Tinh Giới

Chương 140: So tài không?



Lão nhân cho rằng Lâm Thiên không chỉ là sơ kỳ địa giai nhưng cũng không tin hắn có tu vi thiên giai, vì vậy không ngăn cản phụ thân Chu Dao thử tài hắn.

Lão nhân nói:

– Ra ngoài đi, đấu tại đây các ngươi sẽ dỡ nóc nhà!

Nếu thực lực của Lâm Thiên trên sơ kỳ địa giai thì ít ra cỡ trung kỳ, không chênh lệch với hậu kỳ địa giai của Chu Hồng bao nhiêu.

Trong tình huống thực lực ngang bằng, nếu thoải mái đánh nhau thì ngôi nhà này không đủ cho họ dỡ.

Lâm Thiên hỏi:

– Khụ khu, bá phụ, ta hỏi lại một lần nữa, bá phụ thật sự muốn đánh với ta?

Tuy đối phương là trưởng bối nhưng khiến cao thủ thiên giai như Lâm Thiên đi ăn hiếp địa giai làm hắn ngại quá.

Chu Hồng trừng Lâm Thiên:

– Léo nhéo cái gì? Chẳng qua đánh một trận, không thiếu mất hai khối thịt của ngươi!

Chu Hồng đã dâng cao chiến ý nhưng Lâm Thiên chậm chạp không tỏ thái độ làm gã rất bực bội.

Chu Dao lên tiếng:

– Tiểu Lâm Tử đừng bị thương phụ thân của ta.

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Bá phụ, không cần ra ngoài,chúng ta đấu mấy chiêu tại đây đi. A, quên nói cho bá phụ biết, tu vi của ta không phải địa giai mà là thiên giai.

Phụ thân, gia gia của Chu Dao kinh ngạc kêu lên:

– Cái gì?

Từ khi nào thiên giai dễ vào như vậy?

Phụ thân của Chu Dao cố gắng gần ba mươi năm chỉ mới vào hậu kỳ địa giai, chênh lệch không nhỏ với thiên giai.

Lâm Thiên cười nói:

– Bá phụ, chúng ta bắt đầu đi!

Chu Hồng đỏ mặt la lên:

– So? So cái quái gì nữa?

Chu Hồng vội ngồi xuống:

– Ta tự biết mình có mấy cân mấy lượng, còn chưa tới đỉnh địa giai, so với thiên giai thì kém xa.

Nhìn phụ thân của mình như vậy, Chu Dao suýt bật cười nhưng cố nén.

Gia gia Chu Dao nhìn Lâm Thiên chằm chằm hỏi:

– Lâm Thiên, ngươi thật sự đến thiên giai?

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

– Không bằng tu vi trung kỳ thiên giai của lão gia tử.

Lâm Thiên thốt lời, gia gia Chu Dao gật gù:

– Không sai, Dao nhi không biết tu vi của ta, ngươi có thể nhìn thấu vậy tức là so với ta không chênh lệch bao nhiêu. Thiên giai, mấy chục năm nay ta sống uổng rồi, tu vi không bằng thanh niên mười mấy, hai mươi tuổi.

Nói xong lão nhân cười khổ nhắm mắt lại:

– Hãy chăm sóc tốt cho Dao nhi. Các ngươi đi xuống đi, Dao nhi, đưa bạn trai của ngươi đi chơi.

Vẻ mặt Chu Dao mừng rỡ, lão nhân nói vậy tức là thừa nhận Lâm Thiên làm bạn trai của nàng.

– Vâng gia gia, vậy chúng ta đi đây!

Chu Dao nói xong kéo tay áo Lâm Thiên ra ngoài phòng.

Lâm Thiên, Chu Dao ra ngoài. Lão nhân phất tay áo, gió mạnh đóng cửa lại.

Lão nhân nhấp ngụm trà, thản nhiên nói:

– Ngươi thấy sao?

Chu Hồng trả lời:

– Thực lực rất mạnh, lại là cố vấn đặc biệt Long tổ, đủ xứng với Dao nhi.

– Không phải nói chuyện đó với ngươi!

Lão nhân trừng Chu Hồng:

– Tuổi như vậy mà tu vi đã đến thiên giai, trước khi đại học dường như chỉ là một người bình thường, ngươi không thấy lạ sao?

Chu Hồng nói:

– Đương nhiên lạ, nhưng ta không cho rằng thực lực của gia tộc chúng ta có năng lực điều tra. Hơn nữa thưa phụ thân, mới rồi Lâm Thiên có nói ‘bất cứ lúc nào cũng để lại một tay mới sống lâu chút’, chỉ e Lâm Thiên còn đang giấu thực lực. Nếu Lâm Thiên thật sự đột phá tăng cao thực lực thì sau lưng hắn chắc chắn đứng một người cực kỳ ghê gớm. Tồn tại như thế thì thưa phụ thân đại nhân, ta cảm thấy chúng ta bớt chọc hắn thì tốt hơn.

Lão nhân trầm ngâm nói:

– Quốc gia ra pháp lệnh toàn dân tập võ, trước đó không chút dấu hiệu báo trước, e rằng có nhân vật mạnh mẽ trực tiếp tham gia. Toàn dân tập võ là trùng kích lớn cho gia tộc cổ võ chúng ta, nhưng may mắn hiện tại gia tộc chúng ta có thành tựu không nhỏ trong thương nghiệp.

Chu Hồng lo lắng nói:

– Phụ thân, điều khiến ta bất an không phải toàn dân tập võ mà là tại sao đột nhiên ra pháp lệnh này. Chỉ sợ sắp biến thiên.

Lão nhân nói:

– Đúng vậy! Điều ngươi lo lắng rất đúng. Quốc gia ban pháp lệnh, nước khác sẽ không trơ mắt nhìn quốc gia chúng ta hùng mạnh lên. Cố gắng rút về tộc nhân ở nước ngoài đi, dù biến thiên thì ta tin trong nước an toàn hơn nhiều. Long tổ, Côn Luân, Thục Sơn, có ba thế lực bảo vệ, nước khác không dám duỗi tay vào biên cảnh Trung Quốc.

– Tộc hội gia tộc lần này qua đi ta sẽ bắt đầu hành động. Mối làm ăn nước ngoài bị hao hụt một chút thì kệ nó đi, miễn còn tộc nhân thì dễ dàng phục hồi lại. Phụ thân, có nên khai phóng công pháp gia tộc một chút không? Thành viên gia tộc đi học công pháp quốc gia phát không có lợi cho việc đoàn kết gia tộc.

– Đúng là nên khai phóng một chút, cụ thể làm sao thì ngươi cứ tự quyết định.

Lão nhân nói:

– Ngoài ra sau này tốt với Dao nhi một chút, có lẽ về sau Lâm Thiên sẽ vì vậy mà giúp Chu gia chúng ta một phen. Tuy tiếp xúc ngắn ngủi nhưng ta hơi hiểu con người Lâm Thiên, hắn là loại người ăn mềm không ăn cứng. Phải rồi, Thiên Tứ sắp trở lại đúng không? Ta biết hắn háo sắc, nhưng tới mức đụng vào muội muội thì coi chừng ta đánh gãy mấy khúc xương của hắn!

Chu Hồng cười khổ nói:

– Phụ thân, cũng vì hắn bị chúng ta làm hư. Nếu hắn còn có ý đồ đó thì không cần phụ thân ra tay, Lâm Thiên sẽ cho hắn trực tiếp nằm bệnh viện!

Lão nhân khẽ thở dài:

– Để hắn ăn khổ chút cũng tốt. Sao ngươi tệ quá, chỉ sinh ra một nhi tử. Cái khác thì hắn cũng tạm được, nhưng cái tính háo sắc... ài, ta sợ sớm muộn gì hắn cũng chết tại đây. Nếu vậy gia chủ sẽ sinh ra trong chi thứ, ngươi có hiểu được hậu quả đó không?

Chu Hồng gật đầu nói:

– Ta nhất định sẽ quản lý nghiêm hắn!

***

Tụ họp gia tộc của gia tộc lớn như Chu gia thì ai nấy đều ăn mặc chỉnh chu, Lâm Thiên và Chu Dao dọc đường đi toàn gặp những người như vậy.

Lâm Thiên nói nhỏ vào tai Chu Dao:

– Dao nhi, ta ăn mặc thế này chắc sẽ làm nàng mất mặt lắm.

Chu Dao nắm tay Lâm Thiên:

– Không bao giờ. Đừng thấy bọn họ mặc kiểu đó nhưng thật ra toàn là mặt người dạ thú, hơn nữa ta không quan tâm ánh mắt của người khác!

Lâm Thiên cười nói:

– A, nàng không để bụng là tốt rồi, ta càng xem họ như không khí, ha ha.

Hai người đi tránh chốn đông người đến bên cái hồ nhân công nhỏ.

Một tiếng hét khe khẽ phát ra từ rừng cây ven hồ.

– Cứu mạng!

Chu Dao biến sắc mặt nói:

– Tiểu Lâm Tử, đó là giọng chị họ mà ta đã nói!

Trong rừng cây truyền ra giọng nam nhân cười dâm:

– Chu Cầm biểu muội, trong một năm nay dáng người của muội càng lúc càng tốt, nhưng khuôn mặt không đẹp bằng Chu Dao.

Lâm Thiên nói:

– Dao nhi đừng vào trong!

Lâm Thiên lắc người chạy vào rừng cây.

Cảnh tượng trước mắt làm lòng Lâm Thiên bừng lên lửa giận. Một thiếu nữ bị cột vào thân cây, trên người không còn nhiều mảnh vải. Một thanh niên cười dâm đứng trước mặt thiếu nữ, khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi, đôi tay ma sờ soạng người thiếu nữ.

Lâm Thiên tức giận quát:

– Khốn nạn!

Lâm Thiên lao lên túm cổ thanh niên kéo gã ra khỏi rừng cây.

Chu Dao kinh kêu:

– Ca ca!

– Dao nhi, đây chính là ca ca yêu râu xanh của nàng?

Lâm Thiên siết tay, mặt thanh niên trướng đỏ thè lưỡi ra.

Chu Dao gật đầu nói:

– Không... Không lẽ ca ca...

Chu Dao chưa nói xong đã chạy vào rừng cây.

Răng rắc!

Lâm Thiên sắc mặt âm trầm ném thanh niên xuống đất, một chân giẫm lên, cánh tay gã gãy gòn vang.

Thanh niên hét rầm trời:

– A!

Mấy con chim trong rừng sợ hãi bay lên.

– Ngươi... Ngươi là ai? Dám đối xử với ta như vậy, ngươi không muốn sống nữa!

Thanh niên đau đớn rên rỉ:

– Ta là Chu Thiên Tứ, gia chủ Chu gia đời tiếp theo. Hừ, ngươi đi cùng Chu Dao trở về chắc là bạn trai của nàng? Cho ngươi biết, ngươi không có hy vọng, hoàn toàn không! Đau đớn hôm nay ngày sau ta sẽ trả lại trên người Chu Dao, con điếm đó!

Bốp!

Tiếng bạt tai vang rõ mồn một.

Má phải Chu Thiên Tứ hằn năm dấu ngón tay, mặt nhanh chóng sưng lên.

Lâm Thiên nói:

– Biết không? Ta ít khi nào nôn nóng muốn giết một người, nhưng ta không tiện giết ngươi. Vậy ngươi nói xem ta làm sao bây giờ?

Lâm Thiên đạp lên bàn tay chưa gãy xương của Chu Thiên Tứ, mũi chân nghiền mạnh, năm ngón tay da thịt bầy nhầy.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Cứ hét lớn lên đi, ta đã bày kết giới xung quanh, ngươi sẽ không ảnh hưởng đến người khác.

Trong mắt Chu Thiên Tứ thì nụ cười kia sánh bằng ác ma mỉm cười.

Lâm Thiên nói:

– Phải rồi, vì để ngươi hưởng thụ lâu thêm nên ta quyết định chữa lành cho ngươi trước.

Một luồng giới lực hóa thành dòng nước ấm tiến vào cơ thể Chu Thiên Tứ, tay trái gãy xương, ngón tay phải nát thịt nhanh chóng lành lại, năm ngón tay in trên mặt gã cũng biến mất.

Lâm Thiên nói:

– Vết thương lành rồi, chúng ta chơi tiếp.

Lâm Thiên giơ chân đạp xuống, xương tay trái Chu Thiên Tứ vừa lành lại gãy xương.

Chu Thiên Tứ hét rầm lên:

– Ác ma, ngươi là ác ma!

Chu Thiên Tứ đau đớn chảy nước mắt.

Lâm Thiên chộp tay phải Chu Thiên Tứ bóp nát từng xương ngón tay.

Tay đứt ruột xót, đau đớn đó làm Chu Thiên Tứ đau xỉu, rồi gã bị nỗi đau càng lớn hơn đánh thức.

Hành hạ, trị liệu, hành hạ, trị liệu... Đến cuối cùng Chu Thiên Tứ chỉ có thể lầu bầu hai chữ ác ma, mắt tan rã, không còn khí thế lúc trước.

Cuối cùng chữa lành cho Chu Thiên Tứ, Lâm Thiên không hành hạ gã tiếp nếu không gã sẽ phát điên. Lâm Thiên rút kết giới đi.

Chu Dao sốt ruột hỏi:

– Tiểu Lâm Tử làm gì hắn rồi?

– Không làm gì, mới rồi ta tâm sự với hắn một chút, chắc hắn cũng biết được lòng quan tâm của ta.

Lâm Thiên mỉm cười hỏi:

– Nữ hài tử kia sao rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện