Tiên Sinh Đến Từ 1930
Chương 71: Vàng ngọc
Edit: Dờ
Mấy ngày trước, Thế An chuyển đến căn hộ nhỏ của Bạch Dương. Bạch Dương không nghĩ đồ đạc của hắn ít như vậy, một vali xách tay là xong chuyện.
"Anh chỉ có ngần này đồ đạc?"
Thế An mỉm cười mở tay ra, "Bây giờ tôi trắng tay, chỉ có em thôi."
Bạch Dương nhảy vào lồng ngực hắn, "Có em còn chưa đủ sao!?"
Đương nhiên là đủ. Bọn họ có lẫn nhau, chính là có toàn bộ thế giới.
Thế An nhìn tấm poster hình Minami Kotori cực lớn trên đầu giường Bạch Dương, bên trên có rất nhiều hình vẽ và chữ viết:
"Kotori-chan phù hộ cho mình hôm nay quay phim thuận lợi".
"Kotori-chan ban cho mình dũng khí".
"Thần Kotori phù hộ cho Kim Thế An thu phục được cha của anh ấy".
"Lập flag, nếu bố mình đồng ý thì sẽ mua một trăm album limited".
Còn có một vài kaomoji và chữ tiếng Nhật tiếng Anh linh tinh.
Bạch Dương thấy hơi ngượng, đây là góc trời nhỏ của riêng cậu, cho tới giờ chưa từng nghĩ có một ngày Thế An sẽ đến đây ở. Mỗi khi khó khăn, cậu thường về nhà bái lạy Minami Kotori của cậu.
Minami Kotori cười rực rỡ trên tấm poster, giống như thực sự có thể ban cho người ta tình yêu và dũng khí vô hạn.
Bạch Dương dán người lên tường như con bạch tuộc, che khuất tấm poster, "Không dán cái này nữa, anh viết cho em bức thư pháp để em treo lên."
Thế An túm cậu vào lòng, nhìn quanh bốn bức tường, "Giữ lại cô nương hình vẽ của em đi, nhìn em quý như trân bảo vậy. Treo gần hai năm rồi phải không?" Hắn nhìn sang tường trống phía đối diện, "Chữ có thể treo ở đối diện."
Bạch Dương nũng nịu trong lòng hắn, "Viết chữ gì? Viết chữ song hỷ thật lớn cho rồi."
Thế An cười nắm lấy tay cậu, bỗng nhiên nhớ lại lúc Bạch Dương đi casting phim của Tang Viện Triều, hắn ở nhà viết chữ rải khắp sàn. Phú quý phúc trạch, hậu ngô chi sinh, bần tiện ưu thích, ngọc nhữ vu thành.
Bọn họ đã từng phú quý phúc trạch, cuối cùng cũng có ngày ngọc nhữ vu thành.
Bạch Dương biết hiện tại An Long đang thiếu hụt tài chính, cậu cũng rất muốn giúp, nhưng trừ việc cố gắng đóng phim cho tốt rồi hy vọng doanh thu cao ra thì Bạch Dương không biết mình còn có thể làm gì.
Bây giờ nhận hoạt động hoặc quảng cáo đều là hạ sách, bởi vì điện ảnh là số một rồi.
Bạch Dương vắt hết óc, nghĩ ngợi đến xót cả ruột, cuối cùng vẫn dùng cách không có tiền đồ nhất chính là xin bố đại pháp. Bạch Dương gọi điện thoại cho bố cậu.
"Bố, trong nhà còn bao nhiêu tiền."
Bạch Phú Cường không ngờ con trai ông gọi điện thoại về lại là đòi tiền, nhưng biết con trai muốn tiền, ông lại hơi vui vẻ.
Bạch Dương từ nhỏ đã rất độc lập, tuy rằng không quá thông minh nhưng rất ít khi xin bố mẹ, thích gì đều tự mình tìm cách mua được. Lúc học cấp hai cậu thích một chiếc MP3, nghỉ hè lẳng lặng chạy tới Vô Tích làm diễn viên, bố cậu tức giận đến nỗi đánh cậu mấy trận.
Đánh thì đánh, nghỉ hè năm ấy Bạch Phú Cường vẫn mang con trai đi Thượng Hải chơi một chuyến.
Con trai có tiền đồ, ông đương nhiên là vui mừng, nay cậu biết nhớ nhà, ông rất vui vẻ. Thân làm cha mẹ, lòng có bao nhiêu vướng mắc thì cũng không chấp nhặt với con cái.
"Mày cần bao nhiêu?" Bạch Phú Cường hỏi.
Bạch Dương quanh co: "........Có bao nhiêu?"
Bạch Phú Cường nghiêm giọng: "Mày cần nhiều tiền như thế làm gì?"
Bạch Dương vừa nghe giọng điệu nghiêm túc của bố cậu thì bắt đầu sợ: "Con, con có một người bạn, bây giờ đang thiếu tiền. Bố cho con vay trước, sang năm phim của con bán được vé, con trả bố gấp 10 lần."
Bạch Phú Cường tức tới nỗi gào lên qua điện thoại: "Trả cái trứng mẹ mày, lại còn vay với mượn, mẹ nó tao là bố ruột mày đây này!"
Bạch Dương sợ líu lưỡi: "Bố bố bố đừng giận, con đang cần gấp thật mà, bố giúp con đi mà."
"Có phải vị Kim tổng kia không?" Bạch Phú Cường đột nhiên hỏi.
Bạch Dương nhũn cả chân, "Đúng...... Không đúng..... À, không, bố đừng hỏi nữa mà."
Bạch Phú Cường giữ điện thoại, đi đi lại lại trong phòng, "Mày chờ đấy, bố mang qua cho mày."
Ông mặc kệ thằng con trai kêu "chuyển khoản qua là được", Bạch Phú Cường cúp điện thoại, chán nản ngồi xuống.
Con trai ông và vị Kim tổng kia có lẽ là không trong sạch thật, Bạch Phú Cường khổ sở nghĩ.
Ông nghe được rất nhiều tin đồn, cái gì cũng có.
Con trai ông không phải là loại người thấy tiền sáng mắt, càng không vì tiền mà làm bồ nhí cho đàn ông. Ông đã từng gặp Kim Thế An, cũng là một bậc chính nhân quân tử, nghĩ thế nào cũng không nên có những tin đồn kia.
Bạch Phú Cường xin nghỉ phép, lão Hồ cũng làm hậu cần hỏi ông: "Đi thăm con trai hả?"
Bạch Phú Cường miễn cường cười, lão Hồ không hỏi nhiều, chỉ thở dài: "Mấy thằng nhãi con đều thế cả, không về thì thôi, lại còn bắt cha mẹ đường xá xa xôi tới thăm."
Người ngoài đã mơ hồ đoán được con trai ông là đồng tính, chuyện này không tiện hỏi han, lại càng không tiện khuyên nhủ, chỉ lúc mọi người liên hoan, mấy ông bạn già mới ngập ngừng hỏi: "Lão Bạch, con trai ông có tiền đồ như vậy, khi nào thì lấy vợ?"
Người hỏi đã uống nhiều rồi, mấy người bên cạnh đều thầm nhủ ông già này chẳng biết hỏi cho tế nhị, "Tiểu Dương Dương là đại minh tinh, sao có thể kết hôn sớm như vậy được, bao nhiêu cô gái còn đang xếp hàng chờ kia kìa, không đến lượt ông phải lo thay."
"Lúc Dương Dương chỉ bé chừng này, từng hát Đặng Lệ Quân cho tôi với lão Hồ ở trong văn phòng, mới bé tý mà hát cực kỳ hay, tôi đã nói sau này Dương Dương sẽ có tương lai mà."
Mỗi người một câu đều cảm khái về quá khứ. Trước kia Bạch Dương hay chuổng cời chơi đùa trong khuôn viên trường của bọn họ, thế mà chớp mắt thằng nhóc ấy đã lớn rồi, ngày lễ ngày tết cũng không về, lão Bạch chỉ có thể nhìn thấy con trên TV.
Con gái nhà các ông cũng vậy, bay xa bay cao rồi dừng chân cắm rễ ở nơi đất khách quê người, bọn họ ở nhà ngóng trông, cả đời cũng chỉ có vướng bận này thôi.
Nghĩ tới đây, bọn họ quên mất lý do ban đầu nhắc đến Bạch Dương, mỗi người một câu đùa giỡn: "Nếu tôi có con gái thì lão Bạch không phải lo nữa, vừa lúc kết thông gia."
"Cái mặt lừa của ông may là không sinh con gái, nếu không thì con bé đó phải xấu tới mức cả học viện Pháo binh này ôm nhau khóc, lại còn thông gia!"
"Dương Dương giỏi như vậy, ít nhất bạn gái thằng nhóc phải cỡ Phạm Băng Băng hoặc là Lâm Chí Linh."
"Mấy cô này lớn tuổi quá rồi, như Tần Nùng là vừa đẹp. Còn trẻ, xinh xắn, lại có bản lĩnh."
Nhóm bạn già uống quá chén rồi mặc sức tưởng tượng cô gái nào mới xứng với Dương Dương của bọn họ, mà Bạch Phú Cường nghe chỉ thấy nhạt nhẽo, ông rót rượu: "Thế nào cũng được, chỉ cần nó thấy vui vẻ."
Bên này, Bạch Dương cầu cứu Thế An: "Làm sao bây giờ, bố em sắp đến rồi."
Thế An nhịn cười hỏi cậu: "Sao em lại đoảng như vậy, nếu muốn gặp cha em thì cũng là tôi nên tự mình đăng môn bái phỏng mới đúng."
Bạch Dương ôm đầu, "Em bảo ông ấy chuyển chút tiền, cuối cùng ông ấy bảo tự mình đem qua đây."
"Chỉ một chút?"
Bạch Dương càng cúi đầu thấp hơn: "...........Anh đừng giận, em chỉ muốn giúp thôi."
Thế An không biết mình nên tỏ thái độ thế nào bây giờ, sao hắn có thể giận được đây? Bạch Dương ngốc lên thì thực sự rất ngốc, cậu đâu kiếm được bao nhiêu tiền, lại còn phiền đến cả nhạc phụ đại nhân phải chạy tới Nam Kinh.
Thế An chỉ thầm cười, Bạch Dương thật sự muốn bao dưỡng hắn rồi. Hắn sống hai đời, đây thật sự là lần đầu tiên phá lệ ăn cơm mềm.
Lại còn ăn đến là hạnh phúc.
Bạch Dương cầu khẩn nhìn hắn: "Lần này đừng nói thật với bố em, tiền ít anh cũng đừng chê, cầm được tiền em sẽ đưa bố đi. Em nói là bận quay phim, ông ấy sẽ không nói gì đâu."
Thế An cố ý hỏi cậu: "Đã nói là sẽ thú tội cho bác trai biết mà?"
Bạch Dương lúng túng: "Anh phải để em chuẩn bị tâm lý đã chứ, thế này đột ngột quá. Chủ yếu là em sợ ông ấy đánh anh." Cậu bám lấy vai Thế An, "Anh không biết đâu, tính bố em nóng lắm, cứ tức lên là đánh người. Ông ấy xuất thân bộ đội mà, em sợ ông ấy đánh què chân anh."
Thế An nhìn cậu đầy thương yêu: "Trước đây thường đánh em?"
"Aish, hồi nhỏ ai mà không bị đánh, dù sao đánh xong em cũng không khóc, đều là ông ấy tự đánh tự khóc." Bạch Dương lấy gối che mặt, "Anh hứa đấy nhé, lần này đừng chọc giận ông ấy, năm mới em đã không về nhà rồi, đoán chừng ông ấy còn đang bốc hỏa,. Lần này lại vay tiền, không phải thời cơ tốt."
Thế An không nói gì, chỉ nhấc chiếc gối ra, dịu dàng hôn cậu.
Bạch Dương đặc biệt xin Trương Huệ Thông cho nghỉ một ngày, Thế An bảo Lý Niệm đi nhà ga đón bố vợ hắn.
Trên đường về, Lý Niệm bóng gió khen Kim Thế An với đủ lời hay ý đẹp, nhưng vẫn không thể khiến Bạch Phú Cường dao động.
Lý Niệm càng lấy lòng, Bạch Phú Cường càng cảm thấy Kim tổng này không phải người lương thiện, lời ngon tiếng ngọt lừa con trai ông xoay vòng vòng.
Hiện tại ông đang ngồi ở phòng khách nhỏ trong căn hộ của Bạch Dương, đối diện là Kim Thế An và Bạch Dương.
Bạch Phú Cường đặt tiền lên bàn, "Hai mươi vạn, chỉ có vậy thôi, đây là tiền Dương Dương gửi cho tôi. Nó xin tôi giúp cậu, nhưng chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, chỉ giúp được đến mức này."
Chút tiền ấy với An Long hiện tại mà nói thì chẳng khác gì muối bỏ biển. Nhưng Thế An không từ chối được, tiền là phải nhận, nếu không nhận thì đó không phải khách khí, mà là khinh thường người khác.
Bạch Phú Cường nhìn chằm chằm hai người, muốn nói lại thôi.
Thế An hiểu ông đang nghĩ gì, đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Phú Cường, khom lưng nói: "Tấm lòng của bác, con vô cùng cảm kích. Con có một chuyện muốn xin bác thành toàn."
Hắn không đợi Bạch Phú Cường đáp, gọn gàng dứt khoát nói: "Xin bác thành toàn cho con và Dương Dương để cho chúng con được ở bên nhau."
"............."
Bạch Dương choáng váng sợ hãi, thế này đâu giống với lúc bàn bạc?!!! Khó thấy được Bạch Phú Cường không truy hỏi, Kim Thế An to gan lớn mật lại tự mình nhắc tới.
Bạch Dương lập tức chạy tới bên cạnh bố cậu: "Bố, bố nghe con giải thích!"
Bạch Phú Cường nổi trận lôi đình, đẩy Bạch Dương ra: "Giải thích cái rắm!" Ông trừng mắt nhìn Kim Thế An: "Tôi nhìn cậu cũng đạo mạo đàng hoàng, còn nghĩ cậu là người đứng đắn." Ông chỉ vào Bạch Dương, "Con trai tôi thiển cận, sao cậu lại lừa nó? Tuổi còn trẻ mà nói chuyện không biết ngượng?"
Thế An biết ông sẽ giận, nhưng chuyện này không thể tiếp tục giấu được nữa, nếu tiếp tục che giấu thì đó là sự vũ nhục lớn nhất đối với Bạch Dương và cha cậu. Bọn họ vốn dĩ yêu nhau thật lòng, tội gì mà không dám thành thật trước mặt mẹ cha? Giấu thêm một hai năm, Bạch Phú Cường sẽ càng ghét hắn.
Bạch Phú Cường và Vương Tĩnh Lâm là hai loại người khác nhau. Bạch Phú Cường là một người cha thật thà chất phác, ông thương con trai xuất phát từ tình thân thật sự chứ không phải là mưu tính. Thế An sẽ không đe dọa ông như với Vương Tĩnh Lâm, cũng không muốn dối gạt ông thêm nữa.
Chân tình phải dùng chân tình để đổi, dù lúc này đây Bạch Phú Cường không chịu đồng ý, hắn cũng nguyện ý chờ tới khi ông gật đầu mới thôi.
Thế An thận trọng quỳ xuống: "Bác nói vậy là không đúng rồi, con chưa bao giờ lừa gạt Dương Dương. Con tin rằng Dương Dương đối với con cũng vậy."
Bạch Phú Cường tức giận tới trợn mắt, cứng họng nửa ngày mới hỏi: "Chuyện từ khi nào?"
"Nhất kiến chung tình." Thế An bình tĩnh đáp.
Bạch Dương ở bên cạnh khóc không ra nước mắt.
Bạch Phú Cường há miệng rồi lại đóng, đứng lên lại ngồi xuống, muốn vươn tay đánh mà cuối cùng lại thôi.
Đây là con nhà người khác, muốn đánh thì cũng là nên đánh con trai của ông.
Bạch Phú Cường chộp lấy bình hoa trên bàn định ném vào đầu Bạch Dương. Bạch Dương sợ sững người, cũng chẳng dám tránh, Thế An lập tức chắn trước người cậu: "Dương Dương không làm sai, đều là lỗi của con, muốn đánh muốn mắng, bác cứ nhằm vào con là được."
Bạch Dương cũng quỳ xuống, "Bố, bố đừng giận nữa, con thích anh ấy."
Bạch Phú Cường gào đến khản cổ: "Hai thằng đực thích cái gì mà thích?! Mày là đàn ông cậu ta cũng là đàn ông, bố mày nuôi mày phí công à?!"
Bạch Dương kiên trì nói: "Con yêu anh ấy, dù là nam hay nữ thì con vẫn muốn ở bên anh ấy."
Hai thằng nhãi ranh này, ông đây tức chết rồi. Bạch Phú Cường ngồi xuống sofa, trong lòng như sóng cuộn biển gầm.
Thực ra ông đã sớm hiểu được, lúc ông tới đây cũng đoán được kết cục này rồi. Chỉ là, ông không muốn đối mặt.
Cải trắng ông chăm bẵm bao nhiêu năm cứ như vậy mà bị lợn ăn, lại còn là một thằng lợn đực.
Suy cho cùng, ông chẳng cảm thấy Kim Thế An không tốt chỗ nào. Hắn đối xử với Bạch Dương ra sao, ông đều nhìn thấy cả. Nếu Bạch Dương là con gái, chuyện yêu đương này ông sẽ đồng ý một vạn lần.
Nhưng Bạch Dương lại là con trai duy nhất của ông.
Bảo ông còn mặt mũi nào mà gặp vợ ông dưới suối vàng.
Bạch Phú Cường bỗng thấy chua xót, nước mắt cũng ứa ra.
"Ông chủ Kim, chúng tôi đều là gia đình bình thường, thấp cổ bé họng, cậu là người có tiền, cậu không hiểu cái khổ của chúng tôi. Thằng con tôi chưa biết mùi đời, có lẽ là nó chỉ ham muốn tiền của cậu thôi, cậu anh tuấn tài cán, muốn có cô gái tốt nào mà chẳng được?"
Ông không muốn rơi nước mắt trước mặt bậc con cháu, bèn dùng sức che mặt.
Bạch Dương vội vàng nói: "Con không phải vì tiền đâu."
Thế An ngăn cậu lại, dịu giọng nói: "Bác là người hiểu rõ nhất, nghèo khổ hay giàu có không phân địa vị cao thấp. Dương Dương tâm địa thuần khiết, không phải là người ham tiền tài, có lẽ bác còn hiểu hơn con. Hiện tại con túng quẫn nghèo khổ, Dương Dương cũng không ghét bỏ con, tình cảm giữa hoạn nạn gian khổ, bác trai đều thấy cả." Hắn kéo Bạch Dương qua, chậm rãi cúi xuống dập đầu, "Xin bác thành toàn."
Bạch Dương nước mắt lưng tròng cầu xin ông: "Bố, con lớn ngần này rồi chưa từng xin bố việc gì, con yêu anh ấy, con xin bố."
Bạch Phú Cường không biết nói gì nữa, chỉ gạt nước mắt, ông đột nhiên hỏi: "Vậy con cái thì tính sao đây?"
Bạch Dương nghe vậy thì sửng sốt.
Thế An trầm lặng nói: "Có thể nhận con thừa tự."
Bạch Dương cũng tỉnh táo lại: "Con cái có thể nhận nuôi. Bố muốn có mấy đứa cháu trai? Cháu gái cũng được!"
"Có cái rắm mẹ mày!" Bạch Phú Cường vỗ bàn, trợn mắt nhìn, "Nhận nuôi? Nói thì dễ lắm! Nhận nuôi thì có còn là dòng giống nhà họ Bạch ta không? Mày cũng không to bụng được!"
Bạch Dương thấy bố gào rống thì co ro trên sàn, nghe ông nói hai chữ "to bụng", không hiểu sao tự dưng buồn cười. Cậu lén nhìn Kim Thế An đang ngoan ngoãn cúi rạp trên đất, lại càng muốn cười, nhịn tới mức đau bụng.
Vấn đề này Kim Thế An không giải quyết được, hắn đành im lặng chờ Bạch Phú Cường qua cơn tức giận.
Bạch Phú Cường hung dữ nhìn hai người, nhìn nửa ngày, rốt cuộc chẳng còn lời nào để nói. Ông đứng dậy bước đi, "Tùy chúng mày, bố mày về nhà."
Bạch Dương và Thế An đều đứng lên ngăn ông lại, Bạch Phú Cường đẩy cả hai ra: "Nhìn thấy chúng mày là lại tức, về sau ít xuất hiện trước mặt bố, đừng có cố lấy lòng, tránh ra." Ông liếc nhìn Bạch Dương, "Sau này mày không cần về nữa, mặt mũi bố mày mất hết rồi."
Tuy rằng ông đã hơn năm mươi nhưng dù gì cũng xuất thân quân đội, sức lực rất lớn, Bạch Dương và Thế An đều bị đẩy lui sang hai bên. Bạch Phú Cường hậm hực mở cửa ra ngoài, hai người đành đuổi theo tới tận dưới lầu.
Bạch Dương thấy bố cậu đi quá dứt khoát, biết thế đã không nhận tội. Cậu sợ tới mức lã chã nước mắt: "Bố con sai rồi, bố đừng đi, con biết sai rồi, đều là lỗi của thằng con trai khốn nạn này khiến bố đoạn tử tuyệt tôn, bố, con sai rồi!"
Thế An đứng cạnh nghe vậy thì xấu hổ, nhận lỗi thế này còn không bằng đừng nhận. Hắn sợ Bạch Phú Cường sẽ đánh đập con trai cho hả giận, đành bảo vệ Bạch Dương ở sau người.
Bạch Phú Cường không động thủ, chỉ nhìn Thế An, "Cậu đưa tôi đến nhà ga."
Thế An vội vàng vâng dạ, Bạch Dương cũng muốn đi theo, Bạch Phú Cường cả giận nói: "Mày đi về, không có chuyện của mày."
Bạch Dương vẫn muốn theo, Thế An đành dịu dàng an ủi cậu: "Em về trước đi, bác trai nhất định có chuyện muốn nói với tôi, đừng sợ."
Bạch Phú Cường nhìn hai thằng nhãi bắt đầu tình chàng ý thiếp, càng cảm thấy mệt tâm, rống lớn nói: "Thằng tạp chủng! Cút đi về!"
Thế An càng thêm xấu hổ, thầm nghĩ Bạch Phú Cường và con trai ông đúng là thiển cận có di truyền, mắng con trai là tạp chủng, há chẳng phải mắng luôn chính mình?
Bạch Dương rốt cuộc chịu ở lại. Thế An lái xe đưa Bạch Phú Cường đến ga tàu cao tốc.
Dọc đường hai người không nói chuyện, Thế An không tiện nhiều lời, Bạch Phú Cường lại càng không muốn nói. Tới nhà ga, Bạch Phú Cường không xuống xe, Thế An đương nhiên cũng không dám giục, chỉ thành khẩn nhìn nhạc phụ đại nhân của hắn.
Bạch Phú Cường nhìn hắn hồi lâu, buông tiếng thở thật dài.
Ông lấy một chiếc hộp bọc vải đỏ trong túi áo ra, ném cho Kim Thế An.
Thế An bắt lấy mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng cổ bằng vàng và một vòng tay ngọc. Vòng cổ không lớn, vòng tay cũng chỉ là cỡ thường, hai món trang sức đều hơi ám màu, hiển nhiên là đã nhiều năm.
"Là của mẹ nó." Bạch Phú Cường bình tĩnh, "Vốn định đưa cho con dâu làm quà gặp mặt."
Thế An vừa mừng vừa sợ, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, ngoài cửa người xe tấp nập, hắn cũng không tiện lập tức xuống xe hành đại lễ cho nhạc phụ đại nhân.
Do dự một lát, ngàn vạn câu từ xoay chuyển trong lòng, cuối cùng lại chẳng thể nói nên lời.
Bạch Phú Cường nhìn hắn: "Nếu cậu đối xử với Dương có chút gì không tốt, tôi sẽ lột da rút gân cậu."
"Vâng, vâng."
"Tương tự, nếu nó làm gì có lỗi với cậu, tôi cũng sẽ đánh chết nó."
"Không ạ, không ạ."
Bạch Phú Cường thở dài mở cửa xe, Thế An cũng muốn xuống xe tiễn, Bạch Phú Cường giữ hắn lại: "Đừng xuống, các cậu đều là tai to mặt lớn, làm gì cũng có người nhìn vào. Để phóng viên chụp được thì không tốt cho cậu."
Thế An vô cùng cảm kích, càng nhiều hơn là cảm động. Bạch Phú Cường giữ hắn lại, hắn cũng liền nắm lấy tay ông: "Bố, bố yên tâm."
"Cút nhanh, đã gọi bố rồi, đến lượt cậu được gọi sao?"
Bạch Phú Cường buông tay hắn ra, lạnh lùng xuống xe.
Thế An nhìn bóng dáng ông qua cửa kính xe, mơ hồ thấy ông vươn tay lên lau mặt.
Bạch Dương ở nhà nước mắt lưng tròng trông chờ, cửa mở, Kim Thế An một mình trở lại.
Bạch Dương dõi theo hắn, Thế An chầm chậm đi đến trước mặt cậu rồi ôm chầm lấy Bạch Dương, thật lâu sau mới buông tay, lấy chiếc hộp mà Bạch Phú Cường đưa cho hắn ra.
"..............Là của mẹ em." Bạch Dương gạt nước mắt.
"Bác trai nói, vốn dĩ ông ấy định giữ lại cho con dâu làm quà gặp mặt."
Bạch Dương sững người, bỗng nhiên im lặng bật khóc. Thế An ôm cậu vào ngực, chính mình cũng kìm lòng không đặng mà rơi lệ.
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Hai người đẫm lệ nhìn nhau, đều cảm thấy lòng mình ngọt chua xen lẫn. Bạch Dương dụi vào ngực Thế An khóc thút thít: "Kim Thế An, anh có biết vì sao em lại muốn làm minh tinh không?"
Thế An lau nước mắt cho cậu, "Vì sao?"
"Cả đời mẹ em đều rất muốn ca hát đóng phim, nhưng mà bà ấy ở đoàn văn công, cả đời không phất lên được." Bạch Dương khóc mũi khóc dãi: "Trước khi đi bà ấy nói rằng, hy vọng em có thể trở thành một đại minh tinh."
Mẹ của Bạch Dương có lẽ đã nhận ra con trai thực sự yêu thích điều gì, mà Bạch Dương lại nhớ như in lời mẹ dặn cả một đời.
Ngẩn người chốc lát, Bạch Dương lại nhìn Thế An: "Mẹ em nhất định không ngờ rằng em lại cưới một nàng dâu cao lớn uy vũ thế này."
Thế An vừa tức vừa buồn cười, bế ngang Bạch Dương lên: "Tôi phải dạy dỗ lại em mới được, để em biết cái gì gọi là nàng dâu mới gả."
Mấy ngày trước, Thế An chuyển đến căn hộ nhỏ của Bạch Dương. Bạch Dương không nghĩ đồ đạc của hắn ít như vậy, một vali xách tay là xong chuyện.
"Anh chỉ có ngần này đồ đạc?"
Thế An mỉm cười mở tay ra, "Bây giờ tôi trắng tay, chỉ có em thôi."
Bạch Dương nhảy vào lồng ngực hắn, "Có em còn chưa đủ sao!?"
Đương nhiên là đủ. Bọn họ có lẫn nhau, chính là có toàn bộ thế giới.
Thế An nhìn tấm poster hình Minami Kotori cực lớn trên đầu giường Bạch Dương, bên trên có rất nhiều hình vẽ và chữ viết:
"Kotori-chan phù hộ cho mình hôm nay quay phim thuận lợi".
"Kotori-chan ban cho mình dũng khí".
"Thần Kotori phù hộ cho Kim Thế An thu phục được cha của anh ấy".
"Lập flag, nếu bố mình đồng ý thì sẽ mua một trăm album limited".
Còn có một vài kaomoji và chữ tiếng Nhật tiếng Anh linh tinh.
Bạch Dương thấy hơi ngượng, đây là góc trời nhỏ của riêng cậu, cho tới giờ chưa từng nghĩ có một ngày Thế An sẽ đến đây ở. Mỗi khi khó khăn, cậu thường về nhà bái lạy Minami Kotori của cậu.
Minami Kotori cười rực rỡ trên tấm poster, giống như thực sự có thể ban cho người ta tình yêu và dũng khí vô hạn.
Bạch Dương dán người lên tường như con bạch tuộc, che khuất tấm poster, "Không dán cái này nữa, anh viết cho em bức thư pháp để em treo lên."
Thế An túm cậu vào lòng, nhìn quanh bốn bức tường, "Giữ lại cô nương hình vẽ của em đi, nhìn em quý như trân bảo vậy. Treo gần hai năm rồi phải không?" Hắn nhìn sang tường trống phía đối diện, "Chữ có thể treo ở đối diện."
Bạch Dương nũng nịu trong lòng hắn, "Viết chữ gì? Viết chữ song hỷ thật lớn cho rồi."
Thế An cười nắm lấy tay cậu, bỗng nhiên nhớ lại lúc Bạch Dương đi casting phim của Tang Viện Triều, hắn ở nhà viết chữ rải khắp sàn. Phú quý phúc trạch, hậu ngô chi sinh, bần tiện ưu thích, ngọc nhữ vu thành.
Bọn họ đã từng phú quý phúc trạch, cuối cùng cũng có ngày ngọc nhữ vu thành.
Bạch Dương biết hiện tại An Long đang thiếu hụt tài chính, cậu cũng rất muốn giúp, nhưng trừ việc cố gắng đóng phim cho tốt rồi hy vọng doanh thu cao ra thì Bạch Dương không biết mình còn có thể làm gì.
Bây giờ nhận hoạt động hoặc quảng cáo đều là hạ sách, bởi vì điện ảnh là số một rồi.
Bạch Dương vắt hết óc, nghĩ ngợi đến xót cả ruột, cuối cùng vẫn dùng cách không có tiền đồ nhất chính là xin bố đại pháp. Bạch Dương gọi điện thoại cho bố cậu.
"Bố, trong nhà còn bao nhiêu tiền."
Bạch Phú Cường không ngờ con trai ông gọi điện thoại về lại là đòi tiền, nhưng biết con trai muốn tiền, ông lại hơi vui vẻ.
Bạch Dương từ nhỏ đã rất độc lập, tuy rằng không quá thông minh nhưng rất ít khi xin bố mẹ, thích gì đều tự mình tìm cách mua được. Lúc học cấp hai cậu thích một chiếc MP3, nghỉ hè lẳng lặng chạy tới Vô Tích làm diễn viên, bố cậu tức giận đến nỗi đánh cậu mấy trận.
Đánh thì đánh, nghỉ hè năm ấy Bạch Phú Cường vẫn mang con trai đi Thượng Hải chơi một chuyến.
Con trai có tiền đồ, ông đương nhiên là vui mừng, nay cậu biết nhớ nhà, ông rất vui vẻ. Thân làm cha mẹ, lòng có bao nhiêu vướng mắc thì cũng không chấp nhặt với con cái.
"Mày cần bao nhiêu?" Bạch Phú Cường hỏi.
Bạch Dương quanh co: "........Có bao nhiêu?"
Bạch Phú Cường nghiêm giọng: "Mày cần nhiều tiền như thế làm gì?"
Bạch Dương vừa nghe giọng điệu nghiêm túc của bố cậu thì bắt đầu sợ: "Con, con có một người bạn, bây giờ đang thiếu tiền. Bố cho con vay trước, sang năm phim của con bán được vé, con trả bố gấp 10 lần."
Bạch Phú Cường tức tới nỗi gào lên qua điện thoại: "Trả cái trứng mẹ mày, lại còn vay với mượn, mẹ nó tao là bố ruột mày đây này!"
Bạch Dương sợ líu lưỡi: "Bố bố bố đừng giận, con đang cần gấp thật mà, bố giúp con đi mà."
"Có phải vị Kim tổng kia không?" Bạch Phú Cường đột nhiên hỏi.
Bạch Dương nhũn cả chân, "Đúng...... Không đúng..... À, không, bố đừng hỏi nữa mà."
Bạch Phú Cường giữ điện thoại, đi đi lại lại trong phòng, "Mày chờ đấy, bố mang qua cho mày."
Ông mặc kệ thằng con trai kêu "chuyển khoản qua là được", Bạch Phú Cường cúp điện thoại, chán nản ngồi xuống.
Con trai ông và vị Kim tổng kia có lẽ là không trong sạch thật, Bạch Phú Cường khổ sở nghĩ.
Ông nghe được rất nhiều tin đồn, cái gì cũng có.
Con trai ông không phải là loại người thấy tiền sáng mắt, càng không vì tiền mà làm bồ nhí cho đàn ông. Ông đã từng gặp Kim Thế An, cũng là một bậc chính nhân quân tử, nghĩ thế nào cũng không nên có những tin đồn kia.
Bạch Phú Cường xin nghỉ phép, lão Hồ cũng làm hậu cần hỏi ông: "Đi thăm con trai hả?"
Bạch Phú Cường miễn cường cười, lão Hồ không hỏi nhiều, chỉ thở dài: "Mấy thằng nhãi con đều thế cả, không về thì thôi, lại còn bắt cha mẹ đường xá xa xôi tới thăm."
Người ngoài đã mơ hồ đoán được con trai ông là đồng tính, chuyện này không tiện hỏi han, lại càng không tiện khuyên nhủ, chỉ lúc mọi người liên hoan, mấy ông bạn già mới ngập ngừng hỏi: "Lão Bạch, con trai ông có tiền đồ như vậy, khi nào thì lấy vợ?"
Người hỏi đã uống nhiều rồi, mấy người bên cạnh đều thầm nhủ ông già này chẳng biết hỏi cho tế nhị, "Tiểu Dương Dương là đại minh tinh, sao có thể kết hôn sớm như vậy được, bao nhiêu cô gái còn đang xếp hàng chờ kia kìa, không đến lượt ông phải lo thay."
"Lúc Dương Dương chỉ bé chừng này, từng hát Đặng Lệ Quân cho tôi với lão Hồ ở trong văn phòng, mới bé tý mà hát cực kỳ hay, tôi đã nói sau này Dương Dương sẽ có tương lai mà."
Mỗi người một câu đều cảm khái về quá khứ. Trước kia Bạch Dương hay chuổng cời chơi đùa trong khuôn viên trường của bọn họ, thế mà chớp mắt thằng nhóc ấy đã lớn rồi, ngày lễ ngày tết cũng không về, lão Bạch chỉ có thể nhìn thấy con trên TV.
Con gái nhà các ông cũng vậy, bay xa bay cao rồi dừng chân cắm rễ ở nơi đất khách quê người, bọn họ ở nhà ngóng trông, cả đời cũng chỉ có vướng bận này thôi.
Nghĩ tới đây, bọn họ quên mất lý do ban đầu nhắc đến Bạch Dương, mỗi người một câu đùa giỡn: "Nếu tôi có con gái thì lão Bạch không phải lo nữa, vừa lúc kết thông gia."
"Cái mặt lừa của ông may là không sinh con gái, nếu không thì con bé đó phải xấu tới mức cả học viện Pháo binh này ôm nhau khóc, lại còn thông gia!"
"Dương Dương giỏi như vậy, ít nhất bạn gái thằng nhóc phải cỡ Phạm Băng Băng hoặc là Lâm Chí Linh."
"Mấy cô này lớn tuổi quá rồi, như Tần Nùng là vừa đẹp. Còn trẻ, xinh xắn, lại có bản lĩnh."
Nhóm bạn già uống quá chén rồi mặc sức tưởng tượng cô gái nào mới xứng với Dương Dương của bọn họ, mà Bạch Phú Cường nghe chỉ thấy nhạt nhẽo, ông rót rượu: "Thế nào cũng được, chỉ cần nó thấy vui vẻ."
Bên này, Bạch Dương cầu cứu Thế An: "Làm sao bây giờ, bố em sắp đến rồi."
Thế An nhịn cười hỏi cậu: "Sao em lại đoảng như vậy, nếu muốn gặp cha em thì cũng là tôi nên tự mình đăng môn bái phỏng mới đúng."
Bạch Dương ôm đầu, "Em bảo ông ấy chuyển chút tiền, cuối cùng ông ấy bảo tự mình đem qua đây."
"Chỉ một chút?"
Bạch Dương càng cúi đầu thấp hơn: "...........Anh đừng giận, em chỉ muốn giúp thôi."
Thế An không biết mình nên tỏ thái độ thế nào bây giờ, sao hắn có thể giận được đây? Bạch Dương ngốc lên thì thực sự rất ngốc, cậu đâu kiếm được bao nhiêu tiền, lại còn phiền đến cả nhạc phụ đại nhân phải chạy tới Nam Kinh.
Thế An chỉ thầm cười, Bạch Dương thật sự muốn bao dưỡng hắn rồi. Hắn sống hai đời, đây thật sự là lần đầu tiên phá lệ ăn cơm mềm.
Lại còn ăn đến là hạnh phúc.
Bạch Dương cầu khẩn nhìn hắn: "Lần này đừng nói thật với bố em, tiền ít anh cũng đừng chê, cầm được tiền em sẽ đưa bố đi. Em nói là bận quay phim, ông ấy sẽ không nói gì đâu."
Thế An cố ý hỏi cậu: "Đã nói là sẽ thú tội cho bác trai biết mà?"
Bạch Dương lúng túng: "Anh phải để em chuẩn bị tâm lý đã chứ, thế này đột ngột quá. Chủ yếu là em sợ ông ấy đánh anh." Cậu bám lấy vai Thế An, "Anh không biết đâu, tính bố em nóng lắm, cứ tức lên là đánh người. Ông ấy xuất thân bộ đội mà, em sợ ông ấy đánh què chân anh."
Thế An nhìn cậu đầy thương yêu: "Trước đây thường đánh em?"
"Aish, hồi nhỏ ai mà không bị đánh, dù sao đánh xong em cũng không khóc, đều là ông ấy tự đánh tự khóc." Bạch Dương lấy gối che mặt, "Anh hứa đấy nhé, lần này đừng chọc giận ông ấy, năm mới em đã không về nhà rồi, đoán chừng ông ấy còn đang bốc hỏa,. Lần này lại vay tiền, không phải thời cơ tốt."
Thế An không nói gì, chỉ nhấc chiếc gối ra, dịu dàng hôn cậu.
Bạch Dương đặc biệt xin Trương Huệ Thông cho nghỉ một ngày, Thế An bảo Lý Niệm đi nhà ga đón bố vợ hắn.
Trên đường về, Lý Niệm bóng gió khen Kim Thế An với đủ lời hay ý đẹp, nhưng vẫn không thể khiến Bạch Phú Cường dao động.
Lý Niệm càng lấy lòng, Bạch Phú Cường càng cảm thấy Kim tổng này không phải người lương thiện, lời ngon tiếng ngọt lừa con trai ông xoay vòng vòng.
Hiện tại ông đang ngồi ở phòng khách nhỏ trong căn hộ của Bạch Dương, đối diện là Kim Thế An và Bạch Dương.
Bạch Phú Cường đặt tiền lên bàn, "Hai mươi vạn, chỉ có vậy thôi, đây là tiền Dương Dương gửi cho tôi. Nó xin tôi giúp cậu, nhưng chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, chỉ giúp được đến mức này."
Chút tiền ấy với An Long hiện tại mà nói thì chẳng khác gì muối bỏ biển. Nhưng Thế An không từ chối được, tiền là phải nhận, nếu không nhận thì đó không phải khách khí, mà là khinh thường người khác.
Bạch Phú Cường nhìn chằm chằm hai người, muốn nói lại thôi.
Thế An hiểu ông đang nghĩ gì, đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Phú Cường, khom lưng nói: "Tấm lòng của bác, con vô cùng cảm kích. Con có một chuyện muốn xin bác thành toàn."
Hắn không đợi Bạch Phú Cường đáp, gọn gàng dứt khoát nói: "Xin bác thành toàn cho con và Dương Dương để cho chúng con được ở bên nhau."
"............."
Bạch Dương choáng váng sợ hãi, thế này đâu giống với lúc bàn bạc?!!! Khó thấy được Bạch Phú Cường không truy hỏi, Kim Thế An to gan lớn mật lại tự mình nhắc tới.
Bạch Dương lập tức chạy tới bên cạnh bố cậu: "Bố, bố nghe con giải thích!"
Bạch Phú Cường nổi trận lôi đình, đẩy Bạch Dương ra: "Giải thích cái rắm!" Ông trừng mắt nhìn Kim Thế An: "Tôi nhìn cậu cũng đạo mạo đàng hoàng, còn nghĩ cậu là người đứng đắn." Ông chỉ vào Bạch Dương, "Con trai tôi thiển cận, sao cậu lại lừa nó? Tuổi còn trẻ mà nói chuyện không biết ngượng?"
Thế An biết ông sẽ giận, nhưng chuyện này không thể tiếp tục giấu được nữa, nếu tiếp tục che giấu thì đó là sự vũ nhục lớn nhất đối với Bạch Dương và cha cậu. Bọn họ vốn dĩ yêu nhau thật lòng, tội gì mà không dám thành thật trước mặt mẹ cha? Giấu thêm một hai năm, Bạch Phú Cường sẽ càng ghét hắn.
Bạch Phú Cường và Vương Tĩnh Lâm là hai loại người khác nhau. Bạch Phú Cường là một người cha thật thà chất phác, ông thương con trai xuất phát từ tình thân thật sự chứ không phải là mưu tính. Thế An sẽ không đe dọa ông như với Vương Tĩnh Lâm, cũng không muốn dối gạt ông thêm nữa.
Chân tình phải dùng chân tình để đổi, dù lúc này đây Bạch Phú Cường không chịu đồng ý, hắn cũng nguyện ý chờ tới khi ông gật đầu mới thôi.
Thế An thận trọng quỳ xuống: "Bác nói vậy là không đúng rồi, con chưa bao giờ lừa gạt Dương Dương. Con tin rằng Dương Dương đối với con cũng vậy."
Bạch Phú Cường tức giận tới trợn mắt, cứng họng nửa ngày mới hỏi: "Chuyện từ khi nào?"
"Nhất kiến chung tình." Thế An bình tĩnh đáp.
Bạch Dương ở bên cạnh khóc không ra nước mắt.
Bạch Phú Cường há miệng rồi lại đóng, đứng lên lại ngồi xuống, muốn vươn tay đánh mà cuối cùng lại thôi.
Đây là con nhà người khác, muốn đánh thì cũng là nên đánh con trai của ông.
Bạch Phú Cường chộp lấy bình hoa trên bàn định ném vào đầu Bạch Dương. Bạch Dương sợ sững người, cũng chẳng dám tránh, Thế An lập tức chắn trước người cậu: "Dương Dương không làm sai, đều là lỗi của con, muốn đánh muốn mắng, bác cứ nhằm vào con là được."
Bạch Dương cũng quỳ xuống, "Bố, bố đừng giận nữa, con thích anh ấy."
Bạch Phú Cường gào đến khản cổ: "Hai thằng đực thích cái gì mà thích?! Mày là đàn ông cậu ta cũng là đàn ông, bố mày nuôi mày phí công à?!"
Bạch Dương kiên trì nói: "Con yêu anh ấy, dù là nam hay nữ thì con vẫn muốn ở bên anh ấy."
Hai thằng nhãi ranh này, ông đây tức chết rồi. Bạch Phú Cường ngồi xuống sofa, trong lòng như sóng cuộn biển gầm.
Thực ra ông đã sớm hiểu được, lúc ông tới đây cũng đoán được kết cục này rồi. Chỉ là, ông không muốn đối mặt.
Cải trắng ông chăm bẵm bao nhiêu năm cứ như vậy mà bị lợn ăn, lại còn là một thằng lợn đực.
Suy cho cùng, ông chẳng cảm thấy Kim Thế An không tốt chỗ nào. Hắn đối xử với Bạch Dương ra sao, ông đều nhìn thấy cả. Nếu Bạch Dương là con gái, chuyện yêu đương này ông sẽ đồng ý một vạn lần.
Nhưng Bạch Dương lại là con trai duy nhất của ông.
Bảo ông còn mặt mũi nào mà gặp vợ ông dưới suối vàng.
Bạch Phú Cường bỗng thấy chua xót, nước mắt cũng ứa ra.
"Ông chủ Kim, chúng tôi đều là gia đình bình thường, thấp cổ bé họng, cậu là người có tiền, cậu không hiểu cái khổ của chúng tôi. Thằng con tôi chưa biết mùi đời, có lẽ là nó chỉ ham muốn tiền của cậu thôi, cậu anh tuấn tài cán, muốn có cô gái tốt nào mà chẳng được?"
Ông không muốn rơi nước mắt trước mặt bậc con cháu, bèn dùng sức che mặt.
Bạch Dương vội vàng nói: "Con không phải vì tiền đâu."
Thế An ngăn cậu lại, dịu giọng nói: "Bác là người hiểu rõ nhất, nghèo khổ hay giàu có không phân địa vị cao thấp. Dương Dương tâm địa thuần khiết, không phải là người ham tiền tài, có lẽ bác còn hiểu hơn con. Hiện tại con túng quẫn nghèo khổ, Dương Dương cũng không ghét bỏ con, tình cảm giữa hoạn nạn gian khổ, bác trai đều thấy cả." Hắn kéo Bạch Dương qua, chậm rãi cúi xuống dập đầu, "Xin bác thành toàn."
Bạch Dương nước mắt lưng tròng cầu xin ông: "Bố, con lớn ngần này rồi chưa từng xin bố việc gì, con yêu anh ấy, con xin bố."
Bạch Phú Cường không biết nói gì nữa, chỉ gạt nước mắt, ông đột nhiên hỏi: "Vậy con cái thì tính sao đây?"
Bạch Dương nghe vậy thì sửng sốt.
Thế An trầm lặng nói: "Có thể nhận con thừa tự."
Bạch Dương cũng tỉnh táo lại: "Con cái có thể nhận nuôi. Bố muốn có mấy đứa cháu trai? Cháu gái cũng được!"
"Có cái rắm mẹ mày!" Bạch Phú Cường vỗ bàn, trợn mắt nhìn, "Nhận nuôi? Nói thì dễ lắm! Nhận nuôi thì có còn là dòng giống nhà họ Bạch ta không? Mày cũng không to bụng được!"
Bạch Dương thấy bố gào rống thì co ro trên sàn, nghe ông nói hai chữ "to bụng", không hiểu sao tự dưng buồn cười. Cậu lén nhìn Kim Thế An đang ngoan ngoãn cúi rạp trên đất, lại càng muốn cười, nhịn tới mức đau bụng.
Vấn đề này Kim Thế An không giải quyết được, hắn đành im lặng chờ Bạch Phú Cường qua cơn tức giận.
Bạch Phú Cường hung dữ nhìn hai người, nhìn nửa ngày, rốt cuộc chẳng còn lời nào để nói. Ông đứng dậy bước đi, "Tùy chúng mày, bố mày về nhà."
Bạch Dương và Thế An đều đứng lên ngăn ông lại, Bạch Phú Cường đẩy cả hai ra: "Nhìn thấy chúng mày là lại tức, về sau ít xuất hiện trước mặt bố, đừng có cố lấy lòng, tránh ra." Ông liếc nhìn Bạch Dương, "Sau này mày không cần về nữa, mặt mũi bố mày mất hết rồi."
Tuy rằng ông đã hơn năm mươi nhưng dù gì cũng xuất thân quân đội, sức lực rất lớn, Bạch Dương và Thế An đều bị đẩy lui sang hai bên. Bạch Phú Cường hậm hực mở cửa ra ngoài, hai người đành đuổi theo tới tận dưới lầu.
Bạch Dương thấy bố cậu đi quá dứt khoát, biết thế đã không nhận tội. Cậu sợ tới mức lã chã nước mắt: "Bố con sai rồi, bố đừng đi, con biết sai rồi, đều là lỗi của thằng con trai khốn nạn này khiến bố đoạn tử tuyệt tôn, bố, con sai rồi!"
Thế An đứng cạnh nghe vậy thì xấu hổ, nhận lỗi thế này còn không bằng đừng nhận. Hắn sợ Bạch Phú Cường sẽ đánh đập con trai cho hả giận, đành bảo vệ Bạch Dương ở sau người.
Bạch Phú Cường không động thủ, chỉ nhìn Thế An, "Cậu đưa tôi đến nhà ga."
Thế An vội vàng vâng dạ, Bạch Dương cũng muốn đi theo, Bạch Phú Cường cả giận nói: "Mày đi về, không có chuyện của mày."
Bạch Dương vẫn muốn theo, Thế An đành dịu dàng an ủi cậu: "Em về trước đi, bác trai nhất định có chuyện muốn nói với tôi, đừng sợ."
Bạch Phú Cường nhìn hai thằng nhãi bắt đầu tình chàng ý thiếp, càng cảm thấy mệt tâm, rống lớn nói: "Thằng tạp chủng! Cút đi về!"
Thế An càng thêm xấu hổ, thầm nghĩ Bạch Phú Cường và con trai ông đúng là thiển cận có di truyền, mắng con trai là tạp chủng, há chẳng phải mắng luôn chính mình?
Bạch Dương rốt cuộc chịu ở lại. Thế An lái xe đưa Bạch Phú Cường đến ga tàu cao tốc.
Dọc đường hai người không nói chuyện, Thế An không tiện nhiều lời, Bạch Phú Cường lại càng không muốn nói. Tới nhà ga, Bạch Phú Cường không xuống xe, Thế An đương nhiên cũng không dám giục, chỉ thành khẩn nhìn nhạc phụ đại nhân của hắn.
Bạch Phú Cường nhìn hắn hồi lâu, buông tiếng thở thật dài.
Ông lấy một chiếc hộp bọc vải đỏ trong túi áo ra, ném cho Kim Thế An.
Thế An bắt lấy mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng cổ bằng vàng và một vòng tay ngọc. Vòng cổ không lớn, vòng tay cũng chỉ là cỡ thường, hai món trang sức đều hơi ám màu, hiển nhiên là đã nhiều năm.
"Là của mẹ nó." Bạch Phú Cường bình tĩnh, "Vốn định đưa cho con dâu làm quà gặp mặt."
Thế An vừa mừng vừa sợ, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, ngoài cửa người xe tấp nập, hắn cũng không tiện lập tức xuống xe hành đại lễ cho nhạc phụ đại nhân.
Do dự một lát, ngàn vạn câu từ xoay chuyển trong lòng, cuối cùng lại chẳng thể nói nên lời.
Bạch Phú Cường nhìn hắn: "Nếu cậu đối xử với Dương có chút gì không tốt, tôi sẽ lột da rút gân cậu."
"Vâng, vâng."
"Tương tự, nếu nó làm gì có lỗi với cậu, tôi cũng sẽ đánh chết nó."
"Không ạ, không ạ."
Bạch Phú Cường thở dài mở cửa xe, Thế An cũng muốn xuống xe tiễn, Bạch Phú Cường giữ hắn lại: "Đừng xuống, các cậu đều là tai to mặt lớn, làm gì cũng có người nhìn vào. Để phóng viên chụp được thì không tốt cho cậu."
Thế An vô cùng cảm kích, càng nhiều hơn là cảm động. Bạch Phú Cường giữ hắn lại, hắn cũng liền nắm lấy tay ông: "Bố, bố yên tâm."
"Cút nhanh, đã gọi bố rồi, đến lượt cậu được gọi sao?"
Bạch Phú Cường buông tay hắn ra, lạnh lùng xuống xe.
Thế An nhìn bóng dáng ông qua cửa kính xe, mơ hồ thấy ông vươn tay lên lau mặt.
Bạch Dương ở nhà nước mắt lưng tròng trông chờ, cửa mở, Kim Thế An một mình trở lại.
Bạch Dương dõi theo hắn, Thế An chầm chậm đi đến trước mặt cậu rồi ôm chầm lấy Bạch Dương, thật lâu sau mới buông tay, lấy chiếc hộp mà Bạch Phú Cường đưa cho hắn ra.
"..............Là của mẹ em." Bạch Dương gạt nước mắt.
"Bác trai nói, vốn dĩ ông ấy định giữ lại cho con dâu làm quà gặp mặt."
Bạch Dương sững người, bỗng nhiên im lặng bật khóc. Thế An ôm cậu vào ngực, chính mình cũng kìm lòng không đặng mà rơi lệ.
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Hai người đẫm lệ nhìn nhau, đều cảm thấy lòng mình ngọt chua xen lẫn. Bạch Dương dụi vào ngực Thế An khóc thút thít: "Kim Thế An, anh có biết vì sao em lại muốn làm minh tinh không?"
Thế An lau nước mắt cho cậu, "Vì sao?"
"Cả đời mẹ em đều rất muốn ca hát đóng phim, nhưng mà bà ấy ở đoàn văn công, cả đời không phất lên được." Bạch Dương khóc mũi khóc dãi: "Trước khi đi bà ấy nói rằng, hy vọng em có thể trở thành một đại minh tinh."
Mẹ của Bạch Dương có lẽ đã nhận ra con trai thực sự yêu thích điều gì, mà Bạch Dương lại nhớ như in lời mẹ dặn cả một đời.
Ngẩn người chốc lát, Bạch Dương lại nhìn Thế An: "Mẹ em nhất định không ngờ rằng em lại cưới một nàng dâu cao lớn uy vũ thế này."
Thế An vừa tức vừa buồn cười, bế ngang Bạch Dương lên: "Tôi phải dạy dỗ lại em mới được, để em biết cái gì gọi là nàng dâu mới gả."
Bình luận truyện