắm, nghe cha ta nói hình như là tổ tiên chúng ta trong lúc vô tình cứu được một người, người nọ là cao nhân, tổ tiên được chút phép thuật và trái bí đỏ đó, bắt đầu con đường giáng yêu, ghi tạc ở trong lòng cho nên nó bắt trở thành đồ gia truyền của chúng ta truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, để lại cho đời sau.”

Thốc Ly hơi hơi ngưng thần, suy nghĩ một lát, “Cha ngươi có nhắc tới qua trong bí đỏ có đan dược hay không?”

Trịnh Dục Sinh lắc đầu, “Không có, ông ấy chỉ nói cho ta là trong thời khắc nguy hiểm ăn bí đỏ có thể khởi tử hồi sinh, ta đoán là cha ta cũng không biết bên trong có cái gì đâu.”

Như thế thì không có manh mối gì. Ban đầu Thốc Ly có chút phỏng đoán về phần may mắn này, nếu Thụy Thụy ăn đan dược trong bí đỏ giải trừ ma chú lúc hôn nhau thì choáng váng của bọn họ, cũng đồng thời giải trừ thuật giam cầm thân thể mà Mộc Dương từng nói đến hay không?

Nhưng mà trước mắt xem ra hắn không dám mạo hiểm…

Trịnh Dục Sinh nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước mình té xỉu trước mặt Thốc Ly, nhất thời cảm thấy uất ức cực kỳ, nhưng mà vẫn cố lấy dũng khí, “Này , ngươi, ngươi tiếp cận Thụy Thụy là vì cái gì?”

Thốc Ly nhướng mày, hỏi lại: “Ngươi nói đi?”

Trịnh Dục Sinh nắm chặt trường mâu, liếc mắt, “Ta không biết, tóm lại ngươi cùng muội ấy thân mật như vậy, mỗi buổi tối cùng ngủ chung, danh tiết cô nương gia là quan trọng nhất, ngươi cũng không thể phụ người ta.” Trong tiềm thức hắn cảm thấy buổi tối Thốc Ly và Thụy Thụy nhất định đã trải qua loại chuyện tồi tệ nhất.

Trịnh Dục Sinh rõ ràng rất sợ hãi lại còn muốn giả dạng làm ra dáng vẻ dũng mãnh thì có chút buồn cười, nhưng mà tâm ý của hắn đối Thụy Thụy thập phần chân thành, cũng không phải ai cũng nguyện ý đưa ra đồ gia truyền của mình cho người khác. Điểm này cũng đủ làm cho Thốc Ly thay đổi cách nhìn trước kia về hắn cùng đồng thời có thêm một phần cảm kích.

Thốc Ly không nói nhiều, cũng không thích tùy ý bày tỏ tâm ý của mình trước mặt người khác, cho nên không có hứa hẹn gì.

Trịnh Dục Sinh ôm trường mâu tiếp tục lải nhải, “Còn nữa, muội ấy là cô bé con, rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi nên nói cho muội ấy biết; còn nữa còn nữa a, Thụy Thụy là đệ tử Nga Sơn, ngươi có biết đệ tử Nga Sơn đều rất hận ngươi, ngươi nên giải thích cho tốt với muội ấy…”

“Ta tự biết sẽ làm gì.” Biểu tình của Thốc Ly mặc dù bình tĩnh, trong lòng lại không bình tĩnh như vậy. Bởi vì hắn có một chút chuyện không rõ, nếu Thụy Thụy hỏi hắn thì hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.



Tạm thời sẽ không trở lại Thủy Ly điện, Thốc Ly dặn dò xong mọi công việc liên quan, tính một lòng ở bên cạnh Thụy Thụy.

Trịnh Dục Sinh thần bí dị thường đến tìm hắn, “Thốc Ly, ta phát hiện một chuyện lạ, về Thụy Thụy.”

“Chuyện gì?” Thốc Ly nâng tách trà lên, nhìn Trịnh Dục Sinh kẻ mà cả ngày đắm chìm trong niềm vui sướng vì có vũ khí mới.

Trịnh Dục Sinh thật sự nghiêm túc, “Hình như Thụy Thụy trúng tà .”

Đổi ngược lại là người ngoài sau khi nghe thấy lời nói vô căn cứ như thế thì khẳng định sẽ phun một miệng trà ra luôn, Thốc Ly chậm rãi uống xong tách trà, “Nàng ấy làm sao mà trúng tà?” Nói nàng trúng tà, Trịnh Dục Sinh còn giống trúng tà hơn nàng.

Trịnh Dục Sinh nhíu mày, “Không phải, ta nói thật, hai ngày nay muội ấy lén lút không biết đang làm cái gì, sau đó ta theo dõi muội ấy quan sát xem muội ấy đang làm trò quỷ gì, phát hiện muội ấy đang cầu thần bái phật.”

Thốc Ly liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi tận mắt nhìn thấy?”

Trịnh Dục Sinh chống trường mâu, “Tuyệt không giả dối.”

Quả thật quái lạ… Thốc Ly nhớ tới hôm qua tiểu gia hỏa kia còn mượn cớ nói có việc phải đi một mình, lúc ấy hắn cũng không để ý, hiện tại ngẫm lại hôm nay nàng vẫn nói muốn đi một mình.

Nàng cầu thần bái phật để làm cái gì?

Lòng của Thốc Ly nổi lên nghi ngờ, cùng với Trịnh Dục Sinh lặng lẽ chú ý Thụy Thụy. Hôm nay Thụy Thụy không có ra cửa, chỉ một mình trốn đến một nơi yên tĩnh, lấy ra vài tấm bùa cầu được trong chùa. Nàng cho rằng chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay, cao hứng khẽ ngâm nga ca hát, “là lá la…”

“Ta không nói sai đó chứ?” Trịnh Dục Sinh nhíu mày nhỏ giọng nói.

Thốc Ly không nói, chăm chú nhìn vào Thụy Thụy đang ở phía trước.

Làm xong công tác chuẩn bị Thụy Thụy nhìn bầu trời, lẩm bẩm vài câu, vỗ tay khẩn cầu, “Như thế nào hai ngày nay cũng không thấy trời mưa ? Ông trời mau mau mưa đi.”

Trịnh Dục Sinh nghe xong thì không hiểu gì giống như mây mù bao phủ, “Cái gì trời mưa? Muội ấy muốn trời mưa làm gì?”

Thốc Ly cũng cảm thấy kỳ quái, vô duyên vô cớ cầu mưa làm chi?

Thụy Thụy ở kia cầu một hồi lâu, vừa khấu vừa bái. Trịnh Dục Sinh che miệng, “Thật đáng sợ, ngươi xem dáng vẻ ngốc nghếch của muội ấy, nhất định trúng tà rồi, còn không nhẹ nữa chứ.”

Thốc Ly thì đang tự hỏi lý do mà nàng cầu mưa, trong chớp mắt trong đầu bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, thần sắc dần dần hòa hoãn, trong ánh mắt ánh lên ý cười vui sướng.

Trịnh Dục Sinh quay đầu, lần đầu tiên thấy Thốc Ly cười, “Oa, ngươi cũng trúng tà?”

Một tiếng kêu này đã kinh động đến người đang chuyên tâm bái lạy. Quay đầu tìm kiếm, Thụy Thụy phát hiện hai người đang nhìn trộm mình, bị bọn họ làm cho hoảng sợ, “Các ngươi như thế nào lại ở đây? Các ngươi dọa thần mưa chạy mất rồi.”

Trịnh Dục Sinh phì mũi, “Thần mưa cái gì? Thời tiết đang tốt như vậy làm sao mà trời mưa?”

“Cũng đúng.” Thụy Thụy chán nản, hạ mi mắt xuống, “Thời tiết tốt như vậy.”

Trịnh Dục Sinh xoa xoa lòng bàn tay, bức bách, “Muội rất kỳ quái, nhất định có việc, nói cho chúng ta biết đi.”

Thụy Thụy nhìn Thốc Ly, chột dạ mà bấm móng tay, “Không có.”

Trịnh Dục Sinh xoa tay, “Là bằng hữu ta không thể nhìn muội hãm sâu vào vũng bùn.”

Thụy Thụy tranh cãi, “Ta đang rất ổn.”

Hai người bắt đầu tranh cãi ngươi một câu ta một câu, Thốc Ly không nói một lời đột nhiên tiến lên kéo tay Thụy Thụy, dắt nàng rời khỏi đó, sắp đi dặn Trịnh Dục Sinh, “Ta và nàng ấy có chút việc.”

Trịnh Dục Sinh đưa cho bọn họ một ánh mắt hồ nghi, “Hai người các ngươi đều trúng tà .”

Nhưng mà hình ảnh Thốc Ly cao thẳng nắm tay Thụy Thụy nho nhỏ thập phần đẹp mắt a.

Đi xa một chút, Thụy Thụy còn bị vây trong chuyện cầu mưa thất bại mà chán chường, ngay cả đầu cũng cúi xuống. Thốc Ly gõ nhẹ đầu nàng, “Làm sao vậy?”

“Thốc Ly.” Vẻ mặt Thụy Thụy đau khổ, “Ngươi nói xem vì sao mà trời không mưa vậy?”

Khuôn mặt tuấn tú cố gắng nhịn cười, Thốc Ly hỏi: “Vậy vì sao nàng muốn trời mưa?”

“Ta…” Thụy Thụy không thể nói ra nguyên nhân, vò đầu nhéo tai, nắm tai véo mũi, chỉ còn thiếu bóp mặt .

Để ngừa nàng làm mình bị thương, Thốc Ly giữ chặt tay nàng trong tay mình. Trên khuôn mặt tuấn tú có chút dịu dàng, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng.

Nàng từng đoán hắn không ngất xỉu là bởi vì trời mưa, do vậy nàng bức thiết cầu mưa cũng bởi vì có suy nghĩ đó —— sau khi trời mưa bọn họ có thể hôn nhau. Nàng không hiểu chuyện nam nữ, nhưng cách suy nghĩ đã thể hiện một cách trực tiếp nhất tâm tư chân thật của nàng.

Cho nên khi phát hiện nàng cầu mưa, Thốc Ly rất vui mừng.

Vì thế Thụy Thụy bị hôn đến trời đất quay cuồng đã phát hiện, bọn họ hôn nhau trong ánh mặt trời chói mắt lúc giữa trưa Thốc Ly cũng sẽ không ngất xỉu. Biết được chuyện này làm cho nàng mở to mắt.

Thốc Ly buồn cười xoa xoa mắt của nàng, “Thật là.”

Ánh mắt của Thụy Thụy khôi phục bình thường, liếc đảo một vòng, lúc này mới biết mình đã làm một chuyện thật ngốc. Nhưng mà chỉ cần nàng không nói Thốc Ly sẽ không biết, vì thế nàng quyết định giấu giếm sự thật vì sao nàng cầu mưa, thanh thanh cổ họng chắp tay sau lưng nhìn bầu trời.

Thấy Thụy Thụy giả bộ ngớ ngẩn để cho qua chuyện, Thốc Ly vui vẻ nhân nhượng nàng. Đây là bí mật nho nhỏ giữ bọn họ.

Thụy Thụy ngửa đầu nhìn bầu trời, toàn bộ gương mặt đều ở trong lòng hắn, vị trí thật tốt, Thốc Ly nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng, bắt đầu tiến hành những nụ hôn tỉ mỉ dày đặc…

Mấy ngày sau đó, Trịnh Dục Sinh chỉ thấy vẻ mặt xuân hoa lúm đồng tiền của Thụy Thụy, Thốc Ly dường như cũng không có việc gì thì thường xuyên nhìn nàng, trong ánh mắt lộ vẻ ấm áp dịu dàng. Trịnh Dục Sinh run rẩy cảm thấy hai người kia tuyệt đối đều ngọt ngào trúng tà rồi.

Chưa được bao lâu Đinh Quy đã đến bẩm cáo, nói mao nhân ở thác Tiền Trần bên kia truyền đến tin tức, nói là đã tu bổ thác nước xong rồi, chỉ đợi Thốc Ly thực hiện lời hứa thì có thể nhìn thấy thân thế của Thụy Thụy.

Thốc Ly trở về Thủy Ly Sơn lấy Kinh Cức Lam, thánh vật của yêu giới, cầm trong tay mà mỉm cười. Chờ đợi bao ngày cuối cùng cũng có thể biết được chân tướng, lại không biết sẽ thấy được chuyện lớn ngoài dự liệu.

Thốc Ly phải rời khỏi để đi làm chính sự, Thụy Thụy đương nhiên đi theo. Bây giờ Thốc Ly đi nơi nào nàng sẽ theo đến đó, ngược lại, nàng đi đâu Thốc Ly cũng sẽ theo đó, uhm, có đôi có cặp.

Trịnh Dục Sinh nhận được tin tức, gần đây trên giang hồ lại xuất hiện yêu quái hại người, thế gia của hắn trừ yêu, ý thức trách nhiệm làm cho hắn nắm tay quyết định lao tới nơi khác, hùng tâm bừng bừng, “Ta muốn thử vũ khí mới của ta.”

Thụy Thụy thân là đệ tử Nga Sơn, đương nhiên cũng hăng hái, “Ta cũng đi.”

Trịnh Dục Sinh quan sát nàng từ trên xuống dưới, “Muội chưa hết bệnh, sức khỏe chỉ mới tốt hơn, trước hết cần tĩnh dưỡng một thời gian.” Còn nữa nàng phải đi cùng Thốc Ly.

Thụy Thụy là đại diện điển hình cho đệ tử Nga Sơn, tấn võ hò hét: “Nơi nào có yêu quái, nơi đó có ta.”

Trịnh Dục Sinh ‘xì’ cười ra tiếng, “Đúng vậy.” Nơi nào có yêu thú, nơi đó có muội ấy, thật đúng là để cho muội ấy nói trúng rồi. Hắn khuyên nhủ Thụy Thụy, “Bây giờ thân thể của muội còn chưa khỏe, ta cũng không dám mang muội đi, có người bên cạnh ta sẽ phân tâm, hơn nữa ta còn không biết tình hình thực tế của yêu quái này như thế nào, đi điều tra trước rồi nói sau. Nếu không thì như vầy, ta xuất phát trước, tối nay chúng ta gặp lại.”

Thụy Thụy suy nghĩ là làm như vậy cũng tốt, trước hết nàng theo Thốc Ly, tuy rằng nàng còn chưa rõ là Thốc Ly muốn làm gì.

Sáng sớm mọi người xuất phát cùng ngày, mấy người mỗi người đi một ngả, Thụy Thụy bất ngờ khi phát hiện Đinh Quy cư nhiên cũng đến đây.

Trịnh Dục Sinh cũng kinh ngạc không nhỏ, nắm trường mâu đề phòng, “Ngươi như thế nào mà đến đây?”

Đinh Quy xì mũi nhìn hắn, “Ta vâng mệnh đến, ngươi sẽ không tưởng là ta theo ngươi đó chứa?”

Trịnh Dục Sinh suy nghĩ cũng không có khả năng, yên lòng, nhắc nhở Thụy Thụy cẩn thận một chút. Thụy Thụy vỗ vỗ bả vai Đinh Quy, tình cảm sâu sắc, “Bây giờ hắn đã cải tà quy chính sẽ không hại người nữa, chúng ta cho hắn một cơ hội để hối cải đi.”

Ánh mắt của Đinh Quy co lại, Trịnh Dục Sinh cũng giật giật. Tình trạng này quả nhiên là yêu thú, yêu quái cùng người giáng yêu và đệ tử Nga Sơn thân thiết như người nhà, hỗn loạn đến cực điểm.

Hai người bọn họ dựng râu trừng mắt, Thốc Ly đã kéo bàn tay nhỏ bé của Thụy Thụy đi về hướng ánh mặt trời vừa lên.

Mọi người chia làm hai đường, đều tự đi về hướng của mình, Thụy Thụy cùng Thốc Ly nhanh chóng tới thác Trần Tiền. Thụy Thụy buồn bực, “Thốc Ly, nơi này hình như chúng ta đã tới.” Cũng buồn bực, ai bảo kiếp trước của nàng là một tiểu nha đầu đây? Tức chết người.

Thốc Ly chưa lên tiếng trả lời, mao nhân đã vội vàng nhảy ra, “Nói mau nói mau ngươi tính làm như thế nào?”

Thốc Ly đưa ra vật quý nhất của Thủy Ly Sơn, đó là Kinh Cức Lam, “Trước tiên cứ cầm lấy nó rồi ăn đi.” Lại chỉ về hướng Đinh Quy, “Hắn sẽ dạy cho ngươi cách làm thế nào.”

“Được được.” Mao nhân cầm lấy hưng phấn đến độ gật đầu liên tục, “Mấy ngày nay trong thác ta tìm rất nhiều hình ảnh con người, rốt cục chọn được một người, ngươi thật sự có thể biến bộ dáng của ta thành giống hắn?”

Thốc Ly đồng ý, “Đương nhiên.” Một chút việc nhỏ này thì không có gì đáng nói.

Thụy Thụy nghe đến muốn nhức cả lỗ tai, hoàn toàn không hiểu gì, “Thốc Ly ta nghe không hiểu, các ngươi đang nói cái gì?”

Thốc Ly sờ sờ trán nàng, “Chúng ta đáng bàn chuyện, nàng đi xung quanh chơi chút đi.”

“Ờ.” Thụy Thụy nhìn bọn họ vài lần, cảm thấy mình không có hứng thú, vì thế ngoan ngoãn đi chơi.

Mao nhân nhai hai ba cái liền nuốt cỏ Kinh Cức vào, sau đó khoe khoang hình ảnh của người trong thác Tiền Trần mà hắn muốn thành, “Chính là hắn.”

Mao nhân muốn biến thành hình dạng gì Thốc Ly không thèm để ý, tùy ý nhìn thoáng qua, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại. Gương mắt trước thác rất quen thuộc —— Trang Thanh Thần.

Thốc Ly không hề biến sắc, “Ngươi muốn biến thành hắn?”

Mao nhân khoanh hai tay trước ngực, thật sự rất vui vẻ, “Đúng vậy, ta lần lượt tìm trong thác Tiền Trần chọn ra được ba gương mặt anh tuấn: ngươi, hắn, còn có một người khác. Ngươi khẳng định sẽ không đồng ý ta biến thành ngươi, người khác kia lại là đế vương đương thời ở nhân gian, cũng không thích hợp; vậy thì chọn hắn.”

Thốc Ly trầm mặc, mím môi suy tư, “Có thể đổi người khác hay không?” Một Trang Thanh Thần đã đủ làm cho người ta đau đầu, hiện tại lại có thêm một tên nữa…

Dáng vẻ của mao nhân thống khổ, “Đừng nha, ta tìm rất lâu, chỉ còn hắn thích hợp, ngươi giúp đỡ đi mà.”

Thốc Ly nhìn Thụy Thụy đang xoay lưng lại với hắn, nhẹ nhàng thở ra, dùng tay ý bảo Đinh Quy. Lúc này Đinh Quy cười tiến lên dạy mao nhân tâm pháp, lợi dụng linh lực Kinh Cức Lam và công lực của bọn họ khiến cho huyễn hóa thành hình người.

Bước quan trọng nhất chính là gương mặt cuối cùng mà mao nhân nhìn tập trung vào, mao nhân kích động nhìn hình ảnh Trang Thanh Thần ở ngay thác Tiền Trần, nào biết chân đột nhiên bị cái gì đó cuốn lấy, hắn cúi đầu vừa nhìn, đó là con rắn hoa nhỏ tà ác trên núi này, hắn nhất thời há mồm. Đinh Quy đã bị quấy nhiễu cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người nhất giao nhau, đồng thời quát to một tiếng bật mạnh ra, “A!”

Bi kịch xuất hiện, bởi vì người cuối cùng mao nhân nhìn là Đinh Quy, cho nên hắn biến thành bộ dáng của Đinh Quy, trong khoảnh khắc không khí trở nên yên lặng…

Thụy Thụy nhàm chán nhìn qua, nghĩ là mình bị lóa mắt, dụi dụi mắt chạy qua, “Oa, thật thần kỳ chơi thật vui! Nói cho ta biết các ngươi làm như thế nào mà được vậy?”

Mao nhân muốn khóc, Đinh Quy cũng muốn khóc, Thốc Ly chống trán, cúi đầu nhìn về nơi khác. Chuyện này thật sự là một trò khôi hài…

Thụy Thụy nhận không ra người nào là Đinh Quy, véo véo da mặt người này, lại véo véo da mặt người kia , “Các ngươi?”

Đinh Quy và mao nhân đồng thời lên tiếng, “Đừng véo nữa.”

May mắn Thụy Thụy nhận được qua tiếng nói, mắt sáng lung linh, “Oa, quá lợi hại!”

Đinh Quy và mao nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Đinh Quy phất phất quần áo, dáng vẻ chỉ nhìn nửa con mắt, “Như thế nào? Dáng vẻ của ta rất uất ức cho ngươi ?”

Mắt mao nhân chảy ra dòng lệ trong suốt, “Tàm tạm, tốt xấu gì cũng là soái ca.”

Mao nhân nhanh chóng thích ứng với dáng vẻ mới của mình, vung cánh tay, trầm tư, hai tay khoanh trước ngực, làm ra tư thế lắc lư đắc ý, cuối cùng thập phần vừa lòng với thể xác mới của mình, thực hiện điều kiện trao đổi đã hứa với Thốc Ly, “Tự ngươi xem đi, hơn phân nửa đều được tu sửa rồi, nhưng mà ta đề nghị ngươi tốt nhất đừng cho nàng ấy xem.”

Lời này vừa nói ra, thần sắc Thốc Ly đông lại trong nháy mắt, dùng ánh mắt bảo Đinh Quy mang Thụy Thụy tránh đi. Thụy Thụy nhìn thấy hai Đinh Quy cảm thấy chơi rất vui, vui vẻ kéo một người nữa theo bọn họ đi chơi.

Hít sâu, Thốc Ly thoáng ổn định tâm tình, theo chỉ thị của mao nhân mở thác Tiền Trần ra di chuyển đến vị trí chỉ định, những điểm ánh sáng lóe ra dần dần tập trung, thành hình ảnh của Thụy Thụy.

Hình ảnh không giống với Thụy Thụy hiện tại, Thụy Thụy lúc năm tuổi, Minh Hư lão đạo mang nàng trở về, Thụy Thụy ngủ say mấy ngàn năm, Bính Bính của Thủy Ly Sơn, lần đầu hắn và Bính Bính gặp nhau bên bờ biển… Hình ảnh nhảy qua một bức, biểu tình của Thốc Ly càng ngày càng ngưng trọng, cho đến lạnh như băng.

Cuối cùng hình ảnh thứ hai là đáy biển Đông Hải sâu thẳm khôn cùng, một bình thủy tinh thuần khiết không nhiễm chút bụi trần, nằm trong đó lả một đứa trẻ khoảng chừng hai tuổi, vẻ mặt có chút thống khổ; vạn sông trở về biển, tất cả dòng nước lưu động vây quanh bình thủy tinh, hình thành lốc xoáy màu trắng chói mắt; vài tên tinh quân thiên giới ngồi vây quanh bình thủy tinh, rót linh lực vào đó.

Mà hình ảnh cuối cùng rất kỳ quái, là một khung cảnh tuyệt đẹp xuân về hoa nở cỏ mọc chim bay, ánh mặt trời tỏa sáng chiếu xuống bình thản như vậy tràn ngập sức sống như vậy, nhưng không có bóng dáng của Bính Bính, chỉ có phong cảnh.

Người khác có lẽ xem không hiểu, nhưng mà Thốc Ly tồn tại cho trong thiên địa mấy vạn năm từng trông thấy nhiều thứ kỳ lạ thì nhanh chóng hiểu ra. Ngực như là bị cái gì xuyên qua, chầm chậm mà đau đớn, cực kỳ đau lòng khi lần đó nhìn thấy Thụy Thụy nàng ngủ say ba ngàn năm.

Nàng đúng là sinh vật tồn tại còn lâu hơn cả hắn, mà nàng vốn không nên ở nơi này.

Ngực chịu một áp lực, Thốc Ly phun ra một búng máu, màu sắc tươi đẹp đọng tại khóe môi, làm nổi bật vẻ đẹp không giống như lúc thường.

Lau vết máu trên khóe môi, Thốc Ly bất đắc dĩ lộ ra nụ cười trào phúng, hắn cư nhiên lại vì thế mà thổ huyết. Ba ngàn năm trước khi Thụy Thụy “chết” đi là lần đầu tiên, đây là lần thứ hai.

Thái độ của Mộc Dương đối Thụy Thụy, thể chất của Thụy Thụy, Thụy Thụy ở Thủy Ly Sơn không khoẻ, nước mắt Thụy Thụy có thể làm cây cỏ tươi tốt, những điều kỳ lạ đó hắn cũng đã rõ. Cuối cùng cho đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao Minh Hư lão đạo và Trang Thanh Thần đối xử tử tế với Thụy Thụy như vậy, vì bọn họ áy náy, cũng là muốn đưa nàng đến con đường cùng, mà tiểu ngu ngốc kia lại cho rằng bọn họ là người thân thiết tốt nhất.

Ngón tay thon dài nắm lại, Thốc Ly nhìn về phía phương xa, ánh mắt dần dần chuyển sang kiên định.

Đến lúc hắn nên làm chút cái gì đó. Nàng không có người khác, nàng chỉ có hắn, hắn nên bảo vệ, che chở cho nàng.

Bước đầu tiên để thực hiện tất cả điều đó chính là thu hồi công lực của hắn. Chỉ có khi hắn có được nội lực, thì hắn mới có thể thay đổi vận mệnh của nàng. Lúc trước thậm chí hắn từng nghĩ nội lực linh thú ở lại trong cơ thể nàng là chuyện tốt, nhưng Thốc Ly chưa từng có thời khắc nào bức thiết muốn thu hồi công lực như giờ phút này.

Ra khỏi thác Tiền Trần, Thụy Thụy đang cùng hai Đinh Quy đùa giỡn, cười ha ha ha đến nổi cũng không thẳng thắt lưng được. Sự vui vẻ của nàng cùng với nỗi ngưng trọng của Thốc Ly hình thành sự tương phản tươi đẹp.

Đinh Quy là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của tôn thượng nhà mình, có chút lo lắng “Tôn thượng, đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của người không tốt.”

“Không có việc gì.” Thốc Ly lắc đầu, tầm mắt hướng về Thụy Thụy.

Thụy Thụy cũng đã chạy tới, “Làm sao vậy a? Ngươi nói cho ta biết, ta giúp ngươi.”

Thốc Ly vuốt nhẹ thái dương của nàng, cười nhạt, “Chơi vui không?”

“Đương nhiên vui vẻ.” Thụy Thụy ưỡn ngực khoe khoang, “Thốc Ly, bây giờ ta đã có thể không dùng cách nghe giọng mà chỉ dùng cách nhìn thôi cũng nhận ra người nào là Đinh Quy, ta có phải rất thông minh hay không?”

Nàng cười đến nét mặt cong cong, đó là vui vẻ thật sự, Thốc Ly đưa tay ôm lấy nàng vào trong lòng, chặt đến độ không còn một khe hở, làm cho Thụy Thụy tựa hồ không thể hô hấp.

Mao nhân hiểu được nội tình, phủi xiêm áo dáng vẻ muốn rời khỏi, “Được rồi, những chuyện cần làm ta đã làm xong, các ngươi cũng đi thôi.”

Đinh Quy vẫy tay, “Huynh đệ, sau này ta lại đến thăm ngươi.” Vô cớ có người giống mình như hai bào thai song sinh, thở dài một hơi, may mà mấy ngàn mấy vạn năm mao nhân đều ở nơi này, cũng không rời núi.

Thốc Ly vẫn ôm Thụy Thụy, suy nghĩ chân thực nhất là muốn kéo nàng tiến vào trong thân thể vĩnh viễn bảo hộ nàng không để nàng bị tổn hại. Thụy Thụy không hiểu được tâm tư của hắn, một đôi mắt sáng lướt qua trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy Thốc Ly hôm nay thật là kỳ quái.

Dọc đường đi Thụy Thủy cảm thấy Thốc Ly thật khác thường, hắn luôn có dáng vẻ tâm sự trùng trùng, thỉnh thoảng còn trốn nàng mà lén đi nói chuyện với Đinh Quy, mỗi lúc đó nàng sẽ kéo dài cổ, vểnh tai nghe xem bọn họ đang nói về đề tài thần bí gì.

Chẳng lẽ có cái gì giấu giếm nàng?

Hơn nữa càng kì quái là sáng sớm lúc nàng tỉnh dậy thì thấy Thốc Ly luôn thức trước nàng, mỗi lần hắn đều ôm chặt lấy nàng, giống như sợ nàng sẽ biến mất.

Nhưng mà từ sau khi Thốc Ly không ngất đi nữa, mỗi ngày bọn họ đều chơi trò hôn nhẹ, quan hệ càng thêm thân mật hơn so với trước kia, cho nên Thụy Thụy cảm thấy không có gì. Thốc Ly nhất định sẽ không lừa gạt nàng, bây giờ nàng cực kỳ vui vẻ.

Sáng sớm hôm nay lúc tỉnh dậy, Thốc Ly lại nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt này rất phức tạp Thụy Thụy nói không rõ là gì, vì thế nàng làm mặt quỷ, “Thốc Ly, có phải mấy ngày nay ngươi bị bệnh không?”

“Không có.” Thốc Ly đưa tay giữ lấy thắt lưng của nàng, kéo nàng vào trong lòng, ngửi mùi hương ngọt thanh nhàn nhạt trên người nàng.

“Ta cảm thấy hai ngày nay ngươi rất quái lạ.” Rất quái lạ rất quái lạ.

“Dọa nàng sợ sao?” Hô hấp ấm áp Thốc Ly nhè nhẹ phân tán trên mái tóc dài của nàng, tựa hồ đang thở dài.

Thụy Thụy nghiêm túc trợn tròn mắt, “Ta cảm thấy ngươi có vẻ không mấy vui, ngươi có chuyện gì thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, làm cho ngươi vui lên.” Thốc Ly không vui, nàng cũng không vui, nàng không muốn cả ngày Thốc Ly đều cau mày.

Lời nói trẻ con này làm cho Thốc Ly nở nụ cười. Trên đời quả thật chỉ có nàng mới có thể làm cho hắn vui vẻ.

Thấy hắn cười Thụy Thụy vui mừng hẳn lên, vỗ tay, “Đúng đó đúng đó, cười mới tốt chứ.”

“Ta không sao.” Thốc Ly hôn lên trán của nàng, hôn một cái rồi lại một cái. Tiểu gia hỏa này là người vui vẻ nhất trên thế gian, cái gì nàng cũng không hiểu, nếu để cho nàng biết sư phụ và đại sư huynh thân thiết kính yêu nhất của nàng muốn tự tay hủy diệt nàng, nàng còn có thể vui vẻ như vậy không?

Nhất định sẽ không còn vui vẻ, hơn nữa thế giới của nàng sẽ sụp đổ. Cho nên hắn tuyệt đối không thể để cho nàng biết.

Nàng chỉ có hắn!

Hơn nữa hắn không thể biểu lộ sự lo lắng cùng thương cảm này trước mặt nàng nữa, hắn nên vì nàng mà dựng nên một bức tường chắn, để cho nàng vĩnh viễn vui vẻ và khờ ngốc như vậy.

Một khi đã suy nghĩ thông su

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện