Tiểu Thê Bảo
Chương 46: Tên Bạch Ý này, vừa ngu xuẩn lại vừa không có đầu óc
Cái khăn kia tới trong tay Cố Tử Tu, hai mắt Bạch Ý cũng nhìn theo, nghĩ đến chiếc khăn kia rơi từ trêи người nam nhân kia rơi xuống, liền ghét bỏ liếc trắng mắt: "Còn không mau ném người đó đi đi, càng nhìn càng khiến người khác phiền chán."
Cố Tử Tu nghe vậy, ngón tay cầm khăn nổi gân xanh.
Hắn bỗng dưng cười lạnh một tiếng, ném khăn vào mặt Bạch Ý: "Ta còn tưởng ngươi cùng người nọ trong sạch rõ ràng, không ngờ rằng...... Không ngờ rằng...... Ngươi là tiện phu! Ngươi nhìn kĩ xem đây là cái gì!"
Bạch Ý bị đập cho phát ngốc, nhưng thật ra không đau, làm cho Bạch Vũ Vi bên cạnh cực kỳ cao hứng. Mắt thấy Bạch Ý sắp xui xẻo đến nơi rồi, khoé miệng tươi cười của Bạch Vũ Vi không thể áp chế nổi, làm bộ nhẹ nhàng lau gò má, dùng cổ tay áo to rộng che khuất khoé miệng của mình, rũ mắt thấy đáy mắt Bạch Ý từ mê mang dần dần biến thành khϊế͙p͙ sợ, lúc này mới sát sát vào Cố Tử Tu bên cạnh, săn sóc nói: "Phu quân sao đột nhiên lại nổi giận lớn như vậy, vài ngày trước đó phu quân vừa vặn bị phong hàn, nên vẫn phải cẩn thận thân thể mình chứ...... Huống hồ, là ca ca làm sai chọc giận phu quân tức giận, thϊế͙p͙ thân làm muội muội không nói đỡ thay ca ca là không đúng, nhưng phu quân chớ lại tức giận."
"Hắn đã làm sai chuyện, ngươi thay hắn xin lỗi cái gì." Sắc mặt Cố Tử Tu vẫn không thế nào tốt, nhưng cố kỵ Bạch Vũ Vi có thai, cho dù giận chó đánh mèo cũng không thể là nàng được, vì thế kêu tôi tớ bên người đỡ lấy nàng, tự mình tiến lên vài bước, một chân đè lên người nam nhân kia, đợi biểu tình sợ hãi xuất hiện trêи mặt gã, liền đen mặt trầm giọng hỏi gã, "Ngươi cùng hắn, có tư tình khi nào?"
"Ta không có!!" Bạch Ý rốt cuộc cũng phản ứng lại, trước mắt cơ hồ đều tối sầm, bàn tay nhéo khăn tay run rẩy không ngừng. Hắn đem khăn mở ra ở trong lòng bàn tay, nhưng mà cho dù hắn không thừa nhận, nhưng chữ "Ý" thêu trêи khăn tay kia, còn có mép của chiếc khăn do chủ nhân thường ngày sử dụng nên đã có chút thô ráp, tất cả đều chứng thực, đây là chiếc khăn hắn thường hay sử dụng.
Nhưng chiếc khăn này vẫn luôn ở trêи người mình, sao lại đột nhiên từ trong vạt áo của người khác rơi ra?
Bạch Ý hoảng loạn mà ném chiếc khăn đi, vội vàng sờ lồng ngực mình, không có cái gì cả.
"Tại sao lại......" Bạch Ý lẩm bẩm, lắc đầu, liều mạng nghĩ không ra tại sao cái khăn lại rớt ra ngoài, rõ ràng, rõ ràng hôm qua hắn còn dùng khăn này lau tay mà!
Nam nhân bên kia giống như bị Cố Tử Tu đá mà sợ hãi, trêи mặt vừa sợ lại vừa kinh hãi, quỳ trêи mặt đất, miệng toàn lời xin tha: "Đại nhân không đừng đá ta, ta nói, ta nói!"
Cố Tử Tu: "Nói!"
"Ta...... Không không không, tiểu nhân, tiểu nhân vốn là gia phó của phủ Xương Bình Bá, quen biết công tử Bạch Ý...... Từ nhỏ." Nam nhân há mồm, vâng vâng dạ dạ, không màng Bạch Ý tức đến mặt trắng bệch, "Mẹ của tiểu nhân là ma ma của công tử, vốn công tử là trăng trêи cao, tiểu nhân chỉ là mặt nước dưới bùn, tự giác không xứng với công tử, nhưng công tử thuần khiết, tuy tiểu nhân lòng tự biết, nhưng vẫn nhịn không được thầm thương trộm nhớ công tử." Bộ dáng của gã cực kỳ thâm tình, ánh mắt nhìn về phía Bạch Ý yêu hận lẫn lộn, "Sau đó, có lẽ là trời cao rủ lòng thương, tiểu nhân hạnh phúc được công tử thưởng thức, liền chậm rãi cùng công tử có vài đoạn tư tình......"
"Nói bậy! Ta căn bản chưa từng thấy ngươi trong phủ!" Bạch Ý nghe người này nói trong lòng chỉ toàn thấy buồn nôn, hắn đi đến bên người Cố Tử Tu, lôi kéo tay áo Cố Tử Tu nói, "Phu quân, đây là có người có ý định hại ta! Đều là âm mưu đã định sẵn!"
"Âm mưu, âm mưu cái gì, âm mưu như thế nào?" Cố Tử Tu tức đến phát cười, đẩy Bạch Ý ra nói, "Hôm nay vốn là ngươi một hai đòi ta mang ngươi ra ngoài cho bằng được, ngươi nói xem, là người phương nào bức bách ngươi, là ai tính kế ngươi?"
"Ta......" Bạch Ý nhớ tới hôm nay là mình lì lợm đòi ra ngoài, trong miệng không nói ra lời, nghẹn một lúc lâu sau mới nói, "Tâm tư người này không thuần khiết, chỉ bằng vài câu nói của gã cùng khăn tay, chẳng lẽ là có thể chứng thực gã cùng ta có gian tình?Nếu ta nói cái khăn này ta đã vứt từ lâu rồi, Cố Tử Tu ngươi có tin không?"
Cố Tử Tu không nói gì, ngược lại nam nhân kia cười khổ một tiếng: "Ta là hạ nhân, ngươi là chủ tử, người khác tất nhiên là sẽ không tin tưởng ta, nhưng hiện tại ta ngay cả thân mình cũng khó bảo toàn, công tử đối với ta lãnh tình quyết tuyệt như thế, vậy đừng vội trách ta nói thêm hai câu nữa với Cố đại nhân."
Cố Tử Tu: "Ngươi còn muốn nói cái gì với ta?"
Nam nhân rũ mắt nói: "Công tử hắn cũng không thích đại nhân, sở dĩ gả cho đại nhân, chỉ là nghe theo lời cha mẹ."
Cố Tử Tu giật nhẹ môi, đáy lòng rất hiểu rõ cái này. Lúc trước Cố gia cùng Bạch gia định thân, Bạch gia còn là một họ khác của Hầu phủ, sủng phi trong cung cũng có họ hàng với Hầu phủ, trong cung ngoài cung đều là long sủng vô hạn, mà Cố gia hắn cùng lắm chỉ là một thế gia môn hạ bám vào hoàng tử, so với các vị quan to vinh quý còn lại trong kinh càng không tính là cái gỉ mũi, Bạch Ý làm con vợ cả Hầu phủ khinh thường dòng dõi Cố gia, sau khi thành hôn Cố Tử Tu cũng nhìn ra vài phần.
Tuy lúc trước Cố Tử Tu nhìn ra được, cũng chỉ có thể coi như không thấy, dù sao cũng là nhà mình trèo cao trong cuộc hôn nhân này...... Nhưng bây giờ lại nghe thấy lời này từ trong miệng nam nhân có tư tình với Bạch Ý, Cố Tử Tu không khỏi chói tai.
"Đại nhân sợ là không biết," Nam nhân bị đè quỳ gối, lúc này hơi hơi ngẩng đầu, giống như quên mất sợ hãi lộ ra biểu tình cười như không cười nói, "Công tử Bạch Ý, trước khi cùng đại nhân thành hôn...... Lén trốn ra ngoài Hầu phủ không dưới ba lần."
Thời điểm nói trốn ra ngoài, nam nhân tuy không nói trắng ra là cùng mình đi trốn, nhưng lúc này Cố Tử Tu liền theo bản năng cho rằng bạch Ý từng có tâm tư bỏ trốn cùng tư tình.
Vì thế trong nhất thời, sắc mặt hắn cực kỳ rõ ràng, tức giận vì bị đội nón xanh mọc ra từng cụm: "Tiếp tục, ngươi tiếp tục nói."
"Nếu đại nhân không tin, chỉ cần cho người tới phủ Xương Bình Bá hỏi thăm một chút." Nam nhân thấp giọng nói, "Chuyện lúc trước ồn ào không ít, dù chưa truyền ra ngoài, nhưng hạ nhân trong phủ đều biết hết...... Mà tiểu nhân, cũng là bởi vì lúc trước bị ma xui quỷ khiến, hiện giờ đã bị đuổi ra khỏi Bá phủ. Hôm nay ta vốn là muốn mang theo gia sản trở về quê, không ngờ còn có thể trùng hợp gặp lại công tử...... Chỉ sợ, là do mệnh của ta vốn nghiệt ngã."
"Ngươi nói xạo! Tuy ta có trốn ra ngoài, nhưng có bao giờ đi cùng người ——" Bạch Ý lại bất chấp phong thái của một phu thế gia mà chửi người này ăn nói hồ đồ, há mồm liền mắng, bị buộc cho nóng nảy, miệng cực kỳ khoan kɧօáϊ đem mọi chuyện trong nhà tiết lộ ra ngoài. Hơi thở loạn nhịp, Bạch Ý thấy Cố Tử Tu nhìn mình với ánh mắt giết người, chỉ hận không thể chạy qua xé rách cái miệng của nam nhân kia, "Rốt cuộc là ai phái ngươi tới hại ta!"
Lúc này xung quanh đã xuất hiện không ít quần chúng vây quanh hóng chuyện, hình như có vài người nhận ra thân phận của Bạch Ý, không nhịn được ở trong đám người chỉ chỉ chỏ chỏ.
Bạch Ý từ nhỏ bị Hà thị chiều sinh kiêu, sao chịu nổi loại ủy khuất này, suýt nữa ngã xuống.
Bạch Vũ Vi ngược lại không sợ người khác chỉ chỏ, nàng ưỡn bụng đã lộ rõ, đứng ở phía sau Cố Tử Tu, được tiểu nha hoàn bên người hơi đỡ, thể hiện thái độ không liên quan.
Lúc này Vệ Lương Âm đang đứng trước mặt vài người, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Y thấy sự tình chuyển biến bất ngờ, mắt nhìn thấy Bạch Ý sắp bị gán mác gian phu ɖâʍ phụ với nam nhân kia, vốn cũng không muốn nhiều chuyện, đáy lòng chỉ có suy nghĩ mau đi tìm Bạch Quả. Nhưng chuyện thành ra thế này, y cũng không hề nghĩ đến ——
"Lúc sau, lúc sau xảy ra chuyện gì nữa?" Một lúc lâu sau Bạch Quả nghe xong, lại là đem sự tình Vệ Lương Âm gặp phải thành vở kịch liên hoàn, các loại sự tình chuyển biến làm cậu không khỏi khẩn trương nắm chặt khăn trải bàn, gần như sắp biến dạng do chà xát.
Vệ Lương Âm cố ý thanh thanh giọng nói, Bạch Quả ngoan ngoãn cầm tách trà xanh trong tay thị nữ, thấy y đã uống nhuận họng, mắt chờ không nổi, thần sắc thiếu niên cực kỳ chăm chú lắng nghe.
Vệ Lương Âm nở nụ cười, nói: "Đệ đệ ngươi bị mẹ kế chiều sinh kiêu, tính tình đã ngu lại không có đầu óc, người cố ý nhắm vào hắn là người biết ăn nói, đem chuyện Bạch Ý cùng gã có "tư tình" nói như thiệt, lại là ngâm thơ về tình cảm, quả thực muốn làm Bạch Ý đang sống sờ sờ mà tức chết."
Cố Tử Tu là trưởng tử của Cố gia, tương lai muốn kế thừa Cố gia, mà chính thê Bạch Ý của hắn cùng với một gã nam nhân bê bối, sau khi cơn tức giận ban đầu đi qua, lý trí của Cố Tử Tu trở về không ít. Lúc ấy đã không ít bá tánh vây quanh hóng chuyện, Cố Tử Tu cũng biết được sự tình này không thể giải quyết nhanh được, chỉ đành kêu người đem nam nhân kia về phủ, quyết định đi về tiếp tục xử lý.
Nhưng nam nhân sao có thể phối hợp với Cố Tử Tu. Hắn là người lấy tiền làm việc, không phải người muốn bị nhốt trong lồng heo. Hắn thấy mình khiến Bạch Ý thân bại danh liệt chín trêи mười rồi, mà Cố Tử Tu kia lại tin bảy tám phần, liền đột nhiên vùng dậy, phảng phất như là kẻ vì tình yêu mà điên rồ, từ cổ tay áo chỗ móc ra một thanh chuỷ sắt bén, trong miệng nói kiếp này cùng Bạch Ý vô duyên, thân thể liền thẳng tắp nhào lên trước ngực Bạch Ý, làm đủ một bộ vì tình yêu mà chết.
Cố Tử Tu là một người đọc sách đã bao giờ gặp qua bộ dáng hung ác như vậy, hơi lui một bước, liền cảm thấy một thân thể ấm áp run rẩy nhích lại gần mình.
Hắn rũ mắt vừa thấy, trong lòng ngực là Bạch Vũ Vi đang kinh hoảng thất thố.
Tâm thần hơi bình tĩnh, Cố Tử Tu bỗng nhiên nhớ tới trong bụng Bạch Vũ Vi còn đang mang cốt nhục của mình, theo bản năng liền ôm người vào trong ngực, che lại đôi mắt, xoay người sang chỗ khác.
Bạch Ý cuối cùng nhìn thấy một màn nam nhân xa lạ đánh tới chỗ mình, cùng với động tác xoay người ôm lấy Bạch Vũ Vi của Cố Tử Tu, trong chớp nhoáng hắn thậm chí không kịp nghĩ quá nhiều, biểu tình hoảng sợ trêи mặt khó khăn lắm mới đọng lại.
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng không đánh úp tới ——
Vệ Lương Âm đem sự tình thuật lại đến đây, nghiêm mặt nhìn Bạch Quả giải thích: "Ta thật sự không muốn cứu hắn, nhưng mà......"
Tay chân nhanh hơn não thì phải làm sao bây giờ.
Bạch Quả trong lòng biết Vệ Lương Âm là người như thế nào, tuy rằng hơi hoạt bát một chút, nhưng tâm tư tỉ mỉ lại còn có một phần chân thành, y là tiểu tướng quân từ biên quan trở về, sao có thể trơ mắt mà nhìn?
Mặc dù Bạch gia cùng Vệ gia có thù oán có oán, nhưng tóm lại là ân oán đời trước chiếm phân nửa, mà Bạch Ý cũng chỉ là hậu bối do Hà thị nuôi hư thôi.
Tuy việc nhỏ không nói, nhưng việc liên quan đến sinh tử rất đáng giá.
Bạch Quả cũng không cảm thấy Vệ Lương Âm làm không đúng, chỉ nhìn biểu ca nhà mình cười cười, chậm rãi nói: "Biểu ca ra tay, chính là, đánh gãy âm mưu hãm hại Bạch Ý của người đó...... Ta thấy lúc biểu ca trở về trêи người bẩn cực kỳ, giống như đánh nhau với người nào đó, có phải là do, lúc sau bọn họ lại đến làm phiền huynh?"
Vệ Lương Âm nghe vậy, cũng hơi kinh hãi, ngước mắt nói: "Biểu đệ...... Quan sát cực kỳ tinh tế đó."
..........
Cố Tử Tu nghe vậy, ngón tay cầm khăn nổi gân xanh.
Hắn bỗng dưng cười lạnh một tiếng, ném khăn vào mặt Bạch Ý: "Ta còn tưởng ngươi cùng người nọ trong sạch rõ ràng, không ngờ rằng...... Không ngờ rằng...... Ngươi là tiện phu! Ngươi nhìn kĩ xem đây là cái gì!"
Bạch Ý bị đập cho phát ngốc, nhưng thật ra không đau, làm cho Bạch Vũ Vi bên cạnh cực kỳ cao hứng. Mắt thấy Bạch Ý sắp xui xẻo đến nơi rồi, khoé miệng tươi cười của Bạch Vũ Vi không thể áp chế nổi, làm bộ nhẹ nhàng lau gò má, dùng cổ tay áo to rộng che khuất khoé miệng của mình, rũ mắt thấy đáy mắt Bạch Ý từ mê mang dần dần biến thành khϊế͙p͙ sợ, lúc này mới sát sát vào Cố Tử Tu bên cạnh, săn sóc nói: "Phu quân sao đột nhiên lại nổi giận lớn như vậy, vài ngày trước đó phu quân vừa vặn bị phong hàn, nên vẫn phải cẩn thận thân thể mình chứ...... Huống hồ, là ca ca làm sai chọc giận phu quân tức giận, thϊế͙p͙ thân làm muội muội không nói đỡ thay ca ca là không đúng, nhưng phu quân chớ lại tức giận."
"Hắn đã làm sai chuyện, ngươi thay hắn xin lỗi cái gì." Sắc mặt Cố Tử Tu vẫn không thế nào tốt, nhưng cố kỵ Bạch Vũ Vi có thai, cho dù giận chó đánh mèo cũng không thể là nàng được, vì thế kêu tôi tớ bên người đỡ lấy nàng, tự mình tiến lên vài bước, một chân đè lên người nam nhân kia, đợi biểu tình sợ hãi xuất hiện trêи mặt gã, liền đen mặt trầm giọng hỏi gã, "Ngươi cùng hắn, có tư tình khi nào?"
"Ta không có!!" Bạch Ý rốt cuộc cũng phản ứng lại, trước mắt cơ hồ đều tối sầm, bàn tay nhéo khăn tay run rẩy không ngừng. Hắn đem khăn mở ra ở trong lòng bàn tay, nhưng mà cho dù hắn không thừa nhận, nhưng chữ "Ý" thêu trêи khăn tay kia, còn có mép của chiếc khăn do chủ nhân thường ngày sử dụng nên đã có chút thô ráp, tất cả đều chứng thực, đây là chiếc khăn hắn thường hay sử dụng.
Nhưng chiếc khăn này vẫn luôn ở trêи người mình, sao lại đột nhiên từ trong vạt áo của người khác rơi ra?
Bạch Ý hoảng loạn mà ném chiếc khăn đi, vội vàng sờ lồng ngực mình, không có cái gì cả.
"Tại sao lại......" Bạch Ý lẩm bẩm, lắc đầu, liều mạng nghĩ không ra tại sao cái khăn lại rớt ra ngoài, rõ ràng, rõ ràng hôm qua hắn còn dùng khăn này lau tay mà!
Nam nhân bên kia giống như bị Cố Tử Tu đá mà sợ hãi, trêи mặt vừa sợ lại vừa kinh hãi, quỳ trêи mặt đất, miệng toàn lời xin tha: "Đại nhân không đừng đá ta, ta nói, ta nói!"
Cố Tử Tu: "Nói!"
"Ta...... Không không không, tiểu nhân, tiểu nhân vốn là gia phó của phủ Xương Bình Bá, quen biết công tử Bạch Ý...... Từ nhỏ." Nam nhân há mồm, vâng vâng dạ dạ, không màng Bạch Ý tức đến mặt trắng bệch, "Mẹ của tiểu nhân là ma ma của công tử, vốn công tử là trăng trêи cao, tiểu nhân chỉ là mặt nước dưới bùn, tự giác không xứng với công tử, nhưng công tử thuần khiết, tuy tiểu nhân lòng tự biết, nhưng vẫn nhịn không được thầm thương trộm nhớ công tử." Bộ dáng của gã cực kỳ thâm tình, ánh mắt nhìn về phía Bạch Ý yêu hận lẫn lộn, "Sau đó, có lẽ là trời cao rủ lòng thương, tiểu nhân hạnh phúc được công tử thưởng thức, liền chậm rãi cùng công tử có vài đoạn tư tình......"
"Nói bậy! Ta căn bản chưa từng thấy ngươi trong phủ!" Bạch Ý nghe người này nói trong lòng chỉ toàn thấy buồn nôn, hắn đi đến bên người Cố Tử Tu, lôi kéo tay áo Cố Tử Tu nói, "Phu quân, đây là có người có ý định hại ta! Đều là âm mưu đã định sẵn!"
"Âm mưu, âm mưu cái gì, âm mưu như thế nào?" Cố Tử Tu tức đến phát cười, đẩy Bạch Ý ra nói, "Hôm nay vốn là ngươi một hai đòi ta mang ngươi ra ngoài cho bằng được, ngươi nói xem, là người phương nào bức bách ngươi, là ai tính kế ngươi?"
"Ta......" Bạch Ý nhớ tới hôm nay là mình lì lợm đòi ra ngoài, trong miệng không nói ra lời, nghẹn một lúc lâu sau mới nói, "Tâm tư người này không thuần khiết, chỉ bằng vài câu nói của gã cùng khăn tay, chẳng lẽ là có thể chứng thực gã cùng ta có gian tình?Nếu ta nói cái khăn này ta đã vứt từ lâu rồi, Cố Tử Tu ngươi có tin không?"
Cố Tử Tu không nói gì, ngược lại nam nhân kia cười khổ một tiếng: "Ta là hạ nhân, ngươi là chủ tử, người khác tất nhiên là sẽ không tin tưởng ta, nhưng hiện tại ta ngay cả thân mình cũng khó bảo toàn, công tử đối với ta lãnh tình quyết tuyệt như thế, vậy đừng vội trách ta nói thêm hai câu nữa với Cố đại nhân."
Cố Tử Tu: "Ngươi còn muốn nói cái gì với ta?"
Nam nhân rũ mắt nói: "Công tử hắn cũng không thích đại nhân, sở dĩ gả cho đại nhân, chỉ là nghe theo lời cha mẹ."
Cố Tử Tu giật nhẹ môi, đáy lòng rất hiểu rõ cái này. Lúc trước Cố gia cùng Bạch gia định thân, Bạch gia còn là một họ khác của Hầu phủ, sủng phi trong cung cũng có họ hàng với Hầu phủ, trong cung ngoài cung đều là long sủng vô hạn, mà Cố gia hắn cùng lắm chỉ là một thế gia môn hạ bám vào hoàng tử, so với các vị quan to vinh quý còn lại trong kinh càng không tính là cái gỉ mũi, Bạch Ý làm con vợ cả Hầu phủ khinh thường dòng dõi Cố gia, sau khi thành hôn Cố Tử Tu cũng nhìn ra vài phần.
Tuy lúc trước Cố Tử Tu nhìn ra được, cũng chỉ có thể coi như không thấy, dù sao cũng là nhà mình trèo cao trong cuộc hôn nhân này...... Nhưng bây giờ lại nghe thấy lời này từ trong miệng nam nhân có tư tình với Bạch Ý, Cố Tử Tu không khỏi chói tai.
"Đại nhân sợ là không biết," Nam nhân bị đè quỳ gối, lúc này hơi hơi ngẩng đầu, giống như quên mất sợ hãi lộ ra biểu tình cười như không cười nói, "Công tử Bạch Ý, trước khi cùng đại nhân thành hôn...... Lén trốn ra ngoài Hầu phủ không dưới ba lần."
Thời điểm nói trốn ra ngoài, nam nhân tuy không nói trắng ra là cùng mình đi trốn, nhưng lúc này Cố Tử Tu liền theo bản năng cho rằng bạch Ý từng có tâm tư bỏ trốn cùng tư tình.
Vì thế trong nhất thời, sắc mặt hắn cực kỳ rõ ràng, tức giận vì bị đội nón xanh mọc ra từng cụm: "Tiếp tục, ngươi tiếp tục nói."
"Nếu đại nhân không tin, chỉ cần cho người tới phủ Xương Bình Bá hỏi thăm một chút." Nam nhân thấp giọng nói, "Chuyện lúc trước ồn ào không ít, dù chưa truyền ra ngoài, nhưng hạ nhân trong phủ đều biết hết...... Mà tiểu nhân, cũng là bởi vì lúc trước bị ma xui quỷ khiến, hiện giờ đã bị đuổi ra khỏi Bá phủ. Hôm nay ta vốn là muốn mang theo gia sản trở về quê, không ngờ còn có thể trùng hợp gặp lại công tử...... Chỉ sợ, là do mệnh của ta vốn nghiệt ngã."
"Ngươi nói xạo! Tuy ta có trốn ra ngoài, nhưng có bao giờ đi cùng người ——" Bạch Ý lại bất chấp phong thái của một phu thế gia mà chửi người này ăn nói hồ đồ, há mồm liền mắng, bị buộc cho nóng nảy, miệng cực kỳ khoan kɧօáϊ đem mọi chuyện trong nhà tiết lộ ra ngoài. Hơi thở loạn nhịp, Bạch Ý thấy Cố Tử Tu nhìn mình với ánh mắt giết người, chỉ hận không thể chạy qua xé rách cái miệng của nam nhân kia, "Rốt cuộc là ai phái ngươi tới hại ta!"
Lúc này xung quanh đã xuất hiện không ít quần chúng vây quanh hóng chuyện, hình như có vài người nhận ra thân phận của Bạch Ý, không nhịn được ở trong đám người chỉ chỉ chỏ chỏ.
Bạch Ý từ nhỏ bị Hà thị chiều sinh kiêu, sao chịu nổi loại ủy khuất này, suýt nữa ngã xuống.
Bạch Vũ Vi ngược lại không sợ người khác chỉ chỏ, nàng ưỡn bụng đã lộ rõ, đứng ở phía sau Cố Tử Tu, được tiểu nha hoàn bên người hơi đỡ, thể hiện thái độ không liên quan.
Lúc này Vệ Lương Âm đang đứng trước mặt vài người, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Y thấy sự tình chuyển biến bất ngờ, mắt nhìn thấy Bạch Ý sắp bị gán mác gian phu ɖâʍ phụ với nam nhân kia, vốn cũng không muốn nhiều chuyện, đáy lòng chỉ có suy nghĩ mau đi tìm Bạch Quả. Nhưng chuyện thành ra thế này, y cũng không hề nghĩ đến ——
"Lúc sau, lúc sau xảy ra chuyện gì nữa?" Một lúc lâu sau Bạch Quả nghe xong, lại là đem sự tình Vệ Lương Âm gặp phải thành vở kịch liên hoàn, các loại sự tình chuyển biến làm cậu không khỏi khẩn trương nắm chặt khăn trải bàn, gần như sắp biến dạng do chà xát.
Vệ Lương Âm cố ý thanh thanh giọng nói, Bạch Quả ngoan ngoãn cầm tách trà xanh trong tay thị nữ, thấy y đã uống nhuận họng, mắt chờ không nổi, thần sắc thiếu niên cực kỳ chăm chú lắng nghe.
Vệ Lương Âm nở nụ cười, nói: "Đệ đệ ngươi bị mẹ kế chiều sinh kiêu, tính tình đã ngu lại không có đầu óc, người cố ý nhắm vào hắn là người biết ăn nói, đem chuyện Bạch Ý cùng gã có "tư tình" nói như thiệt, lại là ngâm thơ về tình cảm, quả thực muốn làm Bạch Ý đang sống sờ sờ mà tức chết."
Cố Tử Tu là trưởng tử của Cố gia, tương lai muốn kế thừa Cố gia, mà chính thê Bạch Ý của hắn cùng với một gã nam nhân bê bối, sau khi cơn tức giận ban đầu đi qua, lý trí của Cố Tử Tu trở về không ít. Lúc ấy đã không ít bá tánh vây quanh hóng chuyện, Cố Tử Tu cũng biết được sự tình này không thể giải quyết nhanh được, chỉ đành kêu người đem nam nhân kia về phủ, quyết định đi về tiếp tục xử lý.
Nhưng nam nhân sao có thể phối hợp với Cố Tử Tu. Hắn là người lấy tiền làm việc, không phải người muốn bị nhốt trong lồng heo. Hắn thấy mình khiến Bạch Ý thân bại danh liệt chín trêи mười rồi, mà Cố Tử Tu kia lại tin bảy tám phần, liền đột nhiên vùng dậy, phảng phất như là kẻ vì tình yêu mà điên rồ, từ cổ tay áo chỗ móc ra một thanh chuỷ sắt bén, trong miệng nói kiếp này cùng Bạch Ý vô duyên, thân thể liền thẳng tắp nhào lên trước ngực Bạch Ý, làm đủ một bộ vì tình yêu mà chết.
Cố Tử Tu là một người đọc sách đã bao giờ gặp qua bộ dáng hung ác như vậy, hơi lui một bước, liền cảm thấy một thân thể ấm áp run rẩy nhích lại gần mình.
Hắn rũ mắt vừa thấy, trong lòng ngực là Bạch Vũ Vi đang kinh hoảng thất thố.
Tâm thần hơi bình tĩnh, Cố Tử Tu bỗng nhiên nhớ tới trong bụng Bạch Vũ Vi còn đang mang cốt nhục của mình, theo bản năng liền ôm người vào trong ngực, che lại đôi mắt, xoay người sang chỗ khác.
Bạch Ý cuối cùng nhìn thấy một màn nam nhân xa lạ đánh tới chỗ mình, cùng với động tác xoay người ôm lấy Bạch Vũ Vi của Cố Tử Tu, trong chớp nhoáng hắn thậm chí không kịp nghĩ quá nhiều, biểu tình hoảng sợ trêи mặt khó khăn lắm mới đọng lại.
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng không đánh úp tới ——
Vệ Lương Âm đem sự tình thuật lại đến đây, nghiêm mặt nhìn Bạch Quả giải thích: "Ta thật sự không muốn cứu hắn, nhưng mà......"
Tay chân nhanh hơn não thì phải làm sao bây giờ.
Bạch Quả trong lòng biết Vệ Lương Âm là người như thế nào, tuy rằng hơi hoạt bát một chút, nhưng tâm tư tỉ mỉ lại còn có một phần chân thành, y là tiểu tướng quân từ biên quan trở về, sao có thể trơ mắt mà nhìn?
Mặc dù Bạch gia cùng Vệ gia có thù oán có oán, nhưng tóm lại là ân oán đời trước chiếm phân nửa, mà Bạch Ý cũng chỉ là hậu bối do Hà thị nuôi hư thôi.
Tuy việc nhỏ không nói, nhưng việc liên quan đến sinh tử rất đáng giá.
Bạch Quả cũng không cảm thấy Vệ Lương Âm làm không đúng, chỉ nhìn biểu ca nhà mình cười cười, chậm rãi nói: "Biểu ca ra tay, chính là, đánh gãy âm mưu hãm hại Bạch Ý của người đó...... Ta thấy lúc biểu ca trở về trêи người bẩn cực kỳ, giống như đánh nhau với người nào đó, có phải là do, lúc sau bọn họ lại đến làm phiền huynh?"
Vệ Lương Âm nghe vậy, cũng hơi kinh hãi, ngước mắt nói: "Biểu đệ...... Quan sát cực kỳ tinh tế đó."
..........
Bình luận truyện