Tiểu Tường Vi

Chương 23



Lúc Kiều Vi tỉnh lại đã là nửa đêm về sáng.

Trần nhà trắng tinh, đèn đuốc trong phòng bệnh sáng trưng, vài tiếng rên rỉ ngăn cách bởi tấm màn màu xanh truyền tới, dịch truyền lạnh lẽo chảy vào mạch máu của cô.

Kiều Vi thử cử động, bỗng phát hiện dưới gối hơi ước.

Cô theo bản năng giơ tay lau khóe mắt, ngoài dự đoán, trên gò má sạch sẽ.

Đã lâu rồi Kiều Vi không ngủ ngon như vậy. Từ lúc biết bệnh của mình, cô thường mất ngủ, mắt mở từ nửa đêm đến bình minh, dường như tiềm thức cảm thấy ngủ say mỗi một phút đều là lãng phí thời gian.

Cô đỡ mép giường chậm rãi ngồi dậy, mới phát hiện bên ngoài lớp chăn là một chiếc áo khoác.

Trên tủ đầu giường có ly giấy dùng một lần, nước ấm còn hơi bay bay. Kiều Vi nhìn xung quanh, lại không thấy ai cả.

Cô không dám chắc ly nước đó có phải rót cho mình hay không.

Lấy di động, ba cuộc gọi nhỡ đều của Tịch Việt.

OoOoO

Hoắc Hào Chi nhìn chằm chằm y tá thay dịch truyền, trong lúc nửa tỉnh nửa mê đột nhiên nhớ ra hai người xui xẻo còn bị nhốt trong núi, lập tức nhảy dựng lên, ra ngoài gọi điện.

Lúc trở về, anh mới biết Kiều Vi đã tỉnh.

Tóc đen cô tán loạn thả trên vai, giơ tay ngửa đầu muốn lấy túi dịch truyền.

Bỏ điện thoại vào túi, anh từ phía sau lướt qua cô, gỡ xuống nhẹ nhàng.

"Là anh à." Kiều Vi không cần quay đầu cũng nhận ra cái đồng hồ trên tay phải của anh.

Bây giờ đã là ba giờ sáng, dù thế nào cô cũng không ngờ chàng công tử này lại ở bệnh viện cùng cô đến lúc này.

Ngây người một lúc, cô mới xoay người, mím môi, nhìn anh nói câu cảm ơn.

"Đừng cảm ơn, khó lắm tôi mới quay về làm người tốt chuyện tốt đấy." Anh mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, vừa đắc ý một chút lại phải nhắc nhở cô, "Bác sĩ bảo em phải nằm viện."

"Tôi biết rồi." Cô gật đầu, muốn nhận lấy túi truyền dịch trong tay Hoắc Hào Chi.

Hoắc Hào Chi không buông, ngược lại còn đưa cao hơn, hỏi cô: "Biết cái gì? Em biết nằm viện à?"

Kiều Vi lười giải thích, nhưng cô không như lần trước nói rằng đây là chuyện của bản thân cô.

Giơ tay xoa mũi, cô thay đổi chủ đề: "Tài xế đâu?"

Hoắc Hào Chi hất cằm: "À, đang ngủ ngoài hành lang đấy!"

Kiều Vi nhân cơ hội này nhón chân lấy túi dịch truyền: "Cảm ơn."

"Nè!" Cảm thấy mình không được quan tâm, Hoắc Hào Chi hơi giận, "Em đi đâu?"

Không nhận được câu trả lời, anh vội đuổi theo.

"Anh đừng đi theo." Kiều Vi bị phản ứng của anh làm cho kinh ngạc.

Hoắc Hào Chi cảm nhận rõ sự ghét bỏ của cô, hầm hừ dừng bước, nhíu mày: "Ai thèm chứ!" Thấy Kiều Vi gần ra ngoài, anh mới không nhịn được mà gọi cô lại, "Bác sĩ sắp tới rồi, em đi đâu?"

"... Toilet." Kiều Vi bất lực đáp.

Hoắc Hào Chi vừa mở miệng liền vội dừng lại, ngồi xuống ghế đầu giường.

Một giây, hai giây, ba giây...

Nghe tiếng bước chân kia ngày càng xa, lòng anh giãy giụa một hồi, giơ chân đạp tủ một cái. Cuối cùng, anh vẫn tự an ủi mình làm người tốt phải làm cuối cùng, duỗi tay lấy áo khoác, đứng dậy đuổi theo.

Cô ốm yếu như vậy, nếu thể lực không chống đỡ nổi, nói không chừng ngày mai nằm ở đâu cũng không ai biết.

OoOoO

Cảm thấy đợi đã qua lâu, Hoắc Hào Chi nhìn đồng hồ.

"Kiều Vi!" Anh hắng giọng, cố ý tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Không ai trả lời.

"Kiều Vi?"

Hoắc Hào Chi lại gọi một tiếng, vẫn không ai đáp.

Không lẽ mới trù một chút đã ứng nghiệm rồi chứ?

Hoắc Hào Chi lo lắng, vội đứng thẳng người, đi nhanh tới trước cửa WC nữ, mới thấy Kiều Vi đang đứng trước gương.

Cô đang rửa mặt, túi truyền dịch treo trên móc cao trên tường, dùng tay không có kim đâm chải chuốt lại tóc.

Có lẽ do miệng đang ngậm dây cột tóc nên vừa rồi không trả lời anh.

Đúng là dọa chết người ta!

Câu này Hoắc Hào Chi không nói, hình như anh cũng phát hiện bản thân hơi quá chú ý tới cô. Đứng một lúc lâu, anh thuận miệng hỏi: "Bác sĩ đang chờ em trong phòng bệnh, cần hỗ trợ gì không?"

Anh bỏ tay vào túi quần đứng ở đó, đầu hơi thấp, từ trong gương Kiều Vi không nhìn rõ mặt anh.

Cô buông tay lấy dây cột đầu: "Cảm ơn."

OoOoO

Tóc Kiều Vi màu đen, không giống các cô gái hiện đại thích nhuộm tóc.

Anh chưa từng cột tóc cho anh, vốn cho rằng đây là việc rất đơn giản, ai ngờ sợi tóc cứ trượt đi mỗi lúc anh định cột lại.

Dây chuyền bạc trên cái cổ trắng ngần kia giống như phát sáng, yết hầu anh giật giật.

Hoắc Hào Chi phỉ nhổ bản thân.

Nghĩ gì đấy, đây là người mắc bệnh nan y!

Sau khi vụng về gom mấy lọn tóc dư lại, Hoắc Hào cuối cùng cũng buộc thành đuôi ngựa, anh vừa lòng lùi ra sau, thưởng thức.

Không rối không loạn, cũng ổn.

Chỉ cần chỉnh tề, Kiều Vi sẽ không thèm để ý anh rốt cuộc cột thành cái gì.

OoOoO

Quay về phòng bệnh, bác sĩ đang đợi.

Hệ thống y tế ở thành phố G tốt hơn nơi này, bác sĩ nghe nói cô đã làm kiểm tra ở thành phố G, nên càng hỏi tỉ mỉ kết quả kiểm tra.

Kiều Vi đều trả lời, cuối cùng hỏi: "Bác sĩ có thể giữ bí mật tình hình sức khỏe của tôi không?"

Chuyện hôn mê hôm nay tài xế chắc chắn đã gọi điện tới thành phố G, khó bảo đảm Tịch Việt sẽ không tới đây.

"Tại sao?" Bác sĩ kia nghi ngờ, "Với tình khỏe này dù cô không ở lại bệnh viện, muốn che giấu cũng không được!"

Hoắc Hào Chi khoanh tay đứng bên cạnh, cũng rất muốn hỏi vì sao.

Lúc nói chuyện, có một giọng nam hỏi thăm y tá ở ngoài truyền đến. Trái tim Kiều Vi đập loạn nhịp, kéo một góc màn ra xem, quả nhiên là Tịch Việt.

"Bác sĩ, làm ơn!"

Dù lựa chọn thế nào, đây đều đến từ quyết định cô đã quyết.

Nếu Tịch Việt biết, chắc chắn sẽ ép cô nhập viện. Trong những ngày còn lại cô không muốn phải sống bằng sự đồng tình và đáng thương của mọi người.

Mấy ngày qua, không phải Kiều Vi không nghe bác sĩ của cô trình bày về cách trị liệu.

Đối với người quen sống thẳng eo ngẩng đầu, bảo cô dùng thời gian còn lại cuộn tròn trên giường bệnh, trở thành một người vô dụng, ăn uống tiêu tiểu đều phải nhờ người khác, tóc rụng sạch, răng lung lay... Đây là chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Bây giờ cô chỉ muốn làm chuyện mình thích mà thôi.

Bác sĩ còn muốn tiếp tục khuyên. Mắt thấy người nọ đã tới, Kiều Vi chỉ có thể nhìn Hoắc Hào Chi.

Hoắc Hào Chi lắc đầu.

Kiều Vi dùng ánh mắt cầu xin.

Hoắc Hào Chi rời mắt.

Ngay lúc Kiều Vi mất hết hi vọng, anh bỗng xoay người buông tay, kéo bác sĩ ra ngoài bằng hướng khác.

Rất nhanh, tấm màn phía sau đã bị xốc lên.

Tịch Việt thấy cô tỉnh táo ngồi trên giường, tâm trạng mới thả lỏng. Có điều nhìn cô gái này ốm yếu mảnh khảnh, trái tim anh lại thắt chặt.

"Vi Vi..." Tịch Việt thở dài, rõ ràng rất muốn trách cứ, lại không nói ra được. Anh dịu dàng hỏi, "Có đói bụng không?"

Kiều Vi lắc đầu.

Nước ở đầu giường đã lạnh, Tịch Việt giúp cô rót ly nước khác.

Nhìn Kiều Vi uống hết nước, anh mới ngồi xuống đầu giường, lại hỏi: "Sao lại đột nhiên ngất xỉu?"

Anh mặc vest, tóc tai vốn chỉnh tề cũng hơi loạn, quanh người còn hơi ẩm bên ngoài, có lẽ là vừa nhận được điện thoại liền chạy tới đây..

Ngay cả mẹ cô còn chẳng được như vậy.

Kiều Vi cúi đầu nhìn chằm chằm ly giấy một lúc, mới trả lời: "Chỉ là mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, anh đừng lo."

"Em cứ không chú ý tới sức khỏe của mình." Tịch Việt nhíu mày, giơ tay giúp cô vén lọn tóc dư ra sau tai, "Về thành phố G để bác sĩ kiểm tra lại cho em."

Kiều Vi không nói chuyện, lại cúi đầu uống nước.

Tịch Việt từ trong cặp công sở lấy ra một hộp quả nhỏ nhắn.

"Gì vậy?" Kiều Vi nghi ngờ.

"Quà sinh nhật." Tịch Việt đưa hộp quà cho cô, cười nói, "Tuy rằng đến muộn mấy tiếng."

"Em mở ra xem được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện