Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 66: 66: Nhớ Nàng





Lâm Sơ quyết sẽ không nói ra chuyện mình với cô nương kia tráo đổi thân thể, cả chuyện các sư huynh Tiên Đạo Viện đặc biệt thích “Chiết Trúc sư muội” nữa.

Lý do là chuyện này thực sự quá mất mặt, mà hắn thì không muốn mất mặt trước biểu ca một chút nào.
Hắn chỉ có thể lảng tránh, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ta quen một cô nương trong Diễn Võ Trường, phụ thân nàng bị trọng thương, cần bạch cốt hoa trị liệu.”
Biểu ca bước đến: “Sau đó nhờ ngươi đi Vạn Quỷ Uyên hái bạch cốt hoa?”
Lâm Sơ: “Ừm.”
“Vạn Quỷ Uyên hiểm ác như thế nào, vậy mà nàng để ngươi tự đi một mình, chắc chắn là bụng dạ khó lường.”
“Có lẽ nàng không phải người xấu đâu,” Lâm Sơ giống như đang bị thẩm vấn, chột dạ sờ sờ mũi, “Với cả chúng ta sẽ không gặp mặt, nàng chỉ cần ta gửi bán bạch cốt hoa ở Tàng Bảo Các, sẽ trả ta ngọc phách tương ứng.”
Hắn phát hiện, lúc hắn nói chuyện với biểu ca, vậy mà vô cùng lưu loát, logic rõ ràng, không biết bởi vì biểu ca tính tình rất tốt, không làm hắn thấy lo lắng, hay bởi vì ngữ khí và vẻ mặt biểu ca lúc này thật ôn nhu, giúp hắn nâng cao khả năng biểu đạt ngôn ngữ.
“Ngươi có thêm một vài bằng hữu, cũng tốt,” ngữ khí biểu ca hòa hoãn xuống, “Nhưng nhất định phải chú ý đề phòng.

Đặc biệt là con gái, đừng để các nàng lừa gạt.”
Lâm Sơ gật gật đầu: “Ừm.”
Biểu ca cuối cùng cũng buông tha hắn: “Nếu như thế, chờ ta khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau đi về phía tây đến Vạn Quỷ Uyên, vừa lúc vận dụng Tịch Diệt châm.”
Lâm Sơ: “Đa tạ.”
Lăng Tiêu cười một cái: “Không cần đa tạ, sau này nếu kết bạn với ai, nhất định phải nói rõ ràng cho ta, tránh gặp phải đồ đệ hiểm ác.”
Lâm Sơ cố gắng làm ra vẻ ngoan ngoãn: “Được.”
Biểu ca có vẻ rất vui sướng: “Xuống ăn sáng thôi.”

Bọn họ cùng nhau xuống lầu, dưới lầu, Thương Mân đang ngồi cạnh cửa sổ, vẫy tay với bọn họ: “Lâm sư đệ, Lăng huynh!”
Trong mấy cô gái Phượng Hoàng Sơn Trang, Lăng Bảo Trần và Lăng Bảo Thanh cũng đã xuống núi, nhìn thấy Lăng Tiêu, tiến lên chào hỏi: “Công tử, đã lâu không gặp! Trước khi chúng ta đi Học Cung, Đại trang chủ cứ nhắc người mãi đấy!”
Lăng Tiêu nói: “Cuối năm ta sẽ trở về thăm mẫu thân.”
Lăng Bảo Trần: “Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta chưa sum họp với nhau.”
Các nàng lại hỏi cặn kẽ trận chiến hôm qua của Lăng Tiêu trên Huyễn Đãng Sơn, nghe xong cảm thán: “Nguy hiểm quá, may mà công tử đã luyện thành ‘Niết Bàn Sinh Tức’.”
Lăng Tiêu không nói gì.
Các nàng lại hi hi ha ha trêu chọc Lâm Sơ.
Lăng Tiêu nói: “Đừng khi dễ hắn.”
Các cô nương: “Công tử, người cũng thử khi dễ hắn đi, sẽ biết vui vẻ thế nào nha!”
Lâm Sơ: “?”
Các ngươi chuyện tốt không làm, cứ đi dạy hư biểu ca làm gì.
Các nàng nói chuyện xong lại quay về bàn mình ăn cơm.

Còn hai người họ được Thương Mân gọi sang, liền đến ngồi xuống đối diện Thương Mân.
Lúc bọn họ đi, mèo đen vẫn còn đang ngủ, vừa mới ngồi xuống, đã thấy mèo ta đứng ở đầu cầu thang, nhìn xung quanh vài cái, cộp cộp cộp chạy xuống lầu, nhảy phắt vào lòng Lâm Sơ.
Thương Mân hỏi: “Lâm sư đệ, mấy ngày nữa mọi người sẽ lần lượt xuống núi, ngươi đang định đi đâu vậy?”
Lâm Sơ đáp: “Vạn Quỷ Uyên.”
Thương Mân: “Đó là một nơi rất tốt để rèn luyện võ công đấy.”
Lăng Tiêu: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta sao?”

Thương Mân: “Có thể, ta đang muốn luyện công phu, cần phải đến một nơi rất nhiều hung thú ác quỷ để tôi luyện.”
Lăng Tiêu: “Vạn Quỷ Uyên có vẻ cũng được.”
Thương Mân: “Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi!”
Nói xong, ba người họ lại ngồi đợi trong chốc lát, tiểu đồng của khách điếm bưng cơm lên, Tiên Hương khách điếm chỉ phục vụ trà, rượu “Túy Nhập Đào Nguyên”, cùng cơm trắng đơn giản, mặc dù đơn giản, nhưng hương vị lại rất huyền diệu, cho người ta cảm giác như lạc vào chốn thần tiên.
Lâm Sơ đưa cho mèo đen một đĩa cơm nhỏ, vậy mà nó cũng chậm rì rì ăn vài miếng.
Lâm Sơ nhớ ra một vấn đề, hiện giờ mèo đen đang ở đây, vậy làm sao dẫn mấy đệ tử còn lại đến cửa kho trên Huyễn Đãng sơn được?
Hắn hỏi mèo: “Ngươi mặc kệ những người khác sao?”
Mèo ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Meo.”
Chỉ thấy sơn môn bốc lên sương mù dày đặc, sau đó ngay lập tức tan biến.
Lâm Sơ: “……”
Hóa ra mèo ta có thể tùy ý điều khiển mọi thứ trên Huyễn Đãng Sơn, bất kể ở đâu đi chăng nữa.

Nếu là như vậy, thế mà nó còn siêng năng dẫn đệ tử đến các kho, quả nhiên là một con mèo chỉ muốn vuốt lông đây mà?
Lăng Tiêu cũng nhìn mèo, hỏi nó: “Ngươi có tên không?”
“Meo.”
Lăng Tiêu cười nói: “Không có tên, thế kêu ngươi là mèo.”
Mèo ta “Méo” một tiếng ngắn ngủi, có vẻ rất bất mãn, sau đó vèo một cái nhảy khỏi lòng Lâm Sơ, đi lên lầu.
Cơm nước xong, bọn họ trở về phòng mình, Lăng Tiêu muốn điều tức dưỡng thương, cũng quay về phòng.

Lâm Sơ định sang phòng Lăng Tiêu lấy cuốn 《 Tịch Diệt 》 mang về phòng mình để đọc —— biểu ca bây giờ không còn hôn mê nữa, không cần hắn chăm sóc, có thể về lại phòng mình ở cách vách rồi.
Không ngờ, vừa bước vào cửa, đã thấy 《 Tịch Diệt 》 bị mèo đen ngậm lấy kéo xuống đất, xé rách ba trang.
Tờ thứ nhất, móng vuốt cào một cái lên chữ “Tạ”, tờ thứ hai là chữ “Thanh”, tờ còn lại là chữ “Viên”.
—— có thể tìm được ba chữ này trong quyển sách, cũng là làm khó nó.
Lăng Tiêu hỏi: “Ngươi tên Tạ Thanh Viên?”
“Meo.”
Meo xong, lại nhảy về giường, an tường nằm xuống.
Xem ra đây đúng là tên của nó rồi.
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cái tên này, tạ là họ thì không nói, viên là tròn, đúng là nó tròn thật, còn thanh thì không đúng lắm, có thể thấy tên này có chút hữu danh vô thực*.

(tên không đúng với sự thật)
Lăng Tiêu phảng phất như suy tư gì đó: “Diệp Đế từng là chủ nhân của ngươi?”
Mèo không đáp.
Lăng Tiêu: “Nghe đồn Diệp Đế từng nuôi một con mèo đen.”
Diệp Đế —— từng là chủ nhân của Chiết Trúc kiếm, cũng là người sáng tạo ra 《 Trường Tương Tư 》, là Tiên Đế cư ngụ ở Phù Thiên Tiên Cung lâu nhất, ngàn năm qua đi, chỉ còn vài lời đồn đãi không biết thật giả về y.

Bất quá, nếu mèo này là mèo của y, cũng không có gì lạ khi nó sẽ trở thành Thủ Sơn Nhân của Huyễn Đãng Sơn.
Mèo tựa như không cao hứng lắm, chui vào trong chăn.
Lâm Sơ sờ sờ chăn vài cái, lấy lại cuốn sách, cáo biệt Lăng Tiêu, quay về phòng bên cạnh.
Ước chừng nửa canh giờ sau, ngọc phù bỗng nhiên sáng lên.
Hắn cầm lên xem, thấy mặt trên hiện lên bốn chữ: “Tiêu Thiều ứng chiến.”
Lâm Sơ: “!”

Làm sao bây giờ.
Hôm qua trên người biểu ca xuất hiện Chân Ngôn Chú, hắn gấp quá, định thông qua Tiêu Thiều liên lạc Đại tiểu thư, mới phát đi ước chiến.

Nhưng hiện giờ Lăng Tiêu đã thoát khỏi nguy hiểm, Chân Ngôn Chú cũng không phải do Bắc Hạ làm hại, hắn nên giải thích với Tiêu Thiều thế nào bây giờ?
Làm bộ muốn đánh nhau?
Hắn nắm chặt ngọc phù, tiến vào Thượng Lăng Mộng Cảnh, sau khi chào hỏi Mộng tiên sinh liền tiến vào Diễn Võ Trường.
Tiêu Thiều vẫn là bộ dáng lần đầu gặp gỡ, một thân áo đen, ngón tay lãnh bạch nắm lấy tuyết ngọc trường tiêu, trên mặt là mặt nạ màu bạc hoa mỹ phức tạp, nhìn không rõ biểu tình, nhưng cả người đều để lộ ra một vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng, “Ta không muốn nói chuyện với ngươi”.
Lâm Sơ rơi xuống đối diện y.
Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Ngươi tìm ta?”
“Hôm qua đúng là muốn tìm ngươi,” cuối cùng Lâm Sơ vẫn quyết định thành thật nói ra chân tướng, “Nhưng bây giờ không cần nữa.”
Tiêu Thiều: “Ừ.”
Lâm Sơ: “……”
Bầu không khí nhất thời lâm vào tĩnh mịch, một lúc sau, Tiêu Thiều hỏi: “Chuyện gì?”
“Có chuyện muốn tìm Lăng Phượng Tiêu, ta không có cách nào liên lạc với nàng ……” Lâm Sơ nói, “Nhưng bây giờ không cần nữa.”
“Không cần?” Tiêu Thiều hỏi, “Ngươi không nhớ nàng sao?”
Lâm Sơ: “…… A?”
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, hắn mới rời khỏi Học Cung bất quá bảy tám ngày mà thôi, ngày thường ở chung với biểu ca hòa hợp, quả thật rất ít khi chủ động nghĩ về Đại tiểu thư.
Hắn nói: “Vẫn tốt.”
Tiêu Thiều: “Vẫn tốt?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hỏi: “Mấy ngày gần đây nàng đang làm gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện