Tiểu Ma Y Chín Tuổi
Quyển 1 - Chương 5: Y thuật cứu người
Âu Dương Phong nhíu mày nhìn Âu Dương Chỉ Yên quật cường cùng kiên trì, đáy lòng dâng lên một mảnh lửa giận.
“Dùng sức mà đánh, đánh chết cho ta.” Hừ lạnh một tiếng, hắn đường đường một gia chủ há lại có thể tha thứ cho một tiểu oa nhi khiêu khích uy quyền của mình.
Thanh âm vung côn nhất thời tăng gấp đôi, giống như phía dưới không phải là người mà là sàn nhà vậy. Âu Dương Chỉ Yên cắn chặt răng, mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, hỗn độn dán lên mặt. Môi hôi nhỏ giọt theo đường cong khuôn mặt chảy xuống dưới, môi đỏ mọng cắn chặt, máu loãng tiến vào trong miệng, đỏ một mảng.
Trong cơ thể dương khí điên cuồng vận chuyển, hợp cùng đau đớn khi bị đánh đánh úp lại, da tróc thịt bong, máu tươi theo ống quần chảy đi xuống, dính dính, trong không khí phân tán mùi máu tươi đậm đặc.
Chúng đệ tử dần dần lộ ra thần sắc không đành lòng, trượng trách (khiển trách bằng trượng) tàn nhẫn ngoan lệ như thế từ trước đến nay chỉ có Âu Dương Chỉ Yên nếm thử qua. Bọn họ khiếp đảm nhìn thoáng qua người ngồi ở chủ vị Âu Dương Phong, e sợ chính mình sẽ là người tiếp theo.
Lâm Thiệu con người đen lặng lẽ chuyển, phức tạp nhìn Âu Dương Chỉ Yên trên đất. Người là hắn mang đến, hiện tại bị trượng trách nặng như vậy, một tia thương tiếc xẹt qua lòng hắn. Nàng, không có khóc kêu cùng đau mắng, từ đầu đến cuối, Âu Dương Chỉ Yên cũng không hừ qua một tiếng.
Âu Dương Cẩn một thân quần áo nguyệt sắc đạm mạc ngồi, thỉnh thoảng lại nâng chén thưởng thức một ngụm trà, khí chất như lan, tao nhã thanh thản, không chút đem Âu Dương Chỉ Yên đặt ở trong mắt, mặc sắc con ngươi trừ bỏ lạnh băng vẫn là lạnh băng (mặc sắc con ngươi ~ con ngươi màu đen)
“Ầm vang” một tiếng, một đạo bóng dáng như gió cuốn vọt tiến vào, Chỉ Yên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giây tiếp theo nàng đã được bao trùm trong cái ôm ấm áp quen thuộc, thanh âm trượng trách vẫn không ngừng lại, chỉ có điều người bị đánh lại thay đổi là người mới đến.
“Thực xin lỗi, phụ thân đã tới chậm.” Âu Dương Bằng thanh âm khàn khàn, run run nói, trong mắt tất cả đều là đau xót. Hắn sớm nên nghĩ đến, lấy tính cách của phụ thân, tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ một ngoại nhân không coi hắn ra gì làm ầm ĩ, ngàn sai vạn sai đều do hắn mất đúng mực, sử dụng hộ vệ của gia tộc.
“Oành oành oành!” Trượng trách thanh thanh, Âu Dương Chỉ Yên tim đập mạnh, nghe được Âu Dương Bằng nói xin lỗi, tất cả ủy khuất cùng kiên cường nhất thời hóa thành nước mắt trong suốt chảy xuống, tùy ý gào khóc. Thì ra nàng cũng không cô đơn, trên đời này còn có người nguyện chịu phạt thay nàng.
“Âu Dương Bằng, ngươi làm cái gì vậy!” Nhìn Âu Dương Bằng xả thân che chở, Âu Dương Phong giận tím mặt, hai đấm nắm chặt, gân xanh nổi lên. Đó là con hắn, trước mặt người khác luôn ấm áp, lại khắp nơi cùng hắn đối nghịch.
Nhìn Âu Dương Bằng không để ý hình tượng vọt đến, Âu Dương Cẩn tay bưng ly trà đột nhiên buộc chặt, phanh một tiếng, ly trà vỡ thành từng mảnh nhỏ, trên khuôn mặt luôn đạm mạc lạnh như băng dần thay thế bởi sự ghen tị, ánh mắt nóng rực nhìn hai người đang ôm cùng một chỗ.
“Yên Nhi còn nhỏ, hy vọng phụ thân đại nhân đại lượng không cần cùng nàng so đo.” Âu Dương Bằng quỳ xuống, khuôn mặt vốn ôn nhuận như ngọc nay tràn đầy khẩn cầu cùng kiên quyết.
“Quật cường như ngươi thế nhưng vì một cái phế vật mà hướng ta khuất phục, được, xem ra ta càng phải hảo hảo cảm tạ cái dã loại này đâu!” Âu Dương Phong ánh mắt nhíu lại, trong mắt bắn ra tinh quang, cả người khí thế càng thêm bành trướng, một cỗ sát khí thoáng chốc hướng Chỉ Yên đánh úp lại.
“Không!” Âu Dương Bằng hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên áp hướng Chỉ Yên, che chở nàng trong ngực như gà mái che chở gà con.
“Nếu ngươi dám thương tổn nàng, ta, Âu Dương Bằng thề từ nay về sau cùng Âu Dương gia nhất đao lưỡng đoạn, vĩnh viễn không còn liên quan!” Âu Dương Bằng đột nhiên ngẩng đầu kiên quyết nói. Nếu có thể, hắn tình nguyện cùng cái nhà này không có nửa phần quan hệ.
“Ngươi, ngươi, ngươi nghiệp chướng này, người tới, lấy gia pháp hầu hạ, hung hăng đánh, đánh đến khi hắn nhận sai mới thôi.” Âu Dương Phong giận không thể áp chế, cách cách một tiếng, bàn trà bên cạnh hắn ngay lập tức bị đạp nát, toàn bộ đại sảnh như có kình phong di động ép người ta đến không thể thở nổi.
“Không cho phép các ngươi động đến phụ thân, có động thì động đến ta đây!” Âu Dương Chỉ Yên thân mình khẽ né trách, từ dưới vòng bảo vệ của Âu Dương Bằng đi ra, cố nén đau đớn lớn tiếng nói. Ánh mắt trầm tĩnh, ngũ quan xinh xắn giờ khắc này lại tản mát ra một cỗ khí thế khó che giấu, làm cho mọi người ở đây không khỏi ngẩn ra.
“Yên Nhi, không được lấy sinh mệnh của chính mình ra đùa giỡn, có phụ thân ở ai cũng không thể thương tổn đến con.” Âu Dương Bằng trong lòng lo lắng, thân thủ kéo Chỉ Yên về phía mình. Đột nhiên dưới chân run lên, toàn thân co rút, oanh một tiếng té ngã trên mặt đất, khuôn mặt ôn nhuận trắng nõn nhiễn lên hai đóa mây hồng không bình thường, tay phải gắt gao đặt tại ngực.
“Phụ thân!”
“Phụ thân đại nhân!”
“Bằng Nhi!”
…
Âu Dương Bằng nằm trên mặt đất vẻ mặt thống khổ, hiện trường trở nên rối loạn, ai ai cũng không hề nghĩ sẽ xảy ra việc này. Nét mặt của Âu Dương Phong khẩn trương, không còn nhìn thấy uy nghiêm, lạnh lẽo, cứng rắn trước đó nữa, nếu như có cũng chỉ là áy náy thật sâu cùng tự trách.
“Tránh ra!” Khi mọi người ở đây đang chân tay luống cuống thì một đạo thanh âm non nớt quát nhẹ vang lên. Âu Dương Chỉ Yên thần sắc lạnh nhạt, quanh thân tản ra hàn khí cự tuyệt người đến gần.
“Nếu không muốn phụ thân có việc thì làm cho mọi người tản ra xung quanh cách khoảng ba thước.” Chỉ Yên nhìn thẳng Âu Dương Phong, thần sắc kiên định mang theo mệnh lệnh nói.
Âu Dương Phong trong chớp mắt khi nhi tử ngã xuống kia, cả người đều lâm vào mơ hồ, thông qua tiếng quát nhẹ của Chỉ Yên mới nhất thời tìm về một ít lý trí. Đối với việc Chỉ Yên đang làm dù cảm thấy không hiểu nhưng cũng không hy vọng phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, vì thế rất phối hợp vẫy vẫy tay, trừ bỏ Âu Dương Cẩn còn đứng tại chỗ thì những người khác đều tự giác thối lui ra xung quanh, cách Chỉ Yên tầm ba thước.
Khi thấy không gian đã thoáng hơn, Chỉ Yên cúi người kiểm tra tình trạng của Âu Dương Bằng, lúc này hắn hoàn toàn bị vây trong trạng thái hôn mê. Âu Dương Chỉ Yên trong lòng căng thẳng, một bên vỗ hai má của hắn gọi phụ thân, một bên dùng tay thăm dò mạch của hắn, hoàn hảo, tình huống còn có thể cứu sống được.
“Ngươi làm cái gì vậy, không cho chạm vào phụ thân đại nhân.” Âu Dương Cẩn nhanh chóng tiến về phía trước, một tay kéo Chỉ Yên từ trên mặt đất đứng lên, tuấn nhan như đao tạc ẩn ẩn cỗ sát khí. Đến lúc này rồi mà nàng còn có tâm tư đùa giỡn, mệt phụ thân còn che chở nàng như vậy.
“không biết thì tránh ra một bên đi!” Chỉ Yên đại cáu (rất tức giận) thốt ra.
Nàng trước giờ không kiên nhẫn nhất là người khác ngay lúc nàng đang hành y lại nửa đường phá rối, điều này cho thấy sự không tín nhiệm đối với y thuật của nàng, cũng là đối với người đang được chữa trị không có trách nhiệm, chỉ không chú ý một chút thôi sẽ gây ra sai lầm lớn, một hồi còn có thể liên lụy đến mạng người. Sắc mặt hiện tại của nàng thật không tốt, xa cách lạnh nhạt, con ngươi lại lấp lóe hàn quang.
“Cẩn nhi, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Âu Dương Phong cảnh cáo một tiếng, lực chú ý lần nữa dừng ở trên người Âu Dương Chỉ Yên.
“Chết tiệt, ngươi, lại đây hỗ trợ.” Mạch đập của Âu Dương Bằng gần như không còn đập nữa khiến Âu Dương Chỉ Yên không nhịn được mắng.
“Muốn làm như thế nào?” Lâm Thiệu vẻ mặt nghiêm túc hỏi, đối với mệnh lệnh của Âu Dương Chỉ Yên chẳng những không có biểu hiện ra bất kỳ cái gì không kiên nhẫn, thậm chí còn hơn một phần tín nhiệm. Hắn dám chắc nàng sẽ không làm hại Âu Dương Bằng thiếu gia.
“Cởi bỏ cổ áo cùng đai lưng của phụ thân, đặt người nằm ngay ngắn lại, đem vai nâng lên, đầu ngửa ra sau…” Âu Dương Chỉ Yên một bên mệnh lệnh một bên thử lấy tay áp trước ngực của Âu Dương Bằng, sau nàng nửa ngồi nửa quỳ, một tay nắm mũi của hắn, áp môi vào, tiến hành hô hấp nhân tạo.
“Hít!” Xung quanh một mảnh hút không khí, một giây trước trấn định chỉ huy, một giây sau thế nhưng lại làm ra hành động kinh thế hãi tục này. Âu Dương Phong sửng sốt, Âu Dương Cẩn ngây người, Lâm Thiệu cũng ngây ra như phỗng nhìn một màn xảy ra trước mắt này, mọi người trừng to mắt đầy vẻ không tin được.
“Mau, ở nơi này ép hai quyền, phải có lực!” Chỉ Yên chỉ ở vị trí tim, hấp tấp nói.
“A, nga!” lấy lại tinh thần, Lâm Thiệu lập tức làm theo lời Chỉ Yên. Phối hợp với Chỉ Yên thực hiện phương pháp hô hấp nhân tạo (đoạn này chém vì hơi khó hiểu)
Liên tục vài cái, trên trán Âu Dương Chỉ Yên đã chảy ra mồ hôi, trải qua hoạt động như vậy đã động đến miệng vết thương khi bị đánh khiến nàng càng đau đớn khó nhịn.
“A, tỉnh, tỉnh!” Đến khi Chỉ Yên làm đến lần thứ năm thì Âu Dương Bằng từ trong hôn mê tỉnh lại, hơi thở vẫn còn rất yếu nhưng tạm thời có thể xem là ổn định.
“Hô!” Mọi người thở ra một ngụm khí, khiếp sợ sùng bái nhìn tiểu oa nhi trước giờ họ vẫn xem là phế vật. Không nghĩ tới nàng chỉ đơn giản làm vài động tác liền tốt lắm, hoàn hảo đã cứu được người, nếu không tất cả bọn họ tại đây sau này sẽ không được yên ổn. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người đều ngũ vị tạp trần nói không nên lời.
“Đưa phụ thân về phòng nghỉ ngơi, ngươi, ôm ta đi tới hiệu thuốc!” Chỉ Yên suy yếu dựa vào đầu vai của Lâm Thiệu. Vết thương trên người nàng vốn đã nghiêm trọng, trải qua vừa rồi lại càng nghiêm trọng hơn, nhưng vì Âu Dương Bằng nàng phải đi hiệu thuốc một chuyến.
“Dùng sức mà đánh, đánh chết cho ta.” Hừ lạnh một tiếng, hắn đường đường một gia chủ há lại có thể tha thứ cho một tiểu oa nhi khiêu khích uy quyền của mình.
Thanh âm vung côn nhất thời tăng gấp đôi, giống như phía dưới không phải là người mà là sàn nhà vậy. Âu Dương Chỉ Yên cắn chặt răng, mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, hỗn độn dán lên mặt. Môi hôi nhỏ giọt theo đường cong khuôn mặt chảy xuống dưới, môi đỏ mọng cắn chặt, máu loãng tiến vào trong miệng, đỏ một mảng.
Trong cơ thể dương khí điên cuồng vận chuyển, hợp cùng đau đớn khi bị đánh đánh úp lại, da tróc thịt bong, máu tươi theo ống quần chảy đi xuống, dính dính, trong không khí phân tán mùi máu tươi đậm đặc.
Chúng đệ tử dần dần lộ ra thần sắc không đành lòng, trượng trách (khiển trách bằng trượng) tàn nhẫn ngoan lệ như thế từ trước đến nay chỉ có Âu Dương Chỉ Yên nếm thử qua. Bọn họ khiếp đảm nhìn thoáng qua người ngồi ở chủ vị Âu Dương Phong, e sợ chính mình sẽ là người tiếp theo.
Lâm Thiệu con người đen lặng lẽ chuyển, phức tạp nhìn Âu Dương Chỉ Yên trên đất. Người là hắn mang đến, hiện tại bị trượng trách nặng như vậy, một tia thương tiếc xẹt qua lòng hắn. Nàng, không có khóc kêu cùng đau mắng, từ đầu đến cuối, Âu Dương Chỉ Yên cũng không hừ qua một tiếng.
Âu Dương Cẩn một thân quần áo nguyệt sắc đạm mạc ngồi, thỉnh thoảng lại nâng chén thưởng thức một ngụm trà, khí chất như lan, tao nhã thanh thản, không chút đem Âu Dương Chỉ Yên đặt ở trong mắt, mặc sắc con ngươi trừ bỏ lạnh băng vẫn là lạnh băng (mặc sắc con ngươi ~ con ngươi màu đen)
“Ầm vang” một tiếng, một đạo bóng dáng như gió cuốn vọt tiến vào, Chỉ Yên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giây tiếp theo nàng đã được bao trùm trong cái ôm ấm áp quen thuộc, thanh âm trượng trách vẫn không ngừng lại, chỉ có điều người bị đánh lại thay đổi là người mới đến.
“Thực xin lỗi, phụ thân đã tới chậm.” Âu Dương Bằng thanh âm khàn khàn, run run nói, trong mắt tất cả đều là đau xót. Hắn sớm nên nghĩ đến, lấy tính cách của phụ thân, tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ một ngoại nhân không coi hắn ra gì làm ầm ĩ, ngàn sai vạn sai đều do hắn mất đúng mực, sử dụng hộ vệ của gia tộc.
“Oành oành oành!” Trượng trách thanh thanh, Âu Dương Chỉ Yên tim đập mạnh, nghe được Âu Dương Bằng nói xin lỗi, tất cả ủy khuất cùng kiên cường nhất thời hóa thành nước mắt trong suốt chảy xuống, tùy ý gào khóc. Thì ra nàng cũng không cô đơn, trên đời này còn có người nguyện chịu phạt thay nàng.
“Âu Dương Bằng, ngươi làm cái gì vậy!” Nhìn Âu Dương Bằng xả thân che chở, Âu Dương Phong giận tím mặt, hai đấm nắm chặt, gân xanh nổi lên. Đó là con hắn, trước mặt người khác luôn ấm áp, lại khắp nơi cùng hắn đối nghịch.
Nhìn Âu Dương Bằng không để ý hình tượng vọt đến, Âu Dương Cẩn tay bưng ly trà đột nhiên buộc chặt, phanh một tiếng, ly trà vỡ thành từng mảnh nhỏ, trên khuôn mặt luôn đạm mạc lạnh như băng dần thay thế bởi sự ghen tị, ánh mắt nóng rực nhìn hai người đang ôm cùng một chỗ.
“Yên Nhi còn nhỏ, hy vọng phụ thân đại nhân đại lượng không cần cùng nàng so đo.” Âu Dương Bằng quỳ xuống, khuôn mặt vốn ôn nhuận như ngọc nay tràn đầy khẩn cầu cùng kiên quyết.
“Quật cường như ngươi thế nhưng vì một cái phế vật mà hướng ta khuất phục, được, xem ra ta càng phải hảo hảo cảm tạ cái dã loại này đâu!” Âu Dương Phong ánh mắt nhíu lại, trong mắt bắn ra tinh quang, cả người khí thế càng thêm bành trướng, một cỗ sát khí thoáng chốc hướng Chỉ Yên đánh úp lại.
“Không!” Âu Dương Bằng hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên áp hướng Chỉ Yên, che chở nàng trong ngực như gà mái che chở gà con.
“Nếu ngươi dám thương tổn nàng, ta, Âu Dương Bằng thề từ nay về sau cùng Âu Dương gia nhất đao lưỡng đoạn, vĩnh viễn không còn liên quan!” Âu Dương Bằng đột nhiên ngẩng đầu kiên quyết nói. Nếu có thể, hắn tình nguyện cùng cái nhà này không có nửa phần quan hệ.
“Ngươi, ngươi, ngươi nghiệp chướng này, người tới, lấy gia pháp hầu hạ, hung hăng đánh, đánh đến khi hắn nhận sai mới thôi.” Âu Dương Phong giận không thể áp chế, cách cách một tiếng, bàn trà bên cạnh hắn ngay lập tức bị đạp nát, toàn bộ đại sảnh như có kình phong di động ép người ta đến không thể thở nổi.
“Không cho phép các ngươi động đến phụ thân, có động thì động đến ta đây!” Âu Dương Chỉ Yên thân mình khẽ né trách, từ dưới vòng bảo vệ của Âu Dương Bằng đi ra, cố nén đau đớn lớn tiếng nói. Ánh mắt trầm tĩnh, ngũ quan xinh xắn giờ khắc này lại tản mát ra một cỗ khí thế khó che giấu, làm cho mọi người ở đây không khỏi ngẩn ra.
“Yên Nhi, không được lấy sinh mệnh của chính mình ra đùa giỡn, có phụ thân ở ai cũng không thể thương tổn đến con.” Âu Dương Bằng trong lòng lo lắng, thân thủ kéo Chỉ Yên về phía mình. Đột nhiên dưới chân run lên, toàn thân co rút, oanh một tiếng té ngã trên mặt đất, khuôn mặt ôn nhuận trắng nõn nhiễn lên hai đóa mây hồng không bình thường, tay phải gắt gao đặt tại ngực.
“Phụ thân!”
“Phụ thân đại nhân!”
“Bằng Nhi!”
…
Âu Dương Bằng nằm trên mặt đất vẻ mặt thống khổ, hiện trường trở nên rối loạn, ai ai cũng không hề nghĩ sẽ xảy ra việc này. Nét mặt của Âu Dương Phong khẩn trương, không còn nhìn thấy uy nghiêm, lạnh lẽo, cứng rắn trước đó nữa, nếu như có cũng chỉ là áy náy thật sâu cùng tự trách.
“Tránh ra!” Khi mọi người ở đây đang chân tay luống cuống thì một đạo thanh âm non nớt quát nhẹ vang lên. Âu Dương Chỉ Yên thần sắc lạnh nhạt, quanh thân tản ra hàn khí cự tuyệt người đến gần.
“Nếu không muốn phụ thân có việc thì làm cho mọi người tản ra xung quanh cách khoảng ba thước.” Chỉ Yên nhìn thẳng Âu Dương Phong, thần sắc kiên định mang theo mệnh lệnh nói.
Âu Dương Phong trong chớp mắt khi nhi tử ngã xuống kia, cả người đều lâm vào mơ hồ, thông qua tiếng quát nhẹ của Chỉ Yên mới nhất thời tìm về một ít lý trí. Đối với việc Chỉ Yên đang làm dù cảm thấy không hiểu nhưng cũng không hy vọng phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, vì thế rất phối hợp vẫy vẫy tay, trừ bỏ Âu Dương Cẩn còn đứng tại chỗ thì những người khác đều tự giác thối lui ra xung quanh, cách Chỉ Yên tầm ba thước.
Khi thấy không gian đã thoáng hơn, Chỉ Yên cúi người kiểm tra tình trạng của Âu Dương Bằng, lúc này hắn hoàn toàn bị vây trong trạng thái hôn mê. Âu Dương Chỉ Yên trong lòng căng thẳng, một bên vỗ hai má của hắn gọi phụ thân, một bên dùng tay thăm dò mạch của hắn, hoàn hảo, tình huống còn có thể cứu sống được.
“Ngươi làm cái gì vậy, không cho chạm vào phụ thân đại nhân.” Âu Dương Cẩn nhanh chóng tiến về phía trước, một tay kéo Chỉ Yên từ trên mặt đất đứng lên, tuấn nhan như đao tạc ẩn ẩn cỗ sát khí. Đến lúc này rồi mà nàng còn có tâm tư đùa giỡn, mệt phụ thân còn che chở nàng như vậy.
“không biết thì tránh ra một bên đi!” Chỉ Yên đại cáu (rất tức giận) thốt ra.
Nàng trước giờ không kiên nhẫn nhất là người khác ngay lúc nàng đang hành y lại nửa đường phá rối, điều này cho thấy sự không tín nhiệm đối với y thuật của nàng, cũng là đối với người đang được chữa trị không có trách nhiệm, chỉ không chú ý một chút thôi sẽ gây ra sai lầm lớn, một hồi còn có thể liên lụy đến mạng người. Sắc mặt hiện tại của nàng thật không tốt, xa cách lạnh nhạt, con ngươi lại lấp lóe hàn quang.
“Cẩn nhi, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Âu Dương Phong cảnh cáo một tiếng, lực chú ý lần nữa dừng ở trên người Âu Dương Chỉ Yên.
“Chết tiệt, ngươi, lại đây hỗ trợ.” Mạch đập của Âu Dương Bằng gần như không còn đập nữa khiến Âu Dương Chỉ Yên không nhịn được mắng.
“Muốn làm như thế nào?” Lâm Thiệu vẻ mặt nghiêm túc hỏi, đối với mệnh lệnh của Âu Dương Chỉ Yên chẳng những không có biểu hiện ra bất kỳ cái gì không kiên nhẫn, thậm chí còn hơn một phần tín nhiệm. Hắn dám chắc nàng sẽ không làm hại Âu Dương Bằng thiếu gia.
“Cởi bỏ cổ áo cùng đai lưng của phụ thân, đặt người nằm ngay ngắn lại, đem vai nâng lên, đầu ngửa ra sau…” Âu Dương Chỉ Yên một bên mệnh lệnh một bên thử lấy tay áp trước ngực của Âu Dương Bằng, sau nàng nửa ngồi nửa quỳ, một tay nắm mũi của hắn, áp môi vào, tiến hành hô hấp nhân tạo.
“Hít!” Xung quanh một mảnh hút không khí, một giây trước trấn định chỉ huy, một giây sau thế nhưng lại làm ra hành động kinh thế hãi tục này. Âu Dương Phong sửng sốt, Âu Dương Cẩn ngây người, Lâm Thiệu cũng ngây ra như phỗng nhìn một màn xảy ra trước mắt này, mọi người trừng to mắt đầy vẻ không tin được.
“Mau, ở nơi này ép hai quyền, phải có lực!” Chỉ Yên chỉ ở vị trí tim, hấp tấp nói.
“A, nga!” lấy lại tinh thần, Lâm Thiệu lập tức làm theo lời Chỉ Yên. Phối hợp với Chỉ Yên thực hiện phương pháp hô hấp nhân tạo (đoạn này chém vì hơi khó hiểu)
Liên tục vài cái, trên trán Âu Dương Chỉ Yên đã chảy ra mồ hôi, trải qua hoạt động như vậy đã động đến miệng vết thương khi bị đánh khiến nàng càng đau đớn khó nhịn.
“A, tỉnh, tỉnh!” Đến khi Chỉ Yên làm đến lần thứ năm thì Âu Dương Bằng từ trong hôn mê tỉnh lại, hơi thở vẫn còn rất yếu nhưng tạm thời có thể xem là ổn định.
“Hô!” Mọi người thở ra một ngụm khí, khiếp sợ sùng bái nhìn tiểu oa nhi trước giờ họ vẫn xem là phế vật. Không nghĩ tới nàng chỉ đơn giản làm vài động tác liền tốt lắm, hoàn hảo đã cứu được người, nếu không tất cả bọn họ tại đây sau này sẽ không được yên ổn. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người đều ngũ vị tạp trần nói không nên lời.
“Đưa phụ thân về phòng nghỉ ngơi, ngươi, ôm ta đi tới hiệu thuốc!” Chỉ Yên suy yếu dựa vào đầu vai của Lâm Thiệu. Vết thương trên người nàng vốn đã nghiêm trọng, trải qua vừa rồi lại càng nghiêm trọng hơn, nhưng vì Âu Dương Bằng nàng phải đi hiệu thuốc một chuyến.
Bình luận truyện