Tiên Hồng Lộ

Chương 30: Đấu pháp nơi hoang dã (tiếp theo)



- Vị đạo hữu nàycó thể giải hòa hay khôngChuyện vừa rồi, tại hạ coi như không phát hiện

Dương Phàm vẻ mặt đầy kinh hoàng cùng sợ hãi, thân thể liên tục lui ra sau, bộ dạng không hề có ý thức chiến đấu.

Kỳ thật, tâm hắn bình lặng như nước, sớm đã kết luận đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn phân nửa là sẽ giết người diệt khẩu.

- Ha ha, coi như không phát hiện? Vậy cũng có nghĩa là nói, chuyện vừa rồi ngươi đã thấy toàn bộ?

Sát khí trên mặt thanh niên càng đậm, trong mắt hiện lên một tia trêu tức, thân hình có chút lảo đảo đi tới gần.

Hắn thân là tu sĩ Luyện Khí Đại Viên Mãn, nếu là bình thường thì giết chết một tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ quả thực không tốn bao nhiêu sức lực.

Nhưng, hiện tại hắn mang thương nặng, pháp lực tổn hao nhiều, trong tay tuy có linh kiện pháp bảo trấn sơn nhưng đã vô lực khống chế loại pháp bảo cường đại mức này rồi

Giờ phút này, hắn gặp đối phương không chiến mà bại, vẻ mặt sợ hãi cùng kinh hoàng nên trong lòng không khỏi mừng rỡ.

Từng bước một tới gần, hắn dùng khí thế mạnh mẽ đem thiếu niên Luyện Khí Sơ Kỳ trước mặt ép tới mức không thể thở nổi.

- Hõm nay cũng bởi ngươi không may, thấy được chuyện của chúng ta, cho nên ngươi phải chết!

Trong mắt thanh niên lộ hung quang, hai tay huyễn hóa ra một mảnh hư ảnh. Linh quang lóe lên, một hơi đánh ra hai ba viên hỏa đạn.

Vèo vèo vèo!

Ánh lửa bay nhanh mà đến, không khí mang theo một cỗ sóng nhiệt.

Đều là Luyện Khí Kỳ, thanh niên này phát ra hỏa đạn thuật thì uy lực so với Bát thúc trước kia quả thật không cùng một cấp bậc. Uy lực lớn hơn vài lần, mà một lần còn phát ra ba viên.

Luyện Khí Đại Viên Mãn, tu sĩ cấp bậc này linh khí tích lũy cùng ngưng luyện trong cơ thể đã đạt tới một bình cảnh, so với Luyện Khí Kỳ bình thường thì cường đại hơn rất nhiều.

Nếu là tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ bình thường, gặp phải công kích như thế chỉ sợ sẽ bị thương trong khoảnh khắc.

Nhưng đối thủ mà thanh niên này gặp phải lại là Dương Phàm. (NVC của chuyện này mới chết: D)

Hắn không phải một tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường, càng có một trái tim ẩn nhẫn vô cùng.

Trong thời khắc nguy cơ này, thân hình Dương Phàm nhoáng lên, lăng không xoay người trốn khỏi ba viên hỏa đạn thành hình tam giác công kích này.

- Này

Thanh niên giặt mình sững rag, ý thức chiến đấu cùng năng lực phản ứng của Dương Phàm vượt xa những gì hắn đoán trước.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Dương Phàm lăng không nhảy lên thì trên mặt không khỏi lộ ra một tia trào phúng.

Ai cũng đều biết, tu sĩ Luyện Khí Kỳ không có năng lực phi hành, ngay cả dừng lại ngắn ngủi trên không trung đều gian nan vạn phần.

Dương Phàm thân ở trên không trung thì tính linh hoạt, phạm vi né tránh, năng lực di độngđều sẽ bị hạn chế rất lớn.

Như vậy, hắn nhất định sẽ lâm vào nguy cơ lớn lao.

Nhưng mà, thanh niên lại một lần nữa thất sách.

Dương Phàm lăng không xoay người đạt tới đỉnh điểm, trong khoảnh khắc thân thể muốn hạ xuống thì dị biến đột nhiên sinh ra.

Vèo!

Một luồng sáng màu xanh từ trong tay Dương Phàm bay ra.

Giờ khắc này, màn đêm tối đen đều bị một luồng sáng mỹ lệ này xuyên thủng.

VèoPhốc!

Một thanh kiếm xanh ngọc đâm xuyên cổ họng thanh niên!

Một kiếm trí mạng!

Thanh niên mở to hai mắt nhìn mà vẻ mặt nghi ngờ, hắn hơi chớp chớp mắt, hạ xuống nhìn thanh phi kiếm màu xanh xuyên thủng cổ họng mình.

- Thanh Phong Kiếm, linh khí hạ phẩm. Cho ngươi chết cũng minh bạch.

- Dương Phàm cười lạnh, vững vàng hạ xuống đất.

- ĐiềuĐiều này sao có khả năng

Thanh niên vẻ mặt kinh hãi, dựa vào một cỗ pháp lực và khí huyết chống đờ, miễn cường phun ra vài từ.

Một tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ như thế nào có thể khống chế được linh khí?

Linh khí là thứ mà xếp phía trên pháp khí, ít nhất cần có tu vi Ngưng Thần Kỳ mới có thể khống chế.

Hơn nữa, cho dù tu vi ngươi đạt tới Ngưng Thần Kỳ, cũng vị tất có được một món linh khí!

Nói ngay lão già vừa chết đi kia, lão là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ nhưng trong tay sử dụng lại chỉ là pháp khí cực phẩm.

Pháp khí cùng linh khí đều chia làm tứ phẩm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm!

- Phịch!

Thanh niên đoạn khí bỏ mình, thi thể ngã xuống mặt đất, trên mặt còn lộ ra vẻ nghi ngờ kinh hãi.

Trước khi chết, hắn cũng không rõ một tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ nhỏ bé như thế nào có thể khống chế linh khí tấn công.

Dương Phàm thở nhẹ ra một hơi, linh quang chợt lóe, linh khí hạ phẩm Thanh Phong Kiếm về trong tay hắn.

Nhìn thanh phi kiếm này, hắn đột nhiên nghĩ tới sư tôn Liễu Vô Ngân của mình.

Thanh Phong Kiếm chính là do Liễu trưởng lão tặng cho Dương Phàm nhân ngày hắn tiến vào Ngưng Thần Kỳ.

- Hừ, trừ tử đệ gia tộc Dương gia bảo ra, người ngoài làm sao biết được linh khí đã sơm tương liên với tâm thần ta. Cho dù hiện tại ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, chỉ cần tiêu hao nhiều pháp lực vẫn có thể khống chế kiếm này.

Dương Phàm mặt đầy vẻ cười lạnh. Vừa rồi một kiếm giết địch lại tiêu hao hơn nửa pháp lực trong cơ thể hắn.

Đương nhiên, sở dĩ có thể thành công cũng có quan hệ tới việc lúc trước hắn giả vờ yếu đuối và phối hợp hoàn mỹ lăng không thuấn kích (lăng không đánh ra một đòn trong nháy mắt).

Nếu như thanh niên kia cẩn thận không khinh địch thì Dương Phàm cho dù có thể thủ thắng, lại rất khó để có thể dễ dàng một kiếm giết địch như thế, hơn phân nửa là phải trả một cái giá không nhỏ.

Ánh mắt Dương Phàm quét lên hai cỗ thi thể, mắt dừng ở túi trữ vật cùng pháp khí của bọn họ.

Đậy đều là chiến lợi phẩm!

Không chút do dự, Dương Phàm mở túi trữ vật của hai người, điểm lướt qua chiến lợi phẩm bên trong.

Sáu bảy kiện pháp khí, một hai trăm khối linh thạch, còn lại là một số linh đan, tài liệu

Trong đó, khối thanh chuyên kia gợi nên sự chú ý của Dương Phàm.

Nhặt khối thanh chuyên lên, Dương Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức trầm trọng áp lực. Mặt ngoài thanh chuyên có một số ký hiệu huyền diệu.

Hơi nhận biết một chút, Dương Phàm phát hiện pháp bảo này dĩ nhiên là một món linh khí trung phẩm.

Linh khí trung phẩm!

Đây là một trong những thứ khiến thanh niên có gan xuống tay với sư tôn của mình.

Nhưng lấy tu vi Luyện Khí Đại Viên Mãn của thanh niên kia, mượn bí thuật trả một cái giá lớn cũng chỉ có thể miễn cưỡng thúc giục pháp bảo này một lần, mà chỉ có thể dùng để phòng thân mà không thể dùng để đối địch.

- Hô!

Dương Phàm cố nén kích động trong lòng, ý niệm khẽ động liền thu khối thanh chuyên này vào trong Tiên Hồng Không Gian.

Một bảo vật quý trọng như vậy, giai đoạn hiện này Dương Phàm không thể khống chế, bỏ vào kho hàng trong Tiên Hồng Không Gian càng có vẻ an toàn một chút.

Nếu để vào trong túi trữ vật, bị tu sĩ thần thức cường đại cảm giác đến, chắc chắn sẽ gây ra họa sát thân.

Hơn nữa, Dương Phàm từ trong đối thoại giữa hai người vừa rồi mà biết được, thanh chuyên này dĩ nhiên là một trong các linh kiện pháp bảo trấn sơn của Kim Hồng Môn.

Như vậy, Dương Phàm lại càng không dễ dàng vận dụng vật này.

Sau khi thanh lý chiến lợi phẩm, Dương Phàm trong lòng cực kỳ sảng khoái. Lúc này mặc dù mạo hiểm một chút nhưng thu hoạch có chút phong phú, mang đến cho mình lợi nhuận không nhỏ.

Tìm một góc bí ẩn, Dương Phàm lấy một bình ngọc từ trong túi trữ vật, chỉ thấy bên trong có một viên thuốc màu tím ánh sáng êm dịu lớn khoảng ngón út, vừa ngửi đã thấy tâm thần trong sáng sảng khoái.

- Quả thật là Uẩn Thần Đan trung phẩm!

Dương Phàm mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng cất nó thật kỹ.

"Viên Uẩn Thần Đan này, lại thêm trong túi trữ vặt của ta, lúc trước sư tôn tặng mấy viên Uẩn Linh Đan trung phẩm chưa dùng, đối với tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ bình thường mà nói thì có nắm chắc rất lớn đột phá Ngưng Thần Kỳ".

Dương Phàm âm thầm tính toán trong lòng.

Tác dụng của Uẩn Linh Đan là tinh luyện độ tinh khiết của linh khí, gia tăng cường độ linh khí của tu sĩ, đối với tu sĩ chưa tiến vào Luyện Khí Đại Viên Mãn mà nói thì có tác dụng không nhỏ.

Uẩn Linh Đan cộng với Uẩn Thần Đan.

Đây là một tổ hợp tuyệt vời dung để đột phá Ngưng Thần Kỳ.

Tuy nhiên, đối với Dương Phàm Luyện Khí Sơ Kỳ mà nói, Ngưng Thần Kỳ còn có một khoảng cách, sau khi tiến vào Luyện Khí Hậu Kỳ mới lại tính tiếp đến chuyện này.

Hơn nữa, trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ quái. Với tính đặc thù công pháp nghịch thiên của hắn, dùng linh đan tiêu phí thời gian dài đi bế quan tu luyện còn không bằng đi làm Dược sư trị bệnh chữa thương cho vài tu sĩ cường đại một chút.

So sánh tốc độ của hai phương pháp này, làm Dược sư dường như còn nhanh hơn một chút.

Dương Phàm ở nơi hoang dã lại tu luyện một canh giờ, pháp lực sớm đã khôi phục lại trạng thái đỉnh điểm.

- Hô!

Hắn đứng dậy, nhìn bóng đêm dần dần tán đi, trong không khí có một tầng hơi nước mỏng manh, lạnh lẽo thấm vào tim.

"Còn có nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng, không bằng ta lên đường sớm một chút, hiện giờ lại có thêm một chút vốn liếng, hẳn là có thể đi Tú Ngọc Các mua không ít dược liệu."

Dứt lời, hắn lại đi về hướng đường cái.

Trên đường đi gặp hai cỗ thi thể, Dương Phàm trong lòng khẽ động, không lặp tức đốt cháy mà đi tới trước hai cỗ thi thể này.

Cố chịu mùi xác thối, Dương Phàm xòe bàn tay, thi triển Vũ Lộ Thuật với vết thương trên thi thể.

Hắn muốn xem một chút, Vũ Lộ Thuật có tác dụng đối với thi thể hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện