Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 187



“Keng”.

Lan Tú Uyên ném mạnh đôi đũa lên bàn rồi cau có với Đoạn Nguyên Nhựt: “Ông bị gì vậy hả Đoạn Nguyên Nhựt? Tôi cho ông biết tôi không bao giờ chấp nhận con nhỏ khố rách áo ôm đó bước vào làm dâu cái nhà này đâu, cái đồ thất học đó kiếp sau cũng đừng hòng được gọi tôi một tiếng mẹ chồng”.

Đoạn Nguyên Nhựt quăng luôn đôi đũa trong tay xuống bàn rồi nghiêm giọng hỏi: “Bà nói ai là khố rách áo ôm, bà nói ai thất học hả?”.

Lan Tú Uyên cay nghiệt đáp: “Thì chính là con nhỏ Kiều Uyển Vũ đó chứ ai”.

“Tôi không cho phép bà nói con bé như vậy, Uyển Vũ xuất thân vốn là gia đình danh giá chỉ tại hoàn cảnh đưa đẩy nên nó mới phải xa xứ mà thôi, năm xưa lúc tôi lập nghiệp nếu không có sự trợ giúp của anh Cẩn Dương ba của Uyển Vũ thì bây giờ bà cũng chẳng có ngồi mát ăn bát vàng đâu làm người thì phải lấy đức báo ơn, ai lại sống kiểu ăn cháo đá bát như bà đâu” Đoạn Nguyên Nhựt thật sự tức giận quát lớn lên.

Lan Tú Uyên cũng không phải dạng vừa liền đáp trả lại: “Tôi không phủ nhận là Kiều Cẩn Dương từng giúp đỡ rất nhiều nhưng mấy nay Kiều Uyển Vũ bạt âm vô tính đều là ông đến thăm căn chung cư cũ của ba nó mỗi năm xem như đã trả ơn rồi còn gì…có rất nhiều cách để báo ơn không nhất thiết phải bắt con trai của chúng ta cưới một đứa đẳng cấp thấp kém như nó”.

Đoạn Nguyên Nhựt hậm hực: “Vậy còn Hàm Linh thì sao con bé đó có gì tốt, từ lần đầu tiên nó đến nhà chơi là tôi đã không có ấn tượng tốt rồi, nhân phẩm tồi tệ”.

Lan Tú Uyên lại gân cổ lên cãi lý: “Hàm Linh điểm nào cũng tốt, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối với chúng ta con bé lại đang là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất ở Vịnh Xuyên với công ty thời trang Phong Linh, vừa đẹp người đẹp nết lại hiền lành giỏi giang như vậy mới xứng đáng là con dâu của Đoạn gia chúng ta”.

Đoạn Nguyên Nhựt biết Lan Tú Uyên là loại người ham vinh hoa phú quý coi trọng sĩ diện còn hơn mạng sống nói chuyện với bà ấy có nói tới sáng mai bà ấy cũng sẽ cãi chày cãi cối cho bằng được nên ông đành quay sang Đoạn Phong Lãng.

“Ý con thế nào hả Lãng?”.

Đoạn Phong Lãng chần chừ rồi ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Nguyên Nhựt bằng ánh mắt lưỡng lự rõ ràng: “Ba à, con…”.

Lan Tú Uyên liền đánh phủ đầu Đoạn Phong Lãng một câu: “Là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất dám làm thì phải có gan nhận nha con trai”.

Đoạn Phong Lãng thở dài tỏ vẻ bất lực: “Ba à, con nghĩ kỹ rồi…con muốn kết hôn với Hàm Linh”.

Đoạn Nguyên Nhựt thật không ngờ câu trả lời của Đoạn Phong Lãng lại là như vậy, ông cứ tưởng là mình vừa nghe lầm nên hỏi lại lần nữa: “Con vừa nói cái gì con biết không vậy hả Đoạn Phong Lãng???”.

“Con nói là con muốn kết hôn với Hàm Linh” vẻ mặt của Đoạn Phong Lãng không tình nguyện chút nào hết.

Đoạn Nguyên Nhựt khẽ lắc đầu rồi giận dữ đứng dậy: “Cái nhà này đúng là loạn hết lên cả rồi”.

Đoạn Nguyên Nhựt giận dữ đứng dậy bỏ đi ngay cả cơm cũng không thèm ăn tiếp.

Lan Tú Uyên thì lên tiếng nói với Đoạn Phong Lãng: “Mau ăn cơm đi con trai, hôn sự của con và Hàm Linh mẹ nhất định đứng ra làm chủ cho hai đứa không cần phải lo lắng gì hết”.

Đoạn Phong Lãng khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo trên môi, cơm cũng không muốn ăn nên xin phép lái xe về nhà riêng trước.

Bên phía của Tề Lăng Hạo anh đã có sẵn kế hoạch trừng trị Doãn Ngạn Nhi vì dám công khai đối đầu với vợ yêu của mình và dính líu đến vụ tin đồn thất thiệt làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Hoàng Kim lần trước.

Doãn Ngạn Nhi vừa mới kết thúc một cảnh quay trong phim mới xong thì trợ lý liền nói khẽ với cô: “Ngạn Nhi à, em có tin vui cho chị đây”.

“Chuyện gì mà hớn hở ra mặt vậy hả?” giọng nói mang theo sự bực dọc của Doãn Ngãn Nhi vang lên.

Cô trợ lý liền đáp: “Là Tề thiếu muốn mời chị cùng ăn tối với anh ấy đó”.

Doãn Ngạn Nhi liền hất mặt lên làm giá: “Là Tề thiếu nào vậy chứ…tưởng Doãn Ngạn Nhi tôi là người dễ dãi vậy sao?”.

“Là Tề Lăng Hạo – Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim đó nha”.

Doãn Ngạn Nhi liền cả kinh: “Cô nói thật sao???”.

Người trợ lý kia biết Doãn Ngạn Nhi đang vui mừng như vừa mới trúng số độc đắc nhưng đang cố che giấu cảm xúc nên liền lên tiếng trêu ghẹo: “Ngạn Nhi không đi vậy em thay chị từ chối nhé”.

Doãn Ngạn Nhi liền kêu lên: “Không được, gặp Tề thiếu đương nhiên là phải đi rồi”.

Mất gần cả tiếng đồng hồ Doãn Ngạn Nhi mới trang điểm và chọn y phục xong, cô ta gần như là lục tung cả phòng thay đồ mong muốn tìm bộ y phục đẹp nhất để xuất hiện trước mắt của Tề Lăng Hạo thật là hoàn hảo.

Quả thật Doãn Ngạn Nhi không làm người khác thất vọng, đang là đầu xuân tuy là thời tiết đã ấm lên rất nhiều nhưng không khí lạnh vẫn còn, vậy mà cô ta vẫn mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt ngắn củn cỡn để lộ đôi chân dài miên man đã vậy cổ áo còn khét sâu để lộ một phần ngực, lưng áo thì bị cắt xẻ nhiều đường để lộ tấm lưng trần trông cùng gợi cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện