Tiên Hồng Lộ
Chương 276: Nghịch Linh huyết cường đại
Lệnh Hồ Tùng khẽ quát ngăn Dương Phàm lại, Dương Phàm kích động lên tiếng:
- Tiền bối còn dị nghị gì?
Vẻ mặt Dương Phàm kinh ngạc.
- Lão phu có một yêu cầu.
Lệnh Hồ Tùng vẻ mặt lạnh lùng nói.
- Yêu cầu gì?
Trong lòng Dương Phàm phỏng đoán, không biết lão hồ ly này muốn giở trò gì. Đối phương dù sao cũng là Kim Đan bậc cao sống mấy trăm năm, đủ để cho hắn kiêng kị trong lòng. Ánh mắt Lệnh Hồ Tùng sáng quắc nhìn chăm chú Dương Phàm, đôi môi khẽ mở, sử dụng bí thuật truyền âm nói:
- Nếu lào phu có gì bất trắc. Dương dược sư cần phải dốc hết toàn lực bảo hộ Tịch nhi cùng đại đệ tử của ta chạy thoát.
- Nhất thiết phải vậy sao?
Dương Phàm khẽ nhướng mày lên, mơ hồ cảm nhận được một khí thế không thể kháng cự. Thái độ Lệnh Hồ Tùng không khỏi rất cương quyết
- Hừ. Dương dược sư! Ngươi nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích, tặng cho lão phu bí dược quý hiếm sử dụng trong thời khắc mấu chốt đây là có chủ ý gì?
Trong mắt Lệnh Hồ Tùng thần quang lóe ra. tiếp theo chậm rãi nói:
- Vì huyết mạch và truvền thừa của môn phái. Lệnh Hồ Tùng ta nguvện hy sinh tấm thân già này, nhưng nếu ngươi nghĩ rằng lão phu không hay biết gì khi bị sai khiến vậy mười phần sai rồi.
Nghe lời nói ấy, Dương Phàm không khỏi xấu hổ. Tâm tư của hắn quả nhiên không qua mắt được lão hồ ly sống mấy trăm năm này. Chỉ có làm cho thực lực Lệnh Hồ Tùng tăng lớn, khống chế đại bộ phận hỏa lực của quân địch. Dương Phàm mới có cơ hội chạy trốn. Bằng không, với hai Kim Đan bậc cao, cộng với hơn hai mươi Trúc Cơ Kỳ thực lực mạnh mẽ, cho dù thực lực Dương Phàm có cường thịnh hơn gấp đôi cũng chạy không thoát. Cho nên, trên một góc độ nào mà nói Dương Phàm xuất ra Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết trân quý này cho Lệnh Hồ Tùng sử dụng. đích xác có thành phần lợi dụng là chủ yếu.
- Nếu ngươi ngay cả điểm ấy cũng không đáp ứng lão phu làm sao có thể để ngươi sai khiến một cách vô ích được?
Lệnh Hồ Tùng hơi trào phúng nói.
- Lệnh Hồ tiền bối nói có đạo lý.
Dương Phàm khẽ thở dài, đối phương đích xác không có nghĩa vụ để cho mình sai khiến một cách miễn phí. Nhưng hắn cũng biểu đạt chỗ khó xử của chính mình:
- Tuy nhiên. Dương mỗ chỉ có thể căn cứ tình hình thực tế mà cố hết sức, nếu tiền bối có thể kiềm chế đại đa số hỏa lực của quân địch. Dương mỗ nhiều nhất chỉ có thể dẫn theo một hai người chạy trốn. Nếu tình huống hiểm ác hơn một chút vậy khó có thể cam đoan rồi
- Điểm này lão phu hiểu được, trong hai người ta muốn ngươi bảo hộ thì an toàn sinh mệnh của Tịch nhi được ưu tiên. Cho dù ngươi phải trả một giá nhất định cũng phải giúp nó còn sống rời khỏi đây.
Ánh mắt Lệnh Hồ Tùng sáng ngời nói.
- Được. ta đáp ứng lão.
Dương Phàm đồng ý, muốn cho lão hồ ly này cam tâm để mình sai khiến, khẳng định phải trả một cái giá nhất định. Hai người đều dùng truyền âm để trao đổi, người bên cạnh đều không nghe được. Sau đó. Lệnh Hồ Tùng truyền âm dặn dò đại đệ tử cùng Lệnh Hồ Tiểu Tịch một phen rồi mới bắt đầu tổ chức chúng tu sĩ xuất phát. Dương Phàm cầm trong tay một giọt Thứ phẩm Nghịch Linh Huvết giao cho Lệnh Hồ Tùng căn dặn nói:
- Tiền bối tốt nhất có thể vừa nhìn thấy tu sĩ cùng giai liền lập tức sử dụng linh huyết này.
Lệnh Hồ Tùng gật gật đầu, phân phó tu sĩ mở đường vào mặt đạo ra. đồng thời lại hỏi Dương Phàm:
- Không biết Nghịch Linh Huyết này có thể gia tăng thực lực của lão phu lên bao nhiêu?
- Khoảng gấp rưỡi, tác dụng phụ sau khi sử dụng rất nhỏ, điểm này vãn bối có thể cam đoan.
Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết này chính hắn cũng chưa từng sử dụng. không dám nói quá mạnh mẽ.
- Nếu đúng như lời ngươi nói, lão phu hẳn là có thể khống chế được hai tu sĩ cùng giai, tuy nhiên điều ta lo lắng duy nhất chính là hai gã Kim Đan bậc cao kia sẽ tách ra hành động.
Lệnh Hồ Tùng thấp giọng nói.
- Nếu là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bị trọng thương. Dương mỗ còn có thể ứng phó một chút.
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Vậy là tốt rồi, bọn họ muốn chống lại ta sau khi dùng bí dược ít nhất cần một gã tu sĩ cùng giai trạng thái toàn thịnh, cộng với ngoài mười tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ liên thủ nữa.
Lệnh Hồ Tùng khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cũng có vài phần kinh dị, không nghĩ tới Dương Phàm đủ tự tin có thể ứng phó với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bị trọng thương kia. Chẳng lẽ lời hắn nói trước đó từng chém giết tu sĩ mới bước vào Kim Đan bậc cao cũng không phải nói bậy?
Oanh ầm ầm!
Rất nhanh, trung niên họ Tôn tông chủ Tiên Lai Tông kia đã mở thông đạo ra.
- Mọi người theo lão phu nhất tề xuất phát, dựa theo kế hoạch vừa thương nghị mà làm.
Lệnh Hồ Tùng ra lệnh một tiếng, mấy chục tu sĩ theo thực lực mạnh yếu lần lượt tiến về phía trước. Lệnh Hồ Tùng đi đầu tiên, theo sau là Dương Phàm. Lệnh Hồ Tiểu Tịch cùng trung niên họ Tôn. Dương Phàm đại khái quét mắt mấy lần, thực lực bên ta như sau:
Kim Đan bậc cao: duy nhất có Lệnh Hồ Tùng.
Trúc Cơ Kỳ: tính cả chính mình trong đó tổng cộng năm người.
Còn lại hơn hai mươi tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.
Tổng cộng ước chừng hơn ba mươi người.
Đoàn người theo thông đạo đi lên mặt đất, ước chừng sau thời gian nửa chén trà nhỏ, đã có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ phía trước. Mà lúc này, hai cỗ thần thức cường đại một trước một sau quét tới. đều là cấp bậc Kim Đan sơ kỳ, tuy nhiên một đạo thần thức trong đó lộ vẻ suy yếu. Hiển nhiên là Kim Đan bậc cao bị trọng thương kia. Tinh thẩn Lệnh Hồ Tùng rùng mình, thân hình hóa thành một làn quỷ mị. "vèo" một tiếng đã bay trước tới lối vào thông đạo.
- Ha ha ha! Để ta xem các ngươi chạy đi đâu?
Tại cửa vào thông đạo bí mật phía hậu sơn Tiên Lai Tông. Từ Phong cười dài một tiếng, dáng vẻ một bộ nắm chắc thắng lợi. Giờ phút này lân cận cửa vào có bốn năm mươi người mai phục, số lượng so với trong tưởng tượng của Dương Phàm còn muốn nhiều hơn.
- Sao lại thế này, không ngờ đến đây nhiều người như vậy!
Thần thức Lệnh Hồ Tùng đảo qua. sắc mặt đại biến.
- Có thể là viện binh đến rồi
Dương Phàm vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Chúng ta đã không còn đường lui!
Mà ngay lúc đó, cỗ thần thức cường đại hơn từ phía trước quét đến, dĩ nhiên chính là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Phải biết rằng, sau khi bước vào bậc cao, mặc dù chỉ chênh lệch một tiểu cảnh giới. thực lực cũng kém rất lớn.
- Chẳng lẽ trời cũng muốn diệt Tiên Lai Tông của ta?
Lệnh Hồ Tùng vẻ mặt bi thống tuyệt vọng, trong mắt dường như mất đi sức sống. Sự tình thay đổi thường xuvên không phát triển dựa theo suy đoán, vốn tưởng rằng chỉ cần ứng phó với hai gã Kim Đan sơ kỳ bậc cao. Mà hiện tại lại nhiều thêm một gã tu sĩ đã ngoài Kim Đan trung kỳ, sao có thể không khiến Lệnh Hồ Tùng tuyệt vọng.
- Cho dù chết, chúng ta cùng phải đánh một trận.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một vẻ kiên quyết. Đồng thời cũng thầm than vận khí của mình không tốt, vì cái gì lại bị truyền tống đến La Sơn Quốc đang trong đại chiến Tu Tiên giới chứ. Sắc mặt Lệnh Hồ Tùng âm tình bất định, sau đó lại lộ ra vài phần dữ tợn:
- Nói rất đúng, cho dù chết cũng phải đánh bọn chúng một trận.
- Tất cả tu sĩ Tiên Lai Tông nghe lệnh, giữ nguyên kế hoạch hành động. Nếu không có cơ hội chạy trốn thi dốc sức tử chiến!
Lệnh Hồ Tùng cao giọng quát một tiếng, đưa giọt Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết mà Dương Phàm tặng cho vào miệng nuốt xuống. Chất lỏng màu lam trong suốt vừa rơi vào trong miệng lập tức tan chảy, dùng tốc độ khủng bố thấm vào các nơi trong thân thể.
"Hưu"
Lệnh Hồ Tùng nhân cơ hội này bay ra khỏi cửa vào mật đạo. Hắn vừa lao ra lập tức nghênh đón mười mấy kiện Pháp Bảo công kích.
- Giết!
Trong đôi mắt Lệnh Hồ Tùng tỏa ra tinh quang màu lam, hàn quang màu lục quanh thân thể tăng vọt, ngoài thân cũng hình thành một khải giáp màu tím xanh xem ra là một kiện Pháp Bảo phòng ngự.
Oanh!
Kim Đan bậc cao đột nhiên bộc phát khí thế cường đại, một mãnh thủy triều màu xanh thẫm lan tỏa ra bốn phương tám hướng, bao phủ trong phương viên mấy trượng, những Pháp Bảo công kích của những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia giống như con thuyền nhỏ giãy giụa trong giông bão, tốc độ giảm đi, uy thế tiêu tán hơn phân nửa.
"Đây là thực lực Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong."
Dương Phàm từ trong mật đạo theo sau lao ra, mặt lộ vẻ khiếp sợ. Đều là Kim Đan sơ kỳ, thực lực Lệnh Hồ Tùng so với Trác Kinh kia ít nhất cường đại hơn gấp đôi. Một người là Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, một người mới bước vào Kim Đan còn chưa kịp củng cố.
- Ha ha. lưu lại cho ta!
Một trung niên nam tử bên cạnh Từ Phong, sắc mặt lộ vẻ suy vếu phi thân lại trước, cầm trong tay một cái hồ lô màu xanh, trong tay linh quang lóe ra. Một mảnh quang vụ màu xanh từ trong hồ lô tỏa ra bao trùm về phía đám người Lệnh Hồ Tùng. Đám người Dương Phàm vừa ra khỏi cửa vào liền cảm giác được một cổ phong lực quỷ dị khiến cho mọi người hành động trở nên dị thường khó khăn. Phàm là tu sĩ nào lâm vào trong mảnh quang vụ màu xanh này tốc độ di chuyển đều giảm đi, ngay cả quân địch cũng đồng dạng. Xem ra trung niên Kim Đan bậc cao kia lường trước được mọi người sẽ có ý tưởng đánh bất ngờ mới thi triển Pháp Bảo này.
- Nhất định phải giết chết hắn, bằng không chúng ta không có hy vọng chạy thoát. Vào thời khắc nguy cơ. Dương Phàm lập tức truyền âm cho Lệnh Hồ Tùng.
"Rống"
Đột nhiên, thân thể Lệnh Hồ Tùng trở nên cứng đờ phát ra một trận rống gầm kinh hồn động phách, ngoài thân ngưng kết một tầng quang mang màu lam quỷ dị, cơ thể cả người lấy một loại phương thức quỷ dị bành trướng.
- Không tốt. hắn muốn thi triển bí thuật!
Từ Phong kinh hô một tiếng, trong tay bắn ra một đạo hàn quang màu xanh dài ba thước đâm thẳng hai tròng mắt của Lệnh Hồ Tùng.
"Ầm!"
Trong cơ thể Lệnh Hồ Tùng bộc phát ra một cỗ hơi thở áp chế, tiện tay vung lên một đạo quang mang hình cung màu lung ầm ầm bắn ra, không chỉ đánh tan công kích của Từ Phong, còn một hơi giết chết bốn năm tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
- Đây là bí thuật gì, thật đáng sợ! Không ngờ khiến cho thực lực của hắn tăng gần như gấp đôi!
Trung niên có vẻ suy yếu cầm trong tay hồ lồ màu xanh kinh hãi nói.
"Công hiệu của Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết so với trong tưởng tượng còn cường đại hơn, vốn tưởng rằng nhiều nhất có thể tăng thực lực gấp rưỡi, lại không nghĩ rằng có thể giúp thực lực Lệnh Hồ Tùng tăng lên gấp đôi!"
Dương Phàm cùng âm thầm kinh hãi.
"Hiệu quả của bí dược kia không ngờ nghịch thiên như thế, càng kỳ quái chính là cơ thể của ta chỉ có chút hơi tê dại không có bất cứ cảm giác khó chịu nào."
Lệnh Hồ Tùng trong lòng mừng như điên.
- Đi chết đi!
Thân hình Lệnh Hồ Tùng như tia chớp lao về phía trung niên đã suy yếu kia. Thực lực tu sĩ bậc cao vốn đã rất mạnh, nếu thực lực tăng cao gấp đôi vậy quả thực không thể tưởng tượng.
"Hưu Oanh"
Trong thời gian chớp mắt. Lệnh Hồ Tùng đột phá tất cả tầng phòng ngự, khiến cho vòng vây chung quanh tách ra một nửa, tử thương mấy người.
- Không xong!
Trung niên nhân suy yếu kia sắc mặt trắng bệch, muốn tránh cũng không kịp, trong lúc rơi vào đường cùng liền nâng hồ lồ màu xanh trong tay lên nhắm về phía Lệnh Hồ Tùng, bên trong lập tức bắn ra một cột sáng màu xanh hiển nhiên muốn lấy công làm thủ.
"Ầm"
Lệnh Hồ Tùng vung một chưởng đánh cho cột sáng màu xanh tan thành bột phấn, chợt một cỗ lực lượng to lớn trực tiếp chém xuống trung niên nhân suy yếu này. "Phốc" một tiếng, sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của trung niên kia, hắn còn chưa kịp bỏ chạy đã bị một quyền của Lệnh Hồ Tùng đánh vào lồng ngực. Mới được thời gian hai ba lần hô hấp, Lệnh Hồ Tùng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai diệt chết một gã Kim Đan cùng giai đang bị thương.
Thực lực này thật sự đáng sợ, tu sĩ Kim Đan bình thường căn bản không phải là đối thủ.
- Ha ha ha! Hôm nay để Lệnh Hồ Tùng ta diệt sát tất cả các ngươi!
Lệnh Hồ Tùng ngửa mặt lên trời cười dài, tràn ngập hào hùng, đồng thời truyền âm cho đám người Dương Phàm:
- Các ngươi chạy mau. lão phu yểm hộ cho các ngươi!
- Được!
Dương Phàm trong lòng mừng thầm, kéo cánh tay nhỏ bé của Lệnh Hồ Tiểu Tịch hướng về một kẻ hở mà phá vây ra ngoài
- Tiền bối còn dị nghị gì?
Vẻ mặt Dương Phàm kinh ngạc.
- Lão phu có một yêu cầu.
Lệnh Hồ Tùng vẻ mặt lạnh lùng nói.
- Yêu cầu gì?
Trong lòng Dương Phàm phỏng đoán, không biết lão hồ ly này muốn giở trò gì. Đối phương dù sao cũng là Kim Đan bậc cao sống mấy trăm năm, đủ để cho hắn kiêng kị trong lòng. Ánh mắt Lệnh Hồ Tùng sáng quắc nhìn chăm chú Dương Phàm, đôi môi khẽ mở, sử dụng bí thuật truyền âm nói:
- Nếu lào phu có gì bất trắc. Dương dược sư cần phải dốc hết toàn lực bảo hộ Tịch nhi cùng đại đệ tử của ta chạy thoát.
- Nhất thiết phải vậy sao?
Dương Phàm khẽ nhướng mày lên, mơ hồ cảm nhận được một khí thế không thể kháng cự. Thái độ Lệnh Hồ Tùng không khỏi rất cương quyết
- Hừ. Dương dược sư! Ngươi nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích, tặng cho lão phu bí dược quý hiếm sử dụng trong thời khắc mấu chốt đây là có chủ ý gì?
Trong mắt Lệnh Hồ Tùng thần quang lóe ra. tiếp theo chậm rãi nói:
- Vì huyết mạch và truvền thừa của môn phái. Lệnh Hồ Tùng ta nguvện hy sinh tấm thân già này, nhưng nếu ngươi nghĩ rằng lão phu không hay biết gì khi bị sai khiến vậy mười phần sai rồi.
Nghe lời nói ấy, Dương Phàm không khỏi xấu hổ. Tâm tư của hắn quả nhiên không qua mắt được lão hồ ly sống mấy trăm năm này. Chỉ có làm cho thực lực Lệnh Hồ Tùng tăng lớn, khống chế đại bộ phận hỏa lực của quân địch. Dương Phàm mới có cơ hội chạy trốn. Bằng không, với hai Kim Đan bậc cao, cộng với hơn hai mươi Trúc Cơ Kỳ thực lực mạnh mẽ, cho dù thực lực Dương Phàm có cường thịnh hơn gấp đôi cũng chạy không thoát. Cho nên, trên một góc độ nào mà nói Dương Phàm xuất ra Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết trân quý này cho Lệnh Hồ Tùng sử dụng. đích xác có thành phần lợi dụng là chủ yếu.
- Nếu ngươi ngay cả điểm ấy cũng không đáp ứng lão phu làm sao có thể để ngươi sai khiến một cách vô ích được?
Lệnh Hồ Tùng hơi trào phúng nói.
- Lệnh Hồ tiền bối nói có đạo lý.
Dương Phàm khẽ thở dài, đối phương đích xác không có nghĩa vụ để cho mình sai khiến một cách miễn phí. Nhưng hắn cũng biểu đạt chỗ khó xử của chính mình:
- Tuy nhiên. Dương mỗ chỉ có thể căn cứ tình hình thực tế mà cố hết sức, nếu tiền bối có thể kiềm chế đại đa số hỏa lực của quân địch. Dương mỗ nhiều nhất chỉ có thể dẫn theo một hai người chạy trốn. Nếu tình huống hiểm ác hơn một chút vậy khó có thể cam đoan rồi
- Điểm này lão phu hiểu được, trong hai người ta muốn ngươi bảo hộ thì an toàn sinh mệnh của Tịch nhi được ưu tiên. Cho dù ngươi phải trả một giá nhất định cũng phải giúp nó còn sống rời khỏi đây.
Ánh mắt Lệnh Hồ Tùng sáng ngời nói.
- Được. ta đáp ứng lão.
Dương Phàm đồng ý, muốn cho lão hồ ly này cam tâm để mình sai khiến, khẳng định phải trả một cái giá nhất định. Hai người đều dùng truyền âm để trao đổi, người bên cạnh đều không nghe được. Sau đó. Lệnh Hồ Tùng truyền âm dặn dò đại đệ tử cùng Lệnh Hồ Tiểu Tịch một phen rồi mới bắt đầu tổ chức chúng tu sĩ xuất phát. Dương Phàm cầm trong tay một giọt Thứ phẩm Nghịch Linh Huvết giao cho Lệnh Hồ Tùng căn dặn nói:
- Tiền bối tốt nhất có thể vừa nhìn thấy tu sĩ cùng giai liền lập tức sử dụng linh huyết này.
Lệnh Hồ Tùng gật gật đầu, phân phó tu sĩ mở đường vào mặt đạo ra. đồng thời lại hỏi Dương Phàm:
- Không biết Nghịch Linh Huyết này có thể gia tăng thực lực của lão phu lên bao nhiêu?
- Khoảng gấp rưỡi, tác dụng phụ sau khi sử dụng rất nhỏ, điểm này vãn bối có thể cam đoan.
Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết này chính hắn cũng chưa từng sử dụng. không dám nói quá mạnh mẽ.
- Nếu đúng như lời ngươi nói, lão phu hẳn là có thể khống chế được hai tu sĩ cùng giai, tuy nhiên điều ta lo lắng duy nhất chính là hai gã Kim Đan bậc cao kia sẽ tách ra hành động.
Lệnh Hồ Tùng thấp giọng nói.
- Nếu là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bị trọng thương. Dương mỗ còn có thể ứng phó một chút.
Dương Phàm trầm ngâm nói.
- Vậy là tốt rồi, bọn họ muốn chống lại ta sau khi dùng bí dược ít nhất cần một gã tu sĩ cùng giai trạng thái toàn thịnh, cộng với ngoài mười tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ liên thủ nữa.
Lệnh Hồ Tùng khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cũng có vài phần kinh dị, không nghĩ tới Dương Phàm đủ tự tin có thể ứng phó với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bị trọng thương kia. Chẳng lẽ lời hắn nói trước đó từng chém giết tu sĩ mới bước vào Kim Đan bậc cao cũng không phải nói bậy?
Oanh ầm ầm!
Rất nhanh, trung niên họ Tôn tông chủ Tiên Lai Tông kia đã mở thông đạo ra.
- Mọi người theo lão phu nhất tề xuất phát, dựa theo kế hoạch vừa thương nghị mà làm.
Lệnh Hồ Tùng ra lệnh một tiếng, mấy chục tu sĩ theo thực lực mạnh yếu lần lượt tiến về phía trước. Lệnh Hồ Tùng đi đầu tiên, theo sau là Dương Phàm. Lệnh Hồ Tiểu Tịch cùng trung niên họ Tôn. Dương Phàm đại khái quét mắt mấy lần, thực lực bên ta như sau:
Kim Đan bậc cao: duy nhất có Lệnh Hồ Tùng.
Trúc Cơ Kỳ: tính cả chính mình trong đó tổng cộng năm người.
Còn lại hơn hai mươi tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.
Tổng cộng ước chừng hơn ba mươi người.
Đoàn người theo thông đạo đi lên mặt đất, ước chừng sau thời gian nửa chén trà nhỏ, đã có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ phía trước. Mà lúc này, hai cỗ thần thức cường đại một trước một sau quét tới. đều là cấp bậc Kim Đan sơ kỳ, tuy nhiên một đạo thần thức trong đó lộ vẻ suy yếu. Hiển nhiên là Kim Đan bậc cao bị trọng thương kia. Tinh thẩn Lệnh Hồ Tùng rùng mình, thân hình hóa thành một làn quỷ mị. "vèo" một tiếng đã bay trước tới lối vào thông đạo.
- Ha ha ha! Để ta xem các ngươi chạy đi đâu?
Tại cửa vào thông đạo bí mật phía hậu sơn Tiên Lai Tông. Từ Phong cười dài một tiếng, dáng vẻ một bộ nắm chắc thắng lợi. Giờ phút này lân cận cửa vào có bốn năm mươi người mai phục, số lượng so với trong tưởng tượng của Dương Phàm còn muốn nhiều hơn.
- Sao lại thế này, không ngờ đến đây nhiều người như vậy!
Thần thức Lệnh Hồ Tùng đảo qua. sắc mặt đại biến.
- Có thể là viện binh đến rồi
Dương Phàm vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Chúng ta đã không còn đường lui!
Mà ngay lúc đó, cỗ thần thức cường đại hơn từ phía trước quét đến, dĩ nhiên chính là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Phải biết rằng, sau khi bước vào bậc cao, mặc dù chỉ chênh lệch một tiểu cảnh giới. thực lực cũng kém rất lớn.
- Chẳng lẽ trời cũng muốn diệt Tiên Lai Tông của ta?
Lệnh Hồ Tùng vẻ mặt bi thống tuyệt vọng, trong mắt dường như mất đi sức sống. Sự tình thay đổi thường xuvên không phát triển dựa theo suy đoán, vốn tưởng rằng chỉ cần ứng phó với hai gã Kim Đan sơ kỳ bậc cao. Mà hiện tại lại nhiều thêm một gã tu sĩ đã ngoài Kim Đan trung kỳ, sao có thể không khiến Lệnh Hồ Tùng tuyệt vọng.
- Cho dù chết, chúng ta cùng phải đánh một trận.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một vẻ kiên quyết. Đồng thời cũng thầm than vận khí của mình không tốt, vì cái gì lại bị truyền tống đến La Sơn Quốc đang trong đại chiến Tu Tiên giới chứ. Sắc mặt Lệnh Hồ Tùng âm tình bất định, sau đó lại lộ ra vài phần dữ tợn:
- Nói rất đúng, cho dù chết cũng phải đánh bọn chúng một trận.
- Tất cả tu sĩ Tiên Lai Tông nghe lệnh, giữ nguyên kế hoạch hành động. Nếu không có cơ hội chạy trốn thi dốc sức tử chiến!
Lệnh Hồ Tùng cao giọng quát một tiếng, đưa giọt Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết mà Dương Phàm tặng cho vào miệng nuốt xuống. Chất lỏng màu lam trong suốt vừa rơi vào trong miệng lập tức tan chảy, dùng tốc độ khủng bố thấm vào các nơi trong thân thể.
"Hưu"
Lệnh Hồ Tùng nhân cơ hội này bay ra khỏi cửa vào mật đạo. Hắn vừa lao ra lập tức nghênh đón mười mấy kiện Pháp Bảo công kích.
- Giết!
Trong đôi mắt Lệnh Hồ Tùng tỏa ra tinh quang màu lam, hàn quang màu lục quanh thân thể tăng vọt, ngoài thân cũng hình thành một khải giáp màu tím xanh xem ra là một kiện Pháp Bảo phòng ngự.
Oanh!
Kim Đan bậc cao đột nhiên bộc phát khí thế cường đại, một mãnh thủy triều màu xanh thẫm lan tỏa ra bốn phương tám hướng, bao phủ trong phương viên mấy trượng, những Pháp Bảo công kích của những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia giống như con thuyền nhỏ giãy giụa trong giông bão, tốc độ giảm đi, uy thế tiêu tán hơn phân nửa.
"Đây là thực lực Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong."
Dương Phàm từ trong mật đạo theo sau lao ra, mặt lộ vẻ khiếp sợ. Đều là Kim Đan sơ kỳ, thực lực Lệnh Hồ Tùng so với Trác Kinh kia ít nhất cường đại hơn gấp đôi. Một người là Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, một người mới bước vào Kim Đan còn chưa kịp củng cố.
- Ha ha. lưu lại cho ta!
Một trung niên nam tử bên cạnh Từ Phong, sắc mặt lộ vẻ suy vếu phi thân lại trước, cầm trong tay một cái hồ lô màu xanh, trong tay linh quang lóe ra. Một mảnh quang vụ màu xanh từ trong hồ lô tỏa ra bao trùm về phía đám người Lệnh Hồ Tùng. Đám người Dương Phàm vừa ra khỏi cửa vào liền cảm giác được một cổ phong lực quỷ dị khiến cho mọi người hành động trở nên dị thường khó khăn. Phàm là tu sĩ nào lâm vào trong mảnh quang vụ màu xanh này tốc độ di chuyển đều giảm đi, ngay cả quân địch cũng đồng dạng. Xem ra trung niên Kim Đan bậc cao kia lường trước được mọi người sẽ có ý tưởng đánh bất ngờ mới thi triển Pháp Bảo này.
- Nhất định phải giết chết hắn, bằng không chúng ta không có hy vọng chạy thoát. Vào thời khắc nguy cơ. Dương Phàm lập tức truyền âm cho Lệnh Hồ Tùng.
"Rống"
Đột nhiên, thân thể Lệnh Hồ Tùng trở nên cứng đờ phát ra một trận rống gầm kinh hồn động phách, ngoài thân ngưng kết một tầng quang mang màu lam quỷ dị, cơ thể cả người lấy một loại phương thức quỷ dị bành trướng.
- Không tốt. hắn muốn thi triển bí thuật!
Từ Phong kinh hô một tiếng, trong tay bắn ra một đạo hàn quang màu xanh dài ba thước đâm thẳng hai tròng mắt của Lệnh Hồ Tùng.
"Ầm!"
Trong cơ thể Lệnh Hồ Tùng bộc phát ra một cỗ hơi thở áp chế, tiện tay vung lên một đạo quang mang hình cung màu lung ầm ầm bắn ra, không chỉ đánh tan công kích của Từ Phong, còn một hơi giết chết bốn năm tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
- Đây là bí thuật gì, thật đáng sợ! Không ngờ khiến cho thực lực của hắn tăng gần như gấp đôi!
Trung niên có vẻ suy yếu cầm trong tay hồ lồ màu xanh kinh hãi nói.
"Công hiệu của Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết so với trong tưởng tượng còn cường đại hơn, vốn tưởng rằng nhiều nhất có thể tăng thực lực gấp rưỡi, lại không nghĩ rằng có thể giúp thực lực Lệnh Hồ Tùng tăng lên gấp đôi!"
Dương Phàm cùng âm thầm kinh hãi.
"Hiệu quả của bí dược kia không ngờ nghịch thiên như thế, càng kỳ quái chính là cơ thể của ta chỉ có chút hơi tê dại không có bất cứ cảm giác khó chịu nào."
Lệnh Hồ Tùng trong lòng mừng như điên.
- Đi chết đi!
Thân hình Lệnh Hồ Tùng như tia chớp lao về phía trung niên đã suy yếu kia. Thực lực tu sĩ bậc cao vốn đã rất mạnh, nếu thực lực tăng cao gấp đôi vậy quả thực không thể tưởng tượng.
"Hưu Oanh"
Trong thời gian chớp mắt. Lệnh Hồ Tùng đột phá tất cả tầng phòng ngự, khiến cho vòng vây chung quanh tách ra một nửa, tử thương mấy người.
- Không xong!
Trung niên nhân suy yếu kia sắc mặt trắng bệch, muốn tránh cũng không kịp, trong lúc rơi vào đường cùng liền nâng hồ lồ màu xanh trong tay lên nhắm về phía Lệnh Hồ Tùng, bên trong lập tức bắn ra một cột sáng màu xanh hiển nhiên muốn lấy công làm thủ.
"Ầm"
Lệnh Hồ Tùng vung một chưởng đánh cho cột sáng màu xanh tan thành bột phấn, chợt một cỗ lực lượng to lớn trực tiếp chém xuống trung niên nhân suy yếu này. "Phốc" một tiếng, sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của trung niên kia, hắn còn chưa kịp bỏ chạy đã bị một quyền của Lệnh Hồ Tùng đánh vào lồng ngực. Mới được thời gian hai ba lần hô hấp, Lệnh Hồ Tùng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai diệt chết một gã Kim Đan cùng giai đang bị thương.
Thực lực này thật sự đáng sợ, tu sĩ Kim Đan bình thường căn bản không phải là đối thủ.
- Ha ha ha! Hôm nay để Lệnh Hồ Tùng ta diệt sát tất cả các ngươi!
Lệnh Hồ Tùng ngửa mặt lên trời cười dài, tràn ngập hào hùng, đồng thời truyền âm cho đám người Dương Phàm:
- Các ngươi chạy mau. lão phu yểm hộ cho các ngươi!
- Được!
Dương Phàm trong lòng mừng thầm, kéo cánh tay nhỏ bé của Lệnh Hồ Tiểu Tịch hướng về một kẻ hở mà phá vây ra ngoài
Bình luận truyện