Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1086: C1086: Chương 1086



Thế nhưng phần tay áo của bộ váy cưới đó đang bắt chéo trước bụng, thật giống như có người lễ nghi khuôn phép lẳng lặng đứng ở nơi đó chờ bọn họ.

Quỷ xui xẻo sợ hãi kêu một tiếng: “Ta là quỷ, cũng bị dọa nhảy dựng cả lên!”

Quỷ nhu nhược nói với Túc Bảo: “Bảo bối, không được, chúng ta sẽ không chơi nữa, anh cõng em ra ngoài.”

Quỷ đào hoa duỗi đầu thật dài: “Ha ha ha, Bảo, thả tôi ra ngoài, để tôi vui vẻ chút đi nào bé cưng.”

Túc Bảo đè thấp giọng, chỉ nghe được tiếng thì thầm: “Xuỵt… đừng lên tiếng, đừng dọa cô ấy chạy mất… Cấm được dọa quỷ trong nhà ma!”

Nói xong tay không nhét mấy ác quỷ vào trong hồ lô.

Tô Tử Du nghe vậy, muốn khóc.

Cuối cùng là ai dọa ai đây?

Hẳn là chúng ta bị dọa sợ chạy được không nào?


Anh nhỏ vừa nhát gan vừa muốn tăng thêm can đảm, run giọng hỏi: “Túc Bảo, đây là quỷ sao? Là X hay là Y?”

Túc Bảo nhìn chằm chằm bộ áo cưới kia, lắc đầu “Không biết nữa.”

X là lệ quỷ sao? Hay là oán quỷ? Y lại đại biểu cho loại quỷ nào.

Tô Tử Du hiểu lầm, càng sợ hãi trong lòng, đến cả em gái cũng không phân biệt được con quỷ trước mặt là ác quỷ hay là lệ quỷ, xem ra con quỷ này rất mạnh!

Hay là… Không phải quỷ?

Sắc mặt Tô Việt Phi trắng bệch, bây giờ mới bình tĩnh nói: “Yên tâm, không phải quỷ gì đâu. Chỉ là một bộ quần áo thôi.”

Nhân viên giả quỷ đã đi hết rồi, không ngờ còn lấy ra một bộ quần áo.

Tô Việt Phi có chút bất đắc dĩ, lại có chút tức giận – lỡ như hù mấy đứa bé sợ chết khiếp thì làm sao bây giờ?

Chắc chắn đại ca đã dặn mọi người là không được hù dọa mấy đứa bé rồi, những nhân viên công tác này không hiểu sao.


Túc Bảo nghe Tô Việt Phi nói, gật đầu: “Đúng vậy, chắc gì là quỷ, cũng có thể là vật quỷ.”

Giống như dấu chân lần trước đi theo bố vậy.

Tô Tử Du đương nhiên cũng biết về hai dấu chân lần trước – mỗi lần em gái gặp quỷ cậu đều ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.

Lại là vật quỷ, có đôi khi vật quỷ còn kinh khủng hơn cả quỷ…

Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng: “Cho nên, vừa rồi bức “rèm cửa” mà gió thổi bay chính là nó sao?”

Hân Hân thò cái đầu ra, lá gan cũng bắt đầu to ra, kiêu ngạo nói: “Chúng ta cho một mồi lửa đốt nó đi! Cho nó chết!”

Tô Tử Chiến nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên thản nhiên nói: “Có lẽ là manh mối.”

Mọi người lại cảm thấy đúng.

Nhà ma mà, bất cứ đồ vật nào xuất hiện cũng chính là manh mối nhắc nhở đấy.

Bình thường trò chơi nào cũng có quy tắc này, không có thứ gì vô duyên vô cớ xuất hiện cả.

Nhưng mà bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ tới, nếu trước mắt không phải là quỷ trong trò chơi nhà ma mà là quỷ thật đấy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện