Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 23: Gặp phải trắc trở!



La Khang An sửng sốt một hồi, trong lúc hai người nói chuyện, lúc này nhìn thấy Gia Cát Man đến gần, quay sang nói:

"Ngươi vào làm trước đi, chúng ta có chút chuyện cần bàn."

"Được, vậy ta đi trước."

Gia Cát Man phất phất tay với hai người, lắc cái mông vui sướng rời đi, có thấy thấy tâm trạng rất tốt.

Lâm Uyên đã nhìn ra, tối hôm qua đôi nam nữ này sợ rằng đã chăn êm nệm ấm với nhau, bất quá hắn không có hứng thú với chuyện này.

La Khang An chợt hỏi:

"Chuyện gì?"

Lâm Uyên đáp:

"Ngươi còn nhớ cô nương Quan Tiểu Thành hôm qua không?"

La Khang An không hiểu, hỏi tiếp:

"Nhớ rõ chứ, không phải tối hôm qua các ngươi có hẹn với nhau sao? Thế nào?"

Lâm Uyên đáp:

"Hôm qua nàng nhận được thông báo, quản lý phòng kinh doanh điều động nàng đi mỏ quặng, mà khu mỏ quặng kia lại cách xa thành, hoàn cảnh ác liệt chẳng kém, ngược lại nàng muốn ở lại trong thành, cho nên tìm ta hỗ trợ mà năng lực của ta có hạn, La huynh có thể tìm người nói chuyện giúp hay không."

Hắn không muốn chính mình ra mặt, cũng không muốn nói chuyện này với Tần Nghi, nếu như La Khang An có thể giải quyết êm đẹp thì tốt.

La Khang An ngạc nhiên nói:

"Điều đến khu mỏ quặng, vậy là chuyện tốt mới đúng."

"Chuyện tốt á?"

Lâm Uyên ngạc nhiên, không biết tốt ở chỗ nào.

La Khang An nhìn trái ngó phải rồi nhích lại gần, nháy mắt ra hiệu thấp giọng nói:

"Ta nói này huynh đệ, tốt xấu gì ngươi cũng là học viên của Linh Sơn, Quan Tiểu Thanh kia chỉ là một nhân viên thống kê ở tầng dưới chót, chủ động ở trước mặt ngươi cầu cái gì chứ? Chẳng lẽ vừa thấy đã yêu rồi sao? Ngươi đừng có ảo tưởng, người ta chỉ là nhìn trúng địa vị của ngươi mà thôi, không phải hạng người tốt lành đâu, nói thẳng ra là không xứng, ngươi chơi đùa là được rồi, không cần phải xem đùa thành thật? Điều đến khu mỏ quặng là tốt, khoảng cách có hơi xa, muốn liên lạc cũng không tiện, thuận theo tự nhiên cắt đứt, bớt được nhiều việc, cần gì phải giữ người lại tạo phiền phức cho bản thân."

Lâm Uyên nghe xong mới biết ý, nói:

"Không phải chuyện như ngươi nghĩ, ngươi cứ nói thẳng một câu là có thể giữ nàng ở lại hay không."

La Khang An đáp:

"Ngươi cũng không phải không biết, chúng ta căn bản chẳng có quyền lực gì trong Tần thị, chỉ có thể lừa gạt những nhân việt dưới chót chưa hiểu chuyện kia, ta lấy quyền gì can thiệp nội bộ Tần thị điều động nhân viên, ngươi làm vậy có khác nào khiến ta phải có xử?"

Lâm Uyên hỏi:

"Không có biện pháp khác?"

La Khang An nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:

"Làm gì, ta nói các ngươi vừa mới quen biết, một ngày cũng chưa tròn, ngươi sẽ không đùa thành thật với Quan Tiểu Thanh kia chứ?"

Lâm Uyên nói: "La huynh, thẳng thắn một câu, có thể giúp hay không?"

La Khang An muốn nói “không được”, bất quá nghe giọng điệu của đối phương như ngươi đã bị ta nắm thóp rồi đấy, cho nên do dự gãi gãi mặt, nói:

"Chuyện này, Lâm huynh, ta chỉ có một chút năng lực nhỏ nhoi ấy, chẳng có biện pháp nào tốt hơn, ta đến phòng kinh doanh nói chuyện một chút, nếu như người ta không nể mặt mũi, vậy thì ta cũng hết cách."

Lâm Uyên nhắc nhở:

"Thực sự không được, ngươi có thể tìm Bạch Linh Lung hoặc hội trưởng nói chuyện một chút."

"Không phải chứ?"

La Khang An nhích thân thể về sau, bất mãn nói:

"Ngươi cảm thấy chuyện này có thể không? Tần Nghi nữ nhân kia đã rất khó nói chuyện, vì một chuyện nam nữ bảo nàng lầm tư làm công, ngươi bảo ta phải mở miệng thế nào đây?"

Nhưng đối phương nhìn mình với ánh mắt lạnh lẻo một trận, tiếp theo xoay người rời đi, lúc này trong lòng có chút hoảng, kêu một tiếng rồi bước nhanh về phía trước, kéo lấy cánh tay của Lâm Uyên, cười nói:

"Chuyện của Lâm huynh chính là chuyện của ta. Nhưng mà ta phải cảnh báo trước, ta sẽ cố gắng hết sức, về phần có thể thành công hay không thì không thể cam đoan."

Lâm Uyên đưa tay đẩy lưng đối phương một cái, bảo y nhanh đi, nói:

"Làm tốt chuyện này trước lúc đến Thần Về Doanh, ta chờ tin tức của ngươi ở văn phòng."

La Khang An đành phải kiên trì đi...

Bạch Linh Lung bước vào văn phòng Tần Nghi, đưa một phần văn bản tới trước mặt Tần Nghi, người đang xử lý những vấn đề khác, loại tình huống này bình thường đều là việc khẩn cấp cần xử lý.

Không phải cái gì khác, là bản hợp đồng làm ăn với truyền hình trực tiếp của thành Bất Khuyết, tối hôm qua hai bên đã cho người bàn bạc tốt.

Bạch Linh Lung đã xem qua một lần, không phát hiện có vấn đề gì, nhưng mà vẫn cần Tần Nghi xác nhận lần nữa, có ý kiến gì cũng kịp thời chỉnh sửa.

Chuyện này nhất định phải xử lý thật nhanh, một lúc sau Chu Lỵ sẽ đến ký hợp đồng, có vấn đề phát sinh gì cũng kịp thời thông báo cho nàng ta.

Tần Nghi nhìn qua một lượt cũng cảm thấy không có vấn đề gì, vẫn là dựa theo ý kiến của nàng, sau đó trả lại nói:

"Cứ làm như thế đi."

Bạch Linh Lung thu dọn văn bản rồi ngập ngừng một lúc, rốt cuộc vẫn nói thành lời:

"Hôm qua cô nương qua lại với Lâm Uyên kia, ta bảo quản lý Vương của phòng kinh doanh điều nàng đến khu mỏ quặng."

Tần Nghi ngẫm nghĩ nói:

"Loại chuyện này, ngươi tự mình xử lý là được rồi"

Bạch Linh Lung đáp:

"Vốn là không có vấn đề gì, nhưng mà vừa rồi quản lý Vương điện thoại tới, bảo rằng La Khang An đến tìm nàng ta bảo hộ cho cô nương kia, hy vọng cô nương kia có thể được giữ lại trong tổng bộ. Quản lý Vương không rõ nội tình của La Khang An, cho nên tìm lấy lý do rồi hỏi ý kiến của ta, bên kia vẫn còn đang chờ đáp án."

"La Khang An lấy quyền gì nhúng tay vào việc này?"

Tần Nghi quét ánh mắt lạnh lẽo sang, sau một lúc yên lặng như nghĩ đến điều gì, chậm rãi nói:

"Đây là Lâm Uyên giật dây, thật đúng là tình sâu ý nặng. La Khang An không có quyền gì can thiệp, cứ mặc kệ y."

Bạch Linh Lung hiểu rõ ý của nàng, không cần phải bàn thêm, bất quá lại nói thêm một chuyện khác:

"Một nữ nhân viên ở phòng tài chính tên là Gia Cát Man, hôm qua cũng ngồi đối diện ăn cơm trưa với La Khang An, có trao đổi vài câu rồi lúc tan ca đi theo y, sau đó cả hai còn cùng nhau qua đêm."

Bên này cho người âm thầm bảo vệ La Khang An, đồng thời nắm rõ động tĩnh của La Khang An.

Mới quen biết đã cùng nhau qua đêm? Tần Nghi hơi nhíu mày, giọng điệu không tốt, nói:

"Sau này nhận người, không cần thiết loại người nào cũng thuê, nhất là loại nữ nhân không có ý định làm việc siêng năng mà ôm ý nghĩ khác này, không thích hợp ở lại Tần thị. Trước hết không cần quan tâm, La Khang An cần phải an tâm tham dự đấu thầu, sau đó cho nữ nhân kia biết khó rời đi là được."

"Được, ta đã biết."

Bạch Linh Lung gật đầu.

Tần Nghi nói:

"La Khang An này mới tới mấy ngày, nếu ta nhớ không lầm, đây là người thứ ba cùng qua đêm với y? Ta không muốn quản cuộc sống riêng tư của y, nhưng gần mực thì đen nên ta khá lo lắng việc Lâm Uyên tiếp xúc lâu ngày với y, hiện giờ ta có chút nghi ngờ không biết cho Lâm Uyên làm trợ thủ của đối phương là đúng hay sai."

Nàng quay đầu lại nói:

"Trước mắt mặc kệ đi, Phan Lăng Vân sắp tới rồi, chúng ta phải xử lý ả trước, ta muốn ả có tới không có đi, chú ý cân đối các phương!"

Bạch Linh Lung gật nhẹ đầu, cô nàng không còn việc gì khác nên lui xuống trước.

Cô nàng vừa trở lại văn phòng, vừa thông báo hợp đồng không có vấn đề gì cho Chu Lỵ, ngỏ ý đối phương có thể đến ký kết hợp đồng, La Khang An đột nhiên tìm tới cửa.

Nhìn là biết vì chuyện của Quan Tiểu Thanh, đúng là vẫn không hết hy vọng, thế mà còn dám mò tới đây, Bạch Linh Lung rất không cao hứng, trực tiếp tỏ thái độ, nói:

"Vừa rồi ngươi đi tìm quản lý Vương, hội trưởng cảm thấy rất không vui, đây là trong nội bộ thương hội điều động nhân viên, La tiên sinh không có quyền can thiệp! La tiên sinh, mong ngươi làm tốt công việc của mình, không nên nhúng tay vào công việc phân công của thương hội, nếu có chuyện xảy ra thì ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu."

"..."

La Khang An cứng họng không nói nên lời, đồng thời trong lòng thấy rất xấu hổ, không nghĩ tới bên này đã biết chuyện mình đi tìm quản lý Vương.

Ngay cả Tần Nghi cũng đã biết, hơn nữa thấy thái độ của Bạch Linh Lung, hiển nhiên tìm Tần Nghi đã không còn quan trọng.

La Khang An ấp úng tiếp nhận lời cảnh cáo của Bạch Linh Lung, sau đó rời đi.

Việc vị này chạy tới đây, Bạch Linh Lung đương nhiên sẽ thông báo lại cho Tần Nghi.

Tần Nghi nghe hết câu chuyện thì buông điện thoại xuống, đứng dậy từ sau bàn công tác, đi tới trước một cửa sổ lớn, hơi nghiêng người ở một góc khuất, nhìn nghiêng xuống một quả "Trái cây", thấy Lâm Uyên đang tựa mình trên ghế sô pha.

Không bao lâu sau, trong đó xuất hiện thêm một người là La Khang An, ngồi ở bên cạnh Lâm Uyên, quơ tay múa chân nói cái gì đó.

Tần Nghi cười lạnh, cho rằng chuyện này là Lâm Uyên giật dây, quả nhiên không có sai.

Nàng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nàng biết bản thân chấn nhiếp La Khang An đã đạt được hiệu quả, không nghĩ tới La Khang An còn dám cố chấp giúp đỡ Lâm Uyên làm loại chuyện này.

Trước đó La Khang An còn sống chết cũng không chịu nhận Lâm Uyên làm trợ thủ, lúc này mới được một hai ngày, hai người đã nhanh chóng phát triển quan hệ, thật đúng là ngoài dự đoán của nàng, không biết chuyện này là tốt hay xấu, sao có cảm giác cả hai thông đồng làm chuyện xấu...

La Khang An rất bất đắc dĩ, không ngừng nói bản thân gặp phải trắc trở khắp nơi, nhất là lúc bị Bạch Linh Lung nói lời răn dạy, không quên cho thêm chút mắm chút muối, biểu hiện bản thân lúc ấy nhẫn nhịn đến cỡ nào, chính mình đã làm hết sức rồi.

Hai người không hề hay biết có người đang trong một văn phòng khác theo dõi bọn họ.

Vấn đề là thân cây Tần thị này rất to, cũng có rất nhiều trái cây, nội bộ trong cây ngoặt trái rẻ phải, nếu không có xác nhận kỹ càng, căn bản không biết hàng xóm mình là ai, huống hồ Lâm Uyên chỉ vừa mới đến, cho nên nào biết văn phòng Tần Nghi nằm ngay bên trên.

Lâm Uyên nghe hết lời trần thuật của La Khang An, trong lòng sinh ra chút hối hận, sớm biết không nên cho La Khang An ra mặt, bây giờ náo thành dạng này, Tần Nghi hẳn đã sớm cảnh giác, xem ra chuyện của Tiểu Thanh thật đúng là cần phải Tần Nghi gật đầu.

Lâm Uyên đứng lên quanh quẩn, bắt đầu suy tính, nửa người trên khuất khỏi tầm mắt của Tần Nghi, nàng chỉ có thể nhìn thấy phần thân eo trở xuống không ngừng đi qua đi lại.

Lâm Uyên suy nghĩ một lúc, chợt ngừng bước hỏi:

"Còn bao lâu chúng ta sẽ phải đi Thần Vệ Doanh?"

La Khang An nhìn đồng hồ một chút, nói:

"Theo như ngày thường thì bây giờ hẳn còn sớm, ít nhất phải chờ thêm một giờ nữa."

Lâm Uyên kinh ngạc nói:

"Chúng ta làm việc vào thời điểm muộn như vậy sao?"

La Khang An lấy điếu xì gà rồi đốt lên, hít một hơi nhả khói nói:

"Ngươi muốn thế nào? Thần Vệ doanh bên kia không phải ai cũng có thể tiến vào, chúng ta cần phải chờ người thông báo mới có thể đi vào, thời điểm chúng ta đi qua cũng cận kề buổi ăn trưa, bình thường là buổi chiều mới chính thức bắt đầu công việc rèn luyện với Cự Linh Thần."

Lâm Uyên nghi ngờ nói:

"Nói cách khác, chúng ta chỉ cần làm việc nửa ngày là được."

La Khang An vui vẻ đáp:

"Ngươi nghĩ hay lắm, xem ra ngươi vẫn chưa rõ vài tình huống. Đối với việc rèn luyện với Cự Linh Thần, chẳng lẽ ban đêm không thể rèn luyện hay sao, không nhất thiết phải rèn luyện vào ban ngày đúng chứ? Dưới thời tiết bình thường. Buổi chiều cùng với trước nửa đêm mới là thời gian làm việc của chúng ta, chỉ được về nhà sau nửa đêm gần sáng khi công việc kết thúc. Ngươi nghĩ rằng chúng ta ban ngày nhẹ nhõm, còn phân bố văn phòng độc lập là chỉ để trưng hay sao?"

Hóa ra là như vậy! Lâm Uyên khẽ gật đầu, rốt cuộc hiểu rõ.

La Khang An lại cảm thấy có hơi kỳ lạ, hỏi:

"Huynh đệ, ta nói ngươi đây là chuyện gì xảy ra, bao ngươi đến làm trợ thủ cho ta, ngươi lại cái gì cũng không biết, Tần thị muốn chơi chiêu gì vậy?"

Lâm Uyên không trả lời chuyện này, thay vào đó đưa ra quyết định, nói:

"Ta đích thân đi tìm hội trưởng nói chuyện."

La Khang An bỗng đứng lên, nói:

"Ngươi có bị điên không? Cho rằng ta gạt ngươi hay sao? Ta đã làm hết sức, thế mà ngươi vẫn chưa từ bỏ? Nữ nhân kia tuy là dáng người cũng được nhưng chỉ đến thế mà thôi, một nữ nhân như vậy có đáng giá không? Chúng ta chính là đến kiếm miếng cơm, cần gì phải liều chết như vậy."

Y không biết tình huống chân chính, Lâm Uyên đã đồng ý sẽ làm hết sức vì Quan Tiểu Thanh, không xét đến quan hệ với Quan Tiểu Thanh, hắn không thể ngồi nhìn Quan Tiểu Thanh bị áp bức đưa đến nơi kia, không thể mặc kệ ngồi nhìn người nhà họ Quan xa nhau trường kỳ.

Hắn không giải thích gì thêm, đã nói là làm, La Khang An có nói gì cũng vô dụng, đành phải dập tắt điếu xì gà rồi đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện