Tiên Hồng Lộ

Chương 741: Nuốt giết Tiên Đế



Là Tiên Đế có sinh mệnh vĩnh hẳng vô hạn, muốn giết chết bọn họ là khó khăn cỡ nào?

Nhưng vào lúc này, Lam Băng Tiên Đế lâm vào một tuvệt cảnh chờ đợi người khác dùng phương pháp nào để giết hắn.

Địch nhản hắn phải đổi mặt quỷ dị vượt qua trình, tự binh thường, nếu chủ động ra tay công kích sẽ chi làm chính mình chết càng nhanh hơn.

Trong lòng Dương Phàm tiếc nuối. Một kích hội tụ Luân hồi nhân quá, loại phương pháp hữu hiệu mà đơn giàn nhất nàv lại chấm dứt băng thất bại.

Tiên Đe chẳng những chướng khống không gian, càng có thể tìm hiểu lực lượng thời gian ớ một trình độ nhất định.

Khó thể tướng tướng Tiên Đế. Đại Đế trình tự cao hơn sẽ nắm giữ loại thẩn uy vô thượng kinh thiên vĩ địa nào?

Thử hỏi, thế gian nàv còn có chuvện gì bọn họ không làm được?

Dương phàm hít sâu một hơi. nhìn chẳm chẳm vào Lam Băng Tiên Đế đang hoàn toàn bao tnòm trong Tuyệt đối Băng Phong Giáp, dường như thật sự đang suy nghĩ nén dùng loại phương pháp nào giết chết hắn.

Phương pháp đơn giản nhất là để con chó nhó ra tay. Nhưng đây là trận chiến công bình giữa Dương Phàm cùng Lam Băng Tiên Đê, hắn càng hy vọng dựa vào lực lượng của minh giết chết Lam Băng Tiên Đế.

Bí kỹ Tiên Hồng đối với Lam Băng Tiên Để giờ phút nàv bị thương nặn hết sức suy yếu đồng dạng là một việc rất dễ dàng.

Nhưng loại phương pháp này tương đương với sử dụng lực lượng lĩnh vực của Tiên Hông Giới trong vùng không gian nàv.

Huống chi, hai người đểu thân ỡ Tiên Hồng Không Gian, cho nên điều nàv không khác gì để con chó nhò ra tav.

Như vậy, làm thế nào sử dụng lực lượng mình nắm giữ để giết chết Tiên Đế?

Dương Phàm sau khi Luân hồi tân sinh khuvết thiếu thực chiến, đặc biệt là chiến đấu cùng nhân vật đinh cấp.

Làm thế nào ứng dụng thẩn thòng áo nghĩa hiện có của Tiên Hồng Quvết vào thực tế chiến đấu. đâv là vấn để hắn phái đối mặt.

Loại thứ nhất là Luân Hồi Môn.

Tiên Đế dù cường đại như thế nào chăng nữa, khi biến thành trẻ con còn có thể không sợ tử vong hay không?

Có lẽ loại phương pháp nàv sẽ gặp phải một chút lực cản, nhung đổi với Lam Băng Tiên Đế suy yếu giờ phút nàv mà nói. có thẻ nói là nắm chắc.

Dương Phàm càng hy vọng dùng áo nghĩa của giai đoạn hiện tại để cướp đoạt sinh mệnh của Lam Băng Tiên Đế.

Cướp đoạt thọ nguvên đối với Tiên Đế mà nói có tác dụng không lớn.

Đứng ớ đinh của thất giớii, sinh mệnh của bọn họ vốn là vĩnh hẳng vô hạn.

Nếu đã như vậy... Ta liền cướp đoạt linh hồn của ngươi!

Trong mắt Dương Phàm bắn ra một chùm tia sáng lạnh lẽo.

Trong nháy mắt. hắn dung họp Mệnh Hạch phù họp linh hồn trong Đại Luân Hồi, toàn lực triển khai, phóng thích vào trân thế.

- Linh hồn thật cường đại...

Lam Băng Tiên Đế trong Tuyệt đối Băng Phong Giáp cảm thấv tâm thẩn run rẩy.

Lực lượng linh hồn của Dương Phàm đã không vếu hơn so với thời kỳ đirih của hắn.

Đây là tích lũy lực lượng linh hồn của hai kiếp.

Cho nén nói, Dương Phàm cùngDươngKỳ về bản chất đã không là cùng một người.

Bới vi sau khi chân chính trải qua một lẩn Luân hồi. linh hồn được tẩy luvện tinh thuần, trở về bản chất rồi được dựng dục một lần nữa.

Sau khi hai thứ chứa đựng sinh mệnh là linh hồn cùng thán thể đểu thay hình đổi dạng, cũng đã là một sinh linh hoàn toàn mới.

Duv nhất không biến chính là linh hồn tâm ấn. còn có trí nhớ kiếp trước vượt qua Luân hồi mà tới.

Linh hồn áp bách lớn lao khiến Lam Băng Tiên Đế sinh ra nguy cơ chua từng có.

Nguy cơ chân chính không phải đến từ loại linh hồn áp bách nàv mà là đến từ lực hấp dẫn kỳ dị ẩn chứa trong lực lượng linh hồn.

Đột nhiên hắn cảm giác linh hồn lạnh băng, lời kêu gọi trong vô hình đang mạnh mẽ lôi kéo linh hồn của hắn.

- Tiên Đế. Linh hồn của ngươi làm sao có thể thoát được sự chướng khổng cùng ảnh hướng của ta dưới Đại Luân Hồi bao phủ?

Thanh âm lạnh băng của Dương Phàm từ tầng Luân hồi truvển đến.

Linh hồn của Lam Băng Tiên Đe đang dẩn dẩn thoát ly thể xác trong tuvệt vọng.

Nếu là thòi kỳ đinh có lẽ hắn còn có lực chổng cự, nhưng giờ phút này lại đẩv vếu ớt vô lực....

- Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi thực hiện được ý đổ!

Tiên Đe rít gào một tiếng, trong linh hồn dấv lẻn một ngọn lửa cực lạnh, liều mạng thiêu đốt bán mạng nguvên khí thể chết muốn chổng cự đến cùng.

Thể chết chống lại!

Dương Phàm cảm thấv áp lực không hiểu.

Nếu như linh hồn của Tiên Đe bùng nổ sẽ sinh ra hạu quả cực kỳ đáng sợ.

Tâm thẩn chấn động, Dương Phàm tự nhiên vận chuvển lực lượng uấn Sinh.

Trên câv uần Sinh trong không gian Mệnh Hạch, hơn ngàn phiến sinh mệnh lục diệp đồng loạt lưu chuyển hào quang xanh biếc trong suốt, lực lượng sinh cơ mạnh mẽ có thể áp bách mọi thứtừ tầng Luân hồi truyền đến.

Cho đến một khoảnh khắc, một cây cao vài trượng màu xanh ngắt, mơ hồ xuất hiện trong thiên địa.

Lam Băng Tiên Đế không nhìn thấy sự tồn tại của cây uẩn Sinh nhưng hắn có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng sinh cơ vô hình không lồ như trời biên.

ở giữa cây uần Sinh kia đột nhiên hiện ra một lốc xoáy ngũ sắc vô hình vô chất.

Đây chi vẻn vẹn là hiện tượng mà không gian Mệnh Hạch cùng tầng Luân hồi có thể nhìn thấv.

Mà ngav sau đó, một lốc xoáy thật lớn xuất hiện ỡ phía trên thiên địa, bổn phía hiện lên những gợn sóng lăn tăn trải khắp không gian, trực tiếp đẩv lui tinh thẩn ý chí của Tiên Đế.

Linh hồn của Lam Băng Tiên Đế dưới cỗ lực lượng tuyệt cường không thể chống cự nàv nháy mắt bị hút vào trong lốc xoáv thật lớn kia, biến mất không còn tăm tích.

Trong không gian Mệnh Hạch.

- Thả ta ra...

Linh hồn của Lam Băng Tiên Đế giãy dụa trên cây uẩn Sinh, không ngừng rít gào rống

to.

Hơn ngàn phiến sinh mệnh lục diệp trên cây uẩn Sinh đồng loạt nớ rộ hào quang xanh biếc.

Từng cái vòi màu xanh biếc trong suốt trói buộc linh hồn của Tiên Đe.

Linh hồn cùng ý thức của Lam Băng Tiên Đế bị lốc xoáy Luân hồi bao phủ. đang không ngừng tiêu hao rồi trở thành nhạt dân, trong suốt cuối cùng hóa thành những hạt rất nhỏ.

Sau khi hấp thu linh hồn của Tiên Đế. cây uẩn Sinh càng thêm sinh cơ bừng bừng, lá cây biến lớn, màu sắc càng xanh biếc. Rễ cây mờ rộng, thân cây to hơn, không gian Mệnh Hạch càng thêm củng cố và mớ rộng vài phân.

- Thật không nghĩ tới linh hồn của Tiên Đế lại đại bổ như thế. Khiến cho tu vi của ta đạt tới cực hạn của uân Sinh Kỳ, thậm chí sắp bước vào Diễn Sinh Kỳ.

Dương Phàm ngạc nhiên cảm thán không thôi.

Trải qua muôn vàn gian khổ giết chết Lam Băng Tiên Đế. thu hoạch cũng không phải là nhỏ.

Trà biến hóa của cây uẩn Sinh, tất cả tài sản của Tiên Đe khi còn sổng như nhẵn không gian, Thứ Thân khí... đêu thuộc về sớ hữu của Dương Phàm.

Sau khi hấp thu linh hồn của Tiên Đế. trên cây uẩn Sinh ẩn chứa những hạt nhò trí nhớ cùa Tiên Đế.

Những hạt trí nhớ nàv rất khó hấp thu. tối đa chi có thể nắm bắt một số mành nhó trí nhớ không thể gạt bó.

Mà theo thòi gian trôi qua, những mảnh nhó trí nhớ này cũng sẽ hóa thành hạt nhó nguvên thủv.

Dương Phàm mơ hồ cám thấv sau khi hấp thu những hạt nhó trí nhớ này. một sổ phương diện nào đó của câv uẩn Sinh sẽ có sụ trưởng thành.

- Linh hồn, thẩn thông huvển ào của Tiên Để cùng với ký ức truyền thừa còn cẩn một đoạn thòi gian mới có thê tiêu hóa. Điêu này sẽ có trợ giúp cho sự trướng thành của cây Uân Sinh.

Dương Phàm thấp giọng lẩm bẩm.

Tâm thẩn hắn trở về Tiên Hồng Không Gian, thế giới vỡ nát kia lại một lẩn nữa hóa thánh đất xanh hoặc là mánh đất màu sắc hỗn tạp. trớ về bán chất.

Đám người Thiên tượng đại sư đểu kinh hãi nhìn vào thi thể không còn linh hồn của Tiên

Đế.

Mặc dù Tiên Đe đã chết, nhung trên thi thể hắn vẫn tràn ngập thẩn uy không thể trái nghịch.

Nếu tiên nhản bình thường tới gẩn thi thể của Tiên Đế có khá năng bị áp bách mà chết, cũng như lúc trước đám người Dương Phàm đối mặt với thi thê của Ma Đế ớ trên Phù không kiều.

- Chém giết Tiên Đế, xem ra tu vi thẩn thông của Dương đạo hữu có thể so với Huvển Tiên. Lẩn nàv ngươi trờ về Thiên giới, chẳng lẽ là muốn gây nên một tràng mua máu gió tanh?

Thiên tượng đại sư nhin Dương Phàm, thớ dài thật dài.

Lúc nàv lão hoàn toàn đổi xử với Dương Phàm như một nhân vật cấp bậc Tiên Đế.

Một tràng mưa máu gió tanh?

Dương Phàm nhớ tới ước định trước trận chiến với Vô Song.

Hắn tân sinh kiếp này có một số mệnh lớn nhất chính là hoàn thành nguyện vọng của kiếp trước với Vô Song.

- Sẽ. nhung không phải hiện tại.

Dương Phàm xác định không mang theo một tia tâm tình gợn sóng, khiến tâm thẩn của Thiên tượng run lên.

- Đương nhiên, đại sư không cần lo lắng. Việc này sẽ không liên lụy đến người. Nếu người cùng đệ từ muốn rời đi, chi cần hạ linh hồn huyết thệ, không được đê lộ việc nơi đây.

Dương Phàm ngừng một lát. nói tiếp:

- Đương nhiên, Dương mỗ cho các vị một lựa chọn càng tốt hơn.

- Lựa chọn gì?

Thiên tượng đại sư hòi gấp.

- Thiên tượng đại sư cùng với các đệ tử cùa ngươi có thể ờ lại Luân Hồi Tinh Bào. Sau khi Tinh Nguvên Lô tăng lên cấp bậc Thẩn khí, các vị có thể tự do rời đi. Dương mồ tuvệt không làm khó.

Dương Phàm hơi mim cười.

Sau khi Thiên tượng đại sư nghe đến hai từ "Thẩn khí", ánh mắt không khói rung lẻn.

Thứ Thần khí đã là tác phẳm đinh mà Tông sư luvện khí của không gian thất giới có thể đạt tói.

- Được, lựa chọn thứ hai càng thêm hắp dẫn.

Thiên tượng đại sư hít sâu một hơi.

Nếu có thể luyện chể thành Thẩn khí đổi với Tông sư luvện khí mà nói. cho dù chết cũng đáng!

Đồng thòi lão cũng hiểu được, muổn cho Tinh Nguyên Lô này tăng lên cấp bậc Thẩn khi là một quá trình rất đài dòng.

- Lão sư. Nếu Thẩn khí luvện chế thành công, hắn lại giết người diệt khẩu...

Một đệ tử không kìm nổi nhắc nhớ.

Thiên tượng đại sư mim cười, hơi có thâm ý nhìn phía Dương Phàm:

- Lão phu tin tướng, người có thê được Vô Song Thản Kiêm chiêu cố tuyệt đối sẽ không lừa gạt chúng ta.

- Vô Song Thẩn Kiếm?

Chúng đệ tử không khói kinh hô thất sắc.

Vô Song Thẩn Kiếm, đó chẳng phải là thẩn kiếm xếp thứ nhất bảng Thẩn binh Chí Tôn thất giới?

Kiếm này chinh là Thẩn khí nổi tiếng thất giới, được tôn xung là Thần khí công kích đệ nhất vũ nội.

Theo truvển thuyết, Khí linh trong Vô Song Thẩn Kiếm sinh ra dị biến nào đó. tự động ngưng tụ ý chí kiếm đạo, gần như đột phá thiá tắc của Khí vật. không người có thể khống chế.

Thẩn kiếm này đã không phải là một món đồ. nó thậm chí có thể khống chế kiếm thể tự chủ công kích.

Năm đó lúc tranh đoạt kiếm này, không biết bao nhiêu Tiên Đế bị ngã xuống trong trận chiến.

Là đệ tử của Tông sư luyện khí, bọn họ tựnhiẻnbiếtnhữngbí tânnàv của Vô Song Thẩn Kiếm.

Mà lúc này nghe lão sư nói. người trước mắt lại có thể được Vô Song Thẩn Kiếm chiếu cố. thật sự là khó thể tin nổi.

Nên biết, sự cường đại và dị biến của Vô Song Thẩn Kiếm kia đã làm cho không người nào trong thất giới có thể khổng chế.

Mà lực lượng của bán thể thẩn kiếm có thể chém giết Tiên Đế. Nếu ai có thể trờ thành chủ nhản của thán kiếm, chăng phải là vô địch thất giới?

Đột nhiên, bọn họ tràn đầy kính nể và sợ hãi đổi với Dương Phàm.

Luân Hồi Tinh Bảo hoàn thành, chém giết Lam Băng Tiên Đế. Rốt cục Dương Phàm diệt trừ được nhản tố nguy cơ không thể khổng chế.

Tiếp đó. Đặng Thi Dao cùng Thiên tượng đại sư dẫn Dương Phàm đi quan sát Luân Hồi Tinh Bảo này.

Tiến vào Tầng Tinh Hạch cung điện hình trứng, Đặng Thi Dao nói cho Dương Phàm phương pháp khống chế Tinh bào.

ỏng!

Toàn bộ Luân Hồi Tinh Bảo phạm vi ngàn trượng bỗng nhiên nin lên. chiếu rọi ánh hào quang mỹ lệ.

Thiên Dực Bàn bốn phia cung điện hình trứng đột nhiên biến hình, gấp lại với phương thức không thê tin tướng rồi bao bọc cung điện hirih trứng. Cả Luân Hôi Tinh Bảo biến thành một thiết cầu thật lớn đen thui.

- Đây là hình thái phòng ngư. Không có lực lượng nào dưới Tiên Đế có thể tạo thành tổn hại với nó.

Đặng Thi Dao cười nói.

Sau đó. Thiên Dực Bàn lại biển hóa, cương giáp màu đen vốn bao bọc cung điện hình trứng lại chia ra làm sáu chiếc cánh dài đến ngàn trượng.

Hô!

Sáu chiếc cánh cứng còi mà đầy dẻo dai, giống như cánh Côn Bằng, sau khi vung lên một cái xẹt qua mười mấy vạn dặm.

- Thật nhanh.

Dương Phàm ngạc nhiên vui mừng vô cùng.

Tiép đó Luân Hồi Tinh Bảo lại triển lãm hình thái công kích. Thiên Dực Bàn chung quanh cung điện hirih trứng lại tạo thành hình thái thành lũy, vươn ra một đám ống thép tối đen.

Những vũ khí cấm kỵ nhu Diệt Tinh Pháo đểu được bố trí trên Thiên Dực Bàn này.

Phòng ngự, phi hành, công kích đều có đủ, đây là diệu dụng của Thiên Dực Bàn. Nó cũng chiếm cứ một tỷ lệ thê tích to lớn trên Luân Hỏi Tinh Bảo.

Thiên tượng đại sư cũng cười đề nghị:

- Nếu có thể đẩu nhập kiện Thứ Thẩn khí của Lam Băng Tiên Đế vào Tinh Nguvẻn Lô, nhất định, có thê làm cho năng lực của cả Tinh bảo được tăng lẻn một tầng.

- Nếu có thể đưa kiện Thứ Thẩn khí của Lam Băng Tiên Đe vào Tinh Nguyên Lò, có lẽ có thể để cao năng lực của Tinh bảo lên một tầng.

Sau khi nghe đề nghị của Thiên tượng đại sư, Dương Phàm hết sức động tâm.

Hắn hơi trầm ngâm, rồi cười nói:

- Có gì không thể!

Giai đoạn hiện tại Luân Hồi Bàn mới chân chính là Pháp bảo bản mạng thích hợp nhất với hắn. Còn lại những Tiên khí Tiên bào khác thậm chí là Thứ Thân khí đêu không thê chân chírih phù họp và phát huv ra thuộc tính năng lực của hắn.

Trừ những thứcường đại như Vô Song Thẩn Kiểm mới có thểtạo thành hấp dẫn trí mạng với hắn.

- Dương Tiên Quán thật sự nguyện V?

Thiên tượng đại sư cám thấy khó tin, ngoài ý muốn. Đẻ nghị nàv của lão cũng chi là tùv tiện nói chơi mà thôi.

Một kiện Thứ Thẩn khí hiếm có thế nào. không ai có quvển lẻn tiếng so với một Tông sư luvện khí như lão.

Sau lưng bất kỳ một kiện Thứ Thẩn khí nào ớ không gian thất giới đểu đại biểu vô số tâm huyết, trí tuệ kết tinh của một vị thậm chí là nhiêu Tông sư luvện khí. Xác suất thành công luvện chế cũng không cao mà còn không tính quá trình thu thập tài liệu dài lâu.

Đối với Thứ Thẩn khí, cho dù là Tiên Đế bình thường nhiều nhất cùng chi có một hai kiện. Mà đa phần đều rất quv trọng, rất ít lấy ra sử dụng.

Thiên tượng đại sư không nghĩ tới Dương Phàm lại nguvện ý lấv một kiện Thứ Thẩn khí ra làm nguvên liệu quăng vào Tinh Nguvên Lô.

- Nếu có thể làm cho Luân Hồi Tinh Bảo càng thêm cường đại và chắc chắn, Dương mồ vẫn nguyện ý đua ra một kiện Thứ Thẩn khí. Dù sao ngày sau Tinh bảo này chính là ngôi nhà của chúng ta.

Dương Phàm lại cười nói, thái độ rất quả quvết.

Ý niệm khẽ động, một thanh băng tinh thẩn kiếm lóe lên hào quang huvễn lệ, hàn khí tán ra bốn phia lơ lửng trước mặt hai người.

Lực lượng của Thứ Thần khí ẩn chứa một cỗ hàn ý tới cực hạn và uy áp đông cứng linh hồn. Sự xuất hiện của nó khiến mọi người như lọt vào hố băng, toàn thân lạnh lẽo gần như mất năng lực cử động.

- Ha ha, không hổ là Thứ Thẩn khí, không ngờ tự mang lực lượng lĩnh vực. Thứ Thẩn khí công kích thuộc tính hàn nàv chi sợ không phái nhân vật cấp Tiên Quân có thể chường khổng.

Dương Phàm hơi tán thường nói.

Dứt lời, hắn giao kiện Thứ Thẩn khí vô chủ này cho Thiên tượng đại sư.

Thiên tượng đưa tay khẽ vuốt ve lên hoa văn tinh mỹ tuvết trắng trên băng tinh thần kiếm, tán thướng không thôi:

- Đây là một kiện Thứ Thán khi truyền thùa xa xưa, không biết từng là kiệt tác của vị Tỏng sư luvện khí nào.

- Đáng tiếc, đáng tiếc a...

- Đáng tiếc một tuyệt tác như này sắp phải làm nguyên liệu đưa vào Tinh Nguyên Lô.

Nếu thẩn kiếm này lọt vào tay Tiên Đế thích họp. sẽ có thể phát huy ra uv lực cực kỳ đáng sợ.

Dương Phàm lại cười hờ hững, dường như bó đi một kiện Thứ Thẩn khí đối với hắn mà nói cũng chăng đáng là gì cả.

Loại hành vi này khiến Thiên tượng đại sư nhíu mày: Đây chính là một kiện Thứ Thần khí, tác phẩm đinh của Luvện khí sư thất giới lại bị người này đối xử như thế.

Nhưng lão lại nghĩ đến người trước mặt mình được Vô Song Thẩn Kiếm ưu ái, đối phương thật ra có tư cách bó qua một kiện Thứ Thần khí.

Dù sao Vô Song Thẩn Kiếm kia chính là Thẩn khí chán chính. Thẩn khí xếp thứ nhất bảng thân binh thất giới.

Mà theo lão biết, Vô Song Thẩn Kiếm còn không chi là Thẩn khí binh thường...

Thiên tượng đại sư cất kỹ băng tinh thẩn kiếm, sau đó tiếp tục thương nghị cùng Đặng Thi Dao xem nén dung luyện kiện Thứ Thẩn khí nàv như thế nào.

Bản thản Tinh Nguyên Lò cùng là một kiện Thứ Thẩn khí. Muốn cho nó dung luỵện và hấp thu chất liệu cùng lực lượng của kiện Thứ Thân khí này không phải là việc có thê hoàn thành trong thòi gian ngắn.

Sau khi xử lv Lam Băng Tiên Đế. Dương Phàm rời Tiên Hồng Không Gian, bắt đẩu lưu ý chuyện Vân Tiêu cung.

Là Đoàn trướng tiên vệ đoàn thứ chín, hắn thường xuyên có sự vụ cần xử lý. Thậm chí một số chuyện trọng yếu còn phái đích thân ra mặt.

Hắn một mực chờ đợi tin tức của Dư Mộng Thanh.

Ngàv thường ngoài việc thôi diễn cảnh giới, thu thập tài liệu. Dương Phàm thường xuyên nghĩ đến việc này.

Cửu Công chúa rốt cục có phải Vũ Tịch kia mà mình truy tìm hay không?

Hoặc là nói. VŨ Tịch từng buông xuống Phàm giới sau khi trờ về thượng giới đã xảy ra biến hóa gì?

Trong chờ đợi dài đẳng đẵng, nháv mắt một vạn năm trôi qua.

Bang hữu duv nhất của Dương Phàm ớ Vân Tiêu cung không ngờ lại là vị Du Vân Tiên Đe kia.

Tiên Đế có được sinh mệnh và thòi gian dài lâu vô hạn, đột phá cảnh giới không phải thời gian có thể làm được.

Thời gian rảnh quá nhiểu. Tiên Đế cảm thấy buồn té nhàm chán hơn bất kỳ nguời nào.

Ánh mắt sắc bén của Du Vân Tiên Đế nhận thấy được sự biến hóa trên thản Dương Phàm.

- Ngươi không tiếp tục tu luyện Luyện thể thuật sao?

Du Vân Tiên Đế nói với vẻ thờ ơ.

Thav đổi một thản thể. thản thể mói của Dương Phàm chính là dùng một phiền sinh mệnh lục diệp ngưng kết. Mặc dù thê xác này giống Dương Kỳ như đúc nhưng khác biệt chính là dấu vết tu luvện Luyện thể thuật.

Một thản thể mới tự nhiên không có khả năng lập tức có được mười vạn năm tu vi Luvện thể thuật.

- Không cần tu luyện nữa. Luyện thể thuật đổi với ta mà nói đã không có nhiều ý nghĩa.

Dương Phàm thản nhiên nói, dường như không coi người trước mắt là Tiên Đe chân chính, lãnh đạo trực tiếp của mình.

Trên thực tế, thẩn thông pháp lực ẩn chứa trong một phién sinh mệnh lục diệp đã vượt qua trình, tự Tiên Quản, sinh mệrih lực càng thêm hùng hậu đồi dào so với thán thể trước.

Bỡi vì thản thể này nguvẻn từ sinh mệnh lục diệp, vốn là một thể với cây uần Sinh trong không gian Mệnh Hạch. Hai bên đêu có ràng buộc vô hình.

Chi cần cây uẩn Sinh khôngbị hủy diệt, thản thể của Dương Phàm có thể coi là thản thể bất diệt, lực khôi phục càngkhủngbốso với lúc trước. Có thể làm được bất tử bất diệt.

Có sinh mệnh lực mênh mông như biển làm hậu thuẫn, Dương Phàm rốt cục không cẩn lo lắng thản thê sẽ dễ dàng bị hùy diệt.

- Chi mong "biến số" như ngươi sẽ không sinh ra nguv hại đối với Vân Tiêu cung... Nếu khôngbản đế sẽ rất khó xử.

Du Vân Tiên Đe không tiếp tục hòi việc nàv, chi hơi thâm ý nhắc nhớ một câu.

Dương Phàm hiểu được, Du Vân Tiên Đe nói như vậv rõ ràng là hắn tương đối trân trọng giao tình với mình, đối xử với mình như bang hữu chân chính.

Tuy rang phát hiện điểm kỳ quái của Dương Phàm, Du Vân Tiên Để cũng nhắm mắt làm ngơ.

Rốt cục vào một ngàv, người mà Dương Phàm chờ đợi đã xuất hiện.

Cách biệt hơn vạn năm, Dư Mộng Thanh xuất hiện và bí mật gặp mặt Dương Phàm.

- Theo tin tức xác thực, một trăm năm sau Đại Đế sẽ rời Vân Tiêu cung, đi tới Yêu giới xa xôi. Nghe nói muổn luận bàn với đối thủ cũ.

Dư Mộng Thanh mang tới một tin tức đáng mừng.

- Đâv thật là một cơ hội tốt.

Dương Phàm kìm lòng không đậu nói.

Khó thể đánh giá được thẩn thông cùng lực lượng của Đại Đe.

Chi cẩn hắn còn ớ trong nội cung Vân Tiêu cung. Dương Phàm sẽ khó gặp riêng Vũ Tịch.

- Hừ, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Cửu Công chúa cũng không đáp ứng gặp mặt ngươi.

Dư Mộng Thanh thình lình nói một câu.

Dương Phàm ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới vị Cửu Công chúa nàv căn bán khôngbiết mình.

Điểm đáng ngờ duv nhất là, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấv Thất Hương Ngọc Hồn Địch liền yêu thích không buông tay.

- Ha ha, việc nàv làm phiền ngươi, để ta đưa tặng Công chúa một quyển nhạc phổ. có lẽ nàng sẽ thích. Đến lúc đó. cô phối họp nói vào một chút.

Dương Phàm lấy ra một bản nhạc phổ tinh xảo, thật cẩn thận giao cho Dư Mộng Thanh.

Lúc Vân Vũ Tịch tại hạ giới thường yêu thích âm nhạc, từng soạn nhạc khúc và cũng tặng cho Dương Phàm mấv bản.

- Được, ta chi có thể hết sức thử một lần. Nhưng là nắm chắc thành công chi sợ không

lớn.

Dư Mộng Thanh không ớ lại lâu. vội vàng ròi đi.

Kết quá không quá nửa năm, Dư Mộng Thanh lại chạv tới, kinh dị vô cùng nói:

- Công chúa yêu thích dị thường bán nhạc phổ này. cũng coi như trân bào.

- Điều này thật là kỳ quái. Ánh mắt của Cửu Công chúa cao cỡ nào, vì sao mỗi thứ ngươi

tặng đểu CÓ thể khiến nàng yêu thích không buông tay?

Dư Mộng Thanh tặc lưỡi kỳ quái.

- Khôngbiết việc ước hẹn đã anbàithỏa đáng chua?

Dương Phàm dò hói.

- Mặc dù Công chúa hết sức cám thấy tò mò và hứng thú đối với ngươi, nhưng nàng còn không dễ dàng đi gặp riêng ngươi. Đây là kết quả ta rút ra được sau vài lân nói bóng nói gió.

Dư Mộng Thanh đầy vẻ vui mừng nói.

Dù sao Công chúa cũng không từ chối, việc nàv hoàn toàn có hy vọng khiến nàng ta cảm thấv ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn.

Dương Phàm nhíu mày. có chút thất vọng.

Lẩn từ biệt này Dương Phàm lại đưa cho Dư Mộng Thanh một bản nhạc khúc, cũng là Vũ Tịch từng lưu lại.

Chi sau một tháng. Dư Mộng Thanh trớ lại.

- Dương Kỳ. ngươi sắp thành công. Công chúa có chút động tâm, muốn ra gặp ngươi...

Dư Mộng Thanh cười túm tim nói lòi chúc mừng. Giờ khắc này nàng hoàn toàn nhin Dương Phàm bang cặp mắt khác.

Người theo đuổi Cửu Công chúa dõi mắt khắp Tinh Thiên thế giới nhiều biết bao nhiêu. Có thể khiến Cóng chúa ra mặt hẹn gặp, cả Thiên giới này dường như chi có vị Phù Lâm Tiên Đế có thê xung là hoàn mỹ kia làm được.

- Sắp thành công? Nói như vậy, Cừu Còng chúa còn không tính gặp mặt một lẩn?

Dương Phàm cũng không hài lòng đối với tiến độ này.

- Tròi ạ, ngươi lại còn không cảm thấy đủ? Công chúa rất muốn gặp ngươi nhưng nàng có chút rụt rè. Huống chi vói thân phận và địa vị của nàng, nhất cử nhất động đêu bị nhiêu người nhìn vào, muốn gặp riêng ngươi cũng hết sức khó khăn. Nếu việc này xử lý không tốt, thậm chí sẽ mang đến họa sát thản cho ngươi.

Dư Mộng Thanh khó tin nói. hết sức bất mãn đối với lòng không biết đủ của Dương Phàm.

Dù sao chiến tích của hắn giờ phút này đã có thể nói là huv hoàng. Những tài tuấn tân tú của thiên giớii tốn mấy chục vạn năm cũng không tiến triển bang vài vạn năm như Dương Phàm.

- Cô chuvển lời cho Cửu Công chúa. Nếu như nàng không muốn gặp mặt. trăm năm sau Dương mồ sẽ tự đi qua lấy lại những thứ thuộc về ta.

Dương Phàm nói với vẻ hùng hổ bức người.

- Dương Kỳ. điểu này sao được? Hình tượng ngươi thật vất vả thành lập trong lòng Công chúa, chăng lẽ muốn hùy hoại chi trong chốc lát?

Dư Mộng Thanh thờ phì phì nói.

- Xin ngươi nói thêm một câu nữa, nhạc khúc và sáo ngọc kia đểu là nữ nhân Dương mồ từng vêulưu lại.

Giọng điệu Dương Phàm lộ vé không thể hoài nghi.

Dư Mộng Thanh cảm thấy một cỗ áp bách không hiểu, tâm thẩn run lên.

Khoảnh khắc này. dường như nàng lọt vào tình trạng mất chưởng khổng đối với linh hồn và sinh mệnh ngày trước.

Thật lâu sau.

Dư Mộng Thanh hít sâu một hơi. oán hận nói:

- Đây là ý nguvện của ngươi, vậy ta chán thật chuvên lòi...

Dương Phàm cười không nói.

Lẩn này Dư Mộng Thanh hết sức tức giận ròi đi, trong lòng âm thẩm cười lạnh: "Dõi mắt khắp thất giới này, còn không có nam nhản nào dám dùng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy đê theo đuổi Cửu Công chúa. Ngươi chờ khóc đi, hừ hừ!"

Nhìn theo nàng rời đi. DươngPhàm nhắm mắt lại. hít một hơi dài:

- Thời gian cùng kiên nhân của ta đã không đủ nữa rồi. Nếu như không thê thành công, cũng chi đành lèn vào nội cung.

Tu vi sắp bước vào Diễn Sirih Kỳ. đột nhiên trong đẩu hắn sinh ra một điểm báo.

Năm đó tại Phàm giới, ước định, cùng Vô Song ỡ sâu trong đáy lòng không thể phai nhòa.

ở sâu trong linh hồn gần đây liên tiếp hiện lên những thanh âm:

- Hôm nay chúng ta đứng ớ đinh của nhản giớii, trận chiến cuối cùng này không phải ngươi chết thì là ta vong... Trước trận chiến này, hy vọng có thể đạt thành một ước định cuối cùng với ngươi.

- Nếu người thua là ta... Hv vọng ngươi có thể kế thừa vô thượng kiếm ý cùng tâm nguvện của ta... Giết về thượng giới!

- Theo ý nguvện của tạ giết về thượng giới... Máu nhuộm trời cao. bài trừ thiết tắc!!!

Ý chí kiếm đạo ớ linh hồn tám ấn mơ hồ rung lên, hình như có dấu hiệu thức tinh!

- Vô Song... Chẳng lẽ ngươi không chờ được nữa, đang thúc giục ta sao? Hav là ngươi bẩt mãn đổi vói hiện trạng của ta, cười nhạo sự vô năng của ta: Mười mấy vạn năm qua đi còn chua hoàn thành ý nguvện của ngươi?

Dương Phàm cảm nhận được sự rung động của ý chí kiếm đạo sâu trong linh hôn, thấp giọng lẩm bẩm.

Hắn có một loại trực giác tới từ trong linh hồn tâm ấn: Ý chí kiếm đạo của Vô Song đã có xu thế thức tinh.

Còn khi nào thì thức tinh Dương Phàm không thể xác định. Nhưng là thời gian nàv sẽ không quá lâu.

Cũng vì căn cứ vào nguvên nhân nàv Dương Phàm mới không có thòi gian và kiên nhẫn chờ đợi. suy tính dùng thủ đoạn mạnh mẽ gặp mặt Vũ Tịch.

Đây là điều mà Dư Mộng Thanh không thể nghĩ đển.

Khi ý chí kiếm đạo của Vô Song thức tinh đậy từ trong giấc ngủ sav mà hắn còn không có tiến triẻn gì. vậy còn mặt mũi nào mà đi gặp đối thủ trước kia?

Mới vài ngàv qua đi.

Dư Mộng Thanh tìm tới dương phàm, nhìn hắn hồi lâu vẻ mặt phức tạp. khổ sáp cười:

- Ngươi thành công.

Trong nụ cười của nàng có vài tia tự giễu.

Vốn nàng còn cho 1"ẳng Dương Phàm sẽ làm hóng chuyện này, nhưng kết quả cuối cùng hoàn toàn ra ngoài dự đoán của nàng.

Sau khi Cửu Công chúa biết được thái độ cứng rắn của Dương Phàm, hết sức lo lắng thậm chí có vài phân hoảng hốt. vội vàng cho nàng tới đây chuyển lòri.

- Nàng đáp ứng?

Dương Phàm cũng không có tâm tình, đi thưởng thức biểu tình của Dư Mộng Thanh.

- Đúng vậy. Cửu Công chúa thinh cẩu ngươi hiện tại ngàn vạn lẩn không nên cố xông vào nội cung. Chờ sau khi Đại Đế rời đi. nàng sẽ đáp ứng.

Dư Mộng Thanh lộ vẻ cổ quái nói.

Cho tới bâv giờ nàng chưa từng nghĩ tói Công chúa cao cao tại thượng, viên minh châu rực rỡ nhất Thiên giới lại khuất phục ý nguvện của một nam nhân.

- Được, một trăm năm. Nhưng ta không thể chờ lâu hơn.

Dương Phàm gật đẩu, cũng nhắc nhớ Dư Mộng Thanh.

Mặc dù đối với Dương Phàm mà nói sinh mệnh là vĩnh hẳng vô hạn.

Nhưng khi biết được ý chí kiếm đạo của Vô Song sắp thức tinh, hắn cảm thấy áp lực lớn

lao.

Từ sau khi Luân hồi tân sinh, lẩn đẩu tiên Dương Phàm cảm thấy được thòi gian gấp gáp như thế.

Nhưng hắn rất kiêng kị đổi với thực lực của Đại Đế. cho dù còn chua từng tận mắt thấy hìrih dáng cùng thực lực bọn họ.

Đâylà điểm báo tới từ cảm quan Đại Luân Hồi.

Trong mành nhỏ trí nhớ của Lam Băng Tiên Đế có tin tức liên quan đến Đại Đế, tràn ngập kính sợ và ngưỡng mộ vô cùng.

- Được, ta nhất định sẽ chuvển lời cho Công chúa.

Dư Mộng Thanh ròi đi, cũng không dám có thêm một tia bất kính đối với Dương Phàm.

Ngay cả chủ nhân của nàng đểu không thể không khuất phục ý nguvện của người này, huống chi là nàng?

Thời gian một trăm năm.

Dương Phàm nhản cơ hội nàv toàn lực thôi diễn cành giới và ý đồ đánh vào Diễn Sinh

Kỳ.

Trong không gian Mệnh Hạch, cây uẩn Sinh bừng bừng sirih cơ. gốc cây càng ngàv càng to khỏe, đã trường thành cao bốn năm trượng.

Hơn ngàn phiền sinh mệnh lục diệp trên câv uẩn Sinh xanh tươi lóng lánh, sinh mệnh lực ân chứa đã đạt tới một cực hạn.

Thẩn thòng pháp lực của mỗi một phiến sinh mệnh lục diệp đều tiếp cận trình, tự Tiên Đế, ẩn chứa sinh mệnh lực vô tận thậm chí vuợt qua Tiên Đe.

Thậm chí ngav cà thản thể của Dương Phàm đều là hóa thản Luân hồi của sinh mệnh lục diệp.

B án tôn chán chinh không phái Dương Kỳ cũng không phải Dương Phàm trước kia mà là câv Uân Sinh khóe mạnh trưởng thành, ân chứa lốc xoáy Luân hôi.

về phẩn Dương Phàm giờ phút này, nói là phân thân thì có chút miễn cưỡng, có thể hình dung hắn là một bộ phận của bản tôn thì có chút thích hợp hơn.

Theo độ cao và trinh tự của cảnh giới, linh hồn và thán thể lưu lại thiên địa đổi với Dương Phàm mà nói càng ngàv càng nhó bé không đáng kể.

Trí nhớ hai kiếp có khi khiến hắn không rõ mình rốt cục là Dương Phàm hay là Dương

Kỳ.

- Ta chính là ta, cho dù là Dương Phàm hay là Dương Kỳ.

Dương Phàm thoát khói ma niệm quấv nhiễu, rất nhanh kiên định một tín niệm.

Một tia tín niệm đó kéo dài hai kiếp, ngav cả Luân hồi đều không thể xóa nhòa.

Mặc dù hai kiếp làm người, nhưng bán chất trong linh hồn sẽ không biến hóa.

Linh hồn tâm ấn cũng là thứ sâu nhất trong linh hồn. chứa đựng tin tức nguvẻn thủy nhất

cho dù là lực lượng của Tiên Đế cũng không thể chôn vùi.

Thời gian trăm năm nhoáng cái qua đi.

Cây Uẩn Sinh đã có chút biến hóa.

Tỷ như ngẫu nhiên có một phiền sinh mệnh lục diệp rơi xuống đất. sau khi thối rữa hóa thành phản bón dung nhập không gian Mệnh Hạch.

Trong không gian Mệnh Hạch, khi tức sinh mệnh ngày càng tăng lên. sinh sôi nảy nớ một số sinh mệnh nhưcâv cối, vài thứ linh tinh...

Tảm thẩn Dương Phàm dung nhập trong đó, cảm thụ từng biến hóa nhò bé nhất.

Khi hắn có thể lĩnh ngộ được bản chất của những biến hóa này, có lẽ có thể sáng tạo ra hàng ngàn hàng vạn.

- Sinh mệnh thật sự là thần kỳ. có lẽ không lâu nữa ta có thể sáng tạo sinh mệnh. Nhưng đáng tiếc thời gian quá gấp.

Dương Phàm tinh lại từ trong trạng thái tĩnh tu tìm hiểu.

Lúc này hắn đã bước nửa bước vào Diễn Sinh Kỳ.

Truvền thừa, gieo, luân hồi của sinh mệnh được kéo dài và sinh sôi nảy nớvỏ hạn...

Chi là thòi gian trăm năm đã qua.

Dương Phàm thớ dài một hod. tuy 1"
ẳng không thể tĩnh tu và tìm hiểu hoàn toàn mới nhưng cảnh giới Diễn Sinh Kỳ đã bắt đẩu khới động và tự vận chuvển.

Hắn cẩn chi vẻn vẹn là thòi gian.

Mà thời gian đối với hắn lại hết sức gấp gáp.

Sau trăm năm, Dương Phàm quá nhiên từ noi Du Vân Tiên Đế biết được Vân Tiêu Đại Đế đã rời đi.

- Ta có một vẩn để hết sức tò mò: Đại Đế mạnh cỡ nào?

Bộ dạng Dương Phàm rất hứng thú, nhìn như chi là tùy tiện hòi.

- Đại Đế mạnh cỡ nào?

Du Vân Tiên Đế đầy vẻ sùng kính, trong mắt lộ ra vài phản hướng tới.

Sau khi trầm tư thật lâu, hắn khẽ thớ dài:

- Đại Đế mạnh cỡ nào, ngay cả ta cũng không biết!

"Ngav cà Đại Đế mạnh cỡ nào đều khôngbiết. vậy sao ngươi kính sợ?"

Trong lòng Dương Phàm cảm thấv cổ quái.

- Nhưng là ta biết một điều: ờ trước mặt Đại Đế, ta không có sức phản kháng cũng không có cơ hội ra tay.

Du Vân Tiên Đế trịnh trọng nói.

Không có sức phán kháng? Không có cơ hội ra tay?

Dương Phàm không khòi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Ngav cả hắn cũng không thể hoàn toàn nhin thấu thực lực chân chinh của Du Vân Tiên

Đế.

Nhưng là hắn có thể xác định một điểu: Du Vân Tiên Đế cao hơn Lam Băng Tiên Đế một tầng.

Huyền Tiên tam trọng, giữa mỗi trọng đểu là chênh lệch của một cảnh giới lớn.

Nói cách khác. Du Vân Tiên Để có khá năng mạnh hơn Lam Băng Tiên Để gấp mười, gắp trăm lần.

- Đại Đế. bọn họ đứng ở đinh cao nhất của thất giới, không gì bọn họ không làm được, cũng xưng là Cửu Thiên Đại La Chí Tòn Tiên. TrừThiênĐế và Minh Đế trong truyền thuyết, thế gian không có người nào có thê ngự trị phia trên bọn họ.

Trong mắt Du Vân Tiên Đế thậm chí có vài phẩn thành kính sùngbái.

Trong lòng Dương Phàm thẳm than, nhưng vẫn không thể đánh giá được Đại Đe mạnh cỡ nào.

Nhưng có thể nói Đại Đế mạnh nhất thất giới.

về phẩn Thiên Đế và Minh Đế trong truvển thuyết, bọn họ là Tiên thiên sinh linh tồn tại từ khi thất giới sơ khai, căn bán không hỏi chuvện thế gian.

Tỷ như Thiên Đế cai quản tam giới, chính là chúa tể cao nhất của Vô thượng Thiên đình, mỗi mười ức tám ngân vạn năm khi Vô thượng Thiên đình mớ ra mói có thê xuất hiện.

Đây chi vẻn vẹn là có thể xuất hiện mà thôi.

Nghe nói thẩn hồn bản tôn của Thiên, Minh nhị đế hàng năm không ớ tại thất giới, ngao du Man Hoang Tô Giới không biết có tồn tại hay không...

- Lẩn nàv Đại Để đi Yêu giới giao chiến với đối thủ cũ.

Du Vân Tiên Đế cười nói. thường xuvẻn nói ra một ít bí tân của thất giới với Dương Phàm.

- Đổi thủ cũ?

Dương Phàm đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Không ngờ Đại Để nàv lại chạv tới Yêu giới của hạ tam giới.

"Yêu giớii, khôngbiết Hồ Phi hiện tại thế nào?"

Dương Phàm không khòi nghĩ đến Hồ Phi.

- Đối thủ của hắn chính là vị Man Hoàng danh tiếng lừng lẫy của Yêu giớii. Hai vị Đại Đế này từ thật lâu trước kia đã bắt đầu luận bàn tỷ thí. Nghe nói. vì tỷ thí bọn họ không tiếc giá nào để tinh thẩn ý chí buông xuống hạ giới, tìm người phát ngôn tại Phàm giới tranh đấu lẫn nhau.

Du Vân Tiên Đế lại cười nói.

Tinh thẩn ý chí buông xuống hạ giới?

Trong lòng Dương Phàm đột nhiên máy động, không khói nhớ tới hai nhản vật truyền kỳ thượng cổ ớ Đỏng ThắngĐại Lục: Tiên Tẩn Thủy Hoàng và Bách Tộc Man Vương.

Trận chiến sổ mệnh giữa hắn và Thiên Thu Vô Ngán lúc trước đă khới động tinh thẩn ý chí tàn lưu lại trên tượng đá thượng cô của Tiên Tán Thủy Hoàng và Bách Tộc Man Vương.

Hai cỗ tinh thẩn ý chí nàv kéo dài từ thượng cổ đến bâv giờ, thành toàn cho Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân.

Hai người xem như là nối tiếp trận chiến giữa hai nhản vật thẩn thoại thượng cồ, cùng bới vậy mà đạt được kỳ ngộ, thông qua trận chiến đinh vượt qua bản thân, dung họp tinh thán ý chí lưu lại mà khôngbị hạn chế của chúng.

"Chẳng lẽ hai nhản vật thẩn thoại tại Phàm giới: Tiên Tẩn Thủv Hoàng và Bách Tộc Man Vương là người phát ngôn của hai vị Đại Đe nàv ờ nhân gian?" Dương Phàm mơ hồ cám thấv mình đà vạch trân bí ân của hai tượng đá thượng cô ngày trước.

Thời gian trăm năm đã qua, Đại Đế đã rời khỏi Vân Tiêu cung. Dương Phàm cố đè nén ý niệm lẻn vào nội cung, chờ đợi tin tức của Dư Mộng Thanh.

Chờ khoảng trăm ngàv. rốt cục Dư Mộng Thanh tới.

- Cửu Công chúa nói, ba ngày sau gặp ờ Hàn Yên đàm bên ngoài Vân Tiêu cung. Như vậy ngươi thóa mãn rồi chứ hả?

Dư Mộng Thanh cười nói.

- Được, một lời đã định.

Tâm tình của Dương Phàm gấp gáp mà chờ mong.

Truy tìm nhiều năm như vậy. trải qua một lần Luân hồi. giọng nói và hirih dáng của Vũ Tịch đã không khắc sâu rõ ràng trong lòng hắn như ngày trước nữa.

Thời gian có thể khiến rất nhiều cảm tinh nhạt đi. huống chi là người trải qua Luân hồi.

Địa vị của Vũ Tịch trong lòng hắn đã dẩn bị Đặng Thi Dao thav thế.

Dù sao hai người trải qua tình vêu khắc cốt minh tâm, thậm chí đã sớm sinh ra tiểu Dương Thân từ khi ở Phàm giới.

Nhưng duy nhất có một loại "niềm tin" chua bao giờ phai nhòa.

Đây cũng chính là nguvên nhân DươngPhàm khôngtiếc mọi giá tới Tinh Thiên thếgiới.

"Bất kể kết quả cuối cùng là nhưthế nào... Chi cần tâm nguvện cùng hứa hẹn của ta được hoàn thành, chi cẩn ta chưa từng lui nửa bước, là có thể không oán không hối hận".

Trong lòng Dương Phàm thẩm nhủ.

Ba ngày sau.

Trời còn chưa sáng DươngPhàm đă rời Vân Tiêu cung.

Với thân phận tiên vệ đoàn trướng của hắn có thể tùy tiện ra vào Vân Tiêu cung.

Địa điểm ước hẹn: Hàn Yên đàm.

Hàn Yên đàm ờ nơi nào. Dương Phàm ớ Vân Tiêu cung nhiều năm như vậy cũng khá rõ ràng địa hình xung quanh.

Tuy nhiên Hàn Yên đàm này cùng không phải nơi bình thường gì. có thể nói là một vùng đât nguy hiẻm. Tu vi không đạt tới trình tự Tiên Quân căn bán không thê vào sâu.

Bá!

Thông qua Đại Luân Hồi bao phủ. Dương Phàm thi triển thẩn thông thuấn di. lập tức na di đến Hàn Yên đàm.

Khoảng cách ngàn ức dặm chi trong một ý niệm của Dương Phàm.

Vô hình trung, hắn dần dẩn bước lên tảng lóp đinh của thất giới.

Hàn Yên đàm bị một tầng khí lạnh buốt xương như thực chất bao phủ.

ở trong này. thẩn thức kéo dài bị hạn chế rất lớn. tu vi không đủ nếu tự tiện triển khai thẩn thức thậm chí sẽ bị thương đến linh hồn.

Cám quan Đại Luân Hồi của Dương Phàm ngược lại khôngbị ảrih hướng.

Càng vào sâu khi lạnh lại càng khủng bố. cuối cùng gần như khiến thán thể mạnh mễ của Dương Phàm cũng cảm thấy lạnh như băng.

Mặc dù hắn không sử dụng pháp lực hộ thể.

Đứng ớ nơi sâu nhất Hàn Yên đàm, Dương Phàm nhắm mắt. lẳng lặng chờ đợi.

Quá trình quen biết Vũ Tịch và yêu nhau ớ kiếp trước hiện lên trong đầu.

Nếu như nói vêu và đển với nhau của hắn và Đặng Thi Dao là nồng nhiệt, khắc cốt minh tâm thì tình yêu với Vân Vũ Tịch lại tự nhiên như nước chảy, binh thản nhưmâv khói.

Thời gian chậm rãi trôi qua. có vẻ dài lâu như thế.

Không biết khi nào, một tiếng sáo linh hoạt kỳ ảo quanh quần trong Hàn Yên đàm mờ

mịt.

Tiếng sáo mờ mịt lại như âm thanh của tự nhiên, toàn bộ hàn đàm lạnh thấu xương phảng phất như lâm vào tiên cảnh tự nhiên chim hót hương hoa.

Tiếng sáo cũng bừng tirih Dương Phàm đang chìm trong hồi ức quá khứ. một loại kêu gọi thản thiết tự nhiên khiến tim hắn đập nhanh.

Nàng đến đâv từ lúc nào?

Đây là ý niệm đẩu tiên trong lòng Dương Phàm.

Tiếng sáo như tiếng tròi cắt ngang hồi ức về kiếp trước của Dương Phàm, đưa mắt nhìn ra ngoài Hàn Yên đàm, trong lòng thám lấv làm kỳ: "Nàng xuất hiện từ khi nào. vì sao ta không phát hiện?"

Tiếng sáo từ xa đến gần. hàn khí của cả Hàn Yên đàm thấu xương dường như bị giảm đi vài phân, nghênh đón cảnh xuân xanh biếc của thiên nhiên, mơ hồ có thê ngửi đên mùi hương cỏ tươi mát.

Tuyệt cảnh hung hiểm Hàn Yên đàm nàv phảng phất được giao cho cái gì, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó từ mành đất tử vong biến thành tiên cành đẹp đẽ.

Dương Phàm nhìn chăm chú phương xa, như người mất hồn thất thẩn bất động.

Vươn ra một bàn tav, trong tầng cảm quan của hắn phàng phất như chạm đến lá cây cùng cánh hoa từ không trung hạ xuống.

Bốn phía của hắn dường như truvền đến tiếng chim hót gió thổi, lá cây xào xạc. Nơi nàv là trong rừng sâu sao?

Trong tẩm nhìn, một đám mâv xanh biếc hào quang bảv màu lượn lờ từ cuối chân tròi chậm rãi bay tói.

Bóng hình xinh đẹp trên đám mây biếc mặc áo váy xanh biếc khẽ bav trong gió. mơ hồ có thể thấy được chân ngọc trắng ngẩn để trần giẫm trên mây biếc mờ mịt. Mắt sáng như nước lóe lên như ánh sao. khuôn mặt ngọc hoàn mỹ như thiên niên đắp nặn hơi mim cười. Chi một cái nhíu mày. mim cười khiến cây rừng bổn phía nhảv múa, phía dưới dường như còn có tiếng suối chảy róc rách.

Đây là một tiên tử tuyệt thế xinh đẹp xuất trần gần gũi với tự nhiên, có dung mạo giống Vân Vũ Tịch như đúc.

Ngoài vẻ mv lệ, tự nhiên như ngày trước càng có thêm một loại mờ mịt như trong sương mù và khí chất cao quv trong thần vận.

Vè đẹp như vậy có thể hút hồn bất kỳ nam nhản nào trong nháy mắt. chẳng sợ là một thanh âm cũng có thê làm cho người ta cả đời khó quên.

- Cảnh vật tự nhiên hoàn mỹ tự nhiên hòa nhập trong lòng, hòa nhập thiên địa.

Dương Phàm nhìn vị Cửu Công chúa có dung mạo giống hệt Vân Vũ Tịch ớ trước mắt. trong lòng thớ dài thật dài.

Khó trách đối phương có thể đến một cách im lìm như thế.

Cành vật tự nhiên hoàn mỹ hết thảv đểu tự nhiên như vậy, không có gì đột ngột.

Huống chi Dương Phàm đang đắm chìm trong hồi ức về kiếp trước.

Cái loại cảnh giới đem tự nhiên hòa nhập vào trong lòng, hòa nhập vào thiên địa đã có thê sánh ngang cùng Tiên Đế.

Hai người đứng lơ lửng trong Hàn Yên đàm, bốn phía là khí lạnh thấu xương cũng là tiên cảnh khu rừng có lá và cánh hoa rơi xuống trong ánh xanh biếc lav động.

Từng phiến lá màu xanh cùng cánh hoa rơi xuống phát ra tiếng xào xạc rất nhó. cùng tiếng suối chảy róc rách dưới chân hình thành tiết tấu tuyệt vòi nhất.

Cửu Công chúa thu hồi Thất HươngNgọc Hồn Địch, áv náv cười:

- Vũ Tịch đến chậm. Sáo ngọc và nhạc phò của ngươi, ta rất thích.

Thanh âm như tiếng trời của nàng cùng với hoàn cảnh tự nhiên bốn phia như vò hình kêu gọi lẫn nhau.

Dương Phàm không lên tiếng, chi lẳng lặng chăm chú nhìn vào mắt nàng, phảng phất như muôn nhin xuyên vào tâm hồn.

Kv thật hắn muốn phân biệt xem Cửu Công chúa trước mắt rốt cục có phái là Vũ Tịch của ngàv trước.

Khuôn mặt không chút tỳ vết của Cửu Còng chúa không hiểu sao đỏ lên, đôi mắt sáng né tránh.

Cho tói bâv giờ chưa từng có nam nhản nào dám nhìn chẳm chẳm nàng một cách không kiêng nê gì như vậy.

Bới vì bất kỳ một nam nhân nào sẽ vì khí chất tuvệt mỹ cùa nàng mà cảm thấv tự xấu hổ.

Nàng hòa nhập tự nhiên vào tâm hồn cũng sẽ không đò mặt bới vì cái nhìn của bất kỳ nam nhân nào.

Nhưng không biết vì sao nam nhân trước mắt lại mang tới cho nàng một loại cảm giác hết sức thân thiết gần gũi.

- Vũ Tịch, chẳng lẽ muội không nhận ra Dương đại ca?

Dương Phàm chăm chú nhin đôi mắt quen thuộc, thám tình hói.

- Xin Dương Tiên Quán tự trọng, ngươi ta chi là bèo nước gặp gỡ.

Tronglòng Cửu Công chúa không vui. tự nhiên mim cười nhắc nhờ.

Chi là lẩn đẩu gặp mặt.

Dương Phàm chường khống Đại Luân Hồi có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình của Cửu Công chúa.

Đối phuơng hòa nhập tự nhiên vào tâm hồn, hòa nhập vào thiên địa. muổn thăm dò tâm tư và linh hồn dao động khó hơn so với Tiên Đế bình thường rất nhiều.

Dương Phàm hít sâu một hơi. đắn đo một chút mới từ từ nói:

- Vậy xin hỏi Công chúa điện hạ. vi sao thích sáo ngọc và nhạc phổ ta tặng cô?

Trên ngọc nhan tuyệt thế của Cửu Công chúa nổi lên một tia mẻ mang, hơi cúi đẩu. đôi mắt đẹp có chút trốn tránh:

- Loại cảm giác kv quái nàv ngav cả ta đêu không thê nói rõ. Từkhinhin thấy hai vật này liền thấv thân thiết phát ra từ nội tâm giống như bị cái gì đó kêu gọi.

Dương Phàm nghe vậy chìm vào trầm tư ngắn ngủi.

- Đây cũng là nguvên nhản ta tò mò đi ra gặp ngươi.

Cửu Công chúa khôi phục khí chất tự nhiên tuvệt trần, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, dường như muốn làm rõ vấn đề gì.

- Thân thiết? Kêu gọi?

Dương Phàm thấp giọng lẩm bẩm, đang trầm tư rất nhanh bừng tinh lại. trong lòng đã có phóng đoán.

Thòng qua Đại Luân Hồi bao phủ hắn phát hiện khí tức linh hồn của Vũ Tịch cực kỳ tương tự với Cửu Công chúa này, nhưng khí tức của Cừu Còng chúa càng tinh khiết tự nhiên mà lại bao dung cả Vũ Tịch.

- Có thể nói về cảm giác nàv hay không?

Dương Phàm phun ra một hơi dài, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén mà bình tĩnh.

- Những thứ nàv dường như đã nhìn thấv ờ trong mơ.

Cửu Công chúa vì làm rõ mê mang trong lòng cũng rất phổi họp.

Chi là nói tới đây. mặt ngọc hơi úng đỏ.

- Trong mơ?

Dương Phàm chấn động.

Điều nàv khiến cho phòng đoán của hắn lại có vẻ không chính xác.

- Cô thật khôngbiết ta? Cũng không cám thấv thản thiết?

Trong mắt Dương Phàm thẩn quang lóe sáng, giọng nói của hắn dẩn dẩn có vài phẩn hùng hô dọa người.

Cửu Còng chúa khẽ nhíu màv liễu, nhìn chăm chú hắn thật lâu. cuối cùng nói bang giọng trong tréo nhưng lạnh lùng:

- Ngươi là Dương KỲ tiên vệ đoàn trướng của Vân Tiêu cung, trước đó ta chua từng có qua lại gì với ngươi.

Nghe vậy. trong lòng Dương Phàm run lên nhưng ánh mắt bình tình như cũ.

Ánh mắt hắn nhìn chẳm chẳm vào người đẹp tuvệt thế trước mắt. thản hình sinh ra biến ảo và vặn vẹo một cách không rõ.

Chi khoảnh khắc, hình thể, bề ngoài, khí chất và thần vận của Dương Phàm đểu sinh ra biến hóa. Ngay sau đó. một thanh niên nho nhã tuấn lãng mang theo nụ cười ấm áp hiện ra trước mặt Cửu Công chúa.

- Ngươi... Là ngươi...

Cửu Công chúa rốt cục thất sắc. nhìn chẳm chẳm vào nam nhản bất kể là tướng mạo hav khi chất đêu có thê nói là hoàn mỹ trước mắt.

- Vũ Tịch, rốt cục muội nhận ra đại ca.

Dương Phàm tươi cười như làn gió nhẹ. chi một bước đi tới trước mặt Cửu Công chúa, vòng tay ôm nàng một cách rất tự nhiên.

- Ngươi...

Hai gò má Cửu Công chúa đó ứng. mặt hiện vè lạnh lẽo. âm thanh lạnh lùng:

- Đăng đổ tử! (Đồ phóng đãng)

Sau tiếng nói đầy tức giận, hào quang tự nhiên vô hình bồng bềnh bổn phía đột nhiên hóa thành bông tuyết và gió bão lạnh băng đầy tròi.

Dương Phàm lập tức rùng mình một cái. thán thể bị đông cứng.

Bá!

Dáng người tuyệt vòi của Cửu Công chúa kết hợp làm một thể với đám mâv biếc duới chân, ngưng kết ra một đài hoa sen nhiêu màu bảo vệ quanh thản.

Tronglúc nhất thời, bích quangđẩv trời, hào quangbàv sắc cùnggợn sóng xanh biếc bao phủ một vùng thiên địa. hoàn toàn ngăn cách với Dương Phàm.

- Vì sao dưới tình huống như vậy. muội cũng không nhận ra ta?

Vẻ đau khổ trên mặt Dương Phàm biểu lộ ra một cách tự nhiên.

Giờ nàv khắc này. hắn không muốn tiếp tục áp chể và giấu diếm tình cám trong đáv lòng.

-Xin... Xin lỗi!

Vẻ tức giận lạnh lùng trên mặt Cửu Công chúa tan thành mâv khói, hết sức áy náy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện