Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Quyển 1 - Chương 54: Nước Sinh mệnh



Chỉ Yên gửi cho thanh y thiếu niên một ánh mắt an ủi, ý niệm vừa động, một bao da màu nâu đất đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, mở ra, bên trong là một hàng ngân châm sắc bén, lớn nhỏ, dài ngắn không đồng đều được xếp ngay ngắn, thoáng chốc đã hoàn toàn lộ ra trong không khí. Thấy một màn này, mọi người xung quanh không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh: Trời ạ, châm này nếu đâm trên người sẽ không sao chứ?

Vẻ mặt Sa Toa, Sa Long nghi ngờ, tìm tòi nghiên cứu nhìn một hàng ngân châm xa lạ này, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên chậm rãi vươn ra cầm lấy một cây trong số đó, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, châm vào lồng ngực của hồng y thiếu nữ.

Hít!

Mọi người kinh hoảng, trừng lớn mắt: Này, đứa nhỏ này đang làm cái gì vậy?

Tay Chỉ Yên không ngừng nghỉ chút nào, lại tiếp tục châm hai châm vào huyệt nhân trung và huyệt bên gáy của thiếu nữ. Hai tay Sa Toa nắm chặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trái tim kinh hoàng không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực, hai mắt chăm chú mở to nhìn hồng y thiếu nữ.

Chỉ thấy thiếu nữ vừa rồi vốn đang run rẩy không dứt, nhưng sau khi Chỉ Yên hạ xuống ba châm đã trở nên yên tĩnh trở lại.

“Không phải chứ, chỉ châm vài châm mà lại có hiệu quả như vậy sao?” Một số người xung quanh không nhịn được hô nhỏ, vẻ mặt ngạc nhiên, khó hiểu, bọn họ cứ nghĩ ai bị châm như vậy thì không chết cũng sẽ bị thương, nhưng sao thiếu nữ vừa rồi sau khi bị châm lại không giống như những gì bọn họ đã tưởng tượng vậy? không phải nàng ta nên tắt thở rồi sao?

“Xùy, chỉ sợ là không còn sức để động đậy nữa mà thôi.” Mọi người lắc lắc đầu, quyết đoán nhận định. Bệnh hen suyễn này, trừ khi ngươi có thần đan thần dược, nếu không, muốn trị tận gốc thì chẳng khác gì việc nhìn thấy mặt trời mọc đằng tây.

Mà loại thần đan thần dược có thể chữa được bệnh hen suyễn, nghe nói là Lạc Thần đan tứ phẩm, loại đan dược này có khả năng hộ thể đến bá đạo, dưỡng thần, tĩnh khí, không chỉ có thể trị tận gốc bệnh hen suyễn mà còn có thể trị một số loại tật bệnh khác trên thân thể, có thể nói là trị được bách bệnh, chỉ cần một viên đã có thể khiến thân thể khỏe khỏe mạnh mạnh.

Có điều loại Lạc Thần đan này cũng chỉ được người ta truyền miệng mà thôi, dù sao không phải ai cũng có thể có được loại đan dược tứ phẩm này, hơn nữa luyện đan sư đạt tới cấp bốn trên đại lục cũng là loại có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được vài người.

Bàn tay thon nhỏ, nhanh nhẹn của Chỉ Yên đặt trên đầu ngân châm, chậm rãi điều động dương khí trong cơ thể, từ từ theo ngân châm, rót vào thân thể của thiếu nữ, khiến thân thể nàng ta run lên một trận, rồi sau đó mới dần thả lỏng, im lặng xuống.

Dương khí tiến vào thân thể của thiếu nữ, chữa trị tim phổi và những nơi bị thương tổn trong người nàng ta, lại theo khí quản mà lên, rửa sạch những tạp vật ngăn cản trên đường hô hấp.

Dương khí quá mức bá đạo, nếu chỉ có một chút sai lầm thì cũng có thể làm cổ họng của thiếu nữ bị tổn thương, còn nếu đè nén quá mạnh thì lại không có hiệu quả, việc này so với luyện đan còn muốn mệt hơn, với lại, dù sao người là vật sống còn đan dược là vật chết mà.

Trên vầng trán trắng nõn, tinh tế của Chỉ Yên dần dần toát ra mồ hôi lạnh, Sa Toa nắm chặt nắm tay, muốn tiến lên chà lau giúp Chỉ Yên nhưng lại sợ ảnh hưởng đến quá trình điều trị, mặc dù không biết lúc này Chỉ Yên đang làm cái gì, nhưng chỉ cần dựa theo hơi thở nghiêm túc, chăm chú của nàng cũng khiến nàng (Sa Toa) phải chùng bước.

Làm xong mọi việc, Chỉ Yên hung hăng thở hắt ra một hơi, hai mắt mở to, trong con người trong suốt đột nhiên xẹt qua một tia sáng không rõ.

“Chỉ như vậy?” Còn tưởng rằng nàng thật sự có năng lực, kết quả lại không thấy có hiệu quả gì, chậc chậc, thật sự lãng phí biểu cảm cảm của bọn họ, không đúng, còn lãng phí thời gian của bọn họ. Mấy người lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới bây giờ vẫn đang trong thời gian huấn luyện, không khỏi giật mình, nhanh chóng xoay người, tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước.

Ngay lúc mấy người vừa đi khỏi, Chỉ Yên từ trong không gian càn khôn lấy ra một chiếc bình ngọc khéo léo, đưa đến trước mặt thiếu nữ, chậm rãi đổ hết vào miệng nàng ta.

Bên trong bình ngọc là nước Sinh Mệnh mà Chỉ Yên đã lấy được trong không gian càn khôn ngày hôm qua, chất lỏng màu xanh đậm phân tán trong màn sương mù, phải mất rất nhiều công sức mới có thể lấy được một lọ nho nhỏ như vậy, cho nên khi nhìn thấy thiếu nữ chỉ trong thời gian mấy giây uống hết, Chỉ Yên cảm thấy thịt đau một trận.

Nước sinh mệnh này do mấy loại thảo dược trân quý trong không gian càn khôn tạo ra, tinh hoa của nó ở chỗ...nó tập trung phần lớn các dưỡng chất, ẩn chứa sức sống mạnh mẽ, vì thế đừng nói là loại bệnh hen suyễn nho nhỏ này, cho dù có tắt thở thì khi uống xong cũng có thể kéo về được nửa cái mạng, cho nên, hiệu quả của nó tuyệt đối không hề nói chơi. Chỉ mất khoảng hai giây, hồng y thiếu nữ đã tỉnh lại từ trong hôn mê.

Gì, tỉnh?

Một số người còn chưa rời đi khi nhìn thấy thiếu nữ tỉnh lại, cả người như trở nên ngây ngốc, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, chăm chú nhìn trừng trừng như muốn tìm ra điều gì đó trên người hồng y thiếu nữ.

Loại bệnh khó trị nổi danh trên đại lục này cứ như thế bị một đứa nhỏ trị được?

“Tố Tố, nàng khỏe rồi, còn đau không, thật tốt quá…” Vẻ mặt thanh y thiếu niên kích động vô cùng, khiến lời nói của hắn cũng trở nên lộn xộn, khó hiểu.

“Lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi ra chỗ khác, rồi nhanh chóng cút cho lão tử.” Ngay lúc thanh y thiếu niên vừa chạm được cánh tay của thiếu nữ, trong nháy mắt, hắc y thiếu niên đã vọt lên, nhấc chân một cái, đá văng thiếu niên kia ra ngoài, bộ dạng giống như gà mái che chở gà con mà túm lấy thiếu nữ vào trong ngực.

“Mẹ nó, nữ nhân của Lâm ca mà ngươi cũng dám chạm vào, không muốn sống nữa sao?” Tiếp đó vài thiếu niên có dáng người cao lớn thô kệch cũng tiến lên, bao vây lấy thanh y thiếu niên, nhìn qua có vẻ như muốn quần ẩu một trận (đánh hội đồng=)))

Hai mắt Chỉ Yên híp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại tản ra một chút hàn ý, với lại, khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, đau khổ của hồng y thiếu nữ, trong lòng nàng càng thêm lạnh lẽo.

“Buông móng vuốt của các ngươi ra, còn có, các ngươi không cần động tay động chân bừa bãi, người của ta không phải là kẻ mà các ngươi có thể đắc tội.” Lời nói lành lạnh lại như không chút để ý vang lên, khiến cả người thiếu nữ bị vây trong ngực hắc y thiếu niên trở nên cứng đờ, bộ dạng như trời muốn giáng hồng thủy vậy.

Sa Toa tinh tế nhận thấy đây là dấu hiệu Chỉ Yên muốn tức giận, vẻ mặt của nàng (Sa Toa) càng thêm hứng thú, ánh mắt lòe lòe sáng nhìn khuôn mặt khốc khốc của Chỉ Yên.

“Nể tình ngươi cứu Tố Tố, ta sẽ không so đo với ngươi, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, người đứng trước mặt ngươi đây, là Phí Lâm thuộc Chiến Sĩ nhất ban. Thế nào, sợ rồi sao, sợ thì được rồi. Hơn nữa, ngươi cũng ít quản mấy chuyện không liên quan đến ngươi, ngoan ngoãn tham gia huấn luyện của ngươi đi.” Thì ra hắc y thiếu niên tên là Phí Lâm, lúc này, vẻ mặt hắn lộ rõ sự khinh thường và cao ngạo, cao giọng, ngang ngược nói.

“Xì, thì ra là Chiến Sĩ nhất ban, khó trách!” Sa Toa bật cười, ánh mắt cố ý dừng lại vài dây trên thân thể thô kệch của hắn, vẻ mặt như bừng tỉnh, “kinh ngạc” nói.

Sa Long cười lạnh, hoàn toàn không đem kẻ trước mặt để vào mắt, đối phó với mấy loại sâu bọ râu ria này, đúng như Chỉ Yên nói là tự hạ thấp giá trị bản thân, chỉ tiếc, bọn chúng hoàn toàn không có năng lực tự giác ngộ sự thật, vẫn không sợ chết mà oa oa gọi bậy.

“Đúng vậy, xem đi, tên Phí Phí cũng được đặt rất phù hợp” Chỉ Yên gật gật đầu phụ họa, Sa Toa vừa nghe, "phốc" một tiếng, bật cười, Sa Long cũng nhịn không được hơi mím môi, con ngươi như ngọc lục bảo lóe ra tia sáng chói mắt.

Phí Phí, là loại sinh vật cấp thấp nhất của U Minh đại lục, vẻ ngoài mập mạp, thô kệch, nhưng trừ việc chỉ biết hô gào, còn lại chẳng có năng lực gì đặc biệt cả, chiếu theo lời nói, thì đúng là hơi giống.

Tố Tố bị vây trong lòng Phí Lâm cũng vô ý thấp giọng cười ra tiếng, tiếng cười này không thể nghi ngờ là đã châm ngòi lửa giận của hắc y thiếu niên, khiến sắc mặt hắn chuyển hẳn sang màu xanh trắng.

“Mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay lão tử muốn các ngươi có đi mà không có về.” Phí Lâm nổi giận, trừng mắt, bất chấp những người xem náo nhiệt xung quanh, gầm nhẹ một tiếng, chiến khí toàn thân hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

Sa Long thấy tình thế như vậy, lắc mình, thừa dịp hắn công kích, đem thiếu nữ bị hắn vây khốn cứu trở về.

“Nếu đã có kẻ kiên quyết muốn tìm chết thì chúng ta cũng nên từ bi mà chơi đùa với hắn một chút.” Đem thiếu nữ đẩy tới chỗ Sa Toa, Sa Long hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc: Hắn sớm đã muốn dạy dỗ những tên cặn bã này một trận rồi, lúc này chẳng qua chỉ là đúng dịp mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện