Tiểu Minh Tinh
Chương 25
Lăng Hiên gặp lại Kiều Ứng, là một tháng sau. Trong bữa tiệc đóng máy bộ phim điện ảnh hắn đóng vai chính, An Quang Vinh kiên trì bắt Kiều Ứng phải tới dự. Kiều Ứng sau khi kết thúc đợt tuyên truyền cho bộ phim của mình, chỉ ru rú trong nhà, rất ít lộ diện trước mặt giới truyền thông. Nhưng vì doanh thu phòng vé liên tục tăng, nhân khí của Kiều Ứng lại dâng lên, nghe nói vài đạo diễn đã đem kịch bản đến hy vọng có thể cùng hắn hợp tác. Ước chừng là lại đang ở nhà lặng lẽ chọn kịch bản, Kiều Ứng không đoái hoài tới các lời mời phỏng vấn, các chương trình truyền hình đưa tới đều một mực cự tuyệt. Càng an tĩnh trầm mặc, nhân khí lại càng tăng vọt lên.
Kiều Ứng khi xuất hiện trong bữa tiệc, trông còn gầy hơn trước. Lăng Hiên kinh giác người này bất quá một tháng không gặp, khí chất lại càng thêm lắng đọng, mặc bộ vest đơn giản, tóc cũng cắt ngắn, khắp người toát ra hương vị nhẹ nhàng khoan khoái. Cùng Lăng Hiên đứng chung một chỗ, người trước tựa như một bình hoa quý báu màu sắc tiên diễm, sặc sỡ loá mắt người xung quanh, người sau lại giống một bình sứ men xanh phong cách cổ xưa, trầm tích theo năm tháng, tự bản thân phát ra một loại mị lực trầm lặng mà không phô trương.
Lăng Hiên nghĩ những thay đổi âm thầm như vậy, nếu không phải thời khắc đều chú ý đến anh ta, thật khó mà phát hiện ra. Từ khi Kiều Ứng và Thẩm Liễm chia tay, hắn trong lúc vô thức đã bắt đầu càng thêm chú ý người này, thậm chí ngay cả toàn bộ video chương trình Kiều Ứng trước kia tham gia đều lục ra xem — dần dần cảm thấy rõ người này, người trước người sau thật sự rất không giống nhau.
Trên màn ảnh có thể thực ồn ào náo động, một khi thoát ra, lại vô cùng trầm mặc.
Hắn nghĩ vì cái gì mà cả Trình Diệu Nhiên lẫn Thẩm Liễm, cuối cùng lại để vuột mất người này? Nếu hắn có cơ hội tiếp xúc với người này nhiều hơn, hiểu được hắn, gần gũi hắn, có lẽ cũng sẽ bất tri bất giác bị hắn hấp dẫn đi. Dù sao đó là người chỉ cần xuất hiện trên màn ảnh, liền khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.
Khóe miệng gợi lên một mạt cười như có như không, đáng tiếc a, hắn sinh tồn trong thế giới này, giãy dụa chìm nổi một lòng mong được ra mắt, tình cảm chỉ là thứ yếu, người không thể trêu chọc hắn tuyệt sẽ không đi trêu chọc, người không nên động tâm cũng tuyệt không dễ dàng động tâm.
Cho nên hắn cũng chỉ là yên lặng dời đi tầm mắt, trên mặt hiện ra một nụ cười nhẹ, cầm lên ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Kiều Ứng ngồi bên cạnh An Quang Vinh, cũng không uống nhiều rượu. Hiếm khi thấy lão gia tử cao hứng, liền bồi ông ta trò chuyện. An Quang Vinh uống mấy ly rượu, nhìn Kiều Ứng, đột nhiên hỏi: “Kiều Ứng, nghe nói gần đây nhiều người tìm cậu thảo luận kịch bản, có vừa ý cái nào không?”
Kiều Ứng cười cười: “Còn chưa quyết định, trước mắt thật không thấy đặc biệt có cảm hứng với cái nào.”
An Quang Vinh thở dài: “Quay phim điện ảnh nhiều năm như vậy, tới tuổi này rồi, tôi có chút muốn nghỉ ngơi. Kiều Ứng, cậu có biết, sang năm chính là tròn hai mươi năm ngày giỗ của Cố Phương, tôi vẫn muốn trước khi từ bỏ sự nghiệp quay một bộ phim tự truyện về ông ta, cậu có hứng thú không?”
Kiều Ứng lấy làm kinh hãi: “An đạo diễn, chú muốn về hưu?”
An Quang Vinh gật gật đầu: “Cho nên mới muốn lần cuối cùng làm cho lão bằng hữu của tôi chút gì đó. Hắn đi hai mươi năm rồi, tôi vẫn muốn vì hắn quay một bộ phim điện ảnh, lại trì hoãn tới bây giờ. Trừ cậu ra, tôi không nghĩ ra người nào thích hợp hơn. Coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi, hãy cân nhắc xem thử nhé.”
Kiều Ứng nội tâm một trận kinh đào hãi lãng (1), Cố Phương là bằng hữu tốt nhất của An Quang Vinh trước đây, cũng là đạo diễn vô cùng nổi tiếng trong giới này. Ông ta có tài nhưng cũng vì quá tài giỏi mà kiêu ngạo, chỉ chịu quay những đề tài mình thích, chỉ dùng những diễn viên mình ngưỡng mộ trong lòng, trong cuộc đời quay không đến mười phim điện ảnh, có danh tiếng lại không có doanh thu. Sau lại dần dần trở nên nghiện rượu, năm bốn mươi lăm tuổi rốt cuộc bởi vì ngộ độc rượu mà bất ngờ tử vong.
Đó là một quái nhân thà rằng ngập trong nợ nần khó khăn cũng nhất định kiên trì phải quay bộ phim điện ảnh mình thích, cả đời cũng chưa từng thỏa hiệp.
Kỳ thật Kiều Ứng thực thích phim của ông ta, trong nhà cất chứa tất cả các đĩa phim điện ảnh của người này, luôn lấy ra xem đi xem lại. Trong cảm nhận của hắn, Cố Phương tuyệt đối là một đạo diễn chuẩn mực, cũng là đối tượng hắn tôn trọng và sùng bái. Nếu năm đó Cố Phương chịu tìm hắn quay phim, cho dù không lấy một xu, hắn cũng nhất định đáp ứng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, An Quang Vinh thế nhưng lại mời hắn quay bộ phim điện ảnh tự truyện về Cố Phương, đóng vai nhân vật từng làm hắn vô cùng rung động.
Kiềm chế nội tâm kích động, Kiều Ứng nhìn về phía An Quang Vinh: “Cháu tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần An đạo diễn duyệt xong kịch bản, xác định thời điểm bắt đầu quay, cháu sẽ hoãn lại tất cả các công việc khác, dành trọn thời gian cho bộ phim này.”
An Quang Vinh trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Loại phim này, chỉ sợ doanh thu không được tốt lắm, dù sao tôi cũng chỉ là muốn thực hiện tâm nguyện của mình, quay cho ông ta mà thôi. Kiều Ứng, không dễ dàng gì trở lại như xưa, tiếp nhận loại đề tài này, cậu không sợ…”
Kiều Ứng cười cười, ngắt lời ông ta: “Chú biết tính nết của cháu, nhiều năm như vậy cháu đều chờ đợi một kịch bản hay, khó được An đạo diễn nguyện ý cho cháu một cơ hội, cháu thế nào buông tha cho.” Dừng một chút, lại nói, “Huống chi, này vẫn là bộ phim trước khi chú kết thúc sự nghiệp.”
An Quang Vinh rốt cuộc lộ ra nụ cười, thật mạnh đè vai Kiều Ứng: “Được, tôi chờ chính là những lời này của cậu!” Không nói hai lời đem ly rượu nhét vào trong tay hắn, “Cùng tôi uống hết ly này, cậu phải diễn vai con ma men Cố Phương kia, cho tôi xem bộ dáng uống rượu nào.”
Kiều Ứng mỉm cười, bưng lên ly rượu, bình tĩnh một ngụm uống cạn.
Từ bữa tiệc đóng máy bộ phim trở về, tâm tình kích động của Kiều Ứng dần dần ổn định lại, một đường lái xe, khi về đến nhà thì ngoài ý muốn nhìn thấy một thân ảnh đứng ở cửa.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám nhạt, trong tay còn mang theo hành lý. Khuôn mặt vẫn như trước tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thấy hắn liền hơi mỉm cười: “Kiều Ứng, đã lâu không gặp.”
Kiều Ứng trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Quả thực là đã lâu không gặp, Thẩm Liễm.”
Từ buổi họp báo lần trước gặp qua một lần, một thời gian dài sau đó hai người cũng không liên hệ. Kiều Ứng chỉ biết Thẩm Liễm tiếp theo phải đi Seattle quay một tập quảng cáo, cũng không quá quan tâm để ý tin tức của hắn. Mơ hồ nghe nói Lăng Hiên đến hạn hết hợp đồng, có thể ký hợp đồng mới với công ty khác, nghe nói là bởi vì Thẩm Liễm không hề giống như trước kia nơi chốn dẫn dắt hắn, hai người quan hệ trong lúc đó cũng phai nhạt rất nhiều. Người hướng chỗ cao đi, có công ty khác trả lương cao lại thêm nhiều trợ cấp hậu hĩnh, Lăng Hiên có lý do gì lại không chuyển đi.
Chính là mấy chuyện này cũng không liên quan đến hắn, cho nên Kiều Ứng sau khi nghe nói, cũng không để ở trong lòng.
Thấy Thẩm Liễm bộ dáng phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà. Cũng không biết hắn ở chỗ này chờ bao lâu, Kiều Ứng hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Cũng không có gì.” Thẩm Liễm cười, từ trong ngực lấy ra một hộp quà nho nhỏ đóng gói tinh mỹ, “Chỉ muốn đem vật này tặng cho em.”
Có chút hồ nghi nhìn hắn, Kiều Ứng vẫn không đưa tay tiếp nhận: “Cái gì vậy? Tôi nghĩ anh không cần phải… Tặng quà gì cho tôi đi, Thẩm Liễm?”
“Nếu anh nhớ không lầm, sinh nhật của em cũng sắp tới rồi đi?” Thẩm Liễm cười đến cực kỳ phong độ, “Vừa lúc ở Seattle nhìn thấy món quà thích hợp, liền mua về tặng em. Anh không có ý gì khác, Kiều Ứng, anh chỉ là đáp ứng lời hứa nhất định tặng em một món quà sinh nhật, anh không muốn thất tín.”
Kiều Ứng không khỏi cười lạnh, hắn nhớ lại đêm sinh nhật Thẩm Liễm, lúc mình tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống đeo lên cổ Thẩm Liễm, người này quả thật nhu tình chân thành hứa hẹn, cũng muốn tặng lại cho hắn một món quà.
Chính là vật đổi sao dời, bọn họ cũng không còn như lúc trước, loại hứa hẹn này, còn cần thiết phải ghi tạc trong lòng sao?
“Ý tốt của anh tôi xin nhận.” Kiều Ứng mỉm cười, nhưng trong mắt lại không hề có độ ấm, “Chính là tôi chưa từng có thói quen nhận quà sinh nhật. Anh đem về đi, giữ lại đưa cho người khác cũng được, không cần lãng phí ở trên người tôi.”
Thẩm Liễm trầm mặc không nói nhìn hắn, Kiều Ứng nhíu nhíu mày, nói với hắn: “Anh làm ơn nhường một chút, tôi phải mở cửa.” Nói xong, đi sượt qua người Thẩm Liễm, lấy ra chìa khóa mở cửa vào phòng, tùy tay đóng cửa lại.
Hắn không rõ người này thế nào lại xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng không muốn hiểu. Trong bóng đêm hắn không bật đèn, mở TV, sau đó quăng người thật mạnh xuống sô pha.
Màn ảnh nháy mắt sáng lên, phát ra âm thanh ồn ào huyên náo. Kiều Ứng yên lặng nhìn trần nhà, thật lâu sau, rốt cuộc đưa tay che mặt.
Vốn nghĩ qua lâu như vậy, đến khi đối mặt với người này, nhất định sẽ không bị xúc động, cũng nhất định sẽ không lại chịu ảnh hưởng gì.
Thì ra, hắn thủy chung không hề mạnh mẽ như hắn nghĩ, có thể thản nhiên mà chống đỡ. Lý trí có thể khống chế hành vi, khống chế ngôn ngữ, khống chế biểu tình, nhưng không cách nào khống chế tình cảm. Cho dù hiểu rõ người đàn ông kia bề ngoài ôn như nhưng trong lòng lại thực lạnh lùng ích kỷ, cho dù nhìn thấu hết thảy, nhưng cũng không thể hoàn toàn quên được khoảng thời gian chìm trong tình yêu say đắm kia. Người này từng làm hắn động tâm biết bao nhiêu, hắn vẫn muốn quên, lại không thể làm được. Kiều Ứng hiểu rõ, đây là nơi hắn yếu đuối nhất, cũng là vết thương chí mạng của hắn.
Hắn duy nhất có thể làm chính là, tận lực quên đi, sau đó dùng mọi cách cố tỏ ra hờ hững.
Vài ngày sau, Kiều Ứng nhận được một bưu phẩm, cho dù không nhìn tên người gửi, hắn cũng biết là ai gửi tới.
Bên trong chiếc hộp đóng gói tinh mỹ, nằm lặng lẽ một chiếc nhẫn.
Là một kiệt tác của Christian Bauer USA, không diêm dúa phô trương, cũng không cầu kỳ hoa lệ, đường nét thiết kế thanh lịch, chỉ bán trong các cửa hàng bản địa ở Mỹ. Kiều Ứng cực thích thương hiệu nhẫn này, từng nghĩ muốn mua hướng Trình Diệu Nhiên cầu hôn, cuối cùng vẫn là không như ý nguyện.
Không nghĩ tới đi một vòng, thế nhưng lại qua tay Thẩm Liễm, rồi đưa đến tay hắn.
Nếu là một cặp nhẫn, như vậy chiếc còn lại ở chỗ người nào, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Kiều Ứng thở dài thật mạnh. Hắn biết Thẩm Liễm là có ý gì, nhưng hắn đã không còn muốn quay lại.
(1) Kinh đào hãi lãng: Sóng to gió lớn. Chỉ hoàn cảnh ác liệt; hay trải qua những việc phức tạp khó khăn.
Kiều Ứng khi xuất hiện trong bữa tiệc, trông còn gầy hơn trước. Lăng Hiên kinh giác người này bất quá một tháng không gặp, khí chất lại càng thêm lắng đọng, mặc bộ vest đơn giản, tóc cũng cắt ngắn, khắp người toát ra hương vị nhẹ nhàng khoan khoái. Cùng Lăng Hiên đứng chung một chỗ, người trước tựa như một bình hoa quý báu màu sắc tiên diễm, sặc sỡ loá mắt người xung quanh, người sau lại giống một bình sứ men xanh phong cách cổ xưa, trầm tích theo năm tháng, tự bản thân phát ra một loại mị lực trầm lặng mà không phô trương.
Lăng Hiên nghĩ những thay đổi âm thầm như vậy, nếu không phải thời khắc đều chú ý đến anh ta, thật khó mà phát hiện ra. Từ khi Kiều Ứng và Thẩm Liễm chia tay, hắn trong lúc vô thức đã bắt đầu càng thêm chú ý người này, thậm chí ngay cả toàn bộ video chương trình Kiều Ứng trước kia tham gia đều lục ra xem — dần dần cảm thấy rõ người này, người trước người sau thật sự rất không giống nhau.
Trên màn ảnh có thể thực ồn ào náo động, một khi thoát ra, lại vô cùng trầm mặc.
Hắn nghĩ vì cái gì mà cả Trình Diệu Nhiên lẫn Thẩm Liễm, cuối cùng lại để vuột mất người này? Nếu hắn có cơ hội tiếp xúc với người này nhiều hơn, hiểu được hắn, gần gũi hắn, có lẽ cũng sẽ bất tri bất giác bị hắn hấp dẫn đi. Dù sao đó là người chỉ cần xuất hiện trên màn ảnh, liền khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.
Khóe miệng gợi lên một mạt cười như có như không, đáng tiếc a, hắn sinh tồn trong thế giới này, giãy dụa chìm nổi một lòng mong được ra mắt, tình cảm chỉ là thứ yếu, người không thể trêu chọc hắn tuyệt sẽ không đi trêu chọc, người không nên động tâm cũng tuyệt không dễ dàng động tâm.
Cho nên hắn cũng chỉ là yên lặng dời đi tầm mắt, trên mặt hiện ra một nụ cười nhẹ, cầm lên ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Kiều Ứng ngồi bên cạnh An Quang Vinh, cũng không uống nhiều rượu. Hiếm khi thấy lão gia tử cao hứng, liền bồi ông ta trò chuyện. An Quang Vinh uống mấy ly rượu, nhìn Kiều Ứng, đột nhiên hỏi: “Kiều Ứng, nghe nói gần đây nhiều người tìm cậu thảo luận kịch bản, có vừa ý cái nào không?”
Kiều Ứng cười cười: “Còn chưa quyết định, trước mắt thật không thấy đặc biệt có cảm hứng với cái nào.”
An Quang Vinh thở dài: “Quay phim điện ảnh nhiều năm như vậy, tới tuổi này rồi, tôi có chút muốn nghỉ ngơi. Kiều Ứng, cậu có biết, sang năm chính là tròn hai mươi năm ngày giỗ của Cố Phương, tôi vẫn muốn trước khi từ bỏ sự nghiệp quay một bộ phim tự truyện về ông ta, cậu có hứng thú không?”
Kiều Ứng lấy làm kinh hãi: “An đạo diễn, chú muốn về hưu?”
An Quang Vinh gật gật đầu: “Cho nên mới muốn lần cuối cùng làm cho lão bằng hữu của tôi chút gì đó. Hắn đi hai mươi năm rồi, tôi vẫn muốn vì hắn quay một bộ phim điện ảnh, lại trì hoãn tới bây giờ. Trừ cậu ra, tôi không nghĩ ra người nào thích hợp hơn. Coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi, hãy cân nhắc xem thử nhé.”
Kiều Ứng nội tâm một trận kinh đào hãi lãng (1), Cố Phương là bằng hữu tốt nhất của An Quang Vinh trước đây, cũng là đạo diễn vô cùng nổi tiếng trong giới này. Ông ta có tài nhưng cũng vì quá tài giỏi mà kiêu ngạo, chỉ chịu quay những đề tài mình thích, chỉ dùng những diễn viên mình ngưỡng mộ trong lòng, trong cuộc đời quay không đến mười phim điện ảnh, có danh tiếng lại không có doanh thu. Sau lại dần dần trở nên nghiện rượu, năm bốn mươi lăm tuổi rốt cuộc bởi vì ngộ độc rượu mà bất ngờ tử vong.
Đó là một quái nhân thà rằng ngập trong nợ nần khó khăn cũng nhất định kiên trì phải quay bộ phim điện ảnh mình thích, cả đời cũng chưa từng thỏa hiệp.
Kỳ thật Kiều Ứng thực thích phim của ông ta, trong nhà cất chứa tất cả các đĩa phim điện ảnh của người này, luôn lấy ra xem đi xem lại. Trong cảm nhận của hắn, Cố Phương tuyệt đối là một đạo diễn chuẩn mực, cũng là đối tượng hắn tôn trọng và sùng bái. Nếu năm đó Cố Phương chịu tìm hắn quay phim, cho dù không lấy một xu, hắn cũng nhất định đáp ứng.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, An Quang Vinh thế nhưng lại mời hắn quay bộ phim điện ảnh tự truyện về Cố Phương, đóng vai nhân vật từng làm hắn vô cùng rung động.
Kiềm chế nội tâm kích động, Kiều Ứng nhìn về phía An Quang Vinh: “Cháu tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần An đạo diễn duyệt xong kịch bản, xác định thời điểm bắt đầu quay, cháu sẽ hoãn lại tất cả các công việc khác, dành trọn thời gian cho bộ phim này.”
An Quang Vinh trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Loại phim này, chỉ sợ doanh thu không được tốt lắm, dù sao tôi cũng chỉ là muốn thực hiện tâm nguyện của mình, quay cho ông ta mà thôi. Kiều Ứng, không dễ dàng gì trở lại như xưa, tiếp nhận loại đề tài này, cậu không sợ…”
Kiều Ứng cười cười, ngắt lời ông ta: “Chú biết tính nết của cháu, nhiều năm như vậy cháu đều chờ đợi một kịch bản hay, khó được An đạo diễn nguyện ý cho cháu một cơ hội, cháu thế nào buông tha cho.” Dừng một chút, lại nói, “Huống chi, này vẫn là bộ phim trước khi chú kết thúc sự nghiệp.”
An Quang Vinh rốt cuộc lộ ra nụ cười, thật mạnh đè vai Kiều Ứng: “Được, tôi chờ chính là những lời này của cậu!” Không nói hai lời đem ly rượu nhét vào trong tay hắn, “Cùng tôi uống hết ly này, cậu phải diễn vai con ma men Cố Phương kia, cho tôi xem bộ dáng uống rượu nào.”
Kiều Ứng mỉm cười, bưng lên ly rượu, bình tĩnh một ngụm uống cạn.
Từ bữa tiệc đóng máy bộ phim trở về, tâm tình kích động của Kiều Ứng dần dần ổn định lại, một đường lái xe, khi về đến nhà thì ngoài ý muốn nhìn thấy một thân ảnh đứng ở cửa.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám nhạt, trong tay còn mang theo hành lý. Khuôn mặt vẫn như trước tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thấy hắn liền hơi mỉm cười: “Kiều Ứng, đã lâu không gặp.”
Kiều Ứng trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Quả thực là đã lâu không gặp, Thẩm Liễm.”
Từ buổi họp báo lần trước gặp qua một lần, một thời gian dài sau đó hai người cũng không liên hệ. Kiều Ứng chỉ biết Thẩm Liễm tiếp theo phải đi Seattle quay một tập quảng cáo, cũng không quá quan tâm để ý tin tức của hắn. Mơ hồ nghe nói Lăng Hiên đến hạn hết hợp đồng, có thể ký hợp đồng mới với công ty khác, nghe nói là bởi vì Thẩm Liễm không hề giống như trước kia nơi chốn dẫn dắt hắn, hai người quan hệ trong lúc đó cũng phai nhạt rất nhiều. Người hướng chỗ cao đi, có công ty khác trả lương cao lại thêm nhiều trợ cấp hậu hĩnh, Lăng Hiên có lý do gì lại không chuyển đi.
Chính là mấy chuyện này cũng không liên quan đến hắn, cho nên Kiều Ứng sau khi nghe nói, cũng không để ở trong lòng.
Thấy Thẩm Liễm bộ dáng phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà. Cũng không biết hắn ở chỗ này chờ bao lâu, Kiều Ứng hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Cũng không có gì.” Thẩm Liễm cười, từ trong ngực lấy ra một hộp quà nho nhỏ đóng gói tinh mỹ, “Chỉ muốn đem vật này tặng cho em.”
Có chút hồ nghi nhìn hắn, Kiều Ứng vẫn không đưa tay tiếp nhận: “Cái gì vậy? Tôi nghĩ anh không cần phải… Tặng quà gì cho tôi đi, Thẩm Liễm?”
“Nếu anh nhớ không lầm, sinh nhật của em cũng sắp tới rồi đi?” Thẩm Liễm cười đến cực kỳ phong độ, “Vừa lúc ở Seattle nhìn thấy món quà thích hợp, liền mua về tặng em. Anh không có ý gì khác, Kiều Ứng, anh chỉ là đáp ứng lời hứa nhất định tặng em một món quà sinh nhật, anh không muốn thất tín.”
Kiều Ứng không khỏi cười lạnh, hắn nhớ lại đêm sinh nhật Thẩm Liễm, lúc mình tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống đeo lên cổ Thẩm Liễm, người này quả thật nhu tình chân thành hứa hẹn, cũng muốn tặng lại cho hắn một món quà.
Chính là vật đổi sao dời, bọn họ cũng không còn như lúc trước, loại hứa hẹn này, còn cần thiết phải ghi tạc trong lòng sao?
“Ý tốt của anh tôi xin nhận.” Kiều Ứng mỉm cười, nhưng trong mắt lại không hề có độ ấm, “Chính là tôi chưa từng có thói quen nhận quà sinh nhật. Anh đem về đi, giữ lại đưa cho người khác cũng được, không cần lãng phí ở trên người tôi.”
Thẩm Liễm trầm mặc không nói nhìn hắn, Kiều Ứng nhíu nhíu mày, nói với hắn: “Anh làm ơn nhường một chút, tôi phải mở cửa.” Nói xong, đi sượt qua người Thẩm Liễm, lấy ra chìa khóa mở cửa vào phòng, tùy tay đóng cửa lại.
Hắn không rõ người này thế nào lại xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng không muốn hiểu. Trong bóng đêm hắn không bật đèn, mở TV, sau đó quăng người thật mạnh xuống sô pha.
Màn ảnh nháy mắt sáng lên, phát ra âm thanh ồn ào huyên náo. Kiều Ứng yên lặng nhìn trần nhà, thật lâu sau, rốt cuộc đưa tay che mặt.
Vốn nghĩ qua lâu như vậy, đến khi đối mặt với người này, nhất định sẽ không bị xúc động, cũng nhất định sẽ không lại chịu ảnh hưởng gì.
Thì ra, hắn thủy chung không hề mạnh mẽ như hắn nghĩ, có thể thản nhiên mà chống đỡ. Lý trí có thể khống chế hành vi, khống chế ngôn ngữ, khống chế biểu tình, nhưng không cách nào khống chế tình cảm. Cho dù hiểu rõ người đàn ông kia bề ngoài ôn như nhưng trong lòng lại thực lạnh lùng ích kỷ, cho dù nhìn thấu hết thảy, nhưng cũng không thể hoàn toàn quên được khoảng thời gian chìm trong tình yêu say đắm kia. Người này từng làm hắn động tâm biết bao nhiêu, hắn vẫn muốn quên, lại không thể làm được. Kiều Ứng hiểu rõ, đây là nơi hắn yếu đuối nhất, cũng là vết thương chí mạng của hắn.
Hắn duy nhất có thể làm chính là, tận lực quên đi, sau đó dùng mọi cách cố tỏ ra hờ hững.
Vài ngày sau, Kiều Ứng nhận được một bưu phẩm, cho dù không nhìn tên người gửi, hắn cũng biết là ai gửi tới.
Bên trong chiếc hộp đóng gói tinh mỹ, nằm lặng lẽ một chiếc nhẫn.
Là một kiệt tác của Christian Bauer USA, không diêm dúa phô trương, cũng không cầu kỳ hoa lệ, đường nét thiết kế thanh lịch, chỉ bán trong các cửa hàng bản địa ở Mỹ. Kiều Ứng cực thích thương hiệu nhẫn này, từng nghĩ muốn mua hướng Trình Diệu Nhiên cầu hôn, cuối cùng vẫn là không như ý nguyện.
Không nghĩ tới đi một vòng, thế nhưng lại qua tay Thẩm Liễm, rồi đưa đến tay hắn.
Nếu là một cặp nhẫn, như vậy chiếc còn lại ở chỗ người nào, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Kiều Ứng thở dài thật mạnh. Hắn biết Thẩm Liễm là có ý gì, nhưng hắn đã không còn muốn quay lại.
(1) Kinh đào hãi lãng: Sóng to gió lớn. Chỉ hoàn cảnh ác liệt; hay trải qua những việc phức tạp khó khăn.
Bình luận truyện