Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 87: 87: Gặp Người Lớn





Chu Đạt Sinh nghe Chu Du nói Tết âm lịch muốn cùng Tôn Hoài Cẩn về nhà thì cũng không nói gì, ông trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi thở dài.
"Haizz, thật là nữ đại bất trung lưu* a..."
*Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm
Chu Du bị cảm giác buồn bã của ông chọc cười, tiểu cô nương thò lại gần ôm lấy ông: "Ba nhìn xem, Tôn lão đầu đã hiểu rõ tường tận nhà chúng ta như vậy, còn con thì chả biết gì về ba mẹ anh ấy.

Việc này quá không công bằng rồi, ba chờ con đi thăm bọn họn về con sẽ kể cho ba!"
Chu Đạt Sinh được áo bông nhỏ của mình quan tâm, tâm hồn dần dần ấm áp trở lại.

Ông sờ sờ đầu dưa của con gái: "Vậy con cũng nên nói cho mẹ con biết một tiếng.

Đến bây giờ mẹ con cũng chưa biết chuyện giữa con và Tiểu Tôn, nếu mà bây giờ con không nói, sau này bà ấy biết mình bị con lừa gạt sẽ rất tức giận."
"Không cần phải vội, dù cho trời có sập xuống thì ba vẫn là số một trong lòng con!"
Tuy nói như vậy nhưng vào ban đêm Chu Du vẫn gọi điện thoại cho Ngô Tú Trân, thông báo cho bà về chuyện của cô và Tôn Hoài Cẩn.
Cô còn cho rằng Ngô Tú Trân sẽ không vui, kết quả không nghĩ tới Ngô Tú Trân ở đầu bên kia cứ thế mà cười ra tiếng.
"Mẹ, mẹ cười cái gì?" Chu Du rất ít khi thấy Ngô Tú Trân cười vui vẻ như vậy, thậm chí cô còn hơi hoảng sợ: "Mẹ đừng như vậy, con sợ."

"Con sợ cái rắm, cứ làm như mẹ của con bị điên ý."
Ngô Tú Trân cuối cùng cũng dừng cười, nhân tiện mắng Chu Du một câu để cô bình tĩnh lại.
"Con không nhớ ba của Tôn Hoài Cẩn thật à? Có một lần mẹ dẫn con đến tiệc rượu, ba của nó rất thích con, vẫn không ngừng khen con, nào là lớn lên đặc biệt xinh đẹp, đứng cùng con của ông ấy thì đúng là đôi trai tài gái sắc."
"..."
Thành thật mà nói, mấy ông chú như vậy cô đã gặp qua không phải một trăm thì cũng có đến mấy chục người, cô nhớ được mới là lạ.
Chu Du cũng không lấy làm lạ, bọn họ coi nhau là bạn làm ăn chứ nào ai biết được con cái nhà đối phương mặt mũi như nào, không biết nói gì nên cứ tùy tiện khen vài câu tài giỏi rồi xinh đẹp này nọ.
Từ trước tới giờ Chu Du cũng chỉ lắng nghe theo phép lịch sự thôi, ai mà ngờ chuyện này lại thành thật.
Ngô Tú Trân hiển nhiên cũng không khác với suy nghĩ của Chu Du là bao, vừa nói vừa cười: "Trời ơi, con gái của con cứ thế mà bị cướp mất, quả thực là muốn mệnh..."
Chu Du bị tiếng cười của bà lây nhiễm, hai người cách điện thoại cười thành một đoàn, sau khi cười xong Ngô Tú Trân mới nói với cô: "Thật tốt, Tôn Hoài Cẩn rất xứng đôi với con.

Khi nào hai nhà gặp mặt thì con nói cho mẹ, mẹ sẽ dành thời gian trở về."
"..." Có phải mẹ quá tích cực rồi không!
Chu Du đã không nhớ rõ lần cuối cùng Ngô Tú Trân tích cực như vậy là khi nào, đột nhiên cô cảm thấy buồn: "Mẹ, gần đây mẹ thế nào rồi?"
"Mẹ thì có thể thế nào được chứ, còn không phải là mỗi ngày đều đi làm sao." Ngô Tú Trân nói: "Con phải học hỏi Tôn Hoài Cẩn nhiều vào, cậu ấy từ khi lên đại học đã bắt đầu theo ba mẹ đi mọi nơi để mở rộng mối quan hệ.

Còn con thì sao? Không lẽ con định sau này làm kế toán đấy à?
"..."
Ngô Tú Trân ngay cả kế toán mà cũng biết, xem ra hôm nay không thể tiếp tục nói chuyện nữa rồi.
Tết âm lịch rất nhanh đã đến, vị kế toán nào đó sau khi nhận tiền mừng tuổi của Chu Đạt Sinh xong thì đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo thoại nhìn vừa ngoan vừa dễ thương.

Khi ở trong phòng thử đồ cô nhịn không được mà selfie một cái rồi gửi cho Tôn Hoài Cẩn.
[Không thể nói]: Đẹp.
[Không thể nói]: Mua để đi gặp ba mẹ tôi à?
Tên này rõ ràng đã biết mà còn cố hỏi.
Chu Du đối với hành động này của anh vô cùng khinh bỉ, chỉ trả lời hai chữ: Làm trò!
[Không thể nói]: Bao nhiêu tiền?
Chu Du tùy tiện trả lời "1 vạn" xong thì cùng Lý Triệt Triệt đi ăn lẩu.


Ăn xong cầm điện thoại lên thì thấy quả nhiên Tôn Hoài Cẩn gửi tiền lại cho cô, một con số đặc biệt ấu trĩ 15200.
Cô không còn mặt mũi nào mà bảo bộ quần áo này sau khi được giảm giá thì mất 1 vạn thiếu một số không: Sao anh không trực tiếp chuyển 5201314 đi cho nó ngầu.
[Không thể nói]: Tôi tạm thời chưa có từng ấy tiền, phải để em chịu ủy khuất hai năm nữa rồi.
[Không thể nói]: Em đang ở chỗ nào, tôi tới đón em.
Đúng như Ngô Tú Trân nói, Tôn Hoài Cẩn gần đây luôn tham dự các cuộc họp cùng với ba của anh, có vẻ như anh sắp trở thành người kế nghiệp công ty rồi.
Chu Du tự biết bản thân mình là một người chăn ngựa thì không thể nào đầu tư vào tài chính được nên cô dứt khoát thản nhiên mà tiếp nhận sự thật bản thân không bằng Tôn Hoài Cẩn, không sinh ra ở vạch đích như anh.

Truyện hay luôn có tại || Т г u m T r u у e И.

VN ||
Cô trả lời lại: Thôi, hai ngày nữa thôi là em phải đi gặp ba mẹ anh, em muốn cùng Báo nhỏ hưởng thụ nốt quãng thời gian còn lại của thế giới hai người.
[Không thể nói]:...
[Không thể nói]: Thế à, nhưng mà em ấy đã gửi định vị cho tôi rồi.
"..."
Chu Du vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lý Triệt Triệt đang giả vờ giả vịt làm như không biết chuyện gì cả.
Mẹ nó, có nội gián!
- --
Buổi gặp ba mẹ của Tôn Hoài Cẩn đã được quyết định vào buổi trưa, tầm hơn mười giờ Chu Du sẽ đến đó trước.

Tiểu cô nương hôm nay đặc biệt xõa tóc, trên người mặc cái áo khoác trắng lần trước cô chụp cho anh xem, ở bên trong là một chiếc váy dài vừa ngoan ngoãn lại vừa điềm tĩnh, dưới chân đi một đôi giày cao gót tinh xảo.
Cô giống như một cái móc treo quần áo vậy, nếu như người khác mặc thì nhìn trông rất mập mạp nhưng mặc trên người cô nhìn vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Tôn Hoài Cẩn không đợi cô xuống xe đã ôm cô lên: "Quá đẹp, để tôi thưởng thức trước một lát."
Anh rất ít khi nói mấy lời kiểu này, xem ra hôm nay anh đối với một thân quần áo của cô rất vừa lòng.
Chu Du cười khúc khích nói: "Ái chà chà, Tôn lão đầu thì ra là thích kiểu em gái mềm mại đáng yêu như này à, đúng là thẳng nam mà."
Tôn Hoài Cẩn cảm thấy mình như bị cô mắng nhưng lại không có chứng cứ.

Nếu không phải anh sợ cô chưa kịp vào nhà mà lớp trang điểm đã trôi hết thì anh đã trực tiếp tử hình cô ở trên xe này luôn rồi.
Hai người lại ôm trong chốc lát, điện thoại của Tôn Hoài Cẩn vang lên, anh ấn nhận, hai người cách nhau thật sự rất gần nên Chu Du cũng có thể nghe được âm thanh từ đầu dây bên kia:
"Tôn Hoài Cẩn con làm cái quỷ gì vậy, ôm con dâu ở ngoài đấy ăn mảnh đúng không? Ba mẹ lại không mù, cái xe kia của con đã đỗ ngoài đấy bao lâu rồi! Nhanh đem người dẫn vào, chúng ta cũng muốn thấy mặt con dâu đấy!"
Chu Du: "..."
Tôn Hoài Cẩn: "..."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện