Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 88



Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan  

Không khí trong phòng cũng có chút quỷ dị. Minh Nguyệt lén ngẩng đầu nhìn Tiêu Duệ mấy lần, thấy mặt hắn trầm ngâm, lông mày nhíu lại, hình như đang muốn nói điều gì nhưng lại khó có thể mở miệng, cảm giác như đứng ngồi không yên vậy.

Tiêu Duệ đúng là có chút đứng ngồi không yên.

Lời nói đã lên đến khóe miệng nhưng hắn không thốt nên lời được. Hắn chợt thấy bực dọc, cảm giác mình đúng là nực cười, đập mạnh xuống bàn một cái.

Minh Nguyệt sợ đến quỳ rạp xuống đất, "Vương, Vương gia..."

Đôi khi, chúng ta muốn nói gì đó là cần nhờ vào dũng khí và xung động nhất thời, nếu chần chờ, dũng khí và xung động liền biến mất ngay. Tiêu Duệ phiền não khoát tay, "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"

Minh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy chạy ra bên ngoài. Thấy Dư Lộ đang đứng nói chuyện với Hương Lê ở hành lang, vành mắt nàng đỏ lên, chạy nhanh tới.

Dư Lộ bị Minh Nguyệt ôm chầm lấy, sau đó lại nghe thấy tiếng nức nở bên tai. Đây là thế nào? Cô nhìn Hương Lê, Hương Lê vội che lại không cho mấy tiểu nha hoàn trong sân thấy, cùng Dư Lộ kéo Minh Nguyệt sang căn phòng bên cạnh.

"Cô làm sao vậy?" Dư Lộ hỏi Minh Nguyệt. Thời gian Minh Nguyệt và Tiêu Duệ chung phòng cũng không lâu, quần áo cũng chỉnh tề, không giống như đã bị khinh bạc.

Hương Lê tỉ mỉ quan sát Minh Nguyệt từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu với Dư Lộ.

Minh Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn nhăn nhăn, trên mặt mang theo vết nước mắt, hai mắt thì ướt át như vừa rót nước vào, "Dư chủ tử, ta sợ!"

Dư Lộ dùng sức vỗ vai nàng, an ủi: "Sợ cái gì, không có gì phải sợ hết, đừng sợ."

Minh Nguyệt vẫn còn khóc. Sau khi khóc lóc gần một khắc, nàng mới thở bình thường lại, "Hình như Vương gia muốn hỏi ta chuyện gì, chỉ là không tiện mở miệng, đợi lúc lâu vẫn không hỏi được, sau đó nổi giận với ta."

"Ta ta ta, ngươi tự xưng ta trước mặt Dư chủ tử, chẳng lẽ trước mặt Vương gia và Vương phi ngươi cũng như vậy à?" Thạch Lưu đi tới, vừa lúc nghe được nàng nói như vậy, không khách khí dạy dỗ, sau đó đến trước mặt Dư Lộ oán trách: "Dư chủ tử, ngài đúng là quá sủng nàng ta rồi, nhìn nàng ta kìa, quá không biết trời cao đất rộng là gì luôn."

Minh Nguyệt giật mình, bên cạnh lại có Hương Lê, Dư Lộ cũng không phải chủ tử nàng vẫn hay phục vụ, vô cùng dễ nói chuyện, nên trong chốc lát không phản ứng kịp. Giờ nghe Thạch Lưu nhắc nhở, nàng vội vàng đứng ra định quỳ xuống nhận sai với Dư Lộ.

Dư Lộ kéo nàng lại, "Được rồi, không sao đâu, cô cũng vì bị dọa thôi mà, thường ngày cũng đâu có vậy." Vừa nói vừa quay đầu trừng Thạch Lưu một cái, "Các ngươi cố gắng ở chung cho tốt, không thấy Minh Nguyệt sợ đến khóc sao, không cho phép làm ầm ĩ."

Lúc này Thạch Lưu mới nhìn thấy nước mắt trên mặt Minh Nguyệt, nhếch mép không nói gì.

Dư Lộ không biết Tiêu Duệ định hỏi Minh Nguyệt cái gì, nhưng hẳn là về Lâm Thục. Sau khi trở về cô vẫn luôn an phận, đương nhiên không sợ.

"Đừng sợ nữa. Nếu có hỏi về ta thì cô cứ việc nói thẳng." Cô nói: "Nếu hỏi về Vương phi, cô tự quyết định, Vương gia không phải kiểu người không rõ đúng sai, cô đừng tự dọa mình như vậy."

Minh Nguyệt hai mắt đẫm lệ nhìn Dư Lộ gật đầu.

Lúc Dư Lộ trở lại phòng chính, Tiêu Duệ đã đi rồi. Hỏi hạ nhân, biết được hắn cũng không ở trong sân. Xem ra là đã giải quyết được chuyện Nhiễm Nhị cô nương rồi, hắn không cần phải giả bệnh nữa. Bệnh khá hơn chút, một Vương gia tuổi quá trẻ như hắn đương nhiên không thể cứ ở nhà được.

Không ở cũng tốt, để cô dễ làm việc của mình hơn. Nhờ phúc của Tiêu Duệ, Tầm Phương viện bây giờ có một phòng bếp nhỏ, cô muốn học nấu ăn với Minh Nguyệt thì cũng không quá khó.

Minh Nguyệt có việc làm, bắt đầu không nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, thấy Dư Lộ khá là vụng về, lãng phí rất nhiều nguyên liệu, còn có tâm tư chê cười Dư Lộ với Thạch Lưu nữa.

Tiêu Duệ vừa ra phủ liền gặp phải Tiêu Dật.

Tiêu Dật nhìn Thất ca bị bệnh thật lâu của gã có sắc mặt hồng nhuận, dáng người cao ngất, bước chân lại vững vàng, không giống như bị bệnh chút nào, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Huynh đây đâu giống như là bị bệnh chứ?" Gã oán trách: "Mất công phụ hoàng hỏi thăm, mẫu phi thì lo lắng, hóa ra huynh chút chuyện cũng không có? Huynh nói, có phải huynh thu mua Thái Y rồi đúng không?"

Tiêu Duệ bước nhanh về phía trước, không thèm nhìn gã, "Đệ tới có chuyện gì?"

Tiêu Dật cũng không quan tâm việc hắn mặt lạnh, nghe hắn hỏi vậy mới nhớ đến việc chính, vội vàng đuổi theo kéo Tiêu Duệ lại, "Thất ca, Thất ca, đệ có việc cần nhờ Thất tẩu, huynh dẫn đệ đi gặp Thất tẩu đi!"

Tiêu Duệ đẩy tay hắn ra, thờ ơ hỏi: "Chuyện gì?"

Tiêu Dật nói thẳng: "Chính là chuyện về Minh Nguyệt. Đệ thấy huynh không có ý với nàng ấy, không bằng đưa nàng ấy cho đệ đi? Nàng ấy nói, phải có Thất tẩu đồng ý thì mới được. Huynh dẫn đệ đi đi, đồng thời giúp đệ nói nói cho Thất tẩu một ít. Nha hoàn của tẩu ấy cho huynh hay cho đệ, không phải đều giống nhau sao?"

Có thể giống nhau sao? Đó là nha hoàn của Vương phi của hắn, lại đi đưa cho em rể, vậy còn ra thể thống gì?

Chẳng qua, bây giờ nha hoàn kia đã là người của Tiểu Lộ Nhi rồi. Hình như Tiểu Lộ Nhi còn có chút tình cảm với nàng ta, chỉ sợ không dễ đưa cho người khác được.

"Thất tẩu của đệ không có ở nhà." Tiêu Duệ nói.

Tiêu Dật thăm dò: "Đệ đi vào chờ?"

Tiêu Duệ hừ một tiếng, "Nàng về nhà mẹ đẻ rồi. Còn có, nữ nhân trong phủ đệ đủ nhiều rồi, cũng đừng duỗi tay xa như vậy nữa."

Tiêu Dật bất mãn, dậm chân nói: "Thất ca, huynh thật không phúc hậu! Đệ có thể đưa cho huynh một đại mỹ nhân, sao huynh không thể đưa cho đệ một tiểu nha hoàn chứ? Cùng lắm thì đệ dùng mười người đổi với huynh là được chứ gì!"

"Nếu đệ cảm thấy không công bằng, vậy thì mang Tạ thị đi đi." Tiêu Duệ mặc kệ gã, nói một câu như vậy rồi sải bước đi, chớp mắt liền không có bóng người.

Tiêu Dật nhìn con đường trống rỗng, tức giận giậm chân mấy cái rồi nói với tùy tùng đằng sau: "Đi, đến phủ Định Quốc Công!"

Trong phủ Định Quốc Công, Lâm Thục vừa về liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của cả phủ.

Bây giờ nàng đã là Vương phi rồi. Khi phụ thân nàng gặp nàng, việc đầu tiên phải hành lễ với nàng trước mới được. Chỉ là về nhà mẹ đẻ, gặp phụ thân mẫu thân và tổ mẫu, sao Lâm Thục có thể coi mình là Vương phi được. Nàng đi bái kiến Lâm lão phu nhân trước, lại hàn huyên cùng nữ quyến của Lâm gia một lát, sau đó đến chỗ Lâm phu nhân, ngay cả chi thứ hai, chi thứ ba của Lâm gia cũng đều tặng lễ, công tác đối ngoại làm vô cùng tốt.

Đến chỗ Lâm phu nhân, Lâm phu nhân kéo tay nàng hỏi: "Thành Vương đã về, có đối xử tốt với con không? Nghe nói hắn rất sủng ái một cái tiểu thiếp, hắn không làm việc gì khiến con không thoải mái đi?"

Lâm Thục cười nói: "Nương yên tâm, Vương gia đối xử rất tốt với con. Còn tiểu thiếp kia, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Con và Vương gia chưa từng để trong lòng, nương đừng lo lắng."

Lâm phu nhân cẩn thận quan sát vẻ mặt của con gái, thấy mặt con đúng là không có ý miễn cưỡng liền yên tâm. Cúi đầu vuốt bụng, bà nghĩ tới một việc khác, "Đúng rồi, Thành Vương là sau khi thành thân mới đi, mấy ngày nay con có cảm giác gì không? Lý ma ma có giúp con xem không? À, sao con không mang Lý ma ma về đây, để ta phân phó bà ấy mấy câu, bảo bà ấy phải điều dưỡng thân thể cho con thật tốt, sớm ngày có đứa nhỏ, như vậy thì con mới ngồi vững trên cái ghế Vương phi này được."

Nụ cười của Lâm Thục có chút miễn cưỡng, cúi đầu nói: "Nương, con chỉ mới lập gia đình thôi, không cần phải vội."

Lâm phu nhân còn tưởng nàng đang xấu hổ, đang định khuyên tiếp, sau lại không nói gì nữa. Bà ngẩng đầu phất tay đuổi hạ nhân trong phòng rồi đứng dậy bước đến đầu giường, dường như là đang tìm thứ gì.

Ngày sinh của Lâm phu nhân đúng là mấy ngày gần đây, bụng kia lớn dọa người. Bà vừa di chuyển, Lâm Thục liền sợ đến biến sắc, lập tức đứng lên, "Nương, ngài muốn tìm cái gì thì để con tìm cho, ngài cẩn thận đấy!"

"Không sao không sao." Lâm phu nhân không thèm để ý xua tay. Bà lật nệm lên, cầm một quyển sách có bìa làm từ vải lên, lại đặt nệm xuống, đi về chỗ cũ, nhưng cũng không đưa cho Lâm Thục xem ngay.

"Nương, ngài cầm cái gì thế?" Lâm Thục hiếu kỳ hỏi.

Lâm phu nhân cười nói: "Điều con băn khoăn cũng có đạo lý. Con và Thành Vương là phu thê mới cưới, lại không có tình cảm gì từ trước, nếu thành thân, hẳn phải đợi lúc cảm tình vững chắc thì mới có đứa nhỏ được. Nếu không, con vừa mới mang thai, hắn liền đặt trái tim lên người nữ nhân khác, đợi con sinh đứa nhỏ rồi, vóc người biến dạng, phía dưới cũng lỏng đi, muốn kéo lòng hắn về thì còn khó hơn nữa."

Lâm Thục đỏ mặt, cả giận: "Nương, ngài đang nói gì vậy!"

Lâm phu nhân lơ đễnh, "Bây giờ con đã gả cho người rồi, những thứ này cũng có thể nói tới, không phải là tiểu cô nương, da mặt mỏng không nói được." Nói xong, bà nhét quyển sách vào lòng Lâm Thục, "Cầm đi, nếu con ngại không muốn nghe, ta đây không nói nữa. Sau khi trở về, con phải nhìn kỹ vào, học theo cho tốt."

Lâm Thục đại khái đoán được đây là cái gì, nhưng vẫn mở ra nhìn. Chỉ vừa liếc một cái, nàng liền ném sách xuống đất.

"Ai, cái đứa này!" Lâm phu nhân đang định nói nàng hai câu, nàng lại bỗng nhiên đứng dậy chạy ra ngoài.

Lâm phu nhân không khỏi oán giận: "Nha đầu kia thật là, người khác ta còn không thèm nói đâu, nói cho nó, nó lại không muốn."

Bà cũng không kêu người, tự mình khom lưng nhặt quyển sách kia. Chỉ là mới khom được một nửa, bà chợt phát hiện bụng đau, không dám lượm sách nữa, vội vàng hô lên với bên ngoài: "Người đâu! Người đâu! Hình như ta sắp sinh!"

Lâm Thục chạy nhanh như chớp ra ngoài, lúc chạy đến cửa viện thì gặp phải Định Quốc Công.

Định Quốc Công thấy con gái chạy đến, sau lưng lại không có ai đi theo, buồn bực nói: "Sao chỉ có mỗi con thế, Minh Nguyệt đâu, sao lại không theo con tới?"

Lâm Thục còn chưa trả lời, bên trong lại có hạ nhân chạy ra, cách thật xa nhưng đã bắt đầu gọi: "Lão gia lão gia, phu nhân sắp sinh, phu nhân sắp sinh!"

Định Quốc Công bất chấp con gái, vội nói: "Mau mau lên, đi mời bà đỡ qua đây!" Lại phân phó tùy tùng: "Ngươi nhanh ra ngoài, vừa đi gọi đại phu, vừa vào cung mời Thái Y đến, nhanh lên!"

Lâm Thục cũng nôn nóng. Lúc nàng vừa đi, nương vẫn không có phản ứng gì hết, sao lại mau sinh như vậy chứ. Thấy Định Quốc Công nhấc chân chạy, nàng cũng vội vàng xách váy đuổi theo.

Bà đỡ đến ở trong phủ từ một tháng trước, rất nhanh liền đến, đại phu bên ngoài cũng đến rất nhanh. Lâm lão phu nhân vừa nghe tin, cũng vội dẫn theo con dâu thứ hai và thứ ba chạy đến.

Có Lâm lão phu nhân tọa trấn, Định Quốc Công an tâm. Thấy Lâm Thục nóng vội đứng một bên, ông cười nói: "Đừng lo, đây là cái thai thứ ba của mẹ con rồi, không sao đâu."

Lâm Thục lo lắng hành vi của mình khiến nương mất hứng, nên mới đau bụng đẻ nhanh như vậy, thấy thái độ của Định Quốc Công thờ ơ như thế, máu nóng chạy lên não, nói: "Mỗi khi nữ nhân sinh sản là phải dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, nương có tuổi rồi, ta và đệ đệ đều lớn như vậy mà lại có bầu, thế càng nguy hiểm hơn nữa, sao thái độ của cha có thể thờ ơ như vậy được chứ!"

Định Quốc Công sửng sốt, "Ta, ta không có..."

"Thục Tỷ Nhi, con nói chuyện với cha con kiểu gì vậy!" Lâm lão phu nhân nghe vậy, cắt đứt lời con mình, không khách khí dạy dỗ cháu gái.

Lâm Thục mím môi, không chịu xin lỗi.

Lâm lão phu nhân còn định giáo huấn tiếp, Lâm Nhị phu nhân bên cạnh bà đã vội kéo tay bà lại, "Nương, bây giờ Thục Tỷ Nhi là Thành Vương phi."

Thường ngày, Lâm lão phu nhân là người thương yêu Lâm Thục nhất. Giờ thấy nàng không tôn kính với Định Quốc Công như vậy, lại có lời nhắc nhở vô tâm của Lâm Nhị phu nhân như thêm dầu vào lửa, bà hừ lạnh một tiếng, nói: "Thành Vương phi thì sao chứ, dù là Thành Vương phi thì cũng không thể không hiếu thuận cha ruột!"

Lâm Thục tủi thân đến hai mắt đỏ lên.

Định Quốc Công vội đỡ lời: "Nương, Thục Tỷ Nhi không phải không hiếu thuận con. Nó, nó lo lắng cho mẹ nó quá nên, nên mới..."

Lâm lão phu nhân cắt đứt: "Có cái gì mà phải lo lắng? Nữ nhân ở đây có ai chưa từng sinh con cơ chứ? Ta sinh ba người huynh đệ các con, Nhị đệ muội của con sinh hai người, Tam đệ muội sinh bốn người, các nàng đều làm được, chẳng lẽ thê tử của con không làm được?"

Đây là giải thích không thông rồi.

Nước mắt Lâm Thục rơi xuống. Nàng quá tủi thân, lại không nghĩ rằng, ở Thành Vương phủ chịu uất ức lớn như vậy, trở về còn bị thế này. Nương không hiểu nàng, phụ thân vừa thấy liền hỏi Minh Nguyệt, ngay cả tổ mẫu ngày xưa thương nàng nhất cũng...

Thấy cháu gái lớn như vậy còn bị nói khóc, Lâm lão phu nhân có chút hối hận mình nói nặng. Lúc này bỗng có hạ nhân vội vã chạy vào, nói với Định Quốc Công: "Lão gia, Cửu Hoàng tử đến, muốn gặp đại cô nương của chúng ta."

Tiêu Dật tới? Còn muốn gặp Thục Tỷ Nhi?

Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên Lâm Thục.

Lâm Thục vội lau nước mắt, quay đầu nhìn sang, "Có nói là có chuyện gì không?"

Hạ nhân lắc đầu, "Không có, chỉ nói rằng muốn gặp ngài. Bây giờ Thế tử đang ở bên đấy."

Định Quốc Công hơi gật đầu với Lâm lão phu nhân, nói: "Nương, bên này phiền ngài nhìn rồi, con mang Thục Tỷ Nhi đi qua một lát."

Lâm lão phu nhân nói: "Được, các con đi nhanh đi!"

Lâm Thục không kịp hóa trang lại, đành phải cứ như vậy đi theo. Khi nghe được ý đồ đến của Tiêu Dật, nàng lập tức đứng lên, "Ngươi nói cái gì?"

Bởi vì Tiêu Dật lén lút nói với nàng nên lúc này, nàng nhìn Định Quốc Công đang đứng ở sân ngoài, tận lực nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Dật thấy phản ứng của nàng như vậy, có chút bất an, "Thất tẩu, tẩu yên tâm, Minh Nguyệt theo ta, ta sẽ đối tốt với nàng ấy."

Lâm Thục lạnh giọng khước từ: "Không được! Minh Nguyệt nàng... tối qua nàng ấy đỡ trở thành người của Thất ca ngươi rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện