Tiệc Báo Thù

Chương 11



Không phải vì hôm nay là ngày hoàng đạo hay cuối tuần mà phòng cấp cứu được nhàn rỗi. Bỗng dưng phải chứa thêm một số con tin và cảnh sát cứu hỏa bị thương, ngoài ra, thời tiết đẹp của ngày Chủ nhật để đi chơi cũng đóng góp thêm nhiều bệnh nhân bị tai nạn giao thông hoặc các tai nạn khác, hơn hẳn mọi ngày. Đương nhiên còn có thêm cảnh sát phải làm nhiệm vụ và các loại người nhà của bệnh nhân nữa. Cả khu cấp cứu đông nghẹt người, rất ồn ào. Ba Du Sinh đẩy Tạ Nhất Bân đi, phải luôn miệng kêu “Cho đi nhờ với… Xin lỗi, cho đi nhờ nào…” thì mới không bị “ùn tắc giao thông”.

Đưa trả Tạ Nhất Bân về phòng theo dõi xong, Ba Du Sinh lại sang phòng hồi sức ICU. Ở đây có bốn người sống sót trong vụ án, đều bị thương nặng. Gồm phụ bếp Tôn Nguyên Hổ, 20% diện tích da bị bỏng sâu độ 2, hai người phục vụ Kiến Vĩ và Hoa Thanh, bị bỏng độ 2, sâu độ 2. Cánh tay Kiến Vĩ còn bị thương khá sâu do thủy tinh và thuốc nổ gây ra, các mảnh thủy tinh gắp được đều là mảnh cốc rượu. Và Na Lan, bị chấn thương sọ não.

Ba Du Sinh không tìm bác sĩ để hỏi tình hình, anh chỉ đứng ở cửa nhìn vào phòng theo dõi. Có vẻ như những người bị thương đều không bị đe dọa tính mạng, Na Lan thì nhắm mắt, không rõ đang hôn mê hay nằm nghỉ. Lúc nãy bác sĩ Trương Lỗi nói qua điện thoại, Na Lan đã tỉnh lại hai lần, chắc đang tiến triển khả quan.

Hành lang ngoài phòng ICU chạy đến một cánh cửa, ra khỏi cửa là một khu vực như vườn hoa, có hai cây long não, một cây thông và vài khóm cây thấp. Ba Du Sinh nhìn từ xa, thấy Lương Tiểu Đồng đang đứng bên gốc cây gọi điện. Anh quan sát một lúc, thấy anh ta vừa nói vừa khua tay, vẻ như ngao ngán, nản lòng và không tin nổi…

Lương Tiểu Đồng điện thoại xong, bỗng ngoảnh phắt về phía Ba Du Sinh đang đứng. Ba Du Sinh liền cất bước về phía anh ta.

“Chắc đang báo tin bình an cho nhà?” Ba Du Sinh hỏi, nhưng cảm thấy không đúng. Vụ án xảy ra được gần hai tiếng đồng hồ, nếu báo tin thì đáng lẽ phải báo từ sớm, phòng cấp cứu đã đông nghịt người nhà rồi.

Lương Tiểu Đồng xác nhận, “Vâng, tôi báo rồi.” Anh ta định nói rằng mẹ tôi đang ở trong kia, nhưng lại chuyển sang ý khác, “Tôi nghe theo gợi ý của các anh, tạm nán lại đây để nếu cần thì tìm thấy tôi ngay.”

Ba Du Sinh, “Cảm ơn anh hợp tác. Nghe nói anh đã giúp chúng tôi xem các tấm ảnh.”

“Vâng, tiếc rằng chẳng giúp được gì, vì bộ ảnh đó toàn là người quen và đều là con tin, không thấy ai đáng nghi cả.” Lương Tiểu Đồng mang máng bất an, vì Ba Du Sinh đến tìm mình hẳn là có vấn đề chứ không nhằm nói chuyện chung chung. Có phải mình đã nói nhầm gì đó? Có chi tiết nào mà mình nhớ lại đã không hợp tình hợp lý?

“Phòng kỹ thuật của chúng tôi trả lại anh máy di động chưa?”

“Chưa.” Lương Tiểu Đồng lắc đầu. “Không sao. Người nhà tôi đã gửi cho tôi chiếc di động mới. Chẳng qua là lũ bạn bát nháo của tôi hơi đông, và tôi cũng có lắm việc phải làm khẩn trương, ngoài Tiêu Tương ra, tôi còn cả đống việc.”

“Là con nhà tướng môn có khác, chắc chắn anh sẽ kế thừa y bát của chủ tịch Lương Quân.” Ba Du Sinh có vẻ như cố bày trận Long môn.

Lương Tiểu Đồng lại lắc đầu, “Đây có! Tôi còn quá nhiều thứ cần phải học, nghiệp vụ của tập đoàn rất phức tạp, bề bộn, tôi chỉ có thể gặm nhấm từng tí một… cho nên tôi vẫn thích Tiêu Tương, ở đó tôi có thể chuyên tâm làm một việc.” Anh ta chuyển đề tài khác một cách rất tự nhiên, giành thế chủ động. “Tôi đã dồn rất nhiều tâm huyết cho Tiêu Tương, cha tôi vẫn trách tôi chưa bao giờ chuyên tâm làm một việc gì. Cho nên, vụ việc vừa xảy ra, người hùn vốn với tôi thiệt mạng… bản thân tôi hiếm khi yếu lòng nhưng xin nói thật, chuyện đó khiến con tim tôi tan nát.” Đôi mắt rưng rưng lệ.

Ba Du Sinh khẽ vỗ vai Lương Tiểu Đồng, “Tôi rất hiểu tâm trạng của anh, nhất là, như anh vừa nói, Tiêu Tương là tâm huyết của anh, chẳng ai muốn những nỗ lực của mình, những thứ mà mình yêu quý lại bị hủy hoại một cách tàn nhẫn. Chúng tôi sẽ gắng hết sức để làm rõ vụ án này, sẽ xem xét kỹ từng manh mối.” Anh gỡ cặp kính ra, dụi đôi mắt bị khô, rồi nói tiếp, “Vừa khéo, đang có một chi tiết tôi muốn xác nhận lại với anh.”

Lương Tiểu Đồng nghĩ bụng: vào đề, cũng tốt thôi, khỏi cần vòng vo tam quốc. Bèn xởi lởi nói, “Được! Anh cứ hỏi đi. Vừa nãy trao đổi, tôi đã gắng nói đúng sự thật, nếu có chỗ nào chưa nhớ rõ thì cũng là chuyện bình thường… Các anh là chuyên gia chắc sẽ hiểu.”

“Tất nhiên rồi. Sau bất cứ vụ việc nào, nhất là những vụ việc đáng sợ, người trong cuộc và người chứng kiến đều bị sốc, và khó tránh khỏi không nhớ rõ. Điều này là rất bình thường, chúng tôi hiểu chứ! Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi về bếp trưởng ở lầu chính Tiêu Tương.”

Lương Tiểu Đồng kinh ngạc, “Ông… ông ta làm sao?”

Ba Du Sinh lại dụi mắt, như thể bỏ lỡ sắc mặt ngạc nhiên của Đồng. “Ông ta có vấn đề.”

Lương Tiểu Đồng sững người, “Không, không thể! Ông ấy không vấn đề gì. Nhất định ông ấy không phải là kẻ xấu. Trong suốt quá trình xảy ra vụ việc, ông ấy đều có mặt. Ông ấy yêu nghệ thuật nấu nướng như tính mạng, không bao giờ làm chuyện phạm pháp.”

Ba Du Sinh không muốn chỉ ra chỗ phi logic trong cách suy luận này, chỉ bình thản nói, “Tôi chỉ muốn anh nhớ lại xem, khi tên cướp cầm súng ngắn áp giải ba người nấu bếp lên gác, cả ba đều lên, đúng không? Nhất là Lý Vạn Tường, lúc đó bác ấy ở trạng thái nào?”

Lương Tiểu Đồng ngẩn người, tay phải đưa lên chỗ má bôi thuốc cùng những vết xây xước đan xen, khẽ nói, “Để tôi nghĩ lại xem sao…” Tay anh ta tiếp tục sờ má, rồi vò đầu gãi tai, cứ như Ba Du Sinh vừa đưa ra một đề toán cao cấp của khoa toán đại học Cambridge. “Lúc đó, tôi cực kỳ hoảng loạn, phía sau thì mấy tên cướp chĩa súng, đầu óc tôi rối bời, cũng có lúc trống rỗng không biết gì nữa, cho nên tôi rất mơ hồ về mọi việc đang xảy ra xung quanh, chúng tôi bị ép quay mặt vào tường, cấm động đậy. Tôi có liếc trộm, thấy có người vào, nhưng trạng thái của ông Tường ra sao thì tôi không nhớ được. Tôi lại có tật sợ nhìn thấy máu me, cho nên suốt thời gian bị khống chế, tôi cứ như kẻ u mê.” Lương Tiểu Đồng lại gõ tay lên trán. “Anh ạ, lúc cuống lên thì tôi không sao nhớ nổi các chi tiết, liệu có thể… Ôi, chán thật!”

“Cứ từ từ.” Ba Du Sinh nhẹ nhàng an ủi. “Từ từ nghĩ xem. Hay là thế này vậy, anh cứ nghĩ đi, nhớ được điều gì thì cho tôi biết. Tôi vẫn ở chỗ phòng họp, anh có thể đến gặp bất cứ lúc nào.”

Lương Tiểu Đồng gật đầu. Ba Du Sinh bắt tay anh ta. Lần này anh ta bắt tay không quá chặt, lòng bàn tay ươn ướt, lành lạnh.

Ba Du Sinh vội đi lên chỗ ban chuyên án, hỏi một người đang ngồi đó, “Các anh phụ trách điều tra nguồn gốc tài sản và tình hình tài chính của hội quán Tiêu Tương phải không?” Anh ta gật đầu. Ba Du Sinh nói, “Nhắn chuyên gia nghiên cứu văn bản pháp luật của các anh, đọc thật kỹ điều khoản về phân phối sở hữu của hai người hùn vốn, quyền lợi và nghĩa vụ của đôi bên nếu chẳng may xảy ra sự việc bất trắc, cùng cách phân định tính toán tài sản còn lại. Nếu cần, thì hỏi ý kiến văn phòng luật sự đã soạn hợp đồng ấy.”

Dặn dò xong, anh đi thẳng sang phòng thẩm vấn tạm thời.

Đới Thế Vĩnh đã đến.

Các bên tự giới thiệu, bắt tay nhau. Đới Thế Vĩnh nói, “Lúc nãy tôi đã trao đổi với nhóm trưởng Khương Minh, rằng sáng nay trước khi đến Tiêu Tương tôi đã quyết ý, phải tổ chức cướp thành công.”

Khoảng hai tiếng hai mươi phút sau khi xảy ra vụ án, hiện trường khám nghiệm lầu chính Tiêu Tương.

Kể từ đầu mùa xuân, Cát Sơn cứ bị ho liên tục, khám Đông y, Tây y, chụp CT, đều không có được kết luận gì, uống vô số nước nấu quả La Hán, quả Đại Hải, đều không thấy đỡ. Anh có hứa với vợ: sau khi vụ án nóng này khép lại, anh sẽ xin nghỉ phép để sang với con trai đang ở Nhật tìm thầy thuốc điều trị, nhưng thật ra anh đang nghĩ xem có nên xin đến đảo Điếu Ngư để làm trinh sát. Tất nhiên vợ anh cũng biết anh nói cho dễ nghe vậy thôi, chứ xưa nay các vụ án nóng chưa từng ngơi tay anh. Đúng thế, hôm nay vừa mới xảy ra một vụ, một vụ khiến anh rất hào hứng. Anh không phải hạng người máu lạnh để mà hào hứng trước những tổn thất của người khác. Chết chóc, đau thương, luôn là bi kịch. Nhưng không ai có thể phủ nhận vụ trọng án này là thách thức đặc biệt đối với bất cứ cán bộ trinh sát hình sự lão luyện nào.

Trước mắt là một tòa lầu Ba Khắc vẫn còn bốc khói, dường như nó đang lạnh lùng (đúng ra là nong nóng) khiêu khích phế quản đuối sức của Cát Sơn. Vương Chí Huân ở đội cảnh sát đặc nhiệm, thuộc lớp còn sức vóc, đã vài ba lần nhắc khéo Cát Sơn đừng nên liều mình tiếp cận khói bụi, đặc biệt là hôm nay có kỹ sư trưởng Trung tâm Kỹ thuật Hình sự của Sở Công an là Đường Vân Lãng đích thân khám nghiệm hiện trường, anh cứ ngồi ở ban điều hành là được rồi.

Không có chuyện đó.

Kỹ sư trưởng Đường Vân Lãng là chuyên gia kỹ thuật hình sự nổi tiếng cả nước, ông từng đăng hàng ngàn bài viết chuyên môn, kiến thức về kỹ thuật hình sự rất uyên bác. Cát Sơn đã từng hợp tác với ông, anh vô cùng khâm phục. Tuy nhiên anh cũng biết, cùng là khám nghiệm hiện trường, song cách nhìn nhận của các chuyên gia và trinh sát viên không hoàn toàn giống nhau. Người làm về kỹ thuật nhìn nhận bằng con mắt của nhà khoa học nhà nghiên cứu, còn người làm về trinh sát thì tìm các dấu vết đồng thời khám phá động cơ, thủ đoạn của tội phạm, so sánh các vụ án tương tự với nhau. Nói cách khác, hai người có nền tảng khác nhau khám nghiệm hiện trường sẽ có những phát hiện và thu hoạch khác nhau.

Cát Sơn, Đường Vân Lãng và đội trưởng đội cảnh sát chữa cháy đã trao đổi ý kiến, cân nhắc nguy cơ về an toàn, sau đó cùng nhận định rằng có thể từng bước thâm nhập phế tích lầu Ba Khắc đầy nguy cơ rình rập kia. Cát Sơn không để Vương Chí Huân có cơ hội ngăn cản, anh mặc trang phục bảo hộ, đi giày cách nhiệt, đeo mặt nạ lọc bụi, dẫn đầu tiến vào hiện trường.

Khoảnh sân bên dưới vô cùng bề bộn. Mảnh thủy tinh, gỗ vụn, gạch vữa, những vật dụng cháy thui, đồ gỗ và các dụng cụ văn phòng bắn ra do vụ nổ… coi như đã phủ kín nền đá xanh. Mặt đất thì nhớp nhúa lầy lội do bị phun nước dập lửa. Lầu chính Tiêu Tương bị nổ và cháy thủng toang hoác, nham nhở, bộ khung cơ bản vẫn còn nhưng thủng lỗ chỗ vừa người chui, cửa chính và hành lang coi như đã biến mất.

Cát Sơn đi vào từ cửa chính. Cánh cửa màu đỏ đã bị cảnh sát đặc nhiệm phá tung sau đó bị lửa liếm xám xịt thậm chí đen thui. Bên trong vẫn còn tàn tích quầy tiếp tân, mặt sàn đầy đất đá và thủy tinh, chưa biết chúng vốn là kính cửa hay chùm đèn trần. Cát Sơn nhìn xung quanh, trong thấy Hình Thụy An điều tra viên hỏa hoạn, bèn bước lại vỗ vai anh ta, trỏ tay về hướng nhà bếp.

Lúc nãy, trong khi chờ đợi, Cát Sơn đã nghiên cứu kỹ sơ đồ của lầu chính Tiêu Tương, biết rằng từ tiền sảnh đi thẳng vào, bên trái cầu thang sẽ có một hành lang ngắn, cuối hành lang là nhà bếp, nhà bếp là khu vực duy nhất khiến Cát Sơn thấy hứng thú. Nguyên nhân rất đơn giản: bếp là nơi lửa nóng nhất, dẫn đến vụ nổ lần thứ ba.

Hình Thụy An hơi do dự, rồi gật đầu. Anh vốn có thói quen: khi khám nghiệm hiện trường cháy nổ sẽ bắt đầu từ nơi bị phá hủy nhẹ nhất, sau đó đi ngược lên khu vực bị cháy nghiêm trọng nhất. Như thế có thể thu thập được tối đa các manh mối liên quan đến quá trình hỏa hoạn rồi truy ngược đến nguồn lửa. Nhưng anh cũng biết hiện trường vụ cháy hôm nay rất khác với hiện trường hàng ngàn vụ cháy anh từng làm việc: trước hết xảy ra vụ cướp và khống chế các con tin, chưa rõ hung thủ và hành tung của chúng, nhiệm vụ của anh không chỉ là điều tra hỏa hoạn mà quan trọng hơn nữa là cần hợp tác với các trinh sát để phá án. Cho nên, dù muốn xem xét kỹ khu vực bị tàn phá nhẹ nhất là tiền sảnh và phòng làm việc, nhưng anh vẫn phải tán thành yêu cầu của Cát Sơn là vào nhà bếp trước tiên.

Trong nhà không đủ ánh sáng, Cát Sơn và Hình Thụy An chiếu đèn pin rồi bước đến cầu thang, cầu thang bị cháy nham nhở, rệu rã, khó mà gánh nổi nhiệm vụ vốn có. Mặt sàn hành lang ngắn đi đến bếp cũng tan hoang, hai bên vách bị lở từng mảng lớn, lộ ra khung gỗ đen thui bên trong. Cát Sơn tháo mặt nạ, hỏi Hình Thụy An, “Tôi muốn hỏi anh một câu rất sơ đẳng: nếu tầng hai bị cháy trước, thì đương nhiên lửa sẽ bốc lên trên chứ không cháy xuống dưới đúng không?”

Hình Thụy An cũng gỡ mặt nạ ra, “Nếu không có tình huống nào khác thường, thì đúng là tầng trên dễ bị vạ lây. Nhưng đa số các hiện trường hỏa hoạn đều rất phức tạp, ví dụ, ở đây.” Anh quay ngược lại, chỉ tay, “Cầu thang ở ngay trước mặt đại sảnh, lúc đó cửa sổ đã bị vỡ, gió lùa vào sẽ thốc lửa theo xuống cầu thang, nhất là… lúc nãy tôi đọc trên mạng thấy có người tung lên WeChat tấm ảnh trước khi xảy ra vụ việc, cầu thang này trải thảm, thì quá dễ bắt lửa. Cho nên lửa cháy xuống dưới cũng là chuyện rất bình thường.”

“Nhưng từ cầu thang cháy lan đến bếp, chắc không dễ đâu?” Cát Sơn đã biết nhưng vẫn hỏi. Anh đã tìm hiểu qua các cảnh sát đặc nhiệm và đội cứu hỏa tham gia chữa cháy, họ nhớ lại rằng có nhìn thấy lửa từ bếp cháy ra hành lang ngắn rồi lan ra các nơi ở tầng trệt.

Hình Thụy An chỉ vào hai vách hành lang nham nhở, “Anh nhìn hai bên tường, sẽ thấy bị cháy loang theo chiều ngang và loe dần, tựa như cái phễu xoay ngang, càng gần bếp thì càng bị tổn hại, càng xa bếp thì diện tích bị hun đen càng lớn, chứng tỏ lửa phun ra từ bếp, khói đen thoát ra ngoài.”

Cát Sơn nói, “Khi lính cứu hỏa của chúng ta tiến vào, tầng trệt không một bóng người. Có lẽ nhiệm vụ của hai chúng ta là phải khám phá xem lửa trong bếp bị cháy như thế nào.”

Hình Thụy An lại chụp mặt nạ lên. “Nếu không có gì bất ngờ, thì chắc là lửa từ tầng hai lan xuống. Tôi có hai giả thiết sơ bộ, một là lửa bén vào các vật liệu rơi từ tầng hai xuống, hai là các vật liệu đã bắt cháy rơi từ tầng hai xuống bị hút vào cửa sổ nhà bếp nhưng khả năng này không lớn, cho nên chỉ có thể là giả thiết thứ nhất.”

Hai người tiếp tục bước vào nhà bếp, cứ như là đi vào một ngôi “nhà đen”, tất cả đều cháy thui ngoại trừ một mặt tường đã vỡ tung vì sức nổ.

Mặt tường nào chưa bung thì cũng bục thủng vì lửa cháy xuyên qua, chỉ còn lại bộ khung, khi nào sập xuống thì chỉ ông trời mới biết được. Một số dụng cụ bằng thép không gỉ như tủ ướp đông, giá bát đĩa, xe đẩy, bàn mổ cá thái thịt… đều bị lửa thiêu đen xỉn, bếp ga vốn dĩ màu đen, nồi soong đủ kích cỡ đều bị hun đen, tay cầm của chúng đã cháy sạch, ngay nền gạch men màu vàng và trần màu trắng cũng đều đen sì.

Hình Thụy An lại gỡ mặt nạ, “Căn bản có thể nhận ra rồi, anh xem, ở đây tất cả đen sì, nhất là cái trần nhà, chứng tỏ một điều.”

Cát Sơn hỏi dò, “Chứng tỏ lửa từ dưới bốc lên chứ gì?”

“Chứ lại không à?” Hình Thụy An ngồi xổm, tháo găng tay ra, sờ xuống mặt sàn vẫn cứng đanh, “Mặt sàn này đáng lẽ không thể cháy, không dẫn lửa, thực khó tưởng tượng trong điều kiện thông thường nó lại bị thiêu đen như thế này. Anh sờ thử mà xem có cảm giác gì?”

Cát Sơn cũng tháo găng tay, sờ lên những chỗ đen xỉn trên sàn nhà, “Thấy nham nhám sần sùi, có chỗ hơi dinh dính.”

“Anh nhìn những chỗ bị hun đen, có thấy đặc biệt không?”

Cát Sơn nhìn thêm một lúc, không nhận thấy có gì đặc biệt, anh đứng dậy bước mấy bước, “Ha, nhận ra điều này: không chỉ có một nơi có những hình loe ra, mà vừa rồi anh gọi là hình phễu…”

Hình Thụy An, “Tinh mắt đấy! Đúng thế. Có thể gọi là hình phễu, hoặc hình chữ V, là dấu hiệu bọn tôi vẫn tận dụng để điều tra phán đoán nguồn lửa bắt đầu từ đâu. Nói chung, lửa cháy sẽ bốc lên hoặc lan ra ngoài, trên tường và sàn sẽ có những vết hun đen theo hình chữ V đúng chiều hoặc xoay nganh. Nếu đồng thời phát hiện ra nhiều hình chữ V thì chứng tỏ được một điều.”

“Rằng có bao nhiêu nguồn lửa cháy?” Cát Sơn chưa biết mình phán đoán đúng hay sai, anh hơi cảm thấy bất an.

Hình Thụy An trịnh trọng gật đầu, “Ở phần lớn các sự cố hỏa hoạn, nguồn lửa cháy chỉ có một. Nếu bị vạ lây do vụ nổ và lửa tầng hai tạt xuống, thì chúng ta có thể nhận ra một nguồn lửa chính, nhưng rõ ràng là mặt sàn này có nhiều điểm là nguồn lửa, những hình chữ V xuất hiện khắp mặt sàn, bàn nhà bếp, tủ lạnh và các vật dụng khác, chứng tỏ một khả năng rất lớn là mặt sàn đều bốc cháy. Nguyên nhân thường gặp khiến mặt sàn có nhiều nguồn lửa là trên mặt sàn có nhiều vật dễ bén lửa, ví dụ xăng dầu, rượu cồn… Tôi biết, ngửi thì rất hại sức khỏe, nhưng nếu anh thử ngửi sẽ nhận ra mùi xăng dầu, và không rõ rệt lắm là mùi dầu diesel thoang thoảng. Phải đem đi xét nghiệm thì mới biết được. Hoặc đưa chó nghiệp vụ đến, chúng có thể đánh hơi nhận ra những điểm khác biệt rất nhỏ của các loại chất đốt.”

Cát Sơn càng nghe càng thấy khó hiểu, anh hít một hơi thật sâu, nhưng lập tức ho dữ dội. Vận dụng khứu giác không phải là cách để giám định. Anh hỏi, “Ý anh là có ai đó tưới xăng dầu ra sàn rồi phóng hỏa à?” Lòng càng cảm thấy không sao hiểu nổi.

Suốt quá trình kẻ xấu khống chế con tin, đương đầu với cảnh sát, Cát Sơn đều có mặt ở hiện trường. Anh chứng kiến vụ nổ và lửa bốc ra đều xuất phát từ tầng hai, liệu có phải kẻ xấu đã tưới xăng ở bếp trước, sau khi xảy ra vụ nổ tầng hai chúng mới chạy xuống bếp để châm lửa? Có lẽ chỉ có thể giải thích như vậy, nhưng gần như là vô lý, không thể xảy ra. Nổ, rồi cháy, bọn tội phạm cũng chỉ là người, chạy tháo thân và trốn cảnh sát còn chẳng kịp nữa là! Chúng không thể lại vòng xuống bếp để phóng hỏa. Huống chi, lầu đã cháy rồi, hà tất vẽ rắn thêm chân?

Hình Thụy An ngồi xổm xuống, soi đèn pin tìm kiếm trên mặt sàn, “Nếu đúng là có kẻ tưới xăng dầu từ trước, thì chẳng thể tìm được nhiều xăng dầu còn sót lại sau vụ cháy dữ dội như vậy. Nhưng nếu tìm kỹ thì có thể vẫn phát hiện ra chút ít đọng ở các góc tường, khe nứt của sàn…”

Nhưng Cát Sơn biết, nhà bếp này mới được tân trang, khó lòng tồn tại những kẽ nứt cho nguyên liệu cháy đọng lại. Trên sàn có một số vết nứt nhưng là do hậu quả của vụ nổ hoặc các vật dụng rơi xuống đất gây ra, xăng dầu bám trên sàn cũng đã cháy hết cả rồi.

Nhà bếp mới tân trang. Xăng dầu còn sót lại. Nhà bếp mới tân trang!

Cát Sơn bỗng nảy ra một ý, anh nhìn khắp nhà bếp đã được cơi nới mở rộng, diện tích lên đến bảy mươi mét vuông (thông thường, nhà bếp ở lầu Ba Khắc chỉ rộng ba mươi mét vuông), và chú ý đến một bồn nước to ở góc phía Đông Bắc. Nhà bếp này có hai bồn nước kích cỡ vừa phải, nhưng anh để ý đến cái bồn thấp hơn, đáy bồn cách mặt đất chừng nửa mét, rộng và sâu gấp đôi chậu rửa thông thường. Có thể dùng để rửa một lượng khá nhiều rau, thực phẩm. Anh bước lại gần. Trên nền nhà bên dưới bồn nước có một đám tro bụi, gần đó có một thanh kim loại, có lẽ vốn là cái cán chổi quét sàn hoặc lau sàn. Anh cúi xuống gạt đám tro ấy sang bên, rồi hào hứng gọi, “Anh Hình Thụy An!”

Bên dưới là một lỗ thoát nước, nắp chắn rác vẫn còn, nó đã bị lửa hun xám xỉn.

Hình Thụy An không đáp. Cát Sơn nhận ra mình hơi hấp tấp, vẫn đeo nguyên mặt nạ. Anh liền gỡ mặt nạ ra, rồi gọi lại. Lần này Hình Thụy An bước đến, soi đèn pin xuống. Bên dưới nắp chặn rác là một thứ chất lỏng.

“Anh đã tìm thấy báu vật rồi đấy!” Giọng Hình Thụy An cũng phấn khởi. “Lúc này có thể sơ bộ phán đoán rằng, lớp váng ở phía trên chính là dầu diesel!”

Cát Sơn đứng dậy lấy di động, bước ra sau bếp gọi Ba Du Sinh.

“Anh Sinh! Bút lục của các anh sẽ khó ghi chép mất rồi! Tình hình đang trở nên phức tạp. Lửa cháy ở bếp là do bị phóng hỏa.”

Hai tiếng hai mươi lăm phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng hồi sức ICU bệnh viên Nhân Dân số 6 Giang Kinh.

Tôn Nguyên Hổ đau quá tỉnh lại, rên rỉ, rồi lại lịm đi.

Cậu vẫn nhớ rõ bác sĩ nói với mình và một cảnh sát - rất có thể chỉ là nói với cảnh sát - rằng mình bị bỏng 20% toàn thân, bỏng độ 2. Cậu không dám tin ở tai mình nữa.

Chỉ 20% thôi ư? Sao mình có cảm giác 120% toàn thân đang bị thiêu đốt, chảy mủ và sưng vù?

Có cha mẹ làm chứng, từ bé cậu đã gặt hái lắm “thành tích” và cũng vì thế mà hôm nay bị cháy đến nông nỗi này chăng? Từng nghịch ngợm đủ trò, trèo tường ngã gãy cánh tay, đá bóng bị gãy chân, đánh nhau bị giập sống mũi, xuống sông bơi suýt chết đuối… nhưng chưa lần nào khốn khổ như hôm nay bị lửa thiêu.

Tra tấn kinh khủng thế này không ai chịu nổi.

Nửa tỉnh nửa mê, nhưng Tôn Nguyên Hổ vẫn cảm thấy có người đi lại bên giường, khẽ nói, lửa cháy rần rật trong nhà bếp… cảm giác như mình đang trở lại Tiêu Tương, ngửi thấy mùi dầu diesel khét lẹt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện