Chương 27: Ma lạt thăng cay nồng
Mặt tiền của cửa hàng là dựa theo yêu cầu của Yến Bạch Thu mà trang hoàng, bên trong nơi dùng cơm, hắn học theo những cửa hàng bán đồ ăn nhanh ở hiện đại, sử dụng các tấm ván gỗ dài đem cố định lên vách tường để làm mặt bàn, cách mặt đất khoảng trên dưới một mét, bề rộng ước chừng ba mươi phân, chỗ ngồi cũng dùng những băng ghế nhằm tiết kiệm diện tích một cách tối đa.
Tất cả đồ dùng hắn yêu cầu đều đã được chuẩn bị tốt, đến cả nước canh trong nồi cũng đã làm sẵn trước ở nhà, sau đó mới dùng đòn gánh khiêng đến cửa hàng. Đây chính nước dùng mà Bạch Thu làm chủ yếu từ xương ống heo đã tuyển chọn cẩn thận, lọc sạch thịt, đem đi hầm cùng các loại gia vị và thảo mộc đến khi ra thành phẩm là thứ nước dùng trong và ngọt, không hôi mùi thịt, ngược lại còn rất đậm đà và có hương vị vô cùng đặc trưng. Để chứa nước canh, hắn đặt làm hai cái nồi lớn, mỗi cái có đường kính ước chừng nửa thước, cao bảy mươi phân, cạnh nồi còn làm thêm hai cái quai tròn.
Mà nhân vật chính của hôm nay là ma lạt thăng, bao gồm đầy đủ các loại đồ ăn, cả thịt và rau đều dùng que tre đã vót nhọn xâu qua, bày biện chỉnh tề, ngay ngắn trong các khay nhỏ, đặt ở trên một bàn dài chừng hai mét để bên cạnh nồi canh nóng hôi hổi.
Khay nhỏ hôm qua vừa mới mang tới, sáng sớm nay hắn chỉ cần chuẩn bị một ít rau dưa cùng thêm vài loại thịt.
Nhưng dù vậy để chuẩn bị từng này rau dưa cùng thịt, Yến Bạch Thu cũng đã mệt đứt cả hơi.
Ma lạt thăng này không chỉ có hương vị tuyệt vời, mà còn có ghi điểm ở màu sắc và chủng loại vô cùng đa dạng phong phú, với đủ các cách chế biến, từ thanh đạm đến dầu mỡ, tận lực thỏa mãn tất cả các yêu cầu của thực khách, có rất nhiều lựa chọn, tại phương diện này, Yến Bạch Thu thật sự đã bỏ rất nhiều công sức.
Chay mặn luôn phải phối hợp hài hòa, bất kể là loại thịt, hay loại rau dưa nào, dù là ở trong ma lạt thăng, nếu chỉ luôn ăn mãi một loại vẫn sẽ cảm thấy ngấy. Nhưng đây là lựa chọn của khách nhân, khẩu vị của mọi người không hề giống nhau.
Món ăn mặn, Yến Bạch Thu đã chuẩn bị tới hơn mười loại, chỉ riêng thịt heo đã có đến năm sáu loại, như thịt heo thái thật mỏng, lòng heo rửa sạch sẽ để không còn mùi hôi, gan heo...
Còn các loại viên như các loại sủi cảo, tôm viên, viên tiểu ngưu, cá viên, ngó sen nhồi thịt viên, củ cải viên, đậu hủ Trúc lâm... đều đã làm từ sớm hôm qua, hôm nay chỉ cần xâu vào que là được. Với như những thứ cần phải ngâm, như nấm hương, mộc nhĩ, váng đậu, nấm kim châm khô, rau khô, không cần phải xâu, chỉ cần dùng dao cắt thành khối nhỏ vừa ăn là được. Thức ăn chay, làm từ các các loại hạt đều rất tốt cho máu, đem cắt nhỏ, đậu hủ non, đậu phụ phơi khô, váng đậu,... cải thìa mọng nước, rau chân vịt mượt mà, rau sam ngọt mát, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, xanh đậm của sắc cải bẹ, lát khoai tây vàng óng, điểm xuyết chút ít giá đỗ làm từ đậu xanh, đậu nành nhỏ xinh, còn có rong biển khô, rong nho, ngó sen thái lát, một ít loại rau thơm có mùi khá nồng, như rau hẹ, rau thơm,... Tất cả rau dưa đều là loại rau theo mùa được nhập từ trong chợ, Yến Bạch Thu còn sợ chủng loại chưa đủ nhiều, ngày hôm qua còn phải tự mình làm thêm vài món, như món đậu hũ rừng trúc.
Đậu hũ Trúc lâm thật sự là một món ăn vặt rất ngon miệng.
Cách làm cũng rất đơn giản chỉ là dùng thịt cá và đậu phụ băm nhuyễn, đem trộn cùng hỗn hợp bột mỳ và rau củ, nêm nếm gia vị cho vừa miệng, sau đó cán mỏng, cắt thành từng khối nhỏ, đem chiên trong chảo ngập dầu. Đậu hũ Trúc lâm sau khi chiên vàng cả hai mặt, bên ngoài giòn rụm bên trong mềm mại, hương thơm nồng nàn, không còn mùi cá tanh, lại rất đàn hồi, chắc chắn sẽ được hoan nghênh.
Bởi vì chỉ cần cắn xuống, là đã có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Làm xong đậu hủ rừng trúc, Yến Bạch Thu còn tự mình làm một ít thịt viên, cũng chính là viên Tiểu ngưu mà hôm nay bỏ vào trong ma lạt thăng.
Thịt bò ở nơi này rất quý, đắt gấp ba lần thịt heo, Yến Bạch Thu phải hạ quyết tâm rất lớn mới bỏ hẳn ra một lượng bạc để mua thịt bò. Cũng may lão bản thấy hắn mua nhiều nên đã giảm giá cho một ít, thịt mang về lên tới mười cân, trừ bỏ xương cốt cùng các phần nội tạng không ăn được, phần thịt nạc thực tế chỉ còn khoảng bảy tám cân.
Mà cách làm thịt viên Tiểu ngưu này, Yến Bạch Thu chỉ mới được xem qua có hai lần, lần đầu là trên một chương trình ẩm thực, lần thứ hai là trong một tiết mục giải trí, ở nơi này không có trứng tôm để cho vào bò viên, vì vậy Yến Bạch Thu phải chấp nhận tìm kiếm nguyên liệu khác để thay thế cho trứng tôm.
Nhưng nguyên liệu chủ yếu vẫn là thịt bò, phải được chọn lựa tỉ mỉ, nhặt bỏ hết mạch máu cùng xương vụn bị lẫn trong trong lúc chặt thịt, rồi dùng gậy sắt đánh liên tục vào thịt, giã cho đến khi thịt nhuyễn dính lại mới thôi, sau khi giã nhuyễn lại thêm một lần nữa cẩn thận nhặt phần gân vẫn còn lẫn trong thịt ra hết thì đến lúc này mới được xem là xong việc.
Sau đó đem phần thịt này trộn cùng với thịt tôm cũng băm thành nhuyễn, cho thêm muối, rượu ủ lâu năm, đường, một ít tiêu xay, cuối cùng lại thêm một ít nước xương đã hầm, trộn kỹ.
Cuối cùng thành phẩm là hỗn hợp thịt bò phải vừa nhuyễn mịn lại dẻo dính, dùng cái muỗng múc từng muỗng nhỏ, cho vào hổ khẩu[1], dùng súc bóp một cái, thế là một viên thịt tròn trịa, núng nính đã ra đời.
[1] Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ
Yến Bạch Thu chuẩn bị đem thịt viên Tiểu ngưu, còn cả đậu hũ Trúc lâm, chuẩn bị nguyên liệu thêm hai ngày nữa sẽ bắt tay vào làm thêm cả cá viên, tính toán đem chúng trở thành món đặc sản chỉ có duy nhất quán nhà mình có, ở cả huyện Thái Hòa, chỉ có một nhà bán thứ đồ ăn hiếm lạ này.
Ma lạt thăng vốn chỉ là một món ăn vặt, cách làm thật sự rất đơn giản, không đòi hỏi nhiều kỹ năng nấu nướng, chỉ một nồi canh xương, một ít thịt và rau dưa xâu vào que tre, bỏ vào trong nồi canh nóng hầm hập, đun sôi cho đến khi chín là được, vừa đơn giản lại tiện lợi, cho nên có người muốn học theo là quá dễ dàng.
Yến Bạch Thu cảm thấy muốn đem tiểu quán nhà mình kinh doanh phát đạt lại lâu dài, đầu tiền là không được tham lam món lời nhỏ luôn luôn năng cao chất lượng món ăn, còn phải có vài món đặc sắc, đặc biệt là hương vị cũng phải ngon, như vậy, mặc dù giá thành có đôi chút đắt đỏ, nhưng lượng khách tới vẫn đông, cũng nguyện ý lâu dài tới quán nhỏ nhà hắn.
Sau khi viên Tiểu ngưu làm tốt, tối hôm qua cả nhà mỗi người nếm thử hai viên, mùi vị thịt bò kết hợp với tiêu xay bùng nổ trong khoang miệng, chậm rãi nhai nuối, hoàn toàn chinh phục đầu lưỡi của mọi người.
Bởi vì thời gian bị hạn chế, mà đồ vật phải chuẩn bị lại rất nhiều, cho nên vào ngày khai trương, hắn không có làm cá viên mà trực tiếp mua ở trên phố. Cá viên ở nơi này chỉ dùng thịt cá cùng bột mì trộn chung với nhau, là cách chế biến vừa thô sơ vừa đơn giản, ăn xong tuy cũng có vị cá, nhưng lại không giống loại mà Yến Bạch Thu được ăn ở hiện đại mềm mại mà trắng trẻo, hương vị cũng kém hơn rất nhiều, nhưng do không kịp thời gian, làm Ngư Hoàn này cũng là tốn tương đối nhiều công sức, nên tạm thời hắn chưa có làm.
Vì chuyện khai trương cửa hàng này, mà cả nhà còn đặc biệt họp lại sau bữa cơm để tìm một cái tên, ban đầu còn đặt cái gì mà "Ma lạt thăng Cầu Cầu" hay "Yến gia ma lạt thăng" mấy cái tên này thật sự là quá 囧, hơn nữa Yến Bạch Thu cũng cảm thấy đặc biệt ngại ngùng, cuối cùng phải đổi lại, đặt là "Ma lạt thăng tuyệt vị" cũng không thể ngắn hơn được nữa.
Cả gia đình vì cửa tiệm mà lo đến rụng cả tóc, đem tất cả hy vọng gửi gắm vào cửa hàng này, từ sáng sớm, gánh nồi nước dùng, cùng các loại rau dưa và thịt khuân vác ra đây, phải đi qua đi lại mất hai lượt thì mới mang được hết đồ.
Do dậy sớm, lần thứ hai mang lại đồ đến, mặt trời vừa mới nhú, dân cư trong thị trấn cũng chỉ mới thức dậy. Các cửa hàng hai bên đường cũng đã bắt đầu lục tục mở cửa nghênh đón khách nhân.
Vì để khai trương may mắn, vạn sự tốt lành, cũng làm cho không khí thêm chút tưng bừng, Yến Bạch Sinh khi đi qua dãy phố chính còn mua về vài dây pháo để đốt.
Yến Bạch Thu cảm thấy căn bản không cần phải làm như vậy, cửa hàng này của nhà bọn họ nhỏ, hơn nữa lại cũng chẳng có thân thích nào lui tới, đốt xong rồi còn có chút lãng phí.
Nhưng Yến Bạch Sinh lại cảm thấy hắn vẫn còn là hài tử nên chưa hiểu chuyện, khai trương cửa hàng là chuyện lớn, vẫn nên có một chút không khí, âm thanh pháo rất vang dội, lại nổ giòn giã, láng giềng xung quanh đều nghe thấy, cửa hàng nhà Yến Bạch Thu do nằm ở phía sau lại lâu không buôn bán nên trước cửa rất lạnh lẽo, một thời gian dài đã không có hơi người, mọi người tò mò nhìn trong chốc lát rồi thu hồi ánh mắt.
Chờ pháo nổ xong, Yến Bạch Thu đi vào trong, chạy đến bên cái nồi, nước dùng trong nồi đã sôi sục, nhưng vì không có khách tới, nên lửa trên bếp lò hắn tạm thời để tắt, còn Yến Bạch Tuyết ngồi trước quầy hàng chống cằm buồn chán.
Nước canh có hai nồi, một nồi để dự phòng, nếu như nồi bên ngoài hết rồi, mới dùng đến nồi để ở ngoài sân sau.
Dây pháo đã đốt xong, cả nhà liền khô cằn ngồi bên trong cửa hàng, mắt to trừng mắt nhỏ, khá là xấu hổ, bởi vì còn là buổi sáng, nên mãi mà chẳng có ai tiến vào.
Lúc này trên phố dần có nhiều người lui tới, ước chừng 9 giờ 10 giờ, hai bên cùng đối diện khách khứa ra vào tấp nập, chỉ duy nhất cửa tiệm nhà Yến Bạch Thu là quạnh quẽ vô cùng, tuy thi thoảng cũng có vài người tò mò đến nhìn, nhưng lại chẳng có ai tiến vào.
Yến Bạch Thu không ngừng an ủi người nhà, đồng thời cũng đang tự an ủi chính mình.
"Không có việc gì, không có việc gì, bây giờ chưa phải thời gian dùng cơm, chờ tới giữa trưa, chắc chắn sẽ có người tới ăn." Yến Bạch Thu cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng hắn vẫn cảm giác được không khí bất an trong nhà.
Nhưng lại thêm hai giờ nữa trôi qua, vẫn chẳng có lấy nổi một vị khách nào bước vào, hắn đã bắt đầu có cảm giác mình đang ném tiền qua cửa sổ.
Yến Bạch Thu lòng thầm nghĩ, trong thời gian trang hoàng lại cửa tiệm, hắn đã liên tục mấy ngày quảng cáo cho cửa hàng, làm đủ thứ tuyên truyền, vậy mà vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện tình huống như vậy.
Len lén thở dài, Yến Bạch Thu quả thực đang vô cùng buồn bực, không có việc gì nên hắn bèn đi qua xem nồi nước trước, nhìn xem xương dưới đáy nồi đã hầm thế nào, vừa mở nắp nồi, hơi nước nóng hầm hập tỏa ra, hương thơm từ nước canh xương nồng nàn bay khắp nơi.
Ôi chao?!
Hắn sao lại quên mất, cửa hàng này của mình mới là ngày đầu tiên khai trương, hơn nữa nơi này xung quanh cũng không có quán cơm nào, người ở đây tuy nhiều, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy ma lạt thăng, càng không biết đây là cái gì. Tuy chưa có kinh nghiệm, nhưng hắn sẽ thử đun nước canh, làm cho hương thơm phiêu tán ra ngoài không khí, dùng mùi hương hấp dẫn khách hàng cũng là một biện pháp không tồi.
Nói là làm, Yến Bạch Thu liền đem nắp nồi mở hết ra, còn một cái nồi khác có vị cay nồng, vị cay của hoa tiêu cùng ớt cay lập tức xộc tới, hơn nữa gia vị bỏ canh cũng đã đủ lâu làm người ta chảy cả nước miếng.
Bếp lò bỏ thêm vài khối than đá, lửa nhỏ từ từ cháy, rất nhanh hương thơm độc đáo này liền từ bên trong cửa hàng nhỏ bay ra, chỉ trong chốc lát người trên cả con phố đều ngửi được mùi hương.
"Này, thật thơm quá đi, nhưng thật đúng là đòi mạng, ban ngày ban mặt lại còn ăn lẩu." Tuy giờ này còn chưa phải là giờ ăn cơm, chờ đến giờ ăn cơm còn thêm một lúc nữa.
"Không đúng đây là canh xương sườn đi, nhưng mà này nước xương làm rất tốt." Một đám người chủ yếu là đi dạo phố, hít hít cái mũi, dùng sức ngửi.
Mùi vị này quá nồng, tràn ngập khắp cả dãy phố, không ngửi thấy mới là lạ, vốn họ cũng không thấy đói bụng lắm, vậy mà mùi hương này vừa bay tới, bụng đã bắt đầu kêu vang.
"Ta cảm thấy đây hẳn là lẩu, nhưng mà hôm nay trời chưa có lạnh, mà ăn lẩu......"
Nhóm người này bắt đầu nghị luận, bất tri bất giác, bước chân đã theo hướng mùi hương kia đi tới, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu, ôi, cửa hàng này từ lúc nào mà đã đổi chủ rồi, còn đổi cả nghề luôn?
Ma lạt thăng tuyệt vị?
Cái này có nghĩa là gì?
Nhóm người này có năm người, họ đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, trong đó một người thò đầu vào xem, anh ta tò mò nhìn ngó, ngay lập tức nhìn thấy bên trong còn có mấy người, trong đó đứng ngay đằng trước là một người mập mạp lại mượt mà đang vẫy vẫy tay với mình.
"Khách quan, ngài cứ vào xem trước, bổn tiệm hôm nay mới khai trương, có rất nhiều món ăn ngon."
Đúng là tiệm cơm nha.
Năm người trong lòng hiểu rõ, liền nhìn vào bên trong cửa hàng, lại trùng hợp trong mấy người này thật sự có người nhận ra Yến Bạch Thu.
Yến Bạch Thu bày quán ở trên phố, vì vậy có không ít người nhận ra hắn, đầu tiên là vì hắn béo, quá béo, thật sự là không tìm ra được người thứ hai có thể béo đến như vậy, nhưng cũng không biết tại sao người mập mạp này bộ dạng lại trắng nõn sạch sẽ, nhìn mượt mà, mềm mại cứ như là trân châu, làm người ta không thể nào ghét cho được, còn nữa hắn làm thức ăn cũng thật sự rất ngon đó nha.
"Thì ra ngươi mở cửa hàng ở nơi này, uổng công ta đi mấy con phố, còn tìm tận hai lần mà vẫn chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu."
Người nọ bừng tỉnh đại ngộ, cũng không tiếp tục đứng bên ngoài mà nhìn ngó nữa, vừa thấy người quen liền trực tiếp đi đi vào, mấy người còn lại thấy thế cũng sôi nổi đi cùng.
Thấy có khách tới, Yến Bạch Thu rất tự nhiên mà nhiệt tình hoan nghênh.
"Thật sự xin lỗi, chỉ trách ta lúc ấy không nói rõ ràng, nhưng lần này ngươi cũng đã biết vị trí, sau này muốn tới đây ăn cái gì cũng tiện hơn." Yến Bạch Thu gương mặt tươi cười nói, chỉ vào các loại xiên chỉnh tề đặt đặt các khay gỗ được xếp ngay ngắn thành hàng, giới thiệu: "Ngươi xem đây là mấy món ăn vặt mới nhất cửa cửa tiệm chúng ta, chủng loại vô cùng đa dạng, có thể tùy ý lựa chọn đồ ăn theo ý thích."
Khách nhân kia cảm thấy rất mới lạ, bộ dạng vô cùng hứng thú.
"Nga? Còn có thể được tự mình chọn lựa?" Anh ta và mấy người đi cùng đều thấy rất tò mò.
Yến Bách Tuyết làm bộ không để ý mà nghịch nghịch đầu ngón tay, nàng cảm thấy cả nhà bọn họ đều nhìn chằm chằm vào khách nhân thì đúng là ngại ngùng.
Yến Bạch Thu rất hào phóng lấy ra một cái sọt tre nhỏ, đưa cho người nọ.
"Ngươi nếu có nhu cầu gì thì tự mình chọn lựa, muốn ăn, có thể dùng cái kẹp, để vào trong sọt tre là được." Vị khách này đã có vài lần đến quầy hàng của Yến Bạch Thu để mua gỏi cuốn lạnh, hương vị kia đã hoàn toàn chinh phục đầu lưỡi của anh ta. Hiện tại lại có món ăn vặt mới xuất hiện, anh tự nhiên liền tiếp nhận sọt tre, bước nha đến cái bàn dài để xiên.
Các thức ăn từ chay, viên, xếp gộn gàng ngay ngắn thành hàng, nhìn mà hoa cả mắt, nhưng cái cảm giác được tự mình chọn lựa này, đúng là không tồi.
Bốn người còn lại đúng là lần đầu tiên mới thấy, bọn họ chưa từng ăn qua đồ ăn mà mập mạp làm nên vẫn còn chút hoài nghi.
"Lý ca, ngươi ăn thật sự ngon?" Có người nhỏ giọng hỏi. Tuy rằng ngửi mùi thơm, nhưng vẫn có cảm giác là lạ.
Người gọi là Lý ca lời nói chắc như đinh đóng cột mà kết luận: "Đó là tất nhiên, các ngươi nếu không mau tới nếm thử, chốc nữa nhìn ta ăn, các ngươi cứ rớt nước miếng mà hối hận đi." Anh ta vừa dứt lời, bốn người kia tức khắc đã tiến lên liền cầm lấy sọt tre, bắt đầu chọn lựa.
Rau dưa cùng thịt viên tuy đều đã dùng xiên tre xâu vào, không cần phải dùng đến đũa, nhưng để cho sạch sẽ, Yến Bạch Thu vẫn chuẩn bị vài đôi đũa.
"Lão bản, nơi này của ngươi có thức ăn chay, cũng mấy mấy loại cá viên gì đó, giá cả là như nhau sao?" Có một người trong lòng có chút thắc mắc.
Có đồ ăn ngon, lại còn được chọn lựa thỏa thích, nghe qua đã thấy mê người, tuy rằng đã bị mỹ vị trước mắt chinh phục, nhưng đầu óc anh ta vẫn còn có chút thanh tỉnh.
Đặc biệt là cái món đậu hũ Trúc lâm kia, từng khối căng phồng, thoạt nhìn rất giòn, ngửi mùi còn thật thơm.
Bình luận truyện