Tiên Mãn Cung Đường

Chương 123: Bại lộ



Sau khi nấm hương hái được không sai biệt lắm, Tô Dự hưng trí bừng bừng muốn đi xem mèo to, đi đến cuối đường núi, sơn động thấp thoáng dưới lớp dây leo xanh lục liền hiển lộ ra trước mắt.

Sơn động của Hoàng tổ thúc tuyệt không khó tìm, bởi vì cửa động phi thường lớn, cao chừng ba trượng, xa xa liền có thể nhìn thấy. Trên vách đá ngoài cửa động, bò đầy một loại dây leo màu xanh không biết tên, nay vào mùa này, xanh um tươi tốt một mảng lớn, lá xanh mềm mượt phảng phất như giữa mùa hè vậy.

Mấy gốc đại thụ che trời chỉnh tề sắp hàng ngoài cửa động, tựa như hai hàng thị vệ đứng nghiêm trang, trên thân đại thụ đều có hoặc nhiều hoặc ít vết thương, từng đường từng đường kéo xuống dưới. Tô Dự tiến lên sờ sờ, vết vết thô thô kia, vừa nhìn liền biết chính là do móng vuốt rất lớn cào ra.

Quả nhiên là mèo to......

Tô Dự nhìn về phía huyệt động sâu thẳm kia, nuốt nuốt nước miếng, tò mò là một chuyện, nhưng thật muốn hắn đặt chân lên huyệt động của Thượng Cổ Thần Thú, nhất thời quả là không có gan. Quay đầu nhìn nhìn Hoàng đế bệ hạ, Hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn, đem Tô Dự bảo vệ ở sau người, kéo hắn hướng về phía trước đi vài bước.

Đứng ở cửa động, vểnh tai, "Khò khè khò khè......" như là tiếng ngáy trong bụng mèo lớn phát ra từ trong động rõ ràng truyền đến.

Hoàng tổ thúc quả nhiên đang ngủ say.

Hoàng đế bệ hạ hít vào một hơi, hướng về phía trong động hô: "Tiểu bối An Hoằng Triệt, cầu kiến Hoàng tổ thúc!"

Đợi một lát, không thấy đáp lại, đang chuẩn bị kêu thêm một tiếng, bỗng nhiên một đạo kim quang từ trong động trào ra, không chút khách khí quăng Hoàng thượng ra bên ngoài. Hoàng đế bệ hạ tay mắt lanh lẹ một phen ôm chặt Tô Dự, đem hắn chặt chẽ khóa vào trong ngực, kim quang này chỉ ném mình y ra, nếu để Tô Dự một mình ở lại chỗ này, không chừng sẽ bị con Thượng Cổ Thần Thú kia nhai đi nhai lại luôn.

Tô Dự còn chưa kịp phản ứng là đang phát sinh chuyện gì, liền bị Hoàng thượng một phen ôm chặt, sau một trận hoảng hốt, hai người liền té ngã ở bờ cát bên bờ biển.

Một chú mèo thuần màu đen trên người treo một chuỗi rong biển, nhảy nhót chạy tới, bổ nhào vào trên người Hoàng đế bệ hạ, sợi rong biển ướt sũng dính đầy cát nhất thời làm quần áo màu vàng kim của Hoàng thượng lấm bẩn.

An Hoằng Triệt nâng tay, một tay vỗ mèo lớn màu đen xuống, kéo Tô Dự đứng dậy.

"Xem ta tìm được gì nè!" Cảnh vương bị chụp phải lăn một vòng, nhe răng cào Hoàng thượng một móng vuốt, ngược lại còn hưng phấn mà khoe khoang rong biển trên người hắn.

"Rong biển!" Tô Dự thò tay đem đặc sản của biển từ trên người Cảnh vương lấy xuống, "Còn nữa không?"

Đang nói, Dũng vương xách sọt đi tới, trong sọt đã chứa đầy rong biển và tảo tía, ngoài ra còn có một đống tôm, đang tung tăng vui vẻ trong mớ rong biển.

"Quá tốt, chúng ta có đồ ăn ăn rồi." Tô Dự tiếp nhận cái sọt kia, rất là cao hứng.

Mỗi ngày đều ăn cá tôm, bọn miêu đại gia có thể, nhưng hắn và Uông công công, thế tử Lỗ quốc công thì chịu không nổi, dù sao cũng muốn ăn chút thức ăn khác. Rong biển này xắt sợi ngâm chua, ăn vào hương thanh ngon miệng, không chừng bọn miêu đại gia cũng thích ăn.

Trở lại bãi cỏ, cặp song sinh Thái Thượng Hoàng và Hạo vương đã tỉnh, đang nghiên cứu con thỏ ngày hôm qua Cảnh vương chơi. Con thỏ bị buộc ở rễ cây, chậm rãi xa xăm nhai cỏ, nhìn thấy hai con mèo lớn vàng kim giống nhau như đúc đi tới, nhất thời sợ tới mức rụt lui đầu. Chú thỏ nho nhỏ cúi đầu, không rõ vì cái gì hai con mèo thoạt nhìn y như nhau này, thế nhưng vị trí của lỗ tai màu trắng lại bất đồng, giống như một con trong đó là hình phản chiếu của con khác vậy. Như vậy xem ra, càng thêm đáng sợ a.

Quốc sư hiển nhiên còn chưa thức, Trung vương liền nằm bên cạnh Quốc sư, ý đồ dùng một chuyện xưa tốt đẹp làm cho đệ đệ tỉnh dậy.

Lăng vương chịu không nổi ca ca cằn nhằn, chạy đến dòng suối đi mò cá.

Hoàng thượng đi qua, đem Thái tử điện hạ trên đỉnh đầu Hạo vương nhấc lên, đặt bên chóp mũi cọ cọ.

"Mẻo!" Thái tử điện hạ động đậy tránh vài cái, xoay thân mình muốn xáp qua phía Tô Dự.

Tô Dự gọi Uông công công đến hỗ trợ, múc suối nước rửa rong biển, phơi tảo tía lên tảng đá to. Làm vài con cá, băm nhuyễn, cho vào nồi nấu cháo cá, lại dùng một nồi cát nhỏ hơn chút nấu chút canh cá, rồi sau đó bắt đầu xử lý một giỏ tôm kia.

Tôm trụng nước sôi, bóc vỏ, nhồi bột, chuẩn bị làm chút bánh bao.

Nấm hương cũng không nhiều, nhưng có chút ít còn hơn không, Tô Dự cắt mỏng nấm hương, xen lẫn cùng tôm bóc vỏ, bỏ thêm gia vị cùng với canh hải sản đêm qua còn lại. Canh loãng đặt trong sơn động rét lạnh một đêm, đã ngưng kết thành khối đông lạnh, vừa vặn có thể bỏ vào bên trong bánh bao.

Cháo cá nhuyễn thơm nồng, phối với bánh bao nhân tôm bóc vỏ thơm lừng, Tô Dự lại đem số quả dại ngày hôm qua Hoàng thượng hái đi xắt sợi, bỏ chút đường trắng làm rau trộn, một món điểm tâm đơn giản lại ngon miệng liền ra lò.

"Phụ cận đảo này hình như có rất nhiều quái ngư." Cảnh vương nuốt vào một cái bánh bao, hàm hàm hồ hồ nói. Buổi sáng đi bắt cá vớt tôm, bằng kinh nghiệm nhiều năm tranh đấu với hải quái của hắn, liếc mắt nhìn liền có thể nhìn thấy quái ngư che dấu trong nước.

"Không sai." Thái Thượng Hoàng cắn một ngụm bánh bao, nước canh hải sản nồng đậm lẫn với tôm bóc vỏ thơm ngon, một ngụm còn chưa nuốt xuống liền nhịn không được cắn miếng thứ hai, hai chữ này nói ra cũng không biết là đang khen bánh bao hay đang trả lời vấn đề của Cảnh vương.

"Cẩn Đường a, chúng ta giờ ngọ ăn cá nướng đi," Lăng vương xì xụp uống một chén canh cá, lại đưa bát không cho Uông công công bảo hắn múc thêm một chén nữa, "Ta nhớ trên thuyền còn ít ớt mà."

"Ngô, trong biển này có chinh ngư, lát nữa ta đi bắt." Cảnh vương cũng phụ họa theo, hắn ở trong cung đã nếm qua cá nướng nguyên con Hiền phi làm, biết dùng chinh ngư mới làm ra được mĩ vị ngon nhất.

Thái Thượng Hoàng thấy bộ dáng mọi người như vậy, hừ một tiếng không nói gì, nhưng trong ánh mắt nhìn Tô Dự lại ngậm chờ mong.

Hoàng đế bệ hạ lập tức mất hứng, đám mèo ngốc này, thế nhưng còn muốn gọi món ăn! Nô tài ngốc là của trẫm, trẫm ăn cái gì cho các ngươi ăn cái đó đã là không tệ rồi!

"Được a," Tô Dự cười cười, đút một ngụm canh cá cho Thái tử, nhìn về phía Hoàng thượng sắc mặt không tốt, "Hoàng thượng muốn ăn không?"

"Không muốn!" Hoàng đế bệ hạ trảm đinh chặt sắt nói.

"Kia hoàng thượng muốn ăn cái gì?" Tô Dự sửng sốt một chút, hắn nhớ rõ Hoàng thượng cũng rất thích cá nướng a.

"Cua hương lạt." Hoàng đế bệ hạ âm thanh lạnh lùng nói.

Tô Dự gãi gãi đầu, xin lỗi nhìn về phía chư vị thúc bá phụ hoàng, "Vậy thì làm cua hương lạt đi, ta mới nhớ ra, nơi này không có đĩa thiếc, làm không được cá nướng nguyên con đâu."

Thái Thượng Hoàng trừng mắt nhìn Hoàng thượng, bất hiếu!

Hoàng đế bệ hạ cười đắc ý.

Trong dãy đá ngầm của hải đảo có rất nhiều cua biển. Cảnh vương không thích bắt cua, bởi vì cua chạy quá chậm, hắn càng thích đi mò cá hơn, vậy nên việc bắt cua liền giao ấy vị hoàng thúc.

Tô Dự nhặt rong biển trên cỏ, ngẩng đầu nhìn Quốc sư ngồi trên tảng đá.

Quốc sư vẫn phiêu nhiên xuất trần như vậy, dù là tùy ý ngồi trên một tảng đá xấu hề hề đi nữa, những vẫn như trước xinh đẹp vô cùng.

"Hoàng thúc, chúng ta thật sự không có cách nào rời khỏi hòn đảo này sao?" Tô Dự đem Thái tử xoay đến xoay đi trong lòng móc ra, cho nó tự mình chạy chơi trên cỏ.

Quả cầu lông nhỏ màu vàng kim chạy một chút, rồi vui vẻ chạy đến bên cạnh Quốc sư, bám vạt áo buông xuống của y muốn bò lên.

Quốc sư thò tay đem cục lông nhỏ vớt lên, nâng ngón tay thon dài chạm chạm chiếc mũi nhỏ màu hồng nhạt, "Đợi pháp lực bổn tọa phục hồi như cũ, có lẽ còn có lực chiến một trận."

Tô Dự cả kinh, nhìn về phía Quốc sư, giữa đôi mày đẹp như tranh vẽ kia, có một tia mỏi mệt không dễ nhận ra. Đẩy mây đen đi đưa ánh trăng tới, sức mạnh hao phí trong đó, có lẽ xa xa vượt quá tưởng tượng của hắn.

"Không được!" Trung vương đang khắc chữ trên một tảng đá lớn nghe vậy, lập tức lên tiếng phản đối, "Cho dù ở trên đảo này sống cả đời, cũng không cho ngươi dùng cái pháp thuật kia nữa."

"Sao vậy......" Tô Dự mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ pháp thuật này sẽ gây tổn thương đến bản thân Quốc sư sao?

Trung vương thấy Tô Dự cảm thấy hứng thú, liền ném cái đục trong tay, ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận tay cầm một con tôm Tô Dự vừa chiên xong bỏ vào miệng, "Pháp thuật này tiêu hao rất lớn, dùng một lần sẽ mỏi mệt hồi lâu, ngươi không phát hiện Nhị Thập Nhất gần đây thập phần ham ngủ sao?"

Tô Dự trừng mắt, nhìn về phía Quốc sư đang ưu nhã ngáp, lăng lăng gật gật đầu. Kỳ thật, hắn cảm giác, thời điểm Quốc sư ở trong cung cũng là cái dạng này cơ mà.

"Nhất mạch An gia ta, chính là thế gian cận tồn Thượng Cổ huyết mạch, trăm ngàn năm qua, pháp thuật truyền thừa xuống đã không thể so sánh với Thượng Cổ Thần Thú nữa. Thuật bạt mây lộ nguyệt này, đối với Thượng Cổ Bạch Trạch không tính là cái gì, nhưng đối với Quốc sư Đại An mà nói, lại là cấm thuật, một khi dùng trên hai lần, hắn có khả năng sẽ ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại." Trung vương đau lòng kể về Thượng Cổ Bạch Trạch, một đời một đời truyền thừa, rất là động nhân, đợi cố sự nói xong, một bàn tôm chiên trước mặt cũng đã thấy đáy.

Trung vương điện hạ nâng tay, lau khóe mắt, vỗ vỗ y bào, nhấc cái đục lên, tiếp tục đi khắc tấm bia đá.

Tô Dự vẫn còn đắm chìm bên trong chuyện xưa tráng liệt kia, lăng lăng ngẩng đầu nhìn Quốc sư, chỉ thấy trong đôi mắt thanh lãnh ấy không vui không buồn, tĩnh như hồ nước, nhất thời cũng đau lòng lên, bận rộn đem tôm hồ điệp chiên trong chảo vớt ra, đưa cho Quốc sư.

Quốc sư vươn bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt chậm rãi tiếp nhận, "Chuyện xưa, nghe một chút cho vui mà thôi, không cần tưởng thật." Cầm một con tôm chiên lên, chậm rãi bỏ vào miệng.

Hoàng đế bệ hạ nằm trong vạt áo Tô Dự lười biếng vươn đầu ra xem xem, nâng trảo vỗ Tô Dự một bàn tay, nô tài ngốc, Ngũ bá mà nói thế mà cũng tin. Cũng không phải Thượng Cổ Thần Thú, làm sao mà ngủ hoài không tỉnh chứ, ngủ vài ngày đã chết đói rồi.

Tô Dự cúi đầu, hôn cái miệng lông xù kia một ngụm, "Vậy chân tướng là gì thế?" Pháp thuật dùng quá nhiều, cuối cùng sẽ có chút ảnh hưởng không tốt.

Hoàng đế bệ hạ bĩu môi, pháp thuật dùng quá nhiều, sẽ không bị ngủ sâu, chẳng qua, sẽ rụng lông...... mà thôi.

Tô Dự mở to hai mắt, nhìn nhìn bộ dáng Quốc sư đẹp tựa thần tiên, khó có thể tưởng tượng khi mái tóc dài mĩ lệ trắng như tuyết kia rụng sạch. Bất quá, cho dù Quốc sư có bị trọc đi chăng nữa, vậy nhất định cũng sẽ là một tuấn mỹ vô song ...... đầu trọc......

Bạn đang �

"Ngao ngao, cứu mạng!" Một tiếng mèo kêu thê lương đem Tô Dự đang bay bổng kéo tỉnh lại, quay đầu nhìn qua, liền thấy mèo lớn đen vàng giao nhau Lăng vương điện hạ như mũi tên xông đến, phía sau là một đám ong kêu ong ong.

"Mau nhảy xuống nước!" Tô Dự nâng tay dùng tay áo bảo vệ Hoàng thượng trong lòng, kêu lên với Lăng vương.

Mèo lớn đầu đã đầy cục u nghe vậy, cũng không quản nước suối sẽ làm ướt lông, tùm một tiếng nhảy vào trong nước, Tô Dự từ trong đống lửa rút ra một cây củi còn chưa tắt lửa, hươ hươ tới bầy ong trong không trung.

Bầy ong thấy cây đuốc, không dám tới gần hắn, mà ba thước xung quanh Quốc sư, cho dù con muỗi cũng không thể tới gần, Thái tử điện hạ tự nhiên bình yên vô sự.

"Ong ong......" Bầy ong phẫn nộ bay vài vòng quanh con suối, tìm không thấy con mèo hoa chôm chỉa đáng giận kia, dần dần tán đi.

Thập Thất thúc kéo thân thể ướt sũng trèo lên bờ, Uông công công nhanh chóng đưa khăn bố cho thế tử Lỗ quốc công, thế tử liền vận khinh công nhảy đến bên bờ suối, đem mèo lớn bao lấy. Lau khô lông xong, Lăng vương điện hạ lại bắt đầu không thành thật, nhảy xuống biến trở về hình người, chạy đến bụi cỏ nâng lên một cục gì đó dùng lá cây rất to bao lại, đi đến bên trong bãi cỏ, "Xem, ta tìm thấy gì nè!"

Tô Dự lại gần xem, dĩ nhiên là tổ ong, vội vàng tiếp nhận tách một khối, mật ong đậm sệt màu hổ phách liền tràn ra, "Mật ong rừng!" Loại mật ong rừng này trong hoang dã chính là mỹ vị khó được, nếu lúc nướng cá phết lên một ít, tất nhiên ăn sẽ rất là ngon.

Nhóm hoàng thúc mang về rất nhiều cua, Cảnh vương cũng bám riết không tha bắt đến một đống chinh ngư.

Tô Dự liền cũng làm chinh ngư luôn, xiên thành chuỗi đặt trên lửa nướng. Thịt chinh ngư có chút nhiều mỡ, chi bằng đem mỡ bên trong nướng ra hết, đợi lúc thịt xèo xèo rung động, lại phết thêm một tầng mật ong. Mật ong thơm ngọt rót vào thịt cá tươi mới, tinh tế bôi thêm ớt mài nhỏ và tiêu bột, với cả muối viên, hương vị xa xa phiêu tán bay đi.

Mà cua hương lạt hương vị vốn nồng đậm càng không kém bao nhiêu, trong nháy mắt mở nồi, Thái Thượng Hoàng cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

"Nếu như phong Hậu, về sau gia yến có phải đều do Cẩn Đường làm hay không nha?" Hạo vương cầm một cái càng cua, cắn crốp một tiếng.

"Đó là tự nhiên." Thái Thượng Hoàng cắn một ngụm cá nướng, thâm trầm gật gật đầu.

Tô Dự giật giật khóe miệng, lột một con cua cho Hoàng thượng, bỗng nhiên cảm giác chỗ nào có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn xem, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cái khối đá lớn lúc nãy Trung vương khắc chữ, cao chừng một trượng, nhưng dù như thế vẫn không thể che nổi thân thể to lớn trốn phía sau nó kia, cho dù gia hỏa phía sau tảng đá đã cố gắng đem cái đuôi giấu đi, nhưng vẫn như trước lộ ra một vòng lông mao lớn.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Hoàng tổ thúc: Các ngươi nhìn không thấy ta, xem không thấy ta [⊙ω⊙]

Miêu công: Mập mạp thì đừng vọng tưởng che dấu hành tung [ ﹁ ﹁ ] ~→

Cảnh vương: Huống chi còn không phải trời sinh màu đen [ ﹁ ﹁ ] ~→

Đệ đệ: QAQ Mập mạp làm sao? Mập mạp cũng có quyền lợi làm sát thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện