Tình Đắng Khắc Vào Tim

Chương 7: 7: Ôn Lại Kỷ Niệm




Chiếc váy đã bị Dịch Kính Nam kéo ra khỏi cơ thể, qu@n lót còn lại cũng bị hắn cởi s@ch, hiện tại không còn bất cứ thứ gì che chắn, lõa lồ trước ánh mắt ma mị nóng rực của hắn.
Trôi qua hai năm, nhưng thân hình của Hà Nhược Liên không hề thay đổi, vẫn đẹp và hoàn hảo như ngày đó.

Da thịt trắng mịn không tì vết, tuy có chút gầy ốm nhưng những chỗ nên to vẫn đầy đặn và đặc biệt quyến rũ.
Hắn hận cô, luôn hỏi tại sao lại phản bội tình cảm của hắn như vậy.

Dù mọi chuyện có tồi tệ đến mức nào, hắn sẽ vì cô mà cố gắng vượt qua, cho còn một hơi thở tàn yếu hắn cũng đấu tranh tới cùng.

Hắn từng hứa bên cạnh chăm sóc, yêu thương và chung thủy với cô một đời, nên hắn đâu dễ dàng bỏ cuộc, làm người thất hứa.

Những lời nói hoa mỹ đó chẳng phải chỉ để tán tỉnh hay dụ dỗ, gạ gẫm, mà nó đều xuất phát từ trái tim chân thành của hắn.


Những ngày đầu không liên lạc được, có biết hắn lo lắng cho cô đến nhường nào, nghĩ cô bị bệnh hay xảy ra điều gì.

Nhưng không, lúc hắn bồn chồn không yên, tìm cách trốn viện tìm gặp thì khi đó cô đi ăn vui vẻ bên Chung Đức Vĩnh.
Lúc đó, có mấy ai biết lòng hắn hụt hẫng, trái tim đau đớn đến bao nhiêu?
Hà Nhược Liên nằm dưới thân hắn hoàn toàn không cử động, nhúc nhích hay chống cự, trong mắt phủ lên hơi sương mờ ảo vô hồn.
Dịch Kính Nam tháo bỏ những thứ trên thân thể của chính mình, trút hết xuống nền.

Hắn tiếp tục hôn cô trong điên cuồng, phủ lên bờ môi căng mọng ngấu nghiến.

Hương vị ngọt ngào này suốt hai năm qua hắn nhung nhớ, thèm thuồng và sinh ra khổ hận khôn nguôi.
Bàn tay đụng chạm từng nơi nhạy cảm, dò vuốt thân thể tr@n trụi của cô gái, sau đó bàn tay banh rộng hai chân chui vào khu vườn bí ẩn mươn mướt, non mềm và ấm nóng.
Nụ hôn rơi xuống bầu ng ực đẩy đà, một bên tác động xoa x0a nắn nắn mạnh bạo, bên còn lại nghiền ngẫm nh* hoa ưỡn lên và dùng đầu lưỡi trơn ướt li3m láp, sau đó há miệng cắn phập như thưởng thức một cái bánh thơm ngon.
Để bản thân ở giữa hai ch@n của Hà Nhược Liên, hai bộ phận sinh d.ục nam nữ cọ sát vào nhau khiến hơi thở có chút khó khăn lưu thông.

Dị vật n@m tính của người đàn ông cư.ơ.ng c.ứng nóng rực, hiên ngang mạnh mẽ chọt vào vùng cấm địa đã rỉ ra ít ỏi d.â.m thủy.
- Em vẫn còn nhớ cảm giác sung sướng này chứ, Hà Nhược Liên?
Dịch Kính Nam khẽ cười nguy hiểm, hắn lại hỏi:
- Có phải em đang cảm thấy rất sư.ớ.ng, nơi đây đã cư.ơ.ng c.ứ.ng lên rồi?
Hắn vừa nói, nhưng cũng vừa hành động.


Hai ngón tay thon dài ranh ma của hắn kẹp lấy đầu ng ực nhạy cảm kéo giãn, vẫn chưa đủ, hắn dùng hai đầu ngón tay ma sát đến mức tê dại, sưng phù.

Hà Nhược Liên th ở dốc dồn dập, vừa đau vừa k1ch thích, nhu cầu s1nh lý bình thường ẩn sâu lúc này trỗi dậy mãnh liệt trước người cô yêu.
Dịch Kính Nam cười khẩy, từng ngón tay lả lướt, chất giọng khàn đục vang lên:
- Điều Chung Đức Vĩnh làm được, dĩ nhiên tôi cũng làm được, nhưng chưa chắc cậu ta đã biết những chỗ đặc biệt nhạy cảm của em.
- Kính Nam, giữa em và Chung tổng không có mối quan hệ gì cả, anh đừng hiểu lầm anh ấy.
- Hiểu lầm hay không, tôi đủ thông minh để nhận biết.
Sau đó, Dịch Kính Nam quỳ lên trên giường, bành hai chân của Hà Nhược Liên mặc cho cô cố gắng khép lại.

Nơi đó nhạy cảm lúc này bại lộ trước hắn, hai cánh hoa nở rộ phấn hồng tự nhiên đẹp đẽ đến chẳng thể rời mắt, phía trên có những sợi lông tơ mềm mượt dính chút ít mật dịch bơi trơn.

Nếu đàn ông đã một lần lầm lỡ sa ngã, sẽ đắm đuối cả đời không quên.
Chẳng thể tiếp tục nhẫn nhịn, hắn cầm lấy c.ự vật căng chư.ớng hung tợn cố ý chà sát vào cửa động hoa huy.ệ.t chặt hẹp của cô, sau đó dứt khoát nhấn vào bên trong sâu thẳm, thành công xâm nhập sau hơn hai năm không đụng chạm.
Đau...
Đó chính là cảm giác của Hà Nhược Liên lúc này, đau như lần đầu cô trao cho hắn, nhưng khi đó chỉ đau đớn ở thể xác những giây phút đầu tiên.


Còn hiện tại, không những thể xác, trái tim của cô như anh bị đâm nát, tổn thương đến mức đã vô cảm với h0an ái, chẳng có một loại xúc cảm nào nữa.
- Hừ...
Dịch Kính Nam sung sướng kích động tinh thần, phấn khích rõ ràng thể hiện qua sắc mặt và ánh mắt đỏ ngầu nhuốm màu d.ục vọng.

Hắn luân động, đưa đẩy, đâm thọt không ngừng nghỉ để đón nhận khoái lạc cho riêng mình, không hề quan tâm đ ến người con gái dưới thân hắn thống khổ bao nhiêu.
- Được tôi chơ.i có thích không, Hà Nhược Liên?
- ...
- Tôi và cậu ta, ai làm em su.ớng hơn?
Đôi mắt của Hà Nhược Liên đỏ au nhìn mông lung, dần dần mờ mịt do sương phủ kín, giọt lệ trào ra chảy vào chân tóc, chậm rãi khép lại mí mắt cam chịu sự tổn thương cho riêng mình.
- Đêm nay, tôi sẽ ôn lại những kỷ niệm của hai chúng ta!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện