Tĩnh Dưỡng Vô Uy
Chương 9
“Ngươi nếu chỉ là vui đùa, ta cũng không quá quản ngươi. Tóm lại cuối tuần này về nhà, cùng tiểu thư Hạ gia dùng cơm.”
Một thanh âm nghe rất uy nghiêm như là của người lớn tuổi phát ra từ phòng làm việc. Ta trước đây chưa từng nghe qua. Bất quá xuất hiện tại nơi ở cá nhân của Cơ Dưỡng Tĩnh thì –
“Ngươi đã trở về.” Cơ Dưỡng Tĩnh ngồi đối diện với cửa, thấy ta vào.
Ta gật đầu, cầm theo thức ăn giơ lên cao, ý bảo ta đi vào nhà bếp trước.
Cơ Dưỡng Tĩnh gật đầu, sau đó hướng người ngồi trên sô pha đối lưng với cửa vào – mà ta không thể nhìn thấy từ góc nhìn của mình – nói: “Đêm nay lưu lại ăn cơm được không, cha?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, ta cũng chẳng quan tâm lắm. Hiếm khi công việc ít, lẽ ra là đến nhà hàng cao cấp ăn một bữa thật lớn để thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần. Thế nhưng Cơ Dưỡng Tĩnh hết lần này tới lần khác trực tiếp lái xe về nhà rồi mới bảo ta chuẩn bị cơm tối.
Bất quá, vừa nghe được cái kia – cha của Cơ Dưỡng Tĩnh – nói, sẽ không phải là … ( sẽ không phải là lão cha bạn Tĩnh đã biết chuyện 2 bạn?!, ý là thế)
Ta đột ngột rùng mình, lắc lắc đầu cho cái suy nghĩ sai lầm trong đầu văng ra ngoài. Thế nhưng, Cơ Dưỡng Tĩnh lại nghĩ cái gì a…
○
Lão nhân cư nhiên lưu lại ăn tối.
Cuối cùng ta đem canh cải thìa bưng lên bàn ăn, lão nhân nhìn trên bàn bốn món một canh, cau mày: “Ngươi cho hắn ăn cái này?”
A? Ta sửng sốt một chút, lập tức đắp lên mặt một nụ cười: “Cơ tổng gần đây nóng nhiệt trong người, ăn một chút đồ ăn thanh đạm mới tốt cho cơ thể và tinh thần.”
Lão nhân không tỏ rõ ý kiến, cũng chẳng thèm nói lại. Ta vội hỏi: “Có muốn hay không thêm cơm?”
“Không cần, ngươi xuống phía dưới đi.” Ngữ khí đúng chuẩn đại chủ nhân của Cơ gia.
Cơ Dưỡng Tĩnh chưa nói một lời nào, cố ý hoặc vô ý dùng cặp mắt xếch kia lướt qua ta hai cái.
“Ta đây về phòng trước, có việc ngài gọi ta.” Tất cung tất kính nói xong, ta nhanh chân nhanh tay trở về phòng – đương nhiên là về gian phòng ngủ của ta.
Tốt nhất là Cơ tiên sinh đêm nay không về, ngủ lại ở đây. Cơ Dưỡng Tĩnh dù có cố tình làm bậy cũng không làm thế nào dám trắng trợn cùng thuộc hạ “yêu đương vụng trộm” khi mà lão đầu đang ở đây a… Thân thể đáng thương của ta đã chịu đủ loại tàn phá, bây giờ chỉ cần hảo hảo đánh một giấc trên giường – không cần làm cái loại vận động kia.
…
Nửa tiếng đồng hồ sau, ta bị gọi ra ngoài thu dọn bàn ăn. Nhìn phần thức ăn thừa, ta có điểm kinh ngạc phát hiện ra bát hai người vẫn còn cơm.
Lúc ta rửa chén, Cơ Dưỡng Tĩnh đột nhiên chạy đến phía sau, ôm lấy thắt lưng ta, ở bên tai ta thổi một hơi.
Không thể nào… Lẽ nào Cơ tiên sinh đã đi… Như vậy đêm nay… Ta tuyệt vọng hạ thấp hai vai.
Nghe thấy tiếng ho khan từ phòng khách – hiển nhiên là Cơ tiên sinh – thanh âm hơi mất tự nhiên, chắc là đã thấy hành động “bệnh cũ tái phát” của Cơ Dưỡng Tĩnh.
“Chuẩn bị một chút, có chuyện xảy ra.” Cơ Dưỡng Tĩnh nhẹ giọng nói.
Cái gì?
○
Cơ tiên sinh yêu cầu Cơ Dưỡng Tĩnh về nhà ở vài ngày, bởi vì hai người tựa hồ đều có uống chút rượu nên ta lái xe.
Trong bụng trống rỗng, trên mặt còn phải đắp nụ cười; mỉm cười mà phục vụ, tốt nhất là Cơ tiên sinh vui vẻ, để ngăn chặn Cơ Dưỡng Tĩnh làm gì ta.
Xe chạy đến dinh thự của Cơ gia, một trong những tòa biệt thự nằm ở ngoại ô. Đèn đuốc rực rỡ, chắc hẳn là đang đợi cha con Cơ gia về.
“Ngươi đỗ xe rồi cùng quản gia đến phòng khách.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói.
“Nga.” Ta đáp ứng, nhưng nghĩ có chỗ nào không đúng… Đỗ xe? Xem ra lát nữa còn muốn nhờ chính ta chở về.
Trong đại sảnh huy hoàng của Cơ gia, Cơ Dưỡng Tĩnh đang mỉm cười giải thích cho ta. ( giải thích vụ đỗ xe là bắt bạn Uy ở lại chứ không phải là nhờ bạn ấy chở về)
“Thế nhưng, ta không có mang theo đồ dùng rửa mặt cùng tắm rửa, quần áo và đồ dùng hằng ngày…” Ta nói, hết sức lo sợ.
“Ngươi mặc quần áo cũ của ta, đồ dùng rửa mặt ở đây còn nhiều đồ dự bị.”
… Vì cái gì mà vóc người của ta lớn lên không sai biệt lắm với Cơ Dưỡng Tĩnh?
“Ngươi là trợ lý đặc biệt của A Tĩnh, đương nhiên phải tùy thời tùy chỗ ở bên cạnh hắn. Vạn nhất có sự tình gì xảy ra sẽ có thể dễ dàng tìm ngươi. Ngươi đến điểm thông thường ấy cũng không hiểu sao?” Cơ tiên sinh ở một bên lên tiếng.
… Ta thề là ta nhìn thấy tiếu ý tràn ngập mắt Cơ Dưỡng Tĩnh!
“Vâng, ngươi nói, bây giờ ta đã biết.” Ta đối Cơ tiên sinh nói. Khóc không ra nước mắt.
“Được rồi, rửa mặt xong phải đi ngủ đi. Hiếm khi trở về, chỉ sợ cũng là hiếm khi rảnh rỗi như thế này.”
“Tốt, cha cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Cơ Dưỡng Tĩnh đứng dậy, nhìn Cơ tiên sinh lên lầu.
…
“Đây là phòng của ngươi. Ta ở đối diện.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói, đem ta mang vào phòng, “Kỳ thực ta càng muốn ngươi vào phòng đối diện cùng ta. Bất quá, lão đầu ở ngay phía dưới làm việc, nên cảm thấy có điểm không tốt lắm.”
“Phòng này vừa tốt.” Ta nói. Hắn có nói thật không? Đây không phải là do lão đầu ở phía dưới bảo ta ở trong phòng này sao? Phi phi phi, ta đang suy nghĩ cái gì a?!
Tắm rửa xong, ở trên giường – người giàu có giường ngủ quả nhiên là tốt hơn người thường – đang mong Cơ Dưỡng Tĩnh không tới.
Ta dần dần rơi vào mộng đẹp ngọt ngào… Ngô… Xem ra Cơ Dưỡng Tĩnh thật sự không qua đây, thật là tốt …
Trên giường ngoại nhập, ta trở mình một cái, tiếp tục ngủ. Hiếm khi có thể hảo hảo mà thong thả ngủ một giấc, không cần phải quản Cơ Dưỡng Tĩnh.
○
“Trời đều sáng rồi, còn không thức dậy?” Có thanh âm vang lên.
“Ngô…” Ta nỉ non vô ý thức.
Đã lâu thân thể và tinh thần không thả lỏng vui sướng như thế này a…
“Thức dậy nhanh lên!” Cơ Dưỡng Tĩnh đánh vào chăn bông của ta.
Không khí sáng sớm hạ xuống thật lạnh lẽo, làm cho da ta nổi lên phản ứng không tốt. Thế là ta trở mình một cái, ôm lấy Cơ Dưỡng Tĩnh sưởi ấm – ta biết hắn đôi khi sẽ không đối với ta như thế này …
“Nếu không thức dậy, để cho cha ta -”
“Khụ khụ!”
Cơ Dưỡng Tĩnh chính là lời còn nói chưa xong, từ cửa đã vang lên tiếng ho khan.
“Ngủ dậy lại lười biếng không phải là thói quen tốt, người thanh niên.” Là Cơ tiên sinh…
“Vâng! Ta đã biết, cảm tạ Cơ tiên sinh giáo huấn!” Ta xoay người xuống giường, đối với Cơ tiên sinh cúi người cười nói.
Cơ tiên sinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, rồi xoay người ly khai. Ta bĩu môi, cũng xoay người đi vào phòng tắm.
Cơ Dưỡng Tĩnh cũng vào theo.
“A?” Ta chớp chớp mắt có chút gượng gạo, “Vậy ngươi dùng trước đi.”
Hắn hơi gật đầu, thế là ta lại lui ra.
Ngô, vừa tỉnh là Cơ Dưỡng Tĩnh đã ở trên giường ta, hắn đến lúc nào thế? Hơn nữa cũng không đối với ta làm “chuyện kì quái” gì – nghĩ tới đây, ta thong thả lười biếng duỗi thắt lưng một cái.
Bất quá ta cũng chẳng cần phải cảm kích Cơ Dưỡng Tĩnh, vốn là do hắn khiến ta luôn luôn mệt mỏi như cẩu a.
Thế ta có thể hi vọng, ở lại Cơ gia mấy ngày, sẽ không cần làm cái loại “vận động kịch liệt” kia phải không?
Thật tốt!
Một thanh âm nghe rất uy nghiêm như là của người lớn tuổi phát ra từ phòng làm việc. Ta trước đây chưa từng nghe qua. Bất quá xuất hiện tại nơi ở cá nhân của Cơ Dưỡng Tĩnh thì –
“Ngươi đã trở về.” Cơ Dưỡng Tĩnh ngồi đối diện với cửa, thấy ta vào.
Ta gật đầu, cầm theo thức ăn giơ lên cao, ý bảo ta đi vào nhà bếp trước.
Cơ Dưỡng Tĩnh gật đầu, sau đó hướng người ngồi trên sô pha đối lưng với cửa vào – mà ta không thể nhìn thấy từ góc nhìn của mình – nói: “Đêm nay lưu lại ăn cơm được không, cha?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, ta cũng chẳng quan tâm lắm. Hiếm khi công việc ít, lẽ ra là đến nhà hàng cao cấp ăn một bữa thật lớn để thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần. Thế nhưng Cơ Dưỡng Tĩnh hết lần này tới lần khác trực tiếp lái xe về nhà rồi mới bảo ta chuẩn bị cơm tối.
Bất quá, vừa nghe được cái kia – cha của Cơ Dưỡng Tĩnh – nói, sẽ không phải là … ( sẽ không phải là lão cha bạn Tĩnh đã biết chuyện 2 bạn?!, ý là thế)
Ta đột ngột rùng mình, lắc lắc đầu cho cái suy nghĩ sai lầm trong đầu văng ra ngoài. Thế nhưng, Cơ Dưỡng Tĩnh lại nghĩ cái gì a…
○
Lão nhân cư nhiên lưu lại ăn tối.
Cuối cùng ta đem canh cải thìa bưng lên bàn ăn, lão nhân nhìn trên bàn bốn món một canh, cau mày: “Ngươi cho hắn ăn cái này?”
A? Ta sửng sốt một chút, lập tức đắp lên mặt một nụ cười: “Cơ tổng gần đây nóng nhiệt trong người, ăn một chút đồ ăn thanh đạm mới tốt cho cơ thể và tinh thần.”
Lão nhân không tỏ rõ ý kiến, cũng chẳng thèm nói lại. Ta vội hỏi: “Có muốn hay không thêm cơm?”
“Không cần, ngươi xuống phía dưới đi.” Ngữ khí đúng chuẩn đại chủ nhân của Cơ gia.
Cơ Dưỡng Tĩnh chưa nói một lời nào, cố ý hoặc vô ý dùng cặp mắt xếch kia lướt qua ta hai cái.
“Ta đây về phòng trước, có việc ngài gọi ta.” Tất cung tất kính nói xong, ta nhanh chân nhanh tay trở về phòng – đương nhiên là về gian phòng ngủ của ta.
Tốt nhất là Cơ tiên sinh đêm nay không về, ngủ lại ở đây. Cơ Dưỡng Tĩnh dù có cố tình làm bậy cũng không làm thế nào dám trắng trợn cùng thuộc hạ “yêu đương vụng trộm” khi mà lão đầu đang ở đây a… Thân thể đáng thương của ta đã chịu đủ loại tàn phá, bây giờ chỉ cần hảo hảo đánh một giấc trên giường – không cần làm cái loại vận động kia.
…
Nửa tiếng đồng hồ sau, ta bị gọi ra ngoài thu dọn bàn ăn. Nhìn phần thức ăn thừa, ta có điểm kinh ngạc phát hiện ra bát hai người vẫn còn cơm.
Lúc ta rửa chén, Cơ Dưỡng Tĩnh đột nhiên chạy đến phía sau, ôm lấy thắt lưng ta, ở bên tai ta thổi một hơi.
Không thể nào… Lẽ nào Cơ tiên sinh đã đi… Như vậy đêm nay… Ta tuyệt vọng hạ thấp hai vai.
Nghe thấy tiếng ho khan từ phòng khách – hiển nhiên là Cơ tiên sinh – thanh âm hơi mất tự nhiên, chắc là đã thấy hành động “bệnh cũ tái phát” của Cơ Dưỡng Tĩnh.
“Chuẩn bị một chút, có chuyện xảy ra.” Cơ Dưỡng Tĩnh nhẹ giọng nói.
Cái gì?
○
Cơ tiên sinh yêu cầu Cơ Dưỡng Tĩnh về nhà ở vài ngày, bởi vì hai người tựa hồ đều có uống chút rượu nên ta lái xe.
Trong bụng trống rỗng, trên mặt còn phải đắp nụ cười; mỉm cười mà phục vụ, tốt nhất là Cơ tiên sinh vui vẻ, để ngăn chặn Cơ Dưỡng Tĩnh làm gì ta.
Xe chạy đến dinh thự của Cơ gia, một trong những tòa biệt thự nằm ở ngoại ô. Đèn đuốc rực rỡ, chắc hẳn là đang đợi cha con Cơ gia về.
“Ngươi đỗ xe rồi cùng quản gia đến phòng khách.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói.
“Nga.” Ta đáp ứng, nhưng nghĩ có chỗ nào không đúng… Đỗ xe? Xem ra lát nữa còn muốn nhờ chính ta chở về.
Trong đại sảnh huy hoàng của Cơ gia, Cơ Dưỡng Tĩnh đang mỉm cười giải thích cho ta. ( giải thích vụ đỗ xe là bắt bạn Uy ở lại chứ không phải là nhờ bạn ấy chở về)
“Thế nhưng, ta không có mang theo đồ dùng rửa mặt cùng tắm rửa, quần áo và đồ dùng hằng ngày…” Ta nói, hết sức lo sợ.
“Ngươi mặc quần áo cũ của ta, đồ dùng rửa mặt ở đây còn nhiều đồ dự bị.”
… Vì cái gì mà vóc người của ta lớn lên không sai biệt lắm với Cơ Dưỡng Tĩnh?
“Ngươi là trợ lý đặc biệt của A Tĩnh, đương nhiên phải tùy thời tùy chỗ ở bên cạnh hắn. Vạn nhất có sự tình gì xảy ra sẽ có thể dễ dàng tìm ngươi. Ngươi đến điểm thông thường ấy cũng không hiểu sao?” Cơ tiên sinh ở một bên lên tiếng.
… Ta thề là ta nhìn thấy tiếu ý tràn ngập mắt Cơ Dưỡng Tĩnh!
“Vâng, ngươi nói, bây giờ ta đã biết.” Ta đối Cơ tiên sinh nói. Khóc không ra nước mắt.
“Được rồi, rửa mặt xong phải đi ngủ đi. Hiếm khi trở về, chỉ sợ cũng là hiếm khi rảnh rỗi như thế này.”
“Tốt, cha cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Cơ Dưỡng Tĩnh đứng dậy, nhìn Cơ tiên sinh lên lầu.
…
“Đây là phòng của ngươi. Ta ở đối diện.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói, đem ta mang vào phòng, “Kỳ thực ta càng muốn ngươi vào phòng đối diện cùng ta. Bất quá, lão đầu ở ngay phía dưới làm việc, nên cảm thấy có điểm không tốt lắm.”
“Phòng này vừa tốt.” Ta nói. Hắn có nói thật không? Đây không phải là do lão đầu ở phía dưới bảo ta ở trong phòng này sao? Phi phi phi, ta đang suy nghĩ cái gì a?!
Tắm rửa xong, ở trên giường – người giàu có giường ngủ quả nhiên là tốt hơn người thường – đang mong Cơ Dưỡng Tĩnh không tới.
Ta dần dần rơi vào mộng đẹp ngọt ngào… Ngô… Xem ra Cơ Dưỡng Tĩnh thật sự không qua đây, thật là tốt …
Trên giường ngoại nhập, ta trở mình một cái, tiếp tục ngủ. Hiếm khi có thể hảo hảo mà thong thả ngủ một giấc, không cần phải quản Cơ Dưỡng Tĩnh.
○
“Trời đều sáng rồi, còn không thức dậy?” Có thanh âm vang lên.
“Ngô…” Ta nỉ non vô ý thức.
Đã lâu thân thể và tinh thần không thả lỏng vui sướng như thế này a…
“Thức dậy nhanh lên!” Cơ Dưỡng Tĩnh đánh vào chăn bông của ta.
Không khí sáng sớm hạ xuống thật lạnh lẽo, làm cho da ta nổi lên phản ứng không tốt. Thế là ta trở mình một cái, ôm lấy Cơ Dưỡng Tĩnh sưởi ấm – ta biết hắn đôi khi sẽ không đối với ta như thế này …
“Nếu không thức dậy, để cho cha ta -”
“Khụ khụ!”
Cơ Dưỡng Tĩnh chính là lời còn nói chưa xong, từ cửa đã vang lên tiếng ho khan.
“Ngủ dậy lại lười biếng không phải là thói quen tốt, người thanh niên.” Là Cơ tiên sinh…
“Vâng! Ta đã biết, cảm tạ Cơ tiên sinh giáo huấn!” Ta xoay người xuống giường, đối với Cơ tiên sinh cúi người cười nói.
Cơ tiên sinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, rồi xoay người ly khai. Ta bĩu môi, cũng xoay người đi vào phòng tắm.
Cơ Dưỡng Tĩnh cũng vào theo.
“A?” Ta chớp chớp mắt có chút gượng gạo, “Vậy ngươi dùng trước đi.”
Hắn hơi gật đầu, thế là ta lại lui ra.
Ngô, vừa tỉnh là Cơ Dưỡng Tĩnh đã ở trên giường ta, hắn đến lúc nào thế? Hơn nữa cũng không đối với ta làm “chuyện kì quái” gì – nghĩ tới đây, ta thong thả lười biếng duỗi thắt lưng một cái.
Bất quá ta cũng chẳng cần phải cảm kích Cơ Dưỡng Tĩnh, vốn là do hắn khiến ta luôn luôn mệt mỏi như cẩu a.
Thế ta có thể hi vọng, ở lại Cơ gia mấy ngày, sẽ không cần làm cái loại “vận động kịch liệt” kia phải không?
Thật tốt!
Bình luận truyện