Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề
Chương 34: Đáo địa (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi thêm một ngày nữa đã tới dịch quán lớn nhất ở Tuyền Châu, kinh đô Nghi quốc. Nước Nghi chủ thổ, có tục thờ đất thờ đá, ăn côn trùng và bò sát, đặc biệt là chỉ cúng thánh thần không thờ gia tiên. Trước kia khi còn ở Trịnh quốc, luôn luôn nghe thấy người ta gán cho Nghi quốc một chữ "man", ý nói con người thô kệch, tính cách cục cằn dữ tợn, đời sống lạc hậu yếu kém.
Nhưng tận mắt chứng kiến rồi mới thấy, thành Tuyền Châu tấp nập phồn thịnh không kém bất cứ kinh đô nào. Phủ hộ thành hàng, quán xá san sát, là một nơi rất thuận lợi để làm ăn.
Dịch quán tuy sức chứa rất lớn, nhưng trên dưới Lãnh thương đoàn có ba mươi bảy người, thành ra phải thuê hai dãy biệt viện phía nam. Tống Ý Thiên và Hứa Dĩ Phàm vẫn ở hai sương phòng trong cùng một viện, xung quanh là nơi ở của thủ vệ. Còn biệt viện thứ hai một gian dành riêng cho trù nương lo việc bếp núc và mười tú nương của thương đoàn, gian kia dành cho thuyền phu.
Việc đầu tiên khi Tống Ý Thiên làm khi tới Tuyền Châu là cử Tâm Liên dẫn theo một tiểu cung nữ nữa ra ngoài, nghe ngóng tất cả tin tức về hậu cung nước Nghi, thông tin về năm vị hoàng tử cùng gia quyến. Tâm Liên trước nay tính cách tinh nghịch cởi mở, vừa nói có thể khiến người ta có cảm giác thân thiết, chắc chắn rất nhanh sẽ nắm bắt được tình hình.
Đúng như nàng nghĩ, chẳng quá nửa ngày, hai người bọn họ đã về tới nơi, đem theo một bụng toàn những chuyện trên trời dưới đất. Kể một hồi, cuối cùng nàng vì chóng mặt mà xua tay, cẩn thận sắp xếp lại trong đầu.
Từ khi lên ngôi, Nghi quốc Thành đế Phong Yết chỉ có duy nhất Đổng thị hoàng hậu là thê tử kết tóc, hạ sinh trưởng hoàng tử Phong Hằng không được mấy năm thì qua đời. Trưởng hoàng tử từ nhỏ đã tỏ ra tinh anh, vốn được Nghi vương rất mực tin cậy, mẫu tộc của cố hoàng hậu hết lòng hậu thuẫn. Đáng tiếc năm mười sáu tuổi trong chiến trận chẳng may bị thương, hai chân bỗng thành tàn phế. Nghi quốc trước nay có chút trọng võ hơn tôn văn, từ đó nội bộ tranh quyền đoạt vị càng thêm sâu sắc. Phong Hằng cùng chính phi Liêm Khắc thị tương kính như tân, còn có một trắc phi nguyên là điệt nữ của hương chúa(*) Vệ quốc.
(*) Hương chúa: con gái Quận vương.
Sau khi Nghi hậu mất, quyền lực nhất trong hậu cung Nghi quốc là Thục phu nhân. Trong tay nắm quyền lục cung quyết sự, trên triều gia tộc ngày càng bành trướng, Thục phu nhân còn có hai hoàng tử là nhị tử Phong Viên và tứ tử Phong Dạ. Phong Viên thiện chiến thống lĩnh vạn quân, chính phi xuất thân Dung thị văn gia, mới đây vừa đón nhị công chúa Trịnh quốc về làm trắc phi. Về phủ tứ hoàng tử mưu lược hơn người chỉ có một vị trắc phi Vưu thị, cùng ba người thị thiếp.
Nhưng nếu xét về sủng ái của Nghi vương, không ai có thể vượt qua Hiền phu nhân, cũng như trong các hoàng tử được sủng ái nhất chính là ngũ hoàng tử Phong Hành. Mẫu phi đắc sủng, mẫu tộc càng có vai vế, bất quá Phong Hành nổi tiếng phong lưu, nhất nhất đi khắp nơi hưởng lạc, ngao du sơn thuỷ, không màng chính sự. Còn lại tam hoàng tử Phong Dực đóng quân biên giới đã nhiều năm, người trong kinh thành từ lâu cũng không còn bận tâm tới nữa.
Tuy nói là đã thu thập được thông tin, nhưng việc Tống Ý Thiên hiện tại có thể làm ở Nghi quốc này chẳng qua chỉ là buôn bán. Hơn nữa, cơ nghiệp Lãnh gia ở đất Tuyền Châu này, ngoài mấy trăm thùng hàng và vài mối làm ăn sẵn có của Bích Giai phường ra thì chính là tay trắng.
Nàng châm đèn ngồi cùng gấm lụa và giấy bút, cả đêm đó không ngủ.
Sau bữa sáng hôm sau, quản sự và nhân công trong đoàn đều được tập hợp lại trước sân biệt viện. Tống Ý Thiên cho mười tú nương lấy số đo của tất cả mọi người, rồi trước sự bất ngờ của bọn họ, ra lệnh các tú nương sử dụng vải dệt Trịnh quốc, cấp tốc trong một ngày làm cho mỗi người một bộ y phục.
Nàng phân phó cho quản sự đi ghé thăm các nghiệp chủ trước đây nhập hàng của Bích Giai phường để tính chuyện làm ăn, sau đó dặn dò Linh Lung đi tìm một chỗ tốt để dựng tú phường. Đặc biệt căn dặn phải là nơi có tập trung nhiều phủ đệ của quan viên, tốt nhất là thật gần các vương phủ, có vẻ ngoài thật bình thường nhưng phải dễ sửa sang. Kế đến lại phải người đi chuẩn bị vật liệu, kiếm thợ nghề điêu luyện.
Công việc giao phó xong xuôi, nàng cùng Tâm Liên ghé qua chính đường của dịch quán. Do là dịch quán lớn nhất kinh thành, nên một ngày lượng khách ra vào nhiều vô kể, không nói tới khoản lợi khổng lồ như nước, quan trọng là tin tức từ mọi nơi cũng đổ về nơi đây. Tống Ý Thiên vừa bước chân qua bậc thềm gỗ, dịch chủ đã từ xa vội vã tiến lại, tươi cười cao giọng: "Đây hẳn là Lãnh phu nhân! Được Lãnh gia và phu nhân hạ cố ở tại tệ xá, thật là vinh hạnh, vinh hạnh"
Tống Ý Thiên tủm tỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Khách sáo rồi, hôm qua tới nơi lập tức về viện nghỉ ngơi nên bây giờ tệ phụ tới chính thức chào hỏi. Tệ phụ còn đang muốn tìm gặp dịch chủ, thật chẳng ngờ dịch chủ đây lại nhận ra tệ phụ trước"
"Lãnh gia thanh thế vừa tới Nghi quốc đã vang xa, phu nhân đài các, chưa nói tới người, trang phục của tỳ nữ bên cạnh cũng đã dùng loại vải khác biệt hẳn so với thứ thô lậu ở đây. Không nhận ra mà thỉnh an phu nhân mới là thất lễ" "Quá lời rồi. Lãnh gia chúng ta lần đầu tới Nghi quốc không khỏi bỡ ngỡ, chắc chắn cũng có không ít việc mong dịch chủ tương trợ"
Nàng nói đến đây, Tâm Liên nhẹ nhàng đưa tới một hương nang bằng gấm vô cùng tinh xảo, khoá gắn ở hai đầu dây làm từ phỉ thuý trong veo. Mỗi khi di chuyển, hương nang càng toả ra mùi thơm ngát, phát ra tiếng tinh tang rất vui tai, thu hút ánh nhìn. "Đây là tâm ý của phu quân và tệ phụ, mong dịch chủ nhận lấy". Dịch chủ hiếm khi thấy thứ đồ độc đáo như vậy, chỉ mới chạm vào thôi cũng biết là hàng thượng phẩm, đương nhiên đón lấy hào hứng bảo: "Đa tạ phu nhân, tất nhiên dịch quán chúng tôi sẽ dốc lòng"
Chủ tớ hai nàng cáo từ, đang định ra khỏi dịch quán dạo phố lại bất chợt thấy Hứa Dĩ Phàm tựa hồ đã ngồi chờ nàng từ lâu.
Rõ ràng xung quanh người qua kẻ lại như dòng nước nhưng trông người đó lại rất tĩnh tại. Rõ ràng xung quanh ai ai cũng không kìm được ánh nhìn nhưng bởi vẻ lạnh nhạt tới bức người ấy mà đành quay đi.
Giả Luân thị vệ nhìn thấy nàng đi tới, cúi người nói gì đó rồi rời đi. Hắn cũng quay lại nhìn nàng, hơi cau mày cất tiếng: "Lâu quá"
Nàng có nghe Linh Lung kể, mỗi tháng một lần bộc phát hàn khí kéo dài từ mười ba đến qua mười lăm mới dừng lại. Tuy mới qua mãn nguyệt được hai ngày, vừa về dịch quán cũng là lúc tin tức từ Phán quốc tới nơi, nên đêm qua tới tận canh tư phòng hắn mới hạ đèn. Vậy mà bấy lâu nay nàng chưa từng thấy Hứa Dĩ Phàm lộ ra một tia mỏi mệt.
Nàng hơi nhún mình, nghi hoặc cất tiếng: "Gia an. Người là đang chờ ta sao?". "Phải, hôm nay ngươi đi đâu, ta đi chỗ đó"
Nghe vậy, Tống Ý Thiên ngạc nhiên, ngập ngừng: "Ta chẳng qua là muốn đi dạo phố, xem xét tình hình để tính việc mở tú phường sắp tới thôi. Người bận rộn như vậy đâu cần..." "Ta là thương nhân, đương nhiên có bận rộn cũng là vì cùng phu nhân buôn bán" Hứa Dĩ Phàm biếng nhác nhướn mi, bình thản đáp.
Ý tứ trong lời nói của Hứa Dĩ Phàm đã rất rõ ràng. Vốn dĩ đến Nghi quốc với mục đích làm ăn, nếu trước những tai mắt thăm dò Lãnh đại thương gia để lộ dù một chút bất thường sẽ càng khiến người ta nghi ngờ mục đích của họ. Nàng tất nhiên không thể thoái thác, bèn để Tâm Liên lui xuống rồi cùng hắn đi dạo.
Thành Tuyền Châu chia làm nhiều ngả như các ô bàn cờ, đường lớn hai bên là các quầy hàng quán xá san sát, sau đó chia cắt qua lối nhỏ là các biệt phủ của quý tộc vương công. Mọi thứ đều theo một kỉ luật đáng kinh ngạc, người qua lại tuy đông đúc nhưng không hề đem lại cảm giác hỗn loạn ồ ạt. Thế nhưng cho dù là ai đi chăng nữa, đều không khỏi chú ý tới hai người đang thong thả sóng đôi giữa phố phường.
Nguyên cớ là vì hắc y nam tử quả thực vô cùng xuất chúng, mà nữ tử bên cạnh tuy mang mạng che mặt nhưng chỉ qua hình bóng dáng đi cũng khiến chúng nhân phải lưu tâm. Bất quá nhìn như vậy lại không biết rằng, hai người bọn họ là đang chuyên chú bình luận về việc định giá tú phẩm, về chất lượng vải vóc, y phục địa phương.
Một buổi sáng hai ngày sau, phố chợ đột nhiên có rất đông nữ tỳ y phục xúng xính ùa tới từng quầy mua đồ, vui vẻ nói cười. Người ta ngạc nhiên bảo với nhau rằng, bọn họ đứng cạnh những nữ hầu, gia nhân nhà khác nếu ai không biết còn tưởng là các tiểu thư con nhà phú hộ xuất môn đi chơi.
Cùng lúc đó, giao giữa hai con đường lớn có một tiệm kim hoàn, gia chủ trong ngày hồ hởi thu dọn rời đi, thay vào đó xuất hiện nhân công tới phá chỗ này sửa chỗ kia. Chỉ trong ba ngày nơi ấy đã biến thành toà các bề thế vào hạng bậc nhất, tấm biển khắc ba chữ Lục Nghênh quán.
Ngày khai trương, giữa âm thanh pháo nổ linh đình, các quý phụ, quý nhân, tiểu thư nô nức từng hàng từng hàng nối nhau bước vào cửa lớn Lục Nghênh quán. Vốn dĩ họ tới đây là vì thập phần hiếu kì và bất mãn, khi những thị nữ từ bên ngoài trở về nói rằng mấy thứ gấm vóc lụa là trước nay của chủ nhân nhà mình so ra cũng chẳng hơn gì y phục của nữ tỳ Lãnh gia.
"Viên tỷ tỷ cũng ở đây sao? Thật không ngờ lại đông đến thế. Mấy thứ ở Lục Nghênh quán này đúng là trước nay hiếm có khó tìm mà"
"Còn không phải sao! Xiêm y ở đây kiểu dáng đường may tinh tế mỹ lệ, tay nghề này mấy tú phường Nghi quốc chúng ta sao sánh bằng chứ"
"Trưởng quầy, lấy cho chủ nhân nhà ta bộ thường phục giống như vị tiểu thư vừa rồi"
"Thật tạ lỗi, của vị đó đã là bộ cuối cùng rồi. Còn rất nhiều mẫu khác, còn cả lầu hai nữa, nhất định sẽ có thứ làm phu nhân đây thuận mắt"
Trước cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như thế, trên tầng ba có người đang rất không vui.
"Rốt cuộc bọn họ là nữ quyến danh môn hay dân phố chợ vậy?" Hứa Dĩ Phàm đang xử lý sự vụ, nhíu chặt mày kiếm như hoạ buông cây bút đang cầm trong tay. Hắn từ xưa đến nay chưa một khắc nghi ngờ khả năng tập trung của chính mình, nhưng bảo hắn nguyên ngày cứ thoải mái như ở ngự thư phòng mà làm việc ở nơi thế này, tuyệt nhiên là không thể.
Lại nói, nữ nhân trước mắt hắn đây chừng như vô cùng cao hứng. Tuy thường ngày không dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng cứ nhìn cái cách Tống Ý Thiên nàng ta chăm chú hướng xuống dưới nhìn gia nhân xếp từng chồng hàng lên xe ngựa của các phủ là có thể dễ dàng đoán ra.
"Gia, phu nhân" Linh Lung từ bên ngoài lên tiếng, sau đó mới đẩy cửa bước vào, nhún mình nói: "Nô tỳ vừa ở dưới xem qua sổ sách ở quầy, trong sáng nay đã bán được gần một nửa số y phục chúng ta hiện có, cùng với một trăm bốn mươi ba cuộn vải gấm các loại"
Tống Ý Thiên lúc này mới thu hồi tầm mắt, hướng Linh Lung hỏi: "Vậy các phường quán đã liên hệ thì thế nào?" "Trong ngày mai họ sẽ chuyển vải tới cho chúng ta. Còn có đúng như gia đã đoán trước, các tiểu thương đó muốn sắp xếp diện kiến gia và phu nhân"
Hứa Dĩ Phàm gật đầu cho Linh Lung lui xuống, chậm rãi cuộn những giấy tờ trước mặt: "Ngươi mua lại số vải vóc đó với giá cao như vậy còn sợ họ không bán sao"
Nàng đang vui vẻ cầm lên ấm trà, lại thấy sắc mặt Hứa Dĩ Phàm không được tốt, bèn châm trà cho hắn, hoà nhã mở miệng: "Đúng là mấy ngày này ta đã tiêu rất nhiều tiền. Có điều người yên tâm, cả vốn lẫn lời đều sẽ được hoàn lại đầy đủ. Hơn nữa, những người cần đến sẽ sớm xuất hiện thôi"
Hiện tại nàng đã hiểu tại sao Hứa Dĩ Phàm không hề chần chừ mà liên tục gây chú ý, phô trương thanh thế, vung tiền hào phóng như vậy. Người chú ý tới Lãnh gia không chỉ có Phong Viên, quan phủ mà còn có cả những thương buôn tới từ Tứ quốc, mà những thương buôn này nếu tò mò, ắt sẽ tìm hiểu hoạt động buôn bán hơn là đào sâu nguồn gốc. Một đồn mười, mười đồn trăm, giữa một biển nhiễu loạn như vậy, dù cho có muốn cũng không thể sớm chiều biết được thân thế thực sự của Trịnh quốc Lãnh gia này.
Còn với Tống Ý Thiên, sự phô trương này chính là cách thu hút gia quyến của tầng lớp thượng lưu. Mà tầng lớp này miễn không phải chuyện xấu nhà mình thì tất cả những thứ khác đều có thể đem ra cho khỏi rảnh rỗi, tin tức có tính xác thực cao. Trên hết, qua Lục Nghênh quán, nàng cần tiếp cận nữ nhân của các vị Nghi quốc hoàng tử.
Nói như vậy, nhưng thời gian không có nhiều, hiện tại nàng vẫn chưa tính được bước tiếp theo.
"Thục Âm"
Nàng giật mình, thấy đôi mắt thâm trầm không thấy đáy nhưng lại sắc bén như có bùa mê của Hứa Dĩ Phàm đang chăm chú nhìn nàng. Lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, tuy là tên giả, nhưng vẫn khiến nàng không khỏi lạ lẫm.
"Ngươi lại nghĩ đi đâu vậy" Hắn không nóng không lạnh nói "Ta gọi phu nhân mấy lần cũng không trả lời"
Nàng hơi mất tự nhiên, không biết tại sao dạo gần đây càng ở gần Hứa Dĩ Phàm, cảm giác đè ép trong lồng ngực càng rõ ràng, càng khó khiến nàng nhìn thẳng vào hắn. Có lẽ là do lao lực và uống thuốc nên sức khoẻ không tốt chăng? Còn đang chưa biết trả lời thế nào, đã thấy giọng gia nhân từ bên ngoài khẩn trương vọng tới: "Gia, phu nhân, ở dưới lầu xảy ra tranh cãi, trưởng quầy hiện tại đang cố gắng dàn xếp ổn thoả"
"Ta sẽ đi xem tình hình thế nào" Tống Ý Thiên nghe vậy nhanh chóng đứng dậy, đón lấy mạng che mặt từ tay Linh Lung đeo vào rồi bước xuống. Mới từ lầu hai thôi đã có thể nghe tiếng huyên huyên náo náo: "Một ả nha đầu thấp hèn mà cũng dám lên tiếng trước mặt ta sao? Cái tát này không oan, có bản lĩnh thì chạy tới nói trước mặt tứ gia, coi tứ gia có đánh chết ngươi không!"
Bước qua đám người đứng xung quanh, nàng thấy một nữ nhân mày hoa da phấn, khuôn mặt cao ngạo ném ánh nhìn có phần khinh ghét lên tỳ nữ và vị mệnh phụ đối diện. Tỳ nữ này chắn phía trước phu nhân kia, tuy bên má sưng đỏ nhưng vẫn lí nhí nói: "Dù sao bộ xiêm y cũng là chủ nhân nô tỳ chọn trước, đã muốn trả tiền rồi. Cớ gì Hồng cô nương lại phải làm khó chứ"
"Đúng là chó cậy hơi chủ. Để xem ta dạy dỗ lại ngươi thế nào" Nói đoạn, vị Hồng cô nương kia giương cao tay lại muốn động thủ. Nhưng không để nàng ta đánh xuống, Tống Ý Thiên cao giọng, âm sắc bảy phần ôn hoà ba phần lãnh đạm: "Bộ trang phục đó vốn không hợp với Hồng cô nương"
Mọi ánh mắt đều hướng về phía giọng nói phát ra, trưởng quầy thấy Tống Ý Thiên trực tiếp xuất hiện liền hớt hải đỡ trán, chưa kịp mở miệng thì Hồng cô nương đã lên tiếng lanh lảnh: "Ngươi dám nói vậy"
Nàng hơi nghiêng mình rời khỏi đám đông tiến về phía trước, uyển chuyển bước đi như lướt về phía Hồng cô nương, cầm lấy tay nàng ta đang giơ lên mà nhã nhặn nói: "Tệ phụ đương nhiên không dám có ý khác, chỉ là vị phu nhân đây phong thái dịu dàng, mình hạc sương mai nên mới chọn y phục màu lam. Còn Hồng cô nương danh tựa nhân, mỹ lệ rực rỡ, vốn nên chọn bộ xiêm y bảo thạch hồng này mới là coi như tương xứng, đã vậy hà tất phải đụng tay". Nàng lấy ra một bộ y phục, ngắm nghĩa một chút tỏ vẻ hài lòng rồi gọi trưởng quầy đưa cho nữ tỳ của Hồng cô nương.
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cho là phải, có điều Hồng cô nương vẫn không chịu thua trước mặt nhiều người như vậy, tức giận giật tay ra khỏi Tống Ý Thiên. Lực đạo quá mạnh, móng tay nàng ta sượt qua mặt nàng khiến mạng che mặt của nàng tuột xuống. Chớp mắt, những tiếng động xung quanh đều ngừng lại, tất cả những nữ nhân trong căn phòng đều nhìn chòng chọc nàng, đúng hơn là vết sẹo loang lổ của nàng vẻ kinh hãi. Nét mặt này cũng giống như biểu cảm của Phong Viên và đám binh lính ở bến cảng Địch Hoá khi nàng tháo mạng che.
Hồng cô nương nhăn mặt lên tiếng trước tiên, rút khăn tay che miệng làm bộ khinh khỉnh: "Ngươi! Có sẹo trên mặt là điềm xấu, khiến thần linh tức giận. Kẻ như ngươi còn muốn lên mặt dạy bảo ta ư?"
"Phu nhân của Lãnh mỗ, người nào ngang nhiên dám hạ nhục?". Một giọng nói từ trên cao vọng xuống, lạnh tựa hàn băng ngàn năm khiến ai nấy đều không rét mà run, mất tự chủ lùi lại vài bước. Khí thế bức người như nuốt chửng không gian cứ lớn dần theo từng tiếng bước chân không nhanh không chậm. Nhìn thấy hắn, đám nữ nhân vội vã cúi đầu, nửa ngưỡng mộ nửa sợ hãi dạt sang một bên.
"Người là... Phu nhân...?" Hồng cô nương kia lập tức hạ tay, ngập ngừng hết nhìn từ Tống Ý Thiên sang nam tử lạ mặt.
"Lãnh gia chủ, Lãnh Yên" Lạnh lùng nhếch lên khoé miệng tà mị, Hứa Dĩ Phàm thong thả bước tới bên cạnh Tống Ý Thiên, nét mặt không chút ấm áp quan sát Hồng cô nương cất lời: "Đã vấn cao tóc nhưng được gọi là "cô nương", xem ra người đứng đây danh phận chỉ là thị thiếp, địa vị không trên người hầu. Nói phu nhân ta mang điềm xấu, nhưng ngươi mở miệng ra đều là thị phi, vậy ai mới là kẻ khiến thần linh tức giận?"
Hắn lạnh lẽo nâng mày, bung chiếc quạt trên tay che khuất nửa gương mặt nàng, đoạn nói với Hồng cô nương: "Coi thường tôn ti, xen vào nhã hứng của các vị phu nhân tôn quý, đánh mắng tỳ nữ của người khác, lại lớn tiếng với phu nhân của ta, nữ chủ của Lục Nghênh quán này"
Hồng cô nương á khẩu, tuy vô cùng nhục nhã nhưng đây đều là sự thật không thể chối cãi, hoa diện đỏ bừng đầy tức tối: "Lãnh gia các người..."
"Hàm Siêu" Hứa Dĩ Phàm không để tâm, hờ hững buông lời "Tiễn". Còn không để vị kia nói thêm tiếng nào, Giả Luân thị vệ đã đưa chủ tớ hai nàng ta ra ngoài không để lại vết tích. Hắn đưa tay ôm lấy Tống Ý Thiên, lười biếng đưa mắt nhìn một lượt xung quanh hỏi: "Thất lễ rồi. Các vị phu nhân tiểu thư đây không chê cười phu thê nhà ta chứ?"
"Sao có thể chứ"
"Không có không có"
"Hồng thị đó thật không biết phải trái, một tiểu thiếp mà cũng dám lên mặt với trắc phi"
Nhìn sắc mặt của bọn họ gần như là bị doạ một trận tái xanh, Tống Ý Thiên bèn dịu dàng mỉm cười: "Chuyện hôm nay đúng là đã làm hỏng tâm trạng của các vị. Nếu vậy, Lục Nghênh quán sẽ tặng mỗi vị một chiếc khăn lụa Yên Chương, mong các vị nhận lấy thành ý của Lãnh gia"
Đợi cho mọi người tản ra, Tống Ý Thiên tiến đến chỗ nữ tử vừa xảy ra tranh chấp với Hồng cô nương lễ độ nói: "Phu nhân không sao chứ?". Bất quá lại không thể ngờ rằng nàng ấy rơi lệ. Chỉ nghe tiếng nói run run "Thứ lỗi", nàng ấy vội vàng bỏ ra ngoài, thị nữ bên cạnh cũng chỉ kịp nhún mình hành lễ rồi hốt hoảng chạy theo.
Tống Ý Thiên ngẩn người giây lát, mới cầm lấy bộ lam y mềm mại các nàng bỏ lại bảo với trưởng quầy: "Ngươi mau gói lại cẩn thận rồi cho người đuổi theo họ. Chuyển lời rằng việc hôm nay xảy ra ngoài ý muốn, đây là tấm lòng của ta"
Hứa Dĩ Phàm nghe nàng nói vậy, ung dung cất bước rời đi: "Nếu ngươi cảm thấy không cần đi gặp nàng ta thì về thôi"
"Người biết nàng ta là ai rồi đúng chứ?"
Hắn lừ mắt nhìn nàng, khiêu khích cười nhạt: "Ta không có chậm chạp như ngươi để bị thị thiếp của tứ hoàng tử bắt nạt"
Phải, nữ tử nhu mì vừa rồi rơi lệ kia là Nghi quốc tứ hoàng tử Phong Dạ trắc phi, Vưu thị. Nếu bây giờ nàng cố ý đuổi theo, sẽ có phần khiên cưỡng.
Trái lại, có tặng phẩm này, người kia không sớm thì muộn cũng sẽ tự tới gặp nàng.
——————————————————————————————
Xin chào các nàng, ta đã trở lại cùng chương mới của Tịch Mịch đây!!!!!! 😚😚😚 Mong là các nàng thích những chương truyện gần đây, khi mà Thiên và Phàm đang trong một trip đi du lịch chưa biết đến bao giờ về 😭 Hiện tại ta đang có ý định gộp các chương truyện lại với nhau (ví dụ như Biệt ly (1) và Biệt ly (2) thành một chương nguyên vẹn), không biết các nàng thấy có cần thiết không ạ? Rất mong các nàng cho ý kiến về việc này, và về cả nhân vật, diễn biến hay bất kì điều gì của Tịch Mịch nhaaaaa 💕💕💕
Ta sẽ cố gắng ra chương mới ạ 🐢🐢🐢
Đi thêm một ngày nữa đã tới dịch quán lớn nhất ở Tuyền Châu, kinh đô Nghi quốc. Nước Nghi chủ thổ, có tục thờ đất thờ đá, ăn côn trùng và bò sát, đặc biệt là chỉ cúng thánh thần không thờ gia tiên. Trước kia khi còn ở Trịnh quốc, luôn luôn nghe thấy người ta gán cho Nghi quốc một chữ "man", ý nói con người thô kệch, tính cách cục cằn dữ tợn, đời sống lạc hậu yếu kém.
Nhưng tận mắt chứng kiến rồi mới thấy, thành Tuyền Châu tấp nập phồn thịnh không kém bất cứ kinh đô nào. Phủ hộ thành hàng, quán xá san sát, là một nơi rất thuận lợi để làm ăn.
Dịch quán tuy sức chứa rất lớn, nhưng trên dưới Lãnh thương đoàn có ba mươi bảy người, thành ra phải thuê hai dãy biệt viện phía nam. Tống Ý Thiên và Hứa Dĩ Phàm vẫn ở hai sương phòng trong cùng một viện, xung quanh là nơi ở của thủ vệ. Còn biệt viện thứ hai một gian dành riêng cho trù nương lo việc bếp núc và mười tú nương của thương đoàn, gian kia dành cho thuyền phu.
Việc đầu tiên khi Tống Ý Thiên làm khi tới Tuyền Châu là cử Tâm Liên dẫn theo một tiểu cung nữ nữa ra ngoài, nghe ngóng tất cả tin tức về hậu cung nước Nghi, thông tin về năm vị hoàng tử cùng gia quyến. Tâm Liên trước nay tính cách tinh nghịch cởi mở, vừa nói có thể khiến người ta có cảm giác thân thiết, chắc chắn rất nhanh sẽ nắm bắt được tình hình.
Đúng như nàng nghĩ, chẳng quá nửa ngày, hai người bọn họ đã về tới nơi, đem theo một bụng toàn những chuyện trên trời dưới đất. Kể một hồi, cuối cùng nàng vì chóng mặt mà xua tay, cẩn thận sắp xếp lại trong đầu.
Từ khi lên ngôi, Nghi quốc Thành đế Phong Yết chỉ có duy nhất Đổng thị hoàng hậu là thê tử kết tóc, hạ sinh trưởng hoàng tử Phong Hằng không được mấy năm thì qua đời. Trưởng hoàng tử từ nhỏ đã tỏ ra tinh anh, vốn được Nghi vương rất mực tin cậy, mẫu tộc của cố hoàng hậu hết lòng hậu thuẫn. Đáng tiếc năm mười sáu tuổi trong chiến trận chẳng may bị thương, hai chân bỗng thành tàn phế. Nghi quốc trước nay có chút trọng võ hơn tôn văn, từ đó nội bộ tranh quyền đoạt vị càng thêm sâu sắc. Phong Hằng cùng chính phi Liêm Khắc thị tương kính như tân, còn có một trắc phi nguyên là điệt nữ của hương chúa(*) Vệ quốc.
(*) Hương chúa: con gái Quận vương.
Sau khi Nghi hậu mất, quyền lực nhất trong hậu cung Nghi quốc là Thục phu nhân. Trong tay nắm quyền lục cung quyết sự, trên triều gia tộc ngày càng bành trướng, Thục phu nhân còn có hai hoàng tử là nhị tử Phong Viên và tứ tử Phong Dạ. Phong Viên thiện chiến thống lĩnh vạn quân, chính phi xuất thân Dung thị văn gia, mới đây vừa đón nhị công chúa Trịnh quốc về làm trắc phi. Về phủ tứ hoàng tử mưu lược hơn người chỉ có một vị trắc phi Vưu thị, cùng ba người thị thiếp.
Nhưng nếu xét về sủng ái của Nghi vương, không ai có thể vượt qua Hiền phu nhân, cũng như trong các hoàng tử được sủng ái nhất chính là ngũ hoàng tử Phong Hành. Mẫu phi đắc sủng, mẫu tộc càng có vai vế, bất quá Phong Hành nổi tiếng phong lưu, nhất nhất đi khắp nơi hưởng lạc, ngao du sơn thuỷ, không màng chính sự. Còn lại tam hoàng tử Phong Dực đóng quân biên giới đã nhiều năm, người trong kinh thành từ lâu cũng không còn bận tâm tới nữa.
Tuy nói là đã thu thập được thông tin, nhưng việc Tống Ý Thiên hiện tại có thể làm ở Nghi quốc này chẳng qua chỉ là buôn bán. Hơn nữa, cơ nghiệp Lãnh gia ở đất Tuyền Châu này, ngoài mấy trăm thùng hàng và vài mối làm ăn sẵn có của Bích Giai phường ra thì chính là tay trắng.
Nàng châm đèn ngồi cùng gấm lụa và giấy bút, cả đêm đó không ngủ.
Sau bữa sáng hôm sau, quản sự và nhân công trong đoàn đều được tập hợp lại trước sân biệt viện. Tống Ý Thiên cho mười tú nương lấy số đo của tất cả mọi người, rồi trước sự bất ngờ của bọn họ, ra lệnh các tú nương sử dụng vải dệt Trịnh quốc, cấp tốc trong một ngày làm cho mỗi người một bộ y phục.
Nàng phân phó cho quản sự đi ghé thăm các nghiệp chủ trước đây nhập hàng của Bích Giai phường để tính chuyện làm ăn, sau đó dặn dò Linh Lung đi tìm một chỗ tốt để dựng tú phường. Đặc biệt căn dặn phải là nơi có tập trung nhiều phủ đệ của quan viên, tốt nhất là thật gần các vương phủ, có vẻ ngoài thật bình thường nhưng phải dễ sửa sang. Kế đến lại phải người đi chuẩn bị vật liệu, kiếm thợ nghề điêu luyện.
Công việc giao phó xong xuôi, nàng cùng Tâm Liên ghé qua chính đường của dịch quán. Do là dịch quán lớn nhất kinh thành, nên một ngày lượng khách ra vào nhiều vô kể, không nói tới khoản lợi khổng lồ như nước, quan trọng là tin tức từ mọi nơi cũng đổ về nơi đây. Tống Ý Thiên vừa bước chân qua bậc thềm gỗ, dịch chủ đã từ xa vội vã tiến lại, tươi cười cao giọng: "Đây hẳn là Lãnh phu nhân! Được Lãnh gia và phu nhân hạ cố ở tại tệ xá, thật là vinh hạnh, vinh hạnh"
Tống Ý Thiên tủm tỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Khách sáo rồi, hôm qua tới nơi lập tức về viện nghỉ ngơi nên bây giờ tệ phụ tới chính thức chào hỏi. Tệ phụ còn đang muốn tìm gặp dịch chủ, thật chẳng ngờ dịch chủ đây lại nhận ra tệ phụ trước"
"Lãnh gia thanh thế vừa tới Nghi quốc đã vang xa, phu nhân đài các, chưa nói tới người, trang phục của tỳ nữ bên cạnh cũng đã dùng loại vải khác biệt hẳn so với thứ thô lậu ở đây. Không nhận ra mà thỉnh an phu nhân mới là thất lễ" "Quá lời rồi. Lãnh gia chúng ta lần đầu tới Nghi quốc không khỏi bỡ ngỡ, chắc chắn cũng có không ít việc mong dịch chủ tương trợ"
Nàng nói đến đây, Tâm Liên nhẹ nhàng đưa tới một hương nang bằng gấm vô cùng tinh xảo, khoá gắn ở hai đầu dây làm từ phỉ thuý trong veo. Mỗi khi di chuyển, hương nang càng toả ra mùi thơm ngát, phát ra tiếng tinh tang rất vui tai, thu hút ánh nhìn. "Đây là tâm ý của phu quân và tệ phụ, mong dịch chủ nhận lấy". Dịch chủ hiếm khi thấy thứ đồ độc đáo như vậy, chỉ mới chạm vào thôi cũng biết là hàng thượng phẩm, đương nhiên đón lấy hào hứng bảo: "Đa tạ phu nhân, tất nhiên dịch quán chúng tôi sẽ dốc lòng"
Chủ tớ hai nàng cáo từ, đang định ra khỏi dịch quán dạo phố lại bất chợt thấy Hứa Dĩ Phàm tựa hồ đã ngồi chờ nàng từ lâu.
Rõ ràng xung quanh người qua kẻ lại như dòng nước nhưng trông người đó lại rất tĩnh tại. Rõ ràng xung quanh ai ai cũng không kìm được ánh nhìn nhưng bởi vẻ lạnh nhạt tới bức người ấy mà đành quay đi.
Giả Luân thị vệ nhìn thấy nàng đi tới, cúi người nói gì đó rồi rời đi. Hắn cũng quay lại nhìn nàng, hơi cau mày cất tiếng: "Lâu quá"
Nàng có nghe Linh Lung kể, mỗi tháng một lần bộc phát hàn khí kéo dài từ mười ba đến qua mười lăm mới dừng lại. Tuy mới qua mãn nguyệt được hai ngày, vừa về dịch quán cũng là lúc tin tức từ Phán quốc tới nơi, nên đêm qua tới tận canh tư phòng hắn mới hạ đèn. Vậy mà bấy lâu nay nàng chưa từng thấy Hứa Dĩ Phàm lộ ra một tia mỏi mệt.
Nàng hơi nhún mình, nghi hoặc cất tiếng: "Gia an. Người là đang chờ ta sao?". "Phải, hôm nay ngươi đi đâu, ta đi chỗ đó"
Nghe vậy, Tống Ý Thiên ngạc nhiên, ngập ngừng: "Ta chẳng qua là muốn đi dạo phố, xem xét tình hình để tính việc mở tú phường sắp tới thôi. Người bận rộn như vậy đâu cần..." "Ta là thương nhân, đương nhiên có bận rộn cũng là vì cùng phu nhân buôn bán" Hứa Dĩ Phàm biếng nhác nhướn mi, bình thản đáp.
Ý tứ trong lời nói của Hứa Dĩ Phàm đã rất rõ ràng. Vốn dĩ đến Nghi quốc với mục đích làm ăn, nếu trước những tai mắt thăm dò Lãnh đại thương gia để lộ dù một chút bất thường sẽ càng khiến người ta nghi ngờ mục đích của họ. Nàng tất nhiên không thể thoái thác, bèn để Tâm Liên lui xuống rồi cùng hắn đi dạo.
Thành Tuyền Châu chia làm nhiều ngả như các ô bàn cờ, đường lớn hai bên là các quầy hàng quán xá san sát, sau đó chia cắt qua lối nhỏ là các biệt phủ của quý tộc vương công. Mọi thứ đều theo một kỉ luật đáng kinh ngạc, người qua lại tuy đông đúc nhưng không hề đem lại cảm giác hỗn loạn ồ ạt. Thế nhưng cho dù là ai đi chăng nữa, đều không khỏi chú ý tới hai người đang thong thả sóng đôi giữa phố phường.
Nguyên cớ là vì hắc y nam tử quả thực vô cùng xuất chúng, mà nữ tử bên cạnh tuy mang mạng che mặt nhưng chỉ qua hình bóng dáng đi cũng khiến chúng nhân phải lưu tâm. Bất quá nhìn như vậy lại không biết rằng, hai người bọn họ là đang chuyên chú bình luận về việc định giá tú phẩm, về chất lượng vải vóc, y phục địa phương.
Một buổi sáng hai ngày sau, phố chợ đột nhiên có rất đông nữ tỳ y phục xúng xính ùa tới từng quầy mua đồ, vui vẻ nói cười. Người ta ngạc nhiên bảo với nhau rằng, bọn họ đứng cạnh những nữ hầu, gia nhân nhà khác nếu ai không biết còn tưởng là các tiểu thư con nhà phú hộ xuất môn đi chơi.
Cùng lúc đó, giao giữa hai con đường lớn có một tiệm kim hoàn, gia chủ trong ngày hồ hởi thu dọn rời đi, thay vào đó xuất hiện nhân công tới phá chỗ này sửa chỗ kia. Chỉ trong ba ngày nơi ấy đã biến thành toà các bề thế vào hạng bậc nhất, tấm biển khắc ba chữ Lục Nghênh quán.
Ngày khai trương, giữa âm thanh pháo nổ linh đình, các quý phụ, quý nhân, tiểu thư nô nức từng hàng từng hàng nối nhau bước vào cửa lớn Lục Nghênh quán. Vốn dĩ họ tới đây là vì thập phần hiếu kì và bất mãn, khi những thị nữ từ bên ngoài trở về nói rằng mấy thứ gấm vóc lụa là trước nay của chủ nhân nhà mình so ra cũng chẳng hơn gì y phục của nữ tỳ Lãnh gia.
"Viên tỷ tỷ cũng ở đây sao? Thật không ngờ lại đông đến thế. Mấy thứ ở Lục Nghênh quán này đúng là trước nay hiếm có khó tìm mà"
"Còn không phải sao! Xiêm y ở đây kiểu dáng đường may tinh tế mỹ lệ, tay nghề này mấy tú phường Nghi quốc chúng ta sao sánh bằng chứ"
"Trưởng quầy, lấy cho chủ nhân nhà ta bộ thường phục giống như vị tiểu thư vừa rồi"
"Thật tạ lỗi, của vị đó đã là bộ cuối cùng rồi. Còn rất nhiều mẫu khác, còn cả lầu hai nữa, nhất định sẽ có thứ làm phu nhân đây thuận mắt"
Trước cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như thế, trên tầng ba có người đang rất không vui.
"Rốt cuộc bọn họ là nữ quyến danh môn hay dân phố chợ vậy?" Hứa Dĩ Phàm đang xử lý sự vụ, nhíu chặt mày kiếm như hoạ buông cây bút đang cầm trong tay. Hắn từ xưa đến nay chưa một khắc nghi ngờ khả năng tập trung của chính mình, nhưng bảo hắn nguyên ngày cứ thoải mái như ở ngự thư phòng mà làm việc ở nơi thế này, tuyệt nhiên là không thể.
Lại nói, nữ nhân trước mắt hắn đây chừng như vô cùng cao hứng. Tuy thường ngày không dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng cứ nhìn cái cách Tống Ý Thiên nàng ta chăm chú hướng xuống dưới nhìn gia nhân xếp từng chồng hàng lên xe ngựa của các phủ là có thể dễ dàng đoán ra.
"Gia, phu nhân" Linh Lung từ bên ngoài lên tiếng, sau đó mới đẩy cửa bước vào, nhún mình nói: "Nô tỳ vừa ở dưới xem qua sổ sách ở quầy, trong sáng nay đã bán được gần một nửa số y phục chúng ta hiện có, cùng với một trăm bốn mươi ba cuộn vải gấm các loại"
Tống Ý Thiên lúc này mới thu hồi tầm mắt, hướng Linh Lung hỏi: "Vậy các phường quán đã liên hệ thì thế nào?" "Trong ngày mai họ sẽ chuyển vải tới cho chúng ta. Còn có đúng như gia đã đoán trước, các tiểu thương đó muốn sắp xếp diện kiến gia và phu nhân"
Hứa Dĩ Phàm gật đầu cho Linh Lung lui xuống, chậm rãi cuộn những giấy tờ trước mặt: "Ngươi mua lại số vải vóc đó với giá cao như vậy còn sợ họ không bán sao"
Nàng đang vui vẻ cầm lên ấm trà, lại thấy sắc mặt Hứa Dĩ Phàm không được tốt, bèn châm trà cho hắn, hoà nhã mở miệng: "Đúng là mấy ngày này ta đã tiêu rất nhiều tiền. Có điều người yên tâm, cả vốn lẫn lời đều sẽ được hoàn lại đầy đủ. Hơn nữa, những người cần đến sẽ sớm xuất hiện thôi"
Hiện tại nàng đã hiểu tại sao Hứa Dĩ Phàm không hề chần chừ mà liên tục gây chú ý, phô trương thanh thế, vung tiền hào phóng như vậy. Người chú ý tới Lãnh gia không chỉ có Phong Viên, quan phủ mà còn có cả những thương buôn tới từ Tứ quốc, mà những thương buôn này nếu tò mò, ắt sẽ tìm hiểu hoạt động buôn bán hơn là đào sâu nguồn gốc. Một đồn mười, mười đồn trăm, giữa một biển nhiễu loạn như vậy, dù cho có muốn cũng không thể sớm chiều biết được thân thế thực sự của Trịnh quốc Lãnh gia này.
Còn với Tống Ý Thiên, sự phô trương này chính là cách thu hút gia quyến của tầng lớp thượng lưu. Mà tầng lớp này miễn không phải chuyện xấu nhà mình thì tất cả những thứ khác đều có thể đem ra cho khỏi rảnh rỗi, tin tức có tính xác thực cao. Trên hết, qua Lục Nghênh quán, nàng cần tiếp cận nữ nhân của các vị Nghi quốc hoàng tử.
Nói như vậy, nhưng thời gian không có nhiều, hiện tại nàng vẫn chưa tính được bước tiếp theo.
"Thục Âm"
Nàng giật mình, thấy đôi mắt thâm trầm không thấy đáy nhưng lại sắc bén như có bùa mê của Hứa Dĩ Phàm đang chăm chú nhìn nàng. Lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, tuy là tên giả, nhưng vẫn khiến nàng không khỏi lạ lẫm.
"Ngươi lại nghĩ đi đâu vậy" Hắn không nóng không lạnh nói "Ta gọi phu nhân mấy lần cũng không trả lời"
Nàng hơi mất tự nhiên, không biết tại sao dạo gần đây càng ở gần Hứa Dĩ Phàm, cảm giác đè ép trong lồng ngực càng rõ ràng, càng khó khiến nàng nhìn thẳng vào hắn. Có lẽ là do lao lực và uống thuốc nên sức khoẻ không tốt chăng? Còn đang chưa biết trả lời thế nào, đã thấy giọng gia nhân từ bên ngoài khẩn trương vọng tới: "Gia, phu nhân, ở dưới lầu xảy ra tranh cãi, trưởng quầy hiện tại đang cố gắng dàn xếp ổn thoả"
"Ta sẽ đi xem tình hình thế nào" Tống Ý Thiên nghe vậy nhanh chóng đứng dậy, đón lấy mạng che mặt từ tay Linh Lung đeo vào rồi bước xuống. Mới từ lầu hai thôi đã có thể nghe tiếng huyên huyên náo náo: "Một ả nha đầu thấp hèn mà cũng dám lên tiếng trước mặt ta sao? Cái tát này không oan, có bản lĩnh thì chạy tới nói trước mặt tứ gia, coi tứ gia có đánh chết ngươi không!"
Bước qua đám người đứng xung quanh, nàng thấy một nữ nhân mày hoa da phấn, khuôn mặt cao ngạo ném ánh nhìn có phần khinh ghét lên tỳ nữ và vị mệnh phụ đối diện. Tỳ nữ này chắn phía trước phu nhân kia, tuy bên má sưng đỏ nhưng vẫn lí nhí nói: "Dù sao bộ xiêm y cũng là chủ nhân nô tỳ chọn trước, đã muốn trả tiền rồi. Cớ gì Hồng cô nương lại phải làm khó chứ"
"Đúng là chó cậy hơi chủ. Để xem ta dạy dỗ lại ngươi thế nào" Nói đoạn, vị Hồng cô nương kia giương cao tay lại muốn động thủ. Nhưng không để nàng ta đánh xuống, Tống Ý Thiên cao giọng, âm sắc bảy phần ôn hoà ba phần lãnh đạm: "Bộ trang phục đó vốn không hợp với Hồng cô nương"
Mọi ánh mắt đều hướng về phía giọng nói phát ra, trưởng quầy thấy Tống Ý Thiên trực tiếp xuất hiện liền hớt hải đỡ trán, chưa kịp mở miệng thì Hồng cô nương đã lên tiếng lanh lảnh: "Ngươi dám nói vậy"
Nàng hơi nghiêng mình rời khỏi đám đông tiến về phía trước, uyển chuyển bước đi như lướt về phía Hồng cô nương, cầm lấy tay nàng ta đang giơ lên mà nhã nhặn nói: "Tệ phụ đương nhiên không dám có ý khác, chỉ là vị phu nhân đây phong thái dịu dàng, mình hạc sương mai nên mới chọn y phục màu lam. Còn Hồng cô nương danh tựa nhân, mỹ lệ rực rỡ, vốn nên chọn bộ xiêm y bảo thạch hồng này mới là coi như tương xứng, đã vậy hà tất phải đụng tay". Nàng lấy ra một bộ y phục, ngắm nghĩa một chút tỏ vẻ hài lòng rồi gọi trưởng quầy đưa cho nữ tỳ của Hồng cô nương.
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cho là phải, có điều Hồng cô nương vẫn không chịu thua trước mặt nhiều người như vậy, tức giận giật tay ra khỏi Tống Ý Thiên. Lực đạo quá mạnh, móng tay nàng ta sượt qua mặt nàng khiến mạng che mặt của nàng tuột xuống. Chớp mắt, những tiếng động xung quanh đều ngừng lại, tất cả những nữ nhân trong căn phòng đều nhìn chòng chọc nàng, đúng hơn là vết sẹo loang lổ của nàng vẻ kinh hãi. Nét mặt này cũng giống như biểu cảm của Phong Viên và đám binh lính ở bến cảng Địch Hoá khi nàng tháo mạng che.
Hồng cô nương nhăn mặt lên tiếng trước tiên, rút khăn tay che miệng làm bộ khinh khỉnh: "Ngươi! Có sẹo trên mặt là điềm xấu, khiến thần linh tức giận. Kẻ như ngươi còn muốn lên mặt dạy bảo ta ư?"
"Phu nhân của Lãnh mỗ, người nào ngang nhiên dám hạ nhục?". Một giọng nói từ trên cao vọng xuống, lạnh tựa hàn băng ngàn năm khiến ai nấy đều không rét mà run, mất tự chủ lùi lại vài bước. Khí thế bức người như nuốt chửng không gian cứ lớn dần theo từng tiếng bước chân không nhanh không chậm. Nhìn thấy hắn, đám nữ nhân vội vã cúi đầu, nửa ngưỡng mộ nửa sợ hãi dạt sang một bên.
"Người là... Phu nhân...?" Hồng cô nương kia lập tức hạ tay, ngập ngừng hết nhìn từ Tống Ý Thiên sang nam tử lạ mặt.
"Lãnh gia chủ, Lãnh Yên" Lạnh lùng nhếch lên khoé miệng tà mị, Hứa Dĩ Phàm thong thả bước tới bên cạnh Tống Ý Thiên, nét mặt không chút ấm áp quan sát Hồng cô nương cất lời: "Đã vấn cao tóc nhưng được gọi là "cô nương", xem ra người đứng đây danh phận chỉ là thị thiếp, địa vị không trên người hầu. Nói phu nhân ta mang điềm xấu, nhưng ngươi mở miệng ra đều là thị phi, vậy ai mới là kẻ khiến thần linh tức giận?"
Hắn lạnh lẽo nâng mày, bung chiếc quạt trên tay che khuất nửa gương mặt nàng, đoạn nói với Hồng cô nương: "Coi thường tôn ti, xen vào nhã hứng của các vị phu nhân tôn quý, đánh mắng tỳ nữ của người khác, lại lớn tiếng với phu nhân của ta, nữ chủ của Lục Nghênh quán này"
Hồng cô nương á khẩu, tuy vô cùng nhục nhã nhưng đây đều là sự thật không thể chối cãi, hoa diện đỏ bừng đầy tức tối: "Lãnh gia các người..."
"Hàm Siêu" Hứa Dĩ Phàm không để tâm, hờ hững buông lời "Tiễn". Còn không để vị kia nói thêm tiếng nào, Giả Luân thị vệ đã đưa chủ tớ hai nàng ta ra ngoài không để lại vết tích. Hắn đưa tay ôm lấy Tống Ý Thiên, lười biếng đưa mắt nhìn một lượt xung quanh hỏi: "Thất lễ rồi. Các vị phu nhân tiểu thư đây không chê cười phu thê nhà ta chứ?"
"Sao có thể chứ"
"Không có không có"
"Hồng thị đó thật không biết phải trái, một tiểu thiếp mà cũng dám lên mặt với trắc phi"
Nhìn sắc mặt của bọn họ gần như là bị doạ một trận tái xanh, Tống Ý Thiên bèn dịu dàng mỉm cười: "Chuyện hôm nay đúng là đã làm hỏng tâm trạng của các vị. Nếu vậy, Lục Nghênh quán sẽ tặng mỗi vị một chiếc khăn lụa Yên Chương, mong các vị nhận lấy thành ý của Lãnh gia"
Đợi cho mọi người tản ra, Tống Ý Thiên tiến đến chỗ nữ tử vừa xảy ra tranh chấp với Hồng cô nương lễ độ nói: "Phu nhân không sao chứ?". Bất quá lại không thể ngờ rằng nàng ấy rơi lệ. Chỉ nghe tiếng nói run run "Thứ lỗi", nàng ấy vội vàng bỏ ra ngoài, thị nữ bên cạnh cũng chỉ kịp nhún mình hành lễ rồi hốt hoảng chạy theo.
Tống Ý Thiên ngẩn người giây lát, mới cầm lấy bộ lam y mềm mại các nàng bỏ lại bảo với trưởng quầy: "Ngươi mau gói lại cẩn thận rồi cho người đuổi theo họ. Chuyển lời rằng việc hôm nay xảy ra ngoài ý muốn, đây là tấm lòng của ta"
Hứa Dĩ Phàm nghe nàng nói vậy, ung dung cất bước rời đi: "Nếu ngươi cảm thấy không cần đi gặp nàng ta thì về thôi"
"Người biết nàng ta là ai rồi đúng chứ?"
Hắn lừ mắt nhìn nàng, khiêu khích cười nhạt: "Ta không có chậm chạp như ngươi để bị thị thiếp của tứ hoàng tử bắt nạt"
Phải, nữ tử nhu mì vừa rồi rơi lệ kia là Nghi quốc tứ hoàng tử Phong Dạ trắc phi, Vưu thị. Nếu bây giờ nàng cố ý đuổi theo, sẽ có phần khiên cưỡng.
Trái lại, có tặng phẩm này, người kia không sớm thì muộn cũng sẽ tự tới gặp nàng.
——————————————————————————————
Xin chào các nàng, ta đã trở lại cùng chương mới của Tịch Mịch đây!!!!!! 😚😚😚 Mong là các nàng thích những chương truyện gần đây, khi mà Thiên và Phàm đang trong một trip đi du lịch chưa biết đến bao giờ về 😭 Hiện tại ta đang có ý định gộp các chương truyện lại với nhau (ví dụ như Biệt ly (1) và Biệt ly (2) thành một chương nguyên vẹn), không biết các nàng thấy có cần thiết không ạ? Rất mong các nàng cho ý kiến về việc này, và về cả nhân vật, diễn biến hay bất kì điều gì của Tịch Mịch nhaaaaa 💕💕💕
Ta sẽ cố gắng ra chương mới ạ 🐢🐢🐢
Bình luận truyện