Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Quyển 3 - Chương 18: Tam hào rời khỏi



Còn có ai có thể nghĩ ra loại đề mục hoàn toàn mới mẻ, hoàn toàn khác biệt nhưng lại không kém phần khó khăn này?

Chẳng lẽ U Lam học viện còn có bí ẩn, còn có cao thủ luyện đan mà hắn không biết đến?

Tây Môn Tịnh nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Diệp Văn tôn giả, ý đồ có thể nhìn ra đáp án. Nhưng mà, Diệp Văn tôn giả trừ bỏ biểu tình khinh thường ra thì vẫn là khinh thường, làm cho hắn có điểm nhỏ chịu đả kích.

“ Được rồi, phần biệt đoán này hoàn toàn là do đám tiểu tử tại luyện đan đường nghĩ ra, một chút cũng không có quan hệ tới ta”. Nhìn bộ dáng Tây Môn Thịnh muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, Diệp Văn hừ nói.

Luyện đan đường? Đám luyện đan sư nhị phẩm đó?

“Ha ha, không nhĩ tới mấy tên đó còn có thể như thế cẩn thận tỉ mỉ, không sai không sai, hồi lâu không có tới U Lam học viện, nơi này quả thực có biến hóa, là càng ngày càng cường đại”. Tây Môn Tịnh nói xong, đầu cố ý hướng về sau một chút” Cái kia, tiểu oa nhi nhưng thật ra rất thú vị”

Tây Môn Thịnh thanh âm hàm chứa một tia tìm kiếm, ánh mắt thần bí, cương nghị cùng anh tuấn trên mặt nhiễm lên một chút hứng thú.

“Được rồi, về điểm này tâm tư của ngươi còn sợ ta không biết, nàng chính là luyện đan sư chín tuổi lần trước ta nói với ngươi”. Diệp Văn tôn giả cười lạnh, một câu vạch trần tâm tư của hắn.

“Ha ha, khó trách nhìn nàng thú vị như vậy, thì ra là đồ nhi mà Diệp Văn tôn giả nhìn trúng. Hazz... trẻ tuổi lại ưu tú như vậy, ngay cả ta cũng không khỏi động tâm...”. Tây Môn Thịnh thanh âm trầm thấp, ánh mắt nhiễm đầy ẩn ý. Nhìn hai người nói nhỏ, rất nhanh đã khiến cho người khác chú ý.

Lôi Minh viện trưởng ở bên trong cũng không khỏi tò mò. Trên đài biểu diễn không xem lại ở dưới nói nhỏ, đến cuối cùng là có chuyện gì?

“Hắc hắc, vô sự, vô sự, mọi người xem biểu diễn, xem biểu diễn!” Phát giác ánh mắt mọi người đều đổ về chỗ mình,Tây Môn Thịnh cười hắc hắc nhanh chóng chuyển đề tài nói.

Chê cười, tính tình Diệp Văn tôn giả như thế nào hắn là người hiểu rõ nhất. Chính mình có thái độ thân ái với tiểu oa nhi kia như vậy, tự nhiên phải có lí do. Nếu bởi vì hắn mà làm cho nàng bại lộ trước mắt mọi người, e rằng quan hệ của hắn cùng hắn(Diệp Văn) sau đó ngay cả bằng hữu cũng chưa làm.

“Lập tức liền có kết quả!”. Thấy mọi người trong lòng còn có nghi hoặc, Lôi Minh lên tiếng nhắc nhở, nháy mắt liền đem tầm mắt của mợi người di chuyển lên khán đài.

Một khắc nhanh chóng liền muốn hết, trên đài chư vị luyện đan sư mang đủ loại biểu tình, hoặc nhíu mi, hoặc câu môi, có người lại rất thoải mái.....

Cuối cùng, tại thời điểm mọi người chờ mong, người chủ trì đi đến trước đài:”Đã đến giờ, thỉnh thu hồi thảo dược”.

Theo sau vị chủ trì vừa ra lệnh một tiếng, mười nhân viên công tác tiến lên, thu hồi thảo dược trong tay các vị đan giả, một lần nữa đứng ở một bên.

“Thỉnh nhất hào đan giả tiến lên, nói ra tên dược vật cùng với tập tính các loại”. Chủ trì cười gật gật đầu, nhất hào đan giả tiến lên.

“Thanh la, loại ti thảo dược vật, vị nhược khổ cam, thanh thúy ướt át, diễm hương chiếu xạ, ngân trạch chói mắt, xinh đẹp gió nhẹ phất liễu, nhỏ bé yếu ớt tàm ti quanh quẩn, chủ trị phế tật...” Nhất hào đan giả một thân lam bào, hồng cẩm che mắt, tại ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi nói, thanh âm trầm thấp, khóe môi hàm chứa tự tin cười nhẹ.

Vừa dứt lời, hiện trường lâm vào một mảnh yên tĩnh, mợi người trừng lớn mắt, trong lòng bàn tay xiết chặt, tập thể cùng đợi đáp án đucợ công bố.

Trên đài, mười vị giám khảo đều gật đầu, mặt dù nhìn không thấy biểu tình, mọi người cũng có thể tưởng tượng được trên mặt họ toàn là ý cười. Theo ý tứ từ ánh mắt Diệp Văn tôn giả, vị chủ trì trên đài thân thể chấn động, trên mặt cũng mang biểu tình kích động không kém mà hô to:

“Chúc mừng nhất hào đan giả, của thứ nhất nhận biết thảo dược, thành tích ưu tú!”

Oanh.... dưới đài vang lên một loạt tiếng vỗ tay, quần thể đứng dậy, hoan hô, hò hét, các loại tung hô liên tiếp thét chói tai khiến sân vận động thật lâu vẫn còn vang.

Gặp qua náo nhiệt, cũng chưa thấy qua như thế náo nhiệt. Giờ khắc này, thâm tâm Chỉ Yên cảm nhận được kính ý của mọi người đối với đan giả, đó là sự kính ngưỡng phát ra từ trong phế phủ. Một cái đề mục nho nhỏ, mặc dù là nhận thức của mọi người không giống nhau, cũng có thể bởi vì cùng một cái thắng lợi mà hoan hô nhảy nhót...

Bên cạnh những người hò hét, phía sau còn có người cuồng hô, thanh âm xuyên thấu không khí, tại U Lam học viện tạo nên từng đợt gợn sóng.

Chỉ Yên ngồi tại chỗ ngồi thượng đẳng, lẳng lặng cảm thụ được bầu không khí xung quanh. Trên đài, nhất hào đan giả lấy tư thái người thắng đứng tại phía bên phải mặt bàn, đan giả tiếp theo thuận thế đi lên trước đài.

“ Thảo khuẩn, giống nhau lề mề, hương khí quanh quẩn, dùng ăn hình trị lỵ thảo dược, bị ẩm quan hệ, da ám nổi mẩn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dược tính, bố trí diễm dương bạo phơi nắng, ba ngày có thể tiêu trừ...”( ta nói thật ta không biết gì đâu nha....T_T.^....đau đầu quá đáng) Nhị hào đan giả cằm khé nâng, không nhanh không chậm nói.

“Chính xác!” Diệp Văn gật đầu,thương lão trên mặt nhiễm một tia vui mừng, xem ra lời vị đan giả này quả thật không sai, không chỉ có đem tên thảo dược nói ra, còn có thể nói ra biến hóa của nó, không sai không sai...

Xôn xao, hiện trường ồ lên, mọi người vẻ mặt bộc trực, hưng phấn hô liên tục.

“Ha ha, không nghĩ tới đều đúng rồi, xem ra quả thật rất lợi hại!” Sa Toa lôi kéo Chỉ Yên bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tán thưởng. Theo lời nói lúc trước của Chỉ Yên thì đề thi này tương đối khó khăn, nhưng xem qua hai người biểu hiện, tựa hồ rất tốt.

“Quả thật không sai.” Chỉ Yên gật gật đầu, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn mỉm cười.

Trước mắt nhìn hai người này có vẻ tốt lắm, chỉ là không biết người thứ ba....

Chỉ Yên vừa mới nói xong, trên đài tam hào đan giả nhất thời đi đến trước đài, nhíu mày, trước mặt mọi người cứ lắp bắp, chậm chạp chưa đưa ra câu trả lời.

“Thỉnh tam hào đan giả nói ra thảo dược cùng dược tính đặc trưng...” Tam hào đan giả duy trì trầm mặc khiến người chủ trì đành phải nhắc nhở.

Người nọ há to mồm, cuối cùng khép kín, khóe môi nhếch lên một tia chua sót.

“Làm sao vậy? Sao lại thế này nhỉ?” 2 phút đi qua, mọi người châu đầu ghé tai lại nghị luận, nhìn trên đài vị đan giả kia thủy chung không nói khiến mọi người vô cùng nghi hoặc.

Như thế nào lại không có nói?

“Sao lại thế này nhỉ? Sẽ không phải là bị câm điếc chứ?” Một thiếu niên thăm dò, vẻ mặt thầm oán, bọn họ đều chờ xem màn biểu diễn kế tiếp mà vị đan giả kia lại không có nói.

“Không biết, khẳng định là hắn không biết nói như thế nào, azzz còn tưởng rằng vị đan giả này có bao nhiêu lợi hại chứ...”

“Ý tứ chính là có nói hay không đây, có gì mà cứ trầm mặc mãi, lui xuống đi, đằng sau còn có người đang chờ...”

“Chính là đi xuống đi, lại còn trì hoãn không muốn xuống, người tiếp theo có phải hay không nên tiến hành trả lời rồi?”

.....

.....

......

Sự thật chứng minh, mọi người đều là thực sự thật, ban đầu còn là kính sợ bội phục thì giờ lại là ghét bỏ không kiên nhẫn, có đôi khi chuyện này chính là trong nháy mắt đã thay đổi.

Trên đài, tam hào đan giả hao phí thời gian càng lâu thì dưới sân sự phản ứng của mọi người càng trở nên kịch liệt. Mọi người thi nhau nghị luận, thanh âm cũng không hề nhỏ, một chút cũng không để ý đến cảm nhận của vị đan giả trên đài. Tại bọn họ xem ra, luyện đan giả cũng có cao thấp quý tiện chi phân, cửa thứ nhất liền bị kẹp trụ, này không thể nghi ngờ là tài nghệ không tinh, không theo kịp hai vị đan giả phí trước, hoặc là căn bản không phải ưu tú đan giả.

“Xem ra trả lời không ra.” Sa Toa chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt nhiễm một tia thất vọng.

“Qủa không ngoài dự liệu”. Chỉ Yên câu môi, thản nhiên nhả ra từng chữ. Nghe được những lời nàng nói, Sa Long cũng Sa Toa đồng thời nhìn qua, trên mặt mang theo nghi hoặc.

“ Ngươi đoán đến hắn đáp không được?” Sa Long nhìn Chỉ Yên, thanh âm trầm thấp từ tính, nhược trần nhưỡng rượu ngon, trở về chỗ cũ vô cùng( xin lỗi các nàng ta không hiểu lắm nên để nguyên vậy nha :)

“Trên đời có trăm ngàn loại quả, kích thước,bộ dáng như vậy không phải thiếu, chỉ dựa vào mùi cùng chạm đến thì căn bản không đủ để phân rõ đặc tính, cho nên đoán không được cũng là chuyện bình thường”. Chỉ Yên gật gật đầu, khóe mối nhéch lên một tia cười nhẹ.

“ A....đó không phải cố ý làm khó dễ người ta sao?” Sa Toa hô nhỏ, đôi mày tinh lượng, phát ra hứng thú nhìn Chỉ Yên.

Nghe được lời nói của đám người Sa Toa, chung quanh mọi người đề quay đầu, đem tầm mắt hướng về phía bên này, lại thấy người nói chuyện cùng lắm chỉ là một tiểu oa nhi thì trên mặt lộ ra tia thất vọng cùng khinh thường, tiểu oa nhi thì có thể biết được cái gì?

“ Không, luyện đan giả cơ bản không riêng gì là nhận biết thảo dược, mà gan dạ phải sáng suốt, đề mục này đối hắn để công nhận năng lực, thật sự bằng không,tại tình huống này, ngoài xúc giác cùng khứu giác, còn có một cái khác vô cùng trọng yếu --- ----Vị giác!”

“Nhưng là vị giác điều kiện tiên quyết đó là nhấm nháp, mục đính để khảo nghiệm sự gan dạ sáng suốt của đan giả, nhưng tại tình huống này, dù là ai cũng không biết vật mình nắm trong tay là có độc hay không độc....”

“Mà hắn lại không hề dùng vị giác, cho nên một màn này nhất định hắn thua.” Chỉ Yên hí mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhiễm lên một sự thản nhiên cùng tự tin.

Chung quanh nguyên bản là khinh bỉ cũng có chút khó hiểu, lần nữa đánh giá tiểu oa nhi xinh đẹp này.

Không nghĩ tới nàng còn nhỏ như vậy mà lại có kiến thức thâm sâu đến thế, thật đúng là ngoài dự kiến.

“Ha, Tiểu Yên Nhi quá tuyệt vời, thì ra còn có điểm này, khó trách ngươi biết hắn sẽ thua..” Sa Toa mang biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, Sa Long câu môi khẽ cười, con ngươi màu ngọc lục bảo hiện lên một tia tán thưởng.

“Thực xin lỗi, ta thua rồi!” từ chối trả lời đã lâu, tam hào đan giả ủ rũ nói, màu đỏ cẩm bố bị tháo xuống, nam tử nhìn loại quả trước mặt, trên mặt toàn là ảo não, sớm biết như thế, hắn đã dũng cảm cắn xuống, đáng tiếc....

Diệp Văn lắc đầu, sắc mặt có chút thất vọng. Dưới sân náo nhiệt cùng hưng phấn cũng giảm không ít.

Tam hào đan giả thành tích không đạt, thỉnh rời khỏi trận đấu.” Trên đài chủ trì vừa nói xong, tam hào đan vẻ mặt tiếc nuối cùng buồn bã đi xuống, cửa thứ nhất thất bại, liền biết rằng cửa sau của trận đấu với hắn là vô duyên. Trận này tân sinh giới đan dược đánh giá, kiên trì càng lâu, hi vọng càng lớn.

“Tốt lắm, thỉnh tứ hào đan giả tiến lên.” Theo tam hào đan giẩ xuống đài, chủ trì nháy mắt kéo lực chú của mọi người về lại trên đài.

Tứ hào đan giả một thân ám tử y bào, thân hình gầy yếu, đứng trên đài hơi cúi người, hai tay còn run nhè nhẹ “Hoàng tâm thảo, luyện chế nhất phẩm khu hàn đan sở dụng!”

Bởi vì tam hào thất bại, tứ hào đan giả trả lời cũng có chút bất lợi, thanh âm mang theo nồng đậm âm rung làm cho người ta không khỏi khẩn trương.

“Thế nào? Có đúng là hoàng tâm thảo không?” Cơ hồ do tứ hào đan giả dứt lời trong nháy mắt, Sa Toa khẩn cấp lôi kéo Chỉ Yên hỏi.

Chung quanh, năm sáu tầm mắt đồng thời hướng đến, bởi nghe Sa Toa trong miệng hỏi nên bọn họ cũng thực muốn biết đáp án.

“Ho ho...., cái này, ta cũng không biết.” Ánh mắt tránh đi., Chỉ Yên xấu hổ trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện