Tiên Ma Biến

Chương 744: Quần Đấu



Ads Sau khi giọt mưa màu lam đầu tiên rơi xuống luồng ánh sáng màu xanh bên ngoài Trì Vũ Âm xong, chính là giọt thứ hai, thứ ba...rất nhiều giọt.

Tựa như khi nhìn thấy gốc dây leo khổng lồ tựa như thang trời kia thối rửa sụp đổ, chất lỏng bên trong phun ra ngoài như thác nước, vụn gỗ bay khắp nơi, hình ảnh xuất hiện trong mắt mọi người hiện giờ thật khó thể tin được.

Từng giọt mưa màu lam kia tựa như phi kiếm, bên trong ẩn chứa sức mạnh ngang với Thánh sư, nhưng khi rơi vào luồng sáng màu xanh do bảy viên bảo thạch tạo thành, chúng lại ôn nhu như mưa xuân, hoàn toàn không có sức mạnh.

Luồng sáng màu xanh kỳ dị được tạo thành bên ngoài thân Trì Vũ Âm vốn rất thưa thớt, nhưng bởi vì có hạt mưa màu lam vỡ tan hòa vào, nên màu sắc của luồng ánh sáng màu xanh đấy càng đậm hơn, tựa như bên ngoài thân Trì Vũ Âm hiện nay có hai tầng sấng, một tầng bên ngoài là màu lam, tầng bên trong là màu xanh biếc.

Sau khi vô cùng khiếp sợ, Trì Vũ Âm hiểu được Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã thành công.

Nhìn thấy những hạt mưa màu lam càng lúc càng dày đặc, cuốn tới đây như thủy triều, nàng hiểu rằng bây giờ mình cần phải làm gì.

Nàng ta vừa quán chú hồn lực vào bảy viên bảo thạch đang tự động huyền phù giữa không trung, vừa nhanh chóng di chuyển.

Trì Vũ Âm chạy nhanh biến thành một tấm chắn vững chắc đối với mấy người Lâm Tịch, mỗi một giọt mưa có thể uy hiếp đến đám người Lâm Tịch đều bị ánh sáng quanh thân nàng hóa giải.

Những khu vực khác ở bên ngoài, bao gồm cả tòa thần miếu sau lưng bọn họ, không ngừng vang lên âm thanh bị xé rách. Có nơi bị những hạt mưa châu đành thành khe rãnh rất sâu, hoặc thành lỗ thủng, hoặc thành mảnh vụn bay khắp bốn phương, tựa như một chùm pháo hoa đang nổ vang.

- Cái này là pháp trận sao?

Lâm Tịch nhìn bảy viên bảo thạch đang lơ lửng bên ngoài thân thể Trì Vũ Âm, tản phát ra sức mạnh huyền ảo, bất giác nói.

- Pháp trận?

Nam Cung Vị Ương cảm thấy từ Lâm Tịch vừa nói ra tương đối mới mẻ, trong đấy lại ẩn chứa lý lẽ vô cùng thâm ảo, nên nàng bất giác xoay người, nhìn Lâm Tịch, nói lại từ này.

Khoảng một tức trước, nàng còn hơi buồn phiền.

Nàng buồn phiền vì bảy viên bảo thạch này không tiếp nhận hồn lực của nàng, nhưng lại có thể tiếp nhận hồn lực của những người tu hành Yêu tộc.

Nhưng khi Trì Vũ Âm bắt đầu nhanh chóng chuyển động, sự buồn phiền trong mắt nàng đã biến mất, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn con lão Hải yêu vương đang từ bên trên rớt xuống.

Bảy viên bảo thạch phát ra ánh sáng tinh khiết, mặc dù khó khăn lắm mới bao phủ trọn một mình Trì Vũ Âm, nhưng dù sao Trì Vũ Âm cũng là người tu hành gần đạt đến Thánh sư, nên khi nhìn thấy Trì Vũ Âm di chuyển như vậy, nàng đã không lo lắng vấn đề phòng ngự nữa, chỉ cần suy nghĩ làm cách nào để giết chết con lão Hải yêu vương này.

Con lão Hải yêu vương tỏ ra mạnh mẽ không ai bì nổi, trực tiếp từ trên không trung nhảy xuống, giẫm đạp lên những mảnh vụn gỗ thối rửa, cũng nhìn thấy dị biến này.

Một tức trước, nó còn đang vui mừng vì rốt cuộc đã đánh vỡ được gốc dây leo khổng lồ, tựa như mình đã giết chết một kẻ địch lớn.

Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch chăm chú nhìn mình, nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Nó thậm chí còn muốn nhảy ngược về vách núi.

Nhưng nó đã nhảy ra ngoài không trung không một điểm tựa, mà thân thể của nó lại nặng hơn bất kỳ người tu hành nào, cho dù toàn bộ hồn lực trong cơ thể nháy mắt phun trào, nó tuyệt đối không thể bay ngược trở về như một thanh phi kiếm được.

Cho nên, nó chỉ có thể rơi xuống.

...

Cảm giác đau đớn sau khi ma biến xong là một cảm giác mà không ai có thể cảm nhận được, nếu như chưa từng trải qua.

Đó là một cảm giác không chỉ cả người bị đau đớn như bị đánh đập một cách tàn nhẫn, mà còn là cảm giác suy yếu vô lực khi toàn bộ sức mạnh trong cơ thể tựa như đã biến mất vĩnh viễn.

Cho nên, có rất nhiều người tu hành núi Luyện Ngục sau khi ma biến xong, đều tình nguyện lấy kiếm tạo thành thêm vết thương trên người mình, hoặc là dùng châm cứng đâm thẳng vào, dùng nỗi đau từ thân xác để xua đi những nỗi đau khác trong tinh thần.

Nhưng Lâm Tịch hiểu rõ rằng chỉ dựa vào sức mạnh của một mình Nam Cung Vị Ương thì không thể chiến thắng con Hải yêu vương này, nên hắn đã đặt tay lên ba sợi dây cung Đại Hắc.

Trì San đã vô cùng mệt mỏi.

Khuôn mặt nàng tái nhợt tựa như trong suốt.

Nhưng vị thiếu nữ Yêu tộc trông rất yếu đuối này lại rất kiên định gật đầu với Trì Túc ở bên cạnh.

Trì Túc cắn chặt hàm răng, quán chú hồn lực vào bên trong thanh lang nha bổng, thanh lang nha bổng lập tức phun ra một luồng khí, tiếp theo đó là một hạt giống màu xanh.

...

Lão Hải yêu vương đã rơi xuống đất.

Nó cố gắng tránh xa mấy người Nam Cung Vị Ương, nhưng khi nghĩ tới việc này, trực giác của bản năng lại nói cho biết rằng phải cố gắng khống chế hồn lực của mình, trước khi đáp xuống mặt đất, nó tuyệt đối không được lãng phí bất cứ hồn lực nào.

Thân thể của con lão Hải yêu vương này sợ rằng ít nhất phải mấy ngàn cân. Trong nháy mắt tiếp xúc với mặt đất, một âm thanh trầm thấp lập tức vang lên rồi khuếch tán ra bên ngoài. Mặt đất dưới chân nó, lấy nó làm trrung tâm, nhanh chóng xuất hiện một cái ao lõm sâu xuống có bán kính tầm mười thước, sau đó khuếch tán ra bên ngoài như từng vòng sóng biển.

Mặt đất chấn động mạnh đến mức khiến cho Trì Túc phải lảo đảo một cái, suýt nữa đã té ngã trên mặt đất.

Cùng với âm thannh trầm thấp đó, còn có tiếng nứt xương chói tai từ chân con Hải yêu vương vang lên.

Trực giác bản năng của nó nói với nó rằng ngay khi rơi xuống đất, thân thể gặp phải chấn động, đó cũng là thời cơ tốt nhất để Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch ra tay.

Cho nên, nó lập tức tiết kiệm hồn lực, thuần túy dùng sức mạnh thân thể để tiếp xuống đất.

Ý nghĩ này tất nhiên là không có một chút sai lầm nào.

Chỉ là việc mắt cá chân và một phần xương đầu gối của nó hoàn toàn vỡ vụn, cùng với máu huyết trong cơ thể trong nháy mắt chấn động, đã ảnh hưởng một phần tới nó.

Nhưng vào lúc này, Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch đã ra tay.

Toàn bộ hồn lực còn lại trong cơ thể Lâm Tịch điên cuồng quán chú vào Đại Hắc, hóa thành một luồng ánh sáng màu đen, từ bên trong Đại Hắc phóng ra ngoài mà không có một chút tiếng động nào.

Nam Cung Vị Ương vẫn tiếp tục phong cách chiến đấu của riêng nàng, không để ý đến thương thế trên cơ thể, xuất ra một kiếm vô cùng sắc bén.

Nhưng ngay nháy mắt nhìn thấy ánh tên của Lâm Tịch bắn ra ngoài, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, nàng lại chợt hiểu được.

Đây là một cảm giác chợt hiểu của người tu hành cường đại.

Cũng chỉ khi đối mặt với cuộc chiến sinh tử thật sự, đối mặt với đối thủ cường đại, cảm giác chợt hiểu này mới xuất hiện.

Nàng liếc nhìn lão Hải yêu vương một cái, phi kiếm tăng tốc mãnh liệt, mang theo một dòng xoáy màu trắng đâm thẳng tới lão Hải yêu vương.

Con ngươi rất nhỏ của lão Hải yêu vương chợt co mạnh lại.

Ba luồng hồn lực màu lam từ đỉnh đầu của nó xông ra ngoài. Có lẽ vì kết hợp với nguyên khí bên trong khe sâu này, mà ba luồng hồn lực này ngưng tụ thành một thanh tam xoa kích mạnh mẽ.

Đây là một chiêu thức nó chưa từng sử dụng, có uy lực hoàn toàn mạnh hơn cơn mưa màu lam khi nãy.

Cảm giác và hồn lực của nó đều mạnh hơn Nam Cung Vị Ương, nên mặc dù ra tay sau Nam Cung Vị Ương, nhưng nó vẫn cảm giác được phi kiếm của Nam Cung Vị Ương hẳn tấn công đến đỉnh đầu nó.

Nó có lòng tin mình sẽ một lần đánh bay phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Nhưng chiêu thức của nó lại tấn công vào vùng trống.

Ánh sáng có hình dạng như tam xoa kích kia không thể tấn công trúng thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Thanh phi kiếm đó không tấn công về đầu nó, mà chuyển hướng tấn công một mục tiêu mà nó không ngờ tới, cổ họng của nó.

Phi kiếm đâm sâu vào một tấc.

Đây là một thanh phi kiếm mang theo sức mạnh của Thánh sư và kiếm ý rét lạnh, nó cảm thấy tựa như có vô số thanh châm rất nhỏ đâm vào cổ họng của mình.

Nó không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cái cổ cứng ngắc, nó vội vàng đưa tay phải ra chộp lấy thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Nhưng cũng ngay lúc đó, luồng ánh sáng màu đen kia đã nhanh hơn bàn tay của nó, đánh mạnh vào phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Đây là tiễn kỹ của đệ nhất tiễn sư Đại Mãng, Công Tôn Dương.

Bắn một mũi tên trước, tiếp tục bắn thêm một tên khác trúng mũi tên đã bắn, khiến cho mũi tên đã bắn đạt được sức mạnh cường đại hơn.

Điều khác nhau chính là mũi tên của Lâm Tịch hiện giờ lại đập mạnh vào phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Nam Cung Vị Ương ho nhẹ một tiếng, chưa triệu hồi phi kiếm của mình về, mà tiếp tục quán chú hồn lực vào bên trong phi kiếm, phối hợp với chiêu thức của Lâm Tịch, giúp cho phi kiếm đâm sâu vào bên trong.

Phi kiếm đâm sâu vào hai tấc!

Nguyên khí mạnh mẽ đánh mạnh vào đầu của con lão Hải yêu vương, khiến cho nó đau đớn đến mức gần như không thể khống chế mắt của mình, đôi ngươi mở lớn như muốn rớt ra bên ngoài.

Bởi vì thanh phi kiếm đó đâm sâu vào thêm hai tấc, nên tay phải của nó không chộp được thanh phi kiếm!

Rất nhiều kinh mạch bên trong cổ và sọ não bị tổn thương, khiến nó cảm thấy tê dại, thân thể lung lay như sắp ngã!

Cảm giác sợ hãi và khó hiểu được mạnh mẽ như một cơn thủy triều, tác động đến đầu của nó.

Luồng ánh sáng màu đen kia lại có thể bay trên không trung lâu như vậy, lại có thể nắm bắt thời cơ chuẩn xác như vậy!

Sức mạnh của thanh phi kiếm cạn kiệt.

Tay phải của nó rốt cuộc cầm được thanh phi kiếm đó.

Trong lúc tay phải của nó đang giằng co mạnh mẽ với chút sức mạnh còn sót lại bên trong thanh phi kiếm, con lão Hải yêu vương này tuy không thể nói lời nào, nhưng nó vẫn điên cuồng chạy tới chỗ thần miếu mà đám người Lâm Tịch đang đứng.

Khi trước đối chiến với gốc dây leo khổng lồ, hồn lực trong cơ thể nó đã không còn nhiều lắm.

Cho nên, nó hiểu rằng trong tình huống mình bị thương như vậy, chỉ khi cận chiến với đối phương, phối hợp với sức mạnh của thân thể, nó mới có thể giết chết đám người Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương.

Ngay lúc này, Trì San đã ra tay.

Hạt giống màu xanh trước người nàng nhanh chóng sinh trưởng thành một đám cỏ màu xanh.

Từng ngọn cỏ màu xanh sắc bén và cứng cáp bắt đầu dao động, tạo thành vô số vết thương trên người con lão Hải yêu vương.

Có thể tưởng tượng được rằng nếu như là người tu hành bình thường, thậm chí là trọng kỵ mặc áo giáp, nếu như bị rơi vào trong đám cỏ đấy, sợ rằng đã bị cắt thành vô số thịt vụn.

Trì Mang đã giương cung.

Từng cây tên màu xanh biếc nhanh chóng biến thành một ngọn lửa, cấp tốc bám lấy thân thể con lão Hải yêu vương, tựa như là một thực vật còn sống vậy.

Mặc dù biết rõ cây tên của mình khó lòng khiến con lão Hải yêu vương bị thương nặng được, nhưng hắn vẫn nhanh chóng bắn hết những cây tên rất quý giá của mình.

Bởi vì tất cả mọi người biết rằng đây chính là lúc xem thử bên nào không thể chịu đựng nổi, mà ngã xuống đất trước.

Con lão Hải yêu vương với nửa thân trên bị đốt cháy, nửa thân dưới bị cắt thành vô số vết thương, vẫn đang điên cuồng chạy tới chỗ mấy người Lâm Tịch.

Hai tay của nó phát ra ánh sáng màu lam, mạnh mẽ đánh vào màn sáng màu xanh bao quanh thân thể Trì Vũ Âm.

Màn sáng màu xanh rõ ràng bị lõm sâu xuống, bảy viên bảo thạch chợt lui về, bám chặt vào người Trì Vũ Âm.

Trì Vũ Âm chợt nín thở, cả người cùng với bảy viên bảo thạch bay ra ngoài, mạnh mẽ đụng vào vách tường thần miếu ở phía sau.

Nhưng ngay lúc này, người tu hành có hàm râu quai nón lúc trước đã tiếp nhận vị trí của Trì Hòa, từ đầu đến cuối chưa bao giờ ra tay, lại đột nhiên kiên quyết đứng bên cạnh Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương đã vô cùng mệt mỏi.

Một gốc cây ăn thịt người nửa thân dưới như một con bò cạp màu nâu, nửa thân trên là những đóa hoa to lớn trông như đầu con cá sấu, tựa như yêu thú của hắn, bất chợt xuất hiện trước người hắn một thước.

Con lão Hải yêu vương đã hoàn toàn điên cuồng vung mạnh hai nắm đấm của mình, đánh vào thân thể gốc cây ăn thịt người này, tạo thành hai vết thương lớn như hai chậu nước.

Chất lỏng từ bên trong gốc cây ăn thịt người này chảy ra ngoài có màu đỏ tím, tản phát vị chua nồng đậm, tựa như giấm chua lâu năm.

Loại chất lỏng này vương vải trên người tu hành Yêu tộc có hàm râu quai nón, không xảy ra bất kỳ biến hóa nào. Nhưng khi phun lên hai tay, người của con lão Hải yêu vương, lại phát ra sương mù màu trắng nồng đậm, khiến cho da thịt, huyết nhục của con lão Hải yêu vương này rơi xuống từng cục, tựa như gốc dây leo thối nát kia.

Con lão Hải yêu vương chợt dừng lại.

Một móng vuốt màu đen nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trước người nó.

Một luồng hàn khí màu trắng, ngưng tụ thành một cây cột băng, đâm sâu vào bộ ngực đang thối rửa của nó.

Con lão Hải yêu vương hoàn toàn dừng lại.

Một luồng sương màu trắng từ trong miệng của nó phun ra ngoài.

- Đây mới là quần đấu mà...

Thấy hình ảnh như vậy, Lâm Tịch tươi cười trong lòng, nhưng cũng hơi lo lắng nghĩ:

- Nhưng đừng có chết nhanh đấy chứ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện