Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 41



“Tần Nguyên đêm nay sẽ tới Lạc Dương, thám tử hồi báo, hình như là thủ hạ của gã bắt được nhân vật trọng yếu nào đó, chờ gã tới tự mình thẩm vấn.” Quý Lăng Tiêu sửa lại khuôn mặt tươi cười, nhíu mày nói.

Liễu Phong Liễm cùng Tiểu Bảo song song dừng lại động tác, Hà Ý Nhân vẻ nghiêm túc nhìn Quý Lăng Tiêu.

“Nhân vật trọng yếu?” Liễu Phong Liễm suy nghĩ một chút.

Tiểu Bảo không lên tiếng, nhìn Liễu Phong Liễm, rồi lại nhìn Quý Lăng Tiêu.

“Ừm… Nhị ca, ngươi xem có thể hay không là…”

“Cầm nương.”

“Cầm nương!”

Phản ứng của Quý Lăng Tiêu cùng Liễu Phong Liễm đồng thời bộc ra.

“Là vợ kế của phụ thân ngươi?” Tiểu Bảo hỏi.

“Ừm.”

“Vậy Tần Nguyên bắt Cầm nương làm gì a? Bọn họ vốn dĩ không phải cùng một bọn sao?” Hà Ý Nhân không rõ đưa ra nghi vấn.

“Con trai của Cầm nương là bị Tần Nguyên gián tiếp hại chết, có lẽ là Cầm nương muốn báo thù nhưng không thành mới có thể bị bắt…” Quý Lăng Tiêu nhíu mày nói, “Cũng không đúng, nhi tử nàng vừa chết, nàng lập tức liền mất tích, lẫn mất tiêu không để lại dấu vết, âm mưu của gã không thành công. Cho dù là nàng vì con báo thù, cũng không hẳn là bị bắt tới đây, Tần Nguyên lúc này cũng không cần phải tới thành Lạc Dương. Trừ phi…”

“Trừ phi trong tay nàng có nhược điểm nào đó có thể uy hiếp Tần Nguyên, có lẽ trong tay nàng có vật mà Tần Nguyên muốn.” Liễu Phong Liễm tiếp lời nói.

“Chúng ta đây hiện tại nên làm cái gì?” Hà Ý Nhân hỏi, động não là việc hạng nhất gã làm không được, tuy nhiên với vũ lực gã lại rất lành nghề.

“Nếu như có thể, ta nghĩ đi dò xét nơi ở của Tần Nguyên.” Liễu Phong Liễm ngẫm nghĩ, nói.

“Ta cũng muốn đi!” Tiểu Bảo vừa nghe, lập tức kêu lên.

“Ngươi đi gì chứ? Rất nguy hiểm, tiểu hài tử thì phải ở nhà ngủ, loại sự tình này để đại ca ta đi là được rồi.”

“…” Tiểu Bảo không muốn buông tha bĩu bĩu môi, vẻ mặt kiên trì không nói một lời.

“Tiểu Bảo ngoan, nghe lời, đại ca nói đúng, ta không phải đi chơi a, rất nguy hiểm đó. Hơn nữa ngủ quá muộn đối với ngươi thân thể không tốt.” Liễu Phong Liễm kiên trì khuyên bảo, có điều Tiểu Bảo thế nào cũng không chịu nghe, thủy chung trương ra khuôn mặt bướng bỉnh nhỏ nhắn. Liễu Phong Liễm bật cười lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn Quý Lăng Tiêu, mong muốn hắn tới khuyên nhủ.

Quý Lăng Tiêu lườm nguýt, ai kêu y luôn luôn chiều chuộng Tiểu Bảo, lúc này mới nhận ra mình bị tiểu gia khỏa này ăn chết đi.

“Tiểu Bảo muốn đi cũng được, nhưng ngươi phải đánh thắng đại ca, như thế chúng ta đây sẽ để ngươi đi.”

Lời này vừa nói ra, Tiểu Bảo lập tức hưng phấn nhảy lên, Liễu Phong Liễm chỉ còn cách vô lực ôm trán than thở.

Nhìn phản ứng của hai người, Quý Lăng Tiêu vẻ mặt khó hiểu. Biện pháp hắn đưa ra không phải rất tuyệt hay sao? Vì sao tam đệ lại bày ra bộ dáng hung hăng giậm chân hối hận không ngớt, Tiểu Bảo cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, có lẽ võ công sẽ không quá tốt đi? Cho nên biện pháp hắn đưa ra không phải tam đệ hẳn là nên vui vẻ, Tiểu Bảo thì chán nản hay sao, tại sao bọn họ lại phản ứng trái ngược như vậy?

Mà một bên Hà Ý Nhân liền bất mãn kêu to: “Tam đệ biểu tình của ngươi như vậy là sao? Lẽ nào ngươi cho là đại ca sẽ thua Tiểu Bảo?”

“Đúng thế.” Liễu Phong Liễm vẻ mặt âu sầu nhăn mặt, y cũng không muốn a, bất đắc dĩ công phu của Tiểu Bảo thực sự quá tốt, “Đại ca ngươi tại bảng cao thủ giang hồ xếp thứ mấy?”

“Thứ hai mươi, xảy ra chuyện gì?” Không nghĩ tới Liễu Phong Liễm lại thình lình hỏi một câu vậy, Hà Ý Nhân lo lắng trả lời.

“Tiểu Bảo?”

“Nga, sư phụ nói với công phu hiện tại của ta, xếp vị trí thứ bảy tuyệt đối không thành vấn đề.” Tiểu Bảo thành thật trả lời.

“Cái gì!? Ta không tin.”

“Gạt người!?”

Hà Ý Nhân cùng Quý Lăng Tiêu song song cao giọng hô lớn, vẻ mặt không tin nổi, nhìn chằm chằm Tiểu Bảo quan sát từ trên xuống dưới bằng con mắt quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện