Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 20: Cởi quần áo?



Phòng rộng lại sáng.

Nhưng tâm tình Mặc Ngưng Sơ thì không thể nào sáng nổi, màn lụa nến đỏ, chính giữa còn có một cái giường lớn có thể cho hai người tùy tiện lăn lộn, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là một hiện trường đầy mờ ám.

Quay đầu lại, nàng kinh hãi từ trên ghế thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đang làm cái gì?"

Lân Xuyên quay đầu lại nhìn nàng, ngón tay tạm dừng tại ngực, cởi áo khoác xuống trên người hắn chỉ còn mặc áo trong đơn bạc, cổ áo rộng lộ ra da thịt gốm sứ của hắn, xương quai xanh sáng bóng, gỡ cây bạch ngọc trâm xuống, để cho toàn bộ tóc đen rủ xuống trên vai, thấy nàng run rẩy không nói nên lời, hắn nhíu mi, kéo nàng đến trước mặt mình, thản nhiên ra lệnh. "Giúp ta cởi áo."

"Tại sao lại là ta? Tại sao ta phải giúp ngươi cởi áo? Dựa vào cái gì mà ngươi bắt ta cởi áo cho ngươi?"

Lân Xuyên nghiêm mặt, từ từ nói ra 2 chữ ".... Tiểu Mỹ."

Mặc Ngưng Sơ cúi đầu rưng rưng "Ta sai rồi"

Phúc hắc nam, lòng dạ hẹp hòi, đê tiện bỉ ổi, hỗn đản, hạ lưu!

Nhưng chỉ là thầm oán mấy câu, cũng không thoát khỏi vận mệnh phải làm người hầu hạ.

Nàng bĩu môi kéo vạt áo của Lân Xuyên, vải gấm trơn mềm mát rượi, được may bằng tơ tằm tốt nhất, hình vẽ thêu tại cổ tay áo trông rất sống động, giá trị của nó thì khỏi bàn.

Mặc Ngưng Sơ đoán không được thân phận của hắn, quần áo của hắn như của một quý công tử, tài năng hơn người, xuất chúng, lại gian ác khiến người ta run sợ.

Võ công cao cường, vung tay một cái là có thể khiến nàng hồn phi phách tán. Có tiền có thế, nàng lớn lên từ kinh đô, cũng rất ít khi gặp được thuyền hoa đẹp như vậy.

Như vậy có phải là lên nhầm thuyền giặc hay không?

Quả thực là nhảy ra một cái hố lửa, lại nhảy vào một cái hố lửa khác...

Mặc Ngưng Sơ bối rối kéo ra những mảnh vải trên người hắn, đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt, trên đỉnh đầu có một âm thanh khàn khàn nguy hiểm "Đừng có sờ lung tung."

Nàng sửng sốt, mới phát hiện ra y phục của Lân Xuyên đã bị nàng làm cho lộn xộn thành một đoàn, thân thể tao nhã cường tráng đã lộ rõ ra ngoài, kết hợp với mùi đàn hương nồng nàn hấp dẫn đến trí mạng.

.... Đẹp đến muốn phạm tội nha....

Mặc Ngưng Sơ quay đầu lặng lẽ rơi lệ, phát hiện ra trong tay mình còn cầm một sợi dây dài dài, nhìn lại theo sợi dây, lại phát hiện ra sợi dây khả nghi kia một đầu đang nằm trên lưng của hắn, chỉ cần kéo ra một chút, là có thể làm cho cái quần trắng kia tụt xuống. Trong phút chốc nàng kinh hãi, lập tức không cởi nữa, gắt gao quấn lại, không dám mở mắt "Ngươi, ngươi đừng như vậy mà."

Không khí khiến người ta khó thở.

Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy trước mặt đầy áp bức, khiến nàng khẩn trương lùi về sau. Nhưng chỉ lui lại được mấy bước đã lảo đảo đến cuối phòng, phía sau lưng là vách phòng, làm cho nàng không còn đường lui.

Hơi thở ấm áp bao vây lấy nàng, cúi người hài hước trêu chọc nàng. Mặc Ngưng Sơ nhắm chặt hai mắt không dám nhìn đến gương mặt hiện giờ của hắn, một đôi môi mỏng ướt át dán ở bên tai nàng, âm thanh đầy dịu dàng sinh động "..... Tiểu Đào Tử, ngươi nói cho ta biết, đừng như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện