Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 37: Toàn bộ diệt
Tu vi của lão đạo sĩ có khuôn mặt vàng vọt kia thì thuần thục hơn nhiều. Khi hắn đã hoàn thành pháp thuật mà những người khác vẫn chưa làm xong.
- Đường sư huynh. để ta lên trước!
Khuôn mặt Triệu Thụy lộ ra thần sắc hưng phấn.
Trương Hằng gật gật đầu đáp ứng. thầm nghĩ lại có thêm một tên hiếu chiến. Tuy nhiên hắn cũng muốn kiến thức qua thực lực của tên Triệu Thụy này.
Ngoài ra, Trương Hằng cũng đang ôm tư tưởng luyện tập thực chiến. Nếu không, hắn cũng không dài dòng với mấy tên tán tu này mà sớm diệt sạch bọn họ.
Vừa nghe Triệu Thụy gọi Trương Hằng là "Đường sư huynh". lão đạo sĩ kia sắc mặt lập tức biến đổi. Nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn bắn ra một đạo lệ quang âm độc. Hắn hiểu được được hai người đang đối diện với mình này.
Nếu hai người này xưng hô nhau là huynh đệ thì bọn họ có thể là đệ tử của cùng một môn phái. Mặc dù không phải là của cùng một môn phái thì có thể cũng cùng là đệ tử của một tu sĩ đã ngoài Trúc cơ kỳ nào đó. Nếu không thể hoàn toàn chém giết hai người này thì sẽ lưu lại hậu hoạn vô cùng.
Cho nên, tên đạo sĩ khuôn mặt vàng vọt này đã thầm quyết tâm. dù phải trả đại giới cũng phái diệt sạch cả hai người.
Lão đạo sĩ này cũng chỉ mới đoán được đại khái. Hắn nào biết hai người này củng chỉ là tu sĩ của cùng một ngọn núi, vì bối phận giống nhau cho nên mới xưng hô là huynh đệ.
Trương Hằng lạnh lùng nhìn những tên tu sĩ đang thi pháp ở bốn phía, trong lòng cũng âm thầm khinh thưởng.
Không nói công lực của những tu sĩ này có thâm hậu hay không, chỉ nói riêng thời gian thi pháp của chúng so le, không đều nhau đã rất dễ dàng để đối phương đánh tan từng tên một.
Tuy rằng là tám tu sĩ nhưng đo tốc độ thi pháp không giống nhau nên khiến cho pháp thuật của chúng Chỉ có thể tới từng cái một mà không thể phối hợp được với nhau.
Nếu pháp thuật của tám người này đồng thời đánh tới thì chỉ sợ hai người Trương Hằng đã phái chạy trối chết rồi.
Thực lực cường hẳn nhất chính là lão đạo sĩ với khuôn mặt vàng vọt kia. Pháp thuật của hắn hoành thành đầu tiên, một trận toàn phong lớn như một căn phòng phát ra từng đợt gào thét khiến không khí xung quanh rất không ổn định, ngay cả phi hành cũng trở nên khó khăn.
Mắt thấy cỗ toàn phong thật lớn này sắp đánh tới. pháp thuật của Triệu Thụy cũng đã chuẩn bị xong.
Xuy một tiếng, trong lòng bàn tay của Triệu Thụy xuất hiện một cơn lốc Hỏa Diễm không ngừng xoay tròn. Cơn lốc này ban đầu còn rất nhỏ nhưng hỏa diễm lại phát ra nhiệt độ kinh người.
Nhãn tình Trương Hằng sáng lên. Hắn cảm giác pháp thuật này tuyệt đối không đơn giản, uy lực có thể rất lớn.
- Đường sư huynh hãy nhìn xem uy lực của gió lốc Hỏa Diễm của ta đây!
Đôi mắt Triệu Thụy trừng lên. cơn lốc hỏa diễm trong tay thoát Ly ra. giống như một đạo u hỏa thối về phía đối phương.
Cơn lốc Hỏa Diễm chi nhỏ bằng nắm tay này dường như không khiến lão đạo sĩ kia chú ý. Hắn thao túng cỗ toàn phong rất lớn kia, mang theo uy thế mạnh mẽ cuồn cuộn ập về phía trước.
Hắn cũng không tính bằng vào cỗ toàn phong này có thể thương tồn được hai người Trương Hằng, chỉ là tách hai người ra, khiến bọn họ không thể trợ giúp lẫn nhau. Sau đó bằng vào ưu thế nhân số đông hơn. chém giết từng người một.
Cơn lốc hỏa diễm rất nhỏ bé kia nhanh chóng nhập vào trong cỗ toàn phong rất lớn kia, nháy mắt đã bị nuốt chửng. Lão đạo sĩ kia cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đánh ra pháp thuật tiếp theo.
Ánh mắt Trương Hằng lúc này lại chú ý tới từng đạo pháp thuật của bảy tên tu sĩ còn lại đang đánh về phía này. Những công kích này có trình độ yếu hơn nhiều lắm, hơn nữa công kích cũng không đủ tập trung.
Hai đạo Hỏa Diễm hình xà trước sau đánh về phía Trương Hằng. Khí lãng nóng cháy cũng thôi tới hai người, mang theo âm thanh bạo hướng đùng đùng.
Đây cũng không phải là sự thiêu đốt bình thường. Nếu bị hai đạo Hỏa Diễm hình xà này đánh trúng, dù là một khối bia đá cũng có thể nháy mắt nổ tung.
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, liên tục bấm quyết đánh ra. Trước mắt hắn xuất hiện một quầng sáng lóe ra ngân quang nhàn nhạt, bao bọc hắn một cách vững vàng.
Quầng sáng này là một loại pháp thuật phòng ngự bình thường, nhưng do tính đặc thù của luyện hư linh khí của Trương Hằng cho nên uy lực của nó cũng tăng thêm vài phần, phạm vi cũng mở rộng ra.
Mà lực chú ý chủ yếu của Trương Hằng vẫn là tập trung vào Triệu Thụy.
Đúng lúc này. trong hư không phát ra một tiếng nồ mạnh kịch liệt. Đoàn cơn lốc hỏa điểm kia đột nhiên nổ tung ở trong tâm cỗ phong toàn kia.
Ầm
Ánh lửa lóe lên tận trời. Nháy mắt khi cơn lốc Hỏa Diễm kia bùng nổ. nó lập tức bành trưởng, lớn gấp cả trăm lần, ngàn lần. Từng đạo âm thanh bạo liệt xuất phát từ ngọn hỏa diễm này vang xa bốn phía.
Một tiếng hét thảm vang lên, một tên tu sĩ bị Hỏa Diễm bạo liệt này đánh trúng, toàn thân lập tức huyết nhục đầm đìa.
Những tên tu sĩ còn lại bị thảm trạng này dọa cho hoảng sợ. linh quyết trên tay cũng chậm đi vài phần.
Những tên tu sĩ ở gần cơn lốc Hỏa Diễm này cũng liên tục mở ra linh lực hộ thuẫn hoặc các loại quầng sáng để ngăn cản dư ba của vụ nô.
Phốc phốc!
Rất nhiều đóa hỏa diễm bạo liệt lan đến từng linh lực hộ thân hoặc quầng sáng của các tu sĩ kia. tạo nên một trận gợn sóng. Những hộ thuẫn và quầng sáng này không ngừng run rẩy.
Tên đạo sĩ có khuôn mặt vàng vọt kia đại biến, ngay cả pháp thuật đang chuẩn bị hình thành cũng bị đình chỉ.
Mà bên kia, xuy một tiếng, hai đạo hỏa xà đánh lên quầng sáng trước mặt Trương Hằng dường như cũng tiến nhập một vực sâu không đáy, nhẹ nhàng biến mất, cũng không tạo nổi chút gợn sóng nào.
Chỉ là pháp thuật công kích của hai tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ mà thôi. Trương Hằng căn bản không để vào mắt. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net
Theo sau, quầng sáng này lại cản trở thêm mấy đạo pháp thuật công kích khác.
Sự chú ý của Trương Hằng vẫn chủ yếu đặt vào pháp thuật của Triệu Thụy. Bản năng cho hắn biết uy lực của pháp thuật này bất phàm nhưng không ngờ lại có uy lực lớn như thế quả thực có thể đối kháng được với pháp thuật bậc ba.
Pháp thuật bậc ba đã thuộc hàng đỉnh trong số các loại pháp thuật bậc thấp, tuyệt đối có thể giây sát những tu sĩ Luyện khí kỳ bình thường. Thông thưởng, Chỉ có tu sĩ ngoài Trúc cơ kỳ Mới có thể thi triển pháp thuật bậc ba.
Có thể nói, nếu tám gă tu sĩ kia toàn bộ đứng cùng một chỗ thì có thể đã bị cơn lốc Hỏa Diễm này giây sát cùng lúc.
Vẻn vẹn chỉ là dư ba đã có thể giết chết một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ. Từ đó có thể thấy được nếu lâm vào trung tâm của pháp thuật này thì không tu sĩ Luyện khí kỳ nào có thể đổi kháng. Dù là Trương Hằng cũng không thể toàn thân trở ra.
Cơn gió lốc Hỏa Diễm kịch liệt kia quét qua không gian, âm thanh bạo liệt quanh quẩn khắp cả thung lũng, cả bầu trời cũng bị nhiễm hồng.
Uy lực như thế hoàn toàn chấn nhiếp mấy tên tán tu nơi này. Cả đám đều thi triển pháp thuật phòng ngự, không dám tiếp tục động thủ.
Lão đạo sĩ kia cắn răng nhìn tàn hồng phía chân trời, khống chế linh khí, cấp tốc chạy trốn. Sau khi lao xa được mấy trượng, lão liền hô lớn:
- Toàn bộ phần tán chạy trốn.
Trương Hằng nở nụ cười lạnh:
- Sao lại chạy rồi?!
Linh khí dưới chân hắn lóe lên ngân quang nhàn nhạt. Trương Hằng xẹt qua bầu trời, nhanh chóng lao theo lão đạo sĩ có khuôn mặt vàng vọt kia.
Trên đường đuổi theo, hắn cũng giết ngay một tên tán tu vừa bắt đầu bỏ chạy.
Ầm!
Một quyền của Trương Hằng đã phá nát vòng linh khí bảo hộ của đối phương, chặt đứt cổ họng.
Nhất chiêu giết địch!
Triệu Thụy cười ha hả, hướng về từng tên tu sĩ còn lại đuổi theo, hai tay đánh ra từng đạo hỏa vù tiễn màu đỏ sậm, sát hướng năm tên tán tu còn lại.
Lão đạo sĩ chạy trốn đầu tiên, hơn nữa đã bay được một quãng nhưng tốc độ linh khí do Trương Hằng khống chế nhanh hơn đối phương rất nhiều. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng đã được rút ngắn.
Lão đạo sĩ kia thấy Trương Hằng nhanh chóng sẽ đuổi kịp thì ánh mắt lộ ra thần thái hoảng sợ. Tuy hắn là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ nhưng lại hiểu rằng mình không phải là đối thủ của Trương Hằng. Tử việc đối phương thoải mái tiếp đỡ mấy pháp thuật công kích liên tiếp đã có thể nhìn ra đôi chút.
- Ngươi trốn không thoát đầu!
Thanh âm lạnh lùng của Trương Hằng từ phía sau vang lên.
Từ sự kiện gặp phải Lý Phong sau khi rời khỏi Phương Vân sơn kia, tâm tính của Trương Hằng đã biến chuyền rất nhiều. Hắn hiểu được để bản thân có thể tiếp tục sống sót ở thế giới này thì tuyệt không được nhân từ, nương tay.
Lão đạo sĩ này thấy Trương Hằng đã cách mình không xa thì liền cắn răng, từ trong miệng phun ra một đạo máu huyết, chuẩn bị thi triển một bí thuật nào đó.
Thần sắc thương hại trong mắt Trương Hằng chợt lóe lên, khinh thưởng nhìn hắn. Hắn ở giữa không trung nhẹ nhàng phun một cái. một đạo ngân quang xẹt qua hư không, giống như một sợi chi bạc, lao thẳng về phía lão đạo sĩ kia.
Phù một tiếng, đạo ngân quang này đã xuyên phá linh lực hộ thuẫn trên người hắn, như là xuyên qua một tờ giấy mỏng mà thôi.
Trên ngực lão đạo sĩ xuất hiện một lỗ máu rất nhỏ. Lão lộ ra vẻ mặt với thần sắc không thể tin nổi. còn mang theo vài tia không cam lòng.
Gặp phải nhân vật bực này. Chỉ có thể coi như nhân phẩm của lão có vấn đề mà thôi!
Theo sau, thân thể lão rơi dần về phía mặt đất.
Trương Hằng cũng hạ xuống, nhặt lấy túi trữ vật và linh khí của lão. Hắn cũng không quên kiểm tra bên trong một chút, phát hiện ra ngoại trừ mấy chục khối tinh thạch thì cũng không còn gì dáng giá.
Sau khi thu lấy Tinh thạch cho vào túi trữ vật của mình, Trương Hằng đánh ra một đạo hỏa đạn thuật, đốt cháy thi thể lão.
Làm xong hết thảy. Trương Hằng lại khống chế linh khi bay về chỗ cũ.
Chỉ một lát sau, Trương Hằng đã nhìn thấy Triệu Thụy đang đứng giữa không trung, trên mặt còn mang theo vài tia hưng phấn.
- Những tên tán tu còn lại đầu rồi?
Trương Hằng hỏi.
- vốn không định lấy đi mạng nhỏ của bọn chúng nhưng dưới Hỏa Vũ tiễn của ta thì bọn chúng đều chết hết rồi.
Trong giọng nói của Triệu Thụy còn mang theo chút áy náy.
Trương Hằng khẽ gật đầu. Từ độ cao mấy trăm thước rơi xuống đất, dù là người tu tiên bình thường cũng sẽ thi cốt vô tôn.
- Túi trữ vật bọn chúng đầu?
Trương Hằng không khỏi dò hỏi, ý tứ của hắn là Triệu Thụy có thu hoạch những chiến lợi phẩm kia không.
- Đương nhiên là đã rơi xuống cùng bọn chúng!
Triệu Thụy thản nhiên nói. cũng không cảm thấy mình làm sai gì cả.
Nét mặt Trương Hằng lập tức hơi tối sầm lại. Hắn cắn răng, khống chế linh khí lao về phía mặt đất.
- Úy, Đường sư huynh, ngươi làm gì thế?
Triệu Thụy liền hô lớn, trong lòng không hiểu được hành vi của Trương Hằng.
- Đường sư huynh. để ta lên trước!
Khuôn mặt Triệu Thụy lộ ra thần sắc hưng phấn.
Trương Hằng gật gật đầu đáp ứng. thầm nghĩ lại có thêm một tên hiếu chiến. Tuy nhiên hắn cũng muốn kiến thức qua thực lực của tên Triệu Thụy này.
Ngoài ra, Trương Hằng cũng đang ôm tư tưởng luyện tập thực chiến. Nếu không, hắn cũng không dài dòng với mấy tên tán tu này mà sớm diệt sạch bọn họ.
Vừa nghe Triệu Thụy gọi Trương Hằng là "Đường sư huynh". lão đạo sĩ kia sắc mặt lập tức biến đổi. Nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn bắn ra một đạo lệ quang âm độc. Hắn hiểu được được hai người đang đối diện với mình này.
Nếu hai người này xưng hô nhau là huynh đệ thì bọn họ có thể là đệ tử của cùng một môn phái. Mặc dù không phải là của cùng một môn phái thì có thể cũng cùng là đệ tử của một tu sĩ đã ngoài Trúc cơ kỳ nào đó. Nếu không thể hoàn toàn chém giết hai người này thì sẽ lưu lại hậu hoạn vô cùng.
Cho nên, tên đạo sĩ khuôn mặt vàng vọt này đã thầm quyết tâm. dù phải trả đại giới cũng phái diệt sạch cả hai người.
Lão đạo sĩ này cũng chỉ mới đoán được đại khái. Hắn nào biết hai người này củng chỉ là tu sĩ của cùng một ngọn núi, vì bối phận giống nhau cho nên mới xưng hô là huynh đệ.
Trương Hằng lạnh lùng nhìn những tên tu sĩ đang thi pháp ở bốn phía, trong lòng cũng âm thầm khinh thưởng.
Không nói công lực của những tu sĩ này có thâm hậu hay không, chỉ nói riêng thời gian thi pháp của chúng so le, không đều nhau đã rất dễ dàng để đối phương đánh tan từng tên một.
Tuy rằng là tám tu sĩ nhưng đo tốc độ thi pháp không giống nhau nên khiến cho pháp thuật của chúng Chỉ có thể tới từng cái một mà không thể phối hợp được với nhau.
Nếu pháp thuật của tám người này đồng thời đánh tới thì chỉ sợ hai người Trương Hằng đã phái chạy trối chết rồi.
Thực lực cường hẳn nhất chính là lão đạo sĩ với khuôn mặt vàng vọt kia. Pháp thuật của hắn hoành thành đầu tiên, một trận toàn phong lớn như một căn phòng phát ra từng đợt gào thét khiến không khí xung quanh rất không ổn định, ngay cả phi hành cũng trở nên khó khăn.
Mắt thấy cỗ toàn phong thật lớn này sắp đánh tới. pháp thuật của Triệu Thụy cũng đã chuẩn bị xong.
Xuy một tiếng, trong lòng bàn tay của Triệu Thụy xuất hiện một cơn lốc Hỏa Diễm không ngừng xoay tròn. Cơn lốc này ban đầu còn rất nhỏ nhưng hỏa diễm lại phát ra nhiệt độ kinh người.
Nhãn tình Trương Hằng sáng lên. Hắn cảm giác pháp thuật này tuyệt đối không đơn giản, uy lực có thể rất lớn.
- Đường sư huynh hãy nhìn xem uy lực của gió lốc Hỏa Diễm của ta đây!
Đôi mắt Triệu Thụy trừng lên. cơn lốc hỏa diễm trong tay thoát Ly ra. giống như một đạo u hỏa thối về phía đối phương.
Cơn lốc Hỏa Diễm chi nhỏ bằng nắm tay này dường như không khiến lão đạo sĩ kia chú ý. Hắn thao túng cỗ toàn phong rất lớn kia, mang theo uy thế mạnh mẽ cuồn cuộn ập về phía trước.
Hắn cũng không tính bằng vào cỗ toàn phong này có thể thương tồn được hai người Trương Hằng, chỉ là tách hai người ra, khiến bọn họ không thể trợ giúp lẫn nhau. Sau đó bằng vào ưu thế nhân số đông hơn. chém giết từng người một.
Cơn lốc hỏa diễm rất nhỏ bé kia nhanh chóng nhập vào trong cỗ toàn phong rất lớn kia, nháy mắt đã bị nuốt chửng. Lão đạo sĩ kia cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đánh ra pháp thuật tiếp theo.
Ánh mắt Trương Hằng lúc này lại chú ý tới từng đạo pháp thuật của bảy tên tu sĩ còn lại đang đánh về phía này. Những công kích này có trình độ yếu hơn nhiều lắm, hơn nữa công kích cũng không đủ tập trung.
Hai đạo Hỏa Diễm hình xà trước sau đánh về phía Trương Hằng. Khí lãng nóng cháy cũng thôi tới hai người, mang theo âm thanh bạo hướng đùng đùng.
Đây cũng không phải là sự thiêu đốt bình thường. Nếu bị hai đạo Hỏa Diễm hình xà này đánh trúng, dù là một khối bia đá cũng có thể nháy mắt nổ tung.
Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, liên tục bấm quyết đánh ra. Trước mắt hắn xuất hiện một quầng sáng lóe ra ngân quang nhàn nhạt, bao bọc hắn một cách vững vàng.
Quầng sáng này là một loại pháp thuật phòng ngự bình thường, nhưng do tính đặc thù của luyện hư linh khí của Trương Hằng cho nên uy lực của nó cũng tăng thêm vài phần, phạm vi cũng mở rộng ra.
Mà lực chú ý chủ yếu của Trương Hằng vẫn là tập trung vào Triệu Thụy.
Đúng lúc này. trong hư không phát ra một tiếng nồ mạnh kịch liệt. Đoàn cơn lốc hỏa điểm kia đột nhiên nổ tung ở trong tâm cỗ phong toàn kia.
Ầm
Ánh lửa lóe lên tận trời. Nháy mắt khi cơn lốc Hỏa Diễm kia bùng nổ. nó lập tức bành trưởng, lớn gấp cả trăm lần, ngàn lần. Từng đạo âm thanh bạo liệt xuất phát từ ngọn hỏa diễm này vang xa bốn phía.
Một tiếng hét thảm vang lên, một tên tu sĩ bị Hỏa Diễm bạo liệt này đánh trúng, toàn thân lập tức huyết nhục đầm đìa.
Những tên tu sĩ còn lại bị thảm trạng này dọa cho hoảng sợ. linh quyết trên tay cũng chậm đi vài phần.
Những tên tu sĩ ở gần cơn lốc Hỏa Diễm này cũng liên tục mở ra linh lực hộ thuẫn hoặc các loại quầng sáng để ngăn cản dư ba của vụ nô.
Phốc phốc!
Rất nhiều đóa hỏa diễm bạo liệt lan đến từng linh lực hộ thân hoặc quầng sáng của các tu sĩ kia. tạo nên một trận gợn sóng. Những hộ thuẫn và quầng sáng này không ngừng run rẩy.
Tên đạo sĩ có khuôn mặt vàng vọt kia đại biến, ngay cả pháp thuật đang chuẩn bị hình thành cũng bị đình chỉ.
Mà bên kia, xuy một tiếng, hai đạo hỏa xà đánh lên quầng sáng trước mặt Trương Hằng dường như cũng tiến nhập một vực sâu không đáy, nhẹ nhàng biến mất, cũng không tạo nổi chút gợn sóng nào.
Chỉ là pháp thuật công kích của hai tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ mà thôi. Trương Hằng căn bản không để vào mắt. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net
Theo sau, quầng sáng này lại cản trở thêm mấy đạo pháp thuật công kích khác.
Sự chú ý của Trương Hằng vẫn chủ yếu đặt vào pháp thuật của Triệu Thụy. Bản năng cho hắn biết uy lực của pháp thuật này bất phàm nhưng không ngờ lại có uy lực lớn như thế quả thực có thể đối kháng được với pháp thuật bậc ba.
Pháp thuật bậc ba đã thuộc hàng đỉnh trong số các loại pháp thuật bậc thấp, tuyệt đối có thể giây sát những tu sĩ Luyện khí kỳ bình thường. Thông thưởng, Chỉ có tu sĩ ngoài Trúc cơ kỳ Mới có thể thi triển pháp thuật bậc ba.
Có thể nói, nếu tám gă tu sĩ kia toàn bộ đứng cùng một chỗ thì có thể đã bị cơn lốc Hỏa Diễm này giây sát cùng lúc.
Vẻn vẹn chỉ là dư ba đã có thể giết chết một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ. Từ đó có thể thấy được nếu lâm vào trung tâm của pháp thuật này thì không tu sĩ Luyện khí kỳ nào có thể đổi kháng. Dù là Trương Hằng cũng không thể toàn thân trở ra.
Cơn gió lốc Hỏa Diễm kịch liệt kia quét qua không gian, âm thanh bạo liệt quanh quẩn khắp cả thung lũng, cả bầu trời cũng bị nhiễm hồng.
Uy lực như thế hoàn toàn chấn nhiếp mấy tên tán tu nơi này. Cả đám đều thi triển pháp thuật phòng ngự, không dám tiếp tục động thủ.
Lão đạo sĩ kia cắn răng nhìn tàn hồng phía chân trời, khống chế linh khí, cấp tốc chạy trốn. Sau khi lao xa được mấy trượng, lão liền hô lớn:
- Toàn bộ phần tán chạy trốn.
Trương Hằng nở nụ cười lạnh:
- Sao lại chạy rồi?!
Linh khí dưới chân hắn lóe lên ngân quang nhàn nhạt. Trương Hằng xẹt qua bầu trời, nhanh chóng lao theo lão đạo sĩ có khuôn mặt vàng vọt kia.
Trên đường đuổi theo, hắn cũng giết ngay một tên tán tu vừa bắt đầu bỏ chạy.
Ầm!
Một quyền của Trương Hằng đã phá nát vòng linh khí bảo hộ của đối phương, chặt đứt cổ họng.
Nhất chiêu giết địch!
Triệu Thụy cười ha hả, hướng về từng tên tu sĩ còn lại đuổi theo, hai tay đánh ra từng đạo hỏa vù tiễn màu đỏ sậm, sát hướng năm tên tán tu còn lại.
Lão đạo sĩ chạy trốn đầu tiên, hơn nữa đã bay được một quãng nhưng tốc độ linh khí do Trương Hằng khống chế nhanh hơn đối phương rất nhiều. Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng đã được rút ngắn.
Lão đạo sĩ kia thấy Trương Hằng nhanh chóng sẽ đuổi kịp thì ánh mắt lộ ra thần thái hoảng sợ. Tuy hắn là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ nhưng lại hiểu rằng mình không phải là đối thủ của Trương Hằng. Tử việc đối phương thoải mái tiếp đỡ mấy pháp thuật công kích liên tiếp đã có thể nhìn ra đôi chút.
- Ngươi trốn không thoát đầu!
Thanh âm lạnh lùng của Trương Hằng từ phía sau vang lên.
Từ sự kiện gặp phải Lý Phong sau khi rời khỏi Phương Vân sơn kia, tâm tính của Trương Hằng đã biến chuyền rất nhiều. Hắn hiểu được để bản thân có thể tiếp tục sống sót ở thế giới này thì tuyệt không được nhân từ, nương tay.
Lão đạo sĩ này thấy Trương Hằng đã cách mình không xa thì liền cắn răng, từ trong miệng phun ra một đạo máu huyết, chuẩn bị thi triển một bí thuật nào đó.
Thần sắc thương hại trong mắt Trương Hằng chợt lóe lên, khinh thưởng nhìn hắn. Hắn ở giữa không trung nhẹ nhàng phun một cái. một đạo ngân quang xẹt qua hư không, giống như một sợi chi bạc, lao thẳng về phía lão đạo sĩ kia.
Phù một tiếng, đạo ngân quang này đã xuyên phá linh lực hộ thuẫn trên người hắn, như là xuyên qua một tờ giấy mỏng mà thôi.
Trên ngực lão đạo sĩ xuất hiện một lỗ máu rất nhỏ. Lão lộ ra vẻ mặt với thần sắc không thể tin nổi. còn mang theo vài tia không cam lòng.
Gặp phải nhân vật bực này. Chỉ có thể coi như nhân phẩm của lão có vấn đề mà thôi!
Theo sau, thân thể lão rơi dần về phía mặt đất.
Trương Hằng cũng hạ xuống, nhặt lấy túi trữ vật và linh khí của lão. Hắn cũng không quên kiểm tra bên trong một chút, phát hiện ra ngoại trừ mấy chục khối tinh thạch thì cũng không còn gì dáng giá.
Sau khi thu lấy Tinh thạch cho vào túi trữ vật của mình, Trương Hằng đánh ra một đạo hỏa đạn thuật, đốt cháy thi thể lão.
Làm xong hết thảy. Trương Hằng lại khống chế linh khi bay về chỗ cũ.
Chỉ một lát sau, Trương Hằng đã nhìn thấy Triệu Thụy đang đứng giữa không trung, trên mặt còn mang theo vài tia hưng phấn.
- Những tên tán tu còn lại đầu rồi?
Trương Hằng hỏi.
- vốn không định lấy đi mạng nhỏ của bọn chúng nhưng dưới Hỏa Vũ tiễn của ta thì bọn chúng đều chết hết rồi.
Trong giọng nói của Triệu Thụy còn mang theo chút áy náy.
Trương Hằng khẽ gật đầu. Từ độ cao mấy trăm thước rơi xuống đất, dù là người tu tiên bình thường cũng sẽ thi cốt vô tôn.
- Túi trữ vật bọn chúng đầu?
Trương Hằng không khỏi dò hỏi, ý tứ của hắn là Triệu Thụy có thu hoạch những chiến lợi phẩm kia không.
- Đương nhiên là đã rơi xuống cùng bọn chúng!
Triệu Thụy thản nhiên nói. cũng không cảm thấy mình làm sai gì cả.
Nét mặt Trương Hằng lập tức hơi tối sầm lại. Hắn cắn răng, khống chế linh khí lao về phía mặt đất.
- Úy, Đường sư huynh, ngươi làm gì thế?
Triệu Thụy liền hô lớn, trong lòng không hiểu được hành vi của Trương Hằng.
Bình luận truyện