Tĩnh Liên Chi Truyện
Chương 11: Vĩ thanh
Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất, khí độ vô thường, lòng người than thở.
Nếu là năm năm thì đối với một đời người mà nói thì có thể gọi là dài mà cũng có thể gọi là ngắn, nhưng quãng thời gian mười năm lại tuyệt đối là một quãng thời gian dài đằng đẵng, nó đủ để cho thế sự thay đổi rõ ràng, lớp người này đến lớp người khác lần lượt sinh sôi nảy nở không ngừng.
Thương minh quốc suốt mười năm nay kinh tế phát triển mạnh mẽ trở thành trụ đầu trong các quốc gia trung đẳng, nhưng sự tồn tại của thái tử gia thương tuấn liệt ngày đó nay lại hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Không phải vì người ấy đã trở thành hoàng đế mà cũng không phải vì người ấy đã qua đời, chẳng qua là cắt tóc đi tu trở thành trụ trì của quốc tự thương minh quốc.
Chuyện kể ra cũng rất là dài dòng…
…
Khoảng mười năm trước, lúc thái tử phi ngọc thị nhận áo bạch ngọc lưu ly rồi ngồi xe hoa lần hai đi đến lăng quốc làm vương phi của tín vương nước lăng quốc thì không hiểu sao nửa tháng sau thái tử gia nhà họ bắt đầu suy sụp, tâm trạng chán nản.
Chàng gắng gượng suốt hai năm liền để cải tổ mạnh mẽ kinh tế quốc gia, giúp nó dù không có chàng điều khiển thì vẫn vận hành phát triển. Sau khi cải tổ xong thì chàng liền đi đến quốc tự hồng đăng tự xuất gia làm hòa thượng, nhường chức lại cho tam đệ tượng vương.
Trong hai năm ấy, chàng thực hiện một sự kiện trọng đại mặc cho hoàng hậu tiếc đứt ruột, dọa chết khuyên ngăn – phế toàn bộ tiểu hậu cung của mình, thả tự do cho các vị thiếp thất trắc phi.
Riêng luyến trắc phi Luyến Tuyển Như thì bị thái tử không thèm nể mặt tình nghĩa phu thê 4 năm mà thẳng thừng trị tội phụ thân nàng ta – đương triều tể tướng Luyến Lâm Phủ trực tiếp đem đến ngọ môn quan do tội tham ô vạn lượng vàng, ức hiếp dân lành, cấu kết quan lại…
Nàng ta được chàng tha tội chết nhưng bị phế làm thứ dân, vĩnh viễn không trở lại cái thời hoàng kim lụa là gấm vóc.
Nghe đâu nhờ nhan sắc yêu kiều mà được thương gia nào đó ở tỉnh lẻ nổi tiếng giàu có nhưng lại lắm thê thiếp, cưới về làm vị thiếp thứ hai mươi rồi biệt tâm biệt tích từ đó.
…
Nghe đâu thái tử phi nương nương sau khi trở thành vương phi bên tấn quốc được hai tháng thì bỗng nhiên biến mất tâm mất tích, chỉ đợi lại hai bức thư cho vị vương gia đang đau đớn vì mất thê tử.
Một là bức thư xin lỗi, hai là một lá hưu thê chỉ còn đợi chàng đóng dấu lên.
Không ai biết nàng ấy đi đâu, ngay cả khi vương gia tự mình xuất phủ tìm kiếm bấy lâu cũng không mảy may tìm ra, dù thế chàng vẫn bỏ không vương phủ mà tìm ái thê suốt 10 năm ròng rã không một lần dừng lại, làm người dân không khỏi cảm động trước chuyện tình sử đầy bi thương.
…
Cứ thế… cứ thế mười năm qua đi…
Trong suốt quãng thời gian ấy một cỗ thế lực cũng song song đó mà bắt đầu phát triển mạnh mẽ, Lãng Tình Các – một thế lực chuyên tập trung những người thông thạo các loại trận pháp trong thiên hạ, nhận được sự dung túng ủng hộ của tứ đại quốc.
Nghe đâu người đứng đầu tổ chức là một thiếu niên trẻ tuổi, tuy tuổi đời còn rất trẻ chỉ vừa 9 tuổi nhưng đã sở hữu khả năng phá giải mọi trận pháp vô pháp giải trừ thậm chí còn tự mình sáng tạo ra hàng loạt trận pháp hoàn toàn mới, trên đời hiếm ai phá được chứ không nói nặng là vô pháp. (không có phương pháp)
Mà nói sáng tạo là có thể sáng tạo được sao, muốn làm điều đó thì mình phải nắm chắc mọi kiến thức về cấu tạo, vị trí trong trận địa thậm chí là 36 kế của khổng tử gia gia.
Thiên hạ đồn ầm lên rằng vị thiếu niên này chính là con cháu của một thế gia chuyên về trận pháp nếu không cũng là đệ tử của một cao nhân lánh đời nào đấy.
Lãng tình các nổi tiếng là thế nhưng chủ các tọa lạc ở đâu thì đó lại là một dấu chấm hỏi to đùng không giải quyết được của thiên hạ.
…
Lúc này ở thương minh quốc, ở một ngọn núi nào đó - nơi tọa lạc của quốc tự, một bóng dáng nữ nhân áo đỏ dẫn theo một bé trai ông cụ non mặc áo đen oai phong bước đi trên cầu thang được xây dẫn thẳng lên núi.
Nữ nhân này ngoại hình tưởng như 17,18 tuổi nhưng vẫn mang chút khí chất đoan trang thuần thục, khuôn mặt đẹp đến mê người, đôi môi phớt hồng mềm mại, mắt phượng xinh đẹp khẽ khép hờ, vô tâm vô phế bước lên cầu thang thật nhanh mặc kệ đứa trẻ giả người lớn phía sau có chút chặt vặt đỏ mặt nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường không phụ thuộc vào người lớn.
Nhưng trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con, đứa bé dùng giọng điệu rành rọt nhưng vẫn thoang thoảng nét trẻ thơ gọi nữ nhân đi đằng trước:
- mẫu thân… người đợi con nha…
nàng ta khẽ cười đểu rồi biến mất rất nhanh, xoay đầu lại nhìn bé trai:
- gì ân ân ngoan…
đứa bé giật giật khóe môi rồi dùng giọng điệu nũng nịu nói:
- mẫu thân… con mỏi chân…
- thì sao…
nàng dùng bộ mặt không hiểu nhìn cậu con trai ngoan.
Môi hơi chu chu lên, đôi tay nhỏ bé giang ra hướng đến nàng, lạnh lùng nhưng cực đáng yêu nói:
- mẫu thân… ôm…
Nàng không nhịn được mà bản chất từ mẫu có sẵn "trong máu" đột nhiên tuôn ra ào ạt, lao đến ôm lấy đứa nhỏ, lấy má dụi dụi lên cặp má phấn hồng của đứa trẻ:
- ô ô… ân ân của mẫu thân thật dễ thương… cho mẫu thân hôn cái nào…
Chu môi hết cỡ dùng mọi phần công lực mà hướng xuống má của cậu bé.
Hành động yêu thương dạt dào ấy trong mắt cậu bé lại trở thành một khung cảnh đáng sợ nhưng bé vẫn gắng gượng mặt hơi ửng đỏ, như người vợ nhỏ khẽ lí nhí ngăn cản:
- mẫu thân phi lễ ân nhi nha…
thành công làm nàng lảng sang chuyện khác, nàng bực mình mắng yêu bé:
- mẫu thân không phi lễ ân ân… cái này gọi là yêu thương đó nha…
bé lắc lắc người:
- ân nhi ứ biết… ân nhi…
làm như vô ý nhìn trời, bé nói:
- mẫu thân gần giờ ăn trưa rồi, mau đi thắp hương cầu phật để còn mau mau ăn trưa nữa… mẫu thân… ân nhi đói…
ngước đôi mắt ngây thơ đọng vài giọt nước mắt con con lên nhìn nàng.
Trong lòng nàng rung động mãnh liệt.
Xác định phương hướng… nhắm mắt chặt lại… tăng động cơ ở chân tới mức tối đa… vọt…
Nàng dùng sức mạnh của mẫu tử thành bàn đạp rồi thẳng tiến ôm đứa con trai cưng đi lên quốc tự của thương minh quốc.
Ô ô… ân ân đáng yêu của nàng đói a…
Còn đứa nhóc quỷ nào đấy đang lọt thỏm nằm trong vòng tay nàng thì mặt nũng nịu đáng yêu, lét lút giơ ngón tay chiến thắng lên.
Kakakaka…
…
Đến lúc đến được chỗ quốc tự thì nàng há hốc mồm nhìn từng đoàn xe ngựa đi qua tầng hầm được đào từ chân núi đến đỉnh núi rồi lại nhìn đứa con trai đang ngượng nghịu ngước mắt vô tội nhìn nàng.
Trong lòng nhanh chóng suy sụp…
Ô ô… không phải cậu nhóc nhà nàng nói lối đi duy nhất lên ngọn núi là đi đường cầu thang bộ sao…
Nàng uất hận nhéo nhéo má cậu nhóc.
Tức… tức chết nàng… đứa con trai bất hiếu này thật… thật đáng hận…
Cậu nhóc khóc ré lên, vừa ôm má vừa chu chu môi nhìn nàng cãi bướng:
- con vì mẫu thân nên mới nói thế… người nên giảm cân đi!
cốc một cái rõ đau lên đầu cậu bé, nàng xách tai nhóc lên rồi mắng:
- còn xảo biện! đừng tưởng mẫu thân không biết vài bữa trước con lén lút nói với thuộc hạ là muốn luyện cơ bắp nhá… nhóc quỷ con! Mới mấy tuổi đầu mà muốn cơ bắp với cơ chân hả…
cậu nhóc thoáng chống lại, chống nạnh ở eo, cậu bé mặt vô lại nói:
- con 9 tuổi rồi nha! Là một thanh niên trưởng thành rồi! với lại người nên giảm cân đi là vừa rồi đấy! suốt ngày ngủ với chẳng ăn…
bé chưa nói xong thì ai đó đã điểm huyệt rồi xách lên như xách đồ chơi, khuôn mặt kéo lại gần hâm dọa:
- có tin mẫu thân dẫn con đi gặp ngoại công không…
trong lòng không khỏi giật mình, cái đầu bị điểm huyệt không thể nhút nhít nên đành dùng đôi mắt lia qua lia lại như từ chối, mở miệng ngây thơ nói:
- con xin lỗi mẫu thân mà…hay nhân dịp này mẫu thân thăm chùa chiền một chút đi… hai ba năm rồi người không đi mà…
muawhahaha… mặc dù hơi nhục một tý nhưng quả nhiên lôi cha nàng ra thì cậu nhóc đành ngoan ngoãn nghe lời.
giải huyệt cho bé, nàng nhanh chóng trở lại thành một nữ nhân hiền lành thục nữ rồi xoay người đi vô chùa để cúng bái, cầu quẻ…
…
Khi nàng đang bái lạy chỗ một bức tượng quan âm bồ tát cỡ lớn thì có một bóng hình nam nhân ngoại hình còn khá trẻ, tóc còn chưa cắt, mặc áo trụ trì vô tình đi qua.
Như có như không liếc mắt vào trong rồi khựng lại nhanh chóng.
Bóng hình kia… sao giống nàng thế…
Lúc nàng quay người lại để xin xâm thì hắn thấy được nửa bên mặt của nàng.
Trong lòng rung động… con tim vốn lạnh băng từ 10 năm trước nhanh chóng tan ra… hạnh phúc trào dâng…
Là nàng… thật sự là nàng…
Hắn sửng người, cực kỳ nhanh chóng xoay mặt nói cái gì đó bên tai tên đệ tử bên cạnh rồi chạy vèo một cái ra sau hậu viện.
…
Phó trụ trì quốc tự Hiền Tuệ đại sư còn đang say mình trong khói thảm phật đường, thả hồn theo phật môn, nghiên cứu phật thư thì giật nảy mình khi cánh cửa phòng đột nhiên bị đá ra, một bóng hình dùng tốc độ nhanh chóng mặt tiến đến trước mặt ông, cầm chặt lấy bàn tay còn đang ôm chuỗi hạt của ông.
Ông không khỏi đỏ mặt, giằng tay ra cố thoát khỏi đôi tay đang càn quấy thân thể thanh tịnh của mình, gào lên khe khẽ :
- thí chủ… xin thí chủ bình tĩnh lại… bản sư đã rời khỏi nhân gian thế sự đã được 40 năm… đã không chạm vào cơ thể đàn ông được bằng ấy thời gian... xin thí chủ hãy đi tìm người khác… làm ơn tha thứ cho bản sư…
tuy miệng nói thế nhưng ông vẫn nắm chặt lấy tay người đàn ông vừa lao vào không buông.
Nam nhân cũng ngây người, giây lát sau cũng tỉnh lại, nhìn xuống sàn nhà rồi cầm cây gõ lên, không thương tiếc gõ lên đầu phó trụ trì đức cao vọng trọng dân chúng yêu quý, gầm lên :
- lão đầu trọc ! ngươi làm cái quái gì thế hả !!!???
- ?
Giọng nói này quen quen… hình như đã nghe ở đâu rồi…
Lão ngẩng đầu, trong lòng e sợ cái thứ suy nghĩ nguy hiểm xuất hiện trong đầu, hé một bên mắt nhìn đối phương là ai.
Giật nảy mình, ông thả tay kia ra trong luyến tiếc rồi như con cua nhấc chân đi ngược về sau mấy bước trong tư thế ngồi chồm hỏm rồi ngồi xẹp xuống.
Mẹ ơi… đùa ông sao… sao lại là trụ trì đại nhân a…
Thấy trụ trì nhìn ông chầm chầm thì ông khỏi nghi hoặc nhìn động tác của mình rồi đỏ chín mặt.
Quay qua quay lại tìm cái nệm, nhanh chóng ngồi xuống, hai chân gập vào nhau, ngón tay cầm chặt chuỗi phật châu, dùng một tư thế đại sư đắc đạo nói với thanh niên nhân trước mặt :
- không biết trụ trì tìm bản sư có việc gì ?
(mm : ox0… không phải là sỉ nhục phật pháp, chẳng qua mình chỉ dùng một đoạn nhỏ trong truyện, dù sao mình cũng theo đạo phật mà )
Hắn không tin nổi mà trợn mắt nhìn lão già mặt dày trước mặt, nhưng nhớ đến việc mình cần khẩn cầu nên mở miệng nói :
- lão còn nhớ lời hứa trước đây lão từng hứa với ta không?
Lão trán hơi nhăn lại, mắt hơi híp híp.
Lời hứa nào nha… lão hình như có nhiều lời hứa lắm…
Làm như nhớ ra, lão đạo mạo tiên cốt nói :
- ý trụ trì là…
hắn gật gật đầu nhanh chóng :
- đúng ! ta muốn hoàn tục… hoàn tục !!!!
gì… gì cơ…
lão còn đang ngớ người thì đã bị tên trụ trì không biết liêm sỉ nào đó lôi xềnh xệch ra khỏi phòng riêng tiến đến phòng chính thờ phật, đuổi hết đám khách thành hương ra ngoài, quỳ xuống nệm quỳ, hắn cáu gắt, mặt trợn to nhìn lão phó trụ trì đầu trọc :
- còn không mau lên !!!!
lão cứ thế ngây ngốc làm theo.
…
Sau một chung trà, qua hàng loạt lễ tiết bị cắt giảm xâu xé không còn mảnh nào còn nguyên thì hắn liền cởi áo cà sa ra, hướng đến phòng mình mặc lại bộ áo màu đen rất lâu rồi không mặc, hắn chạy vội ra ngoài tiền viện.
Thấy tên đồ đệ còn đang ngây ngốc canh chừng nàng thì hắn liền vội chạy đến, muốn gặp bóng dáng kia càng sớm càng tốt mà không hề chú ý đến khuôn mặt dị dạng đến kỳ lạ của tên đệ tử.
Chạy qua một gốc bụi hoa khá khuất thì hắn liền thấy bộ váy màu đỏ luôn xuất hiện trong những giấc mơ của hắn… trong lòng không khỏi vui sướng… đang muốn bước đến chào hỏi, đỏ mặt xin lỗi nàng thì bước chân bỗng khựng lại.
Bên cạnh nàng lúc này có một bóng dáng nam nhân to lớn khoác lên mình bộ áo trắng chói mắt quen thuộc… đứng cạnh còn là một cậu nhóc áo đen tuổi chừng 8,9…
Rõ… rõ ràng là khung cảnh gia đình hạnh phúc, nhưng… nhưng sao lại làm hắn chướng mắt thế này…
10 năm trước hắn đã không bỏ cuộc… thì đừng hòng 10 năm sau hắn sẽ có thể từ bỏ…
Chạy ầm ầm đến phía nàng, hắn gào lên làm nũng nói :
- thê tử… phu quân rốt cuộc cũng tìm thấy nàng a…
hai bóng dáng quay lại nhìn hắn, bóng dáng áo đỏ hơi e ngại, mặt quay đi không nhìn làm như còn giận dữ hắn năm đó tệ bạc, vô tình nói :
- ngươi tìm ta làm gì… không phải năm đó ngươi hưu ta sao…
hắn mặt không đỏ làm như không nghe thấy mà ôm lấy cánh tay nàng, má dày cộm cọ cọ lên tay nàng, nũng nịu nói :
- thê tử, phu quân không biết không có tội nha…
lườm hắn, nàng hỏi :
- thế nếu ngươi biết thì ngươi sẽ làm gì ta…
được dịp bộc phát hắn hao hao bất tuyệt :
- đương nhiên là nâng như nâng trứng hái như hái hoa… sủng nàng đến khi mặt trời mọc mặt trời lặn… yêu đến suốt đêm dài lạnh lẽo… ta sẽ biến nàng thành mặt trời… sẽ…
hắn còn đang muốn nói tiếp thì hai nhân ảnh một trắng một đỏ bên cạnh đã muốn nôn ọe hết bữa ăn một tháng nay làm hắn không khỏi ngại ngùng mà dừng lại, mắt liếc tên gian phu bên cạnh rồi lại nhìn e ấp nũng nịu với thê tử đại nhân của mình.
Cậu nhóc nãy giờ im lặng hết nhìn người áo đen rồi lại nhìn mẹ mình.
Chuyện gì đang xãy ra thế này… từ khi nào mà mẹ mình đắt giá thế nhỉ ?...
Rồi lại lắc lắc đầu như ông cụ non, quay đầu bước đến một con hẻm đã có sẵn một cỗ xe ngựa đang chờ.
Aiz… để mẫu thân nhóc với hai vị thúc thúc kia vừa đi bộ vừa tâm sự a… cùng lúc có hai phụ thân nhóc không gánh nỗi đâu…
Cứ như thế đứa con bá đạo vô lương tâm để lại nàng với hai con sói nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa.
…
Sau khi dân chúng thương minh quốc hay tin trụ trì đức cao vọng trọng đồng thời là hoàng huynh của hoàng đế hiện nay nhà họ đang níu kéo không buông lấy một nữ nhân thì không khỏi hồi tưởng đến mấy ngày trước ở một buổi nói chuyện trụ trì đã diễn thuyết hùng hồn một câu như thế này :
Trích đoạn : hỡi anh em, nữ nhân không phải là thá gì trong mắt chúng ta cả, họ chính là con đường cản lối, là cục nợ của nam nhân chúng ta, hãy buông bỏ họ và hãy đến gia nhập đội ngũ nam nhân hoàng kim độc thân của Hồng Đăng Tự, welcome…
(trích quảng cáo chiêu mộ hòa thượng của Hồng Đăng Tự.)
Sau khi nghe xong đám nam nhân không khỏi khóc rống lên cảm động, cả đoàn nam nhân độc thân nối đuôi nhau mà đến quốc tự của thương minh quốc.
Nhưng đến khi nghe xong tin tức kia đám chưa kịp cắt tóc và đám còn đang cắt dang dở liền tức đến hộc máu.
Má… trụ trì máu chó…
Thế là lại ùng ùng kéo nhau về ngay cả đám nam nhân bị cắt tóc cũng kéo nhau đến phòng phó trụ trì vô tội mà đòi hoàn tục.
Lão phó trụ trì lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Aizz… dạo này có phong trào hoàn tục à nha… mình có nên cân nhắc không nhỉ…
…
Nửa năm sau, lãng tình các cùng lúc đón tiếp hai vị phụ thân của đương gia vào nhà.
Ai nấy đều đẹp trai rạng ngời, mỗi người một kiểu, một bá đạo kiêu ngạo, một thanh tao ưu nhã. Nhưng lại có một điểm chung là luôn đối đầu nhau không chút để ý đến hình tượng và bám chặt lấy mẫu thân đương gia không rời.
Cứ thế lãng tình các bình thường ồn ào chỉ vì những lần cãi nhau của phu nhân và đương gia, nay càng thêm ồn ào náo nhiệt với màn cãi nhau nho nhã nhưng đậm mùi thuốc súng của hai phụ thân đương gia, trong khi đó hai mẹ con mẫu tử đương gia bất lương thì hợp lòng đến bất ngờ mà cùng nhau đặt ghế ngồi sang một bên xem phim miễn phí.
vâng! chương trình đang được chúng tôi quay hình trực tiếp...
Aiz… cuộc đời không bao giờ dừng lại… không bao giờ là bế tắc nếu trong lòng bạn có tình… cố lên nhé những ai đã, đang và sắp tìm được một nửa còn lại của mình… muaw chụt chụt…
~the end~
Nếu là năm năm thì đối với một đời người mà nói thì có thể gọi là dài mà cũng có thể gọi là ngắn, nhưng quãng thời gian mười năm lại tuyệt đối là một quãng thời gian dài đằng đẵng, nó đủ để cho thế sự thay đổi rõ ràng, lớp người này đến lớp người khác lần lượt sinh sôi nảy nở không ngừng.
Thương minh quốc suốt mười năm nay kinh tế phát triển mạnh mẽ trở thành trụ đầu trong các quốc gia trung đẳng, nhưng sự tồn tại của thái tử gia thương tuấn liệt ngày đó nay lại hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Không phải vì người ấy đã trở thành hoàng đế mà cũng không phải vì người ấy đã qua đời, chẳng qua là cắt tóc đi tu trở thành trụ trì của quốc tự thương minh quốc.
Chuyện kể ra cũng rất là dài dòng…
…
Khoảng mười năm trước, lúc thái tử phi ngọc thị nhận áo bạch ngọc lưu ly rồi ngồi xe hoa lần hai đi đến lăng quốc làm vương phi của tín vương nước lăng quốc thì không hiểu sao nửa tháng sau thái tử gia nhà họ bắt đầu suy sụp, tâm trạng chán nản.
Chàng gắng gượng suốt hai năm liền để cải tổ mạnh mẽ kinh tế quốc gia, giúp nó dù không có chàng điều khiển thì vẫn vận hành phát triển. Sau khi cải tổ xong thì chàng liền đi đến quốc tự hồng đăng tự xuất gia làm hòa thượng, nhường chức lại cho tam đệ tượng vương.
Trong hai năm ấy, chàng thực hiện một sự kiện trọng đại mặc cho hoàng hậu tiếc đứt ruột, dọa chết khuyên ngăn – phế toàn bộ tiểu hậu cung của mình, thả tự do cho các vị thiếp thất trắc phi.
Riêng luyến trắc phi Luyến Tuyển Như thì bị thái tử không thèm nể mặt tình nghĩa phu thê 4 năm mà thẳng thừng trị tội phụ thân nàng ta – đương triều tể tướng Luyến Lâm Phủ trực tiếp đem đến ngọ môn quan do tội tham ô vạn lượng vàng, ức hiếp dân lành, cấu kết quan lại…
Nàng ta được chàng tha tội chết nhưng bị phế làm thứ dân, vĩnh viễn không trở lại cái thời hoàng kim lụa là gấm vóc.
Nghe đâu nhờ nhan sắc yêu kiều mà được thương gia nào đó ở tỉnh lẻ nổi tiếng giàu có nhưng lại lắm thê thiếp, cưới về làm vị thiếp thứ hai mươi rồi biệt tâm biệt tích từ đó.
…
Nghe đâu thái tử phi nương nương sau khi trở thành vương phi bên tấn quốc được hai tháng thì bỗng nhiên biến mất tâm mất tích, chỉ đợi lại hai bức thư cho vị vương gia đang đau đớn vì mất thê tử.
Một là bức thư xin lỗi, hai là một lá hưu thê chỉ còn đợi chàng đóng dấu lên.
Không ai biết nàng ấy đi đâu, ngay cả khi vương gia tự mình xuất phủ tìm kiếm bấy lâu cũng không mảy may tìm ra, dù thế chàng vẫn bỏ không vương phủ mà tìm ái thê suốt 10 năm ròng rã không một lần dừng lại, làm người dân không khỏi cảm động trước chuyện tình sử đầy bi thương.
…
Cứ thế… cứ thế mười năm qua đi…
Trong suốt quãng thời gian ấy một cỗ thế lực cũng song song đó mà bắt đầu phát triển mạnh mẽ, Lãng Tình Các – một thế lực chuyên tập trung những người thông thạo các loại trận pháp trong thiên hạ, nhận được sự dung túng ủng hộ của tứ đại quốc.
Nghe đâu người đứng đầu tổ chức là một thiếu niên trẻ tuổi, tuy tuổi đời còn rất trẻ chỉ vừa 9 tuổi nhưng đã sở hữu khả năng phá giải mọi trận pháp vô pháp giải trừ thậm chí còn tự mình sáng tạo ra hàng loạt trận pháp hoàn toàn mới, trên đời hiếm ai phá được chứ không nói nặng là vô pháp. (không có phương pháp)
Mà nói sáng tạo là có thể sáng tạo được sao, muốn làm điều đó thì mình phải nắm chắc mọi kiến thức về cấu tạo, vị trí trong trận địa thậm chí là 36 kế của khổng tử gia gia.
Thiên hạ đồn ầm lên rằng vị thiếu niên này chính là con cháu của một thế gia chuyên về trận pháp nếu không cũng là đệ tử của một cao nhân lánh đời nào đấy.
Lãng tình các nổi tiếng là thế nhưng chủ các tọa lạc ở đâu thì đó lại là một dấu chấm hỏi to đùng không giải quyết được của thiên hạ.
…
Lúc này ở thương minh quốc, ở một ngọn núi nào đó - nơi tọa lạc của quốc tự, một bóng dáng nữ nhân áo đỏ dẫn theo một bé trai ông cụ non mặc áo đen oai phong bước đi trên cầu thang được xây dẫn thẳng lên núi.
Nữ nhân này ngoại hình tưởng như 17,18 tuổi nhưng vẫn mang chút khí chất đoan trang thuần thục, khuôn mặt đẹp đến mê người, đôi môi phớt hồng mềm mại, mắt phượng xinh đẹp khẽ khép hờ, vô tâm vô phế bước lên cầu thang thật nhanh mặc kệ đứa trẻ giả người lớn phía sau có chút chặt vặt đỏ mặt nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường không phụ thuộc vào người lớn.
Nhưng trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con, đứa bé dùng giọng điệu rành rọt nhưng vẫn thoang thoảng nét trẻ thơ gọi nữ nhân đi đằng trước:
- mẫu thân… người đợi con nha…
nàng ta khẽ cười đểu rồi biến mất rất nhanh, xoay đầu lại nhìn bé trai:
- gì ân ân ngoan…
đứa bé giật giật khóe môi rồi dùng giọng điệu nũng nịu nói:
- mẫu thân… con mỏi chân…
- thì sao…
nàng dùng bộ mặt không hiểu nhìn cậu con trai ngoan.
Môi hơi chu chu lên, đôi tay nhỏ bé giang ra hướng đến nàng, lạnh lùng nhưng cực đáng yêu nói:
- mẫu thân… ôm…
Nàng không nhịn được mà bản chất từ mẫu có sẵn "trong máu" đột nhiên tuôn ra ào ạt, lao đến ôm lấy đứa nhỏ, lấy má dụi dụi lên cặp má phấn hồng của đứa trẻ:
- ô ô… ân ân của mẫu thân thật dễ thương… cho mẫu thân hôn cái nào…
Chu môi hết cỡ dùng mọi phần công lực mà hướng xuống má của cậu bé.
Hành động yêu thương dạt dào ấy trong mắt cậu bé lại trở thành một khung cảnh đáng sợ nhưng bé vẫn gắng gượng mặt hơi ửng đỏ, như người vợ nhỏ khẽ lí nhí ngăn cản:
- mẫu thân phi lễ ân nhi nha…
thành công làm nàng lảng sang chuyện khác, nàng bực mình mắng yêu bé:
- mẫu thân không phi lễ ân ân… cái này gọi là yêu thương đó nha…
bé lắc lắc người:
- ân nhi ứ biết… ân nhi…
làm như vô ý nhìn trời, bé nói:
- mẫu thân gần giờ ăn trưa rồi, mau đi thắp hương cầu phật để còn mau mau ăn trưa nữa… mẫu thân… ân nhi đói…
ngước đôi mắt ngây thơ đọng vài giọt nước mắt con con lên nhìn nàng.
Trong lòng nàng rung động mãnh liệt.
Xác định phương hướng… nhắm mắt chặt lại… tăng động cơ ở chân tới mức tối đa… vọt…
Nàng dùng sức mạnh của mẫu tử thành bàn đạp rồi thẳng tiến ôm đứa con trai cưng đi lên quốc tự của thương minh quốc.
Ô ô… ân ân đáng yêu của nàng đói a…
Còn đứa nhóc quỷ nào đấy đang lọt thỏm nằm trong vòng tay nàng thì mặt nũng nịu đáng yêu, lét lút giơ ngón tay chiến thắng lên.
Kakakaka…
…
Đến lúc đến được chỗ quốc tự thì nàng há hốc mồm nhìn từng đoàn xe ngựa đi qua tầng hầm được đào từ chân núi đến đỉnh núi rồi lại nhìn đứa con trai đang ngượng nghịu ngước mắt vô tội nhìn nàng.
Trong lòng nhanh chóng suy sụp…
Ô ô… không phải cậu nhóc nhà nàng nói lối đi duy nhất lên ngọn núi là đi đường cầu thang bộ sao…
Nàng uất hận nhéo nhéo má cậu nhóc.
Tức… tức chết nàng… đứa con trai bất hiếu này thật… thật đáng hận…
Cậu nhóc khóc ré lên, vừa ôm má vừa chu chu môi nhìn nàng cãi bướng:
- con vì mẫu thân nên mới nói thế… người nên giảm cân đi!
cốc một cái rõ đau lên đầu cậu bé, nàng xách tai nhóc lên rồi mắng:
- còn xảo biện! đừng tưởng mẫu thân không biết vài bữa trước con lén lút nói với thuộc hạ là muốn luyện cơ bắp nhá… nhóc quỷ con! Mới mấy tuổi đầu mà muốn cơ bắp với cơ chân hả…
cậu nhóc thoáng chống lại, chống nạnh ở eo, cậu bé mặt vô lại nói:
- con 9 tuổi rồi nha! Là một thanh niên trưởng thành rồi! với lại người nên giảm cân đi là vừa rồi đấy! suốt ngày ngủ với chẳng ăn…
bé chưa nói xong thì ai đó đã điểm huyệt rồi xách lên như xách đồ chơi, khuôn mặt kéo lại gần hâm dọa:
- có tin mẫu thân dẫn con đi gặp ngoại công không…
trong lòng không khỏi giật mình, cái đầu bị điểm huyệt không thể nhút nhít nên đành dùng đôi mắt lia qua lia lại như từ chối, mở miệng ngây thơ nói:
- con xin lỗi mẫu thân mà…hay nhân dịp này mẫu thân thăm chùa chiền một chút đi… hai ba năm rồi người không đi mà…
muawhahaha… mặc dù hơi nhục một tý nhưng quả nhiên lôi cha nàng ra thì cậu nhóc đành ngoan ngoãn nghe lời.
giải huyệt cho bé, nàng nhanh chóng trở lại thành một nữ nhân hiền lành thục nữ rồi xoay người đi vô chùa để cúng bái, cầu quẻ…
…
Khi nàng đang bái lạy chỗ một bức tượng quan âm bồ tát cỡ lớn thì có một bóng hình nam nhân ngoại hình còn khá trẻ, tóc còn chưa cắt, mặc áo trụ trì vô tình đi qua.
Như có như không liếc mắt vào trong rồi khựng lại nhanh chóng.
Bóng hình kia… sao giống nàng thế…
Lúc nàng quay người lại để xin xâm thì hắn thấy được nửa bên mặt của nàng.
Trong lòng rung động… con tim vốn lạnh băng từ 10 năm trước nhanh chóng tan ra… hạnh phúc trào dâng…
Là nàng… thật sự là nàng…
Hắn sửng người, cực kỳ nhanh chóng xoay mặt nói cái gì đó bên tai tên đệ tử bên cạnh rồi chạy vèo một cái ra sau hậu viện.
…
Phó trụ trì quốc tự Hiền Tuệ đại sư còn đang say mình trong khói thảm phật đường, thả hồn theo phật môn, nghiên cứu phật thư thì giật nảy mình khi cánh cửa phòng đột nhiên bị đá ra, một bóng hình dùng tốc độ nhanh chóng mặt tiến đến trước mặt ông, cầm chặt lấy bàn tay còn đang ôm chuỗi hạt của ông.
Ông không khỏi đỏ mặt, giằng tay ra cố thoát khỏi đôi tay đang càn quấy thân thể thanh tịnh của mình, gào lên khe khẽ :
- thí chủ… xin thí chủ bình tĩnh lại… bản sư đã rời khỏi nhân gian thế sự đã được 40 năm… đã không chạm vào cơ thể đàn ông được bằng ấy thời gian... xin thí chủ hãy đi tìm người khác… làm ơn tha thứ cho bản sư…
tuy miệng nói thế nhưng ông vẫn nắm chặt lấy tay người đàn ông vừa lao vào không buông.
Nam nhân cũng ngây người, giây lát sau cũng tỉnh lại, nhìn xuống sàn nhà rồi cầm cây gõ lên, không thương tiếc gõ lên đầu phó trụ trì đức cao vọng trọng dân chúng yêu quý, gầm lên :
- lão đầu trọc ! ngươi làm cái quái gì thế hả !!!???
- ?
Giọng nói này quen quen… hình như đã nghe ở đâu rồi…
Lão ngẩng đầu, trong lòng e sợ cái thứ suy nghĩ nguy hiểm xuất hiện trong đầu, hé một bên mắt nhìn đối phương là ai.
Giật nảy mình, ông thả tay kia ra trong luyến tiếc rồi như con cua nhấc chân đi ngược về sau mấy bước trong tư thế ngồi chồm hỏm rồi ngồi xẹp xuống.
Mẹ ơi… đùa ông sao… sao lại là trụ trì đại nhân a…
Thấy trụ trì nhìn ông chầm chầm thì ông khỏi nghi hoặc nhìn động tác của mình rồi đỏ chín mặt.
Quay qua quay lại tìm cái nệm, nhanh chóng ngồi xuống, hai chân gập vào nhau, ngón tay cầm chặt chuỗi phật châu, dùng một tư thế đại sư đắc đạo nói với thanh niên nhân trước mặt :
- không biết trụ trì tìm bản sư có việc gì ?
(mm : ox0… không phải là sỉ nhục phật pháp, chẳng qua mình chỉ dùng một đoạn nhỏ trong truyện, dù sao mình cũng theo đạo phật mà )
Hắn không tin nổi mà trợn mắt nhìn lão già mặt dày trước mặt, nhưng nhớ đến việc mình cần khẩn cầu nên mở miệng nói :
- lão còn nhớ lời hứa trước đây lão từng hứa với ta không?
Lão trán hơi nhăn lại, mắt hơi híp híp.
Lời hứa nào nha… lão hình như có nhiều lời hứa lắm…
Làm như nhớ ra, lão đạo mạo tiên cốt nói :
- ý trụ trì là…
hắn gật gật đầu nhanh chóng :
- đúng ! ta muốn hoàn tục… hoàn tục !!!!
gì… gì cơ…
lão còn đang ngớ người thì đã bị tên trụ trì không biết liêm sỉ nào đó lôi xềnh xệch ra khỏi phòng riêng tiến đến phòng chính thờ phật, đuổi hết đám khách thành hương ra ngoài, quỳ xuống nệm quỳ, hắn cáu gắt, mặt trợn to nhìn lão phó trụ trì đầu trọc :
- còn không mau lên !!!!
lão cứ thế ngây ngốc làm theo.
…
Sau một chung trà, qua hàng loạt lễ tiết bị cắt giảm xâu xé không còn mảnh nào còn nguyên thì hắn liền cởi áo cà sa ra, hướng đến phòng mình mặc lại bộ áo màu đen rất lâu rồi không mặc, hắn chạy vội ra ngoài tiền viện.
Thấy tên đồ đệ còn đang ngây ngốc canh chừng nàng thì hắn liền vội chạy đến, muốn gặp bóng dáng kia càng sớm càng tốt mà không hề chú ý đến khuôn mặt dị dạng đến kỳ lạ của tên đệ tử.
Chạy qua một gốc bụi hoa khá khuất thì hắn liền thấy bộ váy màu đỏ luôn xuất hiện trong những giấc mơ của hắn… trong lòng không khỏi vui sướng… đang muốn bước đến chào hỏi, đỏ mặt xin lỗi nàng thì bước chân bỗng khựng lại.
Bên cạnh nàng lúc này có một bóng dáng nam nhân to lớn khoác lên mình bộ áo trắng chói mắt quen thuộc… đứng cạnh còn là một cậu nhóc áo đen tuổi chừng 8,9…
Rõ… rõ ràng là khung cảnh gia đình hạnh phúc, nhưng… nhưng sao lại làm hắn chướng mắt thế này…
10 năm trước hắn đã không bỏ cuộc… thì đừng hòng 10 năm sau hắn sẽ có thể từ bỏ…
Chạy ầm ầm đến phía nàng, hắn gào lên làm nũng nói :
- thê tử… phu quân rốt cuộc cũng tìm thấy nàng a…
hai bóng dáng quay lại nhìn hắn, bóng dáng áo đỏ hơi e ngại, mặt quay đi không nhìn làm như còn giận dữ hắn năm đó tệ bạc, vô tình nói :
- ngươi tìm ta làm gì… không phải năm đó ngươi hưu ta sao…
hắn mặt không đỏ làm như không nghe thấy mà ôm lấy cánh tay nàng, má dày cộm cọ cọ lên tay nàng, nũng nịu nói :
- thê tử, phu quân không biết không có tội nha…
lườm hắn, nàng hỏi :
- thế nếu ngươi biết thì ngươi sẽ làm gì ta…
được dịp bộc phát hắn hao hao bất tuyệt :
- đương nhiên là nâng như nâng trứng hái như hái hoa… sủng nàng đến khi mặt trời mọc mặt trời lặn… yêu đến suốt đêm dài lạnh lẽo… ta sẽ biến nàng thành mặt trời… sẽ…
hắn còn đang muốn nói tiếp thì hai nhân ảnh một trắng một đỏ bên cạnh đã muốn nôn ọe hết bữa ăn một tháng nay làm hắn không khỏi ngại ngùng mà dừng lại, mắt liếc tên gian phu bên cạnh rồi lại nhìn e ấp nũng nịu với thê tử đại nhân của mình.
Cậu nhóc nãy giờ im lặng hết nhìn người áo đen rồi lại nhìn mẹ mình.
Chuyện gì đang xãy ra thế này… từ khi nào mà mẹ mình đắt giá thế nhỉ ?...
Rồi lại lắc lắc đầu như ông cụ non, quay đầu bước đến một con hẻm đã có sẵn một cỗ xe ngựa đang chờ.
Aiz… để mẫu thân nhóc với hai vị thúc thúc kia vừa đi bộ vừa tâm sự a… cùng lúc có hai phụ thân nhóc không gánh nỗi đâu…
Cứ như thế đứa con bá đạo vô lương tâm để lại nàng với hai con sói nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa.
…
Sau khi dân chúng thương minh quốc hay tin trụ trì đức cao vọng trọng đồng thời là hoàng huynh của hoàng đế hiện nay nhà họ đang níu kéo không buông lấy một nữ nhân thì không khỏi hồi tưởng đến mấy ngày trước ở một buổi nói chuyện trụ trì đã diễn thuyết hùng hồn một câu như thế này :
Trích đoạn : hỡi anh em, nữ nhân không phải là thá gì trong mắt chúng ta cả, họ chính là con đường cản lối, là cục nợ của nam nhân chúng ta, hãy buông bỏ họ và hãy đến gia nhập đội ngũ nam nhân hoàng kim độc thân của Hồng Đăng Tự, welcome…
(trích quảng cáo chiêu mộ hòa thượng của Hồng Đăng Tự.)
Sau khi nghe xong đám nam nhân không khỏi khóc rống lên cảm động, cả đoàn nam nhân độc thân nối đuôi nhau mà đến quốc tự của thương minh quốc.
Nhưng đến khi nghe xong tin tức kia đám chưa kịp cắt tóc và đám còn đang cắt dang dở liền tức đến hộc máu.
Má… trụ trì máu chó…
Thế là lại ùng ùng kéo nhau về ngay cả đám nam nhân bị cắt tóc cũng kéo nhau đến phòng phó trụ trì vô tội mà đòi hoàn tục.
Lão phó trụ trì lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Aizz… dạo này có phong trào hoàn tục à nha… mình có nên cân nhắc không nhỉ…
…
Nửa năm sau, lãng tình các cùng lúc đón tiếp hai vị phụ thân của đương gia vào nhà.
Ai nấy đều đẹp trai rạng ngời, mỗi người một kiểu, một bá đạo kiêu ngạo, một thanh tao ưu nhã. Nhưng lại có một điểm chung là luôn đối đầu nhau không chút để ý đến hình tượng và bám chặt lấy mẫu thân đương gia không rời.
Cứ thế lãng tình các bình thường ồn ào chỉ vì những lần cãi nhau của phu nhân và đương gia, nay càng thêm ồn ào náo nhiệt với màn cãi nhau nho nhã nhưng đậm mùi thuốc súng của hai phụ thân đương gia, trong khi đó hai mẹ con mẫu tử đương gia bất lương thì hợp lòng đến bất ngờ mà cùng nhau đặt ghế ngồi sang một bên xem phim miễn phí.
vâng! chương trình đang được chúng tôi quay hình trực tiếp...
Aiz… cuộc đời không bao giờ dừng lại… không bao giờ là bế tắc nếu trong lòng bạn có tình… cố lên nhé những ai đã, đang và sắp tìm được một nửa còn lại của mình… muaw chụt chụt…
~the end~
Bình luận truyện