Tình Chi Sở Chung
Chương 7
Giữa trưa quả nhiên là Phương Tranh mời ăn cơm, cơm nước xong Phương Tranh tiếp tục dẫn Chu Kính Niên đi đến mấy chỗ ngày hôm qua chưa đến dạo qua một vòng, sau đó bởi vì buổi tối vẫn muốn đi làm nên khi trở lại phòng học Phương Tranh tranh thủ thời gian ngủ bù. Chu Kính Niên cầm di động nhắn tin cho một người.
Người nhận tin nhắn là Chu Tùng.
Nhà Chu Kính Niên ở Tứ Cửu thành tuy nói địa vị không tồi, nhưng gia tộc cũng không lớn. Ông nội chỉ có hai anh em, lớp người già cũng chỉ còn một mình ông nội anh, anh em họ của cha anh cũng không nhiều chỉ hai người chú và một người cô. Chu Tùng chính là con trai vợ lớn của chú họ anh.
Cha Chu Tùng ngoại tình làm mẹ y rất tức giận mà đứa con riêng kia chỉ nhỏ hơn y một tuổi. Từ nhỏ mẹ của y luôn bị áp bức sinh hoạt rất là gian khổ, cảm tình của cha con y bị mẹ kể ở phía sau châm ngòi, lúc nào cũng khắc khẩu đến nỗi tình cảm không còn một mảnh. Hiện tại Chu Tùng ở nhà giống như người trong suốt cuộc sống trôi qua rất chật vật.
Chu Tùng lớn hơn Chu Kính Niên năm tuổi, ngẫu nhiên gặp Chu Kính Niên còn phải kêu anh một tiếng anh họ. Đời trước, lúc Chu Kính Niên vào đại học mới thân thiết với Chu Tùng, khi đó anh bị mẹ con của Chu Kính Viêm bức ép không ngừng lui về phía sau, bản thân anh lại thiếu người nên cho Chu Tùng đi theo anh làm việc.
Trước khi tới Lệ Thành một ngày, Chu Kính Niên tìm đến Chu Tùng nói chuyện với y. Lúc này đang dò hỏi tiến độ chuyện hai ngày trước anh giao cho y làm.
Nhìn trong di động hình ảnh được gửi tới không rõ ràng lắm, Chu Kính Niên híp híp mắt. Nghe bàn phía trước truyền đến động tĩnh, anh nhanh chóng lưu lại tin nhắn rồi cất điện thoại, đem ánh mắt đặt ở trên người Phương Tranh.
Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, ghé vào trên bàn ngủ sẽ cảm thấy có chút lạnh, Chu Kính Niên cởi áo khoác đắp ở trên lưng Phương Tranh.
Phương Tranh vốn ngủ không an ổn nên động tác này đánh thức cậu. Cậu mơ mơ màng màng kéo cổ áo của Chu Kính Niên trên vai mình hỏi: “Áo này của cậu hả? Cám ơn nha.”
Chu Kính Niên nói: “Tôi thấy cậu hơi lạnh từ giờ đến lúc vào học còn sớm, cậu ngủ tiếp một lát đi.”
Phương Tranh ngáp một cái gật gật đầu, đem áo kéo lên trên, bò trên bàn tiếp tục ngủ.
Chu Kính Niên đợi trong chốc lát thấy cậu hô hấp ổn định mới nhẹ nhàng đứng lên, mở điện thoại nhắm sườn mặt của Phương Tranh lúc đang ngủ chụp mấy tấm.
Anh sờ sờ khuôn mặt của cậu trên màn hình mỗi tấm ảnh đều đẹp như nhau.
Rất nhanh tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, Phương Tranh đeo cặp sách lập tức chạy ra ngoài, Chu Kính Niên ở trên lầu nhìn cậu càng chạy càng xa.
——
Sáng sớm, Chu Kính Niên ở trong phòng bếp đem sữa bò đã hâm nóng đổ vào trong ly giữ ấm.
Liễu Phong ngáp một cái đi lướt qua tò mò mà nhìn anh nói: “Mấy ngày nay cậu thấy mỗi ngày con đều mang đi một ly, cậu nhớ rõ khi còn nhỏ con rất ghét uống sữa bò?”
Chu Kính Niên đem ly giữ ấm đóng lại, nhàn nhạt nói: “Trước kia cậu cũng không thích ăn rau thơm mà.”
Liễu Phong nhún vai: “Sở thích ẩm thực của con người xác thật là tùy thời biến hóa.”
Cơm sáng đã ăn xong, Chu Kính Niên nói tạm biệt bà ngoại ôm cặp sách đi ra khỏi nhà. Anh ra bên ngoài tiểu khu đến trạm giao thông công cộng đợi xe bus.
Nhà bà ngoại cách trường học hơn mười phút đi xe, lại ngược đường đến công ty của Liễu Phong. Sau kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn muốn phù hợp với chủ trương bảy ngày mới được nghỉ học một ngày nên khai giảng vào ngày thứ Bảy, hôm nay đã là thứ tư. Trừ bỏ ngày đầu tiên, mấy ngày sau ngày nào Chu Kính Niên cũng đi sớm tới cổng trường đứng ở nơi đó chờ Phương Tranh.
Hôm nay cũng giống như mấy hôm trước, giờ tự học phải vào trước nửa tiếng đồng hồ. Chu Kính Niên đứng ở cửa, mỗi ngày đều làm bộ vừa đến trường học đúng lúc gặp được Phương Tranh.
Quả nhiên, đợi chưa tới nửa giờ đã thấy Phương Tranh cầm theo bánh quẩy lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh.
Phương Tranh chạy thở hồng hộc, nhìn thấy Chu Kính Niên nhấc tay vẫy vẫy.
Chu Kính Niên lấy khăn giấy đã sớm chuẩn bị để cậu lau mồ hôi, hai người cùng nhau đi về khu dạy học.
Chu Kính Niên hỏi:” Tối hôm qua mấy giờ mới ăn cơm?”
Phương Tranh nói: “Đi mau một chút đi.”
Chu Kính Niên nhíu nhíu mày: “Lại là sau khi ra về mới ăn cơm?”
Phương Tranh cười nói: “Cũng không phải, giữa giờ có ăn mấy miếng hoa quả lót bụng.”
Chu Kính Niên cau mày không nói chuyện, chờ tới phòng học vừa vặn tiếng chuông vào học vang lên. Cả lớp học thấy hai người mấy ngày nay đều đi chung nên Trần Án đối với Chu Kính Niên cũng coi như quen thuộc, thấy hai người một trước một sau đi vào, cũng dám cười trêu ghẹo: “Hai cậu hiện tại là tiểu vương tử của ban chúng ta đó nha.”
Phương Tranh khoe khoang nói: “Đây cũng là một loại bản lĩnh không phải sao?”
Giờ tự học hai mươi phút đã kết thúc, Chu Kính Niên đem ly giữ ấm lấy ra, cánh tay dài duỗi ra đưa tới trước mặt Phương Tranh.
Phương Tranh bất đắc dĩ mà tiếp nhận: “Cậu không nói với bà ngoại sao? Cậu không thích uống, mỗi ngày làm bà ngoại phí công như vậy không tốt.”
Từ mấy ngày trước Chu Kính Niên hay trực tiếp đem sữa bò cho cậu. Chu Kính Niên giải thích bà ngoại cho rằng uống sữa thì thân thể khỏe mạnh nên mỗi ngày đều chuẩn bị, nhưng anh không thích uống sữa bò, đổ lại lãng phí nên bảo Phương Tranh giúp anh uống. Như vậy bà ngoại hài lòng, anh cũng vui vẻ, lại không có lãng phí.
Chu Kính Niên tất nhiên sẽ không nói đây sữa mỗi buổi sáng anh cố ý chuẩn bị cho Phương Tranh, chỉ nói với cậu: “Tôi nói bà ngoại sẽ không vui.”
Phương Tranh đem cái ly mở ra, ngửi mùi sữa bò, cười lẩm bẩm: “Tôi có cảm giác cả người mình toàn là mùi sữa.”
Chu Kính Niên cúi người tiến lên ghé vào cổ cậu ngửi ngửi: “Hình như là như vậy.”
Phương Tranh ngồi nghiên, bởi vì Chu Kính Niên tới gần nên cậu ngửa cổ lên tránh ra, cười mắng: “Ngửi cái gì mà ngửi, bộ cậu là chó con hả?”
Chu Kính Niên nói: “Không, tôi cầm tinh con rắn.”
Phương Tranh nhìn bộ dáng nghiêm trang của anh cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều, nhịn không được cười nói: “Vậy cũng thật trùng hợp, tôi cũng cầm tinh con rắn.”
Bên cạnh Trần Án nhịn không được cho hai người một cái nhìn xem thường: “Hai cậu là đồ ngốc à, lớp chúng ta đa số là cầm tinh con rắn mà.”
Hôm nay là thứ tư, buổi chiều bọn họ có tiết thể dục, không phải chuẩn bị ôn tập gì cho nên mỗi tuần đến tiết thể dục là Phương Tranh có được thời gian hiếm hoi để thả lỏng. Cậu cầm một trái bóng rổ, hỏi Chu Kính Niên: “Sẽ đánh bóng rổ chứ?”
Chu Kính Niên gật đầu: “Sẽ.”
Phương Tranh rất hứng thú: “Chúng ta thử mấy chiêu đi?”
Chu Kính Niên cong cong khóe miệng: “Có thể.” Nói xong hai người cùng mấy bạn học nam khác đi đến sân bóng rổ.
Đúng lúc này một trái bóng rổ xoay tròn bay về phía Phương Tranh. Phương Tranh không cảm giác được, lúc này cậu đang đi lùi lại cười hì hì nói chuyện với các bạn.
Chu Kính Niên thấy được sắc mặt lập tức biến đổi, tốc độ trái bóng rổ quá nhanh, một tay anh kéo Phương Tranh đến bên người mình bước chân cũng vội vàng di chuyển nhưng trái bóng rổ vẫn đập vào lưng anh, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cho anh và cả Phương Tranh đang trong lồng ngực anh đều chịu không được lảo đảo té về phía trước hai bước.
Chu Kính Niên mặt vô biểu tình mà quay đầu, nhìn thấy một nam sinh vóc dáng cao lớn đi về phía bên này, vừa đi vừa khiêu khích: “Phương Tranh, muốn đánh hai hiệp với nhau không?
Người nhận tin nhắn là Chu Tùng.
Nhà Chu Kính Niên ở Tứ Cửu thành tuy nói địa vị không tồi, nhưng gia tộc cũng không lớn. Ông nội chỉ có hai anh em, lớp người già cũng chỉ còn một mình ông nội anh, anh em họ của cha anh cũng không nhiều chỉ hai người chú và một người cô. Chu Tùng chính là con trai vợ lớn của chú họ anh.
Cha Chu Tùng ngoại tình làm mẹ y rất tức giận mà đứa con riêng kia chỉ nhỏ hơn y một tuổi. Từ nhỏ mẹ của y luôn bị áp bức sinh hoạt rất là gian khổ, cảm tình của cha con y bị mẹ kể ở phía sau châm ngòi, lúc nào cũng khắc khẩu đến nỗi tình cảm không còn một mảnh. Hiện tại Chu Tùng ở nhà giống như người trong suốt cuộc sống trôi qua rất chật vật.
Chu Tùng lớn hơn Chu Kính Niên năm tuổi, ngẫu nhiên gặp Chu Kính Niên còn phải kêu anh một tiếng anh họ. Đời trước, lúc Chu Kính Niên vào đại học mới thân thiết với Chu Tùng, khi đó anh bị mẹ con của Chu Kính Viêm bức ép không ngừng lui về phía sau, bản thân anh lại thiếu người nên cho Chu Tùng đi theo anh làm việc.
Trước khi tới Lệ Thành một ngày, Chu Kính Niên tìm đến Chu Tùng nói chuyện với y. Lúc này đang dò hỏi tiến độ chuyện hai ngày trước anh giao cho y làm.
Nhìn trong di động hình ảnh được gửi tới không rõ ràng lắm, Chu Kính Niên híp híp mắt. Nghe bàn phía trước truyền đến động tĩnh, anh nhanh chóng lưu lại tin nhắn rồi cất điện thoại, đem ánh mắt đặt ở trên người Phương Tranh.
Hiện tại thời tiết chuyển lạnh, ghé vào trên bàn ngủ sẽ cảm thấy có chút lạnh, Chu Kính Niên cởi áo khoác đắp ở trên lưng Phương Tranh.
Phương Tranh vốn ngủ không an ổn nên động tác này đánh thức cậu. Cậu mơ mơ màng màng kéo cổ áo của Chu Kính Niên trên vai mình hỏi: “Áo này của cậu hả? Cám ơn nha.”
Chu Kính Niên nói: “Tôi thấy cậu hơi lạnh từ giờ đến lúc vào học còn sớm, cậu ngủ tiếp một lát đi.”
Phương Tranh ngáp một cái gật gật đầu, đem áo kéo lên trên, bò trên bàn tiếp tục ngủ.
Chu Kính Niên đợi trong chốc lát thấy cậu hô hấp ổn định mới nhẹ nhàng đứng lên, mở điện thoại nhắm sườn mặt của Phương Tranh lúc đang ngủ chụp mấy tấm.
Anh sờ sờ khuôn mặt của cậu trên màn hình mỗi tấm ảnh đều đẹp như nhau.
Rất nhanh tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, Phương Tranh đeo cặp sách lập tức chạy ra ngoài, Chu Kính Niên ở trên lầu nhìn cậu càng chạy càng xa.
——
Sáng sớm, Chu Kính Niên ở trong phòng bếp đem sữa bò đã hâm nóng đổ vào trong ly giữ ấm.
Liễu Phong ngáp một cái đi lướt qua tò mò mà nhìn anh nói: “Mấy ngày nay cậu thấy mỗi ngày con đều mang đi một ly, cậu nhớ rõ khi còn nhỏ con rất ghét uống sữa bò?”
Chu Kính Niên đem ly giữ ấm đóng lại, nhàn nhạt nói: “Trước kia cậu cũng không thích ăn rau thơm mà.”
Liễu Phong nhún vai: “Sở thích ẩm thực của con người xác thật là tùy thời biến hóa.”
Cơm sáng đã ăn xong, Chu Kính Niên nói tạm biệt bà ngoại ôm cặp sách đi ra khỏi nhà. Anh ra bên ngoài tiểu khu đến trạm giao thông công cộng đợi xe bus.
Nhà bà ngoại cách trường học hơn mười phút đi xe, lại ngược đường đến công ty của Liễu Phong. Sau kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn muốn phù hợp với chủ trương bảy ngày mới được nghỉ học một ngày nên khai giảng vào ngày thứ Bảy, hôm nay đã là thứ tư. Trừ bỏ ngày đầu tiên, mấy ngày sau ngày nào Chu Kính Niên cũng đi sớm tới cổng trường đứng ở nơi đó chờ Phương Tranh.
Hôm nay cũng giống như mấy hôm trước, giờ tự học phải vào trước nửa tiếng đồng hồ. Chu Kính Niên đứng ở cửa, mỗi ngày đều làm bộ vừa đến trường học đúng lúc gặp được Phương Tranh.
Quả nhiên, đợi chưa tới nửa giờ đã thấy Phương Tranh cầm theo bánh quẩy lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh.
Phương Tranh chạy thở hồng hộc, nhìn thấy Chu Kính Niên nhấc tay vẫy vẫy.
Chu Kính Niên lấy khăn giấy đã sớm chuẩn bị để cậu lau mồ hôi, hai người cùng nhau đi về khu dạy học.
Chu Kính Niên hỏi:” Tối hôm qua mấy giờ mới ăn cơm?”
Phương Tranh nói: “Đi mau một chút đi.”
Chu Kính Niên nhíu nhíu mày: “Lại là sau khi ra về mới ăn cơm?”
Phương Tranh cười nói: “Cũng không phải, giữa giờ có ăn mấy miếng hoa quả lót bụng.”
Chu Kính Niên cau mày không nói chuyện, chờ tới phòng học vừa vặn tiếng chuông vào học vang lên. Cả lớp học thấy hai người mấy ngày nay đều đi chung nên Trần Án đối với Chu Kính Niên cũng coi như quen thuộc, thấy hai người một trước một sau đi vào, cũng dám cười trêu ghẹo: “Hai cậu hiện tại là tiểu vương tử của ban chúng ta đó nha.”
Phương Tranh khoe khoang nói: “Đây cũng là một loại bản lĩnh không phải sao?”
Giờ tự học hai mươi phút đã kết thúc, Chu Kính Niên đem ly giữ ấm lấy ra, cánh tay dài duỗi ra đưa tới trước mặt Phương Tranh.
Phương Tranh bất đắc dĩ mà tiếp nhận: “Cậu không nói với bà ngoại sao? Cậu không thích uống, mỗi ngày làm bà ngoại phí công như vậy không tốt.”
Từ mấy ngày trước Chu Kính Niên hay trực tiếp đem sữa bò cho cậu. Chu Kính Niên giải thích bà ngoại cho rằng uống sữa thì thân thể khỏe mạnh nên mỗi ngày đều chuẩn bị, nhưng anh không thích uống sữa bò, đổ lại lãng phí nên bảo Phương Tranh giúp anh uống. Như vậy bà ngoại hài lòng, anh cũng vui vẻ, lại không có lãng phí.
Chu Kính Niên tất nhiên sẽ không nói đây sữa mỗi buổi sáng anh cố ý chuẩn bị cho Phương Tranh, chỉ nói với cậu: “Tôi nói bà ngoại sẽ không vui.”
Phương Tranh đem cái ly mở ra, ngửi mùi sữa bò, cười lẩm bẩm: “Tôi có cảm giác cả người mình toàn là mùi sữa.”
Chu Kính Niên cúi người tiến lên ghé vào cổ cậu ngửi ngửi: “Hình như là như vậy.”
Phương Tranh ngồi nghiên, bởi vì Chu Kính Niên tới gần nên cậu ngửa cổ lên tránh ra, cười mắng: “Ngửi cái gì mà ngửi, bộ cậu là chó con hả?”
Chu Kính Niên nói: “Không, tôi cầm tinh con rắn.”
Phương Tranh nhìn bộ dáng nghiêm trang của anh cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều, nhịn không được cười nói: “Vậy cũng thật trùng hợp, tôi cũng cầm tinh con rắn.”
Bên cạnh Trần Án nhịn không được cho hai người một cái nhìn xem thường: “Hai cậu là đồ ngốc à, lớp chúng ta đa số là cầm tinh con rắn mà.”
Hôm nay là thứ tư, buổi chiều bọn họ có tiết thể dục, không phải chuẩn bị ôn tập gì cho nên mỗi tuần đến tiết thể dục là Phương Tranh có được thời gian hiếm hoi để thả lỏng. Cậu cầm một trái bóng rổ, hỏi Chu Kính Niên: “Sẽ đánh bóng rổ chứ?”
Chu Kính Niên gật đầu: “Sẽ.”
Phương Tranh rất hứng thú: “Chúng ta thử mấy chiêu đi?”
Chu Kính Niên cong cong khóe miệng: “Có thể.” Nói xong hai người cùng mấy bạn học nam khác đi đến sân bóng rổ.
Đúng lúc này một trái bóng rổ xoay tròn bay về phía Phương Tranh. Phương Tranh không cảm giác được, lúc này cậu đang đi lùi lại cười hì hì nói chuyện với các bạn.
Chu Kính Niên thấy được sắc mặt lập tức biến đổi, tốc độ trái bóng rổ quá nhanh, một tay anh kéo Phương Tranh đến bên người mình bước chân cũng vội vàng di chuyển nhưng trái bóng rổ vẫn đập vào lưng anh, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cho anh và cả Phương Tranh đang trong lồng ngực anh đều chịu không được lảo đảo té về phía trước hai bước.
Chu Kính Niên mặt vô biểu tình mà quay đầu, nhìn thấy một nam sinh vóc dáng cao lớn đi về phía bên này, vừa đi vừa khiêu khích: “Phương Tranh, muốn đánh hai hiệp với nhau không?
Bình luận truyện