Tình Chi Sở Chung
Chương 3
Chu Kính Niên nhịn không được bước về phía cậu, nhưng bị Trương Thiên Thiên gọi lại.
Trương Thiên Thiên đang giới thiệu Chu Kính Niên cho mọi người, sau khi nói xong cô mới bảo Chu Kính Niên tự giới thiệu, không nghĩ tới Chu Kính Niên ngây ngốc mà đứng nơi đó, không khỏi lại kêu anh thêm một lần: “Bạn học Chu?”
Đời trước cảm xúc của Chu Kính Niên vẫn luôn đi kèm phẫn nộ, anh tự giới thiệu đơn giản mà nhanh chóng, chỉ đi lên nói câu tôi tên Chu Kính Niên rồi không kiên nhẫn mà bỏ đi làm Trương Thiên Thiên ở trước mặt các học sinh xấu hổ không thôi. Lần này anh cầm lấy viên phấn trên bàn giáo viên, xoay người viết lên bảng đen tên của mình, thật sâu mà nhìn Phương Tranh đang ăn vụn bánh bao, tiếng nói trầm thấp mà bắt đầu tự giới thiệu, tên, hứng thú sở thích, tuy rằng cũng ngắn gọn, nhưng so với đời trước là nói nhiều hơn rồi.
Cho nên không như đời trước anh lưu lại cho mọi người ấn tượng âm trầm táo bạo, lần này rất nhiều người cảm thấy anh có chút trầm mặc nghiêm túc, mọi người đều cảm thấy anh vừa mới chuyển trường không quen thuộc hoàn cảnh nên có bộ dáng như vậy là rất bình thường.
Lúc này tiếng chuông kết thúc khóa tự học vang lên, Trương Thiên Thiên giống như đời trước chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau Phương Tranh để Chu Kính Niên đi qua đó.
Phía sau Phương Tranh là hai chỗ không có người ngồi, ngày thường đều bị bọn học sinh lấy để sách vở. Lúc Chu Kính Niên lại đây mấy học sinh đang đem sách vở bên trong lấy ra.
Chu Kính Niên không vội, anh cứ như vậy đứng ở bên cạnh Phương Tranh cúi đầu nhìn đối phương, vừa vặn Phương Tranh cũng dùng ánh mắt hồ nghi mà nhìn anh.
Phương Tranh không xác định mà nói: “Cậu có phải là người buổi chiều ngày hôm qua đứng ở đầu ngõ?”
Khóe miệng cậu vì không thể nhớ ra mà cong cong lên, Chu Kính Niên ôn nhu nói: “Cậu nhớ rõ tôi?”
Phương Tranh hỏi anh: “Cậu quen với Phương Hạo Nhiên?”
Chu Kính Niên tất nhiên lắc đầu: “Không quen biết.”
Sau đó anh nhìn thấy Phương Tranh rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngày hôm qua cậu đứng ở nơi đó giơ tay lên với tôi, tôi còn tưởng rằng cậu và Phương Hạo Nhiên là cùng một bọn, cố ý giúp hắn tới đánh tôi.”
Khó trách khi gặp anh cậu chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, thì ra là do hiểu lầm.
Chu Kính Niên nhìn cậu tỏ vẻ xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, làm cậu sợ”
Phương Tranh vội vàng xua tay: “Không trách cậu, là tôi sợ quá nghĩ sai. Đúng rồi, tôi tên Phương Tranh, hoan nghênh cậu vào lớp chúng ta.”
Lúc này chỗ ngồi đã được dọn xong, Chu Kính Niên ngồi phía sau Phương Tranh, chồm lên đến gần Phương Tranh, nói: “Tôi kêu cậu là A Tranh, có thể chứ?”
Phương Tranh không ngờ đối phương đột nhiên đến gần nói với cậu, lúc đối phương nói chuyện mang theo nhiệt khí phả vào lỗ tai làm cậu cảm thấy kỳ quái mà run rẩy. Cậu vội vàng chà xát lỗ tai mình quay đầu quái dị mà nhìn Chu Kính Niên. Nhưng ánh mắt đối phương thuần lương còn mang theo chờ mong nhìn cậu, cậu chỉ có thể ấp úng đáp: “Có thể.”
Xoay người trở lại Phương Tranh nói thầm: Sao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bạn học mới này lại cảm thấy rất quen thuộc? Hoàn toàn không hiểu nổi ……
Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh xoa lỗ tai đến đỏ bừng đáy mắt hiện lên một ý cười..
Từ đầu năm học cấp ba Phương Tranh đã bắt đầu làm thêm để tự đóng học phí, trước khi cậu học lớp 11 đã làm phục vụ sinh ở một quán bar thấy được mọi người quay cuồng thác loạn, cho nên Phương Tranh cũng không phải là nam sinh không hiểu biết gì. Chu Kính Niên muốn lợi dụng điểm này chậm rãi làm Phương Tranh phát hiện tâm tư của mình với cậu. Nhưng muốn dùng cách này phải nắm chắc, bằng không vạn nhất sẽ khiến Phương Tranh phản cảm mà anh lại không muốn đi đường vòng.
Trong tiết tự học này đại đa số học sinh trong lớp đều thất thần. Tất cả mọi người đều ngăn không được tò mò về bạn học mới, thường xuyên đánh giá đối phương. Trong lớp mấy cô gái hoa si truyền cho nhau tờ giấy nhỏ, thảo luận đối phương dáng người cao lớn, bề ngoài đẹp trai nhưng khí thế cũng khiếp người.
Vì thế buổi sáng tiết thứ nhất mới vừa xong, ở trong lớp mọi người lén lút truyền tin vị trí *ban thảo của Phương Tranh muốn giữ cũng khó giữ nổi.
Chu Kính Niên lấy cớ không quen thuộc trường học tìm không được WC vì vậy nhờ Phương Tranh dẫn đi, hai người vừa vào WC thì nghe được tin tức bát quái này.
Hai người đứng trước bồn tiểu, Phương Tranh quay đầu nhìn chằm chằm Chu Kính Niên, mặt đối phương như được điêu khắc hình dáng rõ ràng. Mày kiếm mắt sáng, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén. Mũi cao thẳng, môi mỏng mà hài hòa. Lúc cậu nhìn chằm chằm đối phương đối phương cũng đang nhìn chằm chằm cậu.
Phương Tranh vẫn như trong trí nhớ của anh tâm rất là đề phòng, lại luôn có bộ dáng mi mắt cong cong thể hiện lòng dạ chân thật. Cả người cậu như phát ra ánh sáng làm anh nhịn không được muốn tới gần.
Phương Tranh nghi hoặc mà híp híp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chu Kính Niên, nếu không nhìn lầm từ ánh mắt đối phương cậu thấy được…… Ôn nhu?
Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh bất động đỡ tiểu đệ đệ nửa ngày, nhịn không được liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái.
Phương Tranh vừa vặn hoàn hồn, chú ý tới ánh mắt kia, cậu hơi run vội vàng đem tiểu đệ đệ nhét trở lại. Mặt cậu có chút hồng, lúc cùng bạn học nam khác đi WC mấy chuyện so lớn nhỏ đều trải qua, bây giờ chỉ bị nhìn thoáng qua, sao lại ngượng ngùng?
Lúc đi ra ngoài Phương Tranh còn suy nghĩ: Tức thật, không thấy được của Chu Kính Niên, nhìn đối phương thể trạng cao hơn mình không biết tiểu đệ đệ có lớn hơn mình không?
Chu Kính Niên đi ở phía sau cậu nếu biết suy nghĩ trong đầu Phương Tranh, tuyệt đối sẽ đem người kéo về nhà móc tiểu đệ đệ ra cho cậu xem đủ.
——-
Liễu Phong nói với Chu Kính Niên nhà ăn số hai của trường có đồ ăn ngon nhất không phải thuận miệng nói, toàn bộ trường học có bốn nhà ăn, nhà ăn số hai có vị trí xa khu dạy học nhất, nhưng bên trong học sinh lại đông nhất.
Đời trước Chu Kính Niên cùng Phương Tranh ăn cơm trưa ở nhà ăn này qua một đoạn thời gian dài.
Chu Kính Niên giữa trưa không ăn cơm vì không biết đường đi, Phương Tranh chủ động nói dẫn anh đi đến nhà ăn, ăn cơm trưa.
Nhìn dòng người chen chúc xô đẩy ở nhà ăn số hai, Phương Tranh nói với Chu Kính Niên: “Cậu có phiếu cơm không? Không thì đợi một chút, hiện giờ người càng ngày càng nhiều, cậu đi giữ chỗ ngồi, tôi đi lấy cơm.”
“Tôi có.” Chu Kính Niên nói: “Tôi đi lấy cơm cho, vóc dáng tôi cao thuận lợi hơn.”
Phương Tranh mới vừa lấy phiếu cơm ra, đảo mắt liền thấy bạn học mới đã đi đến cửa sổ nhà ăn không khỏi hậm hực mà nghĩ lớn lên cao thì ghê gớm lắm à……
Vóc dáng cao xác thật có chỗ rất tốt, ít nhất ở trong đội ngũ người đến người đi sẽ không cảm thấy khó chịu, Chu Kính Niên chọn vài món ăn mà Phương Tranh thích.
Phương Tranh cầm phiếu cơm trong tay ngồi ở vị trí tốt nhất trong chốc lát thì nhìn thấy Chu Kính Niên từ trong đám người đi ra. Đối phương thân cao chân dài, bước đi không nhanh không chậm, mặc dù trong tay bê một mâm đầy đồ ăn cũng không ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn soái khí. Trên mặt anh không biểu tình gì khí thế lạnh lùng, bên người giống như xuất hiện một khoảng chân không, cho dù tại nhà ăn chen chúc mọi người đều tự giác bảo trì khoảng cách nhất định với anh.
Phương Tranh chống cằm nhìn bạn học mới, cảm thấy đối phương có một bộ dạng người sống chớ đến gần, nhưng tính tình lại rất gần gũi, thật là tính cách đặc biệt mâu thuẫn.
Chu Kính Niên đem đồ ăn để trước mặt Phương Tranh nói: “Quên hỏi cậu thích ăn cái gì, cậu xem những món này có được không?”
Phương Tranh cúi đầu nhìn thấy, nhịn không được nhướng mày: “Đều là những món tôi thích ăn.”
Chu Kính Niên nhẹ nhàng cười cười: “Cậu thích là tốt rồi.”
Phương Tranh là người có ăn là tốt rồi, nhưng cũng không vì vậy mà cậu không kén ăn.
Cậu không có điều kiện để kén ăn, lúc các học sinh khác còn phiền não vì sao phải đi học, thì cậu từ rất sớm luôn phiền não làm thế nào mới có thể tiếp tục đi học. Hiện tại học phí và sinh hoạt phí tất cả đều do cậu tự xoay sở, đối với đồ ăn yêu thích, cậu thật sự không tư cách bắt bẻ.
Trương Thiên Thiên đang giới thiệu Chu Kính Niên cho mọi người, sau khi nói xong cô mới bảo Chu Kính Niên tự giới thiệu, không nghĩ tới Chu Kính Niên ngây ngốc mà đứng nơi đó, không khỏi lại kêu anh thêm một lần: “Bạn học Chu?”
Đời trước cảm xúc của Chu Kính Niên vẫn luôn đi kèm phẫn nộ, anh tự giới thiệu đơn giản mà nhanh chóng, chỉ đi lên nói câu tôi tên Chu Kính Niên rồi không kiên nhẫn mà bỏ đi làm Trương Thiên Thiên ở trước mặt các học sinh xấu hổ không thôi. Lần này anh cầm lấy viên phấn trên bàn giáo viên, xoay người viết lên bảng đen tên của mình, thật sâu mà nhìn Phương Tranh đang ăn vụn bánh bao, tiếng nói trầm thấp mà bắt đầu tự giới thiệu, tên, hứng thú sở thích, tuy rằng cũng ngắn gọn, nhưng so với đời trước là nói nhiều hơn rồi.
Cho nên không như đời trước anh lưu lại cho mọi người ấn tượng âm trầm táo bạo, lần này rất nhiều người cảm thấy anh có chút trầm mặc nghiêm túc, mọi người đều cảm thấy anh vừa mới chuyển trường không quen thuộc hoàn cảnh nên có bộ dáng như vậy là rất bình thường.
Lúc này tiếng chuông kết thúc khóa tự học vang lên, Trương Thiên Thiên giống như đời trước chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau Phương Tranh để Chu Kính Niên đi qua đó.
Phía sau Phương Tranh là hai chỗ không có người ngồi, ngày thường đều bị bọn học sinh lấy để sách vở. Lúc Chu Kính Niên lại đây mấy học sinh đang đem sách vở bên trong lấy ra.
Chu Kính Niên không vội, anh cứ như vậy đứng ở bên cạnh Phương Tranh cúi đầu nhìn đối phương, vừa vặn Phương Tranh cũng dùng ánh mắt hồ nghi mà nhìn anh.
Phương Tranh không xác định mà nói: “Cậu có phải là người buổi chiều ngày hôm qua đứng ở đầu ngõ?”
Khóe miệng cậu vì không thể nhớ ra mà cong cong lên, Chu Kính Niên ôn nhu nói: “Cậu nhớ rõ tôi?”
Phương Tranh hỏi anh: “Cậu quen với Phương Hạo Nhiên?”
Chu Kính Niên tất nhiên lắc đầu: “Không quen biết.”
Sau đó anh nhìn thấy Phương Tranh rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngày hôm qua cậu đứng ở nơi đó giơ tay lên với tôi, tôi còn tưởng rằng cậu và Phương Hạo Nhiên là cùng một bọn, cố ý giúp hắn tới đánh tôi.”
Khó trách khi gặp anh cậu chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, thì ra là do hiểu lầm.
Chu Kính Niên nhìn cậu tỏ vẻ xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, làm cậu sợ”
Phương Tranh vội vàng xua tay: “Không trách cậu, là tôi sợ quá nghĩ sai. Đúng rồi, tôi tên Phương Tranh, hoan nghênh cậu vào lớp chúng ta.”
Lúc này chỗ ngồi đã được dọn xong, Chu Kính Niên ngồi phía sau Phương Tranh, chồm lên đến gần Phương Tranh, nói: “Tôi kêu cậu là A Tranh, có thể chứ?”
Phương Tranh không ngờ đối phương đột nhiên đến gần nói với cậu, lúc đối phương nói chuyện mang theo nhiệt khí phả vào lỗ tai làm cậu cảm thấy kỳ quái mà run rẩy. Cậu vội vàng chà xát lỗ tai mình quay đầu quái dị mà nhìn Chu Kính Niên. Nhưng ánh mắt đối phương thuần lương còn mang theo chờ mong nhìn cậu, cậu chỉ có thể ấp úng đáp: “Có thể.”
Xoay người trở lại Phương Tranh nói thầm: Sao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bạn học mới này lại cảm thấy rất quen thuộc? Hoàn toàn không hiểu nổi ……
Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh xoa lỗ tai đến đỏ bừng đáy mắt hiện lên một ý cười..
Từ đầu năm học cấp ba Phương Tranh đã bắt đầu làm thêm để tự đóng học phí, trước khi cậu học lớp 11 đã làm phục vụ sinh ở một quán bar thấy được mọi người quay cuồng thác loạn, cho nên Phương Tranh cũng không phải là nam sinh không hiểu biết gì. Chu Kính Niên muốn lợi dụng điểm này chậm rãi làm Phương Tranh phát hiện tâm tư của mình với cậu. Nhưng muốn dùng cách này phải nắm chắc, bằng không vạn nhất sẽ khiến Phương Tranh phản cảm mà anh lại không muốn đi đường vòng.
Trong tiết tự học này đại đa số học sinh trong lớp đều thất thần. Tất cả mọi người đều ngăn không được tò mò về bạn học mới, thường xuyên đánh giá đối phương. Trong lớp mấy cô gái hoa si truyền cho nhau tờ giấy nhỏ, thảo luận đối phương dáng người cao lớn, bề ngoài đẹp trai nhưng khí thế cũng khiếp người.
Vì thế buổi sáng tiết thứ nhất mới vừa xong, ở trong lớp mọi người lén lút truyền tin vị trí *ban thảo của Phương Tranh muốn giữ cũng khó giữ nổi.
Chu Kính Niên lấy cớ không quen thuộc trường học tìm không được WC vì vậy nhờ Phương Tranh dẫn đi, hai người vừa vào WC thì nghe được tin tức bát quái này.
Hai người đứng trước bồn tiểu, Phương Tranh quay đầu nhìn chằm chằm Chu Kính Niên, mặt đối phương như được điêu khắc hình dáng rõ ràng. Mày kiếm mắt sáng, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén. Mũi cao thẳng, môi mỏng mà hài hòa. Lúc cậu nhìn chằm chằm đối phương đối phương cũng đang nhìn chằm chằm cậu.
Phương Tranh vẫn như trong trí nhớ của anh tâm rất là đề phòng, lại luôn có bộ dáng mi mắt cong cong thể hiện lòng dạ chân thật. Cả người cậu như phát ra ánh sáng làm anh nhịn không được muốn tới gần.
Phương Tranh nghi hoặc mà híp híp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chu Kính Niên, nếu không nhìn lầm từ ánh mắt đối phương cậu thấy được…… Ôn nhu?
Chu Kính Niên nhìn Phương Tranh bất động đỡ tiểu đệ đệ nửa ngày, nhịn không được liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái.
Phương Tranh vừa vặn hoàn hồn, chú ý tới ánh mắt kia, cậu hơi run vội vàng đem tiểu đệ đệ nhét trở lại. Mặt cậu có chút hồng, lúc cùng bạn học nam khác đi WC mấy chuyện so lớn nhỏ đều trải qua, bây giờ chỉ bị nhìn thoáng qua, sao lại ngượng ngùng?
Lúc đi ra ngoài Phương Tranh còn suy nghĩ: Tức thật, không thấy được của Chu Kính Niên, nhìn đối phương thể trạng cao hơn mình không biết tiểu đệ đệ có lớn hơn mình không?
Chu Kính Niên đi ở phía sau cậu nếu biết suy nghĩ trong đầu Phương Tranh, tuyệt đối sẽ đem người kéo về nhà móc tiểu đệ đệ ra cho cậu xem đủ.
——-
Liễu Phong nói với Chu Kính Niên nhà ăn số hai của trường có đồ ăn ngon nhất không phải thuận miệng nói, toàn bộ trường học có bốn nhà ăn, nhà ăn số hai có vị trí xa khu dạy học nhất, nhưng bên trong học sinh lại đông nhất.
Đời trước Chu Kính Niên cùng Phương Tranh ăn cơm trưa ở nhà ăn này qua một đoạn thời gian dài.
Chu Kính Niên giữa trưa không ăn cơm vì không biết đường đi, Phương Tranh chủ động nói dẫn anh đi đến nhà ăn, ăn cơm trưa.
Nhìn dòng người chen chúc xô đẩy ở nhà ăn số hai, Phương Tranh nói với Chu Kính Niên: “Cậu có phiếu cơm không? Không thì đợi một chút, hiện giờ người càng ngày càng nhiều, cậu đi giữ chỗ ngồi, tôi đi lấy cơm.”
“Tôi có.” Chu Kính Niên nói: “Tôi đi lấy cơm cho, vóc dáng tôi cao thuận lợi hơn.”
Phương Tranh mới vừa lấy phiếu cơm ra, đảo mắt liền thấy bạn học mới đã đi đến cửa sổ nhà ăn không khỏi hậm hực mà nghĩ lớn lên cao thì ghê gớm lắm à……
Vóc dáng cao xác thật có chỗ rất tốt, ít nhất ở trong đội ngũ người đến người đi sẽ không cảm thấy khó chịu, Chu Kính Niên chọn vài món ăn mà Phương Tranh thích.
Phương Tranh cầm phiếu cơm trong tay ngồi ở vị trí tốt nhất trong chốc lát thì nhìn thấy Chu Kính Niên từ trong đám người đi ra. Đối phương thân cao chân dài, bước đi không nhanh không chậm, mặc dù trong tay bê một mâm đầy đồ ăn cũng không ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn soái khí. Trên mặt anh không biểu tình gì khí thế lạnh lùng, bên người giống như xuất hiện một khoảng chân không, cho dù tại nhà ăn chen chúc mọi người đều tự giác bảo trì khoảng cách nhất định với anh.
Phương Tranh chống cằm nhìn bạn học mới, cảm thấy đối phương có một bộ dạng người sống chớ đến gần, nhưng tính tình lại rất gần gũi, thật là tính cách đặc biệt mâu thuẫn.
Chu Kính Niên đem đồ ăn để trước mặt Phương Tranh nói: “Quên hỏi cậu thích ăn cái gì, cậu xem những món này có được không?”
Phương Tranh cúi đầu nhìn thấy, nhịn không được nhướng mày: “Đều là những món tôi thích ăn.”
Chu Kính Niên nhẹ nhàng cười cười: “Cậu thích là tốt rồi.”
Phương Tranh là người có ăn là tốt rồi, nhưng cũng không vì vậy mà cậu không kén ăn.
Cậu không có điều kiện để kén ăn, lúc các học sinh khác còn phiền não vì sao phải đi học, thì cậu từ rất sớm luôn phiền não làm thế nào mới có thể tiếp tục đi học. Hiện tại học phí và sinh hoạt phí tất cả đều do cậu tự xoay sở, đối với đồ ăn yêu thích, cậu thật sự không tư cách bắt bẻ.
Bình luận truyện