Tiểu Bồ Đào Truy Phu Ký
Chương 18
Bồ Đào đi dạo trên phố tơ lụa ở phía đông chợ, trùng hợp Đường Chính Ngôn cũng đang ở nơi này. Thành thân lâu như vậy, hắn cũng rất hiểu biết Bồ Đào, biết y thích y phục cùng tơ lụa. Bởi vậy lúc đi ngang qua điểm giao dịch tơ lụa nổi tiếng phía Tây Nam là Võ Dương này, đã muốn mua cho Bồ Đào một ít gấm Thục và tơ Mân, đưa về kinh thành cho y vui vẻ.
Hắn từ đằng xa đã thấy phía trước có một bóng dáng trẻ tuổi mặc sam y màu tím rất giống Bồ Đào, nhưng sau khi Bồ Đào mang thai thì ngoại trừ thân thể, dáng người cơ bản đã biến dạng, tư thế đi đường cũng khác trước rất lớn, khi Đường Chính Ngôn và y tách biệt thì bụng y còn chưa có lớn như vậy, bởi vậy Đường Chính Ngôn chỉ liếc mắt nhìn một cái, trên linh hồn thì nhận ra, nhưng lý trí lại chưa nhận ra nổi.
Lúc này có hai người qua đường đi từ phía đối diện đến, vừa đi cũng vừa quay đầu lại nhìn bóng dáng mặc tử sam kia. Người qua đường Giáp nói:
“Nam nhân kia thật kỳ lạ, nhìn tuổi y cũng không lớn lắm, sao lại có cái bụng lớn như vậy?”
“Ăn nhiều nên mập ra đi? Nhìn y phục y mặc là đồ của công tử nhà phú quý, so với nhị công tử nhà Trần viên ngoại phố chúng ta còn béo hơn.”
“Ai, người ta là có phúc khí. Nhưng ta thấy y còn béo đến mức sắp bằng dáng vẻ của nàng dâu nhà ta lúc sắp sinh ấy. Tuổi còn trẻ, không biết nỗi khổ của nhân gian mà.”
Đường Chính Ngôn vừa nghe vào tai, trong lòng liền động, bước chân vốn muốn rẽ vào cửa hàng tơ lụa bên cạnh ngừng lại, không tự chủ được mà đi theo bóng dáng tử sam ở phía trước kia. Tiểu tư của hắn ở phía sau còn lấy làm kỳ quái, sao Quận mã lại không vào tiệm chứ?
Lúc này Đường Chính Ngôn vừa để ý, liền nhận ra một người: không phải Bồ Đào, mà là Tiểu Trúc Tử bên cạnh Bồ Đào cùng hai thị vệ cao thủ kia.
Tiểu Trúc Tử vốn hai tay ôm hai cuộn tơ lụa Bồ Đào mua, sau đó hắn lại cảm thấy ôm thứ này thì không có cách nào chăm sóc tốt được cho chủ tử, liền xoay người nói với thị vệ ở phía sau:
“A Thành, ngươi cầm mấy thứ này giúp ta, ta lấy ô che cho thiếu gia, hình như bắt đầu mưa phùn rồi.”
Hắn vừa quay đầu lại như vậy, Đường Chính Ngôn liền lập tức nhận ra, không khỏi ngây người một chút, lập tức sợ hãi cực độ mà chạy đến, đồng thời hét lớn:
“Tiểu Trúc Tử!”
Tay Tiểu Trúc Tử run lên, thiếu chút nữa làm rơi tơ lụa trong tay xuống đất.
Bồ Đào cũng nghe thấy tiếng kêu, quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm mặt với Đường Chính Ngôn từ đối diện chạy đến.
“Ngươi, ngươi… Sao ngươi lại ở chỗ này!?”
Đường Chính Ngôn vừa tức vừa vội, nói chuyện cũng không lưu loát.
Bồ Đào ngày đêm ngóng trông đuổi theo phu quân muốn ở cùng một chỗ với hắn, nhưng lúc thật sự gặp được ở đầu đường, lại không hiểu sao bắt đầu cảm thấy chột dạ. Hơn nữa vừa thấy bộ dáng hùng hổ này của Đường Chính Ngôn, vui sướng gặp lại phỏng chừng không có, khả năng bị mắng một trận là không thoát được.
Trong mắt y khẽ chuyển, hai tay lập tức ôm lấy bụng kêu to:
“Ôi bụng ta đau quá, đau quá đau quá…”
Đường Chính Ngôn hoảng sợ, vội vàng luống cuống, đỡ lấy Bồ Đào nói:
“Sao vậy sao vậy? Sao lại đột nhiên…. Trời ạ, sao mới một tháng không gặp, bụng của ngươi lại lớn như thế này chứ?”
Đường Chính Ngôn quả thực là bị cái bụng giống như gần đủ tháng kia của Bồ Đào dọa, này này này… Quả thực giống hệt như quả bóng bị thổi khí lên vậy, sao mới một tháng đã lớn đến như thế? Khoảng hai vòng, không không, phải lớn hơn ba vòng mới đúng. Mức độ này… cũng quá dọa người rồi.
Tiểu Trúc Tử vội nói:
“Quận mã trước đừng nói việc này, thân thể thiếu gia không thoải mái, nhanh chóng gọi xe ngựa đến đưa về khách *** quan trọng hơn.”
“Đúng đúng, có thái y, ta có mang theo thái y đây.”
Đường Chính Ngôn lúc này tỉnh táo lại, nhanh chóng gọi người đi tìm xe ngựa, đỡ Bồ Đào lên xe quay về khách ***.
Vội vàng chạy đi một hồi như vậy, Đường Chính Ngôn cũng quên tính toán với Bồ Đào, chỉ lo ôm người trong lòng an ủi.
Trong xe ngựa, Bồ Đào rầm rì tựa vào trong ngực Đường Chính Ngôn, nghe hơi thở của hắn, nghe tim của hắn đập, cảm thấy cực kỳ an tâm, nhưng vẫn giả như không thoải mái, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, như bây giờ phải lấy cớ gì mới làm phu quân nguôi giận được.
Đến khách *** nghỉ lại, Đường Chính Ngôn vội vàng gọi thái y đi theo đến chẩn mạch cho Bồ Đào.
Bồ Đào rất hy vọng thái y kia có thể biết được ẩn ý mà nói y động thai khí hoặc là thân thể có chút suy yếu gì đó, nhưng đáng tiếc chính là thái y với y không có thần giao cách cảm.
“Quận mã yên tâm, Quận Vương vẫn tốt cả, thai nhi không sao, thân thể Quận Vương cũng vô cùng khỏe manh.”
“Không hề bị động thai khí sao?”
Đường Chính Ngôn cũng thông hiểu chút y thuật, lúc ở trên xe ngựa thì đã chẩn mạch cho Bồ Đào một chút, nhưng hắn dù sao cũng không phải đại phu, vẫn không yên lòng, lúc này quay lại khách *** liền nhanh chóng gọi thái y tới.
Thái y kia họ Chu, đúng là vị thái y ngày đó đã chẩn ra hỉ mạch cho Bồ Đào ở Tĩnh Vương phủ. Nghe vậy ông liền có chút không vui, thổi râu mép nói:
“Quận mã đây là không tin vào y thuật của lão phu sao?”
Đường Chính Ngôn vội nói:
“Không phải không phải, mong Chu thái y không hiểu lầm, ta đây là quan tâm sẽ bị loạn.”
Chu thái y mấy ngày nay ở cùng với Đường Chính Ngôn cũng không tệ, cho nên không tính toán, lại bổ sung thêm:
“Nhưng Quận Vương tẩm bổ quá mức, thai nhi phát triển rất cường tráng, lúc sinh sản sợ rằng sẽ khó khăn. Mong Quận Vương mấy ngày này không cần tẩm bổ thêm nữa, đi lại nhiều một chút, cũng có thể… Khụ, cũng có thể làm chuyện phòng the thích hợp. Như vậy khi sinh sản sẽ thuận lợi hơn.”
Bồ Đào đỏ mặt mà a một tiếng, Đường Chính Ngôn cũng có hơi xấu hổ.
Chu thái y tuy rằng kinh ngạc với việc Lâm Giang Quận Vương đột nhiên xuất hiện ở Võ Dương, nhưng ông là tay già dặn trong việc đối nhân xử thế, cũng không nói nhiều thêm, chẩn mạch xong liền đứng dậy cáo từ, để lại đôi phu phu nói chuyện.
Đường Chính Ngôn trải qua một hồi sợ bóng sợ gió này, cũng không có hoảng sợ cùng tức giận như lúc đầu mới nhìn thấy Bồ Đào, nhưng cũng hiểu được vừa rồi Bồ Đào nói đau bụng là đang hù dọa hắn, liền quay đầu trừng mắt liếc nhìn Bồ Đào một cái.
Bồ Đào thấy tình thế không ổn, vội vàng đỡ lấy thắt lưng:
“Ai nha, thắt lưng, đau thắt lưng. Hôm nay đi đường nhiều, ta, ta phải nghỉ ngơi một chút.”
Y đang ôm bụng đứng dậy, Đường Chính Ngôn thấy dáng vẻ vụng về cố sức kia của y, thở dài một tiếng, đứng dậy đỡ lấy y, thật cẩn thận đỡ lấy y đến bên giường ngồi xuống, tự tay cởi ngoại sam của y ra, cởi giày, dìu y nằm xuống giường.
Độ lớn phần bụng của Bồ Đào gần đây thật đúng là không thể khinh thường, nằm ngửa ở trên giường như vậy, bụng liền giống như một ngọn núi nhỏ.
Y kéo tay áo Đường Chính Ngôn, mềm mại mà gọi một tiếng:
“Phu quân.”
Đường Chính Ngôn nhịn không được lườm y một cái, nói:
“Được rồi được rồi, ta không trách ngươi. Ngươi đấy, lá gan cũng quá lớn. Được rồi, nhanh chóng ngủ đi, có việc lại nói sau.”
Bồ Đào cắn môi, con ngươi đen láy xinh đẹp lộ ra chút ủy khuất cùng bất an, dịu dàng nói:
“Ta chỉ là nhớ ngươi.”
“Ta biết.”
Đường Chính Ngôn thầm thở dài trong lòng, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán y một cái, nhẹ giọng nói:
“Ta cũng muốn ngươi.”
Bồ Đào tràn trề hạnh phúc trong lòng mà, kéo tay Đường Chính Ngôn không nỡ buông. Y vừa yên lòng, mệt mỏi liền kéo đến, theo giờ giấc nghỉ ngơi của y mấy ngày nay, thời gian này đúng là lúc y ngủ bù, cho nên bất tri bất giác nắm tay Đường Chính Ngôn rồi ngủ mất.
Đường Chính Ngôn chờ y ngủ say, liền nhẹ nhàng buông tay y ra, rời khỏi phòng, gọi Tiểu Trúc Tử đến tra hỏi một hồi.
Đến mức này rồi còn có gì mà không thể nói? Tiểu Trúc Tử không hề có cốt khí mà thành thật bán chủ tử của hắn.
Đường Chính Ngôn nghe được ngày thứ ba sau khi hắn rời đi thì Bồ Đào liền lén chuồn ra khỏi kinh thành đuổi theo, gân xanh trên trán giật giật, đợi đến khi nghe được Bồ Đào tài tình tránh được khỏi thị vệ của Tĩnh Vương phủ như thế nào, lại bằng cách nào đuổi theo phía sau mình một đường, hắn đã không tức giận nổi nữa.
Chính như Bồ Đào đã đoán trước, đã đến Võ Dương rồi, từ nơi này đến huyện Vạn Thành còn chặng đường không đến một tháng nữa, tuy rằng hành lý hạ nhân rất nhiều, tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng dù có chậm thì cũng gần hơn kinh thành, Đường Chính Ngôn chỉ có thể mang theo Bồ Đào cùng đi nhậm chức. Nhưng là nghĩ đến cái bụng đã gần đủ tháng của Bồ Đào, Đường Chính Ngôn thật sự cảm thấy tóc trên đầu mình có xu thế trắng trước tuổi.
Thôi thôi, sớm nên biết tính tình kia của Bồ Đào là không thể thành thành thật thật mà ở kinh thành chờ đợi hơn một năm, so với để lại y ở kinh thành khiến mình phải lo lắng đề phòng, không bằng cùng đi đến huyện Vạn Thành thì tốt hơn, ít nhất ở bên cạnh thì mình còn có thể trông chừng y cẩn thận.
Việc đã đến nước này, Đường Chính Ngôn cũng không trách cứ đám người Tiểu Trúc Tử, kêu bọn họ đi đem hành lý của mình đến đây, đi xuống nghỉ ngơi, thậm chí còn cho phép bọn họ tùy ý dạo chơi trong thành Võ Dương.
Bồ Đào vừa ngủ liền ngủ thẳng đến chiều tối, lúc thức dậy bụng liền kêu rột rột.
“Dậy rồi? Đói bụng chưa? Ta kêu bọn họ làm đồ ăn, lát nữa sẽ đưa đến.”
Đường Chính Ngôn ngồi ở trước cửa sổ, lưng đưa về phía ánh trời chiều, cầm một quyển sách trong tay, dường như còn chưa có đọc xong. Hắn nhìn về phía Bồ Đào, ánh mặt trời còn sót lại chiếu ở phía sau hắn, cả người dào dạt hơi ấm, khiến người ta có loại cảm giác thoải mái cùng an tâm.
Trong lòng Bồ Đào lập tức bình tĩnh trở lại, tràn ngập vui sướng cùng hạnh phúc, y ừ khẽ một tiếng, nhìn Đường Chính Ngôn đứng dậy lấy khăn vải qua cho y.
“Lau mặt đi.”
Bồ Đào nâng mặt lên, làm nũng nói:
“Phu quân, ngươi lau cho ta đi.”
Đường Chính Ngôn nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng lau mặt giúp y.
Trong lòng Bồ Đào vui sướng đến không nói nên lời, nhẹ giọng nói:
“Còn nhớ rõ chuyện khi ở thôn Đường gia ngươi đã gội đầu cho ta không?”
Đường Chính Ngôn xoa xoa mái tóc đen nhánh của y, nói:
“Nhớ rõ.”
Bồ Đào giữ chặt tay hắn áp lên mặt mình, lẩm bẩm:“Ta chính là từ lúc đó đã thích ngươi.”
Đường Chính Ngôn dừng lại một chút, nói:
“Ta vào tám năm trước, đã thích ngươi rồi.”
Bồ Đào nghe vậy, nhất thời giống như bùng nổ, lập tức trở nên hưng phấn, đắc ý đến mức hận không thể mọc ra một cái đuôi vẫy vẫy, ngẩng cổ kiêu ngạo mà nói:
“Ta biết mà, bằng không làm sao ngươi có thể nhớ rõ việc năm ấy đến vậy chứ.”
Đường Chính Ngôn thấp giọng mỉm cười:
“Ta đỡ ngươi đứng dậy, nên ăn cơm rồi.”
Ăn bữa tối xong, Đường Chính Ngôn đỡ Bồ Đào đến vườn sau của khách *** đi dạo vài vòng. Bồ Đào vẫn luôn rất hưng phấn, nói lải nhải không ngừng.
Buổi tối lúc quay lại phòng ngủ, Bồ Đào kéo tay Đường Chính Ngôn không nói gì mà ám chỉ.
Đường Chính Ngôn ho một tiếng, vốn muốn từ chối, nhưng nhớ đến lời của Chu thái y, liền có chút chần chừ.
Từ sau khi biết Bồ Đào có thai, Đường Chính Ngôn cũng hiểu biết một chút về việc thụ thai của nam tử Ma Da. Chu thái y kia là lão thái y trong cung, năm đó việc sinh sản của Tĩnh Vương phi Bắc Đường Diệu Nguyệt đều ghi lại kết luận về mạch chứng ở trong Thái Y Viện, Chu thái y cũng biết đến. Mấy ngày nay Đường Chính Ngôn chạy đi, không có việc gì liền thỉnh giáo Chu thái y, bởi vậy đã hiểu được những kiêng kị của nam tử Ma Da lúc mang thai khác với phụ thân bình thường ở chỗ nào.
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền nhớ tới những lời nói của Chu thái y lúc chiều, cảm thấy ‘vận động’ thích hợp quả thật mới có lợi với Bồ Đào và hài tử, huống chi chia cách lâu như vậy, hắn quả thực cũng có chút nhớ, nhưng là…
Hắn vuốt ve cái bụng to lớn của Bồ Đào, cảm thấy phát sầu: cái bụng căng phềnh to tròn thế này, làm sao có thể xuống tay chứ?
Bồ Đào cùng Đường Chính Ngôn đã là phu phu lâu ngày, có sự ăn ý, vừa thấy dáng vẻ rục rịch của Đường Chính Ngôn liền biết là hắn cũng muốn, liền rầm rì thúc giục nói:
“Phu quân, làm sao vậy? Mau đến đi…”
Đường Chính Ngôn vì thế liền xoay người nửa chống phía trên Bồ Đào, nhưng nhìn cái bụng to tròn chạm vào bụng mình kia, chần chừ một chút, lại thay đổi tư thế khác, ngồi dậy, nhưng lại nhìn nhìn, dường như là không thể xuống tay.
Cái này, cái này… Thật sự là sách đến lại hận ít chỗ dùng mà! Hắn sao lại không đi xem thêm mấy quyển long dương xuân cung đồ chứ? Thật đúng là tiếc hận!
Bồ Đào cũng xem như nhìn thấy lo âu cùng do dự của Đường Chính gôn, tự bản thân lại cũng có chút gấp gáp, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp mà dựa sát lại:
“Như vậy như vậy, giúp ta đệm ở dưới thắt lưng một chút… Ôi từ từ, không nên không nên, bụng quá nặng.”
Y nghiêng hông sang một bên, đỡ bụng nghiêng người đi, nói:
“Như vậy thử xem.”
Hai người giằng co như vậy một lúc, đều gấp đến không đừng được, Bồ Đào đang có thai, dục vọng còn mãnh liệt hơn bình thường, lại chờ không được hơn cả Đường Chính Ngôn, kéo đai lưng trên nội sam của mình xuống nói:
“Tính toán sau đi, vuốt ve trước đã… Phu quân nhanh lên, trước tiên vuốt ve cho ta đã.”
Một tay y đưa xuống nắm chặt phân thân đã nửa đứng lên của Đường Chính Ngôn, một tay cầm lấy tay của Đường Chính Ngôn đưa xuống thân dưới của mình tìm kiếm.
Đường Chính Ngôn bất đắc dĩ, đành phải an ủi tiểu huynh đệ ở bên dưới chiếc bụng to lớn nặng nề của Bồ Đào trước, chốc lát sau, bản thân mình cũng có cảm giác, run rẩy trong tay Bồ Đào.
Hai người cách một cái bụng lớn an ủi lẫn nhau, lại hôn triền miên một lúc, liền cảm thấy nhưng vậy dường như gãi không đúng chỗ ngứa, dục hỏa càng tràn đầy.
Trên trán Đường Chính Ngôn toát ra mồ hôi, nói:
“Bồ Đào, không bằng ngươi thử nằm xuống, nằm xuống được không?”
“Để ta thử xem.”
Bồ Đào vụng về mà ngồi xổm dậy, đưa lưng về phía Đường Chính Ngôn, hai tay chống ở đầu giường, đột nhiên cảm thấy tư thế này không tồi, nghiêng đầu nói:
“Ta cứ quỳ như vậy đi, ngươi thử xem có thể tiến vào hay không.”
Da thịt y mềm dẻo trắng nõn, tràn ngập co dãn, dưới ánh trăng làn da càng thêm trắng như tuyết, Đường Chính Ngôn nhìn mà tim đập thình thịch, ở trên lưng y hôn môi vuốt ve, thấy vành tai Bồ Đào tinh xảo đáng yêu, phía trên còn có lỗ tai mở ra, không khỏi nghiêng người lên hôn, đầu lưỡi ướt sũng ngậm lấy vành tai nho nhỏ kia, nhẹ nhàng hút một cái.
Toàn thân Bồ Đào run lên, đột nhiên nhịn không được, phía trước đã bắn ra.
Y hừ hừ rên rỉ ra tiếng, Đường Chính Ngôn cũng phát hiện ra, không khỏi nhẹ mỉm cười, bàn tay vốn đang vuốt ve cái mông của y thay đổi phương hướng, dọc theo khe mông trượt vào trong.
Nam tử tầm thường như thế nào Đường Chính Ngôn không hiểu rõ lắm, nhưng thể chất của người Ma Da giống như Bồ Đào này thật sự là khó mà có được. Y vừa động tình, phía trước cũng mới bắn xong, mặt sau lại cũng đã ươn ướt, không hề kém hơn nữ nhân.
Đường Chính Ngôn chưa từng cùng nữ nhân, cũng không rõ lắm nữ thân như thế nào, nhưng hắn thật sự yêu thích thân thể của Bồ Đào, liền bắt đầu cẩn thận mở rộng. Nhưng không cần hắn phải quá hao tổn tâm trí, chỉ một lát sau, Bồ Đào đã chuẩn bị tốt, thúc giục nói:
“Phu quân, ngươi vào đi, nhanh lên.”
Đường Chính Ngôn phủ lên lưng y, một tay chống vách tường, một tay đưa về phía trước vòng qua thân thể Bồ Đào, đỡ lấy cái bụng nặng nề kia của y, hạ người một chút, liền đi vào.
Bồ Đào hừ một tiếng, hơi đau một chút, liền cảm thấy tràn ngập thỏa mãn vì được lấp đầy.
Đường Chính Ngôn càng sảng khái hơn, vừa nâng bụng giúp Bồ Đào, vừa bắt đầu cắm rút. Hai tay Bồ Đào chống ở đầu giường, trầm mê mà rên rỉ không ngừng.
Trong phòng tràn ngập tiếng động *** mỹ, mang theo tiếng nước ướt át, *** tràn ngập thỏa mãn.
Bụng Bồ Đào lớn như cái sọt, chống đỡ một lát cảm thấy thắt lưng trĩu xuống, không thể không đưa một tay ra đỡ lấy cái bụng, nắm lấy tay Đường Chính Ngôn đặt cùng một chỗ.
Hai người tình cảm mãnh liệt triền miên, vật nhỏ trong bụng cũng theo đó mà giật giật, Đường Chính Ngôn cảm thấy cái bụng của Bồ Đào ở phía dưới cử động mấp máy, không khỏi càng hưng phấn hơn, môi hôn lên lưng Bồ Đào nói:
“Bồ Đào, nhi tử của chúng ta cũng đang cử động kìa.”
Bồ Đào từ từ nhắm hai mắt lại rên rỉ, say mê không bận tâm đến hắn.
Đường Chính Ngôn cũng cố gắng một hồi lâu, liền cảm thấy toàn thân run rẩy, liền chuẩn bị bắn ra, Bồ Đào vuốt ve phân thân của mình ở phía trướ, khàn khàn nói:
“Từ từ… Chờ ta một chút…”
“Được, chúng ta cùng nhau… Ưm hừ ——“
“A a ——“
Hai người cùng bắn ra. Sau khi Bồ Đào bắn thì hậu huyệt cũng co rút lại, Đường Chính Ngôn lập tức đạt đến cao trào.
“Hô…”
Hai người cùng thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau khi Tiểu Trúc Tử tiến vào hầu hạ thì, chỉ thấy Đường Chính Ngôn thần thanh khí sảng, vẻ mặt mang theo ý cười, Bồ Đào tuy rằng còn đang ngủ say, nhưng gương mặt đỏ bừng, vẻ mặt thỏa mãn, vừa nhìn đã biết là hai phu phu tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì.
Tiểu Trúc Tử thầm xấu hổ thay cho hai vị chủ tử.
Thật là, tối hôm qua gây sức ép đến muộn như thế, thiếu gia còn lớn tiếng kêu to như vậy, phòng bên cạnh đều có thể nghe thấy rõ ràng, nửa đêm còn dậy gọi nước hai lần, giống như sợ người khác không biết bọn họ đã làm cái gì không bằng. Ai ai ai, may mắn mình thông minh, đã chuẩn bị tốt bao hết cả một tầng của khách *** này, bằng không còn không khiến người ta chê cười đến chết sao.
Có Bồ Đào trong lòng, mặc dù là chính nhân quân tử luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân mình như vậy, cũng không khỏi muốn ‘hoang *** vô độ’.
Bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn, nhất thời cũng không vội vã chạy đi. Đường Chính Ngôn chuẩn bị ở lại trong này thêm hai ngày nữa, thứ nhất cũng là muốn chuẩn bị cẩn thận hơn một chút, chuẩn bị đủ những thứ Bồ Đào cần, thứ hai hắn cũng đau lòng vì Bồ Đào một đường vẫn luôn đuổi theo phía sau mình, dọc đường vất vả, có lòng để y nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Thực ra Bồ Đào không hề khổ cực chút nào, ở trong xe ngựa ngoài ăn chính là ngủ, không thấy cái bụng kia bị dưỡng đến mức trông như sắp đủ tháng sao?
Cuối cùng bọn họ dừng lại ở Võ Dương năm ngày, chuẩn bị tốt thuyền cùng đồ vật liên quan, còn đi dạo chơi trong thành Võ Dương. Bồ Đào mua rất nhiều gấm Thục và tơ Mân, phái người đưa đến Tĩnh Vương phủ ở kinh thành, thuận tiện báo cáo tình hình của mình một chút.
Lần thứ hai khởi hành, bởi vì là ngồi thuyền, càng thoải mái hơn xe ngựa. Bồ Đào ban ngày còn có thể dưới sự làm bạn của Đường Chính Ngôn đi dạo trên boong thuyền, đi dạo phơi nắng, ngược lại quá mức nhàn nhã, chính là tiểu tử trong bụng y dường như rất thích ngồi thuyền, mỗi khi sóng gió lớn một chút, thân thuyền lắc lư, nó liền ra sức lăn lộn trong bụng, hưng phấn đến mức nhiều lần Bồ Đào sợ hãi cho rằng nó muốn đi ra.
“Ôi không được, đau quá.”
Bồ Đào ôm bụng thở mạnh, tức giận mà nói:
“Lại làm ầm ĩ, mấy ngày nay ta cũng chưa được ngủ ngon rồi.”
Đường Chính Ngôn tinh tường nhìn thấy cái bụng của Bồ Đào nhúc nhích bên trái lại động động bên phải, lại lăn lông lốc lên đến đỉnh bụng ở chính giữa. Đây là đang lăn lộn ở bên trong sao?
Bồ Đào khó chịu đến khó chịu nổi, hai tay vuốt ve trên bụng, miệng nhắc:
“Nhi tử, con thành thật một chút đi, gây sức vậy nương con là ta đây chịu không nổi đâu.”
Bồ Đào từ nhỏ đã gọi Bắc Đường Diệu Nguyệt là ‘phụ thân’ hoặc ‘cha’, chưa từng gọi ‘nương’ bao giờ, thứ nhất là Bắc Đường Diệu Nguyệt không quá thích xưng hô kia, thứ hai là thật sự Bắc Đường Diệu Nguyệt còn có phong thái của người làm cha hơn Đông Phương Hạo Diệp, gọi y là ‘mẫu thân’ không khỏi cũng quá kỳ lạ. Nhưng bản thân Bồ Đào lại rất thích để hài tử gọi mình là ‘nương’, đã tự giác mà dùng tới xưng hô này.
Đường Chính Ngôn xoa bụng cho y an ủi:
“Ngươi nhẫn nhịn một chút, qua hai tháng nữa là nhi tử của chúng ta ra rồi.”
Bồ Đào vẻ mặt đau khổ nói:
“Thực ra ta vẫn thích nữ nhi hơn, nhưng nhìn dáng vẻ nó gây sức ép đến như vậy, nhất định là một xú tiểu tử không thể nghi ngờ.”
Nói xong tự biết là mình lỡ lời, cẩn thận liếc mắt nhìn Đường Chính Ngôn một cái, nói:
“Phu quân, ngươi nhất định là thích nhi tử đi? Nhỡ như ta sinh ra một nữ nhi ngươi có để ý không?”
Đường Chính Ngôn cười nói:
“Sinh nam sinh nữ ta đều thích, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa nếu như thật sự là nữ nhi, nhất định sẽ xinh đẹp đáng yêu như ngươi, ta thương con còn không kịp mà.”
Bồ Đào vui vẻ, yên tâm, nguyện vọng sinh được nữ nhi cũng càng mãnh liệt hơn.
Vận khí của bọn họ không tốt, lúc ngồi thuyền mấy lần gặp phải mưa to, con thuyền rung lắc dữ dội, Bồ Đào bởi vì bị thai nhi gây sức ép nến khó nhịn, Đường Chính Ngôn không thể không kêu thuyền tạm thời ghé vào bờ, chờ mưa to qua đi mới lại đi tiếp. Kéo dài vài ngày như thế, cho đến hơn hai mươi ngày sau mới rời thuyền đổi sang xe ngựa.
Đường núi đất Thục khó đi, Bồ Đào lúc này đã có thai hơn tám tháng, bụng càng khổng lồ hơn, không chỉ có đi lại phải cố sức, buổi tối xoay người cũng là vấn đề. Bởi vì đường núi trắc trở, vả lại Bồ Đào không chịu được xóc nảy, bởi vậy Đường Chính Ngôn không thể không thả chậm tốc độ hơn, một ngày không đi được đến mười dặm đường, lộ trình vốn chỉ có bảy ngày, bọn họ lại thực sự đi mất nửa tháng.
Bồ Đào đến hiện tại đã mang thai chính tháng, sắp đến lúc sinh, bụng lớn đến mức khoa trương, bản thân y cũng hiểu được vô cùng không thuận tiện. Huyện Vạn Thành ở ngay trước mắt, qua một ngày nữa có thể đến nơi, nhưng lúc này Bồ Đào cũng không chống đỡ nổi nữa, lại có dấu hiệu sinh non.
Sau khi rời thuyền đổi sang đường bộ thì, bởi vì đường núi đất Thục chật hẹp, chiếc xe ngựa thoải mái theo cấp bậc của Quận Vương vốn không thể đi qua, cho nên chỉ có thể đổi sang xe ngựa nhỏ, bên trong không thể nằm được, chỉ có thể miễn cưỡng cho hai người song song ngồi xuống. Cái này càng khiến Bồ Đào phải chịu nhiều tội.
Thân mình y vốn đã nặng nề, không thể ngồi lâu, đã vậy đường núi còn vô cùng xóc nảy, Đường Chính Ngôn tuy rằng đã hạ lệnh đi chậm lần nữa, nhưng hắn phải đến được huyện Vạn Thành trước năm mới, bàn giao cho xong với Huyện lệnh cũ, bằng không chính là làm chậm trễ chính sự của triều đình.
Bồ Đào từ mấy ngày trước đã bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng y không muốn khiến cho Đường Chính Ngôn lo lắng, lại cảm thấy vì mình mà làm liên lụy đến tốc độ không ít, bởi vậy liền không hề hé răng.
Ngày hôm đó nghe Tiểu Trúc Tử nói ngày mai có thể đến được huyện Vạn Thành, Quận mã đã sớm phái người đến trước đánh tiếng với người của Huyện lệnh cũ, lúc này phòng ốc bên kia đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ bàn giao là có thể đi vào ở, Bồ Đào nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Y vừa mới thả lỏng, theo một cái xóc nảy của xe ngựa, bụng liền đau đớn co rút mạnh một cái.
“Ai ——“Bồ Đào ôm bụng cong thắt lưng.
Tiểu Trúc Tử thấy sắc mặt y khó coi, vội hỏi:
“Thiếu gia ngài làm sao vậy? Có phải là bị đau bụng hay không?”
Bồ Đào cau mày nói:
“Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, đã mấy ngày nay vẫn luôn thường xuyên đau bụng, vừa rồi giật một cái, cảm thấy bụng co rút đau đớn một chút, còn rất đau.”
Tiểu Trúc Tử lo lắng mà nói:
“Nô tài đi gọi Chu thái y đến xem cho ngài?”
Bồ Đào khoát tay:
“Chu thái y không hợp khí hậu, sau khi rời thuyền vẫn cứ mơ mơ màng màng. Năm nay tuổi tác cũng lớn rồi, vẫn đừng gọi lão thì hơn.”
“Vậy nô tài gọi Quận mã đến.”
“Đừng, ta không sao, nhịn một chút là qua thôi.”
Đường Chính Ngôn không chịu nổi việc ở mãi trong xe ngựa, bởi vậy có lúc cũng đi ra ngoài cưỡi ngựa một chút, Bồ Đào hâm mộ vô cùng, mấy lần cứng đầu muốn cưỡi ngựa, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng, cuối cùng Bồ Đào không còn cách nào, chỉ có thể thầm than mà nhìn bụng.
Tiểu Trúc Tử thấy chủ tử vẫn cứ khó chịu đến mức xoa xoa bụng, lại thấy mấy ngày gần đây hình dạng bụng của chủ tử có chút kỳ lạ, trĩu hết cả xuống, giống như đang được treo bên hông, trong lòng ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.
“Thiểu gia, ngài cũng sắp đến ngày sinh rồi, không phải là sinh sớm đi?”
Bồ Đào không cho là đúng mà nói:
“Không đâu, hoài thai vào tháng mười, ta đây còn sớm lắm.”
“Nhưng là bụng ngài lớn như thế… Không phải là thai song sinh chứ?”
Bồ Đào nghe vậy, cười khanh khách vui vẻ:
“Vậy thì càng tốt, sinh ngay được hai đứa, bớt lo nhiều. Tốt nhất là một nam một nữ, như vậy là trọn vẹn.”
Tiểu Trúc Tử nhìn y vô ưu vô tư như thế, không khỏi vô cùng ưu sầu. Thiếu gia ai, nếu là ở kinh thành, ngài đừng nói là sinh thai song sinh, dù là sinh ba sinh tư cũng không sao cả, nhưng dưới hoàn cảnh như hiện tại… Ngài đúng thật là đủ vô tâm mà.
Bồ Đào đang vui sướng, bỗng nhiên biến sắc, ôm lấy bụng hít sâu một hơi.
Tiểu Trúc Tử đã quen với dáng vẻ thỉnh thoảng bất chợt đau bụng của thiếu gia nhà hắn, không quá bận tâm, nói:
“Thiếu gia, có phải là lại đau hay không? Hay là nô tài kêu xe ngựa dừng lại một chút, để ngài nghỉ ngơi một lát?”
Bồ Đào đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn, dùng sức nắm lấy, hai hàng lông mày nhíu lại nói:
“Trúc Tử, hình như có chút không đúng…”
Tiểu Trúc Tử vội hỏi:
“Không đúng chỗ nào?”
Bồ Đào cau mày nói:
“Đau đến mức có chút không đúng…”
Tiểu Trúc Tử mở to mắt, nhất thời không dám nói lời nào, chắc không phải là do cái miệng quạ đen của hắn nói trúng, thiếu gia sắp sinh non chứ?
Nhưng Bồ Đào sau khi trải qua trận đau này, lấy lại hơi.
Tiểu Trúc Tử run run nói:
“Nô, nô tài đi tìm Quận mã…. Nếu không chúng ta dừng, dừng xe đi.”
Bồ Đào trầm giọng nói:
“Chờ một chút.”
Y cúi đầu xoa xoa bụng, trong lòng cũng bắt đầu bất an.
Hai chủ tử không yên mà đợi thêm một lát, sắc mặt Bồ Đào có chút thay đổi, một tay nâng bụng, một tay vuốt ve xoa nắn phía trên cái bụng tròn vo nặng nề.
“Thiếu gia!” Tiểu Trúc Tử bắt đầu thực sự lo lắng:
“Nô tài đi tìm Chu thái y đến!”
Bồ Đào giữ chặt hắn:
“Đừng!”
Đến thời điểm quan trọng y vẫn rất bình tĩnh, nghĩ nghĩ rồi nói:
“Ngươi đi hỏi thăm một chút, nếu đẩy hành trình nhanh hơn, hôm nay có thể chạy đến huyện Vạn Thành hay không? Đừng nhiều lời!”
“Nhưng mà…”
Bồ Đào nắm chặt cổ tay hắn, thần sắc nghiêm nghị:
“Sinh hài tử không thể nào nhanh như vậy đâu, ngươi đừng lắm miệng! Đi nói cho Quận mã, chúng ta tốt nhất là buổi tối ngày hôm nay chạy đến được huyện Vạn Thành! Hiểu chưa!?”
Lúc Bồ Đào nghiêm mặt cũng rất có uy nghiêm, Tiểu Trúc Tử cũng là người hiểu chuyện, bất kể như thế nào chủ tử nhà hắn cũng không thể sinh hài tử ở giữa đường, có thể nhanh chóng chạy đến huyện Vạn Thành mới là quan trọng nhất.Hắn gật gật đầu, nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa đi tìm người.
Hắn từ đằng xa đã thấy phía trước có một bóng dáng trẻ tuổi mặc sam y màu tím rất giống Bồ Đào, nhưng sau khi Bồ Đào mang thai thì ngoại trừ thân thể, dáng người cơ bản đã biến dạng, tư thế đi đường cũng khác trước rất lớn, khi Đường Chính Ngôn và y tách biệt thì bụng y còn chưa có lớn như vậy, bởi vậy Đường Chính Ngôn chỉ liếc mắt nhìn một cái, trên linh hồn thì nhận ra, nhưng lý trí lại chưa nhận ra nổi.
Lúc này có hai người qua đường đi từ phía đối diện đến, vừa đi cũng vừa quay đầu lại nhìn bóng dáng mặc tử sam kia. Người qua đường Giáp nói:
“Nam nhân kia thật kỳ lạ, nhìn tuổi y cũng không lớn lắm, sao lại có cái bụng lớn như vậy?”
“Ăn nhiều nên mập ra đi? Nhìn y phục y mặc là đồ của công tử nhà phú quý, so với nhị công tử nhà Trần viên ngoại phố chúng ta còn béo hơn.”
“Ai, người ta là có phúc khí. Nhưng ta thấy y còn béo đến mức sắp bằng dáng vẻ của nàng dâu nhà ta lúc sắp sinh ấy. Tuổi còn trẻ, không biết nỗi khổ của nhân gian mà.”
Đường Chính Ngôn vừa nghe vào tai, trong lòng liền động, bước chân vốn muốn rẽ vào cửa hàng tơ lụa bên cạnh ngừng lại, không tự chủ được mà đi theo bóng dáng tử sam ở phía trước kia. Tiểu tư của hắn ở phía sau còn lấy làm kỳ quái, sao Quận mã lại không vào tiệm chứ?
Lúc này Đường Chính Ngôn vừa để ý, liền nhận ra một người: không phải Bồ Đào, mà là Tiểu Trúc Tử bên cạnh Bồ Đào cùng hai thị vệ cao thủ kia.
Tiểu Trúc Tử vốn hai tay ôm hai cuộn tơ lụa Bồ Đào mua, sau đó hắn lại cảm thấy ôm thứ này thì không có cách nào chăm sóc tốt được cho chủ tử, liền xoay người nói với thị vệ ở phía sau:
“A Thành, ngươi cầm mấy thứ này giúp ta, ta lấy ô che cho thiếu gia, hình như bắt đầu mưa phùn rồi.”
Hắn vừa quay đầu lại như vậy, Đường Chính Ngôn liền lập tức nhận ra, không khỏi ngây người một chút, lập tức sợ hãi cực độ mà chạy đến, đồng thời hét lớn:
“Tiểu Trúc Tử!”
Tay Tiểu Trúc Tử run lên, thiếu chút nữa làm rơi tơ lụa trong tay xuống đất.
Bồ Đào cũng nghe thấy tiếng kêu, quay đầu lại nhìn, vừa vặn chạm mặt với Đường Chính Ngôn từ đối diện chạy đến.
“Ngươi, ngươi… Sao ngươi lại ở chỗ này!?”
Đường Chính Ngôn vừa tức vừa vội, nói chuyện cũng không lưu loát.
Bồ Đào ngày đêm ngóng trông đuổi theo phu quân muốn ở cùng một chỗ với hắn, nhưng lúc thật sự gặp được ở đầu đường, lại không hiểu sao bắt đầu cảm thấy chột dạ. Hơn nữa vừa thấy bộ dáng hùng hổ này của Đường Chính Ngôn, vui sướng gặp lại phỏng chừng không có, khả năng bị mắng một trận là không thoát được.
Trong mắt y khẽ chuyển, hai tay lập tức ôm lấy bụng kêu to:
“Ôi bụng ta đau quá, đau quá đau quá…”
Đường Chính Ngôn hoảng sợ, vội vàng luống cuống, đỡ lấy Bồ Đào nói:
“Sao vậy sao vậy? Sao lại đột nhiên…. Trời ạ, sao mới một tháng không gặp, bụng của ngươi lại lớn như thế này chứ?”
Đường Chính Ngôn quả thực là bị cái bụng giống như gần đủ tháng kia của Bồ Đào dọa, này này này… Quả thực giống hệt như quả bóng bị thổi khí lên vậy, sao mới một tháng đã lớn đến như thế? Khoảng hai vòng, không không, phải lớn hơn ba vòng mới đúng. Mức độ này… cũng quá dọa người rồi.
Tiểu Trúc Tử vội nói:
“Quận mã trước đừng nói việc này, thân thể thiếu gia không thoải mái, nhanh chóng gọi xe ngựa đến đưa về khách *** quan trọng hơn.”
“Đúng đúng, có thái y, ta có mang theo thái y đây.”
Đường Chính Ngôn lúc này tỉnh táo lại, nhanh chóng gọi người đi tìm xe ngựa, đỡ Bồ Đào lên xe quay về khách ***.
Vội vàng chạy đi một hồi như vậy, Đường Chính Ngôn cũng quên tính toán với Bồ Đào, chỉ lo ôm người trong lòng an ủi.
Trong xe ngựa, Bồ Đào rầm rì tựa vào trong ngực Đường Chính Ngôn, nghe hơi thở của hắn, nghe tim của hắn đập, cảm thấy cực kỳ an tâm, nhưng vẫn giả như không thoải mái, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, như bây giờ phải lấy cớ gì mới làm phu quân nguôi giận được.
Đến khách *** nghỉ lại, Đường Chính Ngôn vội vàng gọi thái y đi theo đến chẩn mạch cho Bồ Đào.
Bồ Đào rất hy vọng thái y kia có thể biết được ẩn ý mà nói y động thai khí hoặc là thân thể có chút suy yếu gì đó, nhưng đáng tiếc chính là thái y với y không có thần giao cách cảm.
“Quận mã yên tâm, Quận Vương vẫn tốt cả, thai nhi không sao, thân thể Quận Vương cũng vô cùng khỏe manh.”
“Không hề bị động thai khí sao?”
Đường Chính Ngôn cũng thông hiểu chút y thuật, lúc ở trên xe ngựa thì đã chẩn mạch cho Bồ Đào một chút, nhưng hắn dù sao cũng không phải đại phu, vẫn không yên lòng, lúc này quay lại khách *** liền nhanh chóng gọi thái y tới.
Thái y kia họ Chu, đúng là vị thái y ngày đó đã chẩn ra hỉ mạch cho Bồ Đào ở Tĩnh Vương phủ. Nghe vậy ông liền có chút không vui, thổi râu mép nói:
“Quận mã đây là không tin vào y thuật của lão phu sao?”
Đường Chính Ngôn vội nói:
“Không phải không phải, mong Chu thái y không hiểu lầm, ta đây là quan tâm sẽ bị loạn.”
Chu thái y mấy ngày nay ở cùng với Đường Chính Ngôn cũng không tệ, cho nên không tính toán, lại bổ sung thêm:
“Nhưng Quận Vương tẩm bổ quá mức, thai nhi phát triển rất cường tráng, lúc sinh sản sợ rằng sẽ khó khăn. Mong Quận Vương mấy ngày này không cần tẩm bổ thêm nữa, đi lại nhiều một chút, cũng có thể… Khụ, cũng có thể làm chuyện phòng the thích hợp. Như vậy khi sinh sản sẽ thuận lợi hơn.”
Bồ Đào đỏ mặt mà a một tiếng, Đường Chính Ngôn cũng có hơi xấu hổ.
Chu thái y tuy rằng kinh ngạc với việc Lâm Giang Quận Vương đột nhiên xuất hiện ở Võ Dương, nhưng ông là tay già dặn trong việc đối nhân xử thế, cũng không nói nhiều thêm, chẩn mạch xong liền đứng dậy cáo từ, để lại đôi phu phu nói chuyện.
Đường Chính Ngôn trải qua một hồi sợ bóng sợ gió này, cũng không có hoảng sợ cùng tức giận như lúc đầu mới nhìn thấy Bồ Đào, nhưng cũng hiểu được vừa rồi Bồ Đào nói đau bụng là đang hù dọa hắn, liền quay đầu trừng mắt liếc nhìn Bồ Đào một cái.
Bồ Đào thấy tình thế không ổn, vội vàng đỡ lấy thắt lưng:
“Ai nha, thắt lưng, đau thắt lưng. Hôm nay đi đường nhiều, ta, ta phải nghỉ ngơi một chút.”
Y đang ôm bụng đứng dậy, Đường Chính Ngôn thấy dáng vẻ vụng về cố sức kia của y, thở dài một tiếng, đứng dậy đỡ lấy y, thật cẩn thận đỡ lấy y đến bên giường ngồi xuống, tự tay cởi ngoại sam của y ra, cởi giày, dìu y nằm xuống giường.
Độ lớn phần bụng của Bồ Đào gần đây thật đúng là không thể khinh thường, nằm ngửa ở trên giường như vậy, bụng liền giống như một ngọn núi nhỏ.
Y kéo tay áo Đường Chính Ngôn, mềm mại mà gọi một tiếng:
“Phu quân.”
Đường Chính Ngôn nhịn không được lườm y một cái, nói:
“Được rồi được rồi, ta không trách ngươi. Ngươi đấy, lá gan cũng quá lớn. Được rồi, nhanh chóng ngủ đi, có việc lại nói sau.”
Bồ Đào cắn môi, con ngươi đen láy xinh đẹp lộ ra chút ủy khuất cùng bất an, dịu dàng nói:
“Ta chỉ là nhớ ngươi.”
“Ta biết.”
Đường Chính Ngôn thầm thở dài trong lòng, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán y một cái, nhẹ giọng nói:
“Ta cũng muốn ngươi.”
Bồ Đào tràn trề hạnh phúc trong lòng mà, kéo tay Đường Chính Ngôn không nỡ buông. Y vừa yên lòng, mệt mỏi liền kéo đến, theo giờ giấc nghỉ ngơi của y mấy ngày nay, thời gian này đúng là lúc y ngủ bù, cho nên bất tri bất giác nắm tay Đường Chính Ngôn rồi ngủ mất.
Đường Chính Ngôn chờ y ngủ say, liền nhẹ nhàng buông tay y ra, rời khỏi phòng, gọi Tiểu Trúc Tử đến tra hỏi một hồi.
Đến mức này rồi còn có gì mà không thể nói? Tiểu Trúc Tử không hề có cốt khí mà thành thật bán chủ tử của hắn.
Đường Chính Ngôn nghe được ngày thứ ba sau khi hắn rời đi thì Bồ Đào liền lén chuồn ra khỏi kinh thành đuổi theo, gân xanh trên trán giật giật, đợi đến khi nghe được Bồ Đào tài tình tránh được khỏi thị vệ của Tĩnh Vương phủ như thế nào, lại bằng cách nào đuổi theo phía sau mình một đường, hắn đã không tức giận nổi nữa.
Chính như Bồ Đào đã đoán trước, đã đến Võ Dương rồi, từ nơi này đến huyện Vạn Thành còn chặng đường không đến một tháng nữa, tuy rằng hành lý hạ nhân rất nhiều, tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng dù có chậm thì cũng gần hơn kinh thành, Đường Chính Ngôn chỉ có thể mang theo Bồ Đào cùng đi nhậm chức. Nhưng là nghĩ đến cái bụng đã gần đủ tháng của Bồ Đào, Đường Chính Ngôn thật sự cảm thấy tóc trên đầu mình có xu thế trắng trước tuổi.
Thôi thôi, sớm nên biết tính tình kia của Bồ Đào là không thể thành thành thật thật mà ở kinh thành chờ đợi hơn một năm, so với để lại y ở kinh thành khiến mình phải lo lắng đề phòng, không bằng cùng đi đến huyện Vạn Thành thì tốt hơn, ít nhất ở bên cạnh thì mình còn có thể trông chừng y cẩn thận.
Việc đã đến nước này, Đường Chính Ngôn cũng không trách cứ đám người Tiểu Trúc Tử, kêu bọn họ đi đem hành lý của mình đến đây, đi xuống nghỉ ngơi, thậm chí còn cho phép bọn họ tùy ý dạo chơi trong thành Võ Dương.
Bồ Đào vừa ngủ liền ngủ thẳng đến chiều tối, lúc thức dậy bụng liền kêu rột rột.
“Dậy rồi? Đói bụng chưa? Ta kêu bọn họ làm đồ ăn, lát nữa sẽ đưa đến.”
Đường Chính Ngôn ngồi ở trước cửa sổ, lưng đưa về phía ánh trời chiều, cầm một quyển sách trong tay, dường như còn chưa có đọc xong. Hắn nhìn về phía Bồ Đào, ánh mặt trời còn sót lại chiếu ở phía sau hắn, cả người dào dạt hơi ấm, khiến người ta có loại cảm giác thoải mái cùng an tâm.
Trong lòng Bồ Đào lập tức bình tĩnh trở lại, tràn ngập vui sướng cùng hạnh phúc, y ừ khẽ một tiếng, nhìn Đường Chính Ngôn đứng dậy lấy khăn vải qua cho y.
“Lau mặt đi.”
Bồ Đào nâng mặt lên, làm nũng nói:
“Phu quân, ngươi lau cho ta đi.”
Đường Chính Ngôn nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng lau mặt giúp y.
Trong lòng Bồ Đào vui sướng đến không nói nên lời, nhẹ giọng nói:
“Còn nhớ rõ chuyện khi ở thôn Đường gia ngươi đã gội đầu cho ta không?”
Đường Chính Ngôn xoa xoa mái tóc đen nhánh của y, nói:
“Nhớ rõ.”
Bồ Đào giữ chặt tay hắn áp lên mặt mình, lẩm bẩm:“Ta chính là từ lúc đó đã thích ngươi.”
Đường Chính Ngôn dừng lại một chút, nói:
“Ta vào tám năm trước, đã thích ngươi rồi.”
Bồ Đào nghe vậy, nhất thời giống như bùng nổ, lập tức trở nên hưng phấn, đắc ý đến mức hận không thể mọc ra một cái đuôi vẫy vẫy, ngẩng cổ kiêu ngạo mà nói:
“Ta biết mà, bằng không làm sao ngươi có thể nhớ rõ việc năm ấy đến vậy chứ.”
Đường Chính Ngôn thấp giọng mỉm cười:
“Ta đỡ ngươi đứng dậy, nên ăn cơm rồi.”
Ăn bữa tối xong, Đường Chính Ngôn đỡ Bồ Đào đến vườn sau của khách *** đi dạo vài vòng. Bồ Đào vẫn luôn rất hưng phấn, nói lải nhải không ngừng.
Buổi tối lúc quay lại phòng ngủ, Bồ Đào kéo tay Đường Chính Ngôn không nói gì mà ám chỉ.
Đường Chính Ngôn ho một tiếng, vốn muốn từ chối, nhưng nhớ đến lời của Chu thái y, liền có chút chần chừ.
Từ sau khi biết Bồ Đào có thai, Đường Chính Ngôn cũng hiểu biết một chút về việc thụ thai của nam tử Ma Da. Chu thái y kia là lão thái y trong cung, năm đó việc sinh sản của Tĩnh Vương phi Bắc Đường Diệu Nguyệt đều ghi lại kết luận về mạch chứng ở trong Thái Y Viện, Chu thái y cũng biết đến. Mấy ngày nay Đường Chính Ngôn chạy đi, không có việc gì liền thỉnh giáo Chu thái y, bởi vậy đã hiểu được những kiêng kị của nam tử Ma Da lúc mang thai khác với phụ thân bình thường ở chỗ nào.
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền nhớ tới những lời nói của Chu thái y lúc chiều, cảm thấy ‘vận động’ thích hợp quả thật mới có lợi với Bồ Đào và hài tử, huống chi chia cách lâu như vậy, hắn quả thực cũng có chút nhớ, nhưng là…
Hắn vuốt ve cái bụng to lớn của Bồ Đào, cảm thấy phát sầu: cái bụng căng phềnh to tròn thế này, làm sao có thể xuống tay chứ?
Bồ Đào cùng Đường Chính Ngôn đã là phu phu lâu ngày, có sự ăn ý, vừa thấy dáng vẻ rục rịch của Đường Chính Ngôn liền biết là hắn cũng muốn, liền rầm rì thúc giục nói:
“Phu quân, làm sao vậy? Mau đến đi…”
Đường Chính Ngôn vì thế liền xoay người nửa chống phía trên Bồ Đào, nhưng nhìn cái bụng to tròn chạm vào bụng mình kia, chần chừ một chút, lại thay đổi tư thế khác, ngồi dậy, nhưng lại nhìn nhìn, dường như là không thể xuống tay.
Cái này, cái này… Thật sự là sách đến lại hận ít chỗ dùng mà! Hắn sao lại không đi xem thêm mấy quyển long dương xuân cung đồ chứ? Thật đúng là tiếc hận!
Bồ Đào cũng xem như nhìn thấy lo âu cùng do dự của Đường Chính gôn, tự bản thân lại cũng có chút gấp gáp, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp mà dựa sát lại:
“Như vậy như vậy, giúp ta đệm ở dưới thắt lưng một chút… Ôi từ từ, không nên không nên, bụng quá nặng.”
Y nghiêng hông sang một bên, đỡ bụng nghiêng người đi, nói:
“Như vậy thử xem.”
Hai người giằng co như vậy một lúc, đều gấp đến không đừng được, Bồ Đào đang có thai, dục vọng còn mãnh liệt hơn bình thường, lại chờ không được hơn cả Đường Chính Ngôn, kéo đai lưng trên nội sam của mình xuống nói:
“Tính toán sau đi, vuốt ve trước đã… Phu quân nhanh lên, trước tiên vuốt ve cho ta đã.”
Một tay y đưa xuống nắm chặt phân thân đã nửa đứng lên của Đường Chính Ngôn, một tay cầm lấy tay của Đường Chính Ngôn đưa xuống thân dưới của mình tìm kiếm.
Đường Chính Ngôn bất đắc dĩ, đành phải an ủi tiểu huynh đệ ở bên dưới chiếc bụng to lớn nặng nề của Bồ Đào trước, chốc lát sau, bản thân mình cũng có cảm giác, run rẩy trong tay Bồ Đào.
Hai người cách một cái bụng lớn an ủi lẫn nhau, lại hôn triền miên một lúc, liền cảm thấy nhưng vậy dường như gãi không đúng chỗ ngứa, dục hỏa càng tràn đầy.
Trên trán Đường Chính Ngôn toát ra mồ hôi, nói:
“Bồ Đào, không bằng ngươi thử nằm xuống, nằm xuống được không?”
“Để ta thử xem.”
Bồ Đào vụng về mà ngồi xổm dậy, đưa lưng về phía Đường Chính Ngôn, hai tay chống ở đầu giường, đột nhiên cảm thấy tư thế này không tồi, nghiêng đầu nói:
“Ta cứ quỳ như vậy đi, ngươi thử xem có thể tiến vào hay không.”
Da thịt y mềm dẻo trắng nõn, tràn ngập co dãn, dưới ánh trăng làn da càng thêm trắng như tuyết, Đường Chính Ngôn nhìn mà tim đập thình thịch, ở trên lưng y hôn môi vuốt ve, thấy vành tai Bồ Đào tinh xảo đáng yêu, phía trên còn có lỗ tai mở ra, không khỏi nghiêng người lên hôn, đầu lưỡi ướt sũng ngậm lấy vành tai nho nhỏ kia, nhẹ nhàng hút một cái.
Toàn thân Bồ Đào run lên, đột nhiên nhịn không được, phía trước đã bắn ra.
Y hừ hừ rên rỉ ra tiếng, Đường Chính Ngôn cũng phát hiện ra, không khỏi nhẹ mỉm cười, bàn tay vốn đang vuốt ve cái mông của y thay đổi phương hướng, dọc theo khe mông trượt vào trong.
Nam tử tầm thường như thế nào Đường Chính Ngôn không hiểu rõ lắm, nhưng thể chất của người Ma Da giống như Bồ Đào này thật sự là khó mà có được. Y vừa động tình, phía trước cũng mới bắn xong, mặt sau lại cũng đã ươn ướt, không hề kém hơn nữ nhân.
Đường Chính Ngôn chưa từng cùng nữ nhân, cũng không rõ lắm nữ thân như thế nào, nhưng hắn thật sự yêu thích thân thể của Bồ Đào, liền bắt đầu cẩn thận mở rộng. Nhưng không cần hắn phải quá hao tổn tâm trí, chỉ một lát sau, Bồ Đào đã chuẩn bị tốt, thúc giục nói:
“Phu quân, ngươi vào đi, nhanh lên.”
Đường Chính Ngôn phủ lên lưng y, một tay chống vách tường, một tay đưa về phía trước vòng qua thân thể Bồ Đào, đỡ lấy cái bụng nặng nề kia của y, hạ người một chút, liền đi vào.
Bồ Đào hừ một tiếng, hơi đau một chút, liền cảm thấy tràn ngập thỏa mãn vì được lấp đầy.
Đường Chính Ngôn càng sảng khái hơn, vừa nâng bụng giúp Bồ Đào, vừa bắt đầu cắm rút. Hai tay Bồ Đào chống ở đầu giường, trầm mê mà rên rỉ không ngừng.
Trong phòng tràn ngập tiếng động *** mỹ, mang theo tiếng nước ướt át, *** tràn ngập thỏa mãn.
Bụng Bồ Đào lớn như cái sọt, chống đỡ một lát cảm thấy thắt lưng trĩu xuống, không thể không đưa một tay ra đỡ lấy cái bụng, nắm lấy tay Đường Chính Ngôn đặt cùng một chỗ.
Hai người tình cảm mãnh liệt triền miên, vật nhỏ trong bụng cũng theo đó mà giật giật, Đường Chính Ngôn cảm thấy cái bụng của Bồ Đào ở phía dưới cử động mấp máy, không khỏi càng hưng phấn hơn, môi hôn lên lưng Bồ Đào nói:
“Bồ Đào, nhi tử của chúng ta cũng đang cử động kìa.”
Bồ Đào từ từ nhắm hai mắt lại rên rỉ, say mê không bận tâm đến hắn.
Đường Chính Ngôn cũng cố gắng một hồi lâu, liền cảm thấy toàn thân run rẩy, liền chuẩn bị bắn ra, Bồ Đào vuốt ve phân thân của mình ở phía trướ, khàn khàn nói:
“Từ từ… Chờ ta một chút…”
“Được, chúng ta cùng nhau… Ưm hừ ——“
“A a ——“
Hai người cùng bắn ra. Sau khi Bồ Đào bắn thì hậu huyệt cũng co rút lại, Đường Chính Ngôn lập tức đạt đến cao trào.
“Hô…”
Hai người cùng thở dài một tiếng.
Ngày hôm sau khi Tiểu Trúc Tử tiến vào hầu hạ thì, chỉ thấy Đường Chính Ngôn thần thanh khí sảng, vẻ mặt mang theo ý cười, Bồ Đào tuy rằng còn đang ngủ say, nhưng gương mặt đỏ bừng, vẻ mặt thỏa mãn, vừa nhìn đã biết là hai phu phu tối hôm qua đã làm chuyện xấu gì.
Tiểu Trúc Tử thầm xấu hổ thay cho hai vị chủ tử.
Thật là, tối hôm qua gây sức ép đến muộn như thế, thiếu gia còn lớn tiếng kêu to như vậy, phòng bên cạnh đều có thể nghe thấy rõ ràng, nửa đêm còn dậy gọi nước hai lần, giống như sợ người khác không biết bọn họ đã làm cái gì không bằng. Ai ai ai, may mắn mình thông minh, đã chuẩn bị tốt bao hết cả một tầng của khách *** này, bằng không còn không khiến người ta chê cười đến chết sao.
Có Bồ Đào trong lòng, mặc dù là chính nhân quân tử luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân mình như vậy, cũng không khỏi muốn ‘hoang *** vô độ’.
Bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn, nhất thời cũng không vội vã chạy đi. Đường Chính Ngôn chuẩn bị ở lại trong này thêm hai ngày nữa, thứ nhất cũng là muốn chuẩn bị cẩn thận hơn một chút, chuẩn bị đủ những thứ Bồ Đào cần, thứ hai hắn cũng đau lòng vì Bồ Đào một đường vẫn luôn đuổi theo phía sau mình, dọc đường vất vả, có lòng để y nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Thực ra Bồ Đào không hề khổ cực chút nào, ở trong xe ngựa ngoài ăn chính là ngủ, không thấy cái bụng kia bị dưỡng đến mức trông như sắp đủ tháng sao?
Cuối cùng bọn họ dừng lại ở Võ Dương năm ngày, chuẩn bị tốt thuyền cùng đồ vật liên quan, còn đi dạo chơi trong thành Võ Dương. Bồ Đào mua rất nhiều gấm Thục và tơ Mân, phái người đưa đến Tĩnh Vương phủ ở kinh thành, thuận tiện báo cáo tình hình của mình một chút.
Lần thứ hai khởi hành, bởi vì là ngồi thuyền, càng thoải mái hơn xe ngựa. Bồ Đào ban ngày còn có thể dưới sự làm bạn của Đường Chính Ngôn đi dạo trên boong thuyền, đi dạo phơi nắng, ngược lại quá mức nhàn nhã, chính là tiểu tử trong bụng y dường như rất thích ngồi thuyền, mỗi khi sóng gió lớn một chút, thân thuyền lắc lư, nó liền ra sức lăn lộn trong bụng, hưng phấn đến mức nhiều lần Bồ Đào sợ hãi cho rằng nó muốn đi ra.
“Ôi không được, đau quá.”
Bồ Đào ôm bụng thở mạnh, tức giận mà nói:
“Lại làm ầm ĩ, mấy ngày nay ta cũng chưa được ngủ ngon rồi.”
Đường Chính Ngôn tinh tường nhìn thấy cái bụng của Bồ Đào nhúc nhích bên trái lại động động bên phải, lại lăn lông lốc lên đến đỉnh bụng ở chính giữa. Đây là đang lăn lộn ở bên trong sao?
Bồ Đào khó chịu đến khó chịu nổi, hai tay vuốt ve trên bụng, miệng nhắc:
“Nhi tử, con thành thật một chút đi, gây sức vậy nương con là ta đây chịu không nổi đâu.”
Bồ Đào từ nhỏ đã gọi Bắc Đường Diệu Nguyệt là ‘phụ thân’ hoặc ‘cha’, chưa từng gọi ‘nương’ bao giờ, thứ nhất là Bắc Đường Diệu Nguyệt không quá thích xưng hô kia, thứ hai là thật sự Bắc Đường Diệu Nguyệt còn có phong thái của người làm cha hơn Đông Phương Hạo Diệp, gọi y là ‘mẫu thân’ không khỏi cũng quá kỳ lạ. Nhưng bản thân Bồ Đào lại rất thích để hài tử gọi mình là ‘nương’, đã tự giác mà dùng tới xưng hô này.
Đường Chính Ngôn xoa bụng cho y an ủi:
“Ngươi nhẫn nhịn một chút, qua hai tháng nữa là nhi tử của chúng ta ra rồi.”
Bồ Đào vẻ mặt đau khổ nói:
“Thực ra ta vẫn thích nữ nhi hơn, nhưng nhìn dáng vẻ nó gây sức ép đến như vậy, nhất định là một xú tiểu tử không thể nghi ngờ.”
Nói xong tự biết là mình lỡ lời, cẩn thận liếc mắt nhìn Đường Chính Ngôn một cái, nói:
“Phu quân, ngươi nhất định là thích nhi tử đi? Nhỡ như ta sinh ra một nữ nhi ngươi có để ý không?”
Đường Chính Ngôn cười nói:
“Sinh nam sinh nữ ta đều thích, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa nếu như thật sự là nữ nhi, nhất định sẽ xinh đẹp đáng yêu như ngươi, ta thương con còn không kịp mà.”
Bồ Đào vui vẻ, yên tâm, nguyện vọng sinh được nữ nhi cũng càng mãnh liệt hơn.
Vận khí của bọn họ không tốt, lúc ngồi thuyền mấy lần gặp phải mưa to, con thuyền rung lắc dữ dội, Bồ Đào bởi vì bị thai nhi gây sức ép nến khó nhịn, Đường Chính Ngôn không thể không kêu thuyền tạm thời ghé vào bờ, chờ mưa to qua đi mới lại đi tiếp. Kéo dài vài ngày như thế, cho đến hơn hai mươi ngày sau mới rời thuyền đổi sang xe ngựa.
Đường núi đất Thục khó đi, Bồ Đào lúc này đã có thai hơn tám tháng, bụng càng khổng lồ hơn, không chỉ có đi lại phải cố sức, buổi tối xoay người cũng là vấn đề. Bởi vì đường núi trắc trở, vả lại Bồ Đào không chịu được xóc nảy, bởi vậy Đường Chính Ngôn không thể không thả chậm tốc độ hơn, một ngày không đi được đến mười dặm đường, lộ trình vốn chỉ có bảy ngày, bọn họ lại thực sự đi mất nửa tháng.
Bồ Đào đến hiện tại đã mang thai chính tháng, sắp đến lúc sinh, bụng lớn đến mức khoa trương, bản thân y cũng hiểu được vô cùng không thuận tiện. Huyện Vạn Thành ở ngay trước mắt, qua một ngày nữa có thể đến nơi, nhưng lúc này Bồ Đào cũng không chống đỡ nổi nữa, lại có dấu hiệu sinh non.
Sau khi rời thuyền đổi sang đường bộ thì, bởi vì đường núi đất Thục chật hẹp, chiếc xe ngựa thoải mái theo cấp bậc của Quận Vương vốn không thể đi qua, cho nên chỉ có thể đổi sang xe ngựa nhỏ, bên trong không thể nằm được, chỉ có thể miễn cưỡng cho hai người song song ngồi xuống. Cái này càng khiến Bồ Đào phải chịu nhiều tội.
Thân mình y vốn đã nặng nề, không thể ngồi lâu, đã vậy đường núi còn vô cùng xóc nảy, Đường Chính Ngôn tuy rằng đã hạ lệnh đi chậm lần nữa, nhưng hắn phải đến được huyện Vạn Thành trước năm mới, bàn giao cho xong với Huyện lệnh cũ, bằng không chính là làm chậm trễ chính sự của triều đình.
Bồ Đào từ mấy ngày trước đã bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng y không muốn khiến cho Đường Chính Ngôn lo lắng, lại cảm thấy vì mình mà làm liên lụy đến tốc độ không ít, bởi vậy liền không hề hé răng.
Ngày hôm đó nghe Tiểu Trúc Tử nói ngày mai có thể đến được huyện Vạn Thành, Quận mã đã sớm phái người đến trước đánh tiếng với người của Huyện lệnh cũ, lúc này phòng ốc bên kia đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ bàn giao là có thể đi vào ở, Bồ Đào nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Y vừa mới thả lỏng, theo một cái xóc nảy của xe ngựa, bụng liền đau đớn co rút mạnh một cái.
“Ai ——“Bồ Đào ôm bụng cong thắt lưng.
Tiểu Trúc Tử thấy sắc mặt y khó coi, vội hỏi:
“Thiếu gia ngài làm sao vậy? Có phải là bị đau bụng hay không?”
Bồ Đào cau mày nói:
“Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, đã mấy ngày nay vẫn luôn thường xuyên đau bụng, vừa rồi giật một cái, cảm thấy bụng co rút đau đớn một chút, còn rất đau.”
Tiểu Trúc Tử lo lắng mà nói:
“Nô tài đi gọi Chu thái y đến xem cho ngài?”
Bồ Đào khoát tay:
“Chu thái y không hợp khí hậu, sau khi rời thuyền vẫn cứ mơ mơ màng màng. Năm nay tuổi tác cũng lớn rồi, vẫn đừng gọi lão thì hơn.”
“Vậy nô tài gọi Quận mã đến.”
“Đừng, ta không sao, nhịn một chút là qua thôi.”
Đường Chính Ngôn không chịu nổi việc ở mãi trong xe ngựa, bởi vậy có lúc cũng đi ra ngoài cưỡi ngựa một chút, Bồ Đào hâm mộ vô cùng, mấy lần cứng đầu muốn cưỡi ngựa, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng, cuối cùng Bồ Đào không còn cách nào, chỉ có thể thầm than mà nhìn bụng.
Tiểu Trúc Tử thấy chủ tử vẫn cứ khó chịu đến mức xoa xoa bụng, lại thấy mấy ngày gần đây hình dạng bụng của chủ tử có chút kỳ lạ, trĩu hết cả xuống, giống như đang được treo bên hông, trong lòng ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.
“Thiểu gia, ngài cũng sắp đến ngày sinh rồi, không phải là sinh sớm đi?”
Bồ Đào không cho là đúng mà nói:
“Không đâu, hoài thai vào tháng mười, ta đây còn sớm lắm.”
“Nhưng là bụng ngài lớn như thế… Không phải là thai song sinh chứ?”
Bồ Đào nghe vậy, cười khanh khách vui vẻ:
“Vậy thì càng tốt, sinh ngay được hai đứa, bớt lo nhiều. Tốt nhất là một nam một nữ, như vậy là trọn vẹn.”
Tiểu Trúc Tử nhìn y vô ưu vô tư như thế, không khỏi vô cùng ưu sầu. Thiếu gia ai, nếu là ở kinh thành, ngài đừng nói là sinh thai song sinh, dù là sinh ba sinh tư cũng không sao cả, nhưng dưới hoàn cảnh như hiện tại… Ngài đúng thật là đủ vô tâm mà.
Bồ Đào đang vui sướng, bỗng nhiên biến sắc, ôm lấy bụng hít sâu một hơi.
Tiểu Trúc Tử đã quen với dáng vẻ thỉnh thoảng bất chợt đau bụng của thiếu gia nhà hắn, không quá bận tâm, nói:
“Thiếu gia, có phải là lại đau hay không? Hay là nô tài kêu xe ngựa dừng lại một chút, để ngài nghỉ ngơi một lát?”
Bồ Đào đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn, dùng sức nắm lấy, hai hàng lông mày nhíu lại nói:
“Trúc Tử, hình như có chút không đúng…”
Tiểu Trúc Tử vội hỏi:
“Không đúng chỗ nào?”
Bồ Đào cau mày nói:
“Đau đến mức có chút không đúng…”
Tiểu Trúc Tử mở to mắt, nhất thời không dám nói lời nào, chắc không phải là do cái miệng quạ đen của hắn nói trúng, thiếu gia sắp sinh non chứ?
Nhưng Bồ Đào sau khi trải qua trận đau này, lấy lại hơi.
Tiểu Trúc Tử run run nói:
“Nô, nô tài đi tìm Quận mã…. Nếu không chúng ta dừng, dừng xe đi.”
Bồ Đào trầm giọng nói:
“Chờ một chút.”
Y cúi đầu xoa xoa bụng, trong lòng cũng bắt đầu bất an.
Hai chủ tử không yên mà đợi thêm một lát, sắc mặt Bồ Đào có chút thay đổi, một tay nâng bụng, một tay vuốt ve xoa nắn phía trên cái bụng tròn vo nặng nề.
“Thiếu gia!” Tiểu Trúc Tử bắt đầu thực sự lo lắng:
“Nô tài đi tìm Chu thái y đến!”
Bồ Đào giữ chặt hắn:
“Đừng!”
Đến thời điểm quan trọng y vẫn rất bình tĩnh, nghĩ nghĩ rồi nói:
“Ngươi đi hỏi thăm một chút, nếu đẩy hành trình nhanh hơn, hôm nay có thể chạy đến huyện Vạn Thành hay không? Đừng nhiều lời!”
“Nhưng mà…”
Bồ Đào nắm chặt cổ tay hắn, thần sắc nghiêm nghị:
“Sinh hài tử không thể nào nhanh như vậy đâu, ngươi đừng lắm miệng! Đi nói cho Quận mã, chúng ta tốt nhất là buổi tối ngày hôm nay chạy đến được huyện Vạn Thành! Hiểu chưa!?”
Lúc Bồ Đào nghiêm mặt cũng rất có uy nghiêm, Tiểu Trúc Tử cũng là người hiểu chuyện, bất kể như thế nào chủ tử nhà hắn cũng không thể sinh hài tử ở giữa đường, có thể nhanh chóng chạy đến huyện Vạn Thành mới là quan trọng nhất.Hắn gật gật đầu, nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa đi tìm người.
Bình luận truyện