Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 35: Hai cánh hoa mơ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dờ

Mấy ngày liên tiếp Bạch Dương không thèm để ý tới Kim Thế An.

Kim Thế An lại gửi tin nhắn cho cậu: "Đầu xuân tháng hai ánh dương mới ló mong được đồng hành cùng ngắm cỏ thơm"

"Cô độc lầu cao gió đưa thoang thoảng nhớ lại ngày ấy cùng ngắm sông trôi"

"Một ngày không gặp như cách ba thu cảnh xuân đi qua cớ gì nhẫn tâm cô phụ"

Bạch Dương không trả lời tin nào, chủ yếu là do cậu không hiểu.

Kim Thế An lại nhắn: "Tôi sẽ nói cho Trịnh tổng biết em đẩy tôi xuống lầu".

Thú vị lắm đấy? Câu chuyện sói đến rồi nói ba lần là không thể tin được nữa biết không? Bạch Dương thầm nghĩ, nếu anh dám nói cho Trịnh tổng biết tôi đẩy anh xuống lầu, tôi sẽ nói với Trịnh tổng anh cưỡng hôn tôi ở Mỹ! Tuy là không cưỡng, nhưng hôn thì chắc chắn có hôn.

Bạch Dương không sợ hắn.

Vậy là Thế An im lặng không hé một lời.

Bạch Dương càng giận.

Giận thì giận, công việc vẫn phải làm. Tuy Bạch Dương cảm thấy phẫn uất vì chuyện mà Kim Thế An và Lý Niệm đã làm sau lưng cậu, nhưng cậu phân biệt rất rõ ràng, nếu cậu không làm tốt việc của mình, không tuyên truyền phim cho tốt thì sẽ đắc tội đạo diễn.

Lý Niệm đến công ty muộn, mắng Bạch Dương một trận. Với Kim Thế An thì Bạch Dương oán hận tận trời, với Lý Niệm thì lại vô cùng nghe lời, Lý Niệm mắng cậu, cậu không dám cãi, chịu.

Dù gì Kim Thế An vô lương tâm như thế, cậu còn sợ gì mà không sao tác CP? Mỗi ngày Bạch Dương đều lên weibo đong đưa với người ta. Hôm nay @Đồng Tân Lôi, ngày mai @Chung Việt, ba ngày năm bữa còn @Khương Duệ Quân.

Khương Duệ Quân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa ngơ ngác vừa hùa cùng Bạch Dương, còn bình luận hỏi cậu. "Đồ ngốc, thắt lưng khỏe chưa?"

Quá ngọt, chính chủ phát đường vô cùng thiếu đạo đức, cách dùng từ khiến người ta nghĩ ngợi, fan Khương Bạch vênh váo đi cắn fan Chung Bạch.

Âu Dương Khiêm rất hài lòng, Âu Dương Khiêm rất vui vẻ. Bạch Dương rốt cuộc cũng chịu hợp tác, không thể tốt hơn được nữa. Vốn đã là một cậu bé ưa nhìn, diễn cũng tốt, lúc nên tuyên truyền sao lại không tuyên truyền? Dạo gần đây, sao tác còn quan trọng hơn chính tác phẩm.

Âu Dương Khiêm gom được một đống cảnh hậu trường bán manh, tung hết ra để tuyên truyền.

Nói chuyện với người đại diện quả nhiên là biện pháp chính xác.

Tổng Tài Lang Thang chỉ là một bộ phim quá độ, Lý Niệm hy vọng ở tác phẩm tiếp theo, cả Bạch Dương và Chung Việt đều khiến người ta nhớ kỹ. Anh đã giúp Bạch Dương liên hệ với giáo viên học viện nghệ thuật Nam Kinh. Về phần Chung Việt, anh vẫn cùng cậu luyện những câu tình thoại để tập nói cho trôi chảy.

Hai người công khai luyện nói trong phòng tập của công ty, toàn là từ ngữ bạo dạn khó mở miệng. Chung Việt nói một cách máy móc, Lý Niệm vừa cười vừa nghe.

Thỉnh thoảng Lý Niệm sẽ lén thưởng cho Chung Việt một cái hôn chuồn chuồn lướt nước. Không chỉ ở môi mà còn trên trán, hoặc là trên ngón tay.

Chung Việt đã chết lặng.

Cậu biết Lý Niệm đang lợi dụng cậu ở một phương diện nào đó, Lý Niệm biết cậu thích anh, cũng biết cậu không thể rời khỏi anh.

Lý Niệm như vậy rất tàn nhẫn, vừa dịu dàng vừa ác độc. Chung Việt nhìn ra được, nhưng ăn đến miệng hay không, đều không phải cảm giác mà cậu muốn.

Càng ác độc, Chung Việt lại càng mong muốn hiểu rõ ràng.

Rốt cuộc Lý Niệm có chút tình cảm nào với cậu hay không?

Cậu tình nguyện tin là có.

Lý Niệm chấp nhận cậu, bao dung cậu, không từ chối khi cậu yêu anh. Đối với cậu, đây đã là một loại hạnh phúc xa xỉ.

Hiểu được chuyện này không chỉ có Chung Việt, mà còn cả Bạch Dương.

Bạch Dương cảm thấy Chung Việt đã chìm đắm quá sâu.

Hôm nay Lý Niệm cùng Chung Việt luyện nói tình thoại, thấy Bạch Dương đến thì anh ngừng lại. Lý Niệm dặn dò hai người tập luyện bài hát mới, cuối tuần sẽ sắp xếp một tiết mục giải trí tuyên truyền phim.

Lý Niệm đi rồi, Chung Việt còn nhìn theo anh. Bạch Dương cảm giác như có cái móc câu mọc ra từ mắt Chung Việt rồi, cái gọi là "mỏi mắt trông mong".

Cậu nhìn ánh mắt của Chung Việt, chợt nhớ tới chính mình trong quá khứ.

Có lẽ cậu cũng từng nhìn Lý Kim với ánh mắt như vậy.

"Tiểu Chung, cậu thích Lý tổng phải không?"

Chung Việt còn đang thất thần, Bạch Dương đột nhiên cất tiếng, cậu không khỏi sửng sốt.

Bạch Dương cười cười, "Cậu thích Lý Niệm nhỉ."

Cậu không dùng câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

Chung Việt không đáp, cũng chẳng phủ nhận, thậm chí còn không đỏ mặt. Chung Việt chỉ cúi đầu, chậm rãi vén tóc ra sau tai.

Động tác này mà để người đàn ông khác làm thì vô cùng ẻo lả, thậm chí là buồn nôn. Nhưng là Chung Việt thì không khiến người ta thấy chán ghét, trái lại còn có cảm giác xinh đẹp nhẹ nhàng.

Bạch Dương tựa vào bàn, hâm mộ nhìn cậu ấy, vừa ngưỡng mộ vừa oán hận: "Tôi khuyên cậu nên chết tâm đi. Lý tổng không phải là người như cậu nghĩ, anh ta không đối xử thật tâm với cậu đâu."

Chung Việt vẫn cúi đầu không nói.

Bạch Dương cảm thấy nói sau lưng người khác không hay cho lắm, nhưng cậu không chịu nổi khi nhìn Chung Việt thế này.

Chung Việt của hiện tại chính là cậu của quá khứ.

Lý Niệm đối xử với cậu ra sao, cũng đối xử với Chung Việt như vậy, Nếu nói trước kia cậu còn ôm một hy vọng nhỏ nhoi với Lý Niệm, bây giờ thì ngay cả hy vọng bé tý ấy cũng không còn.

Bọn họ chính là quân cờ để Lý Niệm Đông Sơn tái khởi. Bạch Dương có Kim Thế An là hậu đài, Lý Niệm sẽ không quá bạc đãi cậu, đây cũng là điểm thông minh của anh ta --- Người có hậu đài, anh ta không đi nịnh bợ. Anh ta trực tiếp đi lấy lòng hậu đài.

Trước mặt Bạch Dương, anh rất thẳng thắn chân thật, không hề che giấu, cũng không có ý định che giấu. Bạch Dương còn có thể làm gì đây? Anh ta là một người đại diện đủ tư cách, tinh tường, có năng lực, người đại diện bạc bẽo không thể trở thành lý do để Bạch Dương rời công ty. Dù gì cậu lại chẳng có một chân với Lý Niệm.

Trước mặt Chung Việt, Lý Niệm luôn bày ra dáng vẻ dịu dàng, đa tình, săn sóc, khoan dung, thậm chí còn có một cảm giác khống chế đáng sợ mà Bạch Dương không thấy được. Không có loại độc dược nào mãnh liệt hơn thế nữa, Bạch Dương trơ mắt nhìn Chung Việt bị anh ta chuốc độc mỗi ngày. Cậu đã từng trúng loại độc này cho nên rất hiểu nó đáng sợ nhường nào.

Lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, còn hơn Lý Kim, Lý Niệm càng thực tế hơn, cũng tàn nhẫn hơn. Anh ta và Kim Thế An là hai loại người khác nhau, Kim Thế An sẽ không vô liêm sỉ như Lý Niệm, sẽ không dùng tình cảm giả dối làm sợi dây thừng trói buộc người khác.

Bạch Dương có lúc không hiểu được, Chung Việt đẹp như vậy, đẹp tới mức đột phá đường chân trời, tài hoa xuất chúng, muốn kiểu bạn gái bạn trai gì chẳng được? Cho dù cậu ấy bị nói lắp, nhưng nhan sắc là chính nghĩa hiểu không? Vì sao lại cố chấp với một thương nhân như Lý Niệm? Thiên phú tập trung hết vào mặt và giọng hát, không chừa lại chút gì cho chỉ số thông minh?

"Tiểu Chung," Bạch Dương nói, "Lý tổng là một người đại diện tốt, nhưng tôi thấy ai ngu mới yêu đương với anh ta. Có một số việc tôi không thể nói quá rõ ràng. Lúc trước tôi với Lý Kim cũng như thế này, tôi quá tin tưởng rằng Lý Kim là người tốt, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, có những người sinh ra đã là cặn bã, cậu đừng quá ngây thơ."

Chung Việt biết chuyện của Lý Kim, mấy ngày Bạch Dương nằm bệnh viện thì đều nói chuyện qua wechat với Chung Việt. Lúc đó Chung Việt cũng rất phẫn nộ, cùng Bạch Dương chỉ trích Lý Kim quá cặn bã.

Chung Việt ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Bạch Dương, có phải cậu cho rằng... tôi rất ngốc không?"

Đúng, cậu thực sự rất ngốc, mặt đẹp bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu.

Bạch Dương thành thật nhìn Chung Việt với ánh mắt nhìn kẻ ngốc, sợ tiếp theo cậu ấy sẽ phun ra một đống lời thoại ngôn tình bằng cái giọng nói lắp dịu dàng đó.

Chung Việt đỏ mặt, tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi không thể rời khỏi anh Niệm, cho dù.... anh ấy đang đùa giỡn tôi, tôi thực sự... vẫn thích anh ấy."

Bạch Dương vừa khiếp sợ vừa vừa lúng túng, Chung Việt đúng là lớn mật, có thể thẳng thắn nói ra cậu ấy thích Lý Niệm. Đúng là mọi người ai cũng nhìn ra, nhưng sao cậu có thể nói thẳng toẹt ra như thế? Cậu có nghĩ cho cảm giác của người khác không? Hơn nữa đây là tình huống gì vậy? Bạch Dương có một dự cảm mơ hồ rằng tiếp theo Chung Việt sẽ nói ra trọn vẹn một bộ tiểu thuyết ngôn tình.

Chung Việt nói: "Người khác đều chê tôi nói lắp, chỉ có anh Niệm, không ghét bỏ tôi, đối xử với tôi rất tốt."

Bạch Dương muốn trợn trắng mắt, tôi cũng đâu có ghét bỏ cậu, cậu có thể suy xét đến tôi mà! Kim Thế An cũng không ghét cậu đó, lần đầu tiên gặp cậu, anh ta còn câm nín trước sắc đẹp của cậu, cậu cũng có thể suy xét đến anh ta! Sao lại chỉ nghĩ tới một mình Lý Niệm? Bởi vì Lý Niệm tới trước ư?

Chung Việt nói: "Trước lúc gặp được anh Niệm, có rất nhiều, rất nhiều.... người tốt, nhưng.... bọn họ đều, không thích tôi."

"Chuyện của cậu và, Lý Kim tiên sinh, tôi đã... nghe cậu nói rồi. Nhưng anh Niệm là anh Niệm, Lý Kim tiên sinh là Lý Kim tiên sinh...."

Bạch Dương rất nhức đầu, cậu thầm nghĩ, thôi cậu đừng nói nữa, tôi biết cậu sẽ nói Lý Niệm và Lý Kim khác nhau! Lý Niệm là người tốt! Dù cho cả thiên hạ đều nghĩ rằng anh ta không tốt thì chỉ mình cậu hiểu anh ta! Còn bọn tôi đều mù mắt, chỉ mắt cậu không mù!

Chung Việt nói: "Dù cho cả thiên hạ..."

Bạch Dương muốn bùng nổ. Cậu rất muốn nói toạc ra cho Chung Việt biết những việc là Lý Niệm đã làm sau lưng cậu ấy, dù Chung Việt đang mở ra chế độ ngôn tình đến mức không thể thoát ra.

Chung Việt: "Tôi biết..."

Không không không, cậu chẳng biết gì cả. Bạch Dương cảm thấy những người đi khuyên người khác chia tay đúng là ngu ngốc, ví dụ như chính cậu. Cậu hoàn toàn buông xuôi rồi.

Chung Việt cầm tay Bạch Dương, "Bạch Dương.... tôi thực sự cũng, rất thích cậu."

Đột nhiên xảy đến, Bạch Dương bị dọa sợ té đái: "????!!!!"

Chung Việt: "Trên thế giới này... người khiến cho tôi thấy thích, rất nhiều. Nhưng.... không một ai có thể giống như anh Niệm. Khiến tôi thích tới mức, muốn khóc."

Bạch Dương im lặng không nói gì. Rất buồn nôn, nếu không phải vì Chung Việt đẹp, cậu đã nôn thốc nôn tháo từ lâu. Vả lại cậu thích Lý Niệm sao cứ kéo cừu hận với người khác làm gì? Nếu không phải vì Chung Việt đẹp, Bạch Dương đã hành hung cậu từ lâu.

Chung Việt nắm chặt tay Bạch Dương, "Cậu có hối hận vì đã gặp Lý Kim tiên sinh không?"

Bạch Dương sợ hãi, Chung Việt đột nhiên nói chuyện thật trôi chảy, những điều cậu muốn nói chợt nuốt trở về.

Bây giờ cậu đã chẳng còn cảm giác gì khi nhắc tới Lý Kim.

Ai mà không gặp một hai tên cặn bã trong đời?

Bạch Dương cười, Chung Việt lại ngắt lời cậu: "Dù... bọn họ là cùng một loại người.... tôi cũng muốn, hối hận một lần."

Bạch Dương lại im lặng.

Cậu nắm tay Chung Việt, không hiểu sao tự dưng muốn khóc.

Cuộc nói chuyện không có kết quả, Chung Việt tuy nói lắp nhưng lý lẽ đâu ra đấy, nói đến cuối lại còn dạy bảo Bạch Dương, hỏi cậu có phải đang cãi nhau với Kim tổng không.

Bạch Dương đầy dấu chấm hỏi trên mặt, cậu sao biết được tôi và đồ khốn nạn kia đang giận nhau.

Chung Việt cười: "Mấy ngày nay cậu đều... ở công ty."

Đệch.... nói như kiểu cậu rất không nỗ lực vậy đó! Bạch Dương mất hứng, Bạch Dương sắp phát tác rồi.

Chung Việt lo lắng khuyên cậu: "Kim tổng...tốt như vậy, các cậu... đừng giận dỗi nhau."

Bạch Dương mặc kệ cậu ấy, Chung Việt đâu có hiểu vì sao cậu và Kim Thế An giận dỗi nhau, còn chẳng phải vì cậu sao Tiểu Chung.

Kim Thế An đã một tuần không xuất hiện trước mặt Bạch Dương, cả người thật lẫn tin nhắn.

Bạch Dương hết giận rồi, thậm chí bây giờ cảm thấy hơi nóng ruột.

Cẩn thận ngẫm lại, Kim Thế An đối xử với cậu rất là tốt, vì chút chuyện nhỏ ấy mà giận dỗi với hắn thì thật sự không đáng. Nhưng cậu sĩ diện không muốn chủ động làm lành với Kim Thế An.

Bạch Dương lăn qua lăn lại trên giường, cậu đợi Kim Thế An nhắn tin cho cậu. Chỉ cần hắn gửi một tin nhắn, một cái tin nhắn thôi, cậu sẽ tha thứ cho hắn.

- -- Bạch Dương cũng không biết cậu lấy tự tin ở đâu ra, vì trong quá khứ khi cậu cãi nhau với Lý Kim, toàn là cậu chủ động làm lành. Hai người gặp mặt, chắc chắn Bạch Dương là người nói xin lỗi trước tiên. Kim Thế An còn cố chấp hơn Lý Kim gấp vạn lần, thế mà cậu còn ngang bướng giở trò giận dỗi, Kim Thế An không dỗ dành cậu nữa, thế là bây giờ cậu chỉ có thể chờ đợi.

Nói thật, Kim Thế An tài mạo song toàn như thế, nếu là một tên đàn ông khác thì đã sớm chạy ra ngoài ăn vụng. Bạch Dương không muốn nghĩ tới khả năng ấy, cậu có lòng tin rằng Kim Thế An nhất định sẽ tới dỗ cậu, nhất định sẽ giải thích với cậu.

Bởi vì người sai là Kim tổng, không phải cậu.

Bạch Dương lăn lộn trên giường, lòng thầm nghĩ, có lẽ đây là sự dũng cảm khi được yêu.

Nhưng đã một tuần rồi, Bạch Dương hơi sốt ruột.

Cậu không biết có nên gọi điện thoại cho Kim Thế An hay không.

Một tuần này cậu chẳng có tâm tư để ý tới Minami Kotori, Kotori đã bị cậu bỏ rơi. Bạch Dương lấy điện thoại ra xem, hy vọng điện thoại sẽ vang lên chuông thông báo, trên màn hình hiển thị tên "Anh giai xuyên việt".

Điện thoại kêu thật, nhưng không phải anh giai xuyên việt mà bật ra một đống nhận xét "Quá chậm", "Thái độ phục vụ kém", "Nói thật lúc đầu tôi không muốn nhận hàng đâu"...

Là shipper.

"Bạch Dương phải không? Shipper Thuận Phong, xuống lầu lấy hàng."

Bạch Dương rề rà rời giường đi xuống lầu, hàng ship rất mỏng, mở ra thì là một phong thư, bên trong có mấy tờ giấy viết thư kiểu cổ cực đẹp, kèm theo hai bông hoa mơ ép khô đặt bên trong.

Là thư của Kim Thế An. Phồn thể, lại còn viết dọc.

Khanh khanh ngô ái, kiến tự như ngộ:

Thân thể khỏe chăng? Lòng an lạc chăng? Công tác của nghệ sĩ vẫn thuận lợi chăng?

Bấm tay tính toán, tôi với em bảy ngày không gặp, người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi bảy ngày đằng đẵng, giày vò khổ sở. Nhân sinh khổ đoản, ngôn từ oán trách, biết bao nỗi dằn vặt, nếu ngày đó thực sự có ý như vậy, thì nào còn đối diện được với lòng mình? Càng nghĩ đi nghĩ lại, ngày đêm trăn trở, càng cảm thấy ngày sao ngắn đến thế, mà ngăn cách lại khiến cho dài thêm? Ngập lòng ưu tư, hoan nhan chốn nào?

Lòng tôi yêu em, chỉ nguyện thấy hoan nhan, hận tôi oán tôi, đều do tôi tự rước. Ngày ấy lỡ lời, hối hận không kịp. Hôm trước gửi điện tín tạ lỗi, em nhất định đã đọc được, đọc mà không đáp lại, không phải lỗi của em, là do tôi, thư chưa đạt ý, từ chưa đạt tình. Nhìn khắp thiên địa, lấy gì có thể khiến em vui? Dù là chân trời góc biển, chỉ cần em được vui, tôi chắc chắn sẽ đi tìm. U Vương si tình, dám cười bạc bẽo --- Những lời đường mật này không thể kể hết được một phần nỗi lòng tôi, tâm em sáng rõ, nguyện em chứng giám.

Luận về tình lữ, yêu càng sâu đậm, oán hận càng nhiều. Tương tư là khổ hình, thậm chí như lưỡi rìu trên cổ. Tôi và em bảy ngày không gặp, đó là sự trừng phạt em dành cho tôi, tôi tất sẽ khắc sâu trong tâm khảm, không còn tái phạm. Hôm qua trên đường về, gặp một nhành mơ xuân đang tỏa hương, tâm tình khó nói, si ý khó tỏ, hai cánh hoa xuân, gửi theo hồng nhạn. Đông quân có ý thương tiếc hương xuân, em cũng như Đông quân, thương tiếc lòng tôi.

Tờ giấy cuối cùng chỉ có hai hàng chữ Khải thật lớn:

Những lời phía trên tôi biết em đọc không hiểu, chỉ nhìn hai câu cuối cũng được: Tôi ở dưới lầu đợi em, cùng đến Duyệt Giang Lâu ăn tôm hùm đất.

Bạch Dương vừa buồn cười vừa muốn đánh nhau. Tuy cậu mù chữ nhưng "yêu" hay "tình" gì đó trong thư thì vẫn hiểu được, rất buồn nôn. Chữ của Kim Thế An thực sự rất đẹp, giống chính con người hắn vậy. Sâu sắc mà kiên cường, đoan chính nhã nhặn, mực phai viết trên giấy hoa tiên song phi yến, một cảm giác lưu luyến dai dẳng không nói nên lời.

Lần đầu tiên trong đời Bạch Dương nhận được một bức thư tình tinh xảo đến thế, còn đẹp hơn cả những lá thư nhận được từ các cô nữ sinh hồi còn đi học. Bạch Dương lăn qua lộn lại ngắm nhìn phong thư, lại nhìn lá thư cuối viết lời mời đi ăn tôm hùm đất, cậu lăn lăn lăn trên giường.

Điện thoại vang lên, lần này thật sự là Kim Thế An. Giọng điệu của hắn còn hơi mang theo ý cười, "Còn giận không? Đều do tôi không tốt, nếu em còn không chịu gặp tôi, tôi sẽ chết thật đấy."

Bạch Dương vẫn còn làm giá, "Anh ở đâu vậy?"

Thế An gõ cửa nhà cậu, "Tôi ở trước cửa nhà em."

Bạch Dương cầm thư lên xem, "Không phải đã nói là chờ dưới lầu sao?"

Thế An bất đắc dĩ, "Tôi nhớ em, bất tri bất giác đi lên tầng 16, đi lên gặp em."

Bạch Dương yên tâm, bắt đầu giở trò, "Không gặp, hôm nay không gặp. Muốn gặp thì mai tới."

Thế An im lặng một lát, hụt hẫng nói: "Vậy thì em nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây."

"......"

Bạch Dương choáng. Sao người này không chịu làm theo kịch bản gì hết vậy? Rõ ràng chỉ cần dỗ dành một chút nữa thôi là được rồi mà?

Bước chân của Thế An thật sự đi về hướng thang máy. Bạch Dương lập tức ném điện thoại đuổi theo ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng Kim Thế An nữa.

..........Cậu thực sự đã khiến Kim Thế An đau lòng rồi sao?

Bạch Dương mặc kệ chân còn chưa xỏ dép, lạch bạch chạy ra hướng thang máy, chợt ở bên cạnh có một người ôm lấy cậu vào ngực.

Bạch Dương không cần nhìn, chiếc ôm này rất quen thuộc, Cậu tức tới nỗi giơ chân lên đạp: "Đùa em à?"

Thế An cười, ôm chặt lấy cậu, hôn lên chóp mũi Bạch Dương, "Đừng giận, đi ăn tôm hùm."

"Tháng hai lấy đâu ra tôm hùm mà ăn? Đồ ngốc."

Thế An cười gật đầu, đôi môi nóng ướt một đường hôn xuống từ chóp mũi Bạch Dương, "Chỉ cần em chịu gặp tôi, ăn cái gì cũng được."

- ------------------------------

Dờ bất lực không thể truyền đạt trọn vẹn bức thư viết theo thể văn ngôn của Kim baba, tôi đặt nguyên văn ở đây để mọi người biết thư của Kim baba tình (khó dịch) như thế nào uwu

卿卿吾愛, 見字如晤:

體無恙否? 心安樂否? 藝人之工作順利否?

屈指算來, 吾與汝七日未見, 人言一日不見, 如隔三秋, 七日之長, 煎熬甚苦. 人生苦短如斯, 言語小恚, 便有這許多煎熬, 若他日真作計較, 又當何以自處? 思來想去, 日夜翻覆, 更覺會日何短, 隔日何長? 憂思何繁, 歡顏何驟?

吾心愛汝, 願見歡顏, 恨吾怨吾, 皆吾自取. 當日失言, 悔之不及. 前日電訊致歉, 卿定有閱之, 閱而不復, 非卿之過, 是吾書未達意, 辭未達情. 游目天地, 何以悅卿? 雖天涯海角, 卿所樂之, 吾必往之, 幽王癡情, 敢笑薄之 -- 此等甘辭蜜語, 不能訴吾衷情于一二, 卿心明澈, 願可鑒之.

論愛侶之屬, 愛之尤甚, 怨懟尤多, 相思酷刑, 甚于斧鉞. 吾與卿七日未見, 此卿卿于吾小懲大誡, 吾必銘記於心, 定無再犯. 昨日歸家途中, 見有春梅余香枝頭, 衷情難表, 癡意難訴, 春意兩瓣, 托于鴻雁. 東君有意, 顧惜芳春, 卿卿當如東君, 顧惜吾心.

以上那些我知你必定看不懂, 只看這最後兩句罷: 我在你樓下等你, 一起去閱江樓吃龍蝦.

Có rất nhiều chị gái đã phóng bút viết lại phong thư của Kim baba, tôi chọn ảnh đúng form có hai câu cuối ở tờ cuối cùng để minh họa ?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện