Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Chương 3: Dê vào miệng cọp
Thanh âm ngọt ngào lại như Kinh lôi đánh xuống, bốn phía dường như cũng toàn là mùi khét.
Gia đinh đuổi theo bị bốn kiệu phu cao lớn ngăn cản, không cách nào tiến lên phía trước một bước.
Mà người đến là một thiếu nữ, đôi mắt trong sáng, khuôn mặt trắng noãn bởi vì chạy trốn bị trôi phấn hiện ra một tầng xinh đẹp, khoảng mười mấy tuổi, tươi mới như giọt nước, tuyết trắng ôm trọn gương mặt nhỏ, mặt mày thanh tú thuần khiết, lông mày như cánh quạt. Một đôi mắt mở to, giống như trân châu dưới biển sâu, xinh đẹp ngây thơ.
Lần đầu tiên Hắc diện quân Thường Tự không biết làm sao đứng dậy, cũng không biết là do hai chữ "Bỏ trốn" quá chấn động, hay là thiếu nữ khả ái trước mặt, hoặc là tầm mắt của chủ tử sau lưng quá bức người, hắn đang cầm một thỏi vàng run rẩy, cả người đổ mồi hôi lạnh.
".....Bỏ trốn?"
Vật phát sáng sau lưng Thường Tự cuối cùng cũng lên tiếng, tiếng nói thuần hậu, lại mang theo một ít mềm mỏng, âm cuối hướng về phía trước cất cao, kể cả trái tim nhỏ của Thường Tự cũng không chịu thua kém cất cao theo, treo ngược lên cao, nếm mùi thiên đao vạn quả (băm thành ngàn mảnh).
Mặc Ngưng Sơ quan sát người chính khí trước mặt, không chút chú ý tới chủ nhân của vị kia, ngược lại bước đến trước mặt Thường Tự, mi tâm nhíu lại, nâng tay áo che mặt, khiến cho người ta thương xót, hai tròng mắt đầy nước, nhỏ giọng nói "Vị tiểu ca này, gia đình bức hôn, muốn gả ta cho một lão đầu trọc nhà giàu mới nổi làm tiểu thiếp, ngài đại ân đại đức, theo ta trốn một đoạn đường, vàng này sẽ là của ngài." Dứt lời, hoàn toàn không thấy ánh mặt cự tuyệt của Thường Tự, lớn tiếng làm cho mọi người nghe thấy hàm tình mạch mạch (rõ ràng ẩn tình bên trong), khắc cốt ghi tâm nói "Thân ái, ngươi không tới đón ta, hài tử chúng ta sắp ra đời rồi!".
Mọi người xôn xao, sắc mặt bọn gia đinh lúc xanh lúc trắng, hoàn toàn kinh nghi bất định (sợ đến không cử động được).
Thân hình Thường Tự run rẩy không ngớt, cuối cùng hình dáng áo gấm chậm rãi tiến lên, dừng ở trước mặt Mặc Ngưng Sơ.
"Ngươi bị buộc cưới?" Môi mỏng duyên dáng khẽ nhúc nhích, tầm mắt nửa nhìn xuống, lông mày đen như mực, lại thẳng thắn nhìn chăm chú vào đáy mắt Mặc Ngưng Sơ, cái nhìn đó, như xuyên thấu qua da thịt nàng, giọng nói lạnh lẽo nửa như chấn vấn, nửa như châm biếm "Còn là nhà giàu mới nổi? Lão đầu trọc?"
Mặc Ngưng Sơ đầu tiên run rẩy, ngẩng đầu, người đó cao hơn nàng chừng ba cái đầu, thân hình cao lớn áp bức nàng, nhưng cái nhìn kia, trong nháy mắt khiến người khác kinh hồn.
Đôi mắt màu đen, ngủ quan tinh xảo tuyệt mỹ, thân hình cao lớn vững chắc như ngọc, khí chất lạnh lùng, đôi mắt sáng long lanh, lộ ra hoa mỹ vô cùng, nam nhân này đẹp đến kinh khủng! Lại một mực ôn nhu không ngờ, khí chất cường đại, cứ đứng trước mặt hắn như vậy, dường như không cách nào động đậy.
"Cho nên, ngươi muốn bỏ trốn?" Hắn một câu một chữ hỏi lại.
Mặc Ngưng Sơ bị nhìn chăm chú như vậy, tất cả suy nghĩ đều đình chỉ, bốn phía yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập khó chịu trong lòng ngực của nàng, trực giác nàng muốn nhắm mắt lại, lại phát hiện hai mắt mình căn bản không cách nào nhắm lại. Hắn cứ nhìn nàng như vậy, làm cho nàng không có chổ nào ẩn trốn.
Run rẩy sợ hãi một lúc lâu, bất thình lình nàng lui về sau một bước, mở to hai mắt nghiêm túc nói "Ta, ta sẽ không nâng giá nữa."
"....." Thường Tự co rúm.
Không thể tưởng tượng nổi cuối cùng nói như vậy là muốn sao?
Mỹ nam nhẹ nhàng nhíu mày, bỗng nhiên môi nhấc lên một đường vòng cung xinh đẹp, bàn tay to bao quát, đem Mặc Sơ Ngưng đi vào tửu lầu, môi mỏng khẽ mở như một đóa hoa lan nói "Được."
".... Được cái gì hả?" Mặc Ngưng Sơ giãy dụa hai cái không có kết quả, tầm mắt rưng rưng nhìn Thượng Tự càng ngày càng xa. A! Hung ác nam của nàng! A, đối tượng bỏ trốn của nàng!
Phải có đủ hung mãnh mới có thể đem đám người ác linh của phủ thừa tướng kia thối lui! Dáng vẻ ngu ngốc ngơ ngác của nam tử áo xanh, cũng có thể miễn cưỡng hai ba phần, thân hình cao lớn trung thành, có thể làm hộ vệ, có thể làm tôi tớ, giữa hai lông mày còn có chánh khí, không cần lo lắng hắn sẽ giậu đổ bìm leo! Nhìn qua cây đao kia, lưỡi dao sắc bén lại sáng bóng! Nhìn qua ánh mắt kia giống như ngạ lang (sói đói), đằng đằng sát khí, đứng ở đó, ai dám tranh phong?
"Ta mang ngươi bỏ trốn." Nam tử vân đạm phong khinh, cực kỳ tự nhiên nói.
"Ta không cần loại đẹp như hoa…" Mặc Ngưng Sơ mấy chữ chưa nói ra khỏi miệng,
Mặc Ngưng Sơ mấy chữ chưa nói ra khỏi miệng, liền thấy mỹ nam vung ống tay áo, đặt một thỏi vàng trên quầy, "Phòng hảo hạng". Lập tức tiểu nhị vui vẻ dẫn họ lên thang lầu.
"Nơi này là nơi nào?"
"Gian phòng tốt nhất của bổn điếm." Tiểu nhị trả lời nàng.
"... Đi làm cái gì?" Mặc Ngưng Sơ kinh động.
Nam tử cười nhẹ nhàng, quyến rũ chúng sanh "Để hài tử ra đời."
Mặc Ngưng Sơ vì vậy không xác định….?????
Gia đinh đuổi theo bị bốn kiệu phu cao lớn ngăn cản, không cách nào tiến lên phía trước một bước.
Mà người đến là một thiếu nữ, đôi mắt trong sáng, khuôn mặt trắng noãn bởi vì chạy trốn bị trôi phấn hiện ra một tầng xinh đẹp, khoảng mười mấy tuổi, tươi mới như giọt nước, tuyết trắng ôm trọn gương mặt nhỏ, mặt mày thanh tú thuần khiết, lông mày như cánh quạt. Một đôi mắt mở to, giống như trân châu dưới biển sâu, xinh đẹp ngây thơ.
Lần đầu tiên Hắc diện quân Thường Tự không biết làm sao đứng dậy, cũng không biết là do hai chữ "Bỏ trốn" quá chấn động, hay là thiếu nữ khả ái trước mặt, hoặc là tầm mắt của chủ tử sau lưng quá bức người, hắn đang cầm một thỏi vàng run rẩy, cả người đổ mồi hôi lạnh.
".....Bỏ trốn?"
Vật phát sáng sau lưng Thường Tự cuối cùng cũng lên tiếng, tiếng nói thuần hậu, lại mang theo một ít mềm mỏng, âm cuối hướng về phía trước cất cao, kể cả trái tim nhỏ của Thường Tự cũng không chịu thua kém cất cao theo, treo ngược lên cao, nếm mùi thiên đao vạn quả (băm thành ngàn mảnh).
Mặc Ngưng Sơ quan sát người chính khí trước mặt, không chút chú ý tới chủ nhân của vị kia, ngược lại bước đến trước mặt Thường Tự, mi tâm nhíu lại, nâng tay áo che mặt, khiến cho người ta thương xót, hai tròng mắt đầy nước, nhỏ giọng nói "Vị tiểu ca này, gia đình bức hôn, muốn gả ta cho một lão đầu trọc nhà giàu mới nổi làm tiểu thiếp, ngài đại ân đại đức, theo ta trốn một đoạn đường, vàng này sẽ là của ngài." Dứt lời, hoàn toàn không thấy ánh mặt cự tuyệt của Thường Tự, lớn tiếng làm cho mọi người nghe thấy hàm tình mạch mạch (rõ ràng ẩn tình bên trong), khắc cốt ghi tâm nói "Thân ái, ngươi không tới đón ta, hài tử chúng ta sắp ra đời rồi!".
Mọi người xôn xao, sắc mặt bọn gia đinh lúc xanh lúc trắng, hoàn toàn kinh nghi bất định (sợ đến không cử động được).
Thân hình Thường Tự run rẩy không ngớt, cuối cùng hình dáng áo gấm chậm rãi tiến lên, dừng ở trước mặt Mặc Ngưng Sơ.
"Ngươi bị buộc cưới?" Môi mỏng duyên dáng khẽ nhúc nhích, tầm mắt nửa nhìn xuống, lông mày đen như mực, lại thẳng thắn nhìn chăm chú vào đáy mắt Mặc Ngưng Sơ, cái nhìn đó, như xuyên thấu qua da thịt nàng, giọng nói lạnh lẽo nửa như chấn vấn, nửa như châm biếm "Còn là nhà giàu mới nổi? Lão đầu trọc?"
Mặc Ngưng Sơ đầu tiên run rẩy, ngẩng đầu, người đó cao hơn nàng chừng ba cái đầu, thân hình cao lớn áp bức nàng, nhưng cái nhìn kia, trong nháy mắt khiến người khác kinh hồn.
Đôi mắt màu đen, ngủ quan tinh xảo tuyệt mỹ, thân hình cao lớn vững chắc như ngọc, khí chất lạnh lùng, đôi mắt sáng long lanh, lộ ra hoa mỹ vô cùng, nam nhân này đẹp đến kinh khủng! Lại một mực ôn nhu không ngờ, khí chất cường đại, cứ đứng trước mặt hắn như vậy, dường như không cách nào động đậy.
"Cho nên, ngươi muốn bỏ trốn?" Hắn một câu một chữ hỏi lại.
Mặc Ngưng Sơ bị nhìn chăm chú như vậy, tất cả suy nghĩ đều đình chỉ, bốn phía yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập khó chịu trong lòng ngực của nàng, trực giác nàng muốn nhắm mắt lại, lại phát hiện hai mắt mình căn bản không cách nào nhắm lại. Hắn cứ nhìn nàng như vậy, làm cho nàng không có chổ nào ẩn trốn.
Run rẩy sợ hãi một lúc lâu, bất thình lình nàng lui về sau một bước, mở to hai mắt nghiêm túc nói "Ta, ta sẽ không nâng giá nữa."
"....." Thường Tự co rúm.
Không thể tưởng tượng nổi cuối cùng nói như vậy là muốn sao?
Mỹ nam nhẹ nhàng nhíu mày, bỗng nhiên môi nhấc lên một đường vòng cung xinh đẹp, bàn tay to bao quát, đem Mặc Sơ Ngưng đi vào tửu lầu, môi mỏng khẽ mở như một đóa hoa lan nói "Được."
".... Được cái gì hả?" Mặc Ngưng Sơ giãy dụa hai cái không có kết quả, tầm mắt rưng rưng nhìn Thượng Tự càng ngày càng xa. A! Hung ác nam của nàng! A, đối tượng bỏ trốn của nàng!
Phải có đủ hung mãnh mới có thể đem đám người ác linh của phủ thừa tướng kia thối lui! Dáng vẻ ngu ngốc ngơ ngác của nam tử áo xanh, cũng có thể miễn cưỡng hai ba phần, thân hình cao lớn trung thành, có thể làm hộ vệ, có thể làm tôi tớ, giữa hai lông mày còn có chánh khí, không cần lo lắng hắn sẽ giậu đổ bìm leo! Nhìn qua cây đao kia, lưỡi dao sắc bén lại sáng bóng! Nhìn qua ánh mắt kia giống như ngạ lang (sói đói), đằng đằng sát khí, đứng ở đó, ai dám tranh phong?
"Ta mang ngươi bỏ trốn." Nam tử vân đạm phong khinh, cực kỳ tự nhiên nói.
"Ta không cần loại đẹp như hoa…" Mặc Ngưng Sơ mấy chữ chưa nói ra khỏi miệng,
Mặc Ngưng Sơ mấy chữ chưa nói ra khỏi miệng, liền thấy mỹ nam vung ống tay áo, đặt một thỏi vàng trên quầy, "Phòng hảo hạng". Lập tức tiểu nhị vui vẻ dẫn họ lên thang lầu.
"Nơi này là nơi nào?"
"Gian phòng tốt nhất của bổn điếm." Tiểu nhị trả lời nàng.
"... Đi làm cái gì?" Mặc Ngưng Sơ kinh động.
Nam tử cười nhẹ nhàng, quyến rũ chúng sanh "Để hài tử ra đời."
Mặc Ngưng Sơ vì vậy không xác định….?????
Bình luận truyện