Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 32: Khuyên bảo



Bùi Tâm Tuệ phái người thỉnh Lý Diệu Quỳnh, Lý Diệu Quỳnh do dự một chút, hỏi Đào thị có nên đi hay không, Đào thị suy nghĩ một chút, nói: "Đi, tại sao không đi, có cô cô ngươi ở Bùi gia, vẫn còn quan hệ thân thích, đoạn không được. Ngươi cứ việc thoải mái, nếu là có người nói lời khó nghe với ngươi, ngươi trước nhịn một chút, trở lại nói cho ta biết, chúng ta sẽ tính toán sau."

Lý Diệu Quỳnh không sợ những người khác ở Bùi gia, ở trong mắt nàng, chư nữ quyến Bùi gia tính tình đều mềm mại dễ bắt nạt, duy chỉ có tam nãi nãi Lâm thị há miệng sặc chết người.

Nhưng là mẹ nàng nói đúng, nàng về sau còn phải ở Kỳ Châu qua lại các phủ, hiện tại trốn tránh người Bùi gia, về sau làm sao bây giờ? Vừa vặn hôm nay thu thập thật chỉnh tề, đểBùi gia xem nàng Lý Diệu Quỳnh cùng cách trở lại, ngày trôi qua xuân phong đắc ý.

Nghĩ xong, nàng liên tiếp gọi người mở cái rương ngăn tủ tìm y phục. Cuối cùng mặc một thân áo đuôi ngắn song móc gài màu nghệ váy thạch lựu thập nhị phúc (mười hai mảnh), sơ búi tóc mẫu đơn, cài hai cái lược đồi mồi hình bán nguyệt, đeo hai cái khuyên tai hoa đinh hương, bên hông buộc một túi thơm nhỏ, vừa là trang sức vừa là hương nhang, lúc bước đi, mùi thơm bách hợp sẽ bay ra.

So với sự coi trọng của nàng ta, Bùi Tâm Tuệ lại không có tâm tư ăn mặc, cùng lắm chỉ là một thân xanh nhạt váy dài. Nàng vốn tưởng rằng biểu muội sẽ là một bộ đau thương tự oán bị chồng ruồng bỏ đến kể ra ủy khuất, hoặc là một bộ phẫn nộ bị lừa gạt đến đòi hỏi công đạo, nhưng là nàng không nghĩ tới biểu muội lại thiên kiều bá mị dung quang toả sáng mà đến, không khỏi kinh ngạc nói không ra lời.

Lý Diệu Quỳnh cười nhẹ một tiếng, kêu lên: "Tuệ tỷ tỷ."

Bùi Tâm Tuệ mới hồi thần, "Quỳnh muội muội, chúng ta đi đến đình nghỉ mát ngồi đi."

Trong lương đình ở hoa viên sớm có người dọn xong nước trà điểm tâm, bọn nha hoàn lui ra.

Lý Diệu Quỳnh hỏi nàng: "Thân thể cô cô đã khá hơn chưa?"

Bùi Tâm Tuệ nói: "Vốn nên dẫn ngươi đi gặp một lần trước, chỉ là bà hôm nay khó được ngủ ngon."

Lý Diệu Quỳnh gật gật đầu, nàng cũng không muốn gặp nhị phu nhân lắm, nghĩ đến lúc trước nhị phu nhân lường gạt nàng gả vào Bùi gia, nàng đến nay vẫn tức giận.

Mấy ngày nay người đến Lý gia cầu thân không ít, chỉ là gia thế điều kiện không có trở ngại thì là tuổi lớn đã có hài tử, cầu hôn nàng làm kế thất, bằng tuổi thì trong nhà nghèo khó, thậm chí còn có một nhà không biết tốt xấu thỉnh bà mối đến cửa hỏi thăm nàng có chịu thiệt làm thiếp hay không... Làm nàng tức đến nỗi phân phó đầy tớ đánh cho mấy gậy đuổi ra.

Nhất thời hai người đều lặng im uống trà.

Bùi Tâm Tuệ đặt ly trà xuống, thu thập tâm tình, tận lực uyển chuyển hỏi nàng: "Quỳnh muội, ngươi cùng Hành đệ là thế nào, thực sự đứt đoạn sao?"

Lý Diệu Quỳnh khẽ cười lạnh, nói: "Cùng cách còn có giả, đã đứt không còn một mảnh."

Thái độ này, làm cho Bùi Tâm Tuệ bị nghẹn, khó nói ra lời, chỉ đành phải không nói gì lại bưng chén lên uống trà.

Lại đặt ly trà xuống, Bùi Tâm Tuệ nói: "Hôm qua có hỉ tín, Hành đệ thi Hương trúng tên thứ sáu, hôm nay đã là cử tử."

Lý Diệu Quỳnh không ngờ nghe được tin này, ngẩn ngơ, nói: "Hắn trúng cử?" Thi rớt nhiều năm như vậy, hắn làm sao lại trúng cử, Lý Diệu Quỳnh có chút không cách nào tiếp thu.

Bùi Tâm Tuệ thấy nàng cuối cùng có phản ứng, trong nội tâm thở phào một cái, nói: "Hảo muội muội, ngươi cùng Hành đệ tình cảm phu thê bốn năm, ngươi thực cam lòng cắt đứt sao? Tuy là Hành đệ không phải là người Bùi gia, nhưng hắn thiếu niên có tài, khó nói trước ngày sau sẽ nhất phitrùngthiên (một bước lên trời), tục ngữ nói đúng, Trữ khi bạch tu công, mạc khi thiếu niên cùng *, không ai mãi mãi hèn. Hành đệ năm sau tất nhiên thượng kinh tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu trúng tuyển, sẽ là tiến sĩ, chẳng lẽ một tiến sĩ còn không xứng đôi được với ngươi?"

*: Thà coi thường ông già tóc bạc chứ không nên xem thường người trẻ tuổi lúc khốn khó bởi vì người thiến niên có tiền đồ không thể lường trước được.

Nếu như tuổi trẻ là tiến sĩ, là "rất" xứng đôi, nhưng là nàng đã cùng Bùi Hành trở mặt, gương vỡ làm sao lại lành.

Lý Diệu Quỳnh không muốn thừa nhận mình bị Bùi Tâm Tuệ nói cho hối hận, nhưng là trong nội tâm như bị chận bông, khó chịu không thở nổi là thật, miễn cưỡng cười cười, hỏi nàng: "Tuệ tỷ tỷ vì cái gì đột nhiên tới hỏi cái này, là nhận uỷ thác, hay là tùy ý hỏi?"

Ở từ đường của Bùi gia, nàng nói tuyệt, đoạn sạch sẽ tình cảm. Về sau tới cửa đòi nha đầu động tay động chân, lại là xé rách mặt nhau. Bùi Hành chẳng lẽ còn muốn vãn hồi?

Nếu không phải phụ thân phân phó, Bùi Tâm Tuệ thật không muốn tìm Lý Diệu Quỳnh nói cái này. Theo ý nàng, cô biểu muội này tính tình vội vàng xao động, không độ lượng rộng rãi dung người, mà hiện thời còn chứng minh là người có thể chung phú quý, không thể đồng hoạn nạn, mà đệ đệ trúng cử, nhà giàu thiên kim không nói, khuê tú trung đẳng nhân gia ôn nhu hiền lành đều có thể, cần gì phải nối lại.

"Cha hôm qua trở về nhà, biết rõ ngươi cùng Hành đệ cùng cách, thực đáng tiếc cho hai ngươi, để cho ta tới tìm ngươi."

Quả thế, Lý Diệu Quỳnh trong nội tâm không nói ra được thất lạc, nhưng trên mặt lại ra vẻ khinh thường, nói: "Tuệ tỷ tỷ uổng công rồi, chúng ta không có khả năng tái hợp." Nói xong đứng lên, "Cám ơn nước trà của Tuệ tỷ tỷ, ta hôm nay còn có việc khác, không tiện lưu lại, ngày khác tái tụ."

Nàng nói xong gọi nha hoàn, "Tỷ tỷ không cần tiễn, ta sẽ tự đi." Rồi sau đó đầu cũng không quay lại mà đi.

Bùi Tâm Tuệ nhíu mày, San Hô đại nha đầu của nàng tiến đến, thêm trà cười nói: "Nãi nãi cần gì vì chuyện này phí tâm, đã nói cũng không sao mà."

Bùi Tâm Tuệ xoa xoa cái trán, nói: "Cũng không chỉ bị phiền lòng vì việc này, từng việc từng việc một, lại nhớtới Toàn ca nhi, ai." Toàn ca nhi là con trai độc nhất của Bùi Tâm Tuệ, nàng bỏ con trai tới chiếu cố mẫu thân, trong lòng ngày ngày nghĩ tới, hận không thể mọc hai cánh bay trở về.

Bên kia, Lý Diệu Quỳnh ngực đầy uất khí từ vườn đi vào trong, cứ như vậy khéo, trước mặt nhìn thấy người nàng lúc này không muốn đụng tới nhất đang xa xa đứng thẳng, Lâm thị. Nàng muốn quay đầu, nhưng không còn kịp rồi.

Lâm thị đã nhìn thấy nàng, đã vậy, còn mang theo nha hoàn bà tử đi qua, chận lại đằng trước. Lâm thị trên mặt thầm đắc ý, cùng cảm giác từ trên cao nhìn xuống không nói ra được, nàng ta đánh giá trên dưới Lý Diệu Quỳnh, che miệng cười nói: "Ơ, đây chính là khách quý ít gặp, ta hôm kia còn nhắc tới, thiếu Tứ đệ muội trong nhà cũng vắng vẻ, yên tĩnh không ít, mỗi ngày đều mong ngóng ngươi trở lại. Tứ đệ muội ngược lại phong thái như trước, làm tẩu tử ta uổng mất phần tâm tư này, còn tưởng rằng ngươi núp ở nhà mẹ đẻ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt kia."

Lý Diệu Quỳnh nghe, vừa tức giận, vừa nổi giận, nàng cũng biết sẽ phải chịu loại chế nhạo này, mới không muốn ra cửa. Nàng cười lạnh trào phúng, "Ta thấy là tam nãi nãi lo chuyện bao đồng, tam gia một phòng kiều thiếp tiếutỳngươi còn chưa bận rộn đủ, còn có tâm niệm ngóng trông ta, nếu thực rảnh rỗi, sửa soạn bản thân mình cho sạch sẽ đi, khắp người toàn mùi nướctiểu, còn ai dám thân cận ngươi."

Nói xong vênh váo tự đắc nghênh ngang rời đi, làm Lâm thị tức giận tới mức run lên, "Đồ bị chồng ruồng bỏ, bị chồng ruồng bỏ, nàng còn dám nói ta..."

Đồ bị chồng ruồng bỏ Lý Diệu Quỳnh nổi giận đùng đùng ra cửa Bùi gia, đi quá nhanh, nhất thời không có chú ý, lúc ra cửa thuỳ hoa "Ầm" một tiếng đụng phải một người, bởi vì dùng lực quá lớn, người kia bị nàng đụng ngã xuống đất, mà nàng cũng đồng thời ngã ở trên thân người kia, lúc hai người ngã xuống đất, đồng thời "Ai da" một tiếng kêu lên.

Hương Điệp và Thải Bạch phía sau bị dọa đều xông lên,

"Mau đỡtiểuthư."

"Tiểuthư, ngài té chỗ nào rồi."

Bên kia, hai gã sai vặt cũng xông qua.

"Tam gia, ta đỡ ngài đứng lên."

Một người khác còn hướng mấy người Hương Điệp ồn ào, "Các ngươi đi đường kiểu gì vậy, không có mắt sao?"

Hương Điệp mắng trở về, "Ai không có mắt, chủ tử chúng ta đang đi hảo hảo, ai cho gia các ngươi ngăn cản ở giữa đường..."

Đầy tớ hai bên không hợp nhau ầm ĩ lên, cũng quên luôn đỡ hai người dậy.

Bùi Vĩnh phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy trong ngực một mảnh mềm mại, hương thơm xông vào mũi. Mở mắt nhìn lên, nữ tử đang tức giận khuôn mặt diễm nhược đào lý, khiến cho hắn nhất thời nhìn đăm đăm. Thấy nữ tử muốn đứng dậy, tay không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy eo của nàng, lặng lẽ dùng chút lực, làm cho thân thể mềm mại kia vốn nâng lên một nửa lại "Ầm" một tiếng một lần nữa đụng ngã ở trên người hắn.

Lý Diệu Quỳnh vừa thẹn vừa tức, "Tam gia, thả ta ra." Nàng không nghĩ tới Bùi Vĩnh cũng dám sàm sỡ nàng, ăn đậu phụ nàng.

Bị nàng hô, Bùi Vĩnh hì hì cười một tiếng, cảm thụ thêm một chút thân thể nữ tử mềm mại lại thơm nức, mới buông tay ra thả Lý Diệu Quỳnh đứng lên.

"Lý muội muội, đi vội vã như vậy làm cái gì, cũng may đụng vào ta, nếu như đụng phải người khác, sẽ không tốt."

Lý Diệu Quỳnh cười lạnh, "Ai là Lý muội muội của ngươi, đến nơi khác tìm muội muội ngươi đi."

Cũng không nói chuyện với Bùi Vĩnh, giận dữ mắng mỏ Hương Điệp vẫn còn đang tranh chấp với gã sai vặt, nhìn cũng không nhìn Bùi Vĩnh một cái, ngẩng đầu lên đi lên phía trước, vừa đi vừa phun, tự nói giễu cợt Lâm thị, "Đồ hạ lưu như vậy, cũng chỉ ngươi coi như bảo bối."

Bùi Vĩnh phủi phủi bụi trên người, còn đưa mắt nhìn Lý Diệu Quỳnh đi xa, trong lòng không khỏi cảm khái, Tứ đệ muội xinh đẹp như một cành hoa thế kia, cũng không biết tương lai rơi vào trong tay ai.

Chờ hắn trở về nội viện, gặp một phòng mỹ thiếp yêutỳtiếp đón, ngày thường hơi cảm thấy có vài phần tư sắc, hôm nay đột nhiên trở nên bình thường.

******

Phương Ngọc Dung nghe nói Bùi Tâm Tuệ hôm nay mời mọc Lý Diệu Quỳnh đến cửa, trong lòngsinhra dự cảm không ổn, lặng lẽ núp ở hòn non bộ nhìn lén tình hình trong lương đình, chờ chứng kiến Lý Diệu Quỳnh không có ngồi bao lâu liền đi, trong nội tâm không khỏi đại định (ổn định).

Châu nhi vẫn như trước kia trung thành và tận tâm hầu hạ, chỉ hơi có chút trầm mặc. Ở trên đường trở về, nàng thấy không có người, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: "Cô nương, hiện thời Tứ gia đã bị đuổi đi, ngài vì sao còn chưa từ bỏ ý định, không bằng quên đi, nhị phu nhân thời gian qua đối đãi với ngài cũng tốt, chờ thân thể bà ấy tốt lên, nhất định sẽ chọn hảo nhân gia cho ngài."

Phương Ngọc Dung nở nụ cười liếc Châu nhi một cái, mặc dù là tâm phúc, nhưng là nàng có nhiều thứ vẫn giấu ở trong lòng không nói ra, nàng không có đồ cưới,sinhphụ lại là người không thành tài, có thể tìm người tốt lành gì. Đừng xem hiện thời nàng mạnh hơn so với Bùi Tâm Nhu, Tâm Hà, lúc làm mai, bà mối tìm người cho nàng gả tất nhiên xa không bằng Tâm Nhu và Tâm Hà.

Việc này dù dì nàng có thương nàng, cũng không cải biến được.

"Châu nhi, ta hiểu được ý tứ của ngươi, chỉ là ta tự có tính toán, ngươi sau này sẽ hiểu ta vì cái gì kiên trì như vậy."

Các nàng một đường trở về, trước vấn an nhị phu nhân một phen, nghe nói nhị phu nhân còn đang ngủ, lại đi Vịnh Thọ Đường, quả nhiên bên trong đang vui chơi.

Phương Ngọc Dung là người cực kỳ thức thời, nàng hiểu được ở Bùi gia dựa vào là nhị phu nhân, hiện thời nhị phu nhân mất đi uy tín, những ngày tiếp theo nàng ở nội viện cũng sẽ có chút gian nan, nên nàng liền đi Vịnh Thọ Đường tìm cơ hội.

Theo lý thuyết nàng không thân không thích với lão phu nhân Tào thị, dù tìm cách thân cận cũng là uổng công, đặc biệt là lão phu nhân còn đang chán ghét nhị phu nhân.

Nhưng Phương Ngọc Dung là người nhiều lanh lợi thông minh, làm như không thấy bản mặt thối của lão phu nhân, mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa cứ ba bữa cơm mà đến, đoạt việc của nha hoàn ở Vịnh Thọ Đường, nịnh nọt khoe mẽ ở trước mặt lão thái thái, cứ thế làm cho ngay lão phu nhân từ đầu lạnh như băng lãnh, ngay cả cái khóe mắt dư quang cũng không cho bắt đầu nói chuyện với nàng, cũng bắt đầu lưu nàng ăn cơm, tốt hơn một chút so với Bùi Tâm Nhu luôn trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện