Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 88: Đệ nhất cao thủ ai có thể hái được



Kiếm Thần bại rồi?

Ân oán giữa Đường Môn và Nghiêm gia đã không còn ai xen vào nữa.

Cái chết của Đường Khai Tâm ngoại trừ Đường Môn và Nghiêm gia vẫn nhớ mãi không quên, cũng không còn ai nhắc đến nữa.

Hiện tại toàn bộ giang hồ chỉ quan tâm một chuyện —

Kiếm Thần được công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Kiếm Thần được xưng “đạm tảo Nga Mi, làm thiên hạ khuynh đảo” lại thua ở một kẻ ngay cả mặt cũng chưa lộ, hơn nữa chỉ trong một chiêu.

Chuyện này sao có thể không khiến người ta kinh sợ.

Là ai có thể một chiêu khiến Diệp Thần trọng thương?

Tuy rằng không có chứng cứ xác thực, nhưng giang hồ đã có lời đồn, người nọ chính là người đồng thời mất tích cùng Diệp Thần trong trận quyết chiến trên Cô Tuyệt phong – Lục Xung Hàng.

Ngoại trừ Kiếm Ma – sư phụ của Kiếm Thần, còn ai có khả năng này?

Đoan Mộc Lương Tú nói: “Võ sĩ Thát Đát, Bố Nhật Cố Đức, nghe nói ở Thát Đát mỗi ngày hắn đều khiêu chiến một người, đến nay đã không có ai chịu nổi ba chiêu của hắn. Ta cũng vừa mới biết chuyện này hôm qua.” Từ sau khi Nam Dương vương chết đi, Cẩm Y Vệ rơi vào trong tay hắn.

Đỗ Phi Phi cả kinh nói: “Người của Thát Đát sao lại chạy đến nơi đây?”

Đoan Mộc Lương Tú nhìn bóng dáng Diệp Thần, ý vị thâm trường nói: “Bởi vì nơi này có Kiếm Thần.”

Đỗ Phi Phi đột nhiên sáng tỏ. Nếu ở Thát Đát không có ai tiếp được ba chiêu của hắn, như vậy hắn chỉ có thể đến nơi khác để tìm kiếm cao thủ lợi hại hơn: “Có điều hình như hắn tới quá khéo rồi?” Người biết Diệp Thần hiện nay ở Thụy Châu không nhiều lắm, chuyện quá khứ cũng đã qua vài tháng, huống hồ còn biết rõ ở Nghiêm gia.

Đoan Mộc Lương Tú nói: “Cái này chỉ sợ là một cái bẫy tỉ mỉ do người khác bố trí.”

“Bẫy?” Đỗ Phi Phi nhìn phía Diệp Thần.

Diệp Thần vẫn đứng ở phía trước cửa sổ như cũ, vẻ mặt lặng im.

Từ Nghiêm gia trở về, hắn không nói một câu.

Đỗ Phi Phi biết tư vị của thất bại, nàng càng hiểu, một người từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng, tư vị đột nhiên ngã xuống tuyệt đối càng khó chấp nhận hơn việc thất bại gấp trăm ngàn lần.

Đoan Mộc Lương Tú nói: “Ngươi không cảm thấy cái chết của Đường Khai Tâm rất kỳ quái sao?”

“Kỳ quái.” Đỗ Phi Phi hoàn hồn, “Không phải Đường Môn lợi dụng Đường Khai Tâm để đả kích Nghiêm gia sao?”

Đoan Mộc Lương Tú nói: “Mấy ngày hôm trước ta cho người tra xét Nghiêm gia, kết quả biết được một chuyện rất thú vị. Phi Phi muốn nghe không?”

Đỗ Phi Phi nói: “Có quan hệ với Đường Môn sao?”

“Chuyện xưa về cái yếm của Đường lão thái thái, hẳn ngươi cũng biết đi?”

Đỗ Phi Phi nói: “À, biết một chút.” Một lão thái thái tóc bạc suốt ngày cầm cái yếm của mình ra để nói, thật sự khiến người ra cảm thấy vô cùng vô cùng 囧.

“Năm đó Đường lão thái thái cũng là một mỹ nhân.” Đoan Mộc Lương âm thầm có loại cảm thán ‘ta sinh quân đã lão’ trong lòng. “Khoảng hơn ba mươi năm trước, Đường Môn hạ độc khắp nơi, kết thù vô số, rốt cục cũng khiến đồng đạo giang hồ tức chận dấy lên mối thù chung, bùng lên phong trào tiêu diệu Đường Môn. Đường lão thái thái thấy sự tình không thể vãn hồi, đành phải lấy cái yếm ra nhờ giúp đỡ từ phía Nga Mi Thanh Vân thượng nhân lúc ấy vừa tròn hai mươi, Trí Không đại sư lúc ấy được cả võ lâm tôn kính, và Thiền Bút ông công chính nghiêm đạo. Cũng nói rõ, về sau chỉ cần có người mang tín vật của bọn họ đến Đường Môn, bất luận chuyện gì, Đường Môn có vượt lửa qua sông cũng không chối từ, nếu vi phạm, bà ta sẽ đem cái yếm của mình công bố với thiên hạ.”

Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại một chút: “Hắc hắc, nếu ta là một trong ba người bọn họ, yêu cầu đưa ra nhất định là muốn bà ta đem cái yếm công bố với thiên hạ. Ha ha, như thế vô luận thế nào, cái yếm của bà ta cũng phải bán đi.”

……

Đỗ Phi Phi lại có thêm hiểu biết với sự vô sỉ của hắn.

“Khụ khụ.” Đoan Mộc Lương Tú hiển nhiên cũng phát hiện suy nghĩ đáng khinh của mình chia sẻ nhầm người rồi, lập tức nghiêm mặt nói, “Đám người Thanh Vân thượng nhân liên thủ lại, quả nhiên giải quyết xong nguy cơ của Đường Môn. Sau đó vài năm, gia chủ của Nghiêm gia Nghiêm Trọng Sinh xuất hiện. Hắn giống như ốc đảo trong sa mạc, anh hùng trong chiến tranh, chỉ cần là độc của Đường Môn, không phải loại thấy máu là chết hắn đều có thể giải. Điều này mang đến hy vọng cho những môn phái là thù địch của Đường Môn. Hơn nữa Nghiêm Trọng Sinh rất được người khác kính nể, chưa bao giờ so đo giàu nghèo, chỉ cứu người, không kể thân phận, được người giang hồ khen ngợi và kính yêu, từ đó về sau, Nghiêm gia trở nên phồn thịnh.”

Đỗ Phi Phi nói: “Chuyện này rất thú vị sao? Ta lại cảm thấy rất cảm động.”

Đoan Mộc Lương Tú nói: “Ta sắp nói đến chỗ thú vị rồi, không cần ngắt lời ta.”

Đỗ Phi Phi che miệng.

Đoan Mộc Lương tú tiếp tục nói: “Nghiêm Trọng Sinh nói mình xuất thân từ hoàng cung, từng làm ngự y, nhưng ta tìm hiểu, phát hiện trong hoàng cung đúng là có một ngự y tên Nghiêm Trọng Sinh, nhưng hắn đã sớm chết vì bệnh, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở Thụy Châu.”

Đỗ Phi Phi nói: “Cho nên?”

“Ta còn tra được, khi Nghiêm Trọng Sinh xuất hiện trong giang hồ cũng đúng thời gian em trai của Đường lão thái thái là Đường Hổ mất tích.”

……

Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ý của ngươi là, sau lưng Nghiêm gia là Đường Môn?”

Đoan Mộc Lương tú nói: “Đường Môn giết người, Nghiêm gia cứu người. Chỉ có như vậy, người trong giang hồ mới không quá e ngại Đường Môn, e ngại đến mức độ muốn liên kết giết hại bọn họ. Đây quả thực là một biện pháp cao minh.”

Đỗ Phi Phi cau mày, “Nhưng nếu bọn họ là người một nhà, vì sao Đường Khai Tâm lại chết ở Nghiêm gia? Vì sao Đường Môn còn muốn hãm hại Nghiêm gia?”

“Nàng thật sự cho rằng Đường Môn đang nhằm vào Nghiêm gia sao?” Đoan Mộc Lương tú nói, “Nếu Đường Môn nhằm vào Nghiêm gia, như vậy tại sao bọn họ mãi không ra tay? Huống chi vài chục năm nay Nghiêm gia cứu vô số người, nàng thật sự cho rằng những người được cứu này không một ai chịu đứng ra giúp đỡ sao?”

Đỗ Phi Phi mờ mịt.

“Nếu Nghiêm gia không cầu bọn họ giúp đỡ, ít nhất bọn họ cũng sẽ âm thầm đến xem.” Đoan Mộc Lương tú nhún vai nói, “Nhưng căn cứ vào thông báo của mật thám, Nghiêm gia không hề gửi thư nhờ giúp đỡ đến bất kỳ ai.”

“Cho nên, Đường Môn không phải nhằm vào Nghiêm gia.” Đỗ Phi Phi khó khăn tiêu hóa đáp án này.

Đoan Mộc Lương tú gật đầu, “Đúng thế. Hơn nữa ta biết thêm một chuyện, một tháng trước mời Bố Nhật Cố Đức đến Trung thổ, chính là Đường Môn.”

“Như vậy bọn họ nhằm vào……” Nàng nhìn phía Diệp Thần.

Diệp Thần vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ.

Đỗ Phi Phi lẩm bẩm: “Vì sao?”

Đoan Mộc Lương tú không đáp lại. Thật ra hắn không cần trả lời, Đỗ Phi Phi cũng đã biết đáp án.

Đường lão thái thái là mẫu thân của Đường Khôi Hoằng và Đường Khai Tâm.

Đường Hồ Lô là con trai của Đường Khôi Hoằng.

Đường Tinh Tinh là con gái của Đường Khai Tâm.

Mà hiện tại Đường Môn ở trong tay ba người này.

Từ ngày Đường Khôi Hoằng và Đường Khai Tâm chết, mối thù này đã được định, không thể không thanh toán.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Nàng nhìn Đoan Mộc Lương tú, cũng là đang hỏi Diệp Thần.

Rốt cục Diệp Thần cũng quay đầu, trên khuôn mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh, “Đi một nơi.”

Trong lòng Đỗ Phi Phi đột nhiên vô cùng vui sướng. Rốt cục hắn cũng nói chuyện rồi: “Đi nơi nào?”

“Tìm người.”

Khi Diệp Thần và Đỗ Phi Phi bỏ lại Đoan Mộc Lương tú sống chết kháng nghị, lên đường rời đi, trên giang hồ lại bắt đầu ồn ào huyên náo.

Người đả thương Kiếm Thần rốt cục cũng lộ diện, lại khác xa với phán đoán của mọi người.

Võ sĩ Thát Đát, Bố Nhật Cố Đức, tên tuổi của hắn đã có người nghe thấy, nhưng chưa bao giờ coi trọng. Dù sao vô luận hắn diễu võ dương oai ở Thát Đát như thế nào, đều là chuyện của nước khác, không có nửa điểm liên quan đến Trung thổ. Mà nay, kẻ ngoại quốc này lại chủ động tìm tới cửa, biến thành không thể không liên quan.

Bởi vì Bố Nhật Cố Đức hạ chiến thư với Trung thổ — muốn khiến chiến với đệ nhất cao thủ của Trung thổ.

Nếu mấy ngày trước hỏi đệ nhất cao thủ của Trung thổ là ai, có lẽ đáp án không có gì phải chần chờ, mà nay bọn họ lại mờ mịt. Nếu đệ nhất cao thủ là Diệp Thần, như thế người thua trận là ai? Nếu thua trận cũng là Diệp Thần, vậy Trung thổ còn có ai có thể tiếp nhận khiêu chiến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện