Tiểu Sát Tinh 2

Chương 42: Tái đấu trận cuối cùng




–—
Vô Cực Dị Nhân khuyến khích Tần Bảo:
- Lão phu đã xem qua cân cốt, tư chất của Tần thiếu hiệp rồi, hiện nay thiếu hiệp có trên một trăm năm nột lưc, vượt xa hơn bọn đệ tử của lão phu thập phần. Bây giờ lão phu sẽ tryền cho thiếu hiệp một chiêu…
Thần thái của lão nhân chở nên trang trọng:
- Đây là chiêu mới nhất, lão phu vừa nghĩ ra cách đây vài ngày, nếu Tần thiếu hiệp luyện được chiêu này có thể đối đầu với lão Đông Tà một cách dễ dàng.
Tần Bảo phăng tới:
- Thưa lão tiền bối, chiêu thức đó tên gọi là gì?
Vô Cực Dị Nhân đáp:

- Chiêu thức đó tên gọi là Vô Cực Thần Công. Lão phu lấy cái danh từ Vô Cực đạt ra cho nó.
Lão nhân giải bày:
- Ba lần trước đấu với lão Đông Tà, lão phu sử dụng cương chiêu Lôi m Chấn Thiên đối với chiêu m Hàn Huyền Huyền của lão bất phân thắng bại, bơi sức mạnh cương nhu tưong khắc bằng nhau. Sang lần đâu thứ hai lão phu cũng sử dụng chiêu Lôi m Chấn Thiên, bất ngờ lão Đông Tà thay đổi chiêu pháp dùng chiêu Thái Dương Chân Hỏa thuộc chân cương như lão phu nhưng mạnh hơn nên lão phu thất bại.
Nay thiếu hiệp bằng lòng, lão phu sẽ truyền khẩu quyết và chỉ cách thữc luyện chiêu Vô Cực Thần Công đương đầu với chiêu Thái Dương Chân Hỏa của lão Đông Tà trong trận tái đấu sắp tới chỉ vỏn vẹn có bảy hôm, chẳng biết thiếu hiệp có khứng chịu không?
Tần Bào hăm hở:
- Tiểu bối xin bái lãnh. Tiểu bối sẽ tận tâm tận lực luyện chiêu Vô Cực Thần Công
Lão nhân tiếp:
- Luyện chiêu Vô Cực Thần Công này rất nguy hiểm, nếu không thành tựu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, võ công sẽ bị phế thải như một kẻ bình thường. Thiếu hiệp hết sức thận trọng kẻo không tất cả hy vọng từ lâu sẽ biến thành mây khói. Thiếu hiệp hãy ghi nhớ lời lão phu.
Tần Bảo kiên quyết:
- Tiểu bối nghiêm chỉnh vâng theo những lời chỉ giáo cao minh của tiền bối. Tiểu bối nhất quyết sẽ tựu thành chiêu Vô Cực Thần Công đánh bại chiêu Thái Dương Chân Hỏa của lão Đông Tà rửa hận năm xưa cho lão tiền bối.
Vô Cực Dị Nhân gật đầu tỏ sự hài lòng về chính khí của Tần Bảo.
Lão nhân cười ha hả:
- Quả đây là mệnh trời đã giúp cho lão phu, nên mới xui khiến nhị vị thiếu hiệp tới cánh rừng Mê Lâm Kỳ Trận đêm nay mới có cơ hội này.
Dời ánh mắt rực sáng sang Chử Đồng, Vô Cực Dị Nhân dùng lời khuyên nhủ:
- Còn về phần thiếu hiệp, lão phu xem qua tới nay nội lực chỉ có sáu mươi năm, không đủ sức luyện chiêu Vô Cực Thần Công, nếu liều lĩnh luyện sẽ bị tẩu hỏa nhập ma tàn phế cả công phu khổ luyện bao năm trời. Vậy nay lão phu sẽ truyền cho thiếu hiệp một chiêu kiếm gọi là Lăng Di Tam kiếm thức. Chiêu này năm xưa lão phu đã từng đánh bại chiêu Đạt Ma kiếm pháp của lão chưởng môn nhân Thiếu Lâm đời trước. Thiếu hiệp hãy cố gắng luyện tập cho thành tựu, chừng trở ra giang hồ sẽ đắc dụng chớ chẳng không đâu.

Chử Đồng chấp tay cung kính:
- Tại hạ xin chấp nhân lời chỉ giáo của Vô Cực lão tiền bối. Tại hạ sẽ hết sức luyện tập chiêu Lăng Di Tam thức cho thành tựu.
Nhìn Tần Bảo với Chử Đồng, Vô Cực Dị Nhân nói tiếp:
- Cứ như truyền thống của võ lâm, luyện chiêu là phải nhập môn với danh nghĩa sư đồ, sư phụ, nhưng lão phu không cần thiết đến chuyện đó. Có điều Tần thiếu hiệp phải mang một danh nghĩa gì mới có thể thay mặt lão phu đấu nhau với Đông Tà được.
Tần Bảo bối rối:
- Tiểu bối không liệu được chuyện này, xin lão tiền bối chỉ giáo cho.
Vô Cực Dị Nhân nghiêm chỉnh nói:
- Cứ như lão phu: Hiện này Tần thiếu hiệp khi gặp lão Đông Tà cứ mệnh danh là đồ đệ của lão phu, không cần bái lễ sư môn cho có danh xưng, chẳng hay ngươi có khứng chịu không?
Không chút do dự, Tần Bảo chắp tay trước ngực hô:
- Tiểu điệt xin bái mạng.
Vô Cực Dị Nhân phẩy bàn tay khẳng khiu tạo luồng tiềm lực đẩy Tần Bảo ngồi trở xuống:
- Ta miễn lễ cho thiếu hiệp đó. Bao giờ có mặt lão Đông Tà ngươi hãy gọi ta là sư phụ.
- Tiểu điệt xin bái mạng.
Chợt nghĩ ra một chuyện, Vô Cực Dị Nhân băn khoăn:
- Hiện nay có một điều nan giải là chuyện lương thực cung cấp cho Tần thiếu hiệp và Chử Đồng thiếu hiệp trong mấy ngày luyện tập các chiêu Vô Cực Thần Công và chiêu Lăng Di Tam Thức Kiếm. Nơi đây trong vòng một trăm trượng đều bị lão Đông Tà phong tỏa bằng Mê Lâm kỳ trận không thể ra khỏi đi tìm bắt thú được, từ bao lâu nay ta chỉ nhờ chim từ trên trời rơi xuống bắt nướng ăn mà thôi. Bây giờ lo liệu cách nào cho sớm đều không còn kịp nữa.

Chử Đồng trỏ tay vào con ngựa của mình trấn an Vô Cực Dị Nhân:
- Lão tiền bối khỏi phải lo nghĩ tới chuyện lương thực không có dùng trong những ngày sắp tới. Sáng mai tại hạ sẽ làm thịt con tuấn mã đó, bọn tại hạ và tiền bối sẽ đủ dùng bữa trong bảy ngày, sau đó sẽ liệu toan.
Tần Bảo tiếp lời Chử Đồng:
- Bằng nếu còn thiếu lương thực, tiểu bối sẽ làm luôn con bạch mã kia, một số để ăn tươi, một số để cho lão tiền bối dùng bữa hàng ngày.
Nhìn hai con tuấn mã gặm cỏ gần đó, Vô Cực Dị Nhân khẽ gật đầu:
- Một con đủ rồi, không cần tới hai con làm chi.
Ngẩng nhìn sao trên trời, Vô Cực Dị Nhân bảo Tần Bảo và Chử Đồng:
- Bây giờ đã khuya quá rồi, Tần thiếu hiệp và Chử Đồng thiếu hiệp hãy nằm trên đám cỏ tạm nghỉ ngơi qua đêm, sáng mai sẽ tìm lá trải làm giường. Còn ta cũng phải dưỡng thần trong chốc lát, trưa mai ta sẽ truyền hai câu khẩu quyết và chỉ cách luyện hai chiêu Vô Cực Thần Công và Lăng Di Tam Kiếm Thức cho nhị vị thiếu hiệp.
Nói dứt câu, Vô Cực Dị Nhân nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tần Bảo và Chử Đồng chẳng chút do dự, nằm ngay trên đám cỏ, phút chốc thiếp vào giấc ngủ…
***



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện