Tình Động
Chương 11
Mấy ngày kế tiếp, Trầm Nhược Thủy ở trong phòng mình dưỡng thương. Thân thể hắn khôi phục thật chậm, mỗi ngày có Lục Cảnh cẩn thận sủng ái chăm sóc nên lại càng thêm lười nhúc nhích. Cho nên đợi đến khi có thể đi đường, mới giật mình thấy sư huynh nhà mình đã hoàn toàn bị vị Liễu cô nương kia quấn lấy.
Trầm Nhược Thủy vốn tưởng Liễu cô nương là tiểu thư khuê các, cho dù thích Lục Cảnh thế nào cũng sẽ không biểu hiện quá rõ ràng, nào biết hoàn toàn không phải vậy. Nàng kia không chỉ vừa mới đến đã vòng quanh Lục Cảnh, còn luôn miệng kêu “Lục đại ca” kêu đến vô cùng thân thiết, quả thực chính là tuyên bố giành người với hắn.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trầm Nhược Thủy đã cực chán ghét vị Liễu cô nương kia, nay lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần chạm mặt đều phải châm chọc khiêu khích một phen, nghĩ hết biện pháp đuổi nàng khỏi Lục Cảnh. Dù như thế, vào mỗi sáng sớm, vẫn thấy hai người kia đứng ở hoa viên thảo luận cười đùa.
Một là thiên kiều bá mị, một còn lại dung nhan như ngọc, sóng vai mà đứng như thế, đích xác đúng là ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’.
Trầm Nhược Thủy xa xa trông thấy, chỉ cảm thấy đáy lòng bốc lên tức giận, hận không thể lập tức xông lên kéo hai người ra. Nhưng khi hắn thấy mặt Lục Cảnh mang ôn nhu dễ thân tươi cười, miệng bỗng nổi lên hương vị ê ẩm chua chát, hai tay không thể tự chủ nắm thành quyền, buồn bực đến cực điểm.
Sau khi do dự một lát, hắn quyết định không trực tiếp hiện thân, ngược lại khinh thủ khinh cước bay lên một cây đại thụ, từ trên cao nhìn xuống rình coi.
Chỉ thấy Lục Cảnh cùng Liễu cô nương đàm văn rồi luận khúc, tán gẫu cực kì hợp ý. Khi có con bướm từ vườn hoa bay qua, Lục Cảnh còn bắt nó lại, mỉm cười đưa nó vào tay Liễu cô nương.
Con bướm kia bị chưởng lực chấn hôn mê, vô lực vỗ cánh, chỉ có thể lảo đảo vòng quanh đầu ngón tay Liễu cô nương, trông rất đẹp mắt. Liễu cô nương thấy, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Trầm Nhược Thủy lại chỉ cảm thấy chói tai dị thường, nhất thời lửa giận công tâm, lấy ra cây cung đồ chơi mang bên người, “Ba” một tiếng bắn hòn đá nhỏ vào Liễu cô nương.
“A, đau quá.”
Liễu cô nương kêu thảm thiết một tiếng, thuận thế dựa vào người Lục Cảnh. Lục Cảnh nhíu mày, xem xét mọi nơi, cuối cùng nâng đầu, ánh mắt hướng vào Trầm Nhược Thủy ẩn thân trên cây.
Một khắc tầm mắt tương giao kia, Trầm Nhược Thủy cảm thấy trong lòng kinh hoàng, thế nhưng nhất thời lại quên trốn đi.
Mà Lục Cảnh tuy kinh ngạc nhưng lại hoàn toàn không có ý bóc trần hắn, chỉ là cong môi, mặt giãn ra cười khẽ.
…… Mặt mày như họa.
Rõ ràng là mỉm cười giống nhau như đúc, nhưng ánh mắt này ôn nhu như nước, ánh mắt kia ẩn tình đưa tình, hoàn toàn không giống như khi đối đãi với Liễu cô nương.
Mặt Trầm Nhược Thủy nhất thời đỏ lên, chật vật vạn phần quay đầu ra đi, hai tay đưa lên bưng kín lỗ tai.
Cho dù như thế, cũng vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập.
Thình thịch.
Hắn không hiểu ngực vì sao đập nhanh như vậy, chỉ cảm thấy hết thảy đều là lỗi của sư huynh, vì thế mặt đỏ tai hồng từ trên cây tụt xuống, thấp đầu đi về phía trước.
“Sư đệ?”
Phía sau truyền đến tiếng Lục Cảnh gọi, Trầm Nhược Thủy cũng không để ý không để ý, tiếp tục chạy về phía trước.
Khi gặp thì tức giận chán ghét, khi không gặp lại thời khắc tưởng niệm, ghét nhìn hắn đối người khác hảo, vô cùng bốc đồng hy vọng…… Hắn chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về mình.
Từ lâu trước kia đã trở nên không thích hợp, nhưng thẳng đến giờ phút này, mới vừa rồi chân chính biết được đáp án.
Thì ra là thế!
Nguyên lai…… Hắn vẫn đối Lục Cảnh……
Trầm Nhược Thủy nghĩ đến xuất thần, cho nên hoàn toàn không chú ý đường đi, kết quả ở chỗ góc khi rẽ va chạm vào người nào đó.
“Ngô, đau muốn chết.”
“Ai nha, không có bị thương đi?”
Tiếng nói trầm thấp có chút quen thuộc vang lên bên tai, Trầm Nhược Thủy ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy gương mặt yêu tà tuấn mỹ — đứng trước mặt chính là mấy ngày trước ở thanh lâu đùa giỡn hắn Lý Phượng Lai!
Trầm Nhược Thủy chấn động, vội vàng lui ra sau vài bước, kêu lên: “Ngươi hái hoa tặc, sao có thể đi vào Thu Thủy Trang?”
“Hái hoa tặc?” Lý Phượng Lai hé mắt, tựa hồ cảm thấy xưng hô này cực kì thú vị, cố ý trêu chọc nói, “Ta đương nhiên là…… Vì mỹ nhân mà đến.”
Vừa nói, vừa từng bước tới gần.
Trầm Nhược Thủy vội vàng đẩy hắn một phen, xoay người muốn đi cầu cứu sư huynh.
Ai ngờ Lý Phượng Lai không chút cố sức kéo cánh tay hắn, cười hì hì nói: “Chỉ là nói giỡn thôi, ngươi dễ tưởng thật như vậy? Không cần lo lắng, ta lần này là đặc biệt đến bái phỏng Trầm trang chủ.”
“Di? Cha ta sao có thể có giao tình với loại người như ngươi?”
“Trầm trang chủ tự nhiên khinh thường kết giao với hái hoa tặc như ta. Bất quá ta cùng sư huynh ngươi tốt xấu cũng coi như quen biết, nếu biết hắn sắp có hỉ sự, sao không đến chúc mừng?”
“Hỉ sự? Hỉ sự ở đâu?”
Trầm Nhược Thủy nghe đến không hiểu ra sao, Lý Phượng Lai lại cười đến như thập phần vui vẻ, cười nói: “Sao vậy? Ngay cả chuyện quan trọng như vậy ngươi cũng không biết? Sư huynh ngươi hắn…… sắp thành thân.”
Trầm Nhược Thủy nghe vậy ngẩn ra, trái tim thẳng rơi tụt xuống, thật lâu không thể hồi thần.
Tay chân lạnh băng, trong nháy mắt, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Nhưng hắn liền tỉnh táo lại rất nhanh, cau mày kêu lên: “Không thể nào! Sư huynh sẽ không tùy tiện thành thân, hắn……”
Hắn là của ta!
Những từ sau, không biết vì sao kêu không ra khỏi miệng, chỉ biết trợn mắt đứng ở nơi đó, một bộ biểu tình ủy khuất đến cực điểm.
Lý Phượng Lai sớm đoán được hắn sẽ kích động như vậy, cũng không có vẻ kinh ngạc, chỉ là lười biếng phẩy quạt, cười nói: “Việc này là Trầm trang chủ chính miệng thừa nhận, sao lại không phải? Nghe nói vị hôn thê của Lục thiếu hiệp xinh đẹp thiên tiên, hai người họ gần đây lúc nào cũng dính cùng một chỗ, sư huynh ngươi thật đúng là hảo phúc khí a.”
Những câu nghe như không chút để ý, từng từ lại đâm vào lòng Trầm Nhược Thủy.
Nguyên lai, sư huynh gần đây thường ở cùng Liễu cô nương kia, chính là vì nguyên nhân này.
Trong lòng nghĩ như vậy, lại thủy chung không chịu tin tưởng, muốn đi hỏi Lục Cảnh cho rõ chuyện. Nào biết hắn vừa quay người lại, liền xa xa trông thấy Lục Cảnh cùng Liễu cô nương đi tới từ một đầu hành lang khác.
Hai người vai sóng vai, quả là bộ dáng thân mật khăng khít.
Trầm Nhược Thủy cả người chấn động, ngực đột nhiên đau đớn, ngay cả ngón tay cũng hơi hơi run rẩy.
Giả!
Sư huynh không thể thích người khác!
Hắn dưới đáy lòng kêu to hét lớn, lại hoàn toàn không có dũng khí tiến lên để hỏi rõ ràng, ngược lại cước bộ vừa chuyển, quay đầu bỏ chạy.
Trầm Nhược Thủy vốn tưởng Liễu cô nương là tiểu thư khuê các, cho dù thích Lục Cảnh thế nào cũng sẽ không biểu hiện quá rõ ràng, nào biết hoàn toàn không phải vậy. Nàng kia không chỉ vừa mới đến đã vòng quanh Lục Cảnh, còn luôn miệng kêu “Lục đại ca” kêu đến vô cùng thân thiết, quả thực chính là tuyên bố giành người với hắn.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Trầm Nhược Thủy đã cực chán ghét vị Liễu cô nương kia, nay lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần chạm mặt đều phải châm chọc khiêu khích một phen, nghĩ hết biện pháp đuổi nàng khỏi Lục Cảnh. Dù như thế, vào mỗi sáng sớm, vẫn thấy hai người kia đứng ở hoa viên thảo luận cười đùa.
Một là thiên kiều bá mị, một còn lại dung nhan như ngọc, sóng vai mà đứng như thế, đích xác đúng là ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’.
Trầm Nhược Thủy xa xa trông thấy, chỉ cảm thấy đáy lòng bốc lên tức giận, hận không thể lập tức xông lên kéo hai người ra. Nhưng khi hắn thấy mặt Lục Cảnh mang ôn nhu dễ thân tươi cười, miệng bỗng nổi lên hương vị ê ẩm chua chát, hai tay không thể tự chủ nắm thành quyền, buồn bực đến cực điểm.
Sau khi do dự một lát, hắn quyết định không trực tiếp hiện thân, ngược lại khinh thủ khinh cước bay lên một cây đại thụ, từ trên cao nhìn xuống rình coi.
Chỉ thấy Lục Cảnh cùng Liễu cô nương đàm văn rồi luận khúc, tán gẫu cực kì hợp ý. Khi có con bướm từ vườn hoa bay qua, Lục Cảnh còn bắt nó lại, mỉm cười đưa nó vào tay Liễu cô nương.
Con bướm kia bị chưởng lực chấn hôn mê, vô lực vỗ cánh, chỉ có thể lảo đảo vòng quanh đầu ngón tay Liễu cô nương, trông rất đẹp mắt. Liễu cô nương thấy, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Trầm Nhược Thủy lại chỉ cảm thấy chói tai dị thường, nhất thời lửa giận công tâm, lấy ra cây cung đồ chơi mang bên người, “Ba” một tiếng bắn hòn đá nhỏ vào Liễu cô nương.
“A, đau quá.”
Liễu cô nương kêu thảm thiết một tiếng, thuận thế dựa vào người Lục Cảnh. Lục Cảnh nhíu mày, xem xét mọi nơi, cuối cùng nâng đầu, ánh mắt hướng vào Trầm Nhược Thủy ẩn thân trên cây.
Một khắc tầm mắt tương giao kia, Trầm Nhược Thủy cảm thấy trong lòng kinh hoàng, thế nhưng nhất thời lại quên trốn đi.
Mà Lục Cảnh tuy kinh ngạc nhưng lại hoàn toàn không có ý bóc trần hắn, chỉ là cong môi, mặt giãn ra cười khẽ.
…… Mặt mày như họa.
Rõ ràng là mỉm cười giống nhau như đúc, nhưng ánh mắt này ôn nhu như nước, ánh mắt kia ẩn tình đưa tình, hoàn toàn không giống như khi đối đãi với Liễu cô nương.
Mặt Trầm Nhược Thủy nhất thời đỏ lên, chật vật vạn phần quay đầu ra đi, hai tay đưa lên bưng kín lỗ tai.
Cho dù như thế, cũng vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập.
Thình thịch.
Hắn không hiểu ngực vì sao đập nhanh như vậy, chỉ cảm thấy hết thảy đều là lỗi của sư huynh, vì thế mặt đỏ tai hồng từ trên cây tụt xuống, thấp đầu đi về phía trước.
“Sư đệ?”
Phía sau truyền đến tiếng Lục Cảnh gọi, Trầm Nhược Thủy cũng không để ý không để ý, tiếp tục chạy về phía trước.
Khi gặp thì tức giận chán ghét, khi không gặp lại thời khắc tưởng niệm, ghét nhìn hắn đối người khác hảo, vô cùng bốc đồng hy vọng…… Hắn chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về mình.
Từ lâu trước kia đã trở nên không thích hợp, nhưng thẳng đến giờ phút này, mới vừa rồi chân chính biết được đáp án.
Thì ra là thế!
Nguyên lai…… Hắn vẫn đối Lục Cảnh……
Trầm Nhược Thủy nghĩ đến xuất thần, cho nên hoàn toàn không chú ý đường đi, kết quả ở chỗ góc khi rẽ va chạm vào người nào đó.
“Ngô, đau muốn chết.”
“Ai nha, không có bị thương đi?”
Tiếng nói trầm thấp có chút quen thuộc vang lên bên tai, Trầm Nhược Thủy ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy gương mặt yêu tà tuấn mỹ — đứng trước mặt chính là mấy ngày trước ở thanh lâu đùa giỡn hắn Lý Phượng Lai!
Trầm Nhược Thủy chấn động, vội vàng lui ra sau vài bước, kêu lên: “Ngươi hái hoa tặc, sao có thể đi vào Thu Thủy Trang?”
“Hái hoa tặc?” Lý Phượng Lai hé mắt, tựa hồ cảm thấy xưng hô này cực kì thú vị, cố ý trêu chọc nói, “Ta đương nhiên là…… Vì mỹ nhân mà đến.”
Vừa nói, vừa từng bước tới gần.
Trầm Nhược Thủy vội vàng đẩy hắn một phen, xoay người muốn đi cầu cứu sư huynh.
Ai ngờ Lý Phượng Lai không chút cố sức kéo cánh tay hắn, cười hì hì nói: “Chỉ là nói giỡn thôi, ngươi dễ tưởng thật như vậy? Không cần lo lắng, ta lần này là đặc biệt đến bái phỏng Trầm trang chủ.”
“Di? Cha ta sao có thể có giao tình với loại người như ngươi?”
“Trầm trang chủ tự nhiên khinh thường kết giao với hái hoa tặc như ta. Bất quá ta cùng sư huynh ngươi tốt xấu cũng coi như quen biết, nếu biết hắn sắp có hỉ sự, sao không đến chúc mừng?”
“Hỉ sự? Hỉ sự ở đâu?”
Trầm Nhược Thủy nghe đến không hiểu ra sao, Lý Phượng Lai lại cười đến như thập phần vui vẻ, cười nói: “Sao vậy? Ngay cả chuyện quan trọng như vậy ngươi cũng không biết? Sư huynh ngươi hắn…… sắp thành thân.”
Trầm Nhược Thủy nghe vậy ngẩn ra, trái tim thẳng rơi tụt xuống, thật lâu không thể hồi thần.
Tay chân lạnh băng, trong nháy mắt, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Nhưng hắn liền tỉnh táo lại rất nhanh, cau mày kêu lên: “Không thể nào! Sư huynh sẽ không tùy tiện thành thân, hắn……”
Hắn là của ta!
Những từ sau, không biết vì sao kêu không ra khỏi miệng, chỉ biết trợn mắt đứng ở nơi đó, một bộ biểu tình ủy khuất đến cực điểm.
Lý Phượng Lai sớm đoán được hắn sẽ kích động như vậy, cũng không có vẻ kinh ngạc, chỉ là lười biếng phẩy quạt, cười nói: “Việc này là Trầm trang chủ chính miệng thừa nhận, sao lại không phải? Nghe nói vị hôn thê của Lục thiếu hiệp xinh đẹp thiên tiên, hai người họ gần đây lúc nào cũng dính cùng một chỗ, sư huynh ngươi thật đúng là hảo phúc khí a.”
Những câu nghe như không chút để ý, từng từ lại đâm vào lòng Trầm Nhược Thủy.
Nguyên lai, sư huynh gần đây thường ở cùng Liễu cô nương kia, chính là vì nguyên nhân này.
Trong lòng nghĩ như vậy, lại thủy chung không chịu tin tưởng, muốn đi hỏi Lục Cảnh cho rõ chuyện. Nào biết hắn vừa quay người lại, liền xa xa trông thấy Lục Cảnh cùng Liễu cô nương đi tới từ một đầu hành lang khác.
Hai người vai sóng vai, quả là bộ dáng thân mật khăng khít.
Trầm Nhược Thủy cả người chấn động, ngực đột nhiên đau đớn, ngay cả ngón tay cũng hơi hơi run rẩy.
Giả!
Sư huynh không thể thích người khác!
Hắn dưới đáy lòng kêu to hét lớn, lại hoàn toàn không có dũng khí tiến lên để hỏi rõ ràng, ngược lại cước bộ vừa chuyển, quay đầu bỏ chạy.
Bình luận truyện