Tiểu Thê Bảo
Chương 40: Tĩnh Vương không phải người tốt, Quả Quả đệ đừng bị hắn lừa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy kẻ cắp chuyên nghiệp vốn tưởng mình trúng mánh hai con dê béo, nhưng lại không ngờ tới hai con dê béo này lại có người che chở. Bắt lấy bọn họ chính là những thị vệ đã được huấn luyện, thập phần không dễ chọc, nhóm kẻ ăn cắp chuyên nghiệp cực kỳ có mắt, đang muốn khóc lóc ăn vạ, bán thảm vài câu, gọi đến khi người ta thả mình ra, nhưng khi nghe Bạch Quả hô một tiếng "Tĩnh Vương điện hạ", suýt chút nữa làm bọn họ bị doạ đái trong quần.
"Tĩnh, Tĩnh Vương điện hạ?" Kẻ cầm đầu đám ăn cắp run run rẩy rẩy mà lặp lại lời nói.
Phải biết rằng thanh danh ở bên ngoài của Tĩnh Vương cực kỳ xấu, toàn lời đồn rằng hắn có đam mê giết người, tính tình vô cùng thô bạo, bọn họ cùng lắm chỉ theo chân hai song nhi chưa bao giờ tới hoành thành thôi mà, tại sao lại chọc tới sát thần nổi hứng chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân?
Mấy kẻ ăn cắp chuyên nghiệp bên này còn đang bị doạ chưa hoàn hồn, thị vệ nhanh chóng khống chế mấy tên ăn cắp chuyên nghiệp, lại lạnh nhạt nhìn đám trộm cắp đó, thanh âm cung kính hỏi Tạ Lâm: "Điện hạ, mấy người này xử lý như thế nào?"
Tạ Lâm nhìn về phía mấy người, đáy mắt không có chút cảm xúc nào, nhàn nhạt nói: "Ở dưới chân Thiên Tử mà vẫn dám thực hiện hành vi trộm cắp, áp giải bọn họ tới quan phủ để tra khảo đi."
"Tĩnh Vương điện hạ tha mạng!"
Mấy kẻ cắp chuyên nghiệp kêu cha gọi mẹ thảm thiết như heo chọc tiết, gây chú ý tới bá tánh đi ngang qua, việc ác bọn họ làm nhiều lắm, lại là bọn du côn vô lại nổi tiếng trong thành, cuối cùng không có mắt đi trộm đồ của quý nhân để rồi bị bắt, đúng là hả hê lòng người.
Ở giữa phố xuất hiện không ít người, Tạ Lâm nhìn chung quanh một vòng, gật đầu với thủ lĩnh thị vệ, đối phương liền bắt lấy nhóm ăn cắp đi trước, lát sau bá tánh vay quanh cũng tan đi, chỉ là vẫn có vài người lớn mật tò mòn nhìn về phía Tạ Lâm với Bạch Quả.
Bạch Quả đối với việc người khác nhìn mình với ánh mắt tò mò có chút không quen, Tạ Lâm đến gần cậu một bước, thay cậu che chắn tầm mắt, thấp giọng nói: "Trước tiên rời khỏi chỗ này đã, chúng ta đến nơi khác nói chuyện nhé?"
Bạch Quả lập tức gật gật đầu, lại nhìn về phía Vệ Lương Âm, ánh mắt dò hỏi: "Biểu ca?"
Vệ Lương Âm tuy không thích Tạ Lâm đến gần biểu đệ của mình, nhưng y cũng nhìn ra Bạch Quả không được tự nhiên, hơn nữa lúc nãy Tạ Lâm còn giúp bọn họ bắt mấy kẻ cắp chuyên nghiệp kia, vì thế tạm thời gật đầu nói: "Đi trước đi."
Tuy rằng đã qua giữa trưa, nhưng lúc này cũng là không ít người buôn bán nhỏ tới giờ bày quán, rời khỏi phố kia, lại đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, thông thẳng tới con đường phồn hoa, người đi đường rộn ràng nhốn nháo, giống như chỉ cần không để ý liền sẽ bị đi lạc.
"Lúc nãy thật là cảm ơnTĩnh Vương điện hạ." Đi ở trêи con đường đông nghịt, Vệ Lương Âm chen giữa Tạ Lâm với Bạch Quả hòng đem hai người tách ra, trêи mặt nở nụ cười khéo léo mà khiêm tốn nói, "Vừa rồi nếu không có thị vệ của Tĩnh Vương xuất hiện đúng lúc, nhìn đám trộm kia một mình ta quả thật không đánh lại."
Bạch Quả nghe vậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Biểu ca lúc nãy...... Cũng phát hiện ra mấy người kia?"
"Đó là đương nhiên." Vệ Lương Âm nhẹ liếc nhìn Tạ Lâm một cái, cười tủm tỉm cùng Bạch Quả nói, "Nếu không có Tĩnh Vương điện hạ, biểu ca cũng sẽ bảo hộ đệ chu toàn."
Mấy câu đó của y, một là làm mờ nhạt đi việc Tạ Lâm bảo vệ Bạch Quả, toàn bộ đem công lao cho thị vệ vô danh, thứ hai là quan trọng nhất mặc dù không có Tạ Lâm, thì mấy tên trộm kia cũng không thể thực hiện được, chứng minh mình đáng tin hơn tên nam nhân Tạ Lâm kia.
Tạ Lâm không phải không hiểu ngầm ý của Vệ Lương Âm, nhưng chỉ khẽ cười một tiếng nói: "Vệ tiểu công tử quả thật là thân thủ phi phàm."
"Biểu ca lợi hại." Bạch Quả cũng noi theo gật đầu nói.
Vệ Lương Âm thấy lực chú ý của Bạch Quả đều đặt ở trêи người mình, không chút nào phân cho Tĩnh Vương kia, lúc này mới vừa lòng.
Về phần Tạ Lâm, chỉ không nhanh không chậm theo sát hai người, cực kỳ an tĩnh.
"Quả Quả, đệ ăn bánh gạo nếp chưa?" Đi được nửa đường, Vệ Lương Âm đột nhiên nói.
Bạch Quả sửng sốt một chút: "Dạ?"
"Đi cũng được nửa ngày rồi, Quả Quả không đói bụng sao?" Vệ Lương Âm nhíu nhíu mũi.
Bạch Quả sờ sờ bụng: "...... Cũng có một chút."
Vệ Lương Âm thấy Bạch Quả nói đói, nở nụ cười, nhướng mày nhìn về phía Tạ Lâm, chậm rì rì nói: "Có thể làm phiền nô tài bên người bệ hại đi một chuyến, giúp chúng ta mua chút thức ăn không?"
Tạ Lâm không biết Vệ Lương Âm lại giở trò gì, nhưng vẫn gật đầu nói với người hầu bên cạnh: "Đi mua hai cái bánh gạo nếp đi."
Vệ Lương Âm nói: "Chờ đã chờ đã, Tĩnh Vương điện hạ có điều không biết, Quả Quả còn thích ăn bánh phục linh, quả sung, khoai lang nướng, bánh in......"
Bạch Quả sắc mặt đỏ bừng, kéo tay áo Vệ Lương Âm: "Biểu, biểu ca...... Ta không có muốn......"
Vệ Lương Âm vội ngang cậu: "Ai, là ta nhớ lầm, những cái đó đều là những thứ đệ không thích ăn." Dứt lời lại nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Lâm nói, "Thật ra món biểu đệ thích ăn nhất chính là hạt dẻ rang của quán điểm tâm nằm ở góc đường kia."
"Phải không?" Tạ Lâm nhìn vào mắt Vệ Lương Âm, thấy trong mắt đối phương có chút chột dạ, nhưng lại không vạch trần y, chỉ nhìn Bạch Quả nói, "Hạt dẻ rang của cửa hàng kia quả thực là ngon nhất hoành thành, có thể nếm thử một chút."
Vệ Lương Âm nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói: "Hai huynh đệ bọn ta có chút mệt, muốn nghỉ chân một chút, có phiền Tĩnh Vương điện hạ đi một chuyến không."
Tạ Lâm cười khẽ: "Không có gì."
Dám làm phiền Tĩnh Vương đương triều đi mua đồ ăn, Vệ Lương Âm vẫn là người đầu tiên.
Bạch Quả cảm thấy không tốt, đang muốn mở miệng cản, lại bị Vệ Lương Âm ngăn lại kề tai nói nhỏ nói: "Quả Quả đệ phải rửa mắt lại đi, Tĩnh Vương này nếu đến cả điểm tâm cũng không muốn mua cho đệ, thì còn gả cho hắn làm cái gì? Chỉ vì lớn lên đẹp sao?"
Bạch Quả hơi há mồm, nhỏ giọng nói: "Cái này...... Là do bệ hạ tứ hôn."
"Vậy cũng có thể đổi ý mà." Vệ Lương Âm bĩu môi nói, "Phụ thân cực kỳ khác, thực ra ở trước mặt bệ hạ còn có chút tiếng nói, chung quy vẫn không thể Vệ gia chúng ta đi chinh chiến thay Lâm gia của ổng gần chục thập kỷ, để rồi đến tận hôn nhân của hậu thế cũng không có quyền làm chủ?"
Trong lòng Bạch Quả có chút nóng nảy: "Nhưng mà...... Nhưng mà Tĩnh Vương điện hạ là người rất tốt."
"Hắn thì tốt chỗ nào?" Vệ Lương Âm chọt chọt trán Bạch Quả nói, "Cho đệ ăn điểm tâm là người tốt hả?Đệ chưa từng nghe qua lời đồn về hắn trong hoành thành sao, tính tình thô bạo, hỉ nộ thay đổi liên tục, trong phủ có người làm không hài lòng nói chém đầu là chém đầu, nói đánh chết liền đánh chết...... Cứ như vậy, đệ còn cảm thấy hắn là người tốt không?"
Bạch Quả sắc mặt trắng nhợt, lắc đầu nói: "Tĩnh Vương điện hạ không phải người như vậy......"
Vệ Lương Âm thở dài, nghĩ đến việc trước khi vào kinh có cùng cha điều tra một số chuyện, biết được Tĩnh Vương kia chính là người mang lòng muốn tại vị, nên càng không muốn biểu đệ ngây ngô của mình rơi vào vòng xoáy phức tạp trong cung, chỉ khẽ cắn môi nói: "Tóm lại Tĩnh Vương không phải là hạng người tốt lành gì, Quả Quả đệ hãy nhìn biểu ca làm lộ khuôn mặt thật của hắn đây."
Bạch Quả ngơ ngác mà nhìn Vệ Lương Âm, nhấp môi, sắc mặt tái nhợt không nói lời nào.
Vệ Lương Âm nhìn đến đau lòng, vội lôi kéo Bạch Quả, dời đề tài nói: "Quả Quả đệ mau xem, bên kia có xiếc ảo thuật!"
Bạch Quả theo lời nhìn lại, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một nữ tử đứng nhón chân trêи đầu vai của một nam nhân, động tác thoạt cực kỳ nguy hiểm.
Vệ Lương Âm là tên thích náo nhiệt, ở trêи phố có nghệ nhân xiếc ảo thuật, y vô tình nhìn thấy liền nhịn không được tò mò mà lôi kéo Bạch Quả đi vào trong đám người, nhưng mà y có lẽ xem nhẹ mức độ xem náo nhiệt của bá tánh nơi đây, không chỉ có mình y muốn chen chúc vào đám đông xem náo nhiệt, mà người khác cũng vậy.
Vì thế chen chen chúc chúc, Bạch Quả rất nhanh đã lạc Vệ Lương Âm.
"Biểu ca?"
Bạch Quả đứng ở trong đám người, nhìn trái phải không thấy bóng dáng của Vệ Lương Âm, nhíu mày dồn hết dũng cảm kêu lớn.
"Tiểu công tử lần đầu tiên đi xem xiếc ảo thuật sao, lạc người nhà rồi à?" Bên cạnh Bạch Quả là một vị đại thẩm trung niên ôm tiểu nhi tử ba bốn tuổi nhà mình, còn đang nhón nhìn náo nhiệt, miệng còn thành thạo cúp hạt dưa, an ủi Bạch Quả nói, "Tiểu công tử ngài đừng hoảng hốt, bây giờ loạn lắm, không tìm người được đâu, không bằng đứng ở đây chờ, chờ xiếc ảo thuật xong rồi, ngài sẽ tìm được người."
Chung quanh toàn là người chen chúc, Bạch Quả không có nhiều cảm giác an toàn, sắc mặt có chút trắng.
Đại thẩm trung niên kia cũng thật tốt, thấy đồ cậu mang đều là đồ tốt, vừa thấy liền biết tiểu công tử của thế gia nào đó đi chơi, vì thế nghĩ nghĩ, từ trong túi móc ra một ít hạt dưa bỏ vào tay Bạch Quả, còn nói: "Tiểu công tử chớ sợ chớ sợ."
Bạch Quả đang muốn co quắp, quay về phía đại thẩm nói cảm ơn, lại không nghĩ rằng xiếc ảo thuật nghệ sĩ ở phía trước đang làm gì không biết, trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng trầm trồ khen ngợi, đám đông lại lần nữa kịch liệt kϊƈɦ động, đại thẩm ôm hài tử kia cũng không thấy đâu.
Nhưng nhờ lời nói kia của thẩm, Bạch Qủa đè nén nỗi sợ đám đông của mình xuống, cậu thử đi ra bên ngoài thử, lại phát hiện so với đi vào đi ra càng khó hơn, thậm chí lúc cậu đi ra bên ngoài, một ít bá tánh cũng bị đẩy ra ngoài, vì thế liền có người không nhịn được hô to: "Ai nha! Ai nha! Đừng có chen nữa! Này, tiểu công tử ngươi chen đi đâu vậy!"
Tay chân Bạch Quả luống cuống mà đứng ở trong đám người, co quắp bất an mà thấp giọng không ngừng xin lỗi, thẳng đến khi có một tiếng thở dài thấp thấp vang lên, một bàn tay khô ráo nắm lấy tay cậu, giữ chặt ngón tay cậu.
"Không ngờ em lại có công phu như vậy, ta mới quay người đi em đã biến đi đâu mất rồi."
Thanh âm thấp thấp của Tạ Lâm vang vọng bên tai, trong lời nói còn có chút bất đắc dĩ cùng trách cứ.
Bạch Quả xoay người, như không dám tin Tạ Lâm thế mà lại tìm tới đây: "Tĩnh Vương điện hạ......"
Tạ Lâm nhắm mắt, tiến lên ôm chặt lấy Bạch Quả, giống như đem toàn bộ người nhét vào trong lòng, lại thấp giọng nói, "Không sợ, ta mang em ra ngoài."
Ngón tay Bạch Quả hơi hơi cuộn tròn, cái trán để ở trước ngực Tạ Lâm.
Đáy lòng cậu vốn đang hoảng sợ, chợt thấy Tạ Lâm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, liền nhịn không được đỏ mắt.
Tạ Lâm đáy lòng thở dài, hắn biết được thiếu niên luôn nhát gan, lúc nãy mới một mình ở trong đám đông không biết đã sợ thành cái dạng gì...... Trách cứ ẩn trong đáy mắt đều biến thành đau lòng không biết làm sao, tất cả nỗi lòng cuối cùng chỉ hoá thành tiếng thở dài, ôn nhu xoa xoa đầu thiếu niên trong ngực.
Đợi hai người từ trong đám đông đi ra, mấy nô tài bên người Tạ Lâm nóng lòng lên tiếng: "Điện hạ cùng đại công tử không có việc gì chứ?"
Tạ Lâm buông Bạch Quả ra, thấy quần áo trêи người Bạch Quả có chút loạn, nhưng sắc mặt vẫn tốt, liền xua xua tay nói: "Không có việc gì, Vệ công tử ra chưa?"
Mấy nô tài lắc đầu nói: "Bọn nô tài vẫn luôn canh giữ xung quanh đây, chưa từng nhìn thấy bóng dáng của Vệ công tử."
Tạ Lâm nghe vậy, đáy mắt hơi hiện lên một tia không vui.
Nhưng mà chút cảm xúc này của hắn liền lướt qua, lúc người khác chưa phát hiện ra, Tạ Lâm liền cúi đầu nhìn về phía Bạch Quả, trong giọng nói chứa chút ý vị dỗ dành: "Vệ công tử có lẽ là vẫn còn ở trong đám người xem xiếc ảo thuật, ta mua cho em hạt dẻ rang, ăn trong khi chờ nhé?"
Hạt dẻ rang vẫn luôn được Tạ Lâm ôm trong ngực, Bạch Quả còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi còn chưa kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy Tạ Lâm vươn tay đến nô tài bên cạnh, tự mình mở giấy thấm dầu ra, cầm một cái hạt dẻ còn nóng, đưa đến miệng mình.
......Như thể sự ngơ ngác cùng bối rối ở trong đám đông lúc nãy tất cả đều là biểu hiện của giả dối, chỉ có tiếng thấp thấp nhẹ nhàng dỗ dành của Tạ Lâm mới thật sự ấm áp.
Trêи mặt Bạch Quả khôi phục một chút huyết sắc, hơi há mồm, liền được Tạ Lâm khẽ cười đút một khối điểm tâm.
"Ăn ngon không?" Tạ Lâm thấp giọng hỏi cậu.
Bạch Quả chỉ nếm được vị ngọt trong miệng, bên lỗ tai là hơi thở ấm nóng của Tạ Lâm, nhĩ tiêm hợp với sắc đỏ của máu, hồng một mảng lỗ tai, một lúc lâu sau mới giương mắt nhìn về phía Tạ Lâm, nhỏ giọng nói: "Ngọt...... Có thể ăn thêm một khối nữa không?"
Tạ Lâm cười cười, đem hạt dẻ rang trong giấy thấm dầu lộ ra: "Vẫn còn rất nhiều."
Bạch Quả mím môi, muốn lấy, không ngờ bị Tạ Lâm cản lại.
"Bên ngoài nhiều dầu lắm, đừng để tay bị bẩn." Tạ Lâm nói,ngón tay thon dài lại một lần nữa chạm lên lớp vỏ bóng mỡ, bốc một khối đưa đến môi Bạch Quả, cười nói, "Ăn đi."
................
* Hạt dẻ rang
*Bánh gạo nếp
* Bánh phục linh
* Bánh in
*Khoai lang nướng
Mấy kẻ cắp chuyên nghiệp vốn tưởng mình trúng mánh hai con dê béo, nhưng lại không ngờ tới hai con dê béo này lại có người che chở. Bắt lấy bọn họ chính là những thị vệ đã được huấn luyện, thập phần không dễ chọc, nhóm kẻ ăn cắp chuyên nghiệp cực kỳ có mắt, đang muốn khóc lóc ăn vạ, bán thảm vài câu, gọi đến khi người ta thả mình ra, nhưng khi nghe Bạch Quả hô một tiếng "Tĩnh Vương điện hạ", suýt chút nữa làm bọn họ bị doạ đái trong quần.
"Tĩnh, Tĩnh Vương điện hạ?" Kẻ cầm đầu đám ăn cắp run run rẩy rẩy mà lặp lại lời nói.
Phải biết rằng thanh danh ở bên ngoài của Tĩnh Vương cực kỳ xấu, toàn lời đồn rằng hắn có đam mê giết người, tính tình vô cùng thô bạo, bọn họ cùng lắm chỉ theo chân hai song nhi chưa bao giờ tới hoành thành thôi mà, tại sao lại chọc tới sát thần nổi hứng chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân?
Mấy kẻ ăn cắp chuyên nghiệp bên này còn đang bị doạ chưa hoàn hồn, thị vệ nhanh chóng khống chế mấy tên ăn cắp chuyên nghiệp, lại lạnh nhạt nhìn đám trộm cắp đó, thanh âm cung kính hỏi Tạ Lâm: "Điện hạ, mấy người này xử lý như thế nào?"
Tạ Lâm nhìn về phía mấy người, đáy mắt không có chút cảm xúc nào, nhàn nhạt nói: "Ở dưới chân Thiên Tử mà vẫn dám thực hiện hành vi trộm cắp, áp giải bọn họ tới quan phủ để tra khảo đi."
"Tĩnh Vương điện hạ tha mạng!"
Mấy kẻ cắp chuyên nghiệp kêu cha gọi mẹ thảm thiết như heo chọc tiết, gây chú ý tới bá tánh đi ngang qua, việc ác bọn họ làm nhiều lắm, lại là bọn du côn vô lại nổi tiếng trong thành, cuối cùng không có mắt đi trộm đồ của quý nhân để rồi bị bắt, đúng là hả hê lòng người.
Ở giữa phố xuất hiện không ít người, Tạ Lâm nhìn chung quanh một vòng, gật đầu với thủ lĩnh thị vệ, đối phương liền bắt lấy nhóm ăn cắp đi trước, lát sau bá tánh vay quanh cũng tan đi, chỉ là vẫn có vài người lớn mật tò mòn nhìn về phía Tạ Lâm với Bạch Quả.
Bạch Quả đối với việc người khác nhìn mình với ánh mắt tò mò có chút không quen, Tạ Lâm đến gần cậu một bước, thay cậu che chắn tầm mắt, thấp giọng nói: "Trước tiên rời khỏi chỗ này đã, chúng ta đến nơi khác nói chuyện nhé?"
Bạch Quả lập tức gật gật đầu, lại nhìn về phía Vệ Lương Âm, ánh mắt dò hỏi: "Biểu ca?"
Vệ Lương Âm tuy không thích Tạ Lâm đến gần biểu đệ của mình, nhưng y cũng nhìn ra Bạch Quả không được tự nhiên, hơn nữa lúc nãy Tạ Lâm còn giúp bọn họ bắt mấy kẻ cắp chuyên nghiệp kia, vì thế tạm thời gật đầu nói: "Đi trước đi."
Tuy rằng đã qua giữa trưa, nhưng lúc này cũng là không ít người buôn bán nhỏ tới giờ bày quán, rời khỏi phố kia, lại đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, thông thẳng tới con đường phồn hoa, người đi đường rộn ràng nhốn nháo, giống như chỉ cần không để ý liền sẽ bị đi lạc.
"Lúc nãy thật là cảm ơnTĩnh Vương điện hạ." Đi ở trêи con đường đông nghịt, Vệ Lương Âm chen giữa Tạ Lâm với Bạch Quả hòng đem hai người tách ra, trêи mặt nở nụ cười khéo léo mà khiêm tốn nói, "Vừa rồi nếu không có thị vệ của Tĩnh Vương xuất hiện đúng lúc, nhìn đám trộm kia một mình ta quả thật không đánh lại."
Bạch Quả nghe vậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Biểu ca lúc nãy...... Cũng phát hiện ra mấy người kia?"
"Đó là đương nhiên." Vệ Lương Âm nhẹ liếc nhìn Tạ Lâm một cái, cười tủm tỉm cùng Bạch Quả nói, "Nếu không có Tĩnh Vương điện hạ, biểu ca cũng sẽ bảo hộ đệ chu toàn."
Mấy câu đó của y, một là làm mờ nhạt đi việc Tạ Lâm bảo vệ Bạch Quả, toàn bộ đem công lao cho thị vệ vô danh, thứ hai là quan trọng nhất mặc dù không có Tạ Lâm, thì mấy tên trộm kia cũng không thể thực hiện được, chứng minh mình đáng tin hơn tên nam nhân Tạ Lâm kia.
Tạ Lâm không phải không hiểu ngầm ý của Vệ Lương Âm, nhưng chỉ khẽ cười một tiếng nói: "Vệ tiểu công tử quả thật là thân thủ phi phàm."
"Biểu ca lợi hại." Bạch Quả cũng noi theo gật đầu nói.
Vệ Lương Âm thấy lực chú ý của Bạch Quả đều đặt ở trêи người mình, không chút nào phân cho Tĩnh Vương kia, lúc này mới vừa lòng.
Về phần Tạ Lâm, chỉ không nhanh không chậm theo sát hai người, cực kỳ an tĩnh.
"Quả Quả, đệ ăn bánh gạo nếp chưa?" Đi được nửa đường, Vệ Lương Âm đột nhiên nói.
Bạch Quả sửng sốt một chút: "Dạ?"
"Đi cũng được nửa ngày rồi, Quả Quả không đói bụng sao?" Vệ Lương Âm nhíu nhíu mũi.
Bạch Quả sờ sờ bụng: "...... Cũng có một chút."
Vệ Lương Âm thấy Bạch Quả nói đói, nở nụ cười, nhướng mày nhìn về phía Tạ Lâm, chậm rì rì nói: "Có thể làm phiền nô tài bên người bệ hại đi một chuyến, giúp chúng ta mua chút thức ăn không?"
Tạ Lâm không biết Vệ Lương Âm lại giở trò gì, nhưng vẫn gật đầu nói với người hầu bên cạnh: "Đi mua hai cái bánh gạo nếp đi."
Vệ Lương Âm nói: "Chờ đã chờ đã, Tĩnh Vương điện hạ có điều không biết, Quả Quả còn thích ăn bánh phục linh, quả sung, khoai lang nướng, bánh in......"
Bạch Quả sắc mặt đỏ bừng, kéo tay áo Vệ Lương Âm: "Biểu, biểu ca...... Ta không có muốn......"
Vệ Lương Âm vội ngang cậu: "Ai, là ta nhớ lầm, những cái đó đều là những thứ đệ không thích ăn." Dứt lời lại nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Lâm nói, "Thật ra món biểu đệ thích ăn nhất chính là hạt dẻ rang của quán điểm tâm nằm ở góc đường kia."
"Phải không?" Tạ Lâm nhìn vào mắt Vệ Lương Âm, thấy trong mắt đối phương có chút chột dạ, nhưng lại không vạch trần y, chỉ nhìn Bạch Quả nói, "Hạt dẻ rang của cửa hàng kia quả thực là ngon nhất hoành thành, có thể nếm thử một chút."
Vệ Lương Âm nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói: "Hai huynh đệ bọn ta có chút mệt, muốn nghỉ chân một chút, có phiền Tĩnh Vương điện hạ đi một chuyến không."
Tạ Lâm cười khẽ: "Không có gì."
Dám làm phiền Tĩnh Vương đương triều đi mua đồ ăn, Vệ Lương Âm vẫn là người đầu tiên.
Bạch Quả cảm thấy không tốt, đang muốn mở miệng cản, lại bị Vệ Lương Âm ngăn lại kề tai nói nhỏ nói: "Quả Quả đệ phải rửa mắt lại đi, Tĩnh Vương này nếu đến cả điểm tâm cũng không muốn mua cho đệ, thì còn gả cho hắn làm cái gì? Chỉ vì lớn lên đẹp sao?"
Bạch Quả hơi há mồm, nhỏ giọng nói: "Cái này...... Là do bệ hạ tứ hôn."
"Vậy cũng có thể đổi ý mà." Vệ Lương Âm bĩu môi nói, "Phụ thân cực kỳ khác, thực ra ở trước mặt bệ hạ còn có chút tiếng nói, chung quy vẫn không thể Vệ gia chúng ta đi chinh chiến thay Lâm gia của ổng gần chục thập kỷ, để rồi đến tận hôn nhân của hậu thế cũng không có quyền làm chủ?"
Trong lòng Bạch Quả có chút nóng nảy: "Nhưng mà...... Nhưng mà Tĩnh Vương điện hạ là người rất tốt."
"Hắn thì tốt chỗ nào?" Vệ Lương Âm chọt chọt trán Bạch Quả nói, "Cho đệ ăn điểm tâm là người tốt hả?Đệ chưa từng nghe qua lời đồn về hắn trong hoành thành sao, tính tình thô bạo, hỉ nộ thay đổi liên tục, trong phủ có người làm không hài lòng nói chém đầu là chém đầu, nói đánh chết liền đánh chết...... Cứ như vậy, đệ còn cảm thấy hắn là người tốt không?"
Bạch Quả sắc mặt trắng nhợt, lắc đầu nói: "Tĩnh Vương điện hạ không phải người như vậy......"
Vệ Lương Âm thở dài, nghĩ đến việc trước khi vào kinh có cùng cha điều tra một số chuyện, biết được Tĩnh Vương kia chính là người mang lòng muốn tại vị, nên càng không muốn biểu đệ ngây ngô của mình rơi vào vòng xoáy phức tạp trong cung, chỉ khẽ cắn môi nói: "Tóm lại Tĩnh Vương không phải là hạng người tốt lành gì, Quả Quả đệ hãy nhìn biểu ca làm lộ khuôn mặt thật của hắn đây."
Bạch Quả ngơ ngác mà nhìn Vệ Lương Âm, nhấp môi, sắc mặt tái nhợt không nói lời nào.
Vệ Lương Âm nhìn đến đau lòng, vội lôi kéo Bạch Quả, dời đề tài nói: "Quả Quả đệ mau xem, bên kia có xiếc ảo thuật!"
Bạch Quả theo lời nhìn lại, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một nữ tử đứng nhón chân trêи đầu vai của một nam nhân, động tác thoạt cực kỳ nguy hiểm.
Vệ Lương Âm là tên thích náo nhiệt, ở trêи phố có nghệ nhân xiếc ảo thuật, y vô tình nhìn thấy liền nhịn không được tò mò mà lôi kéo Bạch Quả đi vào trong đám người, nhưng mà y có lẽ xem nhẹ mức độ xem náo nhiệt của bá tánh nơi đây, không chỉ có mình y muốn chen chúc vào đám đông xem náo nhiệt, mà người khác cũng vậy.
Vì thế chen chen chúc chúc, Bạch Quả rất nhanh đã lạc Vệ Lương Âm.
"Biểu ca?"
Bạch Quả đứng ở trong đám người, nhìn trái phải không thấy bóng dáng của Vệ Lương Âm, nhíu mày dồn hết dũng cảm kêu lớn.
"Tiểu công tử lần đầu tiên đi xem xiếc ảo thuật sao, lạc người nhà rồi à?" Bên cạnh Bạch Quả là một vị đại thẩm trung niên ôm tiểu nhi tử ba bốn tuổi nhà mình, còn đang nhón nhìn náo nhiệt, miệng còn thành thạo cúp hạt dưa, an ủi Bạch Quả nói, "Tiểu công tử ngài đừng hoảng hốt, bây giờ loạn lắm, không tìm người được đâu, không bằng đứng ở đây chờ, chờ xiếc ảo thuật xong rồi, ngài sẽ tìm được người."
Chung quanh toàn là người chen chúc, Bạch Quả không có nhiều cảm giác an toàn, sắc mặt có chút trắng.
Đại thẩm trung niên kia cũng thật tốt, thấy đồ cậu mang đều là đồ tốt, vừa thấy liền biết tiểu công tử của thế gia nào đó đi chơi, vì thế nghĩ nghĩ, từ trong túi móc ra một ít hạt dưa bỏ vào tay Bạch Quả, còn nói: "Tiểu công tử chớ sợ chớ sợ."
Bạch Quả đang muốn co quắp, quay về phía đại thẩm nói cảm ơn, lại không nghĩ rằng xiếc ảo thuật nghệ sĩ ở phía trước đang làm gì không biết, trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng trầm trồ khen ngợi, đám đông lại lần nữa kịch liệt kϊƈɦ động, đại thẩm ôm hài tử kia cũng không thấy đâu.
Nhưng nhờ lời nói kia của thẩm, Bạch Qủa đè nén nỗi sợ đám đông của mình xuống, cậu thử đi ra bên ngoài thử, lại phát hiện so với đi vào đi ra càng khó hơn, thậm chí lúc cậu đi ra bên ngoài, một ít bá tánh cũng bị đẩy ra ngoài, vì thế liền có người không nhịn được hô to: "Ai nha! Ai nha! Đừng có chen nữa! Này, tiểu công tử ngươi chen đi đâu vậy!"
Tay chân Bạch Quả luống cuống mà đứng ở trong đám người, co quắp bất an mà thấp giọng không ngừng xin lỗi, thẳng đến khi có một tiếng thở dài thấp thấp vang lên, một bàn tay khô ráo nắm lấy tay cậu, giữ chặt ngón tay cậu.
"Không ngờ em lại có công phu như vậy, ta mới quay người đi em đã biến đi đâu mất rồi."
Thanh âm thấp thấp của Tạ Lâm vang vọng bên tai, trong lời nói còn có chút bất đắc dĩ cùng trách cứ.
Bạch Quả xoay người, như không dám tin Tạ Lâm thế mà lại tìm tới đây: "Tĩnh Vương điện hạ......"
Tạ Lâm nhắm mắt, tiến lên ôm chặt lấy Bạch Quả, giống như đem toàn bộ người nhét vào trong lòng, lại thấp giọng nói, "Không sợ, ta mang em ra ngoài."
Ngón tay Bạch Quả hơi hơi cuộn tròn, cái trán để ở trước ngực Tạ Lâm.
Đáy lòng cậu vốn đang hoảng sợ, chợt thấy Tạ Lâm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, liền nhịn không được đỏ mắt.
Tạ Lâm đáy lòng thở dài, hắn biết được thiếu niên luôn nhát gan, lúc nãy mới một mình ở trong đám đông không biết đã sợ thành cái dạng gì...... Trách cứ ẩn trong đáy mắt đều biến thành đau lòng không biết làm sao, tất cả nỗi lòng cuối cùng chỉ hoá thành tiếng thở dài, ôn nhu xoa xoa đầu thiếu niên trong ngực.
Đợi hai người từ trong đám đông đi ra, mấy nô tài bên người Tạ Lâm nóng lòng lên tiếng: "Điện hạ cùng đại công tử không có việc gì chứ?"
Tạ Lâm buông Bạch Quả ra, thấy quần áo trêи người Bạch Quả có chút loạn, nhưng sắc mặt vẫn tốt, liền xua xua tay nói: "Không có việc gì, Vệ công tử ra chưa?"
Mấy nô tài lắc đầu nói: "Bọn nô tài vẫn luôn canh giữ xung quanh đây, chưa từng nhìn thấy bóng dáng của Vệ công tử."
Tạ Lâm nghe vậy, đáy mắt hơi hiện lên một tia không vui.
Nhưng mà chút cảm xúc này của hắn liền lướt qua, lúc người khác chưa phát hiện ra, Tạ Lâm liền cúi đầu nhìn về phía Bạch Quả, trong giọng nói chứa chút ý vị dỗ dành: "Vệ công tử có lẽ là vẫn còn ở trong đám người xem xiếc ảo thuật, ta mua cho em hạt dẻ rang, ăn trong khi chờ nhé?"
Hạt dẻ rang vẫn luôn được Tạ Lâm ôm trong ngực, Bạch Quả còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi còn chưa kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy Tạ Lâm vươn tay đến nô tài bên cạnh, tự mình mở giấy thấm dầu ra, cầm một cái hạt dẻ còn nóng, đưa đến miệng mình.
......Như thể sự ngơ ngác cùng bối rối ở trong đám đông lúc nãy tất cả đều là biểu hiện của giả dối, chỉ có tiếng thấp thấp nhẹ nhàng dỗ dành của Tạ Lâm mới thật sự ấm áp.
Trêи mặt Bạch Quả khôi phục một chút huyết sắc, hơi há mồm, liền được Tạ Lâm khẽ cười đút một khối điểm tâm.
"Ăn ngon không?" Tạ Lâm thấp giọng hỏi cậu.
Bạch Quả chỉ nếm được vị ngọt trong miệng, bên lỗ tai là hơi thở ấm nóng của Tạ Lâm, nhĩ tiêm hợp với sắc đỏ của máu, hồng một mảng lỗ tai, một lúc lâu sau mới giương mắt nhìn về phía Tạ Lâm, nhỏ giọng nói: "Ngọt...... Có thể ăn thêm một khối nữa không?"
Tạ Lâm cười cười, đem hạt dẻ rang trong giấy thấm dầu lộ ra: "Vẫn còn rất nhiều."
Bạch Quả mím môi, muốn lấy, không ngờ bị Tạ Lâm cản lại.
"Bên ngoài nhiều dầu lắm, đừng để tay bị bẩn." Tạ Lâm nói,ngón tay thon dài lại một lần nữa chạm lên lớp vỏ bóng mỡ, bốc một khối đưa đến môi Bạch Quả, cười nói, "Ăn đi."
................
* Hạt dẻ rang
*Bánh gạo nếp
* Bánh phục linh
* Bánh in
*Khoai lang nướng
Bình luận truyện