Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 1 - Chương 40: Bị người quấy rầy
Mới ra khỏi phòng nghỉ, Vũ Tình đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Tiếp theo là hại phiến thịt dán lên gậy trắng như tuyết của cô: “Ui, bảo bối, đúng là mặt hàng thượng hạng! Đến đây cùng anh đi!”
Vũ Tình dùng sức mà đá cộng thêm lớn tiếng la lên: “Buông ra, tôi không phải là các cô gái nơi này.”
“Ai cái gi nơi này với nơi kia, anh
thích em, sẵn lòng cho em tiền là được rồi!” Người đàn ông này giống như không biết đau, một phen đem Vũ Tình tiến vào bên trong phòng thuê phía sau.
“Chậc chậc, Lí tổng, kiếm đâu ra hàng thượng đẳng về sắc đẹp như vậy nha!” Vũ Tình vừa tiến vào, lập tức khiến cho bên trong phòng nổi lên một tràng tiếng cười.
Chỉ tại cái loại đàn ông xấu xa dâm đãng đến cực điểm này!
Vũ Tình vừa tức giận vừa sợ hãi xoay người muốn đi ra, kết quả lại bị Lý tổng kia dùng sức ôm lấy từ phía sau, kéo lên ngồi ở trên đùi hắn: “Bảo bối, cùng anh uống rượu, haha để cho anh sờ!”
“Ông buông tôi ra, tôi không phải!" Vũ Tình dùng sức giãy dụa, ra sức sử dụng tay chân đánh hắn.
Nhưng hắn chẳng bị gì, hai tay còn sờ soạng qua lại trên người cô.
Ánh đèn mờ tối, tiếng nhạc đinh tai nhức óc giúp che dấu vẻ mặt hoảng sợ và giãy dụa của Vũ Tình.
Trong phòng có mười mấy người cả trai lẫn gái đều có niềm vui của riêng mình. Ngoại trừ một người thì không ai chú ý đến Vũ Tình.
Thang Duy Thạc híp mắt nhìn thân hình mặc váy bó sát của cô, cho rằng gương mặt yêu mị của cô đang lộ biểu tinh “hưởng thụ”.
Hừ, chỉ biết nàng vốn là người phụ nữ thế nào, đến cùng còn không phải là buôn bán xác thịt! Còn tỏ ra thuần khiết với hắn, tỏ ra là một người đàn bà biết giữ mình?
Sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, tay nắm chiếc cốc chân cao bắt đầu khẽ run rẩy
Lý tổng bưng lên ly rượu đỏ đưa đến bên miệng Vũ Tình: “Bảo bối uống đi, uống xong ly rượu này anh cho em hai ngàn nhé!”
“Đừng chạm vào tôi, tôi không phải là các cô gái ở đây!” Vũ tinh dùng sức đẩy đem rượu màu đỏ trong chén đổ ra làm rơi xuống ngay cổ cô.
Lý tổng thuận thế dùng môi hôn vào gáy của cô, liếm đi chất lỏng màu đỏ bị đổ ra.
“Đồ biến thái, ông đừng chạm vào tôi!” Vũ Tình đoạt lấy ly rượu, đem số rượu còn lại trong ly hắt lên mặt hắn. Lý tổng sờ soạng mặt một phen, thuận tay đánh Vũ Tinh một tát: “Shit, cô tỏ ra đứng đắn cái gì, đã tới nơi này còn không chịu bán! Tôi sẽ xử cô tại đây, xem cô còn diễn trò nữa hay không?"
Tiếp theo Lý tổng đặt Vũ Tình xuống sô pha, một bàn tay mập mạp tiến vào váy ngắn....
Ngay lúc tay hắn sắp chạm vào quần nhỏ của cô, thân thể hắn lập tức bị đá lăn ra đất: “Ai dám phá hư chuyện tốt của ông?”
Thang Duy Thạc nổi giận đá liên tục vào thân thệ mập mạp của hắn “ Nói cho ông biết cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
Lý tổng nghe được giọng nói của Thang Duy Thạc, lập tức bày ra bộ mặt tươi cười: “Đại ca, tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Được trả tự do, Vũ Tình liền đứng dậy nhắm cửa lớn mà chạy.
Chỉ là lúc tay cô vừa mới chạm vào khóa cửa, thân thể lập tức lại bị một đôi tay cường tráng ngăn lại.
Thang Duy Thạc dùng sức lôi kéo cô, mang cô ra khỏi phòng cùng hắn
Tiếp theo là hại phiến thịt dán lên gậy trắng như tuyết của cô: “Ui, bảo bối, đúng là mặt hàng thượng hạng! Đến đây cùng anh đi!”
Vũ Tình dùng sức mà đá cộng thêm lớn tiếng la lên: “Buông ra, tôi không phải là các cô gái nơi này.”
“Ai cái gi nơi này với nơi kia, anh
thích em, sẵn lòng cho em tiền là được rồi!” Người đàn ông này giống như không biết đau, một phen đem Vũ Tình tiến vào bên trong phòng thuê phía sau.
“Chậc chậc, Lí tổng, kiếm đâu ra hàng thượng đẳng về sắc đẹp như vậy nha!” Vũ Tình vừa tiến vào, lập tức khiến cho bên trong phòng nổi lên một tràng tiếng cười.
Chỉ tại cái loại đàn ông xấu xa dâm đãng đến cực điểm này!
Vũ Tình vừa tức giận vừa sợ hãi xoay người muốn đi ra, kết quả lại bị Lý tổng kia dùng sức ôm lấy từ phía sau, kéo lên ngồi ở trên đùi hắn: “Bảo bối, cùng anh uống rượu, haha để cho anh sờ!”
“Ông buông tôi ra, tôi không phải!" Vũ Tình dùng sức giãy dụa, ra sức sử dụng tay chân đánh hắn.
Nhưng hắn chẳng bị gì, hai tay còn sờ soạng qua lại trên người cô.
Ánh đèn mờ tối, tiếng nhạc đinh tai nhức óc giúp che dấu vẻ mặt hoảng sợ và giãy dụa của Vũ Tình.
Trong phòng có mười mấy người cả trai lẫn gái đều có niềm vui của riêng mình. Ngoại trừ một người thì không ai chú ý đến Vũ Tình.
Thang Duy Thạc híp mắt nhìn thân hình mặc váy bó sát của cô, cho rằng gương mặt yêu mị của cô đang lộ biểu tinh “hưởng thụ”.
Hừ, chỉ biết nàng vốn là người phụ nữ thế nào, đến cùng còn không phải là buôn bán xác thịt! Còn tỏ ra thuần khiết với hắn, tỏ ra là một người đàn bà biết giữ mình?
Sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, tay nắm chiếc cốc chân cao bắt đầu khẽ run rẩy
Lý tổng bưng lên ly rượu đỏ đưa đến bên miệng Vũ Tình: “Bảo bối uống đi, uống xong ly rượu này anh cho em hai ngàn nhé!”
“Đừng chạm vào tôi, tôi không phải là các cô gái ở đây!” Vũ tinh dùng sức đẩy đem rượu màu đỏ trong chén đổ ra làm rơi xuống ngay cổ cô.
Lý tổng thuận thế dùng môi hôn vào gáy của cô, liếm đi chất lỏng màu đỏ bị đổ ra.
“Đồ biến thái, ông đừng chạm vào tôi!” Vũ Tình đoạt lấy ly rượu, đem số rượu còn lại trong ly hắt lên mặt hắn. Lý tổng sờ soạng mặt một phen, thuận tay đánh Vũ Tinh một tát: “Shit, cô tỏ ra đứng đắn cái gì, đã tới nơi này còn không chịu bán! Tôi sẽ xử cô tại đây, xem cô còn diễn trò nữa hay không?"
Tiếp theo Lý tổng đặt Vũ Tình xuống sô pha, một bàn tay mập mạp tiến vào váy ngắn....
Ngay lúc tay hắn sắp chạm vào quần nhỏ của cô, thân thể hắn lập tức bị đá lăn ra đất: “Ai dám phá hư chuyện tốt của ông?”
Thang Duy Thạc nổi giận đá liên tục vào thân thệ mập mạp của hắn “ Nói cho ông biết cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
Lý tổng nghe được giọng nói của Thang Duy Thạc, lập tức bày ra bộ mặt tươi cười: “Đại ca, tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Được trả tự do, Vũ Tình liền đứng dậy nhắm cửa lớn mà chạy.
Chỉ là lúc tay cô vừa mới chạm vào khóa cửa, thân thể lập tức lại bị một đôi tay cường tráng ngăn lại.
Thang Duy Thạc dùng sức lôi kéo cô, mang cô ra khỏi phòng cùng hắn
Bình luận truyện